← Ch.33 | Ch.35 → |
Không phải trước kia Ôn Ninh chưa từng gặp qua những loại fan có ngôn ngữ hay hành động như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được loại fan não tàn biến thái theo đuổi, hơn nữa còn trong tình huống một mình lẻ loi như hiện tại.
Não cô nhanh chóng quay vòng vòng, trong nháy mắt lại dừng ngay đúng lúc này, những kĩ xảo phòng thân ban đầu cô học tại võ quán hiện giờ hoàn toàn quên sạch sẽ.
Ôn Ninh muốn kêu cứu, kết quả người đàn ông này trực tiếp dùng tay che miệng cô lại, một tiếng cũng không thể thoát được ra. Sức lực của hai người cách nhau quá xa, vô luận cô có dùng bao nhiêu lực để tránh thoát cũng là một chuyện rất khó.
Người đàn ông đem đầu vùi sâu vào cổ cô hít một ngụm, tình trạng giống hệt như phạm nhân nghiện ma tuý đang hít.
"Ninh Ninh, trên người của em có mùi vị thật thơm! Anh đã ngửi qua những loại nước hoa mà em làm đại diện, nhưng mùi hương trên người em lại không hề giống như vậy."
Hơi thở cực nóng, mang theo dục vọng phả lên trên da thịt của Ôn Ninh, cô rùng mình một trận, khơi dậy một thân nổi da gà.
Trên tay người này có mùi vị cực nặng, Ôn Ninh không chỉ bị sặc, mà còn ghê tởm đến nỗi muốn phun ra.
Cô sợ tay người đàn ông sẽ che đi mắt của mình, đến lúc đó muốn đá vào đâu cũng không biết.
Trên chân dùng một chút lực, cô ở trong lòng thầm cầu nguyện một tiếng, sau đó hung hăng dùng đầu gối đá vào nơi nào đó giữa hai chân của người đàn ông. Người đàn ông ăn đau, tạm thời buông lỏng cái tay vẫn ôm lấy người cô, Ôn Ninh nhân cơ hội từ trên tay tránh thoát ra.
Chỉ là trên hành lang có mỗi duy nhất một lối đi nhỏ, hơn phân nửa đường đã bị người trước mặt này che mất. Hơn nữa chung cư này còn là loại chung cư cá nhân, tính riêng tư rất tốt, cho nên trừ bỏ mấy thím phụ trách quét tước và bảo vệ tuần tra, bình thường hiếm khi sẽ có người đến nơi này.
Bị đá một cú như thế, người đàn ông này lại một chút cũng không tức giận.
Hắn nhìn Ôn Ninh cười cười, dùng ngữ khí thân cận nhất uy hiếp nói, "Ninh Ninh, đừng cố sức, em không chạy thoát được đâu. Em đừng sợ, anh thích em như vậy, sao có thể làm em đau được, anh chỉ muốn ở cùng em một chút thôi."
Vừa nói, hắn vừa tiến lên một bước, bước đi thong dong, cũng không sốt ruột, trên mặt thậm chí mang theo nét vừa lòng mỉm cười, vẻ mặt như là đang nhìn con mồi mình nhốt trong lòng.
"Tên biến thái! Anh đi tìm chết đi ——"
Lộ Lộ bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng dùng bình xịt đang cầm trên tay phun vào mắt người đàn ông, thừa lúc hắn đang dụi mắt, cô lập tức lấy chân, đá vào chỗ mấu chốt nhất mà Ôn Ninh vừa đá qua.
Bên này Ôn Ninh cuống quýt hết cả lên, chạy nhanh đến trước cửa nhà ấn mật mã, lôi kéo tay Lộ Lộ chạy vào trong.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, cô như trút được gánh nặng, vừa rồi nghẹn một hơi bỗng nhiên trùng xuống, giống như cây gỗ bị chặt đứt, mất đi sự chống đỡ, lập tức ngồi liệt ở trên mặt đất, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Rõ ràng chỉ qua vài phút, cô lại cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ vậy.
"Chị Ninh Ninh, chúng ta không có việc gì."
Lộ Lộ ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ra, thay cô lau nước mắt nước mắt.
Kỳ thật bây giờ nhớ lại một màn kia, chính chân Lộ Lộ cũng nhũn ra, thân mình run lên, nhưng không biết tại sao, đột nhiên lại có dũng khí lớn đến như vậy.
Ôn Ninh lúc này mới ý thức được trên mặt mình toàn nước mắt, dùng tay xoa xoa, cô nói với Lộ Lộ, "Di động chị để bên ngoài, cho chị mượn di động của em một chút."Giọng nói cô vẫn còn run, mang theo chút nghẹn ngào.
Ôn Ninh ấn một chuỗi dãy số, nhìn điện thoại trước mặt, cô hít sâu một hơi, tận lực làm cảm xúc của mình trở nên ổn định hơn.
Tiếng điện thoại kêu vài lần, màn hình đều là trạng thái "Đang ở trong cuộc trò chuyện", tiếng kêu đến lần thứ tư, điện thoại rốt cuộc cũng được bắt máy.
"Chu Trạch Diễn, em......" Ôn Ninh nhàn nhạt mở miệng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
"Ôn Ninh?" Chu Trạch Diễn rất nhanh đã nhận ra giọng nói của cô, hỏi: "Di động em không nghe được sao? Anh gọi mấy lầm đều không được."
"Em, di động em không cẩn thận làm hỏng rồi, đây là di động của Lộ Lộ." Vừa nói cô vừa lấy tay lau nước mắt.
Tuy rằng cô đã nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng thanh âm truyền đến vẫn rất không thich hợp. Chu Trạch Diễn nhạy bén phát giác, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên, "Em làm sao vậy, có phải gặp chuyện gì hay không?"
"Ừ." Ôn Ninh khụt khịt vài tiếng, lắp bắp nói, "Là gặp một chút chuyện, nhưng hiện tại đã không có việc gì."
Chu Trạch Diễn lập tức nói: "Em ở nhà chờ, anh lập tức lái xe tới."
Anh cầm chìa khóa ra cửa, lại không yên tâm hỏi, "Trợ lý của em hiện tại đang ở bên cạnh em sao?"
"Cô ấy vẫn đang ở đây."
Nghe cô trả lời, Chu Trạch Diễn mới thả lỏng người một chút, "Được, em đừng sợ, anh lập tức đến ngay."
"Ngươi trên đường tiểu tâm lái xe, đừng có gấp." Ôn Ninh dặn dò hắn một tiếng, mới cắt đứt điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Ôn Ninh nâng Lộ Lộ đang ngồi phía dưới đứng lên.
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại, Lộ Lộ không biết người đàn ông kia đã đi chưa, mới nhìn qua mắt mèo trên cửa.
"A ——" chỉ nhìn thoáng qua, Lộ Lộ liền sợ hãi kêu ra tiếng, cả người đều thiếu chút nữa đứng không yên.
Ôn Ninh vội vàng đi qua, đỡ lấy: "Sao, làm sao vậy?"
"Đừng, đừng! Chị Ninh Ninh, chị đừng nhìn!" Lộ Lộ chạy nhanh ngăn cô lại, "Em vừa nhìn thấy đôi mắt người đàn ông kia, hắn, hắn cũng đang nhìn vào mắt mèo!"Cặp mắt kia màu đỏ tươi, che kín tơ máu, trong mắt tựa hồ còn hàm chứa một tia khiêu khích, nhất định phải cười mới được.
Các cô sợ hãi cực kỳ, lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách, trong quá trình chờ đợi, lại liên hệ bảo vệ của tiểu khu này.
Người phụ trách bất động sản sau khi hiểu rõ tình huống, không đến năm phút đồng hồ, liền phái tới sáu người.
Loại chung cư xa hoa này, mỗi năm chủ nhà giao phí cho bên bất động sản đến hơn mười vạn, người bên trong ở không phú thì cũng quý, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ chuẩn bị gói gém đồ đạc rời đi là vừa.
Giám đốc bất động sản vừa đến, liền khom lưng xin lỗi Ôn Ninh, "Ôn tiểu thư, đối với sự việc vừa phát sinh, bên phía bất động sản chúng tôi khẳng định là không thể trốn tránh trách nhiệm, chúng ta tận lực phối hợp điều tra với cảnh sát một chút, tranh thủ sớm ngày tìm được nghi phạm."Sau đó, ông phân phó thủ hạ đi điều tra video giám sát, làm rõ ràng người này tiến vào như thế nào.
Chu Trạch Diễn đến nơi, qua cảnh sát biết được tình huống của Ôn Ninh lúc đó. Lộ Lộ đi đến bên người anh, nhỏ giọng giải thích về sự kiện vừa phát sinh một lần nữa.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Trạch Diễn lập tức khó coi tới cực điểm, ánh mắt lạnh đến nỗi có thể kết mấy tầng sương.
Anh đi đến ngồi xuống bên người Ôn Ninh, dùng sức cầm tay lấy tay. Tay cô rất lạnh, phải nắm một hồi lâu, mới dần dần ấm lên.
Một vị nữ cảnh sát một tay cầm bút, một tay cầm một cuốn vở nhỏ, hỏi: "Ôn tiểu thư, cô có thể nói cho chúng tôi, trên người của người này có điểm gì để nhận dạng hay không?"
"Trên người người đó có mùi cực kỳ nặng." Đây là ấn tượng đầu tiên của Ôn Ninh với người đàn ông kia, cũng là ấn tượng sâu nhất.
Nữ cảnh sát lập tức cúi đầu, viết viết trên vở.
Nhấp môi suy nghĩ, Ôn Ninh chậm rãi bổ sung: "Người đó đeo khẩu trang, tôi không thấy rõ diện mạo hắn, nhưng trên lông mày có một nốt ruồi. Còn có......"
Nhớ lại trạng thái điên cuồng của người đàn ông kia, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Chu Trạch Diễn duỗi tay đem cô kéo vào lòng ngực mình, thanh âm ôn nhu như nước, "Em chậm rãi nhớ lại, không nên gấp gáp."
Nữ cảnh sát thấy một màn như vậy, quan hệ hai người thế nào nháy mắt rõ như lòng bàn tay.
Người thích bát quái là chuyện thường tình, chính mình (nữ cảnh sát) thấy hành động của Chu Trạch Diễn, ở tình cảnh này, không nhịn được nói thầm trong lòng, không nghĩ tới bọn họ đang yêu đương nha, lần trước nhận phỏng vấn không phải còn nói hai người căn bản không thân sao? Làm cô không nghĩ tới chính là, đại ảnh đế ở trước màn ảnh ít khi nói cười, lạnh giống như một khối băng, đến khi đối xử với bạn gái lại có thể ấm áo như vậy!Nhưng hiện tại nhiệm vụ trong người, ý niệm hóng bát quái cũng cưỡng lại, cất giọng nói, nói: "Ôn tiểu thư, cô chậm rãi nhớ lại thôi."
Ôn Ninh nuốt nuốt nước miếng, thở ra một hơi, nhớ lại càng nhiều chi tiết.
"Hắn, hắn nói hắn là fans của tôu, thích tôi rất nhiều năm, buổi tối nay còn đến hiện trường xem gameshow của tôi."
"Lúc người đó ôm tôi, không ngừng nói mùi vị trên người tôi, mùi vị trên người tôi rất thơm. Tôi có thể nhớ rõ, đại khái chính là như vậy."
"Tốt, cảm ơn cô đã phối hợp, cảnh sát chúng tôi nhất định tranh thủ sớm ngày đem hắn bắt được. Vì an toàn, trong khoảng thời gian này, cô tốt nhất không cần nên một mình đi ra ngoài." Nữ cảnh sát đứng lên, bắt lấy tay coi, khép lại vở, bắt đầu thu thập đồ vật.
Lộ Lộ ở bên cạnh không yên tâm nói một câu, " Chị cảnh sát, nhà của chúng tôi là nhà của nghệ sĩ, chuyện này truyền đi đối với chị Ninh Ninh khẳng định có ảnh hưởng rất lớn, chị xem xem, có thể giúp chúng tôi giữ bí mất được hay không."
"Đương nhiên." Nữ cảnh sát lộ ra một nụ cười chuẩn công việc, bảo đảm, "Mặc kệ là minh tinh hay người thường, chúng tôi nhất định sẽ bảo hộ riêng tư của người bị hại."
Đưa cảnh sát cùng người bên bất động sản rời đi, Ôn Ninh nhìn Lộ Lộ, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, nhưng ngữ khí lại cực kỳ chân thành, "Chuyện vừa rồi thật là cảm ơn em."
"Đừng khách khí." Lộ Lộ xua xua tay, có một loại may mắn sống sót sau tai nạn, "May mắn lúc tài xế muốn lái xe đi, em đột nhiên nhớ tới kịch bản chị còn để trên xe, nên nhanh chóng chạy đưa tới cho chị."
Nhớ tới fan não tàn biến thái kia, cô nàng hung tợn hừ một tiếng, "Lúc ấy hẳn là nên đá nhiều hơn một chút, làm hắn hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn, xem về sau còn dám gây chuyện nữa hay không!"
"Lúc cảnh sát còn chưa bắt được người, mấy ngày nay em dọn đến nhà anh ở đi." Chu Trạch Diễn nói với Ôn Ninh, thái độ rất kiên quyết.
Ôn Ninh còn chưa nói gì, Lộ Lộ liền tỏ vẻ tán đồng: " Chị Ninh Ninh, em cảm thấy rất được. Bây giờ nghĩ đến cái kia biến thái xuyên qua mắt mèo kia em liền cảm thấy sởn tóc gáy. Hiện tại chúng ta ở ngoài chỗ sáng, hắn ở trong tối, chúng ta cũng không biết hắn khi nào sẽ lại xuất hiện, nếu chị còn ở nơi này thì quá nguy hiểm."
Kỳ thật cho đến bây giờ, trạng thái tinh thần của Ôn Ninh vẫn còn có chút hoảng hốt, nghe được hai người đều nói như vậy, cô liền không thêm gì, trực tiếp gật đầu, "Được."
Nghe cô nói như vậy, Lộ Lộ lập tức tìm cái túi hành lý, giúp Ôn Ninh sửa sang lại đồ dùng cần thiết mỗi ngày. Động tác cô nàng rất nhanh chóng, chưa đến mười phút, liền thu thập được hết tất cả đồ vật.
Lúc Chu Trạch Diễn lái xe về đến nhà, đồng hồ chỉ gần hai giờ sáng.
Bóng đêm nặng nề, chỉ một ánh trăng lẻ loi treo ở rất xa chân trời, đến sao cũng chẳng có mấy.
Mở cửa, anh nhấn mở đèn, phòng khách trong nháy mắt sáng ngời lên.
"Em đi tắm rửa trước." Thời điểm Ôn Ninh đổi dép lê, nói với anh.
"Được, em từ từ."
Chu Trạch Diễn giúp cô xả đầy nước trong bồn tắm, thử nhiệt độ nước xong, nắm tay cô đi vào phòng tắm, mở miệng nói: "Có thể rồi, em đi tắm đi."
Ôn Ninh tắm gần một giờ, dùng hơn phân nửa bình sữa tắm, trên cánh tay vì dùng sức mà xoa ra rất nhiều dấu vết màu đỏ. Cô chỉ cảm thấy trên người mình có mùi cực kỳ khó ngửi, không chỉ dính dính, còn lẫn lộn cả hơi thở ghê tởm của người kia.
Cô mặc váy ngủ bước ra ngoài, ngọn tóc còn nhỏ nước, bởi vì ngâm nước lâu, trên mặt cô đỏ bừng, giống hệt bộ đồ hồng phấn cô đang mặc.
Hình thức váy ngủ đơn giản lại mộc mạc, ngoài dự đoán mà đem dáng người cô càng lả lướt hơn. Đầu vai mượt mà no đủ, xương quai xanh rõ ràng, lộ ra da thịt tuyết trắng oánh nhuận, thanh thuần lại thẩm thấu phong tình.
Nhưng Chu Trạch Diễn giờ phút này lại không sinh ra bất luận tâm tư gì.
Chỉ nhìn thoáng qua, anh liền chú ý đến đầu vai cô, một khối máu bầm ở trên đó.
Anh lập tức từ trên sô pha đứng lên, bước vài bước tới trước mặt cô, giọng nói tràn ngập đau lòng, "Trên vai em......"
Ôn Ninh theo nhìn theo tầm mắt anh, mở miệng giải thích, "Lúc từ trên tay hắn tránh thoát, không cẩn thận đụng vào tường."
Đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, cô ngược lại ôn nhu an ủi anh, "Em lúc ấy bị doạ, đau đớn gì đó đều không cảm nhận được. Vừa rồi lúc tắm, cảm giác đau đớn đã qua, một chút em đều không cảm thấy đau."
Lời nói như thế này, nhưng Chu Trạch Diễn vẫn khẩn trương: "Em lên giường ngồi trước, anh đi lấy hòm thuốc bôi cho em."
Phòng ngủ của anh được trang hoàng rất đơn giản, màu xám đen sắc điệu, đồ vật không nhiều lắm, nhưng sắp xếp đều rất có trật tự.
Ôn Ninh ngồi ở mép giường, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy một cái hộp nhạc hình ngựa gỗ xoay tròn đặt trên bàn.
Cái hộp nhạc này là năm đó cô đưa cho anh, vẻ ngoài hồng nhạt đáng yêu, đúng chất tâm hồn thiếu nữ, rất không tương xứng với ngôi nhà của anh.
Tay nhẹ nhàng xoay tròn ngựa gỗ, âm nhạc dễ nghe truyền tới. Điều này làm Ôn Ninh cảm thấy có điểm ngoài ý muốn, nhiều năm trôi qua như vậy, cô còn tưởng rằng hộp nhạc đã sớm hỏng.
Đợi không bao lâu, anh liền mang lấy hòm thuốc lại.
Cầm trên tay thuốc mỡ lưu thông máu, Chu Trạch Diễn dùng lòng bàn tay lau một chút, chậm rãi bôi vào vai cô. Sợ làm đau cô, anh xuống tay rất nhẹ, rất chậm, phảng phất như đang đối đãi với chân bảo. Thuốc mỡ mát lạnh từ làn da thẩm thấu vào, Ôn Ninh nhẹ nhàng "Tê" một tiếng.
Anh lập tức hỏi, "Anh xuống tay rất nặng sao?"
"Không nặng, anh bôi thuốc rất tốt."
Lúc bôi tiếp, động tác anh càng thêm mềm nhẹ.
Mười phút trôi qua, rốt cuộc đã bôi xong thuốc mỡ.
Anh đứng lên, "Khăn trải giường cùng chăn đệm anh mới vừa thay, em mệt mỏi cả ngày, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, anh ngủ ở phòng cho khách cách vách, em có chuyện gì thì gọi cho anh."
"Anh......" Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn anh, lúc anh chuẩn bị rời đi, lôi kéo tay anh.
Trên lông mi cô còn dính hơi nước, thanh âm mềm ấm đến có chút đáng thương, "Anh đêm nay có thể bồi em ngủ được không?"
Dáng vẻ cô như này, anh không chút do dự liền đáp ứng.
"Được, anh bồi em, anh sẽ luôn bồi em."
Anh vốn định cầm thêm một cái chăn đến, nhưng ngẫm lại vẫn là từ bỏ.
Cuối cùng hai người nằm ở bên nhau, Chu Trạch Diễn đem Ôn Ninh ôm vào trong ngực, cô gối đầu lên cánh tay anh, cong chân, cuộn tròn thành một đoàn.
"Em ngủ như này, tay anh rất tê đúng không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ không, em lại không nặng." Chu Trạch Diễn cúi đầu, dùng tay gạt bỏ tóc mái trên mặt cô, đặt trên trán một cái hôn cực kỳ ôn nhu, "Ngủ ngon, mơ đẹp."
"Anh cũng vậy." Ôn Ninh nhắm mắt lại.
Đại khái là hôm nay quá mức kinh tâm động phách, thể năng cùng tinh lực đều tiêu hao, nhắm mắt lại không đến một phút đồng hồ, cô liền lâm vào ngủ say.
Ngủ không biết trong bao lâu, cô bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Mới vừa giật mình, bên người lập tức truyền đến một âm thanh quan tâm, "En gặp ác mộng sao?"
Ôn Ninh lúc này mới ý thức được chuyện anh vẫn chưa ngủ.
"Không phải." Cô lắc lắc đầu, "Em có chút khát nước, muốn dậy uống nước."
"Em nằm im đừng nhúc nhích, anh giúp em lấy."
Không bao lâu, Chu Trạch Diễn cầm một chén nước tới, anh đỡ cô ngồi dậy, đem nước đưa tới bên miệng cô, động tác ôn nhu lại dịu dàng.
Nước vừa đẹp, không nóng cũng không lạnh, Ôn Ninh uống được nửa ly, hỏi, "Tại sao anh vẫn chưa ngủ?"
Chu Trạch Diễn đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, một lần nữa nằm lên giường, đem chăn giúp cô kéo kín mít, một chút gió cũng vào được.
"Anh ngủ không được."
Lại qua vài giây, tay anh nắm chặt thành quyền, âm thanh như mất tiếng mà bổ sung nói: "Anh sợ hãi, sợ em buổi tối hôm nay thật sự xảy ra chuyện."
Lúc ấy, nếu không phải trợ lý của cô đột nhiên xuất hiện, nếu không phải các cô nhanh chóng bữo vào phòng so với người đàn ông kia, mọi việc diễn ra sau đó, anh thật sự không dám nghĩ đến.
Đêm nay tâm anh không yên.
Ôm người trong lòng ngực, anh thấy may mắn, lại nghĩ mà sợ, đồng thời còn tự trách bản thân mình. Lúc xảy ra chuyện không có ở bên cạnh cô, cô lúc đó không biết có bao nhiêu sự sọ hãi tuyệt vọng.
"Nhưng hiện tại em rất tốt, chuyện gì cũng đều không có." Ôn Ninh dán lên ngực anh, cảm thụ nhịp tim anh nhảy lên từng nhịp.
Cô đem bàn tay nắm lấy mình chậm rãi mở ra, cùng anh mười thật chặt, "Em tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ rất nhanh tìm được hắn."
"Chuyện này rất không tốt, em nhớ tới đều cảm thấy ghê tởm. Cho nên em quyết định, từ giờ trở đi, sẽ triệt triệt để để mà quên mất."Giọng nói cô rất nhẹ, cũng rất kiên định, "Anh cũng giống em cùng nhau quên mất. Chúng ta hiện tại ngủ, đều không cần lại suy nghĩ, được không?"
"Được." Anh ôm lấy cô.
- ---
Đêm khuya đen nhánh, trong một khách sạn nhỏ bóng đèn sáng trưng, nhưng thời gian dùng lâu rồi, ánh sáng không có phân lượng, có đôi khi còn sẽ lóe vài cái.
Chủ khách sạn ngồi trước cửa, không chút để ý giũa giũa móng tay.
Loại khách sạn nhỏ này có hai lầu, mở cửa gần công trường phụ cận, không chỉ có hoàn cảnh ác liệt, hơn nữa phòng cách âm hiệu quả rất kém cỏi.
Mỗi khi đến buổi tối, những thanh âm y y a a kêu trên giường, chủ khách sạn đều nghe được rõ ràng, có lúc rỗi rãi, cô thậm chí còn có thể phân biệt ra là từ gian phòng nào truyền tới. Cho nên giống nhau tới nơi này thuê phòng đều là công nhân không có mấy đồng, hoặc là nhân viên của tiệm uốn tóc nữ.
Nhưng đêm nay, cô vừa nhấc đầu, lại thấy hai người nam nữ trẻ tuổi ăn mặc không tồi, như thế có chút hiếm lạ.
Người nữ hơn hai mươi tuổi, lớn lên thực không tồi, người nam thấy không rõ bộ dạng lắm. Trên mặt hắn mang một cái khẩu trang, thường thường khụ hai tiếng, như là mắc bệnh gì.
"Cho tôi một gian phòng, cảm ơn." Người nữ mở túi tiền ra, lấy ra một tập tiền mặt đưa cho cô.
Nha, còn rất lễ phép.
Chủ khách sạn cười cười, duỗi tay tiếp nhận tiền mặt, lấy ra một quyển vở to rất dày lại thập phần cũ nát chuẩn bị ghi lại, "Hai người lấy chứng minh thư ra cho tôi xem."
"Chúng tôi đi gấp, quên mang theo." Người nữ giải thích, "Chị xem, chị có thể châm chước một chút không?"
"Cái này không thể được, chúng tôi ở thủ đô đều có quy củ, vạn nhất hai người......" Chị chủ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu.
Nhưng mà, cô không nói xong nhìn thấy động tác của người nữ toàn bộ lời định nói nuốt trở lại, chỉ thấy người nữ từ trong bóp tiền lấy ra một chồng tiền lớn một trăm tệ, đếm cũng không đếm, trực tiếp đặt lên bàn.
"Làm ơn chị."
Có tiền, không đi khách sạn xa hoa, lại tới loại khách sạn nhỏ rách nát này, còn không lấy ra chứng minh thư.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, cô cảm thấy rất có khả năng, này hai người chính là cõng một nửa kia, tới yêu đương vụng trộm.
"Được rồi." Chị chủ đem tiền chộp vào trên tay, ước lượng trọng lượng, vừa lòng nói: "Buổi tối muộn rồi, tôi làm chuyện tốt, cho hai người cái này, mau đi đi."
Nói xong, cô đem một cái chìa khóa từ trong chuỗi chìa khóa lấy ra, " Phòng 201, từ trên hành lang rẽ sang phải"
Tiến vào phòng, Lâm Thiến Di liền buông lỏng tay đang kéo người đàn ông ra, bộ dáng không còn thân mật như vừa rồi.
"Tôi trăm phương nghìn kế tìm cho anh thuốc mê, vì sao lại không dùng đến?"
Lâm Thiến Di trừng mắt nhìn, nổi giận chất vấn hắn, "Anh đem thuốc mê trát một chút lên tay cô ta, cô ta còn từ trên tay anh chạy thoát được sao? Hiện tại cảnh sát đều đang tìm anh, anh muốn tìm cơ hội xuống tay, rất khó khăn."
Sắc mặt người đàn ông âm lãnh, nhìn cũng không thèm nhìn người trước mặt, "Tôi làm sao biết được thuốc mê của cô tỉ lệ như thế nào. Cô chán ghét cô ấy như vậy, vạn nhất cho tôi một lượng lớn, tôi một kim đâm xuống, làm choáng cô ấy thì làm sao bây giờ?"
"A." Lâm Thiến Di cười lạnh một tiếng, "Anh nhưng thật ra đau lòng cô ta. Choáng váng càng tốt, đến lúc đó cô ta bảo đảm toàn tâm toàn ý đi theo anh."
"Tôi thích chính là cô ất chân chính yêu ta, tựa như tôi yêu cô ấy vậy."
Người đàn ông ngồi ở mép giường, gỡ khẩu trang xuống.
Từ trong gương chiếu ra một khuôn mặt đáng sợ, một vết sẹo dài từ trên trán tràn đến khóe miệng, năm xưa là vết thương cũ, bây giờ đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấy được là bị lửa đốt thành.
Cho dù đã xem qua mấy lần, có chuẩn bị tâm lý, Lâm Thiến Di vẫn bị bộ dáng hắn làm hoảng sợ.
Cô chanh chua châm chọc hắn một câu, "Chính anh nhìn gương mặt của anh xem, cái bộ dạng như quỷ này, anh cảm thấy cô ta sẽ thích anh sao? Cô ta chỉ thích những người đàn ông lớn lêb đẹp trai lại có nhiều tiền thôi."
"Cô ấy cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, cô không được nói cô ấy như vậy." Người đàn ông bất mãn nhíu nhíu mày, thanh âm ngầm có ý cảnh cáo.
Lâm Thiến Di bị hắn nói chọc cười.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng sợ, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Muốn cô ta thích anh, cũng không phải không có khả năng. Trừ phi, anh huỷ hỏ được khuôn mặt của cô ta, làm cô ta trở nên khó coi giống anh. Anh nói anh thích chính là bản thân cô ta, như vậy cô ta lớn lên là cái dạng gì, đối với anh kỳ thật cũng không quan trọng như vậy, không phải sao?"
Lời này giống như ngày xuân tới.
Vừa dứt lời, người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh hiện ra khiếp sợ, "Cô có ý gì?"
"Anh nghĩ xem, gương mặt cô ta đẹp như vậy, có vô số fans thích cô ta, anh bất quá chỉ là một trong ngàn ngàn vạn vạn fans đó, hơn nữa tình yêu hèn mọn nhất, lớn lên xấu nhất, anh cảm thấy cô ta sẽ thích người như anh sao? Nếu......"
Lâm Thiến Di tạm dừng một lát, cho anh đủ thời gian tự hỏi, về sau cong môi cười, như rắn độc phun tin, thong thả ung dung mà nói.
"Nếu anh đem gương mặt cô ta huỷ hoại, anh cảm thấy những fans đó sẽ còn thích cô ta sao? Trên thế giới này, cô ta chỉ còn lại có anh."
"Cô ta chung quy sẽ rõ ràng, sự yêu thích của người khác đều là dối trá cùng nông cạn, chỉ có anh là chân chân chính chính mà yêu cô ta, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta. Anh nói, cô ta có thể không bị anh làm cảm động được sao?"
Thanh âm Lâm Thiến Di điềm mỹ, lời nói ra lại ác độc tới cực hạn, nhưng cố tình dừng ở lỗ tai hắn, như là tràn ngập mê hoặc ――. ngôn tình hài
Huỷ hoại mặt cô ta.... .
← Ch. 33 | Ch. 35 → |