← Ch.07 | Ch.09 → |
Cố Diễn nghĩ đến chỗ này, khẽ thở dài một tiếng.
Hết thảy nhân quả, đều là bởi vì hắn quá mức tùy hứng. Nếu như không phải bởi vì hắn, cũng sẽ không phát sinh mọi chuyện, hắn dù có đau lòng cũng là vu sự vô bổ. Dù có hòa giải được với Tiểu Thất, chính hắn cũng biết, coi như là vậy, Tiểu Thất cũng sẽ không để ý đến hắn.
Hắn mỗi ngày sẽ vụng trộm đến Trịnh phủ vấn an Trịnh tiên sinh, cũng nhìn lén Tiểu Thất, Tiểu Thất rất chán ghét hắn. Hắn biết, càng như vậy, hắn càng không có cách nào đứng ra, hắn không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng Tiểu Thất chán ghét bộ dáng của hắn. Sau lưng biết là một chuyện, mặt đối mặt, lại là một chuyện khác, chính là bởi vậy, hắn vẫn luôn né tránh, hắn thậm chí không dám ra cửa, tóm lại là cảm thấy, làm gì cũng không đúng.
Người người đều nói Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử bất hảo dị thường, bởi vì tranh hơn thua nên làm tiên sinh của mình bị thương, làm cho Trịnh tiên sinh giờ này ngày này vẫn không thể thức tỉnh.
Nhưng trên thực tế, ngoài lão Vương gia và chính hắn, không có người biết được, hắn không thể nói chuyện. Vì quá mức tự trách, tâm tình của hắn tích tụ, không chịu nói. Ngày tháng trôi qua, lại càng trầm trọng hơn.
Hắn không nói chuyện, cũng không chịu gặp người, không có gì ngoài mỗi ngày vụng trộm đi Trịnh gia, cũng không chịu làm tiếp những chuyện khác.
Trung Dũng vương gia thường xuyên đi Trịnh gia, không chỉ là vì thăm Trịnh tiên sinh, kỳ thật cũng là đi tìm con trai của mình, ông sợ tiểu thế tử một khi bị người phát hiện, hắn lại không chịu nói, xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao.
Nếu như nói đến cơ hội, như vậy hiện tại Đại Bạch mất tích chính là một cơ hội.
Đại Bạch không thấy, tiểu thế tử cũng không biết Đại Bạch đến tột cùng đi nơi nào, Tiểu Thất thương tâm cực kỳ. Khi đó, hắn đột nhiên cảm thấy, mình cũng có thể được ở bên cạnh Tiểu Thất, hắn có thể giả làm Đại Bạch làm bạn Tiểu Thất.
Cố Diễn cũng không lo lắng không thể gạt được Tiểu Thất, hắn đã âm thầm quan sát Tiểu Thất hai năm, mặc kệ nàng làm cái gì, nàng gặp chuyện gì, hắn đều biết tường tận.
Mặc dù phụ vương hắn không đồng ý, cũng hết lần này đến lần khác ngăn trở, nhưng hắn vẫn hết sức kiên trì, do hắn kiên trì, cũng vừa vặn có cơ hội, hắn thương lượng với phụ vương hắn, cũng chính là bởi vậy, mới có lần gặp nhau này.
Mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng giả cẩu thì đúng là một chút vấn đề cũng không có.
"Ẳng ư" hắn cúi đầu kêu một tiếng, nhìn xem, hắn học tập vô cùng tốt!
Hắn cho tới bây giờ cũng không có đến gần Tiểu Thất như vậy, khoảng cách gần và vui vẻ như vậy. Phụ vương nói, đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng Cố Diễn nghĩ, bất kể có phải là kế hoạch lâu dài hay không, hắn đều muốn ở bên cạnh Tiểu Thất, hắn sẽ bảo hộ Tiểu Thất thật tốt. Tuyệt đối sẽ không làm cho nàng gặp được một chút nguy hiểm, cũng sẽ không khiến nàng có một chút xíu không vui.
Tiết thần y là thần y nổi tiếng thiên hạ, ông ấy nhất định có thể trị hảo Trịnh tiên sinh, chỉ cần Trịnh tiên sinh tỉnh lại, như vậy hết thảy đều sẽ cải biến. Nghĩ đến chỗ này, hắn yên lặng động viên mình, hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên, hắn chỉ cần hảo hảo bảo vệ Tiểu Thất là được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhàng hơn, từ từ, cũng chìm vào trong giấc ngủ.
Tiểu Thất quen ngủ sớm dậy sớm, trước đây cũng như thế, mỗi sáng sớm nàng đều muốn ra vườn hái hoa cho phụ thân, mà nay, dù không cần làm như thế, nàng vẫn quen sớm rời giường.
Chỉ là, Tiểu Thất nhìn xem tướng ngủ kém đến nổi không thể lại kém hơn kia, hoảng hốt một chút mới nghĩ đến, là đây, Đại Bạch đã trở lại.
Hắn chỏng vó nằm ở nơi đó, hiện thời không còn ở dưới giường, mà là lăn đi ra, một thân bạch y càng thêm đen đúa, ngoại trừ như vậy, mặt hắn vốn đã rửa sạch sẽ cũng bởi vì lăn loạn mà trở nên vô cùng bẩn thỉu, trên đầu mạng nhện quấn quanh, bộ dáng kia quả thực là không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu Thất cứ như vậy nhìn Đại Bạch, thấy hắn chép chép miệng, giống như là đang ăn cái gì, càng cảm thấy buồn cười. Là đây, Đại Bạch chính là bộ dáng này, lúc ngủ sẽ như thế.
"Tiểu thư, ngài dậy rồi?" Ngoài cửa truyền tới giọng của Tiểu Đào, Tiểu Thất nghe, đáp: "Vào đi."
Tiểu Đào bưng chậu nước vào cửa, thấy tướng ngủ khó coi của Đại Bạch, tặc tặc khinh bỉ nói: "Tiểu thư, ngài nhìn hắn xem, thật là ngu xuẩn. Người ta không phải nói chó là giữ cửa sao? Đặc biệt nhạy cảm, nhưng ngài xem chó nhà chúng ta, tặc tặc, chúng ta nói lâu như vậy, hắn vẫn còn ngủ! Một chút cảnh giác cũng không có!"
Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng ngồi xổm bên cạnh Đại Bạch, thấy hắn ngủ không biết chiều nay là chiều nao, cảm khái nói: "Ta nghĩ a, hắn rời nhà đi, nhất định đặc biệt sợ, đặc biệt thấp thỏm. Đang yên đang lành, lại biến thành một người. Hắn đại khái sợ chết, bây giờ trở về đến bên người chúng ta, tự nhiên là buông lỏng đề phòng."
Tiểu Đào nhìn về phía Đại Bạch, thấy hắn chép miệng, cảm khái: "Nhìn cũng là ngọc thụ chi lan nam tử, cô nương không biết nhìn thấy, tám phần muốn thích chết. Nhưng mà ngài xem, nhìn dạng này, ai còn có thể thích cho được. Cho nên nói a, người thực là không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Tiểu Thất nở nụ cười: "Ngươi cũng thật cảm khái, được rồi, đi phòng bếp đem đồ ăn sáng bưng lại đi, bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng, chúng ta cũng không thể làm trễ nãi chuyện của người ta."
"Vâng!"
"Chờ một chút." Tiểu Thất nhìn thoáng qua Đại Bạch, nói: "Ngươi lấy thêm một chút. Ta xem Đại Bạch giống như rất đói."
"Ai!"
Tiểu Đào rời đi, Đại Bạch quằn quại quằn quại, "Ẳng ư" một tiếng, duỗi người.
Tóc thật dài của Tiểu Thất rũ xuống, một thân trung y màu trắng, nhu thuận chống cằm, nháy mắt to nhìn Đại Bạch, Đại Bạch "Ẳng ư" một tiếng bò dậy, ngồi xếp bằng nhìn Tiểu Thất, hai người đối mặt, Tiểu Thất chọc chọc mặt của hắn.
"Một nam hài tử, mặt còn non mịn hơn con gái, chỉ là rối bời như vậy, cũng quá kỳ cục."
"Ẳng ư ~" Đại Bạch dán sát mặt tới gần Tiểu Thất, ghé vào bên người nàng, không ngừng cọ, "Ẳng ư ẳng ư ~ "
Tiểu Thất cười vân vê đầu của hắn, Đại Bạch khẽ híp mắt, thập phần hưởng thụ.
Tiểu Thất lại nhéo hai má Đại Bạch một phen, nói: "Hiện tại ta phải rửa mặt. Một lát nữa chúng ta có thể ăn điểm tâm. Ách..." Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nói: "Mặc dù ta rất muốn dẫn ngươi đi ra ngoài. Nhưng bây giờ không được. Dù sao ngươi bây giờ là cái dạng này. Nếu như đi ra ngoài, sẽ rước lấy đại phiền toái."
"Gâu!" Đại Bạch vui rạo rực kêu một tiếng, giống như nghe hiểu được, Tiểu Thất cảm khái: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Đợi lát nữa ta sẽ đi đại điện tiền viện cầu phúc. Người hảo hảo cùng Tiểu Đào tỷ tỷ đợi ở trong phòng. Ai, không đúng, Tiểu Đào phải đi phòng bếp trợ giúp mọi người chuẩn bị cơm trưa. Đại Bạch, đến."
Tiểu Thất đem Đại Bạch kéo càng gần vài phần. Nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói: "Một lát nữa ngươi ở trong phòng, không thể chạy loạn, cũng không thể đi ra ngoài, hiểu không? Một mình ngươi, ngươi có thể lăn lộn, có thể gặm góc bàn, nhưng không được kêu loạn, cũng không thể chạy đi? Hiểu không? Nếu như ngươi đi ra ngoài, sẽ có vấn đề lớn. Nghe hiểu, thì kêu một tiếng!"
"Gâu", hắn khoan khoái lắc lư, bày tỏ đã hiểu, nhìn đến đây, Tiểu Thất cuối cùng yên tâm vài phần, cũng may, Đại Bạch không quá ngốc, tối thiểu nhất hắn có thể nghe hiểu được một chút.
Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất yên tâm vài phần.
"Ngươi phải ngoan!"
"Ẳng ư!" Đại Bạch nắm tay Tiểu Thất, cắn một cái, hắn cũng không dùng sức, trên tay Tiểu Thất, chỉ có nhàn nhạt dấu răng, nàng cười chọc Đại Bạch một cái, thu tay về, "Ngoan!"
Hai người trước kia cũng thường xuyên chơi như vậy, Tiểu Thất cũng lơ đễnh, nhưng lại không thấy được, ánh mắt của Đại Bạch chợt lóe.
"Ư ư ~ "
Đại Bạch ôm lấy tay Tiểu Thất, không buông tay...
Tiểu Thất cười: "Được rồi được rồi, ta biết rõ ngươi không bỏ được ta đi, nhưng ta sẽ trở lại thật nhanh a. Giống như trước đây đi thỉnh an lão phu nhân. Ta đi cầu phúc cho phụ thân, phụ thân sẽ sớm một chút tỉnh lại, chờ phụ thân tỉnh lại, ông ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp giúp cho ngươi. Đại Bạch sẽ trở lại thành Đại Bạch đáng yêu trước đây. Chờ ngươi trở lại hình dạng trước đây, ngươi có thể đi ra ngoài chơi a, ta sẽ mỗi ngày dẫn ngươi đi ra ngoài tản bộ. Cha ta sẽ tốt lên, ngươi cũng đã trở lại, cha ta nhất định cũng sẽ tốt lên."
Đại Bạch ẳng ư một tiếng, tựa vào bên chân Tiểu Thất.
Trịnh tiên sinh sẽ tốt!
"Được rồi được rồi, ngoan ngoãn, ách..." Tiểu Thất suy nghĩ một chút, đem quyển sổ của mình đưa cho Đại Bạch, vẻ mặt ban ân, "Thấy ta hào phóng không, cái này cho ngươi chơi, đi góc tường táp đi!"
Đại Bạch nhìn chằm chằm cuốn sách, Tiểu Thất: "Đi a!"
Đại Bạch chỉ chần chờ một chút, lập tức há mồm cắn.
Tiểu Thất không chịu buông tay: "Ngươi lấy tay, lấy tay biết chưa? Giống như ta vậy, không được dùng miệng cắn, miệng ngươi thật đúng là không sạch sẽ. Cái gì cũng cắn, ách, ngươi nói thật, ngươi thật sự không có cắn lung tung chứ?"
Đại Bạch ủy khuất nhìn Tiểu Thất, ra vẻ tội nghiệp. Tiểu Thất vỗ mặt của mình, coi như quên đi, đừng nghi thần nghi quỷ, nếu không cuộc sống này không có cách nào khác qua.
"Được được được, ngươi không có cắn ngươi không có cắn, ngoan ngoãn! Đi chơi đi, ta rửa mặt. Chờ ta thu thập xong, sẽ giúp ngươi a!"
"Gâu" Đại Bạch lắc cái mông ~
← Ch. 07 | Ch. 09 → |