Người mặt dày, vô địch thiên hạ
← Ch.017 | Ch.019 → |
Buổi chiều không có tiết học, Dạ Cô Tinh gọi điện thoại cho Vương Thạch, hai người hẹn ở một tiệm cà phê trên đường Triều Dương.
Trước khi đến đó, cô muốn đi đến bệnh viện một chuyến.
Hy vọng mạng người kia đủ lớn...
Vừa tan học, cô ra khỏi phòng học nhanh như một cơn gió, bước đi vẫn thong dong như cũ, chỉ để lại cho mấy chục đôi mắt trong phòng học một bóng hình mảnh khảnh thẳng tắp.
Giang Vũ Vi âm thầm mắng: "Đồ giả nai!"
Kha Hiểu Yến lập tức liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng thật sự rất hả hê. Hóa ra, Giang Vũ Vi cũng có ngày hôm nay! Bị người khác bắt được thóp, đánh cũng không lại người ta, phải nén giận, chỉ có thể mắng chửi sau lưng cho nguôi giận!
Sợ thật!
Hiện giờ cô đã hoàn toàn đứng về phe của Dạ Cô Tinh, hoàn toàn làm lơ Giang Vũ Vi kia!
"Nè! Cô Tinh, cậu chờ..."
Đang chuẩn bị nâng bước đuổi theo, tiếng cô giáo Tư Tu từ sau truyền tới, Kha Hiểu Yến không thể không dừng bước chân lại.
Trong lòng đã sớm mắng mụ phù thủy như rơi vào nước bình hoa này từ đầu đến chân này mấy lần rồi!
"Thưa cô, cô tìm em có chuyện gì ạ?" Giọng nói nhẹ nhàng, tươi cười ngọt ngào, lần đầu tiên Kha Hiểu Yến cảm thấy hóa ra mình còn có khả năng diễn xuất tiềm ẩn.
"Lăng Tuyết, bạn cùng phòng ký túc xá của các em có chuyện gì thế?! Đây đã là lần thứ ba rồi, đã nói quá tam ba bận. Em về nói với em ấy, nếu lần sau còn nghỉ học không lý do, cuối kỳ đừng đi thi nữa!"
Ngụ ý là, trực tiếp nợ môn, kỳ sau học lại.
Kha Hiểu Yến bĩu môi, trong mắt tràn đầy khinh thường. Cô ghét nhất cái thứ bạch liên hoa lòng dạ hiểm độc kia, cô giáo này đúng là biết cảnh chỉnh người mà.
"Thưa cô, em nghĩ là em không giúp được cô đâu ạ."
"Hả?"
"Bởi vì, em với cậu ấy không thân!" Vừa dứt lời, cô xoay người đi thẳng mặc kệ người nghe cảm thấy như thế nào.
"Này, em..."
Dạ Cô Tinh mới vừa mở cửa ký túc xá ra, đã thấy Lăng Tuyết vừa tắm xong đang khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm.
Ánh mắt cô ta nhìn thoáng qua Dạ Cô Tinh, Lăng Tuyết cười khinh miệt, không chỉ không chột dạ, ngược lại còn đắc ý ưỡn cao bộ ngực trắng nõn của mình lên, giống như một con gà mái kiêu ngạo.
Gà mái... Gà?
Hôm đó lúc hai người tranh chấp, Giang Vũ Vi từng không lựa lời nói mà rằng: "Cái con khốn Lăng Tuyết kia... là cái thứ lẳng lơ bị ngàn vạn người chà đạp..."
Lại nhớ đến hôm nọ, mình thử lòng Lăng Tuyết, cô ta lại tỏ vẻ sợ sệt né tránh.
Xem ra Giang Vũ Vi cũng đã biết gì đó. Dạ Cô Tinh lạnh lùng dời ánh mắt đi, không thèm nhìn cũng không đáp lại sự khiêu khích của Lăng Tuyết, cô không có hứng thú với một cô gái trần truồng.
Thấy Dạ Cô Tinh im lặng, ánh mắt Lăng Tuyết do dự, cô ta cho rằng cô tự ti. Phải biết rằng cô ta tuy gầy, nhưng dáng ngực đầy đặn, lại được đàn ông xoa bóp, khác một trời một vực với bộ ngực khô quắt xẹp lép dưới lớp áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Dạ Cô Tinh.
Chỉ thấy cô ta ra oai mà ngẩng cao đầu, đi từng bước đến trước mặt Cô Tinh rồi đứng yên, mắt tỏ vẻ vui mừng: "Cô Tinh, cậu đã về rồi!"
Vừa nói, vừa ưỡn ngực tới thẳng trước mặt Dạ Cô Tinh.
Đứng ở vị trí của Diệp Cô Tinh, vì mí mắt rủ xuống, chỉ thấy hai mảng thịt non tươi, trắng nõn không hề báo trước lọt vào tầm mắt, tựa như thịt heo bày bán trên thớt đợi làm thịt ở chợ nông sản.... đầy mỡ đến mức làm người khác ghê tởm.
Nén lại cảm giác muốn ói, Dạ Cô Tinh vươn tay đẩy cô ta: "Tôi không phải khách của cô, không cần khoe khoang dáng người với tôi."
Nụ cười trên môi nháy mắt cứng đờ, trong mắt Lăng Tuyết chợt lóe lên nét hoảng sợ."Cô, Cô Tinh, cậu nói bậy cái gì thế! Cái gì mà 'khách' chứ, tớ... tớ nghe không hiểu một từ nào hết."
"Hả? Vậy sao?" Dạ Cô Tinh nhìn cô, tươi cười sâu xa, ánh mắt nghiền ngẫm.
Bị nhìn bởi ánh mắt như thế, Lăng Tuyết cảm thấy bản thân dường như bị lột sạch quần áo cả người, trần trụi đứng dưới ánh mặt trời, tất cả bí mật đều không có chỗ che giấu.
Dạ Cô Tinh không có hứng thú, đôi mắt to trừng lên nhìn đôi mắt nhỏ của cô ta.
Có một vài lời, nói một chút còn có thể, nói nhiều lại vô ích. Cô không phải thánh mẫu, cũng không phải người thân của Lăng Tuyết, mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho quyết định của bản thân. Nếu Lăng Tuyết lựa chọn đắm mình trong trụy lạc, dường như còn rất hưởng thụ, Dạ Cô Tinh ngoại trừ thờ ơ lạnh lùng, cũng không thể nói gì hơn.
Nhanh chóng dọn dẹp ổn thỏa, cố ý mang theo viên kim cương xanh kia, Dạ Cô Tinh lấy ba lô, vác lên vai, chuẩn bị ra ngoài.
Toàn bộ quá trình, động tác của cô nhanh nhẹn dứt khoát, phóng khoáng. Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, mơ hồ tạo nên một loại tự tin không gì sánh bằng.
Đây... Đây đâu phải là Dạ Cô Tinh vâng vâng dạ dạ, sợ hãi nhu nhược của trước kia nữa?!
"Xin lỗi, đi nhờ cái."
Lăng Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo, nhìn về phía Dạ Cô Tinh với ánh mắt do dự, tựa như đang đánh giá, lại giống đang cân nhắc.
"Xin lỗi, đi nhờ cái!" Lăng Tuyết trần truồng, giống như bức tường thịt màu trắng chặn ngay cửa ra vào ký túc xá. Dạ Cô Tinh nín lại ý nghĩ muốn dùng chân đá cô ta một phát, một lần nữa lặp lại, nhưng vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn.
Ai ngờ, Lăng Tuyết thế nhưng lại nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ ấm ức, rồi lại hạ mí mắt xuống, dáng vẻ rất đáng thương.
Chỉ nghe cô ta nhỏ giọng ngập ngừng: "Cô Tinh, cậu... còn giận mình sao?"
Dạ Cô Tinh không nói một lời nào.
Lăng Tuyết vừa thấy có hy vọng, vội vàng đổi giọng: "Thật ra, mình làm những điều đó đều là vì tốt cho cậu. Cậu nghĩ xem, bình thường ngoài đi học cậu phải cực khổ làm thêm đủ việc, một tháng một ngàn mấy tệ, nhiều nhất cũng chỉ là hai ngàn tệ, còn chưa đủ tiền cho mình mua một chiếc váy."
"Mình cũng không đành lòng thấy cậu vất vả như vậy, rốt cuộc chúng ta cũng lớn lên cùng một cô nhi viện, không cha không mẹ, càng phải giúp đỡ lẫn nhau."
"Bây giờ mình gặp được cơ hội tốt, cuộc sống cũng tốt lên, sao có thể không kéo theo cậu được? Cậu nghĩ lại xem, nếu có thể theo anh Tiểu Ngũ, cậu sẽ là người được anh Tôn che chở! Bảo đảm ăn sung mặc sướng, những ngày tốt lành sau này..."
Dạ Cô Tinh nghe đến đó rốt cuộc không nhịn được cười. Chỉ là, nụ cười kia sao lại thấy lạnh thế nào ý.
Quả nhiên, cây không cần vỏ, phải chết là điều không thể nghi ngờ, kẻ mặt dày đúng là vô địch thiên hạ!
Đã làm gái mà còn nói tới mức đúng tình hợp lý giống Lăng Tuyết như vậy, cũng là một loại tài năng.
"Cậu, cậu cười cái gì?!"
Lăng Tuyết tức suýt hộc máu. Nụ cười tươi như vậy, ánh mắt như thế, cười như không cười, tựa như mỉa mai, thật sự vô cùng chói mắt. Giống như chỉ có một mình cô ta đang lòe thiên hạ, mà Dạ Cô Tinh vẫn luôn là một quần chúng thờ ơ lạnh nhạt.
"Nếu như theo cái anh Tiểu Ngũ gì đó có thể có nhiều lợi ích như vậy, tại sao cậu lại không tự mình theo đi?"
"Tên mập chết tiệt kia, mặt đầy mụn, hôi nách lại miệng thối, khiến người khác ăn không ngon miệng, ai còn muốn cùng..." Lăng Tuyết bỗng nhiên im bặt, trong lòng ảo não bản thân lanh mồm lanh miệng, mắt lén lút liếc về phía Cô Tinh. Chỉ thấy sắc mặt cô lạnh tanh, trong mắt nhanh chóng bao phủ một lớp băng lạnh.
"Thật ra, tuy anh Tiểu Ngũ ngoại hình chẳng ra làm sao, nhưng mà anh ta trước giờ vẫn luôn rất hào phóng với con gái. Hơn nữa làm việc kia cũng rất đỉnh, đảm bảo khiến cậu cực khoái..."
"Đủ rồi!" Dạ Cô Tinh hít một hơi nặng nề: "Cậu đã thay đổi nhận thức của tôi về 'không biết xấu hổ', không cần đổi thêm nghĩa của bốn chữ 'con điếm khốn kiếp' nữa đâu. Còn nữa, chó ngoan không cản đường, cô nếu thích trần truồng như vậy, làm phiền ra ngoài hành lang đứng đi, tôi nghĩ ký túc xá nam đối diện sẽ có người thỏa mãn đam mê khoe hàng của cô đấy."
Dứt lời, đưa tay kéo mái tóc dài của Lăng Tuyết, trực tiếp vứt cô ta vào góc tường. Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch khóe môi, cười đầy khinh thường, mở cửa rời đi. Vừa đúng lúc gặp phải Kha Hiểu Yến ở cửa chính đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, bỏ lại một câu như thật như đùa "từ từ thưởng thức", sau đó bóng hình phóng khoáng này càng lúc càng xa. Làm Kha Hiểu Yến không hiểu ra làm sao, vào ký túc xá vẫn đang suy nghĩ, dư quang lơ đãng thoáng nhìn khối thịt ở góc tường.
"Aaa.... . cứu mạng.... có kẻ điên khoe hàng.... ."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |