Thiên vương Thành Giới, Ánh đèn hiu hắt
← Ch.218 | Ch.220 → |
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh sau đó đã đến nơi. Trương Á lịch sự gõ cửa, chưa tới ba giây, cách cửa đã được mở ra, Dạ Cô Tinh bất giác nhướn mày.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đầu tóc rối tung, trên người mặc chiếc áo ba lỗ, lộ rõ các cơ bắp trên cách tay và cơ ngực của cậu ấy, người này có nước da trắng trẻo, khác xa với một người đàn ông bình thường "có cơ bắp", cậu ấy có gương mặt sắc nét với khuôn hàm đầy đặn, các đường nét trên khuôn mặt khá ưa nhìn.
Nhưng Thành Giới chưa bao giờ dùng đến khuôn mặt này để kiếm ăn, mà cậu ấy là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ chính hiệu. Có người từng nói đùa rằng, cậu ấy đang bỏ phí làn da trắng của mình mà không biết tận dụng!
Khi Dạ Cô Tinh định quan sát đối phương thì cũng là lúc Thành Giới quan sát cô. Người phụ nữ mặc chiếc áo thun trắng tay ngắn, thiết kế cổ tròn, phần trên thiết kế tinh xảo để lộ xương quai xanh, bên dưới phần eo thắt cao, làm nổi bật vòng eo hoàn hảo, ngoài ký hiệu hai chữ C bé bé ở trên tay áo thì không còn họa tiết nào khác nữa, kết hợp cùng với một chiếc quần bút chì màu xanh, thiết kế ôm sát và chất liệu vải cực kỳ mềm mại, tôn lên đôi chân thon dài của cô, rất đơn giản và thoải mái.
Nhìn đôi giày thể thao mà Dạ Cô Tinh đi, khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, trong ánh mắt lóe lên một tia hứng thú nhưng ngay sau đó liền biến mất.
"Xin chào, tôi là Dạ Cô Tinh." Người phụ nữ mỉm cười đưa tay ra, ánh mắt đung đưa, nụ cười dịu dàng, tựa như cơn gió mùa xuân.
Thành Giới tháo tai nghe xuống cổ, đưa tay ra, nói ngắn gọn: "Thành Giới."
Sau đó cậu ấy buông tay ra và làm động tác mời vào nhà.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nhìn không chớp mắt, có thể thấy Thành Giới không phải là một người hay nói, bầu không khí lúc này có chút im lặng, vì vậy nghe thấy tiếng kiềm chế sự ngạc nhiên của Trương Á rất rõ.
Dạ Cô Tinh ngước mắt lên không khỏi giật mình, đây đâu phải là một phòng thu âm, nói đúng hơn là một căn nhà ọp ẹp thì đúng hơn! Không gian rộng rãi, một bộ ghế sô pha sang trọng, đối diện là cửa sổ cao từ trần nhà đến sàn, lúc này rèm cửa đang che một nửa, bởi vì ở trên cao nên ánh sáng đều phản chiếu vào toàn bộ nội thất, vì vậy mà cả căn phòng chỗ nào nhìn cũng sáng sủa, chỉ có vài bộ quần áo vứt lung tung trên ghế sô pha, những hộp cơm dùng một lần đặt cạnh nhau ở trên bàn và một chiếc ghita gỗ bị phân thây một cách tàn nhẫn ở dưới sàn gỗ, đây chắc được gọi là phòng thu âm kiêm phòng ngủ.... ?
Thành Giới vuốt vuốt lại cái 'tổ gà' trên đầu, nụ cười có chút ngượng ngùng và xấu hổ: "À ờm... có chút lộn xộn, cố gắng.... dùng tạm..."
Dạ Cô Tinh không nói gì, nhưng Trương Á có vẻ rất ngạc nhiên. Không ngờ ca sĩ nhạc pop nổi tiếng, ngôi sao mới của làng âm nhạc, cuộc sống đời tư của ông hoàng Thành Giới lại... phóng túng, luộm thuộm như vậy.
Thành Giới có chút xấu hổ, đêm qua cậu ấy nằm mơ, mơ thấy một giai điệu, đang nhắm mắt suy nghĩ thì bị giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc đó mới nhớ ra rằng hôm nay mình có hẹn với một người!
Dạ Cô Tinh xua tay: "Không sao đâu." Cô biết, nghệ sĩ nào cũng đều có tận xấu.
Thành Giới cũng không nói nhiều nữa mà nhặt quần áo trên ghế sô pha lên, cuộn cuộn lại rồi ném vào giỏ, rồi với tay ra cầm lấy những hộp cơm dùng một lần ở trên bàn sắp xếp lại gọn gàng lại, rồi nhặt những mảnh vỡ của cây đàn ghita trên sàn lên, chỉ trong chốc lát cậu ấy đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ.
Trương Á nuốt nước miếng, hai mắt trợn tròn, Dạ Cô Tinh thì lại rất bình tĩnh vì mỗi người đều có cách sống riêng của mình, người ngoài không có quyền dị nghị.
Ngay sau đó, căm phòng đã được thay đổi hoàn toàn, trong khoảng thời gian này Thành Giới không quên lịch sự lấy đồ uống cho hai người, Dạ Cô Tinh muốn uống một cốc nước ấm, còn Trương Á là một cốc nước chanh, không để hai người phải đợi lâu, Thành Giới đã nhanh chóng làm xong rồi ngồi đối diện với Dạ Cô Tinh, đầu tóc cũng đã gọn gàng hơn, và cậu ấy đưa cho cô một tờ giấy A4.
Dạ Cô Tinh đưa tay ra cầm lấy, nhướng mày: "Ý cậu là gì?" cầm tờ giấy lên nhìn, bốn chữ "Ánh đèn hiu hắt" nổi lên.
Thành Giới nhún vai, không vội nói mà cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa màu đen trong tay, cũng không biết cậu ấy bấm nút gì, trong căn phòng rộng rãi tiếng hát chậm rãi vang lên, âm thanh vang lên, chất lượng quả thực là rất tuyệt vời.
Trương Á nghe một lúc rồi đột nhiên quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh: "Đây không phải là bài hát của đề của "Bầu trời thành phố" sao? Là của Áo Tím... mà? Rại sao lại mở bài này?"
Dạ Cô Tinh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh, không nên vội: "Chị nghĩ Thành Thiên Vương chắc có chuyện muốn nói?"
Thành Giới cười đắc ý, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, Dạ Cô Tinh phát hiện khí chất của người đàn ông này đã hoàn toàn khác với lúc trước khi mở cửa, như thể cậu ấy bước vào trạng thái làm việc trong tích tắc, cẩn thận tỉ mỉ giải quyết công việc: "Tôi không đảm đương nổi hai chữ Thiên Vương, chị có thể gọi tôi là Thành Giới, hoặc là gọi tôi là Giới như nhóm bạn mà tôi chơi cùng trong ban nhạc. Trước khi bắt đầu thu âm, tôi có một số điều cần nói rõ với chị, hi vọng chị sẽ không nghĩ tôi mạo phạm."
Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, cô nghịch tờ giấy A4 đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh lùng, mang theo vẻ bí ẩn khó lường: "Tôi đã sẵn sàng nghe."
Cậu ấy ngừng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt bình tĩnh của đối phương: "Không giấu gì chị, lúc đầu tôi tình cờ nghe được bài hát này và cảm động trước giọng hát của người phụ nữ đã hát bài hát ấy, sau đó tôi tìm đến studio Tinh Huy, khụ khụ... còn làm một số việc khiến giám đốc Dạ phải phát cáu lên." Nhớ đến khoảng thời gian đó, cậu ấy đi chặn Dạ Huy Nguyệt như một thằng điên, sau đó giành chỗ đậu xe với người ta, còn sử dụng một số mưu kế, mới làm cho đối phương chịu xem xét hợp tác, bây giờ Thành Giới nhớ lại còn thấy giật mình, cậu ấy tự hỏi liệu đó có phải là chính mình không.
Đương nhiên, câu trả lời là có. Cậu ấy là một nhạc sĩ, ca từ, giai điệu đều là những gì mà cậu ấy theo đuổi, vì vậy nên cậu ấy rất ngốc, rất điên rồ và điên dại!
Chính vì vậy, yêu cầu về giọng hát của cậu ấy cũng vô cùng khắt khe.
Dạ Cô Tinh yên lặng chờ đợi điều tiếp theo.
"Bởi vì phương tiện truyền thông có sự thay đổi, nên giữa giọng hát trong bản thu âm và giọng hát gốc có chút khác biệt, tôi... mặc dù bị rung động bởi giọng hát đó, nhưng tôi không chắc liệu giọng hát gốc có phải là cảm giác mà mình muốn hay không, vì vậy tôi mời chị đến đây, hát lại bài hát đó một lần nữa trước mặt tôi, sau đó chúng ta sẽ nói về việc hợp tác làm album, chị thấy thế nào?"
Dạ Cô Tinh còn chưa kịp phản ứng gì, Trương Á đã nhảy ra, rồi nói bôm bốp như bắp rang bơ: "Nghe anh nói lâu vậy, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rồi, ý của Thành Thiên Vương là, anh thấy, à không, phải nói là anh đã được nghe giọng hát trong bản thu âm, sợ rằng giọng hát gốc của chị nhà tôi chưa đạt đến hiệu quả mà anh mong muốn, vậy nên muốn kiểm tra trước?"
Thành Giới cau mày, luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương như có ý châm biếm gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ cường, cũng không nghĩ ra được gì nên đành gật đầu: "Đại khái là ý như thế."
Trong album trước đây của cậu ấy có rất nhiều bài tự mình hát, và chưa từng hợp tác với ai, thay vì nói năng lực của người khác không đủ, chi bằng nói yêu cầu của Thành Giới quá cao, dù sao bây giờ trong giới âm nhạc cũng không còn mấy người có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Vương, và bài hát "Ánh đèn hiu hắt" là một ngoại lệ. Hôm nay, Dạ Cô Tinh đã tới đây, vì cẩn thận nên cậu ấy không thể không đưa ra yêu cầu như thế.
"Nếu Thiên Vương hài lòng thì sao, mà không hài lòng thì sao?" Trương Á nhấn mạnh thêm, Dạ Cô Tinh buồn cười liếc nhìn cô ấy, không ngờ cô nhóc này còn là "một quả bom mini" đó, không để bị chịu thiệt, cô thực sự rất thích tính cách này, tuy là hơi bốc đồng và thiếu lý trí, nhưng lại rất chân thực.
"Nếu hài lòng thì chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện hợp tác, nếu không đạt hiệu quả mà tôi mong muốn thì xin lỗi..."
Trương Á định nói, nhưng đã bị ánh mắt của Dạ Cô Tinh ngăn lại, cô ấy bĩu môi, trong lòng lẩn bẩm, còn chưa nói đã đâu!
"Nếu Thành Thiên Vương đã nói đến điều kiện, thì tôi cũng có điều kiện."
Thành Giới sửng sốt: "Chị nói đi."
"Nếu chúng ta có thể cùng nhau hợp tác suôn sẻ, tôi muốn cậu giao công việc phối khí cho người do tôi chỉ định, chất lượng đương nhiên được đảm bảo."
Thành Giới nhìn Dạ Cô Tinh với vẻ thích thú, lông mày thanh tú khẽ nhướng lên: "Chị Dạ muốn đào chân tường sao?"
"Không, tôi chỉ muốn sửa lại góc tường thôi."
Ý muốn nói, tôi đưa người đến là để giúp đỡ cậu, chứ không phải đưa người đến để đào tài nguyên đi.
Thành Giới suy nghĩ một lúc: "Được, nếu chúng ta hợp tác thành công, tôi sẽ giao việc phối khí cho người của chị, với điều kiện là phải làm tôi hài lòng trước đã."
"Đến lúc đó, tên của người phối khí phải được xuất hiện trên album của cậu."
"Chuyện này là đương nhiên."
Năm phút sau, Thành Giới đứng trong phòng thu âm kín, sau một lớp kính, cậu dùng tay ra hiệu ok với cô gái đang đeo tai nghe, khi nhạc vang lên, Dạ Cô Tinh bắt đầu hát theo nhịp điệu, và trong giây lát, biểu cảm của cậu ấy kinh ngạc, ngây ngẩn cả người, làm Trương Á ở bên cạnh thấy vậy cũng phải trợn tròn mắt kinh ngạc, tốc độ thay đổi sắc mặt của người này sắp đuổi kịp tắc kè hoa luôn rồi...
Thành Giới không dám tin rằng, hóa ra trên đời này vẫn còn một chất giọng tuyệt vời như vậy, nó giống như tiếng suối chảy róc rách, giọng hát ding-dong giòn tan, phảng phất chút lạnh lùng bình tĩnh, thanh tao và trang trọng, và nó khiến người ta phải nổi da gà khi nghe. Nhưng điều khiến cậu ấy thực sự ngạc nhiên là sự thể hiện cảm xúc hoàn hảo khi vừa cất tiếng hát, như thể cô đang hát lên nỗi cô đơn của "ánh đèn hiu hắt, buồn bã đau lòng", đồng thời diễn tả tinh túy cảm xúc của bài hát này một cách sâu lắng và sống động.
Hoàng hôn xuống dần, màn đêm buông xuống, ánh đèn vụt tắt như xé ruột xé gan,
Tình cũng thật, yêu cũng sâu, hiu hắt mưa xa lạnh lẽo,
Uống một ly vang đỏ, nhấm nháp một mảnh cô đơn,
Châm một điếu thuốc, đốt một đời điên cuồng,
Trong màn đêm anh không quay đầu lại, em đã từ bỏ theo đuổi, sau tất cả em chỉ còn thấy bóng lưng của anh biến mất ở cuối ánh đèn hiu hắt,
Không còn nhớ nhung, không còn chờ đợi, hương rượu đỏ còn vương vấn,
Hóa ra anh đã nắm lấy tay cô ấy trước....
Sau khi bài hát kết thúc, ánh mắt của Thành Giới sáng lên, ngay lúc đó, kẻ điên đã chiếm lấy cơ thể cậu ấy, không đợi Dạ Cô Tinh ra ngoài mà đã lao thẳng vào trong, cách cửa bị cậu đẩy ra và đập vào tường, rung lên hai lần rồi im lặng trở lại.
Chỉ nhìn thấy cậu ấy giang hai tay ra, như muốn ôm Dạ Cô Tinh vào lòng, Trương Á cũng đuổi theo cậu ấy đi vào bên trong, vừa thấy vậy, cô ấy nhanh nhẹn chạy tới đứng trước mặt Dạ Cô Tinh, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, cằm vểnh lên cao, đôi mắt nhỏ híp lại.
"Khụ khụ.... Thành đại Thiên Vương, chú ý hình tượng!"
Nghe vậy, Thành Giới như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt, không cử động, nhưng sự hưng phấn trong đôi mắt không thể che giấu nổi, Trương Á đang chặn phía trước, cậu ấy chỉ có nhìn Dạ Cô Tin hét lên: "Chị giỏi quá! Có thể nói cho tôi biết, làm sao mà chị làm được vậy không? Chính là cái cảm xúc đó... có thể khiến người ta tưởng tượng ra hình ảnh bằng giọng hát!"
Dạ Cô Tinh chỉ cười chứ không nói gì, xoay người bước ra khỏi phòng thu, cầm túi xách trên ghế sô pha lên, như chuẩn bị rời đi, mặc dù là đang đi một đôi giày thể thao đế bằng, nhưng khi đứng trước mặt Thành Giới, chiều cao của cô cũng không hề lép vế.
"Sao, Thành Thiên Vương cảm thấy thế nào?"
← Ch. 218 | Ch. 220 → |