Tu La sát thần, Ám Dạ vương giả
← Ch.041 | Ch.043 → |
Đến nay, các thế lực bang phái lớn khác lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.
"Tôi nói chứ, một Bang Hải Long lại làm đến nháo nhào như vậy sao?"
"Ông thì biết cái gì? Bang Hải Long thì không nói, thế nhưng Ám Dạ xã kia thì sao?! Ai biết có phải là hổ ăn chỉ thịt người không?"
"Thôi đi! Lúc Hồ Thế Hữu còn sống, Bang Hải Long cũng chả khá hơn là bao. Bây giờ đổi tên nhóc miệng còn hôi sữa làm lão đại, càng không làm được sóng gió gì!"
"Ha ha ——" người kia cười lạnh, "Vu Sâm không đơn giản như ông nghĩ đâu!"
"Không đơn giản thì có thể phức tạp được đến mức nào?! Tôi thấy cũng chỉ có thế thôi! Tiếp quản một bang phái lớn như vậy, không đến một tháng, tất cả lãnh đạo cấp cao trong vòng một đêm bị giết, cuối cùng đành hạ lệnh giải thể, kiểu người này mà nói là không hề đơn giản?!"
Cả đám nhao nhao gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy! Lão Tề, ông lo lắng thừa rồi!"
Thấy mọi mọi người đều không đồng tình, cái người được gọi là "Lão Tề" nhất thời phát tác, vỗ bàn đứng dậy: "Các ông cứ chờ đến lúc phải hối hận đi!"
Dứt lời, nổi giận đùng đùng đứng lên, quay người bỏ đi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt trắng nõn từ bên trong đám người đứng ra, "Lão Tề, xin ông dừng bước. Ngô Văn Chiêu tôi hôm nay mạn phép, đứng ra nói lên ý kiến của mình, nếu ông không ngại, hãy nghe xong rồi đi, sẽ không mất nhiều thời gian của ông đâu."
Sắc mặt Lão Tề dịu lại, mặc dù tính tình ông có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải người không nói lý.
Huống hồ, Ngô Văn Chiêu là một trong số ít người trẻ mà Lão Tề khá là tán thưởng, nên cũng cho ông ta ít mặt mũi.
"Bang Ám Dạ là miêu là hổ chúng ta tạm thời không bàn, nhưng vị kia đến nay còn không có lên tiếng chẳng phải đã sáng tỏ rất nhiều rồi sao?"
Lão Tề nhíu lông mày, như có điều suy nghĩ.
Một người lúc trước đang cãi lộn cũng vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Văn chiêu lão đệ nói đúng! Vị kia cũng không có động tĩnh, chúng ta ở chỗ này gấp cái gì? Thật sự là Hoàng đế không vội thái giám đã vội rồi..."
"Thôi ông im đi!" Lão Tề trừng mắt người kia một cái.
Người kia lại cảm thấy mất mặt trước mọi người, vỗ bàn, cũng náo loạn lên, "Tôi nói này Tề Chính Hùng, ông thật sự nghĩ mình ngon lắm à?! Ông là chủ của một bang, Tôi cũng vậy! Còn chưa tới phiên ông ở đây cậy già lên mặt, dắt mũi giáo huấn!"
"Hỗn láo!..." Tề Chính Hùng ôm ngực lui lại một bước, sắc mặt dần dần khó coi hẳn ra.
"Nhìn dáng vẻ kéo dài hơi tàn của ông đi... Già rồi nên nghỉ ngơi đi, đừng chiếm lấy vị trí kia không buông nữa, lại còn được đà lấn tới! Nếu không phải vị kia thương hại ông, ông đã sớm là một đống tro tàn rồi!"
Ngô Văn Chiêu thấy tình thế không ổn, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Trịnh bang chủ, tôi khuyên ông vẫn là bớt tranh cãi đi."
Trịnh Quân tính tình không tốt, lại là kẻ cực kỳ sĩ diện, lúc trước bị Tề Chính Hùng cậy già lên mặt quở trách một trận, giờ lại bị một người vai vế nhỏ hơn là Ngô Văn Chiêu mở miệng giáo huấn, ngay trước mặt nhiều người như vậy, ông ta về sau còn ra oai thế nào?
"Văn Chiêu lão đệ, tôi cũng phải khuyên cậu một câu, đừng có lo chuyện bao đồng! Miễn cho ngày nào đi ra ngoài chọc phải người không nên chọc!"
Rõ ràng là lời nói mang theo uy hiếp. Ngô Văn Chiêu lại không chút hoang mang, thong dong cười một tiếng, khí chất nho nhã như giáo sư đại học, rất khó tưởng tượng ông ta là lãnh đạo một bang của thế giới ngầm hắc đạo.
"Vậy tôi cũng có mấy câu tặng cho Lão Trịnh. Đầu tiên, cái vị trí của Lão Tề nếu không có vị kia lên tiếng, ông cũng đừng có mơ; Còn nữa, lúc trước Lão Tề ngồi được vào vịt trí này, là được vị kia cho phép, nếu ông bất mãn, chi bằng đi nói với vị kia đi, đừng có ở đây làm mọi người khó xử!"
Trịnh Quân bỗng nhiên rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sao ông ta lại quên mất sau lưng Tề Chính Hùng còn tôn sát thần chống lưng chứ?!
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng đạm mạc và những thủ đoạn máu lạnh tàn nhẫn của vị kia, Trịnh Quân có tức giận hơn nữa cũng bị dội tắt đến không còn một mảnh!
Nhà họ An, ông ta không thể trêu vào. Vị kia, ông ta càng không thể trêu vào!
"Lão Tề, ông đại nhân có đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi! Tôi, tôi nóng quá mất không, xin ông bỏ quá cho!"
Dứt lời, lại thật sự cúi người xin lỗi Tề Chính Hùng, thần sắc cung kính, không còn nửa phần thái độ phách lối vừa rồi.
Trong mắt Ngô Văn Chiêu chợt lóe lên vẻ khinh miệt, người dạng này xách giày cho gia chủ cũng không xứng!
Chuyện Bang Hải Long lần này tuyệt đối không đơn giản, xem ra ông ta cần phải trở về một chuyến...
Ánh trăng tròn vành vạnh, ánh sao lấp lánh.
Trên một mảnh đất hoang cỏ mọc rậm rạp ở ngoại ô thành phố, sương mù mờ ảo, ánh trăng sáng trong. Ngô Văn Chiêu mặc bộ đồ đen, hoàn toàn hòa làm một thể cùng bóng đêm, khó mà phân biệt.
Một lúc sau, bóng dáng lẻ loi của ông ta xuất hiện trước một ngôi mộ đơn độc, cúi người quỳ xuống đất, vươn tay gõ một cách có quy luật vào phía trên bia mộ. Ngôi mộ cũ nát lập tức được chia làm đôi, xuất hiện vết nứt kéo dài xuống lòng đất, tạo ra lối đi chỉ vừa cho một người.
Khi ông ta vừa đứng dậy tiến vào, miệng mộ phần lập tức đóng lại. Dưới ánh trăng, vẫn là ngôi mộ bình thường khó mà làm người khác chú ý.
Một con quạ đậu trên ngôi mộ, dừng lại mấy giây, rồi lại bay đi.
Bóng đêm dần sâu, ánh trăng thưa thớt.
So với sự hoang vu lạnh lẽo trên mặt đất, lòng đất hoàn toàn là một cái thế giới khác.
Kính chống đạn Airface Blu-ray cao cấp nhất nước A, có giá bán trên thị trường không dưới 3 triệu một mét vuông lại có mặt hàng loạt ở đây. Cứ 100 mét đi bộ lại có một trạm kiểm tra nhận dạng ADN. Khi phát hiện dữ liệu ADN của người đến không phù hợp với nơi lưu trữ, thiết bị tấn công sẽ được kích hoạt ngay lập tức.
Nơi này là cung điện của kẻ vương giả, cũng là người xâm nhập tế đàn!
Thông qua tầng tầng kiểm tra, đến khi cánh cửa cuối cùng mở ra, Ngô Văn Chiêu nhướng mày, khom người đi vào.
Đây là thể hiện sự kính trọng của ông ta đối với vương giả ở mọi lúc mọi nơi.
Người đó là một vị thần, định mệnh được mọi người bên dưới ngước nhìn, là sự tồn tại không bao giờ bị lay chuyển.
"Minh Chiêu?"
"Chú An." Ông ta cung kính trả lời.
"Sao cậu đã về rồi?"
"Tôi có việc, cần gặp gia chủ."
Trên khuôn mặt già nua của chú An chợt lóe lên vẻ lo lắng, đúng vào lúc này, một người đàn ông mặc đồ trắng đẩy cửa vào.
"Ơ! Đây không phải Minh Chiêu sao? Sao anh đã trở về rồi? Xích Viêm chơi vui không? Lần sau đổi lại để tôi ra ngoài, cho anh nếm thử cái cảm giác cả ngày ở dưới lòng đất này!"
"Khụ khụ..." Chú An ho nhẹ hai tiếng như nhắc nhở.
"Chú An, chú bị cảm à? Lại đây tôi bắt mạch cho, tôi là chuyên gia đáy, người lớn tuổi phải luôn chú ý giữ gìn..."
"Thôi được rồi, Minh Triệt!"
"Haizz —— chán thế thứ lị!" Minh Triệt bĩu môi, quay sang trợn trừng mắt với Minh Chiêu, cũng chính là Ngô Văn Chiêu, khuôn mặt quyến rũ như hoa đào của anh ta cũng cau có hẳn.
"Tôi không có nhiều thời gian, mau dẫn tôi đi gặp gia chủ!"
Nụ cười trên môi của Minh Triệt đột nhiên đanh lại, cả chú An cũng nặng nề thở dài.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giọng của Minh Chiêu lập tức lạnh lùng hẳn đi, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Triệt.
"Một tháng trước, chúng tôi từ "Chiếm Ngao" trở về thủ đô, trên đường gặp mai phục, vai trái của gia chủ bị trúng đạn, đến nay... vẫn chưa tỉnh lại."
Vẻ mặt chú An càng hiện rõ sự lo lắng, Minh Triệt cũng cau mày.
"Không thể nào! Gia chủ tố chất thân thể khỏe mạnh, một vết thương làm sao có thể khiến gia chủ mê man... Chẳng lẽ..." Một ý nghĩ bỗng nhiên xẹt qua trong đầu, khiến ông ta giật mình.
Minh Triệt gật đầu, "Đúng vậy, là đạn có vấn đề, đầu đạn được tẩm một loại độc không rõ."
"Không biết tên?! Ngay cả cậu cũng không thể phân tích ra thành phần?"
Minh Triệt gật đầu, lại lắc đầu.
Minh Chiêu nhíu mày, "Nói rõ ràng xem nào!"
"Đạn đã bị người khác lấy đi rồi!"
"Cái gì?!"
"Không có viên kia đạn, chỉ dựa vào vào xét nghiệm máu, không thể hoàn toàn xác định thành phần căn bản của loại độc này."
Cho nên anh ta cũng không cách nào nghiên cứu chế tạo giải dược.
Đúng lúc này, âm thanh báo động yếu ớt vang lên từ căn phòng bên cạnh, rất rõ ràng và chói tai trong môi trường yên tĩnh dưới lòng đất.
Minh Triệt, chú An đều biến sắc, sải chân thật nhanh chạy vào trong, Minh Chiêu theo sát phía sau...
← Ch. 041 | Ch. 043 → |