Vay nóng Tima

Truyện:Ở Chung Yes, Kết Hôn No - Chương 04

Ở Chung Yes, Kết Hôn No
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Lưu Hâm Hoa vừa huýt sáo, vừa đi vào phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân

"Tâm trạng của cậu tốt lắm sao?" Đỗ Thiệu Ân không hề quay đầu lại, chỉ hỏi Lưu Hâm Hoa

"Ừ." Lưu Hâm Hoa cầm máy tính xách tay đặt lên bàn."Yến Từ đồng ý tối nay hẹn với mình."

Đỗ Thiệu Ân ngẩng đầu nhướng mày."Cậu thật sự đeo đuổi Yến Từ?"

"Dĩ nhiên." Lưu Hâm Hoa mở laptop ra, mở thư mục hình trang phục

Đỗ Thiệu Ân chỉ có thể nhìn chằm chằm Lưu Hâm Hoa, nhưng lại không nói nên lời

"Nơi này tổng cộng có một trăm tấm hình, cậu chọn ba mươi tấm tốt nhất rồi bỏ vào CD cho mình, mình muốn gửi cho vài vị khách VIP, làm phiền cậu vậy." Nói xong, Lưu Hâm Hoa lại thong thả bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Đỗ Thiệu Ân lập tức ôm máy tính xách tay đứng lên, đi đến bàn làm việc của Yến Từ.

Trong công ty này, chỉ có Lưu Hâm Hoa và Đỗ Thiệu Ân là có phòng làm việc riêng, những đồng nghiệp còn lại đều sử dụng bàn làm việc

Yến Từ ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thiệu Ân đặt máy vi tính xuống cạnh cô."Sao vậy?"

"Ở đây có tổng cộng một trăm tấm hình, cô chọn ba mươi tấm rồi bỏ vào CD, Lưu Tổng muốn gởi cho khách VIP." Anh nhìn cô một cái."Đúng rồi, chưa hoàn thành thì đừng mong tan việc"

Đỗ Thiệu Ân thông báo xong liền xoay người, trở về phòng mình

Yến Từ nhìn đồng hồ trên bàn, đã năm giờ rồi, người này mới tốt với cô 2 ngày, bây giờ lai bắt đầu làm khó cô rồi sao?

Cô không quên cuộc hẹn lúc 6h30 với Lưu Hâm Hoa, Yến Từ nhanh chóng chọn ra ba mươi tấm hình đẹp nhất, sau đó để máy tính tự động biên tập, những việc còn lại đợi cô hẹn xong rồi trở về làm

Cho nên đúng 6h30, cô đã ngồi trên xe Lưu Hâm Hoa, không để ý đến ánh mắt như phun ra lửa của Đỗ Thiệu Ân

Dưới ánh nến, món ngon rượu ngon.

Đêm rất đẹp, trong nhà hàng tiêu chuẩn lại nghe Lưu Hâm Hoa đùa giỡn, Yến Từ hưởng thụ một đêm lãng mạn chói lọi

"Lưu Tổng..." Ăn xong món tôm sốt, Yến Từ dừng một chút, ngập ngừng muốn nói gì đó.

"Kêu anh là Hâm Hoa đi, cứ kêu Lưu tổng, anh còn nghĩ chúng ta chưa tan việc đấy!" Lưu Hâm Hoa nở nụ cười thứ n

"Hâm Hoa ..." Cô đầu hàng."Cám ơn bữa tối này."

"Em không cần khách sáo như vậy, dù sao em cũng là đại tướng của Dạ Hoa, mời em ăn là chuyện bình thường thôi."

"Vậy em cũng không khách sáo nữa, em muốn nói thẳng vài điều." Tối nay cô đồng ý hẹn cùng Lưu Hâm Hoa, chủ yếu là để nói cho rõ ràng mà thôi

"Được rồi, em cứ nói đi." Lưu Hâm Hoa cười nói

Phục vụ sinh đưa món điểm tâm ngọt lên, là bánh ngọt cùng rượu thạch hoa quả, cô vẫn không nhúc nhích cái thìa (muỗng), đôi mắt to xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Hâm Hoa

"Em biết, anh rất có cảm tình với em nên em muốn làm rõ vài điều, tránh để anh tiếp tục đi vào lối rẽ." Yến Từ cười, đôi mắt to lập loè

Lưu Hâm Hoa nhíu mày, rất đẹp trai."Anh mời em ăn cơm là để bồi dưỡng tình cảm của chúng ta, sao có thể gọi là lầm đường lỡ bước?"

"Sao anh không hỏi em đã kết hôn chưa? Đã có bạn trai chưa ...?" Yến Từ cố gắng dùng phương pháp uyển chuyển nhất để từ chối Lưu Hâm Hoa.

"Em chưa kết hôn, bởi vì anh có lý lịch của em; cũng mặc kê em có bạn trai hay không, bởi anh rất thích em." Lưu Hâm Hoa nói rất tự tại nhưng trong lòng khẩn trương vô cùng, anh không hỏi thăm đến vấn đề riêng tư của cô, nhưng từ khi quen nhau đến nay, anh không hề thấy có ai đến đón đưa cô nên mới khẳng định chắc nịch như vậy

"Đúng vậy, nhưng em từng có người bạn trai trước, ở chung một năm."

Nghe thấy được chữ "trước", Lưu Hâm Hoa lúc này mới thấy thư giãn hơn."Bây giờ ở chung đã là chuyện thường tình, còn ai để ý nữa chứ? Anh cũng từng ỏ chung với phụ nữ, anh không để ý đến" Anh hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề "xử nữ" hay không, chỉ biết là có cảm giác động tâm với cô

"Nhưng em lại không cẩn thận sinh ra một đứa con gái." Yến Từ nhìn khuôn mặt Lưu Hâm Hoa từ từ trở nên méo mó, anh ta sẽ không rộng rãi đến vậy chứ?

"Con gái? Em có con gái? Không giống chút nào cả." Chuyện này không phải chuyện đùa, Lưu Hâm Hoa thật sự không ngờ cô đã có con, điều này làm anh hơi bất ngờ một tí

"Ừ, sau khi chia tay em mới phát hiện nhưng lúc đó đã trễ rồi, cho nên đành sinh nó ra." Cô nói rất lạnh nhạt, không hề để ý đến vẻ mặt thương tâm đau lòng của Lưu Hâm Hoa

"Đã ... Bao nhiêu tuổi rồi?" Lưu Hâm Hoa hỏi, có chút lắp bắp

"Một tuổi rưỡi, mẹ em đang chăm sóc nó, như vậy em sẽ chuyên tâm vào công việc hơn." Cô nói giống như đang tán gẫu vậy, nhưng trong lòng thì thầm đoán xem anh ta đã hết hy vọng với cô hay chưa

"Vậy em là bà mẹ chưa lập gia đình?"

"Ừ." Cô gật đầu.

"Em đúng là vừa cực khổ vừa kiên cường." Lưu Hâm Hoa nắm lấy tay Yến Từ."Anh rất bội phục những cô gái dũng cảm như em vậy, giống như mẹ anh"

"Mẹ của anh?" Yến Từ không hiểu sao hỏi.

"Mẹ anh cũng sinh anh khi chưa lập gia đình, ở thời đại đó, mẹ anh thật sự đã chịu rất nhiều đau khổ và uỷ khuất. Cho nên em yên tâm, anh chỉ ủng hộ em, tuyệt đối sẽ không khinh bỉ em" Nét mặt anh không còn vẻ bỡn cợt như ban nãy nữa, mà càng lúc càng trở nên chăm chú

Cô không ngờ, Lưu Hâm Hoa cũng là đứa con riêng, không biết cha mình là ai

"Hâm Hoa, em rất vui khi nghe anh nói vậy nhưng tạm thời em vẫn chưa muốn yêu đương, xin anh đừng đặt tình cảm nam nữ lên người em, chúng ta có thể làm bạn tốt mà." Lưu Hâm Hoa không hề ghét bỏ, ngược lại còn an ủi cô, làm cô thấy đỡ tủi thân phần nào

"Em nói cho anh biết chuyện này, anh đã vui vẻ lắm rồi, điều này cho thấy em thật sự xem anh như bạn, nhưng bất quá, anh không đảm bảo sẽ không động tình với em."

"Con gái của em còn nhỏ, em thật sự không có tâm trạng yêu đương, chỉ muốn làm bạn tốt với anh."

"Anh hiểu, mẹ anh cũng đã hy sinh vì anh rất nhiều, vĩnh viễn đều đặt anh ở vị trí thứ nhất. Vậy chúng ta làm bạn trước đi, nếu thấy hài lòng thì hãy nói sang những chuyện khác." Anh cười nói

"Hâm Hoa, cảm ơn anh, nhưng xin anh đừng nói chuyện em có con ra cho mọi người biết, kể cả phó tổng, được không?" Cô khẩn cầu.

"Dĩ nhiên không thành vấn đề, đây là chuyện riêng của em, anh làm sao mà dám nhiều chuyện, hơn nữa, đây coi như một bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, hôm nay giới thiệu con gái em cho anh đi!" Hơi giật mình một chút nhưng Lưu Hâm Hoa nhanh chóng khôi phục lại bình thường

"Hâm Hoa, anh đúng là người tốt." Yến Từ thật sự cảm động từ đáy lòng, cứ nghĩ sẽ bị khinh bỉ, không ngờ Lưu Hâm Hoa hiểu lòng người như vậy

Vì một câu "người tốt" của Yến Từ, Lưu Hâm Hoa nhíu nhíu mũi."Nói cho em biết, đừng đẩy chữ người tốt đó cho anh."

Yến Từ cười càng rực rỡ hơn."Vậy gọi là bạn tốt được không?"

"Được được được, dù sao cũng chỉ là bạn bè tạm thời mà thôi." Vừa nói, Lưu Hâm Hoa vừa sảng lãng cười ha ha.

Lưu Hâm Hoa là một người rất biết tìm đề tài để nói, anh ta quét sạch sự yên tĩnh của màn đêm, đêm nay, không khí không những trở nên khó xử, cương nghị mà còn vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều

Hai người coi nhau như người cùng cảnh ngộ, nhất định có thể trở thành bạn tốt

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Yến Từ, khoé môi giơ lên hết cỡ đi đến phòng làm việc, Đỗ Thiệu Ân ngồi trên ghế của cô - vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm

Anh trơ mắt nhìn Yến Từ đi ra ngoài hẹn hò với Lưu Hâm Hoa, không khỏi đợi cả buổi tối, đợi đến nỗi bụng đói trống rỗng rồi

Cô càng lúc càng có vị nữ nhân, đó là loại mị lực lịch lãm, thể hiện ra sự tự tin cùng phong thái sáng ngời, rõ ràng cô không phải mỹ nữ, nhưng lại là một ánh hào quang, đi đến đâu toả sáng đến đây

Cô gái trước kia luôn nấp sau lưng anh, chờ anh che chở đã không còn nữa, anh bực mình như bị cướp mất bảo bối yêu quý nhất vậy

"Sao anh lại ngồi ở chỗ tôi?" Yến Từ không hiểu gì, híp mắt nhìn Đỗ Thiệu Ân

"Hâm Hoa đâu?" Đỗ Thiệu Ân không đáp, hỏi ngược lại.

"Anh ấy còn bận việc, đưa tôi trở về công ty rồi đi rồi."

Đỗ Thiệu Ân đứng lên."Cô vào phòng làm việc của tôi ngay." Vừa nói, anh vừa đi về phòng mình

Ngại ngùng nhìn những đồng nghiệp đang có mặt ở đây, cô chỉ có thể nghe theo lời anh

Cô vừa vào phòng làm việc của anh, anh đã đóng cửa lại

"Chuyện gì?" Cô đứng cạnh cửa, nơm nớp lo sợ, vì cô cảm giác được lửa giận của anh không nhỏ

"Việc tôi giao cho cô cô đã làm xong chưa?" Anh tới gần cô một bước, cô liền lui về sau một bước, cho đến khi lưng cô như chống đỡ lên tấm ván cửa

"Tối nay tôi nhất định sẽ hoàn thành." Chọn ảnh mà thôi, có cần quan trọng vậy không? Trong lòng cô thầm mắng nhưng không dám nói ra tiếng, sợ chọc anh càng tức giận hơn

"Hừ, cô vui vui vẻ vẻ đi hẹn hò cùng tổng giám đốc mà còn dám mạnh miệng?" Hơi thở của anh như phà vào mặt cô

May là cô có mang giày cao gót, giúp thân hình nhỏ bé của cô trở nên khí thế hơn một chút."Hâm Hoa nói tôi làm việc cực khổ nên mời tôi đi ăn bữa cơm thôi, chẳng phải hẹn hò gì cả"

"Hâm Hoa?" Anh giương cao âm điệu."Mới ăn một bữa ăn tối thôi mà đã thân mật gọi tên nhau rồi à?"

"Đỗ phó tổng, anh đang tức giận?" Cô nhướng mày chất vấn.

Giống như cô càng nói càng ngu ngốc, hàng lông mày của anh càng lúc càng thắt lại, trước kia rõ ràng anh không nói nhiều, khi tức giận cũng không mắng người ta ; nhưng nhìn vẻ mặt của anh bây giờ, hệt như con sư tử đang muốn cắn cô vậy

"Gọi tôi là Đỗ phó tổng mà kêu anh ta là Hâm Hoa!" Đãi ngộ khác biệt làm vẻ mặt anh trầm hơn, càng khó nhìn hơn.

"Anh thấy tôi không lễ phép sao? Đó là do Tổng giám đốc muốn tôi gọi anh ta vậy thôi" Cô thật sự không biết tại sao anh ta tức giận, chỉ có thể phỏng đoán

Nghe thấy cô vẫn nói chuyện không đâu, lửa giận của anh càng nổi lên, hai tay anh đặt lên vai cô, hai cô bị vây giữa ngực anh và ván cửa

"Cô thích Lưu Hâm Hoa?"

Cô co vai lại, ánh mắt rũ xuống đất, phát hiện người này càng lúc càng gần sát vào cô."Anh có thể lùi về sau một bước hay không, như vậy tôi không nói chuyện được"

"Trả lời tôi" Anh chẳng những không lui về sau mà còn hạ người xuống, chóp mũi cơ hồ đụng phải chóp mũi của cô.

Cô bắt mình bỏ qua khí thế bén nhọn kia, ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy quyền năng nhìn chằm chằm vào anh."Thích! Anh ấy là nam nhân tốt."

"Hắn ta chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, cô có biết anh ta thay bạn gái như thay quần áo không?" Sống cho tới bây giờ, anh không biết mình có thể ghen tị đến thế

"Dĩ nhiên tôi biết."

"Biết mà vẫn còn thích hắn?"

Giọng điệu cô cứng rắn."Có gì khác biệt sao? Đâu phải tôi chưa từng có bạn trai?"

"Em ..." Anh tức điên mất, trong ấn tượng của anh, cô vừa biết điều lại vừa nghe lời, chưa bao giờ mạnh miệng với anh như vậy."Em không được quen với Lưu Hâm Hoa!"

"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?" Cằm cô khẽ nhếch lên, muốn tăng thêm khí thế, không ngờ môi anh lại rơi xuống, làm cho cô muốn tránh cũng không kịp.

Tư vị trên môi mềm nhũn, anh còn chưa ý thức được hành vi của mình, thậm chí còn chưa được hưởng thụ gì, một bàn tay trắng đã đánh mạnh vào ngực của anh.

Dù đối với anh mà nói, cú đánh này chả là gì cả, nhưng đủ để làm anh khiếp sợ và lấy lại tinh thần. Trời ạ! Anh vừa làm gì vậy?

Anh thậm chí còn cường hôn cô, một tình nhân cũ đã chia tay!

"Đỗ, Thiệu, Ân! Anh đang làm gì vậy!" Cô lớn tiếng la lên.

Đỗ Thiệu Ân lùi lại hai bước."Thật xin lỗi, anh ... anh không có cố ý, anh ..."

Dù tim cô đang đập "bịch, bịch", nhưng cô tuyệt không cho phép mình tỏ ra thẹn thùng trước mặt anh.

"Anh đang phát điên gì đó?" Nhìn bộ dạng luống cuống của anh, cô không đành lòng tặng anh thêm một cái tát, đành cắn chặt môi dưới hỏi.

Hai gò má của cô chói lóa như ánh nắng ban chìu, mềm nhẹ nhưng đỏ bừng, bộ dạng cô tức giận, càng làm cho anh không cách nào dời tầm mắt khỏi được.

Anh hít thở sâu vào, cuối cùng cũng tìm được đầu lưỡi của mình."Anh cũng không biết anh phát điên vì cái gì nữa, có lẽ vì em quá mê người."

Nhìn bộ dạng của anh, cô từ từ bình tĩnh lại, cô chưa từng quên, anh đang thích Dương Tâm Khiết.

"Có lẽ do ánh đèn tối quá, anh không cẩn thận nhìn nhầm người, tôi sẽ không nói với Tâm Khiết, như vậy hẳn là anh yên tâm rồi, tôi đi đây." Cô quay người, mở cửa ra khỏi phòng làm việc, chật vật rời khỏi phòng làm việc của anh.

Nhưng anh không có nhìn nhầm, người mà anh nhìn thấy chính là cô - - Yến Từ sau khi đã lột xác.

Anh dùng ba ngón tay vuốt tóc, không hiểu được, tình hình bây giờ là như thế nào?

Rõ ràng ban đầu đã chia tay, anh không có bất kỳ tiếc nuối gì; nhưng tại sao 2 năm trôi đi, đau lòng khổ sở mới tràn ngập cả lồng ngực anh?

Anh là người đàn ông không bao giờ lưu luyến tình yêu đã rời khỏi mình, thậm chí là dây dưa không rõ với bạn gái trước, anh chưa bao giờ như vậy.

Tình yêu đối với anh mà nói, không phải là thứ có thể đi đến cuối đời cùng mình, nhưng tại sao vào giờ khắc này, anh lại muốn nắm chặc tay cô như thế?

Yến Từ chạy ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân, lảo đảo chạy về xe, tay cô xoa xoa môi vừa bị anh hôn lên, cố gắng kiềm chế khát vọng trong lòng.

Tình cảm của cô với anh vẫn sâu nặng như vậy, sâu đến mức, ngay cả cô cũng cho rằng mình đã sớm quên đi.

Sự thật là, cô không quên được! Cô không quên được!

Cô nên làm gì bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Có lẽ cô nên rời khỏi Dạ Hoa, như vậy mới có thể chặt đứt sự vọng tưởng của mình.

Yến Từ muốn rời khỏi Dạ Hoa, nhưng tạm thời thì không thể.

Nhãn hiệu "Tâm Khiết" gần đây đang làm giới truyền thông sôi sùng sục lên, một tuần sau chẳng những phải cử hành buổi phỏng vấn với các phóng viên, còn phải phát biểu cho phong cách của trang phục, còn phải kí hợp đồng cùng công ty bách hóa.

Mấy ngày qua, từ trên xuống dưới Dạ Hoa đều vội vàng muốn chết, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, càng đừng nói chuyện riêng, làm cho cô không có cách nào nói đến chuyện nghỉ việc với Lưu Hâm Hoa.

Lưu Hâm Hoa có tình có nghĩa với cô, cô không thể vì một chút việc tư mà làm hư việc công, ít nhất cũng phải đợi chuyện này qua đi, cô ra đi mới không thẹn với lương tâm.

Như vậy cũng tốt, bận rộn một chút, đặt chuyện tư tình sang một bên, tập trung chú ý vào công sự, làm cho Yến Từ không có thời gian dư thừa nói chuyện với Đỗ Thiệu Ân, nhiều lắm cũng là Đỗ Thiệu Ân chăm chăm nhìn cô rồi thôi.

Cô thấy, thấy được ánh mắt nặng như biển của anh nhìn cô, nhưng cô đành phải quên nó đi, bởi vì cô không hiểu được hàm nghĩa đằng sau ánh mắt ấy.

Chiều nay, phải phát biểu về phong cách thời trang trước mặt giới phóng viên, đến khi xong việc thì đã qua mười hai giờ, Yến Từ kéo bước chân mệt mỏi, ngồi lên xe của mình.

Cô có một chiếc xe hơi, thuận tiện cho cô trở về quê thăm con gái và ba mẹ, nói là quê nhưng thật ra là ở Tân Trúc gần đây thôi, lái xe chỉ mất nửa giờ là đến.

Khoảng cách giữa công ty đến nhà cô cũng mất gần nửa tiếng đi lại, cô luôn lái xe đi làm, như vậy thuận tiện cho công việc và thời gian hơn.

Lúc cô lái xe đi ngang qua một công viên nhỏ, chiếc xe đột nhiên dở chứng, cô đành phải đậu xe vào bên đường.

Dọc đường từ công ty về nhà đều không có trạm xăng xe, bây giờ muốn đi tìm phải mất một đoạn xa, cô thậm chí không nhớ được, lần trước phải đi tìm trạm xăng như thế này là lần nào.

Ở nơi hẻo lánh này, đêm khuya ngay cả taxi cũng không thấy bóng dáng.

Cô mệt mỏi quá, dù mệt nhưng cô vẫn nghĩ cách để tìm người đến cứu cô, rõ ràng là không muốn động não, nhưng đầu óc đành phải tìm tòi nhanh chóng họ hàng bạn tốt ở gần đây.

Những bạn nữ thì phải loại trước, dù sao giờ cũng là đêm hôm khuya khoắc; bạn nam thì ...

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi đến cho Lưu Hâm Hoa, cô gọi vào số công ty, có lẽ giờ anh vẫn còn ở công ty.

Điện thoại đã được nhận, "Hâm Hoa ..." Cô nghiêng đầu gọi, nhưng đầu dây bên kia chỉ yên lặng, không trả lời cô.

"Hâm Hoa ..." Cô lại la lên một tiếng.

"Yến Từ?"

Đầu bên kia truyền đến giọng nói tựa như đàn violong, xuyên qua dây điện thoại, âm thanh đó, đặc biệt làm cho lòng cô xúc động.

"Thiệu, Ân?" Lòng cô nhảy lên, "Sao lại là anh?"

"Vậy tại sao em lại gọi đến cho Hâm Hoa?"

Giọng của anh rõ ràng là không vui, nhưng cô hoàn toàn không muốn để ý đến tâm trạng của anh.

"Hâm Hoa có ở đó không?" Cô tiếp tục hỏi.

"Cậu ấy đi pha trà rồi, anh thay cậu ấy nhận điện thoại di động."

Xem ra này hai người đàn ông này muốn khua chiêng đánh trống cả đêm rồi, cô cảm thấy có lỗi khi làm phiền bọn họ vào giờ này, nhưng cô không còn cách nào khác, "Xe của tôi hết xăng rồi, xin anh nói với anh ấy, xem xem có thể đến đây giúp tôi hay không. Thật xin lỗi, làm phiền đến thời gian công tác của anh ấy."

"Xe của em hết xăng? Tại sao không nhờ anh mà lại nhờ cậu ta?" Giọng điệu của anh càng lúc càng trầm, từ đàn vi-ô-lông biến thành đàn vi-ô-lông-xen.

"Tìm anh, anh sẽ đến giúp tôi sao? Tôi nhớ anh từng nói, chúng ta cứ vờ như không quen nhau mà!" Có lẽ do quá mệt mỏi, làm cho quá khứ cứ hiện lên trong đầu cô.

"Giờ chúng ta đã làm bạn tốt, làm đồng nghiệp, em đừng quên em đã hứa với anh" Anh cắn răng kêu lên.

"Đúng đúng, không sai, tôi suýt quên mất, được chưa." Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn cãi chày cãi cối với anh nữa.

"Rốt cuộc em đang ở đâu?"

Cô nhìn xung quanh, nói cho hắn vị trí sau đó tắt điện thoại.

Cô dựa vào ghế ngồi phía sau, cả người vô lực tựa lưng vào ghế ngồi. Hai mắt nhắm lại, cho thân thể mệt mỏi của mình nghỉ ngơi một chút.

Vốn là tối nay cô sẽ thức đêm cùng hai người đàn ông kia, kết quả kinh nguyệt của cô lại đến sớm, làm cho cô không thể chống đỡ nổi, đành phải mượn cớ về nhà, không ngờ vẫn bị trễ nãi.

Không bao lâu sau, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, cô như bừng tỉnh từ giấc mộng, sau đó nhìn thấy Đỗ Thiệu Ân ở bên ngoài cửa xe.

Là tên khốn kiếp mà cả đời cô cũng không muốn lệ thuộc vào!

Cô vội vã kéo ghế dựa lên, mở cửa xe."Tại sao lại là anh? Tôi nhờ Hâm Hoa đến kia mà?"

Giọng cô như mất tiếng, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt híp lại, vừa rồi nhìn cô ngủ thiếp đi, anh không đành lòng gọi cô dậy, nhưng lại không còn cách nào khác.

"Anh không thể đến đón em sao?" Lời của anh rất dịu dàng, trong lòng đau đớn dính chặt lại.

"Cám ơn." Cô cầm lấy túi xách đi xuống xe.

Anh biết cô bề bộn nhiều việc, nhưng không ngờ công việc làm cô mệt mỏi đến vậy, mấy ngày nay thấy cô luôn tràn trề sức sống, hăng hái làm việc, nào ngờ đó chỉ là do cô nguỵ trang mà thôi

"Tôi đưa cô về, còn xe của cô thì cứ để ở đây, mai tôi tìm người đến xử lý"

Cô vừa mới bước ra một bước đã lảo đảo đến nỗi suýt ngã nhào, anh đành phải dùng tay vịn chặt bả vai của cô."Cô có khỏe không?"

"Ừ, tốt lắm, chỉ là hơi mệt một chút, tôi không sao" Cô khó xử cười một tiếng, giật giật người ý bảo anh buông tay ra, nhưng hình như anh không hiểu ám hiệu của cô

"Đi thôi! Lên xe." Anh đưa cô vào trong xe

Lúc này, có vẻ như cô không nên hành động gì nữa, nếu không sẽ bị cho là quá kiêu căng

Anh đưa cô đến cửa xe, muốn đỡ cô vào trong nên bất đắc dĩ phải nắm tay cô

Rõ ràng là cái nóng của tháng chín nhưng đôi tay nhỏ bé của cô lại lạnh như tháng mười hai mùa đông vậy

Anh không nói gì, chỉ thay cô đóng cửa xe, lái vào đường sau mới hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Cô nói địa chỉ cho anh

"Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi" Anh nói.

Ngay cả khí lực để nói chuyện cô còn không có, nhưng cô vẫn cương quyết không nhắm mắt lại, cố gắng trụ vững tinh thần

Xe đến dưới lầu nhà cô."Cám ơn." Cô bực mình nói

"đợi chút." Anh mở cửa xe, đỡ cô xuống xe

Nhìn cửa xe đã được khoá kỹ càng, cô bảo: "Tự tôi lên lầu là được rồi, anh về đi!"

"Tôi đỡ cô lên lầu." Ánh mắt của anh rất kiên trì, tay phải vẫn chiếm giữ eo cô

Cô tự bảo với mình, đừng nên suy nghĩ nhiều, ai bảo cô mệt mỏi như vậy, đi thêm một bước đã gian nan lắm rồi, ngay cả bàn tay to kia, cô cũng không biết nó uy lực như thế nào

Đi tới lầu 14, cô miễn cưỡng cười."Cám ơn anh, tôi không sao"

"Mở cửa, tôi đỡ cô vào." Giọng điệu của anh vẫn kiên trì như cũ

Cô biết rõ, tính cách cố chấp kia đã là từ nhỏ của anh, cho dù có lý do gì cũng không được, chỉ còn cách theo ý anh thì mới mong mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng

Cô không còn cách nào khác hơn là lấy chìa khoá ra mở cửa."Anh thật sự ..."

Anh không để ý đến sự kháng nghị của cô, tiếp tục đỡ cô ngồi xuống ghế sofa

Cô lăng lăng nhìn anh đi đóng cửa phòng, nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên đánh giá nhà cô, sửa soạn lại đống quần áo lung tung trên giường cô, làm cô mắc cỡ không biết nên làm gì."Anh ... Anh trở về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Anh nhìn cô một cái, giống như xem cô là người sao Hoả vậy, sau đó anh đi đến trước tủ lạnh, mở cửa lấy nước ra

"Anh muốn uống gì?" Cô tiếp tục hỏi

"Không" Anh lại tiếp tục lấy một bọc đường đỏ ra

"Anh muốn làm gì?" Cô nổi cáu hỏi

"Không phải 'cái kia' của cô tới sao? Cô đi tắm rửa đi, tắm xong có thể uống được rồi."

'Oanh' một tiếng, cô giống như bị trúng đạn vậy, sao anh lại nói một cách tự nhiên như vậy? Mà cô nghe xong, lại thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch

"Sao anh biết?" Cô sợ hãi hỏi ngược lại.

Anh chuyên tâm mở bình gas."Chúng ta từng ở chung một năm, mỗi lần 'cái đó' của cô tới, tay chân sẽ lạnh như băng, sắc mặt sẽ trắng bệch, hai tay không ngừng sờ bụng"

Cô cứ nghĩ, anh ta không hề hiểu cô, cũng chưa bao giờ quan tâm cô, không ngờ anh ta lại chú ý đến từng động tác nhỏ như vậy, hơn nữa cũng đã qua hai năm rồi

Trước kia, cô luôn yên lặng nấu nước đường đỏ uống, cô chưa bao giờ dám yêu cầu anh làm chuyện gì cả, trong cảm nhận của cô, anh ta cao cao tại thượng, cô chỉ có thể hèn mọn bò lổm ngổm dưới chân anh

Nguỵ trang dễ dàng bị anh đả bại, anh bất quá chỉ giúp cô nấu một chén đường đỏ thôi, tại sao nước mắt của cô cứ rơi xuống như vậy?

Cô không dám khóc lớn thành tiếng, vội vàng lấy quần áo chạy vào nhà tắm

Đợi cô tắm rửa xong, anh cũng đã nấu xong súp đường đỏ

"Thừa dịp nó nóng uống hết đi." Anh đi đến cạnh cô, ngửi mùi hương của cô, hai tay anh kìm không được, đặt lên vai cô ; cô không đẩy anh ra, chỉ lăng lăng nhìn anh, người đàn ông này

"Uống xong rồi đi ngủ sớm đi, mấy ngày nay cô mệt chết rồi." Anh nghiêng người, vụng trộm hôn cô một cái, không có kích tình dư thừa, khi cô còn đang ngẩn người, anh đột nhiên cười một tiếng rồi rời khỏi nhà cô

Đây quả thật là một giấc mộng, mà đã là giấc mộng thì sẽ phải tỉnh lại, cô không thể giẫm lên vết xe đổ nữa, tuyệt đối không thể lạc vào trong nhu tình của anh nữa, nếu không cô thật sự chết không còn chỗ chôn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)