4: Tôi Rất Hài Lòng Về Cô 1
← Ch.03 | Ch.05 → |
Lưu Ngọc nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay, vừa viết vừa tính toán, lại giải thích với không khí, "Chỉ cần chúng ta có thể kiểm soát được 10% mầm bệnh đang ngủ đông, chúng ta có thể giải quyết căn bệnh này từ gốc rễ.
"
Ánh mắt Lưu Ngọc kiên định, ẩn hiện sự phấn khích dâng trào, được Tô Hân thể hiện một cách rõ ràng, cho đến khi kết thúc màn trình diễn, mọi người vẫn chưa hoàn hồn.
Các vị giám khảo như thể đều bị Tô Hân đưa đến thời đại bệnh dịch hoành hành, cùng phấn khích vì một phát hiện có thể cứu mạng vô số người.
Qua hồi lâu, các vị giám khảo mới hoàn hồn, bọn họ liên tục trao đổi ánh mắt, nhìn An Ích Trung với vẻ kính nể.
An đạo diễn quả nhiên là An đạo diễn, đi dạo một vòng cũng có thể mang về một diễn viên thực lực như vậy.
An Ích Trung vuốt ve bộ râu không tồn tại của mình, kìm nén sự phấn khích gật đầu.
"Phó tiến sĩ, ngài có hài lòng không?"
Phó Lập Diệp nhìn Tô Hân trước mặt, gật đầu.
"Cách cô ấy ghi chép dữ liệu rất nghiêm túc, quá trình tính toán cũng chính xác.
"
Nói rồi anh ngẩng đầu nhìn Tô Hân, "Cô biết được tỷ lệ hiệu quả 90% này từ đâu?"
Đoạn này không có viết trong kịch bản.
Tô Hân mỉm cười, kiếp trước cô đã tra cứu không ít tài liệu, "Lưu Ngọc tiên sinh là người đầu tiên của đất nước đoạt giải Nobel, cũng là một nữ cường nhân xuất sắc, tôi rất ngưỡng mộ bà ấy, vì vậy đã tìm hiểu về các dự án nghiên cứu khoa học của bà ấy.
"
Phó Lập Diệp gật đầu, không nói gì thêm.
Không ngoài dự đoán, Tô Hân đã giành được vai diễn.
"Cảm ơn các vị tiền bối.
" Sau khi bình tĩnh nói lời cảm ơn, cô rời khỏi sân khấu.
Các vị giám khảo:! Đã có được vai diễn rồi, phản ứng này có gì đó không đúng lắm.
Hoàn toàn không hề nao núng! Đây chính là bộ phim bom tấn được mong chờ nhất năm đấy!
Tô Hân cảm thấy bản thân mình giống như con cá mặn nằm thẳng đơ, cho dù có nhảy lên cũng chỉ là cá mặn mà thôi.
Cú nhảy này coi như là màn kết thúc hoàn hảo cho việc cô giải nghệ khỏi giới giải trí.
Chu Nguyệt cũng không ngờ Tô Hân lại có thực lực như vậy, cô ấy tuy không phải là người trong nghề nhưng cũng biết Tô Hân diễn xuất không tệ, ít nhất là ánh mắt của các vị giám khảo đều sáng lên.
Trước đó công ty có một đợt thực tập sinh mới tôii, cô ấy bị phân cho Tô Hân, người không có hậu thuẫn cũng chẳng có thực lực gì.
Tô Hân hoàn toàn không có lợi thế gì trong số các thực tập sinh mới, Chu Nguyệt còn tưởng Tô Hân chỉ có mỗi cái mã.
Nhưng sau khi tìm hiểu về Tô Hân, Chu Nguyệt lại cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương.
Từ nhỏ đã mất cha, lại bị mẹ ruột coi như cây hái ra tiền để nuôi sống cả nhà.
Cuối cùng, mẹ cô vì thua bạc mà ký hợp đồng với công ty, vừa vào công ty đã là hợp đồng dài hạn 10 năm, nếu muốn hủy hợp đồng phải bồi thường mười triệu đồng.
Cũng may.
Chu Nguyệt thầm cảm khái, làm người lương thiện một chút vẫn có lợi, nếu không đã bỏ lỡ cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, không muốn đi đường tắt mà lại còn có thực lực này.
Sau khi nhận được vai diễn, Tô Hân nói với Chu Nguyệt một tiếng rồi tự mình ra ngoài dạo chơi, cảm giác được sống lại thật tốt!
Trước đó cô đã phải chịu đựng đau đớn trong vô vọng, nằm liệt trên giường bệnh và bị giày vò hai tháng trời mới tắt thở.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |