Vay nóng Tima

Truyện:Ở Chung Yes, Kết Hôn No - Chương 07

Ở Chung Yes, Kết Hôn No
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Tâm Khiết, có việc gì?" Đỗ Thiệu Ân kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện Dương Tâm Khiết, ở giữa là chiếc bàn họp

Thấy Đỗ Thiệu Ân cố tình tạo ra khoảng cách, suy đoán trong lòng Dương Tâm Khiết càng thêm chắc chắn."Anh ... anh ..." Cô phun ra nuốt vào.

"Có việc gì cứ nói, dù sao ở đây cũng không có người khác."

Cô lắc lắc mái tóc xinh đẹp."Có phải anh không còn ý định theo đuổi em không?" Cô cũng coi như là nhân loại mới, về chuyện tình cảm tốt nhất là cứ thẳng thắn

"Ừ, không sai." Đỗ Thiệu Ân sảng khoái nhận.

"Anh buông tha cho em?" Dương Tâm Khiết rất khó tưởng tượng, trong quan niệm của cô, thích một người là toàn tâm toàn ý, anh ta mới theo đuổi cô có 2 tháng mà thôi, có phải hơi nhanh không?

"Em không thích anh, anh tội gì phải làm chuyện cạn tàu ráo mán như vậy." Đây là nguyên tắc của anh.

Trong mắt Dương Tâm Khiết hiện lên tia kinh ngạc không thể tưởng được."Nếu bây giờ em nói thích anh, vây anh có tiếp tục theo đuổi em không?"

Anh hiểu Dương Tâm Khiết đã tâm động với anh, mấy ngày nay, cô thường xuyên nhìn anh, anh thấy cô chờ đợi, nếu không có Yến Từ, anh sẽ đồng ý để hai bên gặp nhau thử ; nhưng may là anh chưa có gì với Dương Tâm Khiết, nếu không mọi chuyện chắc chắn sẽ phức tạp hơn

"Anh sẽ không trả lời những vấn đề mang tính giả thiết như thế này, nếu đây là cách em làm giả vờ để thử tình cảm của anh thì thật xin lỗi, anh không có kiên nhẫn này." Anh không muốn giải thích nhiều, mọi người đều là đồng nghiệp, anh không muốn khi gặp nhau thì lại thấy khó xử

"Em không có, khi đó em thật sự đã có người thích trong lòng, cho nên mới không thể động lòng với anh."

"Cho nên thì sao? Em thật sự thích anh?" Đỗ Thiệu Ân không có vui sướng gì, ngược lại lại càng thấy nghiêm túc hơn

"Có lẽ vậy!" Cô dùng lạnh lùng để che giấu hoảng hốt không biết đến từ đâu

"Chúng ta xê xích đến mười tuổi, em không thấy anh già sao?"

"Có lẽ em thích những người đàn ông thành thục hơn." Cô trả lời rất không xác định.

"Thật xin lỗi, anh không muốn chơi trò chơi truy đuổi này nữa." Anh hời hợt cự tuyệt.

"Cho nên lần này anh không mang em đi công tác là vì em không chịu sự theo đuổi của anh?" Cô chuyển đề tài, trong giọng nói có ý tức giận

"Đây là hai việc khác nhau, anh luôn công tư rõ ràng, anh sẽ không vì theo đuổi mà dẫn em đi công tác, lại càng không sử dụng những thủ đoạn này, em đừng xem thường mình như thế."

"Thật xin lỗi, em rất nóng lòng, anh nói không sai, muốn đại lý một nhãn hiệu, trừ cảm giác của nhà thiết kế ra còn cần mắt nhìn thị trường." Biết rõ Đỗ Thiệu Ân chưa từng lấy công việc để uy hiếp tình cảm, nhưng trong lòng Dương Tâm Khiết vẫn thấy không ổn

"Em tán thành là được rồi, anh hy vọng chúng ta có thể cùng cố gắng, cùng hưởng thành quả với nhãn hiệu Tâm Khiết." Anh đứng lên, định rời đi.

Nhìn Đỗ Thiệu Ân muốn bỏ đi, Dương Tâm Khiết vội hỏi: "Đỗ phó tổng, chuyện của anh và chị Yến Từ ..."

"Tâm Khiết, nếu đã là chuyện giữ anh và Yến Từ thì anh không thể nói cho em biết, trừ khi Yến Từ đồng ý." Anh cầm lấy một đống tài liệu đi ra khỏi phòng họp

Anh ấy vì Yến Từ mà buông tha cho cô sao? Trong lòng Dương Tâm Khiết bỗng dâng lên một nỗi u sầu, có phải cô thật sự đã bỏ sót một người đàn ông tốt như Đỗ Thiệu Ân?

Mười giờ đêm, Yến Từ vừa tắm sạch sẽ xong, mái tóc dài ướt nhẹp, chuông cửa lại vang lên

Nhìn qua cửa mắt, sao lại là anh ta?

Cô mở cửa ra, cách một tấm cửa sắt."Sao anh lại đến đây?"

"Không có ý mời anh vào sao?" Lời nói Đỗ Thiệu Ân có chút gấp gáp

"Có chuyện gì?" Nếu mở cửa ra, cô tin chắc toàn bộ nguỵ trang của mình sẽ biến thành công cốc

"Em có cần phải nói chuyện với anh vậy không?" Giọng điệu của anh như vừa ăn phải thuốc nổ vậy

"Sao anh lên đây được?" Trong chung cư có bảo vệ, còn phải quét thẻ mới có thể lên lầu

"Anh nói với bảo vệ anh là bạn trai em, không có quét thẻ, chạy lên mười bốn tầng lầu được chưa?" Hắn gẩy gẩy bị: được mồ hôi thấm ướt Lưu Hải.

Cuối cùng cô cũng mở cửa ra, đưa anh vào trong nhà, để anh ngồi xuống ghế sofa, sau đó cô chạy vào phòng bếp lấy một ly nước ra cho anh, còn mình thì ngồi trên ghế cạnh TV

"Em nhất định phải cách xa anh vậy sao?" Anh không hài lòng đứng lên, ngồi xuống cạnh cô

"Anh!" Cô nhảy dựng lên."Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Anh bắt lấy cổ tay cô rồi kéo cô xuống dưới, khiến cô trở về ngồi cạnh anh."Đừng có mỗi lần nhìn thấy anh thì biến thành con nhím."

"Tôi muốn đi sấy tóc." Cô tùy tiện tìm cớ.

"Có muốn anh giúp không?"

"Không cần." Cô liếc anh một cái, sau đó đi vào phòng tắm

Tiếng máy sấy rung động ầm ầm, làm cho đầu cô rối thành một nùi, sau khi chỉnh tóc cho chỉnh tề xong, cô mới ra khỏi phòng tắm

"Em để tóc xuống vẫn đẹp hơn." Anh híp mắt lại, lời nói mang theo chút tán tỉnh, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nhớ lại năm đó hai người ở chung

Ánh mắt anh nhìn cô rất nóng bỏng, làm cô không tự nhiên chút nào, cô vô thức gẩy tóc xuống cạnh tai, sau đó ngồi xuống giường

"Anh có chuyện gì không?" Cô ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả hô hấp cũng thấy khốn quẫn

Anh đứng lên, không để ý đến sắc mặt cô mà ngồi xuống cạnh cô."Em sợ anh?"

"Anh đừng như vậy!" Cô muốn đứng lên nhưng tay anh đã kịp thời chế trụ hông cô, hại cô không cách nào di chuyển được.

"Em đang sợ, sợ lại yêu anh lần nữa sao? Vậy thì em căn bản chưa từng quên anh?"

"Tôi thật không hiểu, anh muốn làm gì vậy? Chơi đùa với tôi làm anh thấy vui lắm sao?" Cô tức giận, lại càng giận mình hơn

Rõ ràng không muốn bị anh làm ảnh hưởng, nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ cần bị anh chạm vào, cô lại không cách nào điều khiển được ý niệm thích anh trong đầu

"Anh không có trêu em, anh thật tâm muốn theo đuổi em, anh đã mất em một lần, anh không thể tiếp tục mất em lần nữa." Hơi thở của anh mẫn cảm trêu đùa bên tai cô, cô không còn chỗ nào khác để trốn, không còn cách nào hơn là nắm chặt quả đấm trên đùi

"Anh là người theo chủ nghĩa độc thân, còn tôi nhất định phải kết hôn; chúng ta là hai đường thẳng song song, không thể giao nhau, anh cần gì cứ hành động mập mờ như thế, như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm!" Cô rất giận, không nói ra, cô sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa

"Bóng ma của mẹ anh thuỷ chung luôn bao phủ trong lòng anh, anh không dám kết hôn, anh sợ sẽ gặp phải một cô gái như mẹ anh, đó là bóng ma từ nhỏ đến lớn." Hôm nay anh muốn nói cho rõ ràng cùng cô, qua mấy ngày nay, mối quan hệ không rõ ràng cùng cô, vừa thấy Lưu Hâm Hoa khai triển hành động theo cô, anh liền không nhịn được nữa

Hơn nữa, cô thay đổi lại càng hấp dẫn anh, thời gian đi qua làm cho cô trưởng thành, cô không còn là cô gái nhát gan không tự tin nữa, cô tài trí, cô chuyên nghiệp, từng phong thái của cô đều hấp dẫn ánh mắt anh

Anh không bao giờ dây dưa với bạn gái cũ, nhưng lần này, Yến Từ cô lại làm anh đá trúng thiết bản

Nghe anh nói như vậy, cô mới từ từ trì hoãn lại xao động trong lòng."Không phải người nào cũng giống mẹ anh, anh nên có lòng tin với mình"

"Ba anh là giáo viên, ông ấy là một người đàn ông ưu tú, em có tin lúc trước, mẹ anh cũng là giáo viên không? Trước khi gả cho ba anh, bà ta cũng ôn nhu động lòng người như vậy." Anh vừa nói, bàn tay to vừa xấu xa vuốt ve lưng cô.

Nét mặt của cô rất kinh ngạc, không ngờ Giản Huệ Linh cũng từng là tấm gương mà người khác noi theo."Nam nữ gặp gỡ, cho dù là đối với đàn ông hay đàn bà mà nói, cũng là một ván cược lớn"

"Trước đó, anh nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ em nhưng chúng ta đều đã trưởng thành, anh hiểu tầm quan trọng của em đối với anh thế nào." Bàn tay to của anh chạm tới cổ cô, rồi chạm tới xương quai xanh của cô

"Cho nên?" Cô đã không còn giãy dụa nữa, thật ra cô rất thích cảm xúc được anh vuốt ve này.

"Yến Từ, chúng ta chung một chỗ đi!" Môi anh chậm rãi đến gần môi cô

Cô bị những lời thì thào nhỏ nhẹ của anh đầu độc, thân thể của cô giống như không còn là của cô nữa, đã lâu lắm rồi, gần như 1 thế kỷ vậy, thân thể cô thèm khát anh vô cùng, đó là nguyên nhân mà cô không thể mở lòng với những người đàn ông khác

Anh dùng đầu lưỡi phác thảo hình dáng môi cô, giống như đang thưởng thức một ly trái cây ngọt lịm, không nỡ ăn, cho nên cứ từ từ liếm mãi

Giống như bị một con kiến xông vào tim, tứ chi của cô dường như vô lực, xúc cảm trên môi thật ôn nhu, không có bá đạo, không có bắt buộc, làm cô không thể nào mà chống lại

"Yến Từ... Anh thật sự yêu em ..."

Giọng nói mê người kia như cây kiếm đâm thẳng vào giấc mộng của cô, cô chậm rãi đẩy anh ra, nét mặt đầy vẻ thống khổ

"Sao vậy?" Anh tỉ mỉ che chở cho cô

"Tôi không thể tiếp tục yêu anh nữa, anh đừng tìm đến tôi nữa, không có bắt đầu cũng chưa có kết thúc, cuộc sống của tôi rất tốt, tôi không muốn yêu anh nữa, yêu rất dễ dàng, nhưng mất đi rất đau khổ." Nếu lại chia tay cùng anh lần nữa, cô nhất định sẽ rất đau khổ.

Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô như an ủi cô."Đều là anh không tốt, anh nhất định sẽ dùng thành ý lớn nhất để đả động em, cho đến khi em lần nữa chấp nhận anh mà thôi"

"Tôi có thể chấp nhận anh không không quan trọng, quan trọng là ..., anh có thể vượt qua được tâm ma của mình không." Cô không muốn dấu diếm suy nghĩ yêu thương của mình nữa, đó thuỷ chung luôn làm cô đau khổ

"Tâm ma của anh cần có em để giúp anh vượt qua nó" Anh hơi dùng lực một chút, đè cô xuống giường, sau đó nằm lên người cô

"Thiệu Ân..."

Anh cúi đầu, lại dò tìm môi cô lần nữa

Dục hoả của anh mặc dù đã bốc lên cao rồi, nhưng chỉ cần cô có bất kỳ hành động từ chối nào, anh cũng sẽ không ép buộc anh

Đó là sự giao chiến giữa lý trí và niềm vui, rõ ràng là không được, nhưng cô lại thích hưởng thụ sự ôn nhu của anh, tất cả phòng bị của cô chỉ vì một nụ hôn của anh mà bị phá huỷ toàn bộ

Anh lật vạt áo T-shirt lên, vuốt ve bò gồng đảo của cô

"Ưm..." Một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ chạm đến, làm cô không khống chế được mình, rên rỉ nỉ non

"Anh sẽ hảo hảo yêu em." Lời nói nhu tình nhỏ nhẹ, nhưng lại bộc lộ hết suy nghĩ yêu thương

Tối nay, cô hoàn toàn buông đao đầu hàng, đầu hàng trong gió lốc ôn nhu của anh

Ngày cuối thu thoải mái, mặt trời lặn, bầu trời chiếu rọi những sắc màu vàng cam, gió nhẹ thổi nhẹ, thoải mái làm người ta cũng thoải mái theo

Trong một công viên nho nhỏ, Yến Từ đẩy xe em bé, đứa bé bên trong không ngừng xao động, sau đó thì ngủ thiếp đi

Lưu Hâm Hoa đi cạnh Yến Từ, hình ảnh tựa như những đôi cha mẹ trong công viên này, làm người ta không khỏi hâm mộ

Lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần, Lưu Hâm Hoa kiên trì nhất định hẹn Yến Từ đi ra tản tản bộ, vừa lúc Yến Từ đang vì chuyện công việc mà không thể trở về thăm con gái, cho nên Yến mẫu kêu Yến cha lái xe lên Đài Bắc, để mẹ con hai người gặp nhau một chút.

"Thật không ngờ em chẳng những là một người mẹ mà còn là người mẹ tốt." Lưu Hâm Hoa ngồi xuống ghế đá cạnh Yến Từ

Yến Từ cẩn thận đắp chăn cho con gái, để tránh bị lạnh."Mỗi người phụ nữ đều có thể làm một người mẹ tốt." Vẻ mặt cô từ ái nói

"Yến Từ, anh vẫn muốn hỏi em, chuyện giữa em và Đỗ Thiệu Ân rốt cuộc là thế nào?" Lưu Hâm Hoa nhàn nhạt hỏi, vấn đề này để trong lòng suốt hai ngày qua, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm được đáp án

"Anh và Thiệu Ân là bạn tốt, anh ấy không nói cho anh biết sao?" Cô vừa đắp chăn cho con xong, liền đứng dậy

"Cậu ấy không chịu nói, cậu ấy bảo trừ phi em nói trước"

Xem ra Đỗ Thiệu Ân không có nói ra, tối qua ân ái đủ loại làm cô vừa nghĩ đến đã đỏ mặt

May là sáng nay anh ta phải về công ty để xử lý công việc, nếu không trễ một chút gặp phải ba mẹ cô thì nhất định cục diện sẽ trở nên rất khó xử

"Hâm Hoa, em thật sự không thể đi công tác cùng Đỗ phó tổng, em thật sự xin lỗi." Mặc dù đã có quan hệ thân mật nhưng Yến Từ vẫn thấy không thoả đáng lắm

"Tại sao?" Theo trực giác, Lưu Hâm Hoa đã đoán được quan hệ của bọn họ đến trình độ nào

"Em và Thiệu Ân từng là đồng nghiệp hai năm." Cô thừa nhận mọi chuyện

"Sao anh không biết chứ? Hai người đúng là biết giữ bí mật." Lưu Hâm Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cho nên giữa em và anh ấy có chút qua lại." Cô không dám để Lưu Hâm Hoa biết, đối tượng ở chung với cô là Đỗ Thiệu Ân

"Đụng chạm gì? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà Thiệu Ân đối xử với em khác với mọi người sao?" Lưu Hâm Hoa giống như nói giỡn, nhấn mạnh 4 chữ "khác với mọi người"

Yến Từ cười, như một đoá hoa đang chờ đợi một cơn gió."Không sai, lúc đầu khi em đến công ty, anh ta thật sự không tốt với em, làm em suýt nữa bỏ chạy lấy người rồi"

"Thiệu Ân không phải loại người công tư bất phân, em và cậu ấy rốt cuộc đã đụng chạm cái gì?" Anh nghĩ đầu nghĩ

Yến Từ lắc đầu, ánh mắt sâu xa mà hoảng hốt."Cũng đã qua rồi."

"Nếu như đã qua rồi thì tại sao em không thể làm việc cùng Thiệu Ân?" Vẻ mặt anh nghi ngờ cộng thêm mập mờ."Có phải Thiệu Ân cũng từng theo đuổi em hay không?"

"Hâm Hoa, đừng đoán nữa, anh ta làm sao mà theo đuổi em được?" Ánh mắt của cô dao động, càng giải thích lại càng tô đen

Cô không tính là nói dối, năm đó là cô chủ động tỏ tình, Đỗ Thiệu Ân ngay cả đuổi cũng chưa từng theo đuổi cô

"Vậy sao em lại đỏ mặt như vậy?" Lưu Hâm Hoa giễu cợt nhìn gương mặt cô

"Có sao?" Cô dùng hai tay che hai gò má lại."Dù sao em cũng không muốn đi, anh giúp em đi."

"Yến Từ, em không nói với anh nguyên nhân thật sự, anh làm sao mà giúp em? Huống chi công ty không còn ai có thể đi công tác cùng cậu ấy nữa"

"Vậy để em cho người đi cùng anh ta." Dưới cô có ba trợ thủ đắc lực, nhất định sẽ đồng ý với chuyến công tác này.

"Vốn anh còn nghĩ, chuyện mập mờ giữa em và Thiệu Ân là ảo giác của anh thôi, không ngờ em và anh ta thật sự có chuyện gì." Anh lớn mật suy đoán.

Yến Từ đứng dậy từ ghế đá."Cái gì chứ? Sao anh lại nói khó nghe như vậy!" Cô tuyệt đối không thể để Lưu Hâm Hoa biết, Đỗ Thiệu Ân là cha ruột của con cô

Lưu Hâm Hoa cũng lập tức đứng lên."Em tức giận sao?"

"Không có tức giận, em chỉ là có hẹn cùng mẹ của anh ta thôi." Cô đã cho Giản Huệ Linh một danh thiếp, hứa sẽ giúp bà ta

Chuyện giữa Đỗ Thiệu Ân và Giản Huệ Linh, Lưu Hâm Hoa cũng đã biết sự thật."Thiệu Ân thật sự rất đáng thương, có người mẹ như thế này"

Yến Từ đẩy xe em bé, vừa đi vừa nói chuyện: "Thiệu Ân và mẹ anh ta là thuỷ hoả bất dung, không thể nào mà có thể nói chuyện được, nể tình trước kia, em mới giúp anh ta thôi"

"Yến Từ, em đúng là mâu thuẫn!" Lưu Hâm Hoa dừng bước lại, hai tay khoanh ngực nhìn cô

Yến Từ cũng dừng bước lại, chờ Lưu Hâm Hoa nói tiếp.

"Không phải em không chịu đi công tác cùng Thiệu Ân sao, nhưng lại đồng ý ra mặt giúp mẹ anh ta?" Lưu Hâm Hoa cười tít mắt hỏi ngược lại, gương mặt hứng thú.

Lời của Lưu Hâm Hoa làm Yến Từ kinh ngạc."Em... Ai..."

Yến Từ chỉ có thể thở dài một tiếng, sắc mặt quẫn bách."Đại khái là ta quá gà mẹ đi!"

Lưu Hâm Hoa lại không cho là như vậy, tập hợp lại nhiều manh mối, chỉ cần tinh mắt nhất định có thể đoán được 7, 8 phần


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)