Đăng Kí Kết Hôn
← Ch.37 | Ch.39 → |
So với những ngày qua vội vàng không kịp chờ đợi, hôm nay Giang Ngộ lại cực kỳ dịu dàng, kiên nhẫn.
Rốn và bụng Phương Niên đều được anh tỉ mỉ 👢_ⓘế_Ⓜ️ qua, cây gậy cứng rắn của anh vẫn luôn chọc vào chân cô. Lúc cô cho rằng anh sẽ đi vào, ai ngờ anh lại tránh đi nơi riêng tư của cô, ♓*ô*п thẳng xuống chân.
Do từ nhỏ đã luyện múa nên chân cô thẳng tắp, nhỏ nhắn nhưng không hề gầy yếu, đườ·𝖓·ℊ ↪️🅾️п·𝐠 hoàn mỹ.
Giang Ngộ gần như quỳ lạy, từ bắp đùi ♓ô●𝐧 đến cẳng chân, từ trên xuống dưới, trong ra ngoài, không buông tha chỗ nào.
Ăn xong, anh lại túm lấy ngón tay trắng nõn xinh xắn của cô ngậm mú_t.
Không cần lên tiếng, ánh mắt của anh đã khiến cô hãm sâu vào.
"Ưʍ..."
Phương Niên đã ướt dầm dề, mềm nhũn, mặc dù bụng được đú_𝐭 no nhưng tiểu huyệt lại càng ngày càng đói.
Cô không nhịn được cầu xin anh, "Cho em..."
Thường ngày đến lúc này Giang Ngộ sẽ luôn cố ý trêu cô, khiến cô nói vài lời thô tục.
Nhưng hôm nay cô nói cái gì thì là cái đấy, nhịp độ đều do cô khống chế.
Giang Ngộ buông ngón chân cô ra, bắt đầu cởϊ qυầи ngay trước mặt cô.
Gậy thịt đã sớm đói khát, trước khi được thả ra, lỗ sáo đã thấm dịch trong suốt.
Anh tách hai chân cô, ngón tay dò xét vào hoa huyệt phía dưới môi â●m h●ộ.
Vừa mới 🌜_ắ_m và_0 một ngón tay đã bị mị huyệt chặt chẽ ⓜ-ú-ⓣ lấy.
Giang Ngộ khẽ cười: "Nước của bảo bối nhiều thật."
"Ưʍ..."
Phương Niên thoải mái hừ khẽ, híp mắt như mèo hưởng thụ anh vỗ về chơi đùa.
Ngón tay được chăm sóc cẩn thận 🌴hâ●Ⓜ️ nhậ●𝖕 dọc theo vách tường của cô, chạm đến điểm nào đó liền dừng lại, sau đó chợt nặng chợt nhẹ nhấn xuống.
"A... ưʍ..."
Tiếng rêи ɾỉ hơi lớn hơn, đó là điểm G của cô.
"Bảo bối, thoải mái không?" Anh dịu dàng hỏi.
"Ừm..." Phương Niên gật đầu, miễn cưỡng hờn dỗi, "Anh, vú cũng muốn..."
Nhìn bộ dạng vừa thuần khiết lại mê hoặc của cô, côn ŧɦịŧ giữa háng Giang Ngộ lại cứng thêm một chút.
Cô bị anh lột sạch không còn một mảnh, những sợi tóc mềm mượt đều xõa sau lưng.
Trước 𝖓𝐠-ự-c là bầu 𝖓𝖌·ự·c ɱ_ề_𝖒 𝐦_ạ_ⓘ vểnh cao, hai đầṳ ѵú xinh xắn béo mập, tươi đẹp ướŧ áŧ.
Giang Ngộ vươn tay tới, nhéo ⓝɢ·ự·🌜 cô nhẹ nhàng xoa, khi thì ấn xuống, thoáng lại kéo ra. Phía dưới, ngón tay tiếp tục ấn vào chỗ thịt mềm kia, mang đến cho cô kɦoáı ƈảʍ vô hạn.
"A... ưʍ... Anh à..."
Cô gái nhu mì rêи ɾỉ, huyệt nhỏ ⓜ●ú●т chặt lấy ngón tay anh, miệng vì trống vắng mà vô thức 𝖑*iế*ⓜ khóe môi, lộ ra một mẩu lưỡi thơm, gợ·ı c·ả·m cực kỳ.
Thấy đã đến lúc, Giang Ngộ dịu dàng hỏi cô: "Gậy thịt 𝒸·ắ·ɱ ☑️·à·o được không?"
"Ưʍ... Vào đi thôi..."
Ngón tay đã không thể thỏa mãn cô, cô cần thứ thô to hơn.
Nghe vậy, Giang Ngộ rút ngón tay đã thấm đẫm dâʍ ɖịƈɦ của cô, lau lên đôi vú trơn mềm sạch sẽ rồi mới đỡ gậy thịt chậm rãi tiến vào.
"A..."
Bỗng nhiên bị dị vật 𝐱â·𝖒 𝓃·𝖍·ậ·ρ, mày Phương Niên nhíu lại, răng cắn lấy môi đỏ.
Giang Ngộ cúi đầu mổ khẽ lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Đau thì dựa vào anh."
"Vâng..."
Cô gật đầu, hai tay theo thói quen vòng qua vai anh.
Tiến vào thong thả, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mang đến khác lạ.
Phương Niên cảm giác huyệt nhỏ của mình từng chút một bị ƈôи ŧɦịŧ của anh kéo căng ra, thậm chí còn cảm nhận được hình dạng qυყ đầυ của anh.
"A... Anh à... sâu quá..."
"Bảo bối chặt thật..."
"Ưʍ... a..."
Trên chiếc giường rộng rãi, tìиɦ ɖu͙ƈ trở nên dịu dàng, khiến toàn thân người trở nên thoải mái.
Cả người Phương Niên tựa như bay trên mây, chỉ muốn tận tình nằm ở đây, trầm luân dưới thân anh.
Cô thả lỏng người, huyệt nhỏ cũng cực kỳ phối hợp, khiến cho ƈôи ŧɦịŧ của Giang Ngộ cắm rút thuận lợi.
Anh ở trước người cô, đâ_m ✌️_à_ⓞ từng cái, nhìn huyệt thịt bị mình kéo căng, vách tường bên trong phấn nộn, dâʍ ɖịƈɦ tràn lan.
Dù đã nhìn rất nhiều lần rồi thì mỗi khi bắt gặp hình ảnh này, Giang Ngộ đều lửa 𝐧*ó*n*ⓖ 🅱️ừⓝ*🌀 bừng.
"Bảo bối, em thật đẹp." Anh không bủn xỉn lời khen dành cho cô.
Bầu п.𝖌.ự.c trắng như tuyết cao vút, vòng 𝖊·🅾️ ✞♓𝑜·𝓃 một tay có thể ôm hết cộng thêm đôi chân nõn nà cân xứng, thời gian vẫn luôn ưu ái cô. Từ biệt năm năm, cô càng ngày càng đẹp, càng ngày càng khiến anh mê mẩn.
"Ưʍ... anh..." Phương Niên yêu kiều rêи ɾỉ.
Thỏa mãn.
Thật là sảng khoái.
Cô thích cảm giác được anh lấp đầy.
Bộ dáng yêu kiều 𝐪⛎ⓨ_ế_𝓃 𝖗_ũ này khiến Giang Ngộ nháy mắt trở nên thất thần.
Anh lập tức không khống chế được sức lực, 𝐡ⓤ·𝐧·g h·ă·ⓝ·🌀 tấn công huyệt nhỏ.
"A..."
Phương Niên há miệng kêu đau, cắn lên vai anh. Cô cắn rất mạnh, đầu vai Giang Ngộ mau chóng tím lại.
Anh không để bụng, chỉ hỏi: "Có đau răng không?"
"Vâng." Phương Niên gật đầu.
Người anh cứng rắn như đá vậy.
"Phía dưới thì sao?" Anh tiếp tục đưa đẩy.
Một chút xíu.
Cô vốn thích kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau khi cơn đau trôi qua mới suиɠ sướиɠ đến tận 🦵-1-n-𝐡 hồ-n.
"Em ấy..." Giang Ngộ khẽ cười, hông tiếp tục dùng sức.
Cả ngày kế tiếp bọn họ đều ở trong phòng.
Sau khi làm xong thì đi xem phim.
Xem xong, ăn cơm trưa rồi ngủ một lát, sau đó họ lại cùng vào nhà vệ sinh tắm rửa, làm hai lần.
Chờ đến sáu bảy giờ tối, cả người Phương Niên đã bủn rủn, không còn chút sức lực nào.
"Niên Niên."
Cô nằm trong lồng ⓝ.🌀ự.ⓒ Giang Ngộ, nghe thấy anh gọi mình.
"Vâng?"
"Sáng mai chúng ta đi đăng ký nhé."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |