Tiệc đầy tháng, chỉ vì cô mà đến
← Ch.208 | Ch.210 → |
Hai ngày trôi qua chớp nhoáng, tiệc đầy tháng của hai bé con đến như đã hẹn.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Hilton ở Bắc Kinh, thứ nhất, gia tộc Hilton nằm trong số những người được mời, có mối quan hệ mật thiết với nhà họ An, thứ hai, lầu VIP và Trường Phú cung – nơi khách lưu trú, và khách sạn Peninsula, tất cả đều rất gần với Hilton.
Lúc này, trên quảng trường rộng lớn trước cửa khách sạn, trải một tấm thảm đỏ, hoa tươi rải khắp đường, từng chiếc xe sang trọng không ngừng nối tiếp nhau, những người từ trên xe bước xuống, đều không ngoại lệ, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ tươi cười vừa phải.
Minh Triệt và Minh Chiêu đứng ở cửa ra vào để chào đón khách, một người như gió xuân, người kia thì lạnh như băng.
"Tôi nói này Tiểu Chiêu Chiêu, cậu không thể cười một cái được à?" Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, Minh Triệt cảm thấy rất bất lực: "Hôm nay là ngày đầy tháng của cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu không thể hợp tác chút à?"
Người không biết còn tưởng là đang tham gia cuộc đàm phán hắc đạo đấy!
Minh Chiêu sửng sốt, cố gắng mấp máy khóe môi, trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc, Minh Triệt chợt cảm thấy sợ hãi, con rối gỗ hình như cũng giống vậy......
"Được rồi! Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi..."
Một giây sau, nụ cười cứng ngắc sụp đổ, Minh Chiêu tiếp tục làm mặt không cảm xúc.
Ba gia tộc Kỷ, Giang, Tần đều được mời, nhưng trước mặt những nhân vật nổi tiếng thế giới ở phong vân tế hội, những nhà này vốn cháng đáng để ngó đến.
Trong số những người được mời đến yến tiệc, không thiếu các vị khách quan trọng, Kỷ Cương, Giang Trấn Hải, Tần Minh Sơn – những người có thân phận đặc biệt này, đương nhiên họ cũng không tiện đến tham dự.
Nhà họ Kỷ là do Kỷ Tu Thần cầm thiệp mời đến, theo sát phía sau là Kỷ Hạo Hiên, Kỷ Tu Viện, nhà họ Giang do Giang Dương dẫn đầu, đi cùng với vợ là Cố Phương Lan, con trai Giang Hạo Đình và con gái Giang Vũ Tình vừa về nước cùng nhau đến dự, người của nhà họ Tần tới không ít, con trưởng Tần Kỳ đi cùng vợ Ngôn Tĩnh, cùng với một trai một gái là Tần Thiệu Tề và Tần Tư Hủy, con thứ Tần Sĩ, vợ là Chương Thi Huệ, con trai Thiệu Bác, con gái Tần Tư Thần đều có mặt.
Nói đây là một bữa tiệc đầy tháng, thì chi bằng nói đây là xã hội thượng lưu thu nhỏ, mà trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, dưới sự chủ đạo của An Tuyển Hoàng, đã sớm thoát khỏi Trung Quốc, lan ra toàn thế giới.
Vô số gia tộc giàu có, những nhân vật chính trị, doanh nhân nổi tiếng, đều đến tham dự, thực lực nhà họ An có thể nhìn thoáng qua, năng lực của An Tuyển Hoàng càng khỏi phải bàn đến!
Kỷ Tu Thần mặc một bộ lễ phục màu đen lịch lãm, nhìn không chớp mắt, mái đầu đinh đơn giản lại khiến anh ta trở nên nam tính hơn, vừa bước xuống xe đã thu hút ánh nhìn của phần lớn nữ giới ở đó, nhưng gương mặt kia lại không có cảm xúc, cứng nhắc lạnh lùng, mang đến cảm giác người sống chớ tới gần.
Mặc dù Kỷ Hạo Hiên thiếu đi vài phần nam tính, nhưng so với Kỷ Tu Thần thì anh ta lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng, trông rất phong độ nhẹ nhàng, nho nhã lễ độ.
Kỷ Tu Viện mặc một bộ váy mày hồng, chiếc váy dài đến đầu gối phồng lên như một chiếc ô nhỏ, phần trước ngực có thiết kế xếp nếp, tua rua tôn lên, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, giống như một đóa hoa vừa chớm nở, trắng nõn thẹn thùng.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, làn da trắng nõn càng thêm rạng rỡ dưới ánh mặt trời, khiến rất nhiều quý cô thầm thở dài – tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất!
Với nụ cười đúng mực trên khuôn mặt, phong thái phù hợp, chỉ thấy cô ta một tay khoác tay Kỷ Hạo Hiên ở bên cạnh, anh em nói nói cười cười, rất hoà thuận.
Tuy nhiên, không ai để ý rằng bàn tay trái của cô ta đang nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã bị những chiếc móng sắc nhọn đâm vào, càng đau đớn cô ta càng cười tươi.
Nhìn khung cảnh tráng lệ trước mắt, vô số khách mời, Kỷ Tu Viện mới thật sự nhận ra rằng, anh họ của mình rất nghiêm túc với người phụ nữ đó!
Bữa tiệc đầy tháng này là công bố địa vị của Dạ Cô Tinh với toàn bộ thế giới! Hóa ra, câu "vị hôn thê" kia của anh không hề giả dối! Anh thực sự... đã yêu người phụ nữ đó!
Nhưng tại sao lại là một người phụ nữ thấp hèn như Dạ Cô Tinh?
Một cô nhi, một diễn viên nhỏ nhoi, không nơi nương tựa, không quyền không thế, cô ta có tư cách gì mà đạt được sự ưu ái của anh?
Kỷ Tu Viện không cam lòng, rõ ràng là cô ta tốt hơn người phụ nữ đó về mọi thứ, nhưng tại sao anh ấy lại chưa từng nhìn cô ta?
Hôm qua, cô ta gọi điện cho Kỷ Tình, nhưng lại là do người thân tín của bà ta là thím Bình nhấc máy, hóa ra, Kỷ Tình bị bệnh, có vẻ như bà ta cũng không muốn chấp nhận người phụ nữ không rõ lai lịch này.
Kỷ Tu Viện không ngu đến mức nghĩ rằng Kỷ Tình thực sự bị bệnh, trong mắt cô ta, đây chỉ là cái cớ để từ chối tham dự bữa tiệc!
Điều này phải chăng có nghĩa là cô ta vẫn còn một tia hy vọng?
Vì vậy, hôm nay cô ta ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, thể hiện khía cạnh hoàn hảo nhất của mình trước mặt mọi người, khi nhận được những ánh mắt kinh ngạc, tán thưởng từ xung quanh, sự tự tin đã mất dần được khôi phục, nhìn đi, cô ta là cô cả nhà họ Kỷ, là con nhà danh giá trong giới thượng lưu!
Dạ Cô Tinh vừa mới sinh con, chắc chắn sẽ rất tiều tụy, thân hình mập mạp, một người phụ nữ đã từng sinh con, dù đã từng xinh đẹp quyến rũ đến mấy, cũng đã được định trước phải gắn liền với bốn chữ "hoa tàn ít bướm"!
Phải công nhận, là tư duy logic của em gái nhà họ Kỷ này quái dị quá, dường như trong mắt cô ta, thì một người phụ nữ đã sinh con là ngang với hoa tàn liễu ngã, không biết cô ta có dám nói ra điều này trước mặt Lận Tuệ hay không.....
Đúng là vẫn còn quá trẻ, mà còn trẻ thì dễ phạm phải những lỗi lầm ngu xuẩn....
Giang Hạo Đình xuống xe sau cha mình, mặc một bộ vest màu xanh đậm, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng không hề hiện vẻ bệnh trạng một chút nào, giữa lông mày dường như có một loại khí khái hào hùng quấn quanh, nhưng lại bị che bởi vẻ tà mị trong lúc lơ đãng toát ra, khiến người ta xem nhẹ đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo của anh ta, người đàn ông này chính là điển hình cho "xuyên qua ngàn hoa, không để mảnh lá nào dính thân."
"Anh trai, nhìn này, chị Tư Hủy cũng cũng tới!" Giang Vũ Tình, người vừa trở về nước không lâu, nắm lấy cánh tay của anh trai mình, tò mò nhìn xung quanh, ríu rít nói không ngừng.
Giang Hạo Đình thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, khẽ ừ một tiếng, coi như là câu trả lời.
Giang Vũ Tình mím môi bất mãn, rầm rì hai tiếng: "Cái gì vậy chứ! Xa cách quá đi... Chị Tư Hủy là vợ chưa cưới của anh đó......"
Giang Hạo Đình đột nhiên trợn to hai mắt, trong mắt tối sầm đi, Giang Vũ Tình cảm thấy lạnh lẽo, ngượng ngùng im ngay.
Nắm tay của người đàn ông lặng lẽ siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đứng ở vị trí của Giang Vũ Tình có thể nhìn thấy gò má cứng ngắc của anh trai mình.
Một tia nghi ngờ thoáng qua trong mắt cô gái nhỏ, người anh không tim không phổi của mình nghiến răng nghiến lợi là vì ai?
Khoảnh khắc Giang Hạo Đình xuất hiện, Tần Tư Hủy đã không còn rời được ánh mắt, trong cuộc đời này của cô ta, có lẽ từ khi sinh ra đã định là phải đuổi theo người đàn ông này rồi?
Có thể một ngày nào đó, khi cô ta chạy mệt rồi, rốt cuộc không chạy nổi nữa, mới dừng lại bước chân. Đến lúc đó, có lẽ tim cô ta cũng đã chết rồi.
Một củ cải trắng một cái hố, ai bảo cô ta lại cứ phải rơi xuống cái hố không thuộc về mình chứ?
Sau ngày hôm nay, anh ta cũng phải nhìn nhận sự thật, chết tâm đi mà thôi.
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh đang quay phim ở đài truyền hình Bắc Kinh, Giang Hạo Đình kéo cô ta làm bia đỡ đạn, và nói dối cô ta rằng Dạ Cô Tinh đang mang thai.
Lẽ ra, đó là một lời nói đùa vô trách nhiệm, nhưng giờ đây nó là một sự thật mà ai cũng phải thừa nhận.
Đáng tiếc, đứa trẻ không phải là của anh ta – Giang Hạo Đình!
Đó là nhà họ An... gia đình cổ xưa mà khổng lồ này!
Một An Tuyển Hoàng mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán đã khiến vô số người sinh lòng ghen tị, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng, một người đàn ông lạnh như sắt ấy lại yêu một người?
Người ta đều nói rằng người làm vua vô tình, cô đơn lạnh lẽo.
Thử hỏi, Dạ Cô Tinh rốt cuộc có tài có đức gì, mà có thể khiến cho kẻ làm vua phải khom lưng, lọt vào mắt xanh của vị vua ấy, nắm chặt tình yêu của vị đế vương này trong lòng bàn tay?
Sau đêm nay, sợ rằng thân phận của Dạ Cô Tinh này sẽ nặng hơn mấy phần— mọi người đều sẽ phải gọi là An phu nhân!
An Tuyển Hoàng có thể chống lại đám người vì cô, làm tới bước này, chắc hẳn, là đã yêu người phụ nữ kia sâu đậm lắm rồi?
Đáng tiếc, tức nước vỡ bờ, hăng quá hoá dở, cái danh xưng này quá nặng, một người phụ nữ không có xuất thân, sợ là sẽ không có phúc mà hưởng.....
Có lẽ, tình yêu thật sự có thể làm cho người ta mù quáng, An Tuyển Hoàng dốc hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất đưa đến trước mặt cô, lại không biết rằng, những thứ này sẽ trở thành bùa đòi mạng!
Khi đêm nay kết thúc, e rằng sẽ mở ra một mùa thu đầy biến cố!
Tần Tư Hủy là người hiểu chuyện hiếm có, có một số việc, chính là bởi vì quá rõ ràng, cho nên, hại người hại mình......
Ánh mắt cô ta vô thức mà nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nhìn thấy anh ta nắm chặt nắm đấm, những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, nhàn nhạt thở dài, cảm thấy lạc lõng...
Khách mời lần lượt vào chỗ, nhưng đều thông minh mà để lại con cái nhà mình, lững thững ở cửa lớn, tán gẫu, gây cười, trêu ghẹo, nhằm tạo cơ hội giao lưu cho thế hệ trẻ.
Nói thẳng ra là, một bữa tiệc dành cho nhân vật nổi tiếng như vậy là cơ hội tốt để tích lũy mối quan hệ, mở rộng vòng tròn bạn bè, tất nhiên, không thể thiếu những cuộc tìm kiếm đối tượng kết hôn, làm thông gia, môn đăng hộ đối, liên hợp mạnh mẽ.
Còn có một lý do khác quan trọng hơn, nhiều gia đình quý tộc thường có xu hướng vào bàn sau cùng, mang hàm ý "áp chót", nếu có thể xây dựng mối quan hệ với họ ở đây, dù chỉ nói với nhau một câu, đối với sự phát triển trong tương lai vẫn rất có lợi.
Cố Phương Lan lôi kéo con gái: "Sao con lại không nghe lời chứ? Bảo con ngoan ngoãn ở lại thì ngoan ngoãn ở lại, đừng để ba mẹ phải lo lắng! Một lát nữa, sáng suốt một chút, nói chuyện với người ta cho tốt!"
Giang Vũ Tinh khó chịu bĩu môi, lơ đãng, "Đã ở thời đại nào rồi? Thật sự không biết mọi người làm vậy để làm gì....."
Cố Phương Lan tức giận đến mức mắt sắp trừng tới rớt ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nếu không phải là vì con, mẹ mới không thèm đến đâu!" để bà ta nhìn thấy dáng vẻ phong quang của người phụ nữ kia, còn không bằng cứ khoét mắt bà ta luôn đi!
Trong mắt bà ta, Dạ Cô Tinh vĩnh viễn chỉ là một con diễn viên, giờ đã sinh ra hai cục vàng, mẹ quý nhờ con, thừa cơ thượng vị, mấy cái đó đều là do sử dụng thủ đoạn quyến rũ đàn ông!
Trong lòng Cố Phương Lan thật ra rất mâu thuẫn, oán hận Dạ Cô Tinh năm lần bảy lượt làm bà ta xấu mặt, cũng có loại tâm lí không ăn được nho mới nói nho chua, luôn cảm thấy đối phương dễ dàng tiến vào nhà họ An như vậy, sau này bất kể là thân phận hay địa vị đều đè trên đầu bà, điều này làm bà ta cảm thấy phẫn uất và không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà người kia hai bàn tay trắng, một diễn viên nhỏ nhoi, vậy mà có thể gả vào một gia tộc giàu có bậc nhất như nhà họ An! Cố Phương Lan còn có linh cảm rằng, con gái ruột của mình là Giang Vũ Tinh sẽ không lấy được người chồng tốt hơn Dạ Cô Tinh! Điều này làm cho bà ta cảm thấy ghen ghét.....
Kể từ khi Tần Tư Thần bị Dạ Cô Tinh sắp đặt trong bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, hoàn toàn mất mặt trước mặt mọi người, cô ta vẫn luôn muốn lấy lại thể diện!
Có thể nói, hôm nay cô ta đến, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là làm cho Dạ Cô Tinh xấu mặt!
Dù thế nào đi nữa, thân phận của người phụ nữ đó mãi mãi là sự thiếu sót! Một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà tiến vào xã hội thượng lưu, cùng dám đứng ngang hàng với những quý bà, quý cô này.
Tần Tư Thần hất tay mẹ mình ra, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Mẹ! Mẹ có thôi đi không? Thật là phiền chết đi được mà......"
Chương Thi Huệ ngoài mặt duy trì nụ cười đàng hoàng gật đầu với người quen, nhưng cơ mặt lại cứng đờ, nhìn đứa con gái không được tích sự gì trước mặt, bà ta đột nhiên cảm thấy bất lực!
"Lời nói của mẹ, con còn nhớ rõ ràng hay không? "
Tần Tư Thần hai mắt lóe lên, lẩm bẩm nói: "Cái gì chứ...."
"Đừng giả ngu với mẹ! Mẹ cảnh cáo con lần cuối, hiện tại ở phía sau Dạ Cô Tinh là toàn bộ nhà họ An, đừng tự tìm xui xẻo mà gây phiền phức với cô ta! Dùng đầu óc suy nghĩ cho rõ ràng, cô ta của hiện tại, con đã không thể chọc vào!"
Trong lòng Tần Tư Thần dâng lên sự không cam tâm: "Mẹ, tại sao mẹ luôn nâng người khác lên lại hạ thấp bản thân chứ? Cô ta thì có gì mà không thể chọc được? Một đứa ti tiện từ cô nhi viện đi ra......"
"Câm miệng! Lần trước con thất bại trên tay cô ta, bây giờ lành sẹo nên quên đau đúng không?"
Tần Tư Thần oán hận nhất là bị người khác nhắc tới chuyện lần trước, vậy mà hết lần này đến lần khác Chương Thi Huệ lại nói ra lời xát muối lên trái tim cô ta, nói trong tối ngoài sáng đều nói cô ta không bằng Dạ Cô Tinh, cười mỉa mai: "Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không?"
Nói xong, cô ta hất tay Chương Thi Huệ ra, sải bước đi thẳng về phía trước.
Chương Thi Huệ sững sờ, tức giận thở hổn hển, trong lòng đột nhiên vừa phẫn nộ vừa khó chịu, sau đó trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng: "Con bé này..."
Thôi bỏ đi, chút nữa bà ta xem chừng nó là được, chắc sẽ không có sai sót gì đâu...
Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, tính không được lòng người, ngàn phòng vạn phòng cùng phòng không được một đứa quá ngu!
Người không có đầu óc thì vĩnh viễn sẽ không có đầu óc, người muốn đi chết thì có ngăn cũng không ngăn được!
Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang dội của người giữ cửa.
"Gia tộc Rothschild đến!"
Ngay sau đó.
"Công chúa Anne, bá tước Adam của Thụy Điển đến—"
"NC International——"
"Nhà họ Lệ ở Hong Kong——"
"Hàn Thức Khống Cổ——"
"Hoa Tường Energy——"
"Tổ chức Dạ Lang của Châu Phi—"
"Chiến Phủ của Nga—"
"Nhà họ Mộc ở Lăng Nguyên——"
Người gác cửa thông báo hết nhà này tới nhà khác tới, nhưng đám đông càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng, chỉ có thể trừng lớn mắt, há to miệng, hai mặt nhìn nhau.
Họ có nghe lầm không vậy?
Hoàng gia Thụy Điển? Công ty nổi tiếng của Úc? Nhà giàu nhất Hong Kong? Tổ chức vũ khí của Nga? Họ còn nghe được nhà họ Mộc đã ở ẩn nhiều năm?
Ôi trời ạ! Đây có phải là muốn mời toàn bộ nhân vật nổi tiếng, nhà giàu có trên thế giới, một mẻ hốt gọn?
Một số cái tên chỉ tồn tại trong truyền thuyết thực sự đã xuất hiện vào lúc này, ở đây?
Chẳng lẽ nhà họ An đã mạnh đến mức có mối quan hệ tốt với nhiều thế lực trên thế giới? Bàn tay dài đến thậm chí đã qua được cả châu Úc và Châu Phi?
Đang lúc mọi người sững sờ, thì một đoàn xe sang chạy đến, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe lần lượt mở ra, từ bên trong bước ra những người đàn ông ưu tú và những người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không kịp nhìn.
Giàu có là gì? Đây mới chính là giàu có thực sự!
Cao quý là gì? Đây mới chính là cao quý thực sự!
Mà bọn họ đến, không phải là vì nhà họ An, cũng không phải là vì An Tuyển Hoàng...
Chỉ vì cô!
← Ch. 208 | Ch. 210 → |