Vay nóng Homecredit

Truyện:Ưng Vương Liệt Tình - Chương 40

Ưng Vương Liệt Tình
Trọn bộ 60 chương
Chương 40
Đến lượt ta nhân nhượng ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Siêu sale Shopee


Một hồi lâu, người trên giường phục hồi tinh thần trước, nháy mắt đã thấy tơ lụa màu xanh nhạt bao vây kín thân thể lõa lồ phia sau Thanh Liên.

Bắc Dao Bảo Bảo vẫn còn mê man trong tình dục, vẻ mặt hiện lên ý cười mà không cười, giận mà như không giận, đôi chân trắng nõn như ngọc vừa bước xuống sàn nhà thì Thanh Liên cũng đã ở bên cạnh nàng, vẫn y bào màu xanh như cũ, vẻ mặt thong dong không nhìn ra biểu tình của một người vừa bị người ta phá hư chuyện tốt.

Khuôn mặt của Bảo Bảo không hề khác gì với Mặc Mặc, khi nàng bước đến trước mặt Tuyết Ưng thì lúc này hắn mới ý thức được mình đã phạm sai lầm tới mức nào, liền theo phản xạ mà kéo Ảnh Nhiên lui lại.

Mà Ảnh Nhiên vẫn còn đang hưng phấn vì nhìn thấy Bắc Dao Bảo Bảo nên không cảm giác được sự sợ hãi và khẩn trương của Tuyết Ưng.

Chưa được một giây thì đã nghe Bảo Bảo rống lên với Tuyết Ưng "Tuyết Ưng ngu ngốc, ngươi có óc hay không? bây giờ đang là lúc nào mà ngươi lại phá nóc nhà của ta chui vào, ngươi muốn làm gì?"

"Ách, ta cùng Ảnh Nhiên đi đến nơi của Như Mặc trước nhưng không thấy ai ở đó, nghĩ là các ngươi đã gặp chuyện không may cho nên không nghĩ nhiều mà vội tới đây, ai ngờ các ngươi lại đang...làm cái loại sự tình đó, tiểu ác ma, ách, Bảo Bảo, thực xấu hổ"

Nhiều năm bị nếm trải sự tinh quái đến đau đầu của tiểu ác ma Mặc Mặc, giờ lại thấy Bảo Bảo có gương mặt giống y hắn nên Tuyết Ưng không tự chủ được mà có chút run sợ, huống chi hắn là phá hư "việc tốt" đang đến lúc cao trào của ta, nên càng thêm hổ thẹn, vì thế mà nói chuyện cũng mất đi khí thế.

Ảnh Nhiên rất muốn cười lại kinh ngạc nhìn Tuyết Ưng, không ngờ một đại nam nhân như hắn cũng có lúc bộ dáng phục tùng, ăn nói khép nép như vậy, cho nên càng sùng bái Bảo Bảo. Nàng đúng là nữ trung hào kiệt a.

"Phụ thân và mẫu thân đi ngao du thiên hạ, đương nhiên là không có ở đây. Ngươi liều lĩnh phá vỡ tẩm cung của ta mà chỉ một câu thực xấu hổ là xong sao? Còn cho rằng chúng ta gặp chuyện không may, chúng ta lại nghĩ các ngươi đã xảy ra chuyện nha" Bắc Dao Bảo Bảo cũng không khách khí mà đáp lại.

Cho dù là ai đi nữa thì khi đang hưng phấn nhất lại bị người khác phá đám cũng không thể dễ dàng bỏ qua được, tâm tình chắc chắn sẽ không tốt cho nên Bảo Bảo ra sức trừng mắt với Tuyết Ưng, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy tay hắn đang nắm chặt tay Ảnh Nhiên thì quát to" Tuyết Ưng ngu ngốc, mau buông tay của ngươi ra, ngươi khi nào lại trở nên thân mật với Ảnh Nhiên nhà ta như vậy? cư nhiên dám ăn đậu hủ của nàng, ta nói cho ngươi biết, Ảnh Nhiên chính là muội muội của ta a"

Vừa nó, vừa nhanh nhẹn tiến lên kéo Ảnh Nhiên vừa phía mình, nét mặt và ngữ khí tràn đầy sự quan tâm "Ảnh Nhiên, ta hôn mê suốt mười năm ngươi có biết không? từ ngày thứ hai sau khi ta tỉnh lại thì đã bắt đầu tìm các ngươi nhưng tìm thế nào cũng không thấy, ta có tìm cách liên lạc với ngươi nhưng cũng không thấy ngươi cảm ứng với ta còn nghĩ rằng các ngươi...không ngờ còn có thể gặp lại ngươi, thật tốt quá. Nếu không việc gì thì sao không trở về sớm một chút chứ? Ngươi cũng biết chúng ta lo lắng cho các ngươi rất nhiều a"

Mấy câu trước thì ôn hoàn không thôi mà đến đoạn sau thì âm thanh cao hẳn lên, mang theo vài phần tức giận "năm đó ngươi vì ta và Thanh Liên mà để bản thân rơi xuống tầng mây, thời gian qua trogn lòng ta khó chịu vô cùng, cho dù giận ta thì cũng nên báo cho ta biết là ngươi bình an, còn hơn để ta sốt ruột, lo lắng"

" Hơn mười năm? Bảo Bảo tiểu chủ, không đúng, tỷ tỷ, ngươi nghe ta nói, ta không có..." Nàng và Tuyết Ưng ở Hư Vô Giới nhiều lắm chỉ có một tháng, ở Huyền Cực Giới không quá ba ngày, cho dù tính luôn thời gian dưỡng thương ở nhà Đồng Thanh cùng với thời gian đi đường đến đây thì tổng cộng cũng không quá bốn tháng, sao bây giờ lại nghe Bảo Bảo nói nàng hôn mê suốt mười năm? Nàng đang tính giải thích nhưng Bảo Bảo không để nàng nói đã dùng sức ôm chặt nàng, thanh âm tức giận lúc trước đã trở nên nghẹn ngào" ta không trách ngươi, không trách, chỉ cần Ảnh Nhiên của ta bình an trở về là tốt rồi, ô...Ảnh Nhiên, ta rất nhớ các ngươi"

" Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc a, Ảnh Nhiên không có việc gì, ngươi đừng khóc". Ảnh Nhiên lập tức luống cuống, cho dù đối mặt với thời điểm nguy hiểm nhất hay khi ở trong thiên la, nàng cũng không thấy Bảo Bảo tiểu chủ khóc nhưng lúc này nàng đang ôm mình khóc như mưa thì trong lòng Ảnh Nhiên vừa chua sót lại vừa cảm động, lập tức nhìn Thanh Liên cầu cứu.

Thanh Liên chậm rãi đi tới, kéo Bảo Bảo ra khỏi người Ảnh Nhiên mà ôm vào lòng, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nhẹ giọng an ủi "tiểu yêu tinh, khóc cái gì, nên cao hứng mới phải chứ? Không phải Ảnh Nhiên đã trở lại sao? Ta đã nói nàng không có việc gì, còn gặp may, ngươi lại không tin, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi không thấy Ảnh Nhiên bị phản ứng của ngươi làm cho sợ hãi kìa, trở về là tốt rồi"

"Nhưng mà Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên, các ngươi không có việc gì thì sao lâu như vậy mới quay về đây? Trận chiến ở Tước Hoàng sơn cũng đã qua hơn mười lăm năm, cho nên chúng ta mới nghĩ các ngươi đã xảy ra chuyện". Thanh Liên an ủi Bảo Bảo xong thì quay sang nhìn Tuyết Ưng, ánh mắt nhu hòa lại có chút trách cứ, nhiều người chờ mong tin của bọn họ như vậy nhưng hai nhân vật chính này lại ở bên ngoài tiêu dao tự tại mười mấy năm qua, ngay cả một lời báo bình an cũng không có.

"Thanh Liên, ta bị các ngươi làm cho hồ đồ, từ lúc ta và Ảnh Nhiên rơi từ tầng mây xuống đến nay bất quá cũng không hơn bốn tháng, làm gì mà tới mười lăm năm, ta nghe mà không hiểu các ngươi đang nói cái gì hay là các ngươi không hiểu ta nói gì"

Chân mày của Tuyết Ưng không tự chủ mà nhíu lại, vẻ mặt mơ hồ.

Ảnh Nhiên cũng dùng sức gật đầu, vội vã nói với Thanh Liên "Hồ vương đại nhân, Tuyết Ưng là nói thật, tuy rằng đến giờ mới trở về và dọc đường đi cũng trì hoãn một vài ngày, đều do Ảnh Nhiên không tốt nhưng thực sự không có cố ý lưu lại bên ngoài, càng không hiểu được tỷ tỷ nói đã hơn mười năm rồi là thế nào, ta chưa một lần cảm giác được tỷ tỷ gọi ta, nếu không thì sao có thể không vội trở về, mà khi trở về cũng không gấp đến mức độ này, trong lòng chỉ lo lắng là Hồ vương đại nhân và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện"

Lúc này đổi lại là Thanh Liên ngây ngốc, chắc là giữa bọn họ đã có gì đó hiểu lầm, nếu không sao không ai hiểu ai đang nói gì.

Bảo Bảo lúc này cũng nhịn không được mà ngước đầu hỏi "mấy năm nay, không, là khi các ngươi ngã từ tầng mây xuống, các ngươi đã ở nơi nào?không nhận được tín hiệu của ta sao? Ta và Mặc Mặc liên tục gọi các ngươi nhưng cũng không cảm nhận được một chút hơi thở của các ngươi"

Vừa nghe Bảo Bảo hỏi, Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng lại mờ mịt nhìn nhau, bọn họ cùng nghĩ có lẽ do thời gian ở Hư Vô Giới sai lệch với bên ngoài nhiều nên mới như vậy.

"Tuyết Ưng, ngươi cảm thấy thế nào?" Ảnh Nhiên hoài nghi hỏi.

Tuyết Ưng gật đầu, " Rất có thể là như vậy, nếu không không có chuyện chúng ta mất tích mới mấy tháng mà đối với Thanh Liên bọn họ thì đã mười mấy năm"

"Như vậy phụ thân ta chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua thì là một khoản thời gian dài đến mức nào a" Ảnh Nhiên đau lòng lòng la lên "ta, ta thực có lỗi với hắn"

" Ảnh Nhiên, đừng khổ sở, nơi đó thời gian trôi qua rất chậm cho nên đối với nhạc phụ đại nhân cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, cho nên ngươi đừng quá thương tâm, huống chi ở nơi đó hắn có nhiều ký ức đẹp để nhớ tới, đó cũng là một hạnh phúc mà" Tuyết Ưng khó có lúc mở miệng an ủi người khác thế nhưng lúc này lại nói ra những lời rất chí lý.

" Ân!" Ảnh Nhiên gật gật đầu, vẻ ảm đạm trên mặt cũng giảm dần

" Ảnh Nhiên, ngươi cùng ngốc ưng này đang nói cái gì vậy, sao chúng ta nghe không hiểu gì hết" Bảo Bảo đang chờ nghe bọn họ giải thích nên nhịn không được mà la lên.

"Tỷ tỷ, nói ra thực dài dòng, sau khi ta cùng Tuyết Ưng ngã xuống tầng mây thì không bao lâu sau đã đi lầm vào Hư Vô Giới, tìm đủ mọi cách mới có thể thoát ra để quay về Xà sơn, không ngờ đã làm cho các ngươi đợi chúng ta hơn mười năm, ta nghĩ có lẽ vì cách biệt không gian cho nên chúng ta không thể tương thông với nhau được" Ảnh Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định giấu chuyện của Tuyết Kiều đi, dù sao cũng là bí mật của Xà quân đại nhân, có lẽ chỉ nên nói cho một mình hắn biết.

" Hư Vô Giới?" Thanh Liên cùng Bảo Bảo đều kinh ngạ hỏi lại, nhất là Thanh Liên, sắc mặt kinh ngạc vô cùng "các ngươi có thể đi vào Hư Vô Giới trong truyền thuyết sao? Cơ duyên thật sâu a, cần gì phải tìm cách ra ngoài chứ, bao nhiêu người muốn vào còn không được a"

"Thanh Liên, sao ngươi lại nói như vậy? không biết những người đó vì cái gì mà đến đó ở chứ ban ngày thì rất ngắn, ban đêm thì sấm chớp không ngừng, thần kinh nếu không vững vàng thì không thể nào ngủ được, mà người nơi đó cũng rất kỳ quái, bọn họ chắc là cảm thấy vui vẻ nhưng ta một chút cũng không thích ở lại". Tuyết Ưng cười khổ, đáng tiếc thế nhân đều bị lầm vì truyền thuyền tốt đẹp của Hư Vô Giới, tưởng nơi đó là bồng lai tiên cảnh gì, thực ra thì tới giờ hắn cũng không thấy nơi đó có gì tốt mà nhiều người lại muốn đến như vậy.

Thanh Liên ngẩn ra, biết Tuyết Ưng nói thật, tính hắn thẳng thắng, bộc trực, không thích quanh co, nói khó nghe một chút thì là vô tâm cho nên bất luận ai nói chuyện với hắn vài câu cũng đều đoán được suy nghĩ của hắn, mà ngay cả một người vô tâm, luôn thích ứng mọi hoàn cảnh như Tuyết Ưng mà còn không chịu nổi nơi kia thì có lẽ đó không phải là nơi tốt đẹp gì, truyền thuyết đúng là không thể tin được.

"Nói vậy là bốn tháng qua các ngươi đều ở Hư Vô Giới sao?"

Nghe câu này, Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng đều cúi đầu như đứa nhỏ là sai, hồi lâu Tuyết Ưng mới lên tiếng "chúng ta ở Hư Vô Giới một tháng, sau đó lại vô ý đi vào Huyền Cực Giới, ở lại đó vài ngày, sau đó..."

"Khoan, khoan, Tuyết Ưng ngu ngốc, ngươi nói cái gì? Các ngươi còn đi vào Huyền Cực Giới? ta không biết vận của các ngươi là gì a, trong thiên hạ có bảy giới nhưng chỉ riêng Huyền Cực Giới và Hư Vô Giới là ở bên ngoài, nếu có người vào được một trong hai nơi đó thì đã được xem là cơ duyên sâu đậm mà các ngươi làm như hai giới kia chỉ là một chỗ bình thường, tùy ý để các ngươi đến dạo chơi ngắm cảnh sao?"

Bắc Dao Bảo Bảo kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt tràn đầy ghen tỵ, Bắc Dao Bảo Bảo nàng không có may mắn được biết đến một trong hai giới ngoài phạm vị kia, thế mà Tuyết Ưng ngu ngốc này lại biết tới hai cái một lúc.

Nghe bọn họ nói đến Hư Vô Giới, sau đó còn tới Huyền Cực Giới thì Thanh Liên cũng không kinh ngạc quá mức, hắn đã sớm tính được bọn họ đi chuyến này sẽ gặp cơ duyên, bây giờ thì chứng minh hắn đoán đúng rồi, chỉ có điều hắn không đoán ra được là bọn họ lại đến được Hư Vô Giới và Huyền Cực Giới.

"Huyền Cực Giới là nơi thế nào?" Thanh Liên vẫn không nén nổi tò mò.

"Nơi đó còn không bằng Hư Vô Giới, trắng lạnh như băng, ngoại trừ Truy Mộng thì những người khác không khác gì tượng đá, nơi đó không cho phép nói tới cảm tình" Tuyết Ưng chau mày, nhớ tới Truy Mộng đã hi sinh ở lại để thành toàn cho hắn thì vẻ mặt hắn liền tràn ngập áy náy.

"Truy Mộng là ai?" tới phiên Bảo Bảo truy vấn.

"là chúa tể Huyền Cực Giới, cũng là cậu của ta" ngữ khí của Ảnh Nhiên có chút ảm đạm và áy náy.

Thanh Liên cũng nhịn không được kinh ngạc, Bảo Bảo còn tính hỏi nữa nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ảnh Nhiên thì lại thôi, dù sao thời gian cũng còn dài, không cần phải nói hết trong một lúc.

Nhưng Ảnh Nhiên dường như biết Bảo Bảo đang rất tò mò nên ngẩng đầu, mỉm cười với nàng "chuyện xưa có chút phức tạp, sau này ta sẽ nói tiếp cho tỷ tỷ và Hồ vương đại nhân nghe, tóm lại ta ở Huyền Cực Giới gặp được cậu của ta, ở Hư Vô Giới gặp được cha ta, nơi đó tuy rằng có thân nhân của ta nhưng ta muốn sống ở nơi thuộc về ta, ta muốn sống ở nơi có tỷ tỷ"

"Ảnh Nhiên, Ảnh Nhiên tốt" Bảo Bảo kích động nhào tới ôm Ảnh Nhiên "thời gian qua chắc là ngươi rất vất vả rồi, sau này sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa, nếu đã quay về thì cứ ở lại Xà sơn đi, ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị phòng cho ngươi"

" Ân!" Ảnh Nhiên cúi đầu đáp ứng, hưởng thụ sự quan tâm của Bảo Bảo, cảm giác có người nhà thật tốt, tuy rằng Bảo Bảo tiểu chủ không phải là tỷ tỷ ruột của nàng, hơn nữa tuổi cũng nhỏ hơn nàng nhưng nàng lại cho mình cảm giác ấm áp như một người chị thực sự.

" Tốt lắm, trời cũng sắp sáng, tiểu yêu tinh, ngươi nên phát tin tức cho Như Mặc và Vân Thư biết tin Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên đã an toàn trở về, miễn cho bọn họ tiếp tục lo lắng" Thanh Liên nhìn sắc trời bên ngoài đã chuyển sáng trắng mà nói.

Bảo Bảo lúc này mới buông Ảnh Nhiên ra, gật đầu, nhìn thấy Tuyết Ưng thì nhớ lại chuyện tốt của mình bị hắn phá đám thì lại thấy không vui "uy, Tuyết Ưng ngu ngốc, sao ngươi còn ở đây, không phải nên báo bình an cho Mặc Mặc biết sao? Ảnh Nhiên là người nhà của ta, nếu đã trở lại thì không cho phép người khác tái động thủ động cước với nàng"

Vừa nói vừa kéo Ảnh Nhiên ra phía sau nàng, mà Ảnh Nhiên thì mặt đỏ bừng xấu hổ còn Tuyết Ưng thì trán nổi gân xanh, hắn biết gặp phải tiểu ác ma và tiểu ma nữ thì chẳng có gì tốt, chuyện gì hắn cũng không ứng phó được nhưng Ảnh Nhiên là nữ nhân của hắn, không cho hắn động tay động chân với nàng thì nghĩa là sao?

"Bảo Bảo, Ảnh Nhiên đã là người của ta" Tuyết Ưng hợp tình hợp lý tuyên bố làm cho Ảnh Nhiên càng thêm xấu hổ.

Thanh Liên thấy vậy thì không khỏi cười thầm, nhìn bộ dạng của tiểu yêu tinh thì biết nàng muốn nổi lên tính đùa giỡn, thầm than cho Tuyết Ưng luôn không biết nên nói gì và nói với ai trong trường hợp nào cho đúng, vì suy nghĩ cho tương lai của mình về sau, hắn quyết định tốt nhất là không lên tiếng.

" Ngu ngốc ưng, nhất định là ngươi chủ động khi dễ Ảnh Nhiên nhà ta, mới đó mà động tác cũng thực mau, ngươi có tin là chỉ cần ta không gật đầu, Ảnh Nhiên nhất định không dám gả cho ngươi không?" Bảo Bảo trợn mắt, ý tứ hàm xúc uy hiếp rõ ràng.

" Tiểu ma nữ, ngươi không cần quá phận, ta là nể mặt Như Mặc nên mới dễ dàng bỏ qua cho ngươi, dù sao đây cũng là chuyện của ta và Ảnh Nhiên, ngươi can thiệp làm gì?" Tuyết Ưng tức giận thét lốn.

Vừa nghe hắn nói lời này, Thanh Liên lại đưa tay xoa trán, nói Tuyết Ưng ngu ngốc thật không sai, tiểu yêu tinh nói vậy chẳng qua là muốn ép hắn ở trước mặt bọn họ mà công khai thổ lộ tình cảm với Ảnh Nhiên mà thôi, làm sao mà phá đám chưa? Hơn nữa, nghĩ tới chuyện Ảnh Nhiên vì thành toàn cho bọn họ mà không tiếc hi sinh thân mình thì so với bất cứ ai, tiểu yêu tinh cũng là người mong muốn cho Ảnh Nhiên có hạnh phúc nhất.

Có trách thì trách tiểu yêu tinh quá mức thông minh mà Tuyết Ưng lại quá mức đơn thuần, cho nên sự tình mới diễn biến thành như vậy, mà nói ra như vậy thì mới đúng là Tuyết Ưng a.

" Oa! Tuyết Ưng ngu ngốc, thái độ của ngươi là sao hả? cái gì mà là chuyện của ngươi và Ảnh Nhiên? Nàng là muội muội của ta, chuyện của nàng là chuyện của ta"

Bảo Bảo vốn đã bực mình Tuyết Ưng, ai biểu trước kia hắn nghe lời Mặc Mặc, chở Mặc Mặc diễu qua diễu lại trước mặt nàng làm nàng tức giận, bây giờ thì hay lắm, nàng có Ảnh Nhiên, có thể trnah đưa thì không ngờ hắn và Ảnh Nhiên lại yêu nhau, làm cho nàng rất hài lòng, nói như vậy chẳng qua là đùa hắn thôi không ngờ Tuyết Ưng thuộc loại ngu lâu khó đào tạo, không hiểu được ám chỉ của nàng còn chưa tính, đã thế còn dám hoài nghi quyền lợi làm tỷ tỷ của Ảnh Nhiên của nàng, xem ra con đường tình yêu của hắn quá mức thuận lợi rồi. Hơn nữa còn dám gọi nàng là tiểu ma nự, nếu nàng không để hắn nếm chút đau khổ thì không phải là nàng đang khi dễ mình sao?

Khóe miệng gợi lên nụ cười tuyệt mỹ làm cho Tuyết Ưng không tự chủ được mà lui lại "tiểu ma nữ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ chủ ý xấu xa gì, Ảnh Nhiên, nếu Thanh Liên bọn họ không có việc gì thì chúng ta nên rời đi, đã lâu không quay về Tuyết Ưng tộc cũng đã đến lúc quay về để xem tình hình trong tộc thế nào"

" Ảnh Nhiên, chúng ta mới gặp lại, ngươi sẽ rời đi ta sao? Lúc trước ngươi đã đáp ứng sẽ ở lại Xà sơn mấy ngày, giờ lại nghe lời hắn mà thất hứa với ta sao?" Bảo Bảo lập tức quay người, hai tay bưng mặt, bộ dáng như là sắp khóc nhìn Ảnh Nhiên.

Ảnh Nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là nam nhân nàng yêu, một bên là chủ nhân có ơn với nàng, mà nàng không muốn làm cho bất kỳ người nào trong số họ thất vọng, nàng nên lựa chọn thế nào đây?"

"Ảnh Nhiên, ngươi đừng để cho bộ dáng của tiểu ma nữ đánh lừa, nàng từ lúc sinh ra đã biết lừa người" Tuyết Ưng thấy Ảnh Nhiên có chút mềm lòng thì nhịn không được lớn giọng quát.

Mà Bảo Bảo bị người ta chỉ trích là gạt người từ nhỏ cũng không cãi lại, chỉ ảm đạm cúi đầu "ta biết ngươi thích Tuyết Ưng ngu ngốc này, nếu ngươi thực sự muốn đi thì cứ đi theo hắn, dù sao mấy năm qua ta cũng đã quen một mình yên lặng nhớ tới ngươi, nếu không vì cứu chúng ta thì ngươi làm sao gặp phải nhiều thống khổ như vậy"

" Tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, ta không đi, ta làm sao cũng không đi, ta ở tại chỗ này cùng ngươi, ngươi đừng khổ sở được không?" Ảnh Nhiên lập tức cảm thấy áy náy vô cùng, làm cho Bảo Bảo tiểu chủ lo lắng nhiều năm như vậy mà vừa gặp mặt đã muốn rời đi thì chắc chắn sẽ làm Bảo Bảo thương tâm, dù sao nàng và Tuyết Ưng sẽ có cả đời ở chung với nhau chứ không phải một, hai bữa

"Ảnh Nhiên, nữ nhân ngu ngốc này, ta đã nói tiểu ma nữ này từ nhỏ đã lấy chuyện gạt người làm niềm vui thế mà ngươi còn đáp ứng nàng?" Tuyết Ưng nhịn không được, trán nổi gân xanh, lớn tiếng quát Ảnh Nhiên, tiểu nữ nhân này đúng là tóc dài óc ngắn, đứa nhỏ ba tuổi cũng nhìn ra được tiểu ma nữ là đang lừa gạt nhưng chỉ có nàng là ngu ngốc tin tưởng, không tin hắn mà còn lựa chọn ở lại bên cạnh tiểu ma nữ. Thật làm hắn tức chết mà.

" Tuyết Ưng, Bảo Bảo tiểu chủ là tỷ tỷ của ta, ta không cho ngươi nói nàng như vậy, nàng sẽ không gạt ta, năm đó nếu không nhờ nàng cứu ta, nếu không phải nàng cầu Hồ vương đại nhân cởi bỏ phong ấn cho ta thì ta đã không còn sống đến bây giờ, cho nên tỷ tỷ là người quan trọng nhất đối với ta" Ảnh Nhiên còn nghiêm túc trách móc Tuyết Ưng.

"Ảnh Nhiên, ngươi đã quyết định như vậy?" Tuyết Ưng nhìn Ảnh Nhiên định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bảo Bảo đang nhìn mình thì càng tức giận hơn, cho nên thu hồi những lời định nói mà quay người đi "vậy thì tùy ngươi, ngươi đã lựa chọn ở lại đây thì ta một mình quay về Tuyết Ưng tộc"

Nói xong thì đầu cũng không quay lại liền đi ra ngoài, Ảnh Nhiên tiến lên, đưa tay muốn gọi hắn lại nhưng phát hiện hắn đã đi khỏi, cảm giác vô lực và thương cảm tràn về, đây là lần thứ hai nàng không kịp giữ hắn lại.

Nàng không hiểu vì sao mỗi lần Tuyết Ưng nói sẽ không rời khỏi nàng, sẽ không không cần nàng thì vào lúc tranh cãi sẽ xoay người bỏ đi, thái độ quyết tuyệt như vậy, ngay cả quay đầu nhìn lại cũng không, nhiều ngày ôn nhu va ngọt ngào trong quá khứ ùa về làm cho Ảnh Nhiên dao động, có phải tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng torng nước. Nàng đâm ra chán ghét bản thân mình, luôn bất an, hở chút là hoài nghi, đã nó nên tin tưởng Tuyết Ưng nhưng chính nàng lại làm cho hắn thất vọng, có lẽ trong lòng Tuyết Ưng cũng cảm thấy nàng không có thương hắn, lẽ ra lúc này nên đuổi theo hắn, ngăn không cho hắn rời đi nhưng nàng chuyện gì cũng không làm, chỉ đứng yên, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Nàng thực sự hiểu được không thể chỉ có một mình Tuyết Ưng nhân nhượng nàng mà nàng cũng nên nhân nhương hắn, lúc này hắn rời đi cũng không sao, chờ khi tâm tình của Bảo Bảo tiểu chủ tốt hơn thì nàng lập tức sẽ trở về Tuyết Ưng tộc tìm hắn, lần này nàng sẽ nhân nhượng hắn, có lẽ lúc đó nàng còn cho hắn kinh hỉ lớn hơn, bọn họ giao hoan nhiều ngày như vậy, biết đâu lúc này trong bụng nàng đã có một Tiểu Tuyết Ưng.

Nghĩ đến đây tâm tình của Ảnh Nhiên cũng khá hơn.

Nhìn sắc mặt biến hóa của Ảnh Nhiên, Bảo Bảo và Thanh Liên đều cảm giác nàng đã thay đổi, trưởng thành hơn. Quả nhiên là tình yêu thực là vĩ đại.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-60)