Fan đón sân bay, vừa xinh lại vừa soái
← Ch.368 | Ch.370 → |
Dạ Cô Tinh không ngờ, sau khi thoát khỏi lối đi dành cho VIP, lại nhìn thấy một cảnh tượng ngoạn mục như vậy—
"Nữ thần! Nữ thần! Chúng em tới đón chị về nhà—"
"Tinh, anh yêu em—"
"'Con gái' một đường vất vả rồi, hôn hôn!"
"Chào mừng trở về, chúng em mãi mãi yêu chị..."
Một đám người, nam nữ đều có, giơ lên biển hiệu huỳnh quang, poster, đường hoàng lại tùy tiện mà hô hoán tên cô, không chút che dấu mà thể hiện yêu thích và thân thiết.
Dạ Cô Tinh ngẩn ra, cũng may cô mang kính đen nên chưa bị người khác nhận ra khác thường, rất nhanh tiếp nhận một màn hoành tráng trước mắt này, tươi cười vẫy tay chào với mọi người.
Hai bên lối đi, dải phân cách màu vàng được kéo lên, Dạ Cô Tinh đứng ở giữa, trong tay còn kéo hành lý, các fan chen chúc hai bên, nhiệt tình vươn tay, hy vọng có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng.
Lúc này, một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đẩy đám người chen chúc hai bên xông lên đầu, chiếm giữ vị trí gần Dạ Cô Tinh nhất, nhưng không vội vàng bắt tay với cô, mà là quay người lại, hướng về phía đám fan chen chúc điên cuồng phía sau.
"E hèm —" Hắng giọng một tiếng, giang hai cánh tay, "Mọi người trật tự! Nghe tôi nói này —"
Cô gái nhỏ nhắn nhưng giọng lại hết sức vang dội, đám người đang ồn ào kêu gào cũng lập tức lắng xuống, Dạ Cô Tinh ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, còn chưa rõ ràng rốt cuộc là tình huống gì, lại thấy cô gái vung tay một cái, tiếp tục nói —
"Hôm nay, 'con gái' của chúng ta về nước, mọi người tụ tập ở đây là muốn gửi lời chúc phúc, gửi ấm áp đến cô ấy, đúng không?" Giọng Bắc Kinh đặc sệt, chính xác là một cô bé người Bắc Kinh bản địa.
"Đúng vậy —" Đồng thanh, cao độ lại vang dội.
"Suỵt!" Cô gái kia duỗi đầu ngón tay, hướng bên môi so bì, "Làm thành viên của gia tộc Áo Tím vinh quang, chúng ta không thể khiến 'con gái' nhà chúng ta mất mặt được, đúng không nè?"
"Hội trưởng nói rất có lý, chúng ta sao có thể làm mất mặt 'con gái' nhà chúng ta được?" Một người nói, mọi người gật đầu.
"Tốt lắm. Bây giờ, chúng ta ở sân bay, nếu đã mượn địa bàn của người ta, thì phải tuân thủ phép tắc của người ta. Đầu tiên, xin mọi người giữ gìn trật tự, không để ảnh hưởng đến hành khách khác, đồng thời gửi lời chào tới các chú bảo vệ chuyên nghiệp nhất, hòa ái nhất, ân cần nhất, dễ thương nhất của chúng ta!" Cô gái nhìn về phía bảo vệ dáng người thẳng đứng cách đó không xa, nở một nụ cười rạng rỡ và biết ơn.
Những người khác vội vàng làm theo, không cần biết là nam hay nữ, đều cười tươi như đóa hoa cúc vàng, những gương mặt trẻ tuổi, hài hòa kỳ lạ biến đổi thành biểu tình phóng đại lại hài hước, làm mấy người bảo vệ vui vẻ cười toét miệng.
Vung tay vẫy chào, lấy làm đáp lại. Thái độ mở một con mắt nhắm một con mắt này, vừa dễ thương lại chân chất.
Vốn lối đi dành cho VIP không cho phép nhóm người hâm mộ đi vào, đầu tiên là vì để bảo vệ minh tinh, đảm bảo họ không bị làm phiền, hai là, vì không ảnh hưởng đến hành khách khác từ lối đi dành cho VIP đi ra.
Tuy nhiên, con đường này lại khác, chỉ dành riêng cho nhà họ An, có ở tất cả các sân bay lớn nhỏ trên thế giới, không chỉ như thế, ngay cả đường bay cũng là chuyên dụng.
Nói cách khác, các fan Áo Tím có thể xuất hiện tại đây, không thể thiếu công lao của người nào đó...
Bảo vệ sớm đã nhận được chỉ thị của cấp trên, cho nên, mới không ngăn cản bọn họ.
"Còn nữa, điểm thứ hai, cũng rất quan trọng! Chúng ta có tố chất có tổ chức— gì nào?"
"Áo Tím đoàn!" Đồng thanh trả lời, lại cố gắng hạ giọng, khống chế âm lượng, cố hết sức không ảnh hưởng đến người khác ở lối đi dành cho VIP khác.
"Như vậy, mời các bạn xếp hàng, không chen chúc, không tranh giành, đừng dọa sợ 'con gái' của chúng ta đấy nhé!"
Đội ngũ chỉnh đốn hàng ngũ bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cuồng nhiệt trong mắt mọi người không giảm, nhưng hành động lại trở nên vô cùng kiềm chế, ngay thẳng có thứ tự.
Làm xong tất cả, cô gái vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới quay về phía Dạ Cô Tinh.
"'Con gái!' 'Con gái!' Chị còn nhận ra em không?" Giống y cún con nóng lòng muốn nhận phần thưởng, trong mắt đầy chờ đợi nhìn Dạ Cô Tinh.
"Ý Như?"
"Ôi chao — Chị vẫn còn nhớ rõ em cơ à?"
Dạ Cô Tinh gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ, chính cô nhóc này tại phần bình luận trên Weibo hét lên "con gái", điều này đã kích hoạt "phong trào nhận người thân", khiến cho tất cả fan cùng nhau để lại lời nhắn, mở đầu đúng là thuần một màu—-
"Con gái' à, balabala..."
"Con gái' nhà tôi, như này như này."
Làm Dạ Cô Tinh nhìn thấy cũng không nhịn được cười.
Đây là đại đa số fan nữ thích gọi như vậy, fan nam thì trực tiếp hơn, một câu "nữ thần" đơn giản lại chuẩn xác, trực quan lại hợp lý.
"Linh Tê, Nhất Thông, cả Sầm Hoan nữa, sao không thấy đâu?"
Mấy cô nhóc này, là trụ cột của FC Áo Tím, Phương Ý Như là hội trưởng, ba người còn lại là phó hội trưởng, làn sóng fan Áo Tím là bọn họ tự phát tổ chức lên.
Quả nhiên, Dạ Cô Tinh liếc mắt một cái quét qua, đã số đều là gương mặt quen thuộc.
Thật vậy, hàng loạt fan đến đón sân bay ngày hôm nay, chính là những fan hâm mộ cấp bậc nguyên lão, từ khi Dạ Cô Tinh mới ra mắt đã một đường đi theo, cho đến giờ phút này.
Dạ Cô Tinh vừa dứt lời, ba cô gái trong đám người chui ra, tuổi tầm hơn hai mươi, những bông hoa xinh đẹp, ai nấy đều là tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.
"'Con gái'! Bọn em ở đây nè!"
Phương Ý Như mỉm cười quay về phía mọi người, đột nhiên, khom người chào, Trần Linh Tê, Trần Nhất Thông, Sầm Hoan mấy người dàn hàng đứng, quay về các fan bên kia, cũng cúi chàotheo.
Toàn trường yên tĩnh lại.
"Vô cùng cảm ơn mọi người hôm nay đã đến, chào đón nữ thần chung của chúng ta trở về. Với tư cách là hội trưởng FC Áo Tím, tôi xin phép cúi đầu cảm ơn mọi người. Kế tiếp, hãy để 'con gái' của chúng ta nói mấy câu với cả nhà nhé!"
"Được—"
"'Con gái'! Chúng em mãi mãi yêu chị, so với anh An còn yêu nhiều hơn ~"
"Nữ thần! Chúng tôi yêu em, còn yêu nhiều hơn yêu bạn gái ~"
Trong mắt Dạ Cô Tinh chan chứa cảm động, sự ấm áp khó hiểu ập vào lòng, cô có thể đi đến ngày hôm nay, chiếm một vị trí nhỏ trong làng giải trí, tất nhiên có trả giá bằng sự nỗ lực của bản thân cô, nhưng cũng không thể thiếu được sự ủng hộ cô của những fan hâm mộ.
Trước kia, Diệp Tử đối với những người được gọi là "fan hâm mộ" này, luôn là kính trọng nhưng không gần gũi, cô chán ghét một đám người vây quanh líu ríu chút chít, chán ghét người khác quá quan tâm đến cuộc sống cá nhân của cô.
Cô là một diễn viên, không cần thiết, cũng khinh thường đi làm cái việc minh tinh lấy lòng mọi người.
Cậy tài khinh người cũng tốt, tính cách quái gở cùng được, cô lười ứng phó.
Hôm nay, thoát khỏi thân xác Diệp Tử, nhìn lại bản thân từ góc độ của người khác, không thể không thừa nhận, cô đã từng có một linh hồn kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, cả người dựng lên lớp phòng bị, giống như bị bao phủ bởi một bức tường bằng băng khó có thể vượt qua.
Ngăn cách người ngoài, cũng khép kín chính mình.
Hiện giờ, Dạ Cô Tinh nỗ lực cảm nhận lại sự ấm áp trên thế giới này, thu hoạch được tình yêu nam nữ, có được cốt nhục tình thân, còn có một đám người xa lạ chưa từng gặp mặt chú ý cô, quan tâm cô, ủng hộ cô.
Cô đã nhận được rất nhiều, phải không nào?...
"Thật bất ngờ..." Dạ Cô Tinh chậm rãi mở miệng, toàn trường đột nhiên yên tĩnh, "Cũng rất vui mừng khi vừa về nước được gặp các bạn, giống nhìn thấy người thân vậy. Tôi không phải người thích kích động tình cảm, cho nên, cũng không muốn khiến mọi người phải khóc, hãy để chúng ta đều có thể cười, mãi mãi." Trịnh trọng cúi đầu, Dạ Cô Tinh cười dịu dàng.
"'Con gái', chúng em cười cùng chị!"
"Nữ thần, ủng hộ nữ thần, mặc kệ gió mưa!"
Ký tên, chụp ảnh chung, ai đến Dạ Cô Tinh cũng không từ chối, may mà người đến cũng không nhiều, rất nhanh đã giải quyết xong.
Cuối cùng, Dạ Cô Tinh mời tất cả những người đến sân bay đón mình đi ăn cơm, đương nhiên cô không thể đi cùng, bởi vì Phương Ý Như cùng đám người Trần Linh Tê nghiêm khắc từ chối —
"'Con gái' ngốc, tự về nhà nghỉ ngơi, ngồi máy bay cả một ngày rồi, còn sức đâu mà tiếp bọn em, nghỉ ngơi chút đi!"
Mọi người gật đầu phụ họa, đều thúc dục cô nhanh về nhà nghỉ ngơi.
Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười, cuối cùng, cô đưa tiền xong thì rời đi.
Phương Ý Như đùn đẩy không được, đành nhận lấy, dẫn mọi người đi ăn lẩu Trùng Khánh, "Mọi người ăn hết mình nhé, đừng nghĩ tiết kiệm tiền hộ anh An nha!"
"Yeahhhh!"
"Đi đi đi — đi ăn lẩu thuiiii!"
Cứ vậy, một màn yêu thương đã sớm được những fan có lòng dùng máy quay lưu lại toàn bộ hành trình, chuyển tới cổng video và đăng lên weibo ngay sau đó, hàng ngàn tin nhắn được gửi đến mỗi phút, trên hotsearch các từ khóa "Áo Tím về nước", "fan Áo Tím đón sân bay", "nữ thần mời khách", "đừng thay anh An tiết kiệm tiền" lập tức trở thành những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.
Ngày hôm sau, "Áo Tím trở về, fan ấm áp đến đón sân bay" đàng hoàng chiếm giữ vị trí tiêu đề của trang tin giải trí.
Dạ Cô Tinh lần này về nước, trước lên hotsearch, sau là tiêu đề, được mọi người mệnh danh là khí thế dạt dào.
Cách xuất hiện mạnh mẽ mà lại đẳng cấp như vậy, khiến người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, phải biết rằng, nhiều minh tinh dù có cởi hết quần áo cũng không nhất định có thể leo được lên trang đầu đâu!
Lại nói, Dạ Cô Tinh bên này vừa ra khỏi sân bay, lại ra nhà để xe lấy xe, vừa mới khởi động xe, anh đã gọi điện đến.
"Hoàng." Cô thả phanh tay ra, giẫm chân ga, chiếc Lamborghini màu xanh ngọc êm ái phóng đi.
"Tới rồi à?"
"Vâng." Liếc nhìn mặt đồng hồ, "Muộn như này rồi, sao anh còn chưa ngủ?"
"Mất ngủ."
Người phụ nữ nhướng mày, "Đang tự nhiên sao lại mất ngủ?"
"Nhớ em quá."
"....."
"Không tin em sờ thử, đã cứng rồi." Trầm thấp, từ tính, quyến rũ chết người.
Dạ Cô Tinh mới đầu còn chưa phản ứng lại được, đợi sau khi hiểu rõ ý của người đàn ông, thì chỉ có thể cười mắng, "Anh thật hạ lưu."
Gần đây, An Tuyển Hoàng luôn luôn lạnh lùng cũng bắt đầu vùng lên khoe khoang tình thú, trước mắt dừng ở giai đoạn "mở miệng nói những từ đồi trụy".
Ngay từ đầu Dạ Cô Tinh còn không quen, thử nghĩ xem, một tòa núi băng ngàn năm lại không biết xấu hổ mà giở trò đồi bại với bạn, giống như giẫm lên đám mây bảy màu mà bay lên thành tiên, mỗi phút lại bị kéo xuống khỏi điện thờ thần linh.
Một chữ — ô!
Hai chữ — rất ô!
Ba chữ — siêu cấp ô!
Bốn chữ — ô không chịu nổi!
(Chú thích: chữ hán 污: bẩn, ô uế, chỉ nội dung của những câu chuyện cười khiêu dâm và cuộc trò chuyện của họ thực sự tục tĩu. Có nghĩa là họ đang nói về nội dung khiêu dâm, trong trường hợp này có thể hiểu là dâm ô hoặc phóng túng. )
Làm Dạ Cô Tinh nghẹn lời mất một lúc, sau này, nghe nhiều rồi, dần dần quen, không biết có phải đã vô tri vô giác mà ảnh hưởng quá rõ ràng, Dạ Cô Tinh cũng học được rồi, da mặt cũng dày hơn, hăng hái bắt đầu, còn có thể hỏi ngược lại và câu.
Ví dụ như, bây giờ—
"Không hạ lưu, làm sao có thể ngủ cùng em?" Người đàn ông đúng lý hợp tình.
"Vậy bây giờ không ngủ cùng em, anh đã lên 'thượng lưu' rồi à?"
"Ngủ cùng em, trong tư tưởng."
"Palato?" (Người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm khách quan ở phương Tây)
"Không, là Rodin, chủ nghĩa hành động."
"Dùng tay?"
"Anh càng hy vọng là tay của em hơn."
"...."
Quả thực là không nghe nổi nữa, Dạ Cô Tinh nổi da gà toàn thân.
Được rồi, cô thừa nhận, trong chuyện lưu manh này, thì đàn ông trời sinh đã chiếm ưu thế.
"Con đâu rồi?" Dạ Cô Tinh vội vàng đổi chủ đề câu chuyện.
"Ngủ rồi." Người đàn ông cũng rất biết điều đừng lại, lập tức trở lại bình thường, giống như người vừa rồi nói nhảm vốn không phải là anh.
"Đúng rồi, em cho Minh Chiêu nghỉ một tuần."
"Ừ, em xem rồi làm."
"Là anh đồng ý cho fan vào lối đi dành cho VIP đón em à?"
"Không thích sao?"
"Hoàng, cảm ơn anh."
Đầu bên kia trầm ngâm một lát, thở dài nặng nề "... Khi nào em về?"
Dạ Cô Tinh tự nhiên thấy buồn cười, nhắc nhở anh, "Em mới đi được một ngày."
"Nhưng sao anh thấy như lâu lắm rồi..."
Dạ Cô Tinh mím môi, "Hoàng, thời gian bốn tháng, sẽ trôi qua nhanh thôi."
"Không cần bốn tháng."
"Sao?"
"Tháng sau anh sẽ đến, đợi anh."
"Vâng."
Một đường phóng nhanh, khi đến biệt thự ven biển đã là xế chiều, hoàng hôn bao phủ, trong không khí lưu động thành phần khô nóng.
Tháng bảy hàng năm, khu vực bắc bộ Trung Quốc giống như một cái lồng hấp, oi bức đến mức khiến người ta không thở nổi.
Lúc trước, sau khi cô và An Tuyển Hoàng rời đi, biệt thự to như vậy chỉ còn thím Vương và một người làm vườn lớn tuổi trông nom, đi đến vườn hoa, một ngọn cỏ một cái cây đều sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận.
Xem ra, thím Vương quả thực rất có tâm.
Cũng phải, người mà chú An chọn, sẽ không tệ.
Nói đến chú An, lần này Dạ Cô Tinh về nước, được An Tuyển Hoàng nhờ đến thăm ông ấy.
Trước đây, khi rời khỏi Trung Quốc, Dạ Cô Tinh từng đề nghị đưa chú An cùng lên đảo, không ngờ An Tuyển Hoàng lại trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
"Chú ấy sẽ không rời xa nghĩa trang đó."
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, khi An Tuyển Hoàng nói ra câu này, trong đôi mắt đó là vẻ bất lực lại tiếc nuối.
Nếu có thể, cô hy vọng bản thân có thể khiến cho ông cụ ấy buông bỏ chấp niệm, trở về Chiêm Ngao, an hưởng tuổi già.
Dù sao, đối với An Tuyển Hoàng mà nói, chú An là người đồng hành bên cạnh anh từ nhỏ đến lớn, có lẽ, đối với anh, chú ấy còn quan trọng hơn người cha thân sinh là An Bính Hiền.
Vừa đẩy cửa lớn của biệt thự ra, thím Vương đeo tạp dề từ bên trong đi ra, vẻ mặt hưng phấn, "Cô chủ, cô về rồi?"
Dạ Cô Tinh cười dịu dàng, ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng đã bắt đầu réo vang, "Thím Vương, thím vất vả rồi."
"Không vất vả! Không vất vả! Hôm qua nhận được điện thoại, nói chiều nay cô sẽ về, tôi đặc biệt nấu thêm vài món. Hành lý cứ để đây tôi xách cho, cô đi rửa qua mặt mũi là có thể ăn cơm rồi!" Thím Vương đưa tay ra đón.
Dạ Cô Tinh khẽ từ chối, kéo vali hành lý vào phòng ngủ, sửa sang lại bản thân, ăn xong bữa cơm, buổi tối lại nói chuyện điện thoại với Huy Nguyệt, Thập Nhị.
Diệp Nhĩ thì tắt máy, chắc là hết bin rồi.
Trước khi ngủ, cầm thuốc Tịch Cẩn đã kê, thoa lên vị trí thắt lưng, lại thầm mắng An Tuyển Hoàng một lần, cô mới nghiêng người nằm xuống, để tránh đụng tới miệng vết thương.
Tắt điện, đắp chăn điều hòa, Dạ Cô Tinh suy nghĩ, có nên đi bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại không nhỉ...
Giấc ngủ này, cô ngủ rất ngon, khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, tắt điều hòa, mở cửa sổ, trong không khí tràn ngập sự oi bức.
Rửa mặt xong, thay quần áo, ăn sáng, lái chiếc Lamborghini phong cách thẳng đến sân bay.
Hôm nay Joel Cohen đến Trung Quốc, cô đi đón anh ta, thuận đường cùng xem bối cảnh phim trường như thế nào.
Khi đón được Cohen tại lối ra dành cho VIP, anh ta đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, thấy rõ hình xăm dày đặc trên cánh tay, bên dưới chỉ mặc quần ống lửng, lộ ra hai cẳng chân lông lá, chân đeo đôi giày bình thường của Nike.
Liếc mắt đã nhìn thấy Dạ Cô Tinh, nhiệt tình dang hai tay, chào đón, chuẩn bị trao cho cô nụ hôn gần gũi lịch sự.
Dạ Cô Tinh tránh đi, ghét bỏ mà bĩu môi.
Một diễn viên lại dám đối với đạo diễn như vậy, có lẽ không dễ gặp.
Có điều, ai bảo cô vừa là diễn viên, còn kiêm luôn nhà sản xuất cơ chứ? Hết cách, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, Dạ Cô Tinh chính là "đại gia".
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà lúc trước cô lại tranh giành vị trí nhà đầu tư này, dù sao cũng tự do, không cần nhìn sắc mặt người khác.
An Tuyển Hoàng không thiếu tiền, cô cũng không thiếu tiền.
"Oh! Baby, đây là phép xã giao, chỉ như vậy thôi." Giọng Mỹ tiêu chuẩn.
"Nhập gia tùy tục." Cô dùng chính là tiếng Trung.
"Được thôi." Cohen nhún nhún vai, dùng tiếng Trung đáp lại.
"Anh vừa mới chơi golf xong à?" Dạ Cô Tinh quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lần.
"Làm sao có thể?!" Giọng Mỹ tiêu chuẩn hỏi vặn lại.
"Vậy đi thôi." Dạ Cô Tinh quay lưng đi về phía cửa.
Cohen thản nhiên huýt sáo, ánh mắt nhìn bóng lưng mảnh mai duyên dáng của Dạ Cô Tinh, "Người đẹp, đợi tôi với!"
"Đừng thổi linh tinh, đây không phải nước Mỹ."
"Phong cách ăn mặc của cô hôm nay chất thật, có thể suy xét đổi vai!"
"Cảm ơn, nếu như có cơ hội."
"Tin tôi đi, nhất định có thể thu hút cả nam lẫn nữ..."
"Cảm ơn quá khen."
"Tôi, không hiểu lắm về thành ngữ Trung Quốc."
"Ồ, vậy về sau tôi sẽ cố gắng tránh dùng các cụm bốn chữ với anh."
Hôm nay Dạ Cô Tinh mặc một chiếc quần jean cao bồi bó sát, đeo đôi giày cao gót màu đỏ, áo khoác jean rách bụi bặm, trên đầu là chiếc mũ cao bồi phương tây đặc biệt cộng điểm.
Sạch sẽ lại tùy tính, phong cách phù hợp với không khí quốc tế.
Đeo kính râm, đi ở trong đám người, đôi giày cao gót màu đỏ đặt biệt bắt mắt.
Hai người nhanh chóng lên xe.
Cohen khen ngợi, "Giấc mộng Lamborghini của đàn ông, thế mà lại được lái bởi một người phụ nữ."
Lời này, có chút thô tục.
"Nếu như đại đạo diễn thích, mười chiếc hay tám chiếc đều không là vấn đề chứ nhỉ?" Gia tộc Joel cũng không phải giàu có bình thường, mà là đại phú hào!
"Nhưng chiếc này của cô là duy nhất."
Dạ Cô Tinh gật đầu, chiếc xe này của cô là được thiết kế riêng, có một không hai.
"Bây giờ đi đâu đây?"
"Hilton."
"Không phải đi xem hiệu ứng dựng cảnh à?"
"Đi đón người trước."
Mắt Dạ Cô Tinh lộ ra dò hỏi.
"Alice."
Mắt Dạ Cô Tinh sáng ngời, "Đã xác định người được chọn rồi sao?"
"Vẫn còn đang xem xét."
"Ai vậy?"
"Cô gặp rồi sẽ biết."
Alice là một vai diễn trong Rose & Lion, giống Rose, đều là nữ sát thủ hạng A, hai người luôn mâu thuẫn, nhưng lại tán thưởng lẫn nhau, cuối cùng đều phải lòng nam chính Capone Bonanno.
Hai người phụ nữ, tràng cảnh tương ái tương sát, cũng là một điểm nhấn bắt mắt của bộ phim.
Dù sao, cặp đôi bách hợp cũng đang cực kỳ hot trên thị trường phim điện ảnh hiện nay, nhận được rất nhiều săn đón.
Đến khách sạn, Cohen đi thẳng đến tầng cao nhất, Dạ Cô Tinh đi cùng anh ta.
Xuyên suốt kịch bản, vai Alice này khá xuất sắc, đầu tiên, cô ta với nữ chính là quan hệ cạnh tranh, toàn bộ Tổ chức A đều biết ân oán của hai người.
Mở màn bộ phim, chính là hình ảnh Rose và Alice đang trong một lần hành động ám sát, đấu trí đấu dũng, tranh giành chiến thắng, cuối cùng, Rose dùng phương thức đặc biệt thậm chí có hơi vô lại giành chiến thắng trong cuộc đua này.
Hơn nữa, Alice còn có một loại tình cảm cực kỳ mâu thuẫn đối với Rose — muốn giết chết cô, rồi lại không nỡ giết chết cô.
Dù chưa chỉ rõ, loại "tình cảm" này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng người xem lại rõ ràng.
Vậy nên, để thực hiện tốt vai diễn này tương đối khó khăn, yêu cầu về điều kiện bản thân diễn viên cũng rất cao.
Ví dụ, Alice trong kịch bản, cao một mét bảy tám, đây là muốn tìm siêu mẫu Victoria's Secret làm khách mời biểu diễn tiết mục sao?
Đừng nói phụ nữ, rất nhiều đàn ông bây giờ cũng ít người cao tới một mét bảy tám.
Vả lại, Alice nhất định phải đẹp trai, còn nhất định phải là vẻ đẹp trung tính thu hút cả nam lẫn nữ.
Dù sao, nếu muốn hợp thành cặp đôi bách hợp, cách phối hợp tốt nhất, chính là cần một người đẹp trai, một người xinh xắn.
Vẻ đẹp của Dạ Cô Tinh quá mức xuất sắc, nếu chọn không đúng người, loại hình không đủ đẹp trai, thì sẽ không đủ sức lôi kéo.
Có câu cửa miệng, cân bằng mới là đẹp.
Nói tóm lại, vai diễn Alice này, nhất định phải đủ cao đủ ngầu, thu hút cả nam lẫn nữ.
Rose & Lion đã bị Cohen xem thành vốn liếng để tranh giành giải Oscar, từ kịch bản đến dàn dựng đều vô vùng cẩn thận, đặc biệt là trong khâu chọn diễn viên, khắt khe đến gần như không hợp lý.
Vì vậy, Dạ Cô Tinh khá tò mò, rốt cuộc là ai được anh ấy nhắm vào vai Alice.
Trong khoảnh khắc cửa được mở ra, Cohen ngây ngẩn, Dạ Cô Tinh hít vào một hơi.
Chiếc khăn tắm màu trắng, bao lấy vóc dáng lả lướt của người phụ nữ, da thịt trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc hảo hạng, nhưng thứ khiến Dạ Cô Tinh cũng ngây người, lại là khuôn mặt kia —
Hốc mắt sâu, đường viền rõ nét, bờ môi đầy đặn, nhưng không quá thanh tú, mà lại khá gợi cảm và thô cứng. Giữa hai hàng lông mày, anh khí lượn lờ, lông mày đen đậm kéo dài về hai bên, sắc bén như một thanh kiếm.
Ba phần tà ác, sáu phần đẹp trai, còn một điểm cuối cùng là lạnh nhạt xa cách.
Đẹp, lại không hẳn là đẹp; đẹp trai, lại không hoàn toàn.
Mà là tổng hợp lại hai loại phong thái mâu thuẫn này, phụ nữ nhìn thấy nhịp tim tăng tốc, đàn ông nhìn thấy thì say mê si dại.
Trên thế giới này, ngoại trừ tên tuổi lớn của Hollywood là Samnor Johnstone, sẽ không có một người phụ nữ nào có thể sở hữu khí chất thế này.
Cohen tiến lên một bước, trước mặt Dạ Cô Tinh, hai người thế mà hôn nhau.
Dạ Cô Tinh đầu đầy vạch đen, nhìn hai người đang dây dưa trước mặt, một loại tình anh em tràn đầy thị giác.
Thật đúng là, đủ ô đấy.
Cuối cùng, hai người hôn xong, Johnstone liếc mắt về phía Dạ Cô Tinh, chỉ vào Cohen, không hề kiêng dè, "Cô ấy là ai?"
"Rose của em."
Trong mắt Johnstone lộ ra kinh ngạc, lúc này mới tập trung đánh giá Dạ Cô Tinh, hồi lâu, mở cửa rộng ra, "Ồ, vào trước rồi nói." Giọng điệu lười biếng, thờ ơ.
Dạ Cô Tinh rõ ràng nhận thấy được Cohen thở phào nhẹ nhõm, đôi mi thanh tú khẽ nhướng, Johnstone đúng không?
Vừa quay đầu lại, Johnstone đã thấy động tác nhướng mày cực kỳ phong tình của người phụ nữ kia, đôi đồng tử đen sâu thẳm xao động lên chút ánh sáng tiềm ẩn, một cước đạp cửa.
"Người kia, vừa rồi động tác nhướng mày rất tốt, làm lại lần nữa xem nào." Bọc trong tấm khăn tắm, ngồi xuống hướng sô pha như đại gia.
Cohen nhìn hai người muốn nói lại thôi, cuối cùng không mở miệng bày tỏ thái độ.
Dạ Cô Tinh vẫn cười, đi đến trước mặt cô ấy, từ trên cao nhìn xuống, "Cô nói tôi làm, thì tôi phải làm à?"
"Ừ đấy." Samnor nhíu mày, hai tay mở ra.
Dạ Cô Tinh phát hiện cánh tay cô ấy rất dài, lòng bàn tay cũng rộng hơn những cô gái bình thường, chưa kể, còn có hương vị đàn ông.
"Nhưng tôi không muốn làm." Sóng mắt lưu chuyển, sâu lắng.
← Ch. 368 | Ch. 370 → |