Vay nóng Homecredit

Truyện:Ở Chung Yes, Kết Hôn No - Chương 02

Ở Chung Yes, Kết Hôn No
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Ba năm trước đây, đêm tỏ tình đó - -

Đã sớm tan việc, căn phòng làm việc to như vậy, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại một khu vực là còn đèn huỳnh quang chớp chớp lên

Yến Từ vội vàng đỉnh đầu tư chất lường trước, đây là tin tức mới, ngày mai sẽ được gửi đến các đài truyền thông cùng các trang nhất trên báo, chỉ như vậy mới có thể thuận lợi gây chú ý

Mà những vụn vặt chuyện vặt, đã làm cô sứt đầu bể trán rồi

"Còn chưa khỏe sao?"

Một tiếng nói hoà hợp vang lên bên tai Yến Từ, lòng cô hoảng sợ, nghe được tiếng nói này tai cô đã đỏ lên."Vẫn chưa nhưng sắp hết rồi." Nàng híp mắt, vén sợi tóc ra sau tai, cố gắng không nhìn nam nhân trước mặt

"Cố gắng lên, cho dù thế nào cũng phải hoàn thành xong tối nay, tôi làm thêm giờ cùng cô."

Nghe anh nói như vậy, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu."Cám ơn chủ nhiệm."

Cô rất thích anh ta, nhưng chỉ có thể lặp lại trong lòng hàng trăm lần, đây chỉ là mê luyến như giữa fan với thần tượng mà thôi, không có khả năng thành sự thật

Đỗ Thiệu Ân là người lãnh đạo trực tiếp của cô, lớn hơn cô 4 tuổi, cô và anh ta đã là đồng nghiệp 2 năm, nhưng mỗi khi nói chuyện với anh ta, lòng cô đều như nai con làm loạn vậy

Hơn nữa, bây giờ trong phòng làm việc chỉ còn cô và anh ta, không khí quá mập mờ, tim cô nhảy loạn đến nỗi sắp rớt ra ngoài rồi

Trong công ty cũng có nhiều đồng nghiệp nữ thích anh ta, có người trực tiếp biểu lộ, có người mua cho anh ta bữa ăn sáng, còn có người kiên định cứ vòng quanh trước mặt anh ta mãi ; mà cô lại không dám làm gì, chỉ có thể nhìn anh, không dám biểu lộ tâm ý

Anh ta là một người đàn ông tốt, càng là một cấp trên tốt, không phải hạng người cứ 1 tháng lại đổi bạn gái một lần

Cô biết, lúc trước anh ta có một bạn gái thời đại học, nhưng bây giờ không còn nữa, anh ta chỉ toàn tâm vào công việc, không hề có bạn gái

Đây chinh là nguyên nhân mà anh ta làm cô khuynh tâm

Một người đàn ông rất tốt nha! Không hút thuốc lá, không uống rượu, chăm chỉ làm việc, cố gắng hướng về phía trước. Trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định làm tận lực những gì cấp trên giao cho mà không đòi hỏi hồi báo gì cả

Rạng sáng 1 giờ, rốt cuộc cũng xử lý xong hết đống tài liệu văn kiện trong máy vi tính, một bàn tay lớn đột nhiên đặt lên vai cô

"Còn chưa khỏe sao?" Đỗ Thiệu Ân nghiêm mặt nói.

"Được rồi, ngày mai tin tức sẽ được tung ra giới truyền thông." Cô thu soạn mặt bàn, cố ý quên đi nhiêt độ nóng hổi từ bàn tay kia

"Đói bụng không? Anh mời em ăn đêm, ăn xong rồi thì anh đưa em về nhà."

Rõ ràng, câu hỏi của anh ta rất công thức, chỉ đơn giản là quan tâm nên có của cấp trên với thuộc hạ, nhưng cô lại vui mừng đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng

"Ừ." Cô sợ hãi gật đầu

Đây không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng anh ta, nhưng là bữa ăn đêm đầu tiên với anh ta

Anh ta đưa cô đến một tiệm cà phê."Đừng nên uống cà phê, tránh cho tối về ngủ không được." Anh lén lút nhắc nhở cô.

Cho nên cô mới chọn trà sữa, nhưng ngược lại, anh lại chọn cà phê

"Chủ nhiệm, sao anh lại chọn cà phê?" Cô không hiểu hỏi.

"Anh miễn dịch với cà phê." Anh cười nói.

Cô bị nụ cười của anh làm cho choáng ngợp đến nỗi suýt quên đi thời gian, người này đúng là mê người, cười lên lai càng làm người ta điên đảo tâm hồn hơn

Đầu óc cô loạn rầm rầm, ngay cả bị ăn sạch cũng không có ấn tượng

Trong đầu cô tràn ngập - cô thật sự thích anh, cô rất muôn nói cho anh biết, nếu như bỏ lỡ tối nay, cô nhất định không còn dũng khí này

Mặc dù cô không kém ai, người theo đuổi cũng không ít, nhưng trước nay cô vừa nhát gan lại vừa lý trí, những chuyện "nhất kiến chung tình" tuyệt không xảy ra với cô

Không ngờ làm đồng nghiệp 2 năm, cô lại có tình cảm với anh, lại còn mê muội thật sâu

Cô biết mình không thể trị được nữa, nếu không có một cây gậy làm thức tỉnh mình, cô nhất định càng lúc càng bị vùi sâu, vậy thì dũng cảm tỏ tình đi!

Trong đời nên làm chuyện gì đó điên cuồng, nói cho Đỗ Thiệu Ân biết cô thích anh bao nhiêu, để anh lạnh nhạt cự tuyệt cô, để cô tỉnh táo lại từ trong giấc mộng đẹp này

"Yến Từ, đang suy nghĩ gì vậy?"

"A..." Bị anh hỏi như vậy, cô hoảng sợ đến nỗi làm rớt cái nĩa trên bàn.

"Ăn bữa đêm cùng anh làm em khẩn trương vậy sao?" Anh nở nụ cười hỏi.

"Không có!" Cô vội vã lượm cái nĩa, miệng hút một hớp trà sữa lớn. Tư vị lạnh băng làm nhiệt độ trong lòng cô cũng giảm xuống hơn phân nửa.

"Vậy anh hỏi em, sao em không trả lời?" Anh nhìn cô luống cuống, bỗng có cảm giác muốn đùa cô

"Chủ nhiệm, thật xin lỗi, vừa rồi em đang suy nghĩ chuyện riêng, phiền anh nói lại lần nữa có được không?" Vẻ mặt cô khó xử, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng hồng

Hai khuỷ tay anh chống đỡ trên bàn, bàn tay để cạnh má, dùng tư thế nhàn nhã đi chơi nhìn cô

Cô không gọi là xinh đẹp, nhưng trong nét thanh tú lại có phảng phất không màng danh lợi ; cô rất chính trực, ngay thẳng, đến nỗi nhiều lúc bị người ta đùa đến luống cuống, nhiều lúc còn chớp chớp đôi mắt bồ câu, giống như đang đưa mắt đưa tình vậy.

Nếu không phải đã làm chung hai năm, hiểu rõ cá tính sợ người lạ của cô, anh thật sẽ nghĩ cô giả trư ăn hổ, bởi vì đôi mắt to ngây thơ kia của cô cực kỳ giống mặt hồ nước trong xanh, làm người ta không nhịn được mà bị câu dẫn sâu vào

"Chủ nhiệm..." Thấy anh không nói gì, cô đành phải kiên trì hỏi lại

"Không có gì, anh lừa em thôi, nãy giờ anh chẳng hỏi gì cả." Anh lẳng lặng nhìn cô, lúc này mới phát hiện mặt cô càng lúc càng đỏ

"Chủ nhiệm, vừa rồi em đang suy nghĩ ..." Cô nhíu mũi, chu mỏ, hàng lông mày nhỏ nhắn kết chặc vào

"Nghĩ cái gì? Có gì thì cứ nói." Anh chờ, làn môi mỏng chầm chậm vung lên một độ cong

Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly trà sữa, không nói ra bây giờ, cô nhất định sẽ hối hận cả đời, đây là cơ hội tốt khó được."Chủ nhiệm, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng to gan như vậy ..."

"Từ từ nói." Anh khích lệ, nhưng tư vị đắc ý dày đặc vô cùng

"Em..." Cô dũng cảm ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn người đàn ông trước mắt."Em thích anh, em rất thích anh, em vô cùng thích anh." Cô nói ra một hơi, chờ đợi sự cự tuyệt lạnh nhạt từ anh.

"Anh biết." Anh cười cười, anh là người thông minh, từng nhất cử nhất động với nữ nhân, anh đều nhìn thấy hết, cô tự nghĩ rằng mình che giấu rất khá, nhưng thật ra anh đã nhìn thấu từ sớm rồi

"Anh ... anh biết rồi? Sau đó thì sao?" Cô như quên mất cách thở rồi, nhưng không ngờ anh lại chỉ trả về cho cô ba chữ ngắn ngủi

"Phải là anh hỏi em mới đúng, em nói em thích anh, rất thích anh, vô cùng thích anh, sau đó thì sao? Em muốn anh đáp lại em như thế nào?"

Anh không chế nhạo cô, mà tái diễn lại từng câu từng chữ cô nói, từng câu từng chữ đó như dụ dỗ cô nói ra nhiều lời trong lòng hơn

Bởi vì anh rất chăm chú nên cô cũng dần dần mất đi sự khẩn trương, tìm về sự hô hấp, trong nháy mắt, , vẻ mặt cô như không hiểu được."Thì chờ anh cự tuyệt em, hoặc có thể là an ủi em, thậm chí nói em không nên thích anh, em không biết tự lượng sức."

Cô cúi thấp đầu, cảm giác thật thất bại

"Sao em lại không có tự tin như vậy? Em không tin anh cũng thích em sao?" Anh cũng có tình cảm tồn tại với cô, dù sao hai người đã làm việc chung hai năm

Cô biết điều an phận, thông tuệ động lòng người, là một cô gái, chỉ là hảo cảm như vậy vẫn chưa đủ là động lực để anh theo đuổi cô

"Em nói cho anh biết là để anh đánh một gậy vào mà làm em thức tỉnh, chứ không phải tiếp tục để em hy vọng, như vậy em rất đau khổ." Cô nhíu mũi lại, hai tay luống cuống tạo thành bím tóc trên đùi

Cô nói rất nhỏ, nhưng không một chữ nào rơi khỏi tai anh, đối với sự tự ti của cô, anh thấy có chút đau lòng."Em là cô gái đầu tiên tỏ tình với anh, rồi lại muốn anh từ chối "

Nụ cười trên môi anh càng lúc càng lớn, cô quả là một cô gái kỳ lạ

"Bởi vì... Anh nhất định sẽ cự tuyệt em thôi!" Đầu cô càng cúi càng thấp, đến nỗi không còn mặt mũi gặp anh nữa rồi

"Em ngẩng đầu lên." Có lẽ vì những lời nói này của cô làm kích thích dây thần kinh của anh!

"Này..."

"Nếu đã có lá gan tỏ tình, vậy còn không có lá gan nghe kết quả sao?" Không có đùa cợt, anh nhàn nhạt kích thích cô

Cô dũng cảm ngẩng đầu, đôi mắt to bịt kín một lớp sương."Em chỉ nghĩ, nếu bỏ lỡ tối nay, em sẽ không còn cơ hội nói những lời này nữa, em cũng không muốn tự hành hạ mình nữa, mỗi lần nhìn thấy anh, em lại rất đau khổ, dù sao cũng đã phóng lao rồi thì nên theo lao, em phải tự làm cho mình hết hy vọng"

"Anh không thích tình yêu trong văn phòng." Anh nhìn thẳng đôi mắt to có điện của cô

"Em biết..." Cô như con thiên nga sắp chết, lại cúi đầu xuống

"Anh lại càng không thích cấp trên yêu đương thuộc hạ, như vậy sẽ công tư bất phân."

"Em cũng biết..." Đầu cô cúi thấp đến đầu gối rồi

"Đợi xong chuyên án này, để xem là em hay là anh từ chức." Anh đi đến cạnh cô, ngồi xuống

Cô vội vã ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ."Anh ..."

Anh cầm tay cô, đặt lên đùi, "Yến Từ, chúng ta quen nhau đi!"

Lòng bàn tay của cô truyền đến dòng điện nóng bỏng từ anh, tại sao anh lại nói một cách vân đạm phong khinh như vậy? Mà cô lại sợ hãi giống như bị gắn thuốc nổ vào người vậy?

Ngay khi cô sắp ngất đi vì hoảng sợ, môi cô đã bị môi anh hôn lên

Lần này, cô thật sự được hô hấp nhân tạo rồi

***

Dòng xe chạy giờ tan việc, chật ních cả con đường thành phố, người lái càng lúc càng không có kiên nhẫn, tiếng kèn cứ rơi xuống, chỉ cần không thận trọng là có thể gặp tai nạn xe cộ ngay

Yến Từ hơi nhếch môi, ánh mắt dừng lại một chỗ đỗ xe bên đường, cô nắm chặc tay lái, tay phải bấm đèn, quá mạo hiểm, nhưng cô đã an toàn cắt được dòng xe kia, dùng một tư thế đẹp yên vị

Đối với việc này, Đỗ Thiệu Ân chưa kịp ngăn cản thì cô đã hành động xong xuôi rồi

"Làm bộ?" Yến Từ cất hồ sơ vào xe, sắp xếp gọn gàng."Đỗ phó tổng, có thể giải thích hai chữ này có nghĩa gì không?"

"Ý của tôi là không có người ngoài ở đây, cô có cần giả vờ như không biết tôi, hỏi tôi ở đâu không?" Đỗ Thiệu Ân nhìn cô, cô buộc mái tóc dài xinh đẹp làm thành đuôi ngựa, lộ ra vành tai ôm trọn, vừa gọn gàng vừa có sức sống, giữa hàng lông mày cũng không tìm được dấu vết yêu thương với anh như trước kia nữa

"Đã hai năm không gặp, tôi làm sao mà biết anh có chuyển nhà hay không?" Đối với con ngươi thâm đen của anh, cô không còn sợ nữa, nhìn thẳng vào nó

Trong hai năm qua, cô bắt mình phải trưởng thành, phải trở thành một cô gái thông minh

Cô đã 28 rồi, đảo mắt sẽ thành 30, không còn thanh xuân nữa, cô không cách nào để mình phải trải qua những ngày tháng quý giá với sự đau khổ đó.

"Tôi không hề dọn nhà, vẫn ở nơi cũ." Anh cũng nhìn cô."Huống chi, cô cũng biết tôi làm ở Dạ Hoa, làm sao không biết tôi có dọn nhà không?" Đuôi lông mày của anh giương cao

"Anh có ý gì? Ý anh là nói, tôi biết anh là chủ của Dạ Hoa mà vẫn đến đó làm?"

"Không phải sao?" Anh hỏi ngược lại.

"Tôi không biết anh nghĩ thế nào nhưng thiết nghĩ, chúng ta cũng nên nói cho rõ ràng, tránh mơ mơ hồ hồ, cũng không nên đắn đo phân tấc."

"Xem ra cô muốn nói chuyện, vậy trở về nơi đó đi, chúng ta cùng nói." Anh không hỏi thăm mà dùng một câu khẳng định

"Không được, chúng ta đã chia tay, tôi không thích hợp để đến đó."

Nhìn cô cự tuyệt nhanh chóng, trong lòng anh sinh ra một nỗi hờn dỗi."Tôi đã ngồi mười mấy giờ mệt mỏi trên phi cơ, không muốn tiếp tục mệt mỏi trên xe nữa"

"Vậy tìm tiệm cà phê nào đó." Sắc mặt của anh không tốt lắm, có lẽ thật sự rất mệt mỏi

"Không, chân tôi tê lắm rồi"

Cô lăng lăng nhìn anh, anh bây giờ hệt như một người bạn chơi xấu, làm cô không cách nào hiểu anh đang nghĩ gì

Trước kia, tâm sự anh luôn chôn sâu dưới đáy lòng, cô chỉ biết anh đang tức giận hay đang vui vẻ, nhưng không cách nào biết vì sao, vì cô luôn không thể chạm được tới tâm sự dưới đáy lòng anh

"Vậy tìm tiệm cà phê có ghế sofa, vậy sẽ thoải mái hơn." Không còn cách nào khác, cô đành phải tiếp tục nhượng bộ.

"Tôi muốn về nhà, tôi muốn tắm nước nóng, tôi muốn thay bộ đồ này!"

Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, ưu nhã vừa rồi hoàn toàn biến mất không chút gì

"Vậy hôm nào chúng ta bàn lại đi, bây giờ tôi đưa anh về." Cô thả tay xuống sắp xếp gọn gàng, cầm tay lái.

"Hôm nay không nói thì không cần nói nữa." Anh bá đạo nói, thấy cô càng từ chối, lửa giận trong lòng anh lại càng hăng

Trong hai năm qua, cô rất có phong độ khi chia tay, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với anh, không hề gặp mặt lại, ngay cả một cái cớ tìm đến cửa cũng không có

Lúc đó thấy Lưu Hâm Hoa đề cử lý lịch của cô, trong lòng anh thầm phỏng đoán, có phải là một trong những thủ đoạn muốn hợp lại của cô hay không?

Bây giờ nhìn lại, có lẽ anh đã nghĩ sai rồi, bằng sự hiểu biêt của anh với cô, cô chắc chắn không biết cái gì gọi là thủ đoạn

"Anh ..." Cô lái xe vào dòng xe lần nữa, trên mặt ửng hồng, cô căn bản là tức điên rồi, nhưng lại không có cách nào với anh

Đi tới gần nhà anh, cô tìm chỗ đậu xe, biết điều đi theo anh lên lầu, bước vào căn nhà mà cô đã rời xa hai năm.

Cô đứng cạnh cổng, nhìn cánh cửa mở rộng, bài trí bên trong cũng không thay đổi bao nhiêu, ngay cả sofa cũng là vật cô chọn năm đó

Cước bộ của cô rất nghiêm trọng, cô hối hận rồi, cô căn bản không nên đến

"Đi vào đi!" Anh thúc giục.

"Không được, tôi thấy hay là anh nghỉ ngơi đi, hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp." Cô vội vã xoay người, không để gương mặt chật vật của mình bị anh nhìn thấy, ngay cả thang máy cũng không đợi, vọt ngay xuống cầu thang, giống như có ác hồ đang đuổi theo cô vậy

"Yến..."

Phía sau truyền đến tiếng kêu của anh, nước mắt của cô cũng không khắc chế được nữa, rơi xuống theo từng bậc cầu thang

Mặt ngoài cô rất kiên cường, rất rộng rãi, nhưng thật ra trong lòng nàng cô vẫn nhát gan, cô không thể đối mặt với căn nhà đó, bởi vì nơi đó lưu giữ đầy kỷ niệm và ký ức ngọt ngào của hai người

Nhớ rõ lần đầu tiên ân ái, giống như đêm động phòng hoa chúc vậy, là bước ngoặt lớn của cuộc đời cô, anh ôn nhu giúp cô bớt mỏi mệt, nỉ non đủ loại, khiến cô không còn bất an nữa

Mặc dù anh chưa từng nói lời yêu cô, nhưng nhu tình tràn đầy, làm cô cứ như hãm sâu vào trong gió lốc

Cô nghĩ, nếu mình đối tốt với anh, anh nhất định sẽ yêu cô, nhưng kết quả thế nào? Cô đã hứng chịu những thương tích đầy mình đó

Cô không thể đối mặt với anh thật tự nhiên, chỉ có thể bỏ chạy trước khi lâm trận!!!

Đỗ Thiệu Ân vừa trở về từ Zehder, ngay cả nghỉ cũng không nghỉ, lập tức chuyên tâm vào công việc

Lần này, đến Zehder chỉ có thể coi như là trải đường, vẫn chưa hoàn toàn có được quyền đại lý, mặc dù đối phương không phải nhãn hiệu lớn trên thế giới, nhưng tương đối nổi tiếng ở Nhật Bản, Đỗ Thiệu Ân vẫn muốn tiến cử Đài Loan, nhưng chưa nói mười tám lần, đối phương cũng không tin tưởng giao quyền đại lý cho một công ty nhỏ như Dạ Hoa

Cùng lúc, Dạ Hoa lại phải bận rộn về phát biểu trang phục thu - đông

Trừ bản thân đã có được quyền đại lý của nhãn hiệu KiKi ở New York, còn phải thuận thế mà đẩy Dương Tâm Khiết lên

KiKi là cửa hàng trang sức cho những thục nữ phu nhân, mà tác phẩm của Dương Tâm Khiết đa phần là trang sức thục nữ

Đây là toan tính đầu tiên của Dạ Hoa khi ra mắt thị trường, nhãn hiệu KiKi đã có một chỗ ngồi vững chắc trên thị trường, fashion show Thu - Đông cũng thu hút được nhiều phu nhân nổi tiếng giàu có đến mua, vì vậy, chỉ cần có một phát biểu thoả đáng là không còn vấn đề gì

Cho nên, việc trọng yếu nhất bây giờ là trưng bày tác phẩm của Dương Tâm Khiết, tuyên truyền nhãn hiệu tuổi trẻ tự chế này, trừ thiết lập các quầy hàng trong các tiệm bách hoá ra, còn phải đẩy mạnh tin tức lên mặt báo, các tạp chí nổi tiếng để thu hút ánh mắt của mọi người

Bản thân Dương Tâm Khiết vốn khốc lạnh, nhưng thiết kế ra phẩm có nét mềm mại, hồn nhiên, mang theo lãng mạn, lại có thêm phong cách thiên nhiên

Cho nên mấy ngày nay, trừ làm việc cùng Đỗ Thiệu Quân và Yến Từ ra, Dương Tâm Khiết còn phải tham gia đầy đủ các bữa tiệc

Buổi trưa sắp qua rồi, Đỗ Thiệu Quân vội vã xử lí hết tiện lợi, lúc này Lưu Hâm Hoa bưng hai chén cà phê nóng đi đến, ngồi xuống trước mặt Đỗ Thiệu Quân, một chén cho mình, một chén cho anh

Đỗ Thiệu Ân ngẩng đầu nhìn Lưu Hâm Hoa, hai tay vẫn gõ bàn phím."Cám ơn."

"Không cần khách sáo." Lưu Hâm Hoa uống một hớp cà phê."Yến Từ pha cà phê ngon thật."

Lúc này, Đỗ Thiệu Quân mới ngừng lại, khó trách cà phê có mùi thơm quen thuộc như thế."Là cà phê tự nấu sao?"

"Đúng là do Yến Từ pha, cô ấy nói cà phê bịch pha khó uống, cho nên tự móc tiền túi ra mua, mùi vị quả là ngon hơn nhiều."

"Vậy chén này.." Đỗ Thiệu Ân cầm lấy chén cà phê, mùi vị quen thuộc lần nữa xao động lòng anh

"Yến Từ nói cô ấy pha dư một ly nên mình đưa vào cho cậu luôn"

Đỗ Thiệu Ân không khỏi thấy tức tối, pha dư mới cho anh sao? Nhưng anh vẫn hớp một hớp, hương vị cà phê tràn ngập trong miệng, hương vị mà 35 đồng cũng không thể mua được bên ngoài

Anh chưa từng quên quang cảnh Yến Từ chạy trối chết hôm đó, anh đã nhiều lần hẹn cô ra tiếp tục chủ đề gián đoạn, nhưng cô gấp gáp, anh cũng bận rộn, hai người bất đắc dĩ trở thành những con quay cho nhau

"Hâm Hoa, sao cậu lại phát hiện được nhân tài như Yến Từ vậy?" Mặc dù giọng điệu của Đỗ Thiệu Ân rất thanh đạm nhưng hai hàng lông mày tỏ rõ vẻ chăm chú

Lúc trước, khi Lưu Hâm Hoa đưa bảng lý lịch của Yến Từ lên, anh không hề hỏi nhiều, bởi vì lúc đó anh xác định, Yến Từ đang dùng trăm phương ngàn kế để bước vào công ty anh

Anh rất muốn biết, rốt cuộc cô đang làm gì? Chia tay hai năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện làm lòng anh trào dâng một cảm xúc thật mãnh liệt.

Cho nên anh không can thiệp nhiều đến quyền tuyển nhân sự của Lưu Hâm Hoa, không nói gì đã đồng ý, cũng không hỏi thăm nhiều với Lưu Hâm Hoa, sợ anh ta sẽ thấy khác thường

Nhưng kể từ ngày đầu tiên Yến Từ đi làm, vẻ giật mình khi thấy anh, còn có thái độ xa cách đó, thậm chí còn hốt hoảng bỏ chạy khi đã đến trước cửa nhà anh, làm anh phải ngẫm nghĩ lại, thật sự có hiểu lầm trong đây?

"Là như vậy, năm ngoái Hữu Lực đẩy mạnh thành tích, tụi mình quen biết không ít nên mới thử hỏi thăm một chút, mới biết người đứng đằng sau là Yến Từ, thông qua mối quan hệ đó, mình cũng dần dần quen biết với Yến Từ." Nói chuyện đến Yến Từ, hai mắt Lưu Hâm Hoa liền sáng lên.

"Cho nên không phải là Yến Từ chủ động làm quen với cậu?" Đỗ Thiệu Ân suy tư.

"Dĩ nhiên không phải, mình hẹn với cô ấy cũng khó khăn lắm rồi, mình phải cố gắng lắm, dùng hết thành ý của mình, cô ấy mới chịu đến đây làm việc." Dĩ nhiên Lưu Hâm Hoa không có nhiều lời, lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bị tư thái của Yến Từ cuốn hút

Cái này gọi là song thắng cục diện, vừa có thể giúp công ty có cục diện mới, vừa tranh thủ mưu lợi cho mình

"Vậy cô ta không biết mình là phó tổng của Dạ Hoa?" Đỗ Thiệu Ân hỏi nữa.

Lưu Hâm Hoa cười ha ha một tiếng."Chẳng phải có rất nhiều cũng không biết phó tổng của chúng ta sao? Cậu đó, nói gì cũng không chịu lộ mặt, nếu cậu chịu, nhất định sẽ có rất nhiều phu nhân, thiếu nữ đến mua đồ của chúng ta."

Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng trợn mắt nhìn Lưu Hâm Hoa một cái."Cái này không buồn cười."

Tất cả các kế hoạch tuyên truyền, anh đều giao cho Lưu Hâm Hoa cùng những cấp dưới thi hành, cách làm người của anh là như thế, không thích làm người ta chú ý

Lưu Hâm Hoa vẫn cợt nhả như cũ, anh đã quen với Đỗ Thiệu Ân như vậy, tuyệt không chịu hy sinh nhan sắc."Yến Từ đã nói với mình, cô ấy nghĩ chỉ có mình là chủ của Dạ Hoa, không ngờ còn có cậu"

"Ưm?" Đỗ Thiệu Ân khiêu mi, chờ câu tiếp theo

"Thiệu Ân, có phải cậu có thành kiến với Yến Từ không?"

Đỗ Thiệu Ân đặt cà phê xuống, tiếp tục gõ bàn phím, làm như rất bận rộn, anh sợ mình sẽ sơ sảy, làm lộ cảm xúc để Lưu Hâm Hoa nhìn thấu."Mình cần gì phải có thành kiến với cô ta?"

"Không chỉ giọng điệu, ngay cả thái độ với cô ấy cậu cũng rất kém, không phải chỉ một mình mình nói, những người có mắt đều thấy được, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Lưu Hâm Hoa hôm nay bỗng có cảm xúc muốn vấn tội anh

Đỗ Thiệu Ân bình thường mặc dù không nói nhiều nhưng rất tốt với nhân viên, không hề có thái độ kiêu ngạo, với phụ nữ lại càng thể thiếp hơn

"Có lẽ vì gần đây mình gặp cả đống chuyện, trong đầu mơ mơ hồ hồ, mà lại gặp đúng lúc Yến Từ nói chuyện với mình, không khó tránh khỏi cáu gắt, lần sau mình sẽ chú ý hơn." Đỗ Thiệu Ân thay mình tìm cớ.

Anh đột nhiên thấy rất áy náy, anh còn hoài nghi dụng tâm của cô, cho rằng cô vào Dạ Hoa là để tiếp cận anh, không ngờ đều do duyên phận, cô thật sự là nhân tài do Lưu Hâm Hoa tìm được

"Được rồi, cậu đừng làm Yến Từ hoảng sợ nữa, công ty của chúng ta bây giờ không thể thiếu đại tướng nào cả, nếu Yến Từ tử trận, cậu là người đầu tiên chịu trách nhiệm"

"Còn nữa, nếu Tâm Khiết không thích cậu thì cậu cũng đừng có làm phiền người ta nữa, đường đường một phó tổng, làm vậy rất khó coi." Lưu Hâm Hoa nói rất nhẹ nhàng tự tại, không có giọng nói nghiêm nghị, nhưng từng chữ đều chỉ trích vào Đỗ Thiệu Ân.

Đỗ Thiệu Ân lại dừng tay lần nữa, đôi mắt bén nhọn nhìn Lưu Hâm Hoa."Thì ra cậu mang ly cà phê này vào có dụng ý giáo huấn mình?"

Nhắc tới Dương Tâm Khiết, kể từ khi trở về ở Zehder, anh đã không còn thế công theo đuổi nào với Dương Tâm Khiết cả

Huống chi, có một Yến Từ ở đây, hứng thú theo đuổi Dương Tâm Khiết của anh đột nhiên trở nên rã rời

"Không có ~~ mình làm sao mà dám, mình chỉ thắc mắc, cậu thấy Yến Từ không vừa mắt chỗ nào? Hay là cậu có chỗ nào không hài lòng với cô ấy? Cậu cứ thành thật nói cho mình biết, mình sẽ nói cô ấy sửa đổi."

"Cô ta rất tốt, không có vấn đề gì, là mình có vấn đề được chưa? Còn nữa, mình thấy Yến Từ cũng không thích cậu, cậu đừng có làm phiền người ta nữa, đường đường một tổng giám đốc, như vậy rất khó coi." Đỗ Thiệu Ân trả lại toàn bộ những lời ban nãy cho Lưu Hâm Hoa

Lưu Hâm Hoa không hề tức giận, còn cười ha ha."Ừ, tốt lắm!!! Còn biết trêu chọc mình, có nghĩa cậu không có tức giận; cậu yên tâm, nếu Yến Từ không thích người đàn ông ưu tú như mình thì chính là tổn thất của cô ấy!!!"

Lưu Hâm Hoa nâng ly cà phê lên, thảnh thơi đi ra khỏi phòng làm việc của anh.

Đỗ Thiệu Ân nhìn ly cà phê lạnh lùng trên bàn, ký ức như thuỷ triều tràn về, làm anh kinh ngạc đến ngẩn người

Vẻ e lệ khi cô tỏ tình với anh, vẻ đáng yêu khi làm nũng hệt như con mèo nhỏ; cô nghe lời lựa chọn nghỉ việc, để người làm cấp trên như anh không cần phải lo lắng nữa; lần đầu tiên cô và anh ân ái, nét mặt vừa đau đớn vừa tràn đầy vui thích của cô làm anh đến giờ vẫn không quên được; rồi khi hai người bắt đầu ở chung ...

Anh lại uống thêm một hớp cà phê, cà phê thật lạnh, tư vị đau khổ tràn ngập trong miệng, có lẽ anh nên tìm thời gian để nói chuyện cùng Yến Từ ...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)