Tức giận đến mức xù lông Chim sợ cành cong
← Ch.092 | Ch.094 → |
Thấy ông ta tách ra khỏi đám đông đi đến chỗ Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm nghị trầm xuống, trực tiếp đưa tay bắt mạch cho người phụ nữ, ánh mắt tập trung vào việc kiểm tra.
Sắc mặt của Dạ Thất đột nhiên biến đổi, anh ta định ra tay, nhưng đã bị Dạ Cô Tinh bình tĩnh ngăn lại.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một tia kinh ngạc, nếu như vừa rồi cô không đoán nhầm, khoảnh khắc ánh mắt của ông ta chạm vào người cô, vẻ lo lắng và hoảng loạn mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy là rất rõ ràng.
Cô chắc chắn cô không hề quen biết với ông cụ có đôi mắt lạnh lùng và ẩn chứa sự sắc bén trước mặt này, mà dường như từ trong ánh mắt của ông cụ cũng có thể thấy được, ông ta cũng không hề quen biết cô.
Có điều, tại sao ông ta lại có vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ đến như vậy? Nó giống như ánh mắt nhìn thấy người thân ruột thịt của mình xảy ra chuyện gì vậy...
Tiền Kỳ Bân khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Dạ Thất, lời nói mang theo sự bực bội, "Cậu làm chồng làm cha kiểu thế à?! Phụ nữ mang thai sao có thể bị kích động được?! Cậu không có tư cách làm cha."
Dạ Thất có chút sửng sốt, nhất thời anh ta còn tự hỏi người này có phải là một kẻ lừa đảo không vậy?
Nhìn tư thế bắt mạch này, xong lại lên giọng quát tháo, vẻ khinh thường và trách cứ đó giống như thật sự đã mang thai vậy!
Dạ Cô Tinh kéo keo tay áo anh ta, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Anh, còn không mau đưa em đến bệnh viện?"
Nhưng ông cụ giống như đang nghe thấy âm thanh đau đớn kìm nén của người vợ vì sợ người chồng lo lắng mà nghiến răng chịu đựng, ông cụ nhìn sang Dạ Thất với ánh mắt không mấy thiện lành, lại nghĩ đến cảnh tượng vợ mình lúc chết, ánh mắt cay cay nóng rực, suýt chút nữa gầm lên: "Còn không mau đưa vợ anh đến bệnh viện đi, ngơ ra đó làm gì?!"
"Hả? À... vợ ơi đừng sợ! Chúng ta đến bệnh viện! Đến bệnh viện!" Nói xong rồi ôm lấy Dạ Cô Tinh chạy vội đi.
Người đàn ông tên Cương dùng ánh mắt thăm dò nhìn sang Thôi Phong, Thôi Phong bình tĩnh nhìn lướt qua Dạ Thất và người phụ nữ trong tay anh ta, gật đầu với gã rồi ra hiệu yên tâm.
Cho đến khi chạy ra khỏi cửa của Vọng Giang Lầu, Dạ Thất mới đặt cô xuống, nhưng Dạ Cô Tinh lại nắm chắc lấy tay áo của anh ta, trầm giọng nói: "Tiếp tục đi, đừng nhìn lại. Đến phía trước rẽ trái có một chiếc xe."
Mãi cho đến khi bóng lưng người đàn ông ôm người phụ nữ biến mất chỗ ngã rẽ, Thôi Phong mới thôi nhìn theo, đóng cửa sổ rồi nói với những người còn lại: "Bây giờ đến lúc chúng ta tính sổ rồi, tôi hỏi lại lần cuối, rốt cuộc là ai, lén đặt thiết bị nghe lén trong phòng tôi?"
Dạ Thất đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm này thật sự quá kỳ lạ!
"Còn không mau thả tôi xuống?" Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói, trong thời khắc quan trọng lại ở đó ngơ người, nếu không phải cô cố ý nhắc nhở, thì anh ta sẽ còn ngây ngẩn đến bao giờ? Vừa rồi cũng vậy...
"Hơ hơ – tôi cứ không thả đấy!" Anh ta đảo mắt, một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt, chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, khỏi phải suốt ngày ra vẻ trầm ngâm như một bà già vậy!
"Mau lên, thả tôi xuống!" Dạ Cô Tinh nhíu mày, có chút gấp gáp.
Dạ Thất càng cảm thấy hăng hơn, ném người lên không trung, sau đó bắt lấy một cách vững vàng, Dạ Cô Tinh đột nhiên tái mét, theo bản năng đưa tay ra bảo vệ bụng dưới, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cậu, rốt, cuộc, có, thả, hay, không?"
"Hei hei... không thả! Không thả đấy! Tôi cứ không thả đấy!" Dạ Thất vừa nói vừa lắc cả người.
Dạ Cô Tinh cười một cách kỳ quái, "Vậy thì cậu cũng, ọe..."
Dạ Thất lập tức cứng đờ, nụ cười cường điệu cứng lại trên khóe môi, hai tay vẫn ôm lấy cô, bất động tại chỗ.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cậu ta, nhảy xuống đất, một cảm giác buồn nôn ập ới, cô vội vã chạy sang bên vệ đường, "oẹ.... oẹ...."
Sau đó, Dạ Thất giống như một con lợn bị cắt tiết hét lên "Ahhhhhhhhhhhhhhh- tởm muốn chết đi được."
Nhanh như chớp cởi áo ra rồi quẳng ra xa, cứ như đó là thứ gì ghê sợ lắm, ngón tay run rẩy giơ lên chỉ về phía cô: "Chị, chị, chị....."
Dạ Cô Tinh thở dài một hơi, cuối cùng cũng trải qua trận buồn nôn vừa rồi, nhướng mày nhìn anh ta rồi nặn ra hai chữ- "Đáng đời!"
Sau đó đi về phía đường đối diện, bóng lưng lạnh lùng, tốc độ bình tĩnh.
"Chị! Chị bắt nạt người khác!" Gió đêm khẽ thổi, áo khoác ngoài đã ném đi rồi, trên người chỉ còn độc chiếc áo sơ mi mỏng đột nhiên khẽ rùng mình, vội vàng bước theo.
"Đáng đời!"
"Chị nói xem, ông già kia có phải là người của chúng ta không?"
"Không phải."
"Vậy tại sao ông ta lại giúp chúng ta nói dối vòng vo?"
"Nói dối vòng vo?" Dạ Cô Tinh nhướng mày.
"Đúng vậy! Chị rõ ràng không có mang thai... Nhưng mà kỹ năng diễn xuất của ông ta thật sự rất tốt! Không chê vào đâu được..."
"Ai nói tôi không mang thai?"
"Lẽ nào thật sư chị đang mang thai... Cái gì?! Có thai á?!" Dạ Thất như bị sét đánh ngang tai, bên trong ngơ ngác bên ngoài cứng đờ, như biến thành một bức tượng một lần nữa.
"... Làm ầm ĩ lên làm gì vậy?" Dạ Cô Tinh trợn mắt, không thèm để ý tới anh ta, kéo cửa xe ngồi vào.
"Này! Chị nói cho rõ ràng! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Có thai cái gì? Của ai?"
Vương Trực và Đàm Hào đang định nói gì đó, nhưng lại bị Dạ Thất đột nhiên cắt ngang một câu, hai người nhìn nhau.
"Anh bảy, anh...."
"Câm miệng! Nhất Nhất, con của ai?!" Anh ta hiểu, Nhất Nhất sẽ không bao giờ đùa giỡn như vậy. Nghĩ đến phản ứng của ông già vừa rồi, anh ta càng nghĩ càng thấy sợ. Đôi mắt lướt qua cô gái với cái bụng phẳng lì, khuôn mặt Dạ Thất dần trở nên u ám.
Đây là lần đầu tiên Vương Trực nhìn thấy vẻ mặt này của Dạ Thất, ánh mắt đảo qua giữa hai người, sau đó liếc nhìn Đàm Hào, cuối cùng nhanh trí chọn cách im lặng.
Tốt hơn hết là nên im lặng theo dõi diễn biến câu chuyện.
Thật ra, Dạ Cô Tinh không muốn giấu chuyện mình mang thai, chỉ là vì anh ta không hỏi, nên cô cũng không có nói, nếu như tối nay đã bị phát hiện vậy thì cô sẽ không nói dối, đứa con của cô cũng chẳng phải thứ gì đáng xấu hổ, mắc gì phải giấu giấu diếm diếm chứ?!
"Nhất Nhất, nói thật cho tôi biết, có phải có người... ức hiếp chị không...?" Giọng điệu của Dạ Thất dịu đi, ánh mắt lộ rõ vẻ đau khổ, ánh mắt quét qua Vương Trực và Đàm Hào một cách không mấy thiện cảm, "Có phải hai người mấy người không?! "
Vương Trực và Đàm Hào vội vàng lắc đầu. Hóa ra những người bình thường cười nói tí tửng lúc có chuyện lại là người đáng sợ nhất!
Bọn họ làm sao có thể bắt nạt nổi Dạ Cô Tinh chứ? Có phải đùa quá trớn rồi không vậy?
Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta càng nói càng lố, cô chỉ còn cách bất lực đỡ trán, nhưng trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, cô biết anh ta đang quan tâm đến cô.
Có yêu thương mới có lo lắng, cô hiểu.
"Không, không phải giống như cậu nghĩ đâu, không có ai bắt nạt tôi cả. Chuyện này dài lắm. Tôi sẽ từ từ kể sau..." Sau đó cô quay sang phía Vương Trực và Đàm Hào, trong ánh mắt hai người còn đang hiện lên vẻ kinh ngạc, từ trong đoạn hội thoại của cô và Dạ Thất, bọn họ cũng có thể hiểu được, nên cô gật đầu xác nhận, hai mắt sáng lên, "Tôi hy vọng trước khi đứa bé này được sinh ra, chúng ta có thể chiếm được một nửa hắc đạo ở phía Nam, các anh có làm được không?"
"Nhất định không phụ kỳ vọng của cô chủ!" Hai người cùng đồng thanh nói.
Đứa bé... Thì ra xã trưởng (cô chủ) đã có thai rồi...
Tuy không biết cha đứa bé là ai, nhưng dù sao cũng là máu thịt của cô chủ, cậu chủ nhỏ mà bọn họ cần bảo vệ trong tương lai...
"Ra rồi..." Dạ Cô Tinh ánh mắt thâm sâu ra hiệu cho Vương Trực lái xe đuổi theo.
Vương Trực vội vàng nổ máy.
Dạ Cô Tinh xua tay với anh ta, "Đừng bám theo quá sát." Việc người này có thể phát hiện ra máy nghe lén được đặt dưới gầm bàn mà không cần dùng bất kỳ thiết bị do thám nào, cũng đủ cho thấy khả năng cảnh giác của người này cao như thế nào rồi, nếu như lại để ông ta phát hiện thêm lần nữa, thì sẽ đánh rắn động cỏ.
Đi hết con đường, cuối cùng ông ta cũng dừng lại ở trước cổng của một khu nhà cách vùng ngoại ô không xa. Dạ Cô Tinh nhìn lên bảng tên của khu nhà – "Thiên Thủy Nhất Các."
"Đi thôi."
Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
...
Ánh ban mai mờ ảo, mang theo cái mát mẻ của mùa thu, không khí dường như đã pha chút se lạnh.
Phía chân trời, một vòng mặt trời đỏ đang dần ló dạng, nhưng ánh cam ấm áp vẫn không thể xua đi cái buồn cuối thu đầu đông.
"Mùa đông lại đến rồi..." Người thanh niên lẩm bẩm nói, yên tĩnh và dễ chịu, như cơn gió thoảng qua khung cửa sổ, trong trẻo và ẩm ướt, thưa thớt, không buồn không vui cũng không chút gợn sóng.
Ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của anh ta, hàng mi dày của anh ta tạo thành một hàng bóng nhỏ dưới bọng mắt, hàng lông mày sắc cạnh như những ngọn núi xa xăm.
"Dục à, sao con lại đi ra ngoài hóng gió nữa rồi?" Tiền Kỳ Bân thấy vậy, ánh mắt căng thẳng, vội vàng nhặt tấm chăn lên che lấy đôi chân anh ta, lúc này ông ta mới chợt nhận ra, anh đang vẫn đang còn ngồi trên chiếc xe lăn.
"Cha." Người thanh niên khẽ gật đầu, một tia ấm áp xẹt qua đôi mắt hơi hiu quạnh, nở một nụ cười. Anh ta ngồi ở đó, nhẹ như một tờ giấy trắng trong suốt, tưởng chừng như gió có thể thổi xuyên qua bất cứ lúc nào.
"Hôm nay cha có việc phải làm, khoảng chừng tối mới về được. Con nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình nhé, có biết không?"
"Con biết rồi."
"Còn nữa, đồ ăn cha đã làm sẵn bỏ trong tủ lạnh, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn được."
"Vâng."
"Thuốc cũng đã sắc sẵn đặt ở trong bếp, con nhớ phải uống thuốc đúng giờ đó."
"Vâng."
Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho cha, phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, cha đều đặt sẵn hai chiếc điện thoại bàn rồi."
"Vâng ạ."
Cho dù Tiền Kỳ Bân nói gì, người thanh niên cũng đều gật đầu đáp lại từng cái một, ánh mắt không chút thay đổi, đôi mày nhíu lại, không hề có một chút khó chịu nào...
Buổi trưa, nắng có chút ấm áp nhưng không khí vẫn phảng phất chút hiu quạnh của mùa thu.
Dạ Cô Tinh mặc một chiếc áo hoodie có chiếc mũ màu trắng, trên ngực in hình chuột Mickey lớn, quần jean bó, chân đi một đôi giày bệt, buộc tóc đuôi ngựa, đeo một chiếc túi nhỏ màu đen, gương mặt của cô lúc này chẳng khác gì một học sinh trung học.
Sau khi tránh khỏi người bảo vệ ở dưới cổng, cô đi đến một căn biệt thự riêng lẻ phía trước. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một mảng cỏ xanh tươi. Hàng rào bằng gỗ sơn trắng ngăn cách nó với thế giới bên ngoài. Bên cạnh bãi cỏ đặt một chiếc ghế gỗ, dây leo phủ kín cả một bức tường gạch cũ màu đỏ, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy một cảm giác bình yên không thể giải thích được, giống như đã từng đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, nhưng chỉ muốn dừng lại ở đây nghỉ ngơi một chút, thưởng thức một tách trà, đọc một cuốn sách hay, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, năm tháng tĩnh lặng, tất cả đều rất bình yên.
Nếu như cô vô tình đi ngang qua qua chỗ này trong một chuyến đi chơi, có lẽ cô sẽ dừng lại rồi dành nửa ngày để nghỉ ngơi tân hưởng không khí, nhưng cô không phải như vậy, cô đến đến vì có mục đích.
Tiền Kỳ Bân, Tề Dục, cha con?
Trong một thành phố cấp tỉnh nhỏ như vậy, lại có hai kỳ tài súng ống sống ẩn dật, thật là thú vị!
Đúng vậy, chính là hai người! Kể từ khi Tiền Kỳ Bân đến thành phố A định cư vào mười năm trước, ông ta đã hợp tác với Thôi Phong, thủ lĩnh của bang Lão Hằng. Thôi Phong trả tiền, ông ta giúp Thôi Phong cải tiến súng ống đạn dược. Có thể nói rằng bang Lão Hằng trong mấy năm nay phát triển một cách vượt bậc, công lao của Tiền Kỳ Bân cũng không hề nhỏ!
Cứ thử nghĩ xem, nếu hai băng nhóm đang khai chiến với nhau, số lượng người tham gia là gần như nhau, mỗi người cầm một khẩu súng, nhưng sức mạnh của khẩu súng trên tay phía bên này lại gấp đôi so với súng của đối phương thì lợi thế sẽ vô cùng áp đảo.
Ai thắng ai thua đã rõ như ban ngày. Chính là nhờ vào công nghệ cải tiến súng ống tuyệt vời của Tiền Kỳ Bân, Thôi Phong mới có thể suôn sẻ sống trong giới hắc đạo ở thành phố A, và hiện tại nó đang khiến cho Dạ Xã phải gánh chịu tổn thất nặng nề.
Vốn nghĩ Tiền Kỳ Bân đã rất lợi hai, nhưng con trai ông ta còn xuất chúng bất phàm hơn. Mặc dù ông ta đã xóa hết dấu vết của Tề Dục, nhưng cuối cùng vẫn bị Dạ Thất tìm thấy.
Dạ Tổ vốn dĩ chuyên làm về công tác tình báo, nếu muốn biết một chuyện nào đó thì chỉ là vấn đề về thời gian.
Tê Dục, chính là một thiên tài!
Có điều, người giỏi thường hay bị ganh ghét.
Khi mẹ anh ta đang mang thai anh ta đã bị kẻ thù bắn chết, Tề Dục khi đó chưa đầy tám tháng đã bị ép phải chào đời, vừa mới ra đời đã mất mẹ, Tiền Kỳ Bân mất đi người vợ yêu quý của mình. Để tưởng nhớ người vợ Tề Nhạc, ông đã để con trai mình theo họ mẹ và sống lang thang khắp nơi.
Phải bôn ba khắp nơi, cuối cùng mới có thể định cư ở Thành phố A. Tuy nhiên, do khiếm khuyết bẩm sinh, từ nhỏ Tề Dục đã ốm yếu, bệnh tật, thêm vào đó, khi còn nhỏ, anh ta đã phải dời nhà theo cha, cơ thể sa sút, đến năm bảy tuổi vẫn chỉ nằm trên giường không đi lại được, chân bị teo cơ nặng.
Kể từ đó, anh ta mất đi sự tự do đi lại và suốt ngày chỉ có thể làm bạn trên chiếc xe lăn.
Tiền Kỳ Bân rất thương đứa con này, một phần vì tình phụ tử, một phần vì hổ thẹn với đứa con của mình.
Vợ ông ta vì ông ta mà chết, đứa con bị ép sinh ra khi chưa đầy 8 tháng, giờ lại tàn phế, hơn nữa ông ta gần bốn mươi tuổi mới có một đứa con như vậy, làm sao mà không thương cho được chứ? Làm thế nào không hổ thẹn?
"Xin chào!" Một giọng nói ngọt ngào của cô gái cất lên, anh ta bị thất thần trong giây lát.
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh nắng gắt gao khiến anh ta hơi nheo mắt lại, không, khóe miệng cong cong của cô gái trước mặt còn chói mắt hơn ánh nắng mặt trời, giống như một quả cầu ánh sáng đột ngột khiến anh ta cảm thấy hơi chói mắt.
Người thanh niên ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu nghiêng nửa khuôn mặt, sắc mặt tái nhợt nhàn nhạt nhìn rõ từng nhịp đập của mạch máu xanh dưới da, lông mày như ngọn núi, ánh mắt nhàn nhạt, như thể tách khỏi thế giới này vậy, tưởng như giây tiếp sẽ hóa thành đôi cánh mà bay đi.
Người con gái đứng ngoài hàng rào, ánh nắng vàng bao trùm toàn bộ khuôn mặt, cô hơi nheo mắt, một đôi mắt sáng ngời, nước da trắng sứ, lông mày đẹp như tranh vẽ, khóe môi cong lên một nụ cười hoàn mỹ đẹp đẽ.
Mà chàng trai đã định giống như chim sợ cành cong khó mà thoát ra khỏi thế giới bên ngoài...
← Ch. 092 | Ch. 094 → |