Đánh cành vàng là ngọc, bác ông ngoại
← Ch.517 | Ch.519 → |
"Hai người thân nhau lắm à?"
Sau khi King rời đi, Dạ Cô Tinh quay về phòng lấy túi, Victoria đã thay quần áo, nghiêng người tựa vào khung cửa, vẻ mặt rất thích thú.
"Không tính là thân."
"Nói gì thế?"
Dạ Cô Tinh cau mày, trong nhận thức của cô, Victoria không phải là người thích tám chuyện.
"À, cái người núi mây gì đó tôi nói, chính là anh ấy."
"King?"
"King?" Bỗng dưng, hai mắt cô ta sáng lên: "Hóa ra anh ấy chính là vua của gia tộc Ives?! Trời ạ... lại có thể là anh ấy!"
Cũng giống như Bắc Mỹ có nhà họ An là một gia tộc siêu phàm, thì Châu Âu cũng có gia tộc Ives một mình đảm đương một vùng.
Victoria là vương trữ, đương nhiên đã từng nghe đến tên của anh, nhưng vẫn luôn không nghĩ đó lại là anh!
Thì ra người đàn ông mình nhớ nhung trong lòng lại xuất sắc như vậy!
Lại liên tưởng đến thân phân của Nina...
Lòng chợt sáng tỏ.
Thở dài một hơi: "Cũng may hai người là anh em."
"Không thì cô cho rằng là gì?" Dạ Cô Tinh nhướng mày, trong mắt lướt qua sự trầm tư.
"Thì vụ bích đông vừa rồi ấy, tôi đứng trên ban công nhìn, còn cho rằng giữa hai người có gì chứ, suýt nữa dọa trái tim bé nhỏ của tôi vỡ tan."
Dạ Cô Tinh không ngờ cô ấy lại thẳng thừng như vậy, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến bây giờ, huyết án xảy ra vì một người đàn ông không ít, lời đồn giữa Ôn Hinh Nhã, Dụ Khả Hân, chuyện như này cô chỉ muốn tránh đi, không dám lại gần.
Hễ trong mắt Victoria có một tí ghen tị và bất mãn nào, thì tình hữu nghị vừa mới hơi bén lên của họ ắt sẽ phải bị bóp chết ngay trong nôi, không bệnh mà tự mất.
Dạ Cô Tinh không muốn tìm phiền phức cho bản thân.
"Người khách mà cha nói hẳn là anh ấy."
"Tôi khuyên cô vẫn nên dọn đống đồ lót trong phòng đi."
"Vì sao?"
"Nếu King có thể tìm đến được đây, lại dưới tình huống không ai dẫn đường, cô cảm thấy anh ta tới làm gì?"
"Ý của cô là... anh ấy sẽ ở đây?!
Dạ Cô Tinh liếc cô ấy.
Ngoài chuyện này ra, cô không ra được người đó còn có lý do gì để chạy đến nơi hẻo lánh này.
Cũng trách mình xúi quẩy, cứ đen đủi đụng phải cái người này.
Vận số... ra cửa dẫm trúng phân chó!
Victoria hét lên một tiếng, duỗi đôi chân dài, biến mất như một cơn gió.
Một đống đồ lót trong phòng, phải mất bao nhiêu bao tải mới đựng hết đây?
Chậc chậc chậc...
Lắc đầu, thở dài, xách túi, xoay người rời đi.
Một đường đến chính điện, đúng lúc đụng phải Burke.
"Điện hạ."
"Tôi đến đón Húc nhi."
"Bệ hạ và tiểu điện hạ vẫn chưa về."
Nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ: "Đang câu cá ở đâu?"
"Hồ cá koi ngay đối diện đài phun nước."
Dạ Cô Tinh: "..."
Nếu cô nhớ không lầm, mấy con cá koi đó hẳn là để thưởng thức mà?
Một đàn quạ bay trên đầu...
Mặt đầy vạch đen.
Khóe miệng Burke giật giật, thật ra ông ta cũng rất nội thương đó, biết không?
Dạ Cô Tinh xoay người đi về phía đài phun nước.
Burke tiễn bóng lưng đi xa, thở dài: "Không biết khi nào thì bệ hạ mới có thể hết khổ... công chúa Alizee... không phải người bình thường mà..."
Có nghĩa là, muốn lấy được sự tin tưởng của cô, chắc chắn khó càng thêm khó.
Lẩm bẩm gọi thượng đế, rồi xoay người tiến vào trong điện.
"Ít nhất cho đến nay, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp..."
Đi được nửa đường, gặp phải người quen.
Vỗ nhẹ góc váy, Sue cao ngạo nheo mắt nhìn, rõ ràng người không đủ cao, nhưng cứ phải bày ra dáng vẻ trên cao nhìn xuống, giống như đứa trẻ trộm đi giày cao gót của mẹ, trông thật buồn cười.
"Công chúa Alizee, đây là cung điện, đi đường mắt phải nhìn cẩn thận." Nở nụ cười nhắc nhở, nói bằng tiếng Thụy Điển.
"À—" Không đợi Dạ Cô Tinh mở miệng, cô ta đã che miệng, ngạc nhiên hô lên: "Quên mất là cô nghe không hiểu."
Trong mắt nồng đậm vẻ trào phúng.
Là công chúa Thụy Điển, nhưng lại không biết nói tiếng Thụy Điển, luôn luôn nhắc nhở thân phận cô là con gái ngoài giá thú, chưa từng được nhận sự giáo dưỡng tốt đẹp của hoàng gia, ý khiêu khích trong đó không cần nói cũng hiểu.
Tiếc là, đã định trước phải khiến cô ta thất vọng—
"Tôi cũng đáp lại cô lời tương tự như vậy." Lần đầu tiên, bằng tiếng Trung Quốc; lần thứ hai, thuật lại bằng tiếng Thụy Điển, lần thứ ba, giọng London tiêu chuẩn; lần thứ tư là tiếng Đan Mạch đầy ý tứ hàm xúc.
Hôn nhân của công chúa và thái tử luôn nhận được nhiều sự chú ý, kể từ khi Sue kết hôn với Jones, luôn sống ở đầu ngọn gió của dư luận châu Âu.
Nhưng EQ cô ta thật đáng lo ngại, nhiều lần đánh mất lễ nghi, dáng vẻ ở các trường hợp công khai thì không nói, thế mà ngay cả trong cuộc sống thường ngày, còn mang theo phiên dịch.
Không có nguyên nhân nào khác – cô công chúa cao quý này, không biết nói tiếng Đan Mạch.
Nhưng các vua và hoàng hậu Đan Mạch luôn nổi tiếng là tuân thủ quy định một cách cứng nhắc, trừ khi cần thiết, còn lại chỉ nói tiếng Đan Mạch, để thể hiện rõ sự tôn trọng đối với nền văn hóa nước mình.
Cưới một cô con dâu suốt ngày không phải nói tiếng Thụy Điển thì là tiếng Anh, đi mời giáo viên dạy ngoại ngữ chuyên nghiệp, nhưng cho dù dạy thế nào thì vẫn là không học được.
Chuyện này sau khi bị giới truyền thông phanh phui thì có một dạo bị đem ra làm trò cười.
Thậm chí còn khơi dậy kháng nghị của những người Đan Mạch yêu nước.
Sau khi Dạ Cô Tinh xem tài liệu thì đã trực tiếp nằm ngửa trên sofa cười đến mức không ngồi dậy nổi.
Quả nhiên—
Sue tức giận mặt mày xanh mét, toàn thân run rẩy.
"Một đứa con hoang lại dám chế giễu tôi?!" Vung tay, ánh mắt cuồn cuộn sự hung ác, trong lúc vô tình, năm ngón tay hơi khép lại, có móng, bộ móng sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Nếu cái tát này rơi xuống mặt ắt sẽ có năm vệt máu.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lẽo, vươn tay chặn lại, Sue lùi về sau nửa bước, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng giòn giã—
Tai phải ù đi, không thể chịu được quay đầu đi: "Cô... cô đánh tôi?!"
Xoa xoa cổ tay, "Cái này gọi là, phòng vệ chính đáng."
"Cô đợi đó, tôi phải để tất cả mọi người biết việc làm xấu xa của cô!"
Cô xua tay giống như đuổi muỗi: "Đi đi, tốt nhất là ầm ĩ đến mức khiến mọi người đều biết, hay là tôi gọi điện thoại gọi truyền thông đến hộ cô nhé?"
"Cô..."
"Tuy nhiên, tôi có thiện ý nhắc nhở cô một câu, cô là công chúa có EQ thấp nhấp, lễ nghi kém cỏi nhất, hành vi không đoan trang nhất của hoàng gia châu Âu, cô cảm thấy mọi người sẽ tin tôi, hay là tin cô?"
Chỉnh lại cổ áo, dáng vẻ thanh nhàn.
"Hơn nữa, là cô động tay trước, tôi chỉ là, trả lại thứ mà cô cho tôi mà thôi. Ở đây mọi nơi đều có giám sát, mở hình ảnh lên xem, không phải sẽ rõ ràng sao?"
Sue tái mặt, "Rõ ràng người đánh là cô!"
"Nhưng người động tay trước là cô." Trong mắt chợt hiện lên sự lạnh lẽo, cô tiến lại gần hai bước, nụ cười vẫn không thay đổi: "Đối với những kẻ địch tiềm ẩn có ý xấu, cách tốt nhất là chặt đứt những tai họa có thể xảy ra sau này."
Ánh mắt Sue lóe lên, ngang ngược cắn răng: "Cô bớt đắc chí." Như nghĩ đến điều gì đó, cô ta dần bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên sự tự tin ắt phải chết: "Đợi đó, sẽ có người chỉnh đốn cô!"
Nói xong, xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, nhịp bước tao nhã.
"Vẽ hổ thành chó." Lắc đầu, thở dài.
Sue tôn sùng Sylvia, cặp mẹ con này cho dù là tính nết hay là tính cách đều giống nhau, tiếc là Sue thiếu đi mấy phần mưu mô, lại nhiều hơn mấy phần ngu xuẩn và dốt nát, đương nhiên không có cách nào đánh đồng với cao thủ giả tạo như mẹ cô ta được.
Biết ẩn núp, che giấu, mới có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Thật đáng tiếc... ngay cả bề mặt còn không học được.
Nhưng, ngẫm lại, hai cô con gái của Sylvia cũng coi như là không bình thường.
Vừa bước đến chỗ đài phun nước, thì nhìn thấy một già một trẻ đi chân trần, ống quần xắn đến đầu gối, một người xách một xô đỏ nhỏ, ngược sáng đi đến.
Húc nhi phấn kích hét lớn: "Mẹ—"
Cạch cạch cạch, chân trần nhỏ xíu chạy đến trước mặt Dạ Cô Tinh, chống trên đùi, nũng nịu cọ nhẹ: "Mẹ, mẹ nhìn nè! Con với bác ông ngoại bắt được thật nhiều cá.. Cá màu đỏ!"
Dạ Cô Tinh vươn tay vén sợi tóc rũ trên trán của vật nhỏ: "Bé cưng giỏi quá!"
"Thật ạ?!" Đôi mắt to sáng long lanh, lấp lánh: "Bác ông ngoại cũng nói vậy đó ~ Húc Nhi là bé con ngoan ngoãn, giỏi giang~"
Cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bé dắt đi: "Đi thôi, phải về ăn cơm rồi."
"Con muốn nuôi mấy con cá này, được không ạ?"
"Nhưng con phài tự cho tụi nó ăn, thay nước, rửa bể cá, cha và mẹ sẽ không giúp con, con có làm được không?"
Suy nghĩ một lát, cô bé gật đầu thật mạnh: "Được ạ!" Khuôn mặt bé nhỏ tỏ vẻ không chịu khuất phục.
"Được, con thích thì nuôi đi."
"Yeahhhh! Mẹ tốt quá! Húc nhi yêu mẹ nhất~"
"Con bé này..." Cô nở nụ cười cưng chiều: "Đi thôi nào."
Bước chân chợt dừng, Dạ Cô Tinh cũng dừng theo.
Ai ngờ, nhóc nhỏ này lại giãy tay cô ra, chạy đến bên Carl, nắm lấy bàn tay to lớn của ông: "Mẹ, chúng ta đợi ông ngoại một lúc được không? Xô của ông ngoại rất nặng, ở đây cũng đau nữa..."
Bé Húc chỉ chỉ vào chỗ eo hơi khom của Carl.
"Bé ngoan, kệ ông, con đi trước đi." Ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo vẻ có lỗi dè dặt.
Cô mím môi: "Vậy con đỡ ông ngoại, chúng ta từ từ đi bộ về."
"Dạ!" Sau đó thật sự một tay xách xô, một tay dắt Carl không buông.
"Bác ông ngoại cẩn thận nhé~ Hôm nay ông bắt thật nhiều cá cho bảo bảo, lần sau bảo bảo sẽ mời ông ăn kem, được không ạ?"
Dạ Cô Tinh đi ở phía trước, vẫn là thả nhẹ bước chân, cô nghe thấy rõ ràng lời của bé Húc.
Lông mày hơi nhướn, cô bé nổi tiếng bảo vệ đồ ăn, ngoài người mình thích ra thì chưa bao giờ chia sẻ đồ ăn cho ai, nhất là món kem mà cô bé thích nhất, có lúc ngay cả cô và An Tuyển Hoàng cũng không được chia cho một miếng, không ngờ con bé lại sẽ đối đãi như vậy với Carl...
"Mẹ!"
Vô thức quay đầu lại, trong ánh tà dương, một già một trẻ đang vịn nhau đi về phía trước, người đàn ông không còn trẻ nữa, tóc ở hai bên thái dương đã có sợi trắng, cô bé nhỏ thì hãy còn non nớt, tinh thần phấn chấn hứng khởi.
Cơn gió lướt qua, cành cây hai bên khẽ rung, đột nhiên, Dạ Cô Tinh thấy một giọt nước lóng lánh lăn từ khóe mắt của người đàn ông rơi xuống mặt đất, nhanh chóng bốc hơi không còn gì nữa.
Ngay lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy khóe mắt hơi cay cay.
Hít một hơi thật sâu, xoay người đi về phía trước, không muốn nhìn lại nữa.
Buổi tối, lúc Dạ Cô Tinh tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, thuận miệng hỏi chút về chuyện mời ăn kem.
"Dĩ nhiên sẵn lòng chia sẻ rồi ạ!" Ánh mắt trong veo mở to, chớp chớp, trông rất đáng yêu.
"Tại sao?" Dạ Cô Tinh xoay người lấy sữa tắm, hai tay xoa xoa rồi bôi lên người cô bé.
"Bác ông ngoại tốt với con, con cũng phải đối với ông thật tốt!"
"Ông tốt với con thế nào?"
"Bác ông ngoại dẫn con đi câu cá, còn kể cho con rất nhiều câu truyện về 'công chúa', trong đó còn có hoàng tử cưỡi ngựa trắng..."
Cô bé bẻ ngón tay đếm đếm.
"Chỉ những chuyện này thôi à?"
"Đương nhiên là không chỉ có vậy ạ!" Cô bé nhỏ lắc đầu: "Còn điều quan trọng nhất nhất nhất nữa!"
"Điều gì?"
"Lúc Húc nhi bị chó lớn đuổi, bác ông ngoại ôm con vào lòng, con chó bự đó cắn giày ông không chịu thả, ông ngã xuống nhưng vẫn nâng con lên thật cao, còn nói với con, đừng sợ, ông sẽ đuổi con chó lớn này đi..."
← Ch. 517 | Ch. 519 → |