← Ch.20 | Ch.22 → |
Kể từ sau khi quan hệ vợ chồng thực sự, Đường Tống đối với tôi tốt lắm. Thật ra mà nói anh đối với tôi vẫn luôn không tệ, không cãi vả, vẫn luôn nể sắc mặt của tôi, ở trước mặt người ngoài luôn luôn cho tôi chút mặt mũi.
Lần trước, ở bữa tiệc, có mấy phu nhân ngồi cùng tôi, đoán chừng là tôi quan hệ quá tốt, bà này tay đồng hồ Patek Philippe, bà kia tay vòng bạch kim platinum, bà nọ chiếc nhẫn kim cương 3 carat, khoe, cái này chồng cô tốn rất là nhiều Mao gia (ý chỉ tiền Trung Quốc) để mua, cái kia chồng cô tốn rất là nhiều bảng Anh để mua, cái nọ là tốn bao nhiêu đồng Euro mới mua. Cuối cùng còn hỏi tôi một câu, "chồng cô có tiền như vậy, mua gì cho cô?"
Tôi lắc đầu một cái - "Tạm thời không nhớ được cái gì" - lại nghĩ nghĩ - "Đúng rồi, mấy hôm trước có mua cho tôi mấy quyển sách dạy nấu ăn, món cay Tứ Xuyên, món điểm tâm ngọt"
Vị phu nhân kia vừa nghe, quệt quệt miệng, ngậm trứng bồ câu, tay chậm rãi lột tôm, hổn hển đưa lên miệng hút một cái, khẽ cười nói, "Ai nha, cô phải cẩn thận, không chừng anh ta đem tiền cho tiểu yêu tinh bên ngoài đó"
Nói xong, vừa quay đầu lại, phát hiện Đường Tống đứng phía sau, mặt cũng không tỏ vẻ gì, rất bình thường, tôi cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Kết quả, cách hai ngày sau, buổi tối, anh về nhà, đưa cho tôi một hộp nữ trang, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Tạm không nói tới nội tâm, phu nhân bề ngoài phải tươi sáng, anh nhìn ngọc này thích hợp với em, thử mang một chút"
Bên trong hộp trang sức chứa một cái vòng tay, khối ngọc hiếm có, tinh chất, mịn nhẵn, sạch sẽ, không hề có tạp chất, màu sắc rất đa dạng, vòng ngoài xanh ngọc, đoan trang chính khí, ở giữa mang theo mềm mại đáng yêu. Bà ngoại thích ngọc, một rương lớn của hồi môn toàn là ngọc, vả lại toàn là hàng cao cấp thượng hạng, tôi nhìn từ nhỏ, không có cái nào tốt giống như cái vòng ngọc mà Đường Tống đưa cho tôi.
Nhất định là giá trị xa xỉ, mà theo lời nói bâng quơ của Đường Tống, tựa như tùy tiện mua món hàng từ vỉa hè.
Ngày thứ hai, từ trên báo, tôi biết được, vòng ngọc hôm trước là ở hội triễn lãm, vòng xuyến Phỉ Thúy được người thần bí trả đến 7 con số mua đi, cẩn thận nhìn một chút, phát hiện hình chụp vòng ngọc kia cùng cái trên tay tôi giống nhau như đúc.
Từ đó có thể biết, Đường Tống cua gái đúng thật là không tiếc vốn ban đầu.
Trừ lần đó ra, anh bắt đầu chú ý đồ tôi yêu thích, thỉnh thoảng trong lúc vô tình khen cái nào đẹp mắt, không quá ba ngày, anh sẽ đem mấy thứ đó mang về. Hoặc là muốn ăn cái gì, anh sẽ lập tức lái xe chở tôi đi.
Tôi cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng đúng lúc này, Duy Nhất lại quay về đả kích tôi.
Con nhóc này quả thật là bức người, đang học nghiên cứu lại quay trở lại đi du lịch, thỉnh thoảng quay về một chuyến, này nha, mới đi Mỹ không đến mấy tháng, bời vì tham gia hôn lễ của chị họ, lại một vòng trở lại nghỉ ngơi. Không có chuyện gì làm, sẽ tới nhà tôi làm khách, nằm trên giường tôi, nhai khoai tây chiên, còn một bên vừa ăn vừa cảnh cáo tôi,
"Đại Khinh, cậu rất đắc ý?"
"Có cái gì tốt mà đắc ý?" - Tôi nói.
"Sao không đắc ý? Cậu xem Đường Tống nhà cậu, mua cho cậu cực phẩm Phỉ Thúy, còn dẫn cậu đi ăn cơm, hết ngày liền trở về với cậu, thương cậu thật nhiều nha, như thể nào không đắc ý chứ?"
Tôi nghe ra câu nói Duy Nhất lại có hàm ý khác, nhưng không muốn tra xét.
"Đại Khinh, tớ thật không rõ, cậu phí sức nhiều như vậy, tốn nhiều thời gian như vậy, nỗ lực đến mất nửa cái mạng, chỉ vì có thể được Đường Tống làm cho cậu những việc như vậy? Nếu cậu thích Phỉ Thúy, muốn có người dẫn cậu đi ra ngoài ăn, có người khẳng định so với Đường Tống phục vụ tốt hơn gấp trăm lần, sao cậu không chịu lấy? Nói thật, những nỗ lực này, không người đàn ông nào sẽ không thể làm? Chỉ cần nói rõ, là được, cũng không cần hao tổn tâm tư, cậu còn đắc ý cái gì?"
"Tớ không có đắc ý" - Tôi nhắc lại lần nữa
"Tớ nhìn cậu rất thỏa mãn" - Duy Nhất kia mặt trắng, răng nanh, cắn miếng khoai tây chiên rắc rắc rắc rắc
"Ăn nhiều coi chừng ung thư" - Tôi đe dọa cô ấy.
"Tớ tình nguyện bị ung thư cũng nhất định buộc Đoạn Hựu Hồng tặng một thứ cho tớ" - Duy Nhất bộ mặt hơi hơi dữ tợn
"Thứ gì" - Tôi biết rõ còn hỏi. Nhưng biết rõ còn hỏi cũng đâu có đáng tội.
"Tim của anh ấy, còn có một mình tớ" - Duy Nhất cười đến giống như phiên bản của Võ Tắc Thiên - "Đại Khinh, cậu cũng nên giống như tớ đây, không phải là hưởng thứ tình cảm canh cặn thịt thừa, mà cậu phải giống như ăn đại tiệc."
"Chịu hay không chịu cũng đã kết hôn, còn muốn như thế nào?" - Tôi nằm lên trên bàn máy vi tính, chiến đấu hăng say.
"Tớ xem cậu a, trong lòng thì khôn khéo, nhưng bề ngoài thì giả như hồ đồ, không sợ giả hồ đồ mệt mỏi sao?" - Duy Nhất cười lạnh.
"Nghe không hiểu" - Tôi giả bộ hồ đồ
"Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn có thể không hiểu cậu, cậu nha, thật ra trong lòng rất tốt, không dám nói ra, Đường Tống tặng cho cậu những thứ này, căn bản không thể thỏa mãn được cậu. Đại Khinh, về mặt tình cảm, cậu còn tham lam hơn cả tớ, không chỉ là lòng của Đường Tống, Đường Tống còn phải thật lòng chỉ với một mình cậu, nhưng cậu còn muốn nhiều hơn. Đại Khinh, tớ thật sự lo lắng, tớ sợ sau khi hy vọng tan biến, cậu sẽ sụp đổ."
"Không phải cậu đối với Đoạn Hựu Hồng cũng như vậy sao?" - Tôi còn cố nói
"Như vậy cũng còn cãi" - Duy Nhất lập tức biến thành một cây súng RPK, đem tôi bắn cho cả người toàn là vết đạn - "Làm sao mà giống? Coi như Đoạn Hựu Hồng không yêu tớ, nhưng anh ấy cũng không có yêu người nào khác, coi như anh ấy sinh lý dơ bẩn rối tinh rối mù, nhưng về mặt tình cảm còn là một trang giấy trắng, có đầy đủ không gian cho tớ tiêu xài, sẽ không lúc ôm tớ mà đi nhớ đến người con gái khác. Đường Tống thì sao? Giống vậy sao? Không chừng anh ta về sau còn đem con gái của cậu gọi là Đường Tư Vận, hành hạ cậu cả đời!
Tôi không dám đáp lại. Quả thật, người đàn ông có bạn gái trước, đó chính là tử huyệt, lập tức giá trị hấp dẫn giảm xuống 20%, huống chi Đường Tống có Phạm Vận, tình cảm này không phải tự nhiên tan biến, mà là bị mẹ ép chia tay, huyệt kia tự chết, cũng đốt thành tro rồi.
"Đại Khinh, về mặt tình cảm, có theo đuổi là chuyện tốt, nhưng cần phải xem là theo đuổi cái gì, cậu theo đuổi không phải hy vọng mà là thất vọng. Vấn đề không phải là Phạm Vân có ưu tú hay không, mà là bọn họ tự nhiên lại chia tay như vậy, kết quả là tạo ra trong tim anh ta một nốt ruồi son vĩnh viễn không nhạt, cậu cởi ra một lớp, nốt ruồi son liền lập tức nhảy đi ra, cậu sẽ hoảng sợ luống cuống. Hiện tại Đường tiên sinh cho cậu một chút hạnh phúc, đó chỉ là ảo ảnh, không thể nắm bắt (câu chính của nó là: hoa trong gương trăng trong nước) vừa nhắc tới Phạm Vận, nhất định sẽ vỡ ra."
Haiz, lại dập tắt hy vọng, tôi cũng không để ý đến cô ấy, mắt vẫn nhìn chằm chằm Computer. Hôm nay vận khí không tốt, gây thù chuốc oán với đồ ăn, tôi bên này bị một Bạo Phong Tuyết, kỳ quái trực tiếp hướng tôi đánh tới.
Duy Nhất cũng không còn tức, lại tiếp tục nói - "Đại Khinh, tớ biết rõ cậu vẫn đang nghe, tớ hỏi cậu, nếu cậu và Phạm Vận cùng rơi xuống nước, cậu đoán xem Đường Tống sẽ cứu ai?"
"Tớ khi không lại cùng Phạm Vận đi bờ sông làm gì?" - Tôi hỏi ngược lại.
"Cậu không muốn nói, tớ giúp cậu nói. Cậu mà củng Phạm Vận rơi xuống nước, Đường Tống khẳng định cứu cậu, cứu xong rồi, tự mình nhảy xuống sông, đi theo Phạm Vận chết vì tình"
"Vậy nếu cậu và vị hôn thê của Đoạn Hựu Hồng rơi xuống nước, cậu đoán Đoạn tiên sinh sẽ cứu ai trước?" - Tôi hỏi ngược lại.
"Tớ xem biểu hiện của Đoạn Hựu Hồng, nếu anh ấy cứu tớ trước, thì không vấn đề gì, nếu mà anh ấy dám cứu tiểu yêu tinh kia trước, tớ trực tiếp để cho cá sấu cắn chết bọn họ" - Duy Nhất cắn răng nghiến lợi nói.
Nhỏ này, thật sự là quá đẫm máu, quá bạo lực rồi, để cá sấu cái gì chứ, để Thực Nhân Ngư tốt hơn, so cute. (ta đoán Thực Nhân Ngư là người cá chuyên ăn thịt)
Hai đứa con gái chúng tôi đang ở trong phòng nói chuyện, Đường Tống trở về, thấy Duy Nhất ở đây, liền hỏi thăm cô ấy thích ăn quán ăn nào, buổi tối sẽ đặt bàn thật tốt.
"Chồng của cậu quá khách sáo đi, tùy tiện cho tớ một chén cơm là được rồi." - Duy Nhất nói chuyện hơi chút kỳ quái.
"Cô là khách quý của bà xã tôi, nhất định phải chiêu đãi thật tốt" - Đường Tống vẫn dùng lễ đối đãi.
"Ai da, cũng là gọi một tiếng bà xã? Tôi đây ở tận nước Mỹ xa xôi không biết tin tức, thật lạc hậu" - Duy Nhất vẫn còn rắc rắc rắc rắc nhai khoai tây chiên.
Tôi cũng không biết cô ấy làm như thế nào, bọc khoai tây chiên ăn hơn một giờ.
"Như vầy đi, qua bên cái chỗ mà tiểu suất ca mở tiệm ăn món cay Tứ Xuyên đi, chính là quán ăn Gia Sản đó, Đại Khinh, cậu có lần dẫn tớ đi đấy, mùi vị thật không tệ"
Ở Mỹ ăn ở bạc đãi Duy Nhất hay sao ấy, cho nên quay về, đứa nhỏ này lại nổi cơn thèm ăn, giống như Smecta đến Trung Quốc thấy thịt vậy.
***hắc hắc: hình như Smecta là thuốc tiêu chảy mà ta
Vừa nghe cô ấy nhắc tới Hòa Nhất, tôi có chút sững sờ, Hòa Nhất gần đây cũng được đãi ngộ giống như Phạm Vận -------- đối thoại giữa tôi và Đường Tống rất ít nói đến. Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, từ lần trước ở Sắc Màu thấy chuyện xảy ra như vậy, Đường Tống không dẫn tôi đi gặp đám bạn bè kia nữa.
"Ôi ôi, hai người các cậu sững sờ cái gì" - Duy Nhất cau mày
"Quán đó cũng không đặc biệt ngon lắm, chúng ta đi quán khác đi" - Tôi đề nghị, cũng nháy mắt với Duy Nhất, ý bảo 'chớ mở bình thì không ai biết trong bình có gì'
Mà tôi vẫn còn quá hiền lành đi, quên là Duy Nhất, đứa nhỏ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, ngay từ đầu cô ấy ồn ào không cho tôi và Đường Tống có chút không khí thay đổi, hình như tựa hồ có chút hiểu ra chuyện gì. Kia hai con mắt còn đảo đảo, chuyển một cái, tiếp tục nói:
"Tai sao không đi, lần trước tiểu suất ca đối với chúng ta không phải rất nhiệt tình sao? Đại Khinh, đặc biệt là đối với cậu nha, không phải còn dặn dò nhân viên sau này nếu là thấy cậu đến thì nhất định khỏi trả tiền sao?"
Tôi lập tức muốn đem cái cổ tiểu yêu tinh Duy Nhất này biến thành cái cổ vịt gặm cắn.
Duy Nhất chuyển động muốn hỏng con mắt, còn muốn nói gì, Đường Tống lại nói một câu ngăn lại - "Chúng ta đến quán của Hòa Nhất vậy"
Lời này vừa nói ra, tôi muốn nghỉ ăn cơm, mà Duy Nhất nhất định khẩu vị gia tăng.
Sau khi bàn bạc xong, Đường Tống ra khỏi phòng, điện thoại đặt bàn, Duy Nhất cười xấu xa, hỏi thăm tôi --- "Đại Khinh, Hòa Nhất như thế nào dính dáng đến hai người các cậu vậy?"
"Giống như một con thỏ, hai chân sau nảy lên, liền nhảy vào chứ sao" - Tôi nói.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hòa Nhất quyến rũ cậu, còn cậu thì quyến rũ Đường Tống à?" - Duy Nhất ánh mắt Bát Quái sáng lấp lánh
"Cậu cảm thấy thế nào?" - Tôi có chút buồn cười
"Nhìn hắn ta một bộ dáng đĩ nhõ, hai người các cậu cũng bị câu dẫn à"
Hòa Nhất bị Tô Gia Minh vu tội có một đôi mắt nhỏ, bây giờ lại bị Duy Nhất đả kích thành đồ đĩ nhỏ.
Duy Nhất còn muốn ép hỏi tôi, nhưng Đường Tống đi vào, cũng không thể hỏi nữa, chỉ đến thế thôi.
Trước khi đi, tôi thầm xây dựng ý tưởng kiên cố trong lòng, không thể a, Hòa gia mở quán ăn nhiều như vậy, Hoa Nhất nhất định sẽ không đi trùng quán ăn đó, hơn nữa, hắn ta cả ngày chơi bời lêu lổng, xem chừng cũng không chú ý buôn bán. Cho nên hôm nay tỷ lệ đụng độ chỉ cỡ 10%.
Nhưng đáng tiếc chính là, có thể xem nước nhầm thành thuốc trừ sâu DDVP mà uống vào. Ý của tôi là, khi chúng tôi một hàng ba người rời nhà đến quán ăn Gia Sản, sau khi ngồi xuống không lâu, liền được phục vụ mời vào một cái phòng khác.
Phục vụ nói là: "Đường Tiên sinh, ông chủ chúng tôi cho mời mọi người đi qua dùng cơm cùng"
Vừa tiến vào phòng kia, quả thật chính là Hoàn Châu cách cách đoàn viên cùng Hạ Tuế Phiến, Hoa Nhất, Tần Lệ, Dương Dương, A Vane, còn có thượng vàng hạ cám người, đều đến đông đủ.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |