Chiến Dã trở lại, mời An Kỳ
← Ch.359 | Ch.361 → |
Khi nghe đến cái gọi là "truyền thuyết" này từ miệng Đặng Tuyết, Dạ Cô Tinh đang hoàn thành một tư thế yoga và suýt loạng choạng ngã sấp xuống.
"Tôi chỉ vào kho hàng để kiểm kê như thường lệ. Nhiều người chen chúc trước mặt tôi, hỏi han về vụ nổ đêm đó, xôn xao, hệt như một bầy ruồi..."
Dạ Cô Tinh ổn định tư thế, kéo khăn lau mồ hôi."Bọn họ thật sự nói như vậy sao?"
"Còn không phải sao! Còn có mấy tin đồn kỳ quái hơn thế cơ."
"Nói ra nghe xem." Dạ Cô Tinh nhướng mày, bước xuống thảm tập yoga, đi giày vào.
Đặng Tuyết còn chưa nói đã bật cười, ho nhẹ và bắt chước theo dáng vẻ của những người đó——
"Mọi người nói thử xem, phu nhân có phải là đặc vụ của Liên bang không? Hay là nữ đặc công Trung Quốc?" Nam A.
"Tôi nghĩ chắc là nữ sát thủ quyến rũ, ám sát gia chủ không thành, lại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, vừa gặp đã yêu, cuối cùng quay lưng lại với tổ chức sát thủ và rơi vào vòng tay của gia chủ nhà chúng ta!" Nữ B bắt đầu mơ mộng.
"Ồ, cũng có thể lắm chứ."
"Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao?"
"Theo như tôi thấy, phu nhân nhất định là Spy!" Nam C.
"Xé bài á?"
"Ngu ngốc! Đây là tiếng Anh, nghĩa là gián điệp!"
Dạ Cô Tinh không khỏi bật cười, "Vậy có ai hỏi người đó, tôi cuối cùng là gián điệp của nước nào phái đến không?"
Trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, Đặng Tuyết cố ý nói: "Hỏi thì hỏi rồi..."
Dạ Cô Tinh nhướng mày, chờ đợi đoạn sau.
"Người này đoán là... Thái Lan."
"Tại sao?"
"Người đó nói..." Đặng Tuyết hai má ửng hồng, nở nụ cười, "Có lẽ cô là, người chuyển giới."
Dạ Cô Tinh ớn lạnh.
Nói chung, danh tiếng "tàn bạo, độc đoán và bản lĩnh quả quyết" của An phu nhân đã truyền ra ngoài, sau sự việc này, mấy bà thím kia gặp Dạ Cô Tinh đều như chuột thấy mèo. Họ lặng lẽ đi đường vòng vì sợ rước họa vào thân.
Nhà họ An cũng vì vậy mà yên ổn hơn hẳn, người đến thăm cũng ít lại, ngoại trừ Trịnh Bình, mấy người bên chi thứ căn bản không có ai qua lại.
Yêu ma quỷ quái ngưng hoành hành, những ngày tháng của Dạ Cô Tinh cũng thoải mái hơn.
Nhà họ An vốn là nơi lời nói làm nên sức mạnh, nam nữ đều như nhau, người nào mạnh hơn người đó là lão đại.
Dạ Cô Tinh vừa lên đảo đã đánh bại Kỷ Tình, thành công đoạt quyền ngay, sau đó lại mạnh mẽ chấn chỉnh sáu bộ phận chính, một loạt hành động nhanh đến mức khiến người ta choáng váng, mất cảnh giác.
Chẳng hạn như Tống Á Thu, Úc Khải Luân, họ chưa bao giờ thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, nên đã sớm có ba phần kiêng nể Dạ Cô Tinh.
Đến nay, lại xảy ra chuyện như vậy, ba phần biến thành bảy phần, tự nhiên không dám tuỳ tiện đụng chạm.
"Còn chuyện gì không?" Dạ Cô Tinh quay sang Đặng Tuyết, nhìn vẻ mặt do dự của cô.
Đặng Tuyết cân nhắc một chút, "Có người muốn gặp cô chủ, anh ta nói, anh ta tên là Chiến Dã..."
Trong phòng khách yên tĩnh của nhà chính, Dạ Cô Tinh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi ngay ngắn từ từ thưởng trà.
Một người đàn ông mạnh mẽ đứng cách cô năm bước, hai tay buông thõng, đôi mắt rũ xuống.
Sau gần một năm phục hồi chức năng, cuối cùng anh ta cũng có thể đi lại như một người bình thường, nhưng hai cánh tay của anh ta đã bị tàn phế, không thể cầm súng được nữa.
Nhưng đây đã là một điều kỳ diệu đối với một người đàn ông bị bắn vào tứ chi và chấn thương dây thần kinh, người vốn được bác sĩ có trình độ rất cao nhận định chắc chắn sẽ hôn mê lâu dài, đây quả là kỳ tích!
Cái nắng chói chang ở Việt Nam đã làm rám nắng và thô ráp làn da của người đàn ông này, cho anh ta sự phản chiếu của thời gian, và khắc sâu những năm tháng thăng trầm.
Dạ Cô Tinh không hiểu rõ Chiến Dã của trước đây, ký ức duy nhất chính là khao khát được chết của người đàn ông này, thành thật mà nói, cô khinh thường kiểu đàn ông như thế.
Tình yêu, tình yêu, có yêu thì mới có tình, chính là hai bên yêu nhau, mới có thể tu thành chính quả.
Rõ ràng, người Ôn Hinh Nhã yêu thương không phải anh ta.
Dù anh ta biết rất rõ, nhưng vẫn kiên quyết muốn cưỡng cầu, cuối cùng trở thành kẻ phản bội nhà họ An, suýt chút nữa mất cả tính mạng.
Không có gì sai khi một người theo đuổi những gì mình yêu thích, có sai ở chỗ người đó mất đi sự tỉnh táo, đánh mất lòng tự trọng của mình, cuối cùng là hại người hại mình!
Cô không biết liệu khi Chiến Dã đưa ra quyết định đó, trong lòng có dấu tranh vùng vẫy hay không, cô cũng không rõ, sau khi mơ hồ nhận ra sự lừa dối bịp bợm của Ôn Hinh Nhã, trong lòng anh ta sẽ cảm thấy thế nào, cô chỉ biết, người tự lừa dối người, là một kẻ hèn nhát!
Trong mắt Dạ Cô Tinh, tình yêu chẳng qua chỉ có hai loại——
Tình yêu song phương và mơ tưởng viển vông.
Đối với cái trước, dù có trăm đắng nghìn cay, chỉ cần nhận định rồi, thì sẽ mãi nắm tay nhau bước đi dù có bao chông gai, không bao giờ ngoảnh lại.
Còn cái sau, đơn giản hơn, nếu anh vô tình, tôi sẽ buông bỏ!
Chỉ cần xem bản thân có đủ dứt khoát hay không, có đủ dũng khí để vung đao cắt đứt tình cảm đó hay không.
Vừa đơn giản lại thô bạo, lại thật tuỳ hứng!
Người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ dường như đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là ánh mắt cứng rắn, không còn là dáng vẻ si tình không thể tả.
"Phu nhân." Anh ta nói, giọng đờ đẫn, như giấy nhám cào vào viên đá cứng.
"Anh muốn gặp tôi?"
"Đúng vậy."
"Để làm gì?"
"Một lời hứa."
Dạ Cô Tinh cười, khẽ thở dài, "Hóa ra, anh đều nhớ kỹ."
"Ơn cứu mạng, Chiến Dã không dám quên." Đường nét mặt mày cương nghị, cứng rắn, luôn cúi đầu tỏ vẻ kính trọng.
"Nhưng dự định ban đầu của tôi không phải là giúp anh." Dạ Cô Tinh nói thật, người cô quan tâm là An Tuyển Hoàng.
Đã chết đi một Lạc Địch, không thể chết thêm một Chiến Dã, ít nhất, là không phải trong thời gian này.
Vì vậy, cô cố gắng hết sức để cứu vãn, còn kết quả tốt hay xấu hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, nói cách khác, Chiến Dã sống hay chết, cô không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
"Tôi biết."
"Anh biết?" Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười nhạt, "Vậy xem như anh cũng thông minh... Đã vậy, tôi cũng không gánh vác nổi việc làm ân nhân của anh."
Chiến Dã nhướng mi, đôi mắt đen trầm sau thẳm nhìn cô, "Quá trình không quan trọng." Dừng lại một lát, "Kết quả, tôi vẫn còn sống."
Dạ Cô Tinh không tiếp lời.
Vẫn là, cố ý trồng hoa, vô ý trồng liễu?
"Phu nhân, cô ấy... là ai?" Người đàn ông nói với một giọng khó hiểu.
Kiếp sống tạm bợ, chỉ vì để có thể gặp lại cô ấy một lần.
Lúc trước, khi anh ta chọn tự sát để tạ tội, bồi hồi trên bờ vực của sự sống và cái chết, không thể thoát ra, là nhờ lời hứa của Dạ Cô Tinh, cho anh ta động lực và dũng khí để tồn tại——
"Cô ấy là người trên đảo. Nếu muốn gặp cô ấy, nhất định phải trở về Chiêm Ngao!"
Chính câu nói này đã khiến anh ta kiên trì đến tận bây giờ.
"An Kỳ. Năm xưa, cô ấy chính là người đã cứu anh."
"An... Kỳ." Đọc lên cái tên xa lạ này, Chiến Dã lòng chua xót không nói nên lời.
Đúng vậy, anh ta cũng không hề biết An Kỳ là ai.
Trong căn nhà rộng lớn này, nhóm đàn ông ai nấy đều là thê thiếp thành đàn, con vợ cả con vợ lẽ, cành lá xum xuê, một đám con trai còn chẳng nhớ hết, chứ nói gì tới những cô con ái không đáng tiền?
Ở nhà họ An, sự cạnh tranh diễn ra ở khắp mọi nơi, cá lớn nuốt cá bé, chỉ để sinh tồn.
Con của vợ lẽ muốn hết khổ, thì chỉ có thể là mẹ ruột được cưng chiều, hoặc là bản thân có tài năng thiên phú, nếu không, cho dù là mang họ An, cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Bởi vì, đàn ông nhà họ An không thiếu phụ nữ, có phụ nữ, đương nhiên sẽ có con nối dõi.
So với con trai vợ lẽ, số phận con gái vợ lẽ còn đáng thương hơn – họ phải nhận sự giáo dục ưu tú nhất và được đào tạo theo nghi thức của người có thanh danh.
Người có năng lực, có thể can thiệp vào công việc của nhà họ An, nhưng hầu hết đều là những người ngoài lề, bị thờ ơ và không làm được những vị trí trung tâm; những người có tài năng kém nhưng ngoại hình xuất sắc thì được sử dụng cho việc liên hôn, đổi lại lợi ích cho gia tộc; những người không có tài năng cũng chẳng có ngoại hình, chỉ có thể giống như những người bình thường, vùng vẫy dưới tầng lớp thấp kém, tự lực cánh sinh.
Mặc dù An Kỳ xuất thân con vợ lẽ, nhưng bởi vì thân phận hèn mọn của mẹ ruột, bị Kỷ Tình một mực gây khó dễ, có lẽ ngay cả An Bính Hiền cũng quên mất mình còn có một người 'thiếp' và một đứa con như vậy.
Tề Lan chịu đựng sự tủi nhục, dùng mọi cách để đưa con gái ra nước ngoài, tránh sự huỷ hoại của Kỷ Tình.
An Kỳ quanh năm ở nước ngoài, lại không được Kỷ Tình thích, cho nên chẳng mấy ai gặp được, Chiến Dã cũng không thể xen vào chuyện trong nhà, không biết cô áy là ai, cũng là chuyện dễ hiểu.
"Tôi muốn gặp cô ấy một lần..."
...
"Cô chủ! Cô chủ! Không ổn rồi—"
An Kỳ run tay một cái, chưa kịp đặt bút làm nhỏ mực xuống, tờ giấy trắng tinh bỗng nhiên vấy lên vệt đen.
"Tiểu Liên! Em đền tranh cho chị đi!"
Thích Liên chạy vào cửa, thở hổn hển nói: "Cô chủ của em ơi, bây giờ là lúc nào rồi, cô còn vẽ vời?!"
An Kỳ để bút lông xuống, đảo mắt, "Mỗi ngày đều rảnh rỗi đến mốc meo, không vẽ thì còn làm gì?"
"Bây giờ lập tức thay quần áo, rửa mặt đi, tốt nhất là trang điểm nhẹ, em sẽ làm lại tóc cho cô chủ, hy vọng sẽ không quá lâu..." Vừa nói vừa đẩy người vào phòng tắm.
"Nè nè —— chị nói này bé Liên Liên à, em không uống nhầm thuốc đúng không? Giữa trưa thế này, chị cũng không đi ra ngoài, thay quần áo, làm tóc làm gì?"
"Ôi trời ạ! Tiểu tổ tông của em ơi–" Tề Liên giậm chân.
An Kỳ cười tủm tỉm nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, "Em bây giờ càng ngày càng giống thím Thích rồi đó!"
"Đó là mẹ em, không giống được sao? Ôi, vấn đề không phải là chuyện này- cô đi thay quần áo đi..."
"Được rồi được rồi, em có thể nói cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" An Kỳ cũng không trêu cô ấy nữa, bắt đầu nghiêm túc hỏi.
"Ủa? Em chưa nói sao?" Thích Liên ngơ ngác hỏi lại.
An Kỳ bất lực gật đầu.
"À, phu nhân mời chị đến nhà chính dùng bữa trưa!"
An Kỳ bĩu môi, ánh mắt mờ mịt, "Chị không đi!" Đột nhiên, cô hơi ngẩn người, ngạc nhiên hỏi lại, "Em nói... phu nhân?
Tiểu Liên gật đầu, "Vâng."
"Phu nhân nào?"
"Nhà chính có phu nhân thứ hai sao?" Gia chủ đâu đã cưới vợ nhỏ đâu?
"Em chắc không, em không nói sót từ 'lão' đấy chứ?"
Nếu là Kỷ Tình mời, cô ấy mới không thèm đi!
Mụ già đó, không có ý tốt nào đâu!
"Không phải, không phải–" Thích Liên không ngừng lắc đầu, "Là phu nhân cợ của gia chủ í!"
...
Khi An Kỳ đến, Dạ Cô Tinh đã đợi sẵn ở bàn, năm món chính và một món canh, rất giản dị và rất... ấm áp.
"Chị dâu." Cô ấy cười gọi một tiếng.
Lần trước vô tình gặp mặt trên bãi biển, cô ấy có ấn tượng tốt về cô gái này, lập tức nở một nụ cười, "Tiểu Kỳ, ngồi đi."
An Kỳ sững sờ.
"Không quen tôi gọi như thế sao?" Dạ Cô Tinh cười dịu dàng.
"Không..." An Kỳ cười rạng rỡ, lộ ra tám cái răng đều tăm tắp, "Ngoại trừ mẹ, chưa có ai gọi em như vậy!"
"Bạn trai cũng chưa từng gọi như vậy à?" Dạ Cô Tinh cười và đặt một viên thịt tẩm bột chiên vào bát cho cô ấy.
An Kỳ liên tục nói cảm ơn.
"Chỉ là cơm nước hàng ngày, đừng ngại, cứ tự nhiên, chúng ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, hẳn là có rất nhiều đề tài chung."
Dạ Cô Tinh năm nay hai mươi ba, An Kỳ còn lớn hơn cô vài tuổi, nhưng lại có chút thận trọng quá đáng.
An Kỳ cười ngây ngô, "Ấy, tính theo vai vế, chị vẫn là trưởng bối."
"Khụ khụ..." Dạ Cô Tinh bị sặc canh, cô tại sao lại thành trưởng bối rồi?! Cũng tại An Tuyển Hoàng...
An Kỳ nhanh chóng rút khăn giấy đưa qua, "Khăn nè chị dâu."
"Cảm ơn cô."
An Kỳ dùng đôi mắt to liếc nhìn xung quanh, Dạ Cô Tinh cười to.
"Yên tâm, anh ấy không có ở đây."
An Kỳ lập tức xấu hổ đến ngẩn người, "Chị dâu, ý của em không phải như vậy..."
"Tôi cũng chưa nói cô có ý gì, đúng không?"
"Khụ khụ..." Được rồi, cô ấy chợt phát hiện ra "cô chị dâu nhỏ" này khá thú vị, không hề đáng sợ như lời đồn.
Thứ lỗi cho cô gái trẻ hai mươi tám tuổi, thật sự không thể đối mặt với một cô gái nhỏ hơn mình năm sáu tuổi, cứ phải gọi chị rồi chị dâu, thế nên thêm luôn từ "nhỏ" vào, cảm giác dễ thương hơn nhiều.
"Chị dâu, em..."
"Đừng gọi là chị dâu nữa, tôi nổi hết da gà rồi này, thật kỳ quái. Cô xem, dù sao tôi cũng nhỏ hơn cô, lúc riêng tư, chúng ta cứ gọi tên là được, cô thấy thế nào?"
"Được! Cô Tinh–" An Kỳ trả lời rất nhỏ, mỉm cười như một cô bé ngây thơ.
Cô ấy rất nhạy cảm, có thể nhận thức được ác ý, và cũng có thể nhận ra được lòng tốt.
Cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Dạ Cô Tinh, hơn nữa còn là một sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được.
Một tiếng "Tiểu Kỳ" giống như tiếng đàn, gảy hết mọi suy nghĩ của cô ấy, ngoại trừ mẹ cô là Tề Lan, không có ai trong nhà họ An đối xử tốt với cô ấy như vậy...
"Thật ra, em khá sợ anh trai mình." An Kỳ mím môi.
"Cô sợ anh ấy cái gì?"
"Lúc không nói chuyện, sắc mặt anh ấy lạnh lùng, thật đáng sợ..."
Dạ Cô Tinh nhướng mày, "Vậy lúc nói chuyện, anh ấy không đáng sợ sao?"
"Thực ra, lúc nói chuyện thì... cũng được." An Kỳ lè lưỡi, "Cô Tinh, bọc bột này ngon quá. Có phải nhà bếp làm không?".
"Nhà bếp nhỏ."
An Kỳ cười lớn, trêu chọc nhìn cô, "Anh em đoán chừng chỉ khi đối mặt với vợ con, mới không đáng sợ, đúng không?"
Nhà bếp nhỏ không phải người bình thường có thể sử dụng được, nó đòi hỏi độ tinh xảo của nguyên liệu và sự khéo léo của người đầu bếp.
Nhìn toàn bộ nhà họ An, ước chừng chỉ có người trước mặt có được vinh hạnh này.
Diệp Cô Tinh mỉm cười, hai mắt chuyển hướng, sức hấp dẫn hoàn toàn không tự chủ, "Không phải đều nói, người đàn ông đối tốt với vợ mới là người đàn ông tốt sao! Tiểu Kỳ có bạn trai chưa?"
An Kỳ gật gật đầu, lại lắc đầu, "Trước đây cũng có, nhưng tính cách không hợp nên đã chia tay."
Dạ Cô Tinh liếc nhìn một vị trí phía sau lưng cô, nhưng An Kỳ không để ý tới.
"Anh em không về ăn cơm sao?"
"Anh ấy có chuyện phải làm, phải đến tối mới về."
"Oh."
Sau bữa ăn, hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, độ thiện cảm của An Kỳ dành cho Dạ Cô Tinh tăng vọt, bớt cẩn trọng hơn một chút, nhiều thêm chút thoải mái như giữa bạn bè.
"Cô Tinh, cảm ơn chị đã mời em ăn tối, đổi lại lần sau tôi sẽ mời. Cũng muộn rồi, chị nghỉ trưa đi, em về đây." Thật ra, cô ấy cũng muốn nói chuyện lâu hơn một chút, nhưng sợ An Tuyển Hoàng sẽ trở về.
Không có cách nào, từ nhỏ đến lớn, cô đều không sợ Kỷ Tình, mà chỉ sợ người anh trai cùng cha khác mẹ này.
Dạ Cô Tinh thực sự ngưỡng mộ An Kỳ, một cô gái hai mươi tám tuổi vẫn sống như một đứa trẻ, không biết là cô ấy quá vô tâm, hay là che giấu quá sâu, quá nhiều mưu mô.
Cô không tin rằng dưới sự chèn ép và sự dày vò của Kỷ Tình, mà vẫn có thể sống ngây thơ như vậy.
Tề Lan đến này vẫn nằm ở trong tay Kỷ Tình, như vậy An Kỳ sẽ nhắm mắt làm ngơ hay sao?
Bất luận thế nào, mỗi người chọn một lối sống khác nhau, Dạ Cô Tinh từ chối bình phẩm, nhưng nói chung, An Kỳ cho cô một cảm giác khá tốt.
Ít nhất, cô ấy sẽ không phải là một người có ý đồ nham hiểm.
Có chút tâm tư, nhưng vô hại, miễn là không vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, Dạ Cô Tinh cũng vui vẻ bỏ qua.
Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình.
"Người ta đi rồi, ra đây đi."
Chiến Dã bước ra từ phía sau một bức bình phong, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Dạ Cô Tinh không thể biết anh ta đang nghĩ gì, cũng không buồn đoán.
"Lời hứa của tôi đã được thực hiện." Cô rót một tách trà nhỏ cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Phu nhân, xin hãy để tôi ở lại Chiêm Ngao."
Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, thậm chí còn không thèm nhấc mi lên, "Anh ấy không giữ anh, tôi cũnh không còn cách nào khác."
Anh ấy ở đây là chỉ ai, hai bên đều biết rõ.
Trong mắt An Tuyển Hoàng không thể chấp nhận dù chỉ một hạt cát, Chiến Dã hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Trước đây, khi chọn cách phản bội, anh ta đã biết sẽ không có đường quay lại.
"Gia chủ không giữ lại, cô có thể giữ lại." Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh liếc anh ta cười, "Anh hình như đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi."
"..."
"Nhưng tôi dựa vào cái gì để giữ anh lại?"
"..."
"Nói cách khác, anh có gì đáng để tôi giữ lại?"
Một người đôi tay tật nguyền, ở bên cạnh cô có ích lợi gì?
"Ngoài tay, tôi còn có những thứ khác."
"Ví dụ?"
"Não, chân, răng."
Dạ Cô Tinh nhướng mày, không nói tin, cũng không nói không tin.
"Tôi sẽ chứng minh."
...
Tại trường bắn, Minh Chiêu giơ súng lên, mục tiêu ban đầu là một bóng người cao lớn, tay chân bị dây thừng trói chặt làm mục tiêu sống, Dạ Cô Tinh đứng trên tầng hai, tư thái từ trên cao nhìn xuống, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.
"Chiến Dã, anh đã nghĩ kỹ chưa?" Minh Chiêu nói, cố gắng thuyết phục lần cuối.
"Bắn đi."
Minh Chiêu hơi nheo mắt lại, nhắm bắn, ngón trỏ đặt trên cò súng, nhưng anh ta lại do dự.
"Bắn! Minh Chiêu, đừng làm tôi coi thường anh."
Minh Chiêu mí mắt giật giật, bóp cò–
Đùng —
Viên đạn phóng ra nhanh chóng trúng ngay hồng tâm, và nơi đó chính là ngực của Chiến Dã!
← Ch. 359 | Ch. 361 → |