Dụ dỗ sinh em bé, talk show Danh viện
← Ch.524 | Ch.526 → |
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm xuống.
Người nọ dẫn đầu nói rõ nguyên nhân hậu quả rồi dẫn người rời đi.
"Mẹ~"
"Được rồi, không sao hết, người xấu đã chạy rồi, đừng sợ..."
Đôi mắt, cái mũi của cô bé đều ửng đỏ, Dạ Cô Tinh nhìn vào đôi mắt, cảm thấy đau đớn trong lòng.
An Tuyển Hoàng ngồi trên sô pha không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng trầm lặng đến đáng sợ.
"Cha~"
"Con yêu, lại đây."
Cô bé chẹp miệng, nín khóc, nhào vào lòng cha, khe khẽ cọ, bộ dáng ỷ lại khiến người ta đau lòng.
Dạ Cô Tinh xoay người đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt, nhúng nước ấm rồi vắt khô, quay lại phòng khách lau mặt cho cô bé.
"Nếu còn khóc nữa sẽ biến thành còn mèo nhỏ."
Hít hít cái mũi, "Bảo bảo không khóc, bảo bảo không phải... Con mèo nhỏ..." Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự bất lực, lúc này còn không quên tự luyến nữa.
"Cái người có đôi mắt màu tím kia là người xấu! Chú đó muốn bắt bảo bảo... Chú Burke cũng bị ngã trên mặt đất..."
"Chú đó còn hỏi đôi mắt của anh có phải màu tím hay không?"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nhíu chặt: "Vậy con trả lời thế nào?"
Cô bé kể lại tình huống ngay lúc đó, tuy rằng đứt quãng nhưng dù sao cũng nói rõ ràng.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn An Tuyển Hoàng, khuôn mặt anh lạnh lùng, trong mắt xơ xác tiêu điều.
Ngày hôm sau, truyền đến tin tức King Ives rời khỏi Cung điện mùa hè, trở về Pháp.
Phía bên kia, Carl nghe xong báo cáo của Burke, cảm thấy sợ hãi đan xen tức giận.
Bởi vì quá tức giận và sợ hãi, ông che ngực, thở hổn hển.
Sắc mặt Burke thay đổi, nhanh chóng bước tới, lấy từ trong túi áo Carl ra một hộp thuốc, đổ hai viên ra lòng bàn tay, không kịp đưa nước cứ như vậy ép ông uống xuống.
"Hít vào... Thở ra... Hít vào... Thở ra..."
Lặp lại rất nhiều lần mới khiến Carl hồi phục trở lại.
Burke phát hiện tay mình đang run rẩy.
"Còn, còn cần một viên nữa..."
"Bệ ha! Ngài..."
Carl xua tay, "Không cần hoảng sợ, tôi đã hỏi bác sĩ rồi."
Tầm mắt Burke thu lại, lại đổ ra một viên, bàn tay cực kỳ run rẩy.
Carl nhìn ông ta, lắc đầu bật cười: "Ông bạn già, đây là thuốc hạ huyết áp, không phải thuốc độc, uống vào không chết."
"Tại sao phải tăng liều lượng? Có phải bệnh lại nghiêm trọng rồi không?"
"Mấy ngày trước vừa mới đổi thuốc mới, liều lượng thuốc cũng thay đổi theo."
Lúc này Burke mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng.
"Còn King thì sao?"
"Trời chưa sáng đã đi rồi."
Một tiếng thở dài, "Mấy năm nay, tôi quá khoan dung mới khiến cho gia tộc Ives được một tấc lại muốn tiến một thước."
Burke không nói chuyện, thầm nghĩ rằng, thì ra ông cũng biết.
"May mà...Có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với Alizee..."
"Công chúa điện hạ là một người thông minh và hiểu lý lẽ, sẽ không để bụng chút chuyện nhỏ này." Burke khuyên nhủ.
"Nói cho cùng, tôi nên cảm thấy hài lòng, con bé có thể để đứa nhỏ gọi tôi một tiếng 'ông ngoại', tôi đã phải cảm tạ trời đất rồi."
Ánh mắt Burke hiện lên chút rầu rĩ, đối mặt với bệ hạ như này, ông ta muốn khuyên cũng không thể nào mở lời.
Tất cả đều là nghiệt duyên, còn những món nợ chưa trả...
Ngày hai mươi tháng tám, Dạ Cô Tinh chấp nhận lời mời của đài truyền hình Thụy Điển SVT, ghi hình cho chương trình talk show.
Tên chuyên mục dùng tiếng Trung được phiên dịch lại, gọi là "Danh viện."
Một cái tên rất có tầm nhìn, mang theo ý nghĩa ngồi ở vị trí cao nhìn xuống.
Chương trình do bà Macy, một MC nổi tiếng của Thụy Điển dẫn chương trình, bản thân bà ta cũng là một danh viện hàng đầu của xã hội thượng lưu Châu Âu.
Trước đây, Sylvia cũng từng xuất hiện trên chương trình này.
Đương nhiên cũng không thiếu những thiên kim tiểu thư nổi tiếng đến từ các quốc gia khác, chẳng hạn như phu nhân của tổng thống quốc gia nào đó và cô con gái đầu lòng đều là khách mời.
Chỉ riêng thân phận ảnh hậu Oscar, Dạ Cô Tinh vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.
Nhưng không thể so sánh với thân phận công chúa hoàng gia hiện giờ của cô, hơn nữa Carl rõ ràng rất coi trọng cô.
Về phần Sue, cô ta là công chúa của một quốc gia, cũng mang danh hiệu Vương Phi của Đan Mạch nên được mời là điều dễ hiểu.
"Chị chỉ không hiểu, tại sao lại cố tình sắp xếp cho chị và cô ta quay cùng nhau?"
Ở đầu bên kia, Dạ Huy Nguyệt cũng không rõ ngọn ngành.
"Em có hỏi qua nhưng phía bên kia không nói. Dù sao em cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, hay là chúng ta từ chối đi."
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc lâu, "Không cần. Lính đến thì chặn, nước lên thì che, không thể vì chút chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."
Dạ Huy Nguyệt cũng biết đạo lý này, dù sao bà Macy cũng là một nhân vật có máu mặt trong giới, Dạ Cô Tinh đã đồng ý với người ta, đột nhiên nói không đi nữa, dù là ai cũng khó nhìn mặt.
"Được, vậy chị tự mình gặp chiêu tiếp chiêu."
"Yên tâm. Đúng rồi, dạo này em và chị hai như thế nào rồi"
Người đàn ông hé miệng, cười thầm, ngược lại ngoài miệng lại khiêm tốn: "Vẫn, bình thường thôi!"
"Chậc, nghe giọng điệu của em có vẻ như rất ghét bỏ?"
"Không phải... Em nào dám? Chị à, chị cũng đừng hãm hại em..."
Nghĩ tới người phụ nữ hung dữ ở nhà, trong lòng của Huy Nguyệt vừa yêu vừa hận, bằng lòng phục tùng đến tột cùng, khóe miệng suýt nữa cười toét đến mang tai.
"Chị đoán nụ cười của em lúc này chắc chắn cực kỳ dâm đãng."
"Chị!" Huy Nguyệt đỏ mặt, "Chị chị chị..... Cẩn thận em đi tìm anh rể tố cáo!"
Nghĩ trong bụng: Khiếp! Bà chị thật sự ngày càng mạnh bạo, loại từ "dâm đãng" này mà cũng mở miệng nói ra được.
"Em đi tố cáo đi! Đúng lúc, rất lâu rồi chị không cùng chị hai tâm sự, đến lúc đó xem ai bị chỉnh đốn!"
"Chị, em là em trai của chị đó, đừng có làm vậy mà..."
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa! Không nói nhiều lời vô nghĩa, đừng làm cho Diệp Nhĩ chịu ấm ức là được! Nếu không..."
Huy Nguyệt vừa nghe hai chữ "nếu không", sự lạnh lùng dâng trào, gấp rút cuống cuồng thể hiện lòng trung thành——
"Em yêu cô ấy còn không kịp, làm sao dám khiến cô ấy chịu ấm ức."
"Ừm, em có thể nhận ra điều này, chị cũng thấy an tâm."
"Dạ!"
Dạ Cô Tinh tươi cười, "Tiểu Huy Tử, trẫm cho ngươi lui!"
"Tuân chỉ!"
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Dạ Huy Nguyệt tốt hẳn, đang ngâm nga một giai điệu nhỏ, cửa văn phòng bị mở ra.
Giây tiếp theo——
"Vợ, sao em lại tới đây?" Đứng dậy, đi vội tới đón, bộ dạng muốn bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu.
Nhíu đôi mày thanh tú, đường kẻ mắt màu vàng kim tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu đỏ rượu được vén lên, cộng thêm đôi môi dày đỏ mọng, tạo cho cô một khí chất nữ hoàng đúng chuẩn.
"Làm sao, anh giấu người tình trong văn phòng nên em không được tới à?"
"Hì hì... Coi em nói kìa." Cánh tay duỗi ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, không chịu để yên nhéo nhéo hai cái, "Anh là loại người như thế à?"
"Không phải sao?"
Cô nói xong còn thật sự xem xét xung quanh.
"Vợ, em nên tin tưởng anh! Lòng dạ anh dành cho em, không ai trên đời này có thể so sánh được."
"Hứ—— Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!"
"Dát vàng? Cái này gọi là ăn ngay nói thật, anh đối với em thế nào, em tự mình biết."
"Nói anh mập, anh thật sự thở hổn hển sao?"
"Ha ha ha... Anh không mập, chồng em có cơ bụng sáu múi!"
Diệp Nhĩ đưa tay chọc vào trán anh, "Đồ lẻo mép! Đúng rồi, vừa nãy nói chuyện qua điện thoại với ai? Cái gì mà yêu thích... ấm ức..."
"Ngoài chị của anh ra thì còn ai nữa?" Anh xoay người ngồi lại trên ghế làm việc, vỗ vỗ đùi, "Lại đây."
Người phụ nữ cũng không xấu hổ, đi thẳng tới, ngồi xuống.
Có người tình nguyện làm đệm ngồi, sao cô không vui cho được!
"Nhất Nhất nói cái gì vậy?"
"Chị của anh nói, em phải đối xử tốt với anh, phải học cách trở thành người vợ ngoan ngoãn hiền hậu, trời đất bao la, chồng là lớn nhất."
Diệp Nhĩ nhìn anh giống như đồ ngốc, "Đầu óc anh có vấn đề hả?"
Huy Nguyệt nghiêm mặt, "Đừng quậy! Anh nói thật đó."
"Anh nghĩ em sẽ tin sao? Ngược lại, còn kém xa lắm..."
Khóe miệng Huy Nguyệt giật giật, quả nhiên, không phải người đồng đạo, không thể vào cùng nhà được.
"Nói thật đi, Nhất Nhất nói cái gì? Có nói thời gian về nước không? Bên em có mấy buổi biểu diễn thời trang chờ cô ấy lên sân khấu đây này!"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là tháng chín."
"Đúng lúc, vừa kịp bộ sưu tập mới mùa thu đông."
"Anh nói nè, em muốn mời Athena đi catwalk, không phải trước tiên nên lấy lòng anh, ông chủ lớn của công ty quản lý sao?"
"Á à~ có cơ hội chảnh rồi hả?"
Người đàn ông nhướng mày, đồng tử đen láy tỏ vẻ đắc ý, "Không được sao?"
"Được! Sao lại không được?" Diệp Nhĩ cười, kéo cà vạt người đàn ông về trước mặt mình, "Nhưng mà, nên lấy lòng như nào mới được đây?"
Hai mắt người trước mặt sáng ngời, trộm cười: "Khụ khụ... Thật ra rất đơn giản, chỉ cần đêm nay em để anh không mang áo mưa tiến vào bên trong."
"Nghĩ hay quá ha!"
"Vợ, tại sao em không cho anh sảng khoái một lần với súng thật, đạn thật?"
Diệp Nhĩ xoay người liếc nhìn khinh bỉ, "Ngộ nhỡ có em bé thì phải làm sao?"
"Vậy thì sinh chứ sao!"
Diệp Nhĩ nghĩ tới mình sẽ có một đứa bé nước mũi nước dãi chảy ròng ròng, cả người khó chịu.
"Thôi bỏ đi... Em cảm thấy sợ hãi."
"Này, sao lại sợ?!"
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện liên quan đến con cái.
"Anh nghĩ xem, một cục mềm mềm, thịt mập mập..." Nói đến đây toàn thân run lên, "Em thấy nổi hết cả da gà."
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bởi vì vấn đề tình cảm mà từ chối việc sinh con, những lý do khác đều có thể bỏ qua.
"Do em nghĩ quá đáng sợ, em nghĩ tới Húc Nhi và Tuyệt Nhi xem, không phải rất đáng yêu sao?"
Diệp Nhĩ vuốt cằm, vẻ mặt như đang giải quyết việc chung, "Hình như cũng đúng..."
"Nhưng mà, hai đứa nhỏ kia đều do nhà họ An sinh ra, Nhất Nhất cũng xinh đẹp như vậy, gen quyết định mọi thứ, những người khác chắc sẽ không may mắn như vậy. Thôi đừng nên mạo hiểm..."
"Nhà họ An thì sao? Anh còn là nhà họ Dạ đây nè! Hơn nữa, chị của anh xinh đẹp, em cũng đâu kém. Yên tâm đi, con của chúng ta chắc chắn sẽ xinh đẹp nhất."
Chạm vào bệnh nghề nghiệp của nhà thiết kế chuyên nghiệp, ngay cả việc sinh con cũng đòi hỏi vẻ đẹp tinh tế.
Đáng tiếc, sinh con không giống quần áo... không hài lòng có thể sửa, có thể cắt hoặc xén.
"Sẽ không đâu, hai chúng ta cũng không thua kém, con của chúng ta chắc chắn sẽ xinh đẹp!"
"Thật sao?"
"Thật đó! Không lừa em..."
Diệp Nhĩ vẫn giữ thái độ hoài nghi.
"Hay là đêm nay chúng ta thử xem? Người ta nói phải thực hành mới rút ra được kinh nghiệm thực tế, em có thể tự kiểm chứng!"
Thấy anh nói rõ ràng mạch lạc, Diệp Nhĩ như bị ma xui quỷ khiến nói "ừm"
Dạ Huy Nguyệt mừng rỡ như điên, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, anh đã cởi áo tháo thắt lưng làm một phát rồi!
Ôi~ Thanh niên lần đầu nếm thử mùi vị của tình yêu, hận không thể mỗi giây mỗi phút đưa gậy vào lỗ, giống như hăng tiết gà—— không thể dừng lại!
Diệp Nhĩ đã bị anh gây sức ép nhiều lần, cũng dần dần trở nên quen thuộc.
Hai người lần mò như dò đá qua sông, đúng lúc tình yêu tuyệt diệu!
Phía bên kia, Dạ Cô Tinh cúp điện thoại, dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát đến đài truyền hình.
Vừa bước ra cửa, tình cờ gặp Victoria.
"Đợi tôi sao?"
"Ừm! Chờ một lúc lâu rồi."
Dạ Cô tinh nhíu mày, "Có việc gì?"
"Nhắc nhở cô một tiếng, việc tham gia chương trình talk show là Sue tự nói muốn tới, ban đầu họ dự định chỉ mời một mình cô. Cẩn thận một chút, đừng để bị cô ta hại."
Dạ Cô Tinh gật đầu, "Tôi biết rồi."
Nói lời cảm ơn với cô ấy rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!"
"Còn việc gì nữa?"
Victoria ho nhẹ một cách không được tự nhiên, "Ờm... Cô không hỏi tôi tại sao muốn nói chuyện này cho cô biết sao?"
"À, vậy vì sao cô muốn nói chuyện này cho tôi biết?"
Đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, "Chỉ, chỉ vậy thôi sao?"
"Chẳng thế thì sao?"
"Xí! Nói chuyện với cô thật phiền."
Dạ Cô Tinh cười cười, không nói lời nào.
Còn chưa chạy theo lịch trình của cô mà đã thấy phiền phức rồi?
Xin lỗi, từ trước tới giờ cô không thích chơi bài dựa vào quân bài.
"Mặc dù tôi và Sue cùng một mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, trong đầu con nhỏ thối tha kia toàn ý nghĩ xấu xa, miệng cực kỳ lợi hại, tôi không đấu nổi, chỉ chờ cô ra tay dạy cho nó một bài học~"
"Thế cô nghĩ tôi cố thể thắng được cô ta à?"
"Tất nhiên rồi!" Victoria ngửa đầu đầy tự tin.
Người không biết còn tưởng rằng cô vừa làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, một việc lớn xúc động lòng người lắm đấy.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, "Cô cũng coi trọng tôi quá rồi."
"Cô cũng đừng khiêm tốn, người có thể cùng mẹ tôi so tài bất phân thắng bại, sao có thể không đối phó được với một nhân vật nhỏ bé như Sue."
Dạ Cô Tinh nhún vai, "Cô thật giống người châm dầu vào lửa."
"Không." Victoria nghiêm mặt: "Là vui sướng khi người gặp họa."
Dạ Cô tinh: "..."
Trước giờ chưa từng thấy một đứa nhỏ nào ngốc nghếch như vậy!
Nếu Sylvia nghe được, chắc là sẽ tức đến hộc máu?
Có chuyện phần tử khủng bố trên tàu điện ngầm lần trước, Dạ Cô Tinh quyết định tự mình lái xe đi.
Chào hỏi Burke, rất nhanh cầm chìa khóa xe trong tay.
Một chiếc Volvo hai chỗ màu đỏ tía, kiểu dáng phong cách.
Dạ Cô Tinh không thể không gật đầu, không hổ danh là thương hiệu trụ cột của Thụy Điển, không hề thua kém các xe sang của Mercedes-Benz hay là BMW.
Cốc cốc cốc——
Nghe tiếng, hạ cửa kính xe xuống.
"Chị Alizee, tôi có thể tiện người đi chung xe với chị không?"
Nụ cười ngọt ngào giả vờ tao nhã, như bà mo thành kính ngâm nga thánh ca, trông thật quái dị làm sao.
Da đầu Dạ Cô Tinh tê rần, nổi da gà...
← Ch. 524 | Ch. 526 → |