Nước mắt của cô, khiếp nạn của anh
← Ch.462 | Ch.464 → |
Trên đường trở lại khách sạn, Dạ Cô Tinh nhận được cuộc gọi từ bên Hong Kong.
"Alo..."
"Cô chủ, là tôi....."
"Thím Lâm?" Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, thấy vậy, Dạ Cô Tinh đạp phanh cho xe dừng lại.
Ánh mắt cô căng thẳng, "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Cậu chủ, cậu ấy....."
"Tiểu Thần làm sao?"
Thím Lâm càng sốt ruột thì nói lại càng không rõ, Dạ Cô Tinh phải dùng tất cả sự nhẫn nại của mình, miễn cưỡng mới nghe hiểu.
Trước lúc rời Hong Kong, cô đã nhờ thím Lâm chăm sóc Tiểu Thần, vốn dĩ tất cả đều êm đẹp vì Tiểu Thần ngoan lắm, đêm không khóc cũng không quấy.
Thím Lâm cũng rất tận tình, trên phương diện ăn uống chưa bao giờ khiến bé phải đói ăn hay ăn đồ không ngon.
Nhưng mà, có một tối, khi bà ấy tỉnh dậy uống nước, thuận tiện muốn sáng xem cậu bé có đạp chăn hay không, nhưng lại không ngờ rằng, trên giường trống không!
Thím Lâm thấy vậy thì hốt hoảng, lục tung cả biệt thự lên, tìm cậu bé vô số lần, ngay cả vườn hoa cũng không bỏ sót nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Thần đâu
Nhưng ngay lúc bà ấy không biết làm sao nữa, định gọi điện báo cho Dạ Cô Tinh, lại phát hiện Tiểu Thần im lặng nằm trên giường, gương mặt khi ngủ an tĩnh.
Thím Lâm sợ hãi, chui trong chăn mà run lẩy bẩy.
Ngày hôm sau, bà cố hỏi Dạ Thần, nhưng cậu bé không để ý tới bà.
Bé chỉ liên tục bi bô; "Cục cưng... mẹ..."
Thím Lâm vốn học thức không cao, là dân quê đích thực, nghĩ biệt thự có khả năng xuất hiện những thứ không sạch sẽ, ngay ngày hôm sau đã vội vã mời về một vị đạo sĩ chân trần về làm phép.
Tìm được một đạo sĩ có giá trị mấy nghìn nhân dân tệ, tưởng là có thể yên tâm rồi, ai ngờ khi đêm đến, lại xuất hiện tình trạng đó.
Bà sợ đến hồn lìa khỏi xác, đợi đến khi trời sáng lại tá hỏa mời đến một vị đại sư phong thủy.
Đại sư nói loạn lòe người một hồi, rồi sau đó ra vẻ uyên thâm, lôi từ trong tay áo rộng ra vài cục đá, bảo là linh thạch, bày ra một trận pháp trông có vẻ phúc tạp. Làm xong tất cả, đại sư nhắm mắt hô to.
"Gia trạch an hĩ." (家宅安矣, từ cổ, cầu bình an, vận may đến cho gia chủ. )
Hô một câu như vậy, lấy tiền công rồi chạy lấy người.
Thím Lâm thật sự là bị dọa sợ, trong lòng biết là không thể dễ dàng làm ngơ chuyện này, vạn nhất đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, bà thật sự thấy có lỗi với sự tin tưởng của Dạ Cô Tinh.
Chính vì vậy, khi màn đêm buông xuống, bà ấy dùng hết can đảm cả đời, đứng trước cửa phòng ngủ của Tiểu Thần, trong tay cầm bùa đuổi quỷ, bên chân là một xô máu chó.
Một chuyện bình yên cho đến khoảng tầm hai giờ sáng, cửa phòng ngủ bị bật mở ra từ bên trong, thím Lâm bưng xô máu chó, đang định hất lên thì phát hiện ra, người mở cửa không phải ai khác mà chính là Tiểu Dạ Thần!
"Tiểu Thần à, khuya rồi không ngủ, con muốn làm gì vậy?"
Bà đặt xô máu xuống, giơ tay bế cậu vào lòng, ai ngờ Tiểu thần đột nhiên hét ầm lên. Thím Lâm bị dọa sợ đến ngã ngửa, xuýt chút nữa là lăn từ cầu thang xuống.
Vậy mà, khi bà vừa buông tay, Dạ Thần lại ngừng kêu.
Cứ thế đi vòng qua bà, xuống dưới nhà, ngồi xổm xuống mặt sau của sô pha, tầm 15 phút sau, lại quay về phòng theo đường cũ, nằm trên giường, nhắm mắt, ngủ.
Thím Lâm chân tay luống cuống, vừa về phòng ngủ đã tá hỏa gọi cho Dạ Cô Tinh.
"Cô chủ, bây giờ phải làm sao đây? Cậu chủ, cậu ấy...."
"Thím đừng lo lắng, thím Lâm." Bên kia điện thoại, Dạ Cô Tinh cũng vội vã trấn an, "Hay là như vậy, tôi sẽ mua hai tấm vé máy bay đến New York, thím sắp xếp đồ đạc đi, trời sáng thì dẫn Tiểu Thần đến sân bay, trước tiên hai người cứ đến New York đã rồi tính tiếp."
"Nhưng mà cô chủ, tôi...."
"Không phải con gái thím đang học ở Mỹ sao? Tôi sẽ chịu tất cả chi phí, thím cũng coi như là đến đây du lịch rồi thuận tiện thăm con đi."
"Cô chủ, ý của tôi không phải vậy. Tôi chỉ lo lắng cho cậu chủ, lặn lội đường xa như vậy, cậu chủ có chịu được không?"
"Sao vậy?"
"Tôi phát hiện ra, mấy ngày gần đây, tinh thần của cậu chủ có vẻ không tốt lắm, bình thường vẫn xem hoạt hình, thỉnh thoảng đi lại một chút, nhưng gần đây tôi thấy cậu ấy hơi ủ rũ, như kiểu... rất mệt mỏi vậy."
"Chuyện này không quan trọng. Tôi chỉ muốn thím nhanh chóng mang Tiểu Thần đến New York, ở bên đây có bác sĩ, cũng tiện cho việc xem bệnh hốt thuốc."
"Vậy được, sáng mai tôi sẽ dẫn cậu chủ ra sân bay."
"Không cần vội vàng đâu, tôi sẽ cho người tới đón."
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh trước hết liên hệ với chú Hoa, để chú ấy phái người đi đón thím Lâm và Dạ Thần.
Nhưng Dạ Cô Tinh nghĩ đi nghĩ lại, thân phận của bang hội quá nhạy cảm, lại thêm Bang Tam Hợp như hổ rình mồi
Thêm nữa luôn bị Tam Hợp hội nhìn chăm chú như hổ rình mồi, nếu để lọt ra tin tức gì, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cân nhắc mãi, cuối cùng cô cũng quyết định để nhà họ Lệ ra mặt.
"Tiểu Thập Lục, là chị đây."
"Chị... Nhất Nhất? Sao vậy? Đã khuya như vậy rồi...."
"Ngày mai em giúp chị đi đón hai người ở sân bay."
"Được, chị nói đi..."
Sau khi Dạ Cô Tinh quay lại khách sạn, đã nói toàn bộ sự việc với An Tuyển Hoàng.
Khi đó, hai cha con anh cũng mới từ bên ngoài vêf.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, xoay người con gái lại, đặt cô bé ngồi lên chân một cách cẩn thận.
"Vậy em tính làm gì?" Rót một ly nước ấm đưa cho cô, đáy mắt anh mang vẻ mặt ngưng trọng.
Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy, trước hết là đút cho bé cưng trong lòng.
Tiểu Húc quay đầu đi, "Không muốn, con đã ăn hết một hộp kem rất lớn rồi.... bụng no lắm...."
Trong lòng vẫn luôn lo lắng truyện của Dạ Thần nên Dạ Cô Tinh không rảnh để phê bình con gái nhỏ.
"Em đã cho người chuẩn bị hai vé máy bay, sáng sớm ngày mai thím Lâm sẽ đưa Tiểu Thần bay qua đây."
"Như vậy cũng được."
"Hoàng, anh có cảm thấy thằng bé bị mộng du không?"
"Không loại trừ khả năng này, hoặc cũng có thể là liên quan đến chứng tự kỷ."
"Trên phương diện này, Minh Triệt có am hiểu không?"
"Phải chờ xem qua bệnh mới biết được."
Ăn tối xong, một nhà ba người đi bộ một vòng quanh quảng trường trung tâm, lúc trở lại phòng đã gần tám rưỡi.
Dạ Cô Tinh đẩy con gái vào phòng tắm rồi tắm sạch sẽ cho cô bé, thuận tiện tắm sạch cho chính mình.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô không chỉ khóa trái cửa phòng tắm, mà để đề phòng, còn khóa luôn cửa phòng ngủ.
Tắm rửa xong, hai mẹ con nằm dài trên giường lớn. Đèn ngủ phát ra ánh sáng dịu nhẹ khiến cả phòng dường như cũng ấm lên.
Hai bàn chân trắng trắng mềm mềm của bé Húc gác lên da bụng cô, cọ nhẹ.
"Mẹ ơi, con muốn nghe kể chuyện."
Dạ Cô Tinh nghĩ một hồi, quyết định thỏa mãn mong muốn nho nhỏ của con gái, cho dù bình thường, chuyện dỗ dành con gái đi ngủ không phải là cô làm.
Khó khăn lắm mới được trải nghiệm cảm giác mẹ hiền con thảo.
"Con muốn nghe gì nào?"
"Vua sư tử ạ."
Dạ Cô Tinh cứng người, tra google, rất nhanh đã có được đáp án.
"Khi thái dương nhô ra từ phía chân trời, cả một vùng thảo nguyên Phi Châu rộng lớn cũng chậm rãi tỉnh giấc. Hàng vạn con thú tập hợp thành một đàn, tiếng hoan hô vang dội, cùng nhau ăn mừng vua sư tử Mufasa và hoàng hậu Sarabi hạ sinh vị hoàng tử bé Simba...."
"Ứ ừ..... Không hay gì cả!" Tiểu Húc kêu lên một tiếng, bắt đầu làm nũng náo loạn.
"Sao lại không hay? Kể truyện không phải đều như vậy sao?" Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Đứa bé này cũng thật khó hầu hạ!
"Không phải! Không phải! Anh sẽ học kêu tiếng sư tử, anh còn bắt chước cha sư tử nói chuyện....."
Dạ Cô Tinh cảm thấy mắt mình cay cay.
"Húc Nhi, con đang quậy gì đó?" An Tuyển Hoàng đứng ở cửa phòng ngủ, gương mặt lạnh lùng.
Cô gái nhỏ mím môi, xoay người cuộn chặt lại, chỉ để lại cho cha mẹ một bóng lưng.
Bes tức giận!
Bé chính là có tính tình như vậy đấy!
Hừ!
Mẹ thối!
Cha xấu xa!
Bé không thèm để ý hai người nữa, vẫn là anh rai tốt nhất....
"Hu hu.... con muốn anh trai! Con muốn anh trai cơ!"
Không thể ngờ tới, cô bé bật khóc thật to.
Dạ Cô Tinh nhìn bé, sắc mặt tái nhợt.
An Tuyển Hoàng sắc mặt khẽ biến, tiến đến, xách bé lên.
"Trật tự! Không được khóc...."
Một câu này của anh khiến bé Húc càng thâm tủi thân.
Bình thường cha tốt như vậy, dịu dàng như vậy, cưng chiều bé như vậy lại quát bé!
"Hu hu hu! Hai người đều bắt nạt con, con muốn anh trai, muốn anh trai cơ!"
Bị cha nhấc lên không trung, chân tay vùng vẫy loạn xạ y như một chú cún nhỏ.
An Tuyển Hoàng trong lòng cũng không nỡ.
Con gái chính là bảo bối trong lòng anh, bình thường còn không nỡ mắng bé một câu, làm sao nỡ động tay động chân với bé chứ?
Đây chính là lần đầu tiên.
"Thôi được rồi, đừng dọa con...." Dạ Cô Tinh ôm con gái vào trong lòng mà dỗ dành, "Ngủ đi, đừng khóc."
Cô bé phát tiết xong, tuy trong lòng vẫn còn một chút xíu tủi thân, nhưng cũng biết điều, chỉ nức nở một tiếng, rồi ngừng khóc.
"Mẹ..... con muốn anh trai cơ.... hu hu... con muốn nghe anh kể chuyện cổ tích... hức hức..."
Cái mũi hồng hồng, đôi mắt vẫn còn tức giận, thút tha thút thít nói. Trông thấy con gái như vậy, Dạ Cô Tinh nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Nghĩ đến mình còn có một đứa con đang chịu khổ, Tiểu Thần còn có bệnh chưa rõ là bệnh gì, trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng ép cô không thở nổi.
An Tuyển Hoàng đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn cô mà lo lắng suông.
Cho dù địa vị của nhà họ An có cao đi nữa, cho dù anh có thể mặt không đổi sắc mà tọa trấn Kim Sơn, thì đối với tình cảnh trước mắt bây giờ, cũng vô lực luống cuống.
Chỉ có thể than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm hai mẹ con vào lòng, giọng nói khe khẽ, "Rồi sẽ tốt lên thôi...."
Dỗ con gái ngủ xong, Dạ Cô Tinh vẫn luôn trằn trọc, nhịn không được mà đánh thức An Tuyển Hoàng.
"Em muốn nói chuyện với Tuyệt Nhi..."
Hai mắt người đàn ông ấy sáng ngời trong đêm tối, sâu thẳm như giếng cổ, mênh mang như bầu trời sao.
Ánh mắt ấy chăm chú nhìn cô, ẩn chứa một chút đau lòng."Em hà cớ gì chứ....."
"Đó là con trai em, là em dứt ruột sinh ra!"
"Anh chỉ sợ em không nỡ...."
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, "Đưa điện thoại cho em."
Người đàn ông trầm mặc.
Một hồi giằng co, lấy sự thỏa hiệp của An Tuyển Hoàng để chấm dứt.
"Cha?"
Nghe được giọng nói của con trai, nước mắt Dạ Cô Tinh không kìm được mà rơi xuống la chã.
Cô cắn chặt răng, kìm nén để mình không phát ra tiếng khóc, một lúc lâu mới có thể tìm lại được giọng nói, chậm rãi mở miệng...
"Con trai...."
"Mẹ?!"
"Con, con đang làm gì vậy? Chưa ngủ sao?"
"Vâng, con đi ngủ rồi."
"Chú ý dém chăn cẩn thận nhé, đừng quên bảo An Cẩn phun thuốc đuổi muỗi cho con."
"Vâng, con biết rồi. Chăn ấm lắm, vẫn còn chưa vào hè đâu, vẫn còn chưa có muỗi."
"Vậy con, " Cô hít thở thật sâu, theo bản năng nở một nụ cười nhẹ, "Phải ăn cơm đúng giờ, không được kén ăn, phải uống nhiều nước....."
"Mẹ, con biết rồi. Mấy cái đó An Cẩn đều sắp xếp hết rồi..."
"Con trai à, con lớn rồi."
"..... Lớn rồi thì có thể bảo vệ mẹ và em gái."
"Ngoan."
"Mẹ, con buồn ngủ quá. Nếu không có việc gì, con muốn ngủ tiếp."
Dạ Cô Tinh ra sức cắn chặt môi dưới, "Được, vậy con ngủ đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đây làm sao có thể là lời của đứa trẻ ba tuổi chứ?!
Nếu thật sự là buồn ngủ, sao lại có thể bắt máy trong vòng hai giây chứ?
Dạ Cô Tinh biết, cái gì cô cũng đều biết.
Nhưng cô chỉ có thể tỏ ra là mình không biết gì.
"Hoàng, em hối hận rồi! Em hối hận rồi..."
Không nên để Tuyệt Nhi tự ngược đãi bản thân như vậy, không nên để bé tham gia vào huấn luyện sớm như vậy, càng không nên, sau khi biết mọi chuyện, lại lựa chọn im lặng.
Đó là con của cô đó!
"Đều tại anh!" Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông trước mắt. Trong mắt dâng lên một chút oán giận không rõ lý do.
Nếu An Tuyển Hoàng không phải gia chủ nhà họ An, nếu trên người anh không có gánh nặng của một gia chủ, Tuyệt Nhi của cô có lẽ sẽ không cần phải khổ như vậy?
An Tuyển Hoàng nghe lời cô, đau xót, "Ừm, là lỗi của anh."
Cảm xúc trong nháy mắt bị mất khống chế, Dạ Cô Tinh vùi mặt vào trong lòng người đàn ông, nước mắt giàn giụa.
"Em xin lỗi.... em xin lỗi....."
Cô giận chó đánh mèo lên An Tuyển Hoàng để làm cái gì cơ chứ?
Chắc chắn trong lòng anh cũng không dễ chịu hơn cô bao nhiêu.
Nước mắt nóng bỏng trượt qua lồng ngực, giống như chiếc bàn là đỏ hồng nóng bỏng đè nặng lên ngực hắn. Cẩn thận nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn lên từng giọt nước mắt của cô.
"Người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng...."
← Ch. 462 | Ch. 464 → |