Ch.02 → |
Trong cuộc đời này có một số việc khi phát sinh mà làm người ta trở tay không kịp.
An Thải Trí nhìn mấy cái ảnh ở trong tay, nín thở ngưng thần một hồi lâu, vẫn không thể nào ngăn được nội tâm đang kêu gào mãnh liệt, phẫn nộ cùng thương tâm giống như sóng lớn đánh vào trong lòng nàng.
"Không biết An tổng tài đối với sự kiện này có ý kiến gì không?"
Phóng viên nam của tạp trí Bát Quái có chút bất an nhìn về nữ tử tuổi còn trẻ trước mắt, hiển nhiên nàng đã bị đả kích không nhỏ.
Đôi môi đỏ mỏng xinh đẹp, lông mi của nàng thật dài, đôi mắt nhẹ nhàng nháy, lông mày dày đậm... Bất quá, dù dung mạo của nàng động lòng người thế nào thì cũng không thể ngăn hắn xuống tay với nàng như vậy, cứ làm việc tàn khốc như bình thường vậy.
Chuyện nữ tổng tài An Thải Trí vừa mới tiếp nhận "Tập đoàn khách sạn toàn cầu An thị bị hai bên phản bội", đây sẽ là một tít làm chấn động hơn cả, đó chính là ── hai bên cùng phản bội!
"Tôi không hề có bất kỳ cái nhìn nào." An Thái Trí mặt không chút thay đổi trả lời.
"A?" Phóng viên lặng đi một chút.
"Anh còn chưa biết sao?" Nàng lãnh đạm lại cùng lạnh nhạt giương lên khóe môi xinh đẹp."Tôi cùng với vị Ngôn Kỳ Hiên tiên sinh trong tấm ảnh này đã chia tay từ ba tháng trước rồi."
Phóng viên càng thêm không thể tin, mở to hai mắt nhìn."Ngài nói là... ngài cùng Ngôn tiên sinh đã chia tay rồi sao?"
Làm sao có thể?
Ngày hôm qua đồng sự hắn mới chụp được tấm ảnh nàng cùng Ngôn Kỳ Hiên đang tại khách sạn Quân Duyệt ăn cơm trưa, hôm trước là ngày chủ nhật, bọn hắn còn chụp được hai người đang cùng nhau tại câu lạc bộ đánh gôn.
"Thân là một phóng viên truyền thông chuyên nghiệp, tin tức của anh hẳn là phải nhanh hơn mới đúng chứ." An Thải Trí dùng ngữ khí thản nhiên đem vấn đề trả lại cho phóng viên.
Phóng viên xấu hổ giật giật khóe môi, còn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Coi như ngài cùng Ngôn tiên sinh thật sự đã chia tay, chẳng lẽ ngày không hề để ý hắn hiện tại đang cùng bạn tốt của ngày là Trương Kỳ Kinh tiểu thư kết giao sao?"
Tâm của An Thải Trí khẽ đau, vì ẩn nhẫn mà nàng sắp mất đi cảm xúc rồi, vẻ xinh đẹp vẫn duy trì trên khuôn mặt trái xoan với diễn cảm lãnh đạm.
"Thật có lỗi, tôi cảm thấy vấn đề này của anh rất nhàm chán, tôi cùng Ngôn tiên sinh bây giờ chính là quan hệ bạn bè bình thường, hắn có cùng bất luận kẻ nào kết giao đi nữa thì cũng là việc của hắn."
"Nhưng mà Trương Kỳ Kinh tiểu thư chẳng những là khuê trung mật hữu của ngài (miu: ý chỉ bạn thân), hoàn cảnh gia đình của nàng ta không tốt, học phí đại học vẫn là do ngài giúp đỡ..."
"Tôi cùng Trương tiểu thư vẫn là bạn tốt thôi, tôi cùng Ngôn tiên sinh cũng chỉ là bạn, tôi chúc phúc cho bọn họ." Nhìn thấy phóng viên vẫn đang há mồm, nàng dứt khoát nói: "Trên thực tế, bọn họ kết giao là do tôi cổ vũ cùng thúc đẩy, tôi cùng Ngôn tiên sinh là bởi vì cá tính không hợp mà chia tay, mà tôi cảm thấy được bọn họ là một đôi cực kỳ thích hợp, anh cảm thấy thế nào?"
Phóng viên lại lặng đi một lúc, trong óc lại hiên lên Ngôn Kỳ Hiên anh tuấn cùng với Trương Kỳ Kinh nhu nhược văn nhã, từ bề ngoài đến cá tính, thật sự bọn hắn là một đôi cực kỳ xứng đôi.
"Tin tưởng rằng anh đã nhận ra điều đó." Nói đến câu này thì trong lòng nàng có chút gì đó co rút đau đớn, nàng hít một hơi thật sâu."Như vậy mời anh trở về đi, chuyện này căn bản là đã không có giá trị nữa, lần sau nếu còn vì một vụ tai tiếng tình dục lại đến phỏng vấn tôi, tôi nhất định sẽ nhận lời phỏng vấn của anh, không tiễn."
Nàng hạ lệnh trục khách.
Phóng viên biết điều sờ sờ cái mũi rời đi, trong văn phòng tổng tài An thị to như vậy nhất thời yên tĩnh không có tiếng động.
Ở trong những tấm ảnh kia chính là ── vị hôn phu của nàng Ngôn Kỳ Hiên và khuê trung mật hữu của nàng Trương Kỳ Kinh ra vào ô tô đến khách sạn cùng khoa phụ sản.
Bọn hắn ── phản bội nàng!
Hai bên cùng phản bội!
Nàng đem ảnh chụp xé tan thành từng mảnh, rồi tung lên trần nhà.
Sau đó, đôi mắt nàng bình thương luông sáng nhấp nháy bỗng nhiên đóng lại, lông mi thật dài rung động lên, nước mắt từ giữa đó chảy xuống.
Nàng khóc.
Nơi này đã không có người khác, nàng cũng không cần tiếp tục che dấu tình cảm của mình nữa, đây là điều bất luận là kẻ nào đều không thể chấp nhận được, nhưng mà ở bên trong nàng, ở bên trong An Thải Trí mạnh mẽ, đều không thể thừa nhận chuyện lần này mang đến đau xót!
Vì sao lại như vậy?
Một người là bạn trai kết giao với nàng từ thời đại học, luôn luôn đối với nàng là ôn nhu săn sóc, tỉ mỉ chu đáo, nàng đã cho hắn tim của nàng, vào năm trước bọn nàng đã đính hôn rồi.
Một người là tỷ muội tốt của nàng được nàng đối đãi rất tốt, bởi vì thương tiếc cho gia cảnh không tốt của cô ta, nàng có đi mua quần áo cho chính mình, thì cũng không bao giờ quên sẽ mua thêm một ít cho cô ta.
Mà bọn họ ── bọn họ lại có thể nào báo đáp nàng như thế này...
Thật tốt quá!
Thật sự là quá tốt rồi!
Từ xế chiều đến hoàng hôn, cho đến mãi khi màn đêm buông xuống, nàng luôn luôn ngồi ở trên ghế làm việc mà thất thần.
Nàng mang theo cảm xúc điên cuồng, cảm giác như mình đã ngã xuống đáy của cuộc sống
Nàng mang theo tâm tình bi phẫn, cảm thấy được Ngôn Kỳ Hiên cùng Trương Kỳ Kinh đang xin lỗi nàng.
Thậm chí cả phóng viên của tuần san Bát Quái cũng xin lỗi nàng, vì sao phải đem tin tức tàn khốc như vậy đưa cho nàng?
Nếu như cái gì nàng cũng không biết, nàng sẽ cùng Ngô Kỳ Hiên đi lên lễ đường, Trương Kỳ Kinh nhất định là phù dâu dự định duy nhất của nàng.
Chỉ là bây giờ, tất cả đều đã thay đổi rồi...
Tâm tư không ngừng ở trong đầu nàng đến đến đi đi, hai người kia đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào ở sau lưng nàng vụng trộm với nhau?
Hắn yêu Trương Kỳ Kinh nhiều hơn yêu nàng không?
Là Trương Kỳ Kinh quyến rũ hắn trước, hay là hắn động tâm với Trương Kỳ Kinh trước.
Vấn đề không chịu nổi này, nàng muốn phá đầu cũng không nghĩ ra đáp án.
Sau đó, đêm đã khuya, cả toàn bộ tòa An thị trừ bỏ bảo vệ, cũng chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
Nàng đã có một đáp án, một đáp án giữ lại sự tự tôn của nàng.
"Tâm Linh Kê Thang" của tác giả Kiệt Khắc. Phàm Phỉ Nhĩ đã nói qua một câu ── chúng ta vì sao phải uể oải? Còn không có đến phiên chúng ta đi lên đả kích đâu!
Đúng vậy, nàng vì sao phải uể oải như thế này đây?
Chẳng qua là vấn đề của một người nam nhân cùng một người nữ nhân, nàng chỉ cần vứt bỏ bọn hắn là được, còn không có đến phiên nàng đi lên đả kích đâu, ai nói nàng nhất định là người thua đâu
Cẩm lấy điện thoại, nàng bấm số điện thoại di động của Ngôn Kỳ Hiên.
Đồng thời, nàng biết mình đã mất đi tình yêu của nam nhân kia rồi, cùng với một tỷ muội tốt mà nàng đã nhiệt tình đối đãi mấy năm qua.
Niếp Thiểu Ưng trừng mắt nhìn cơm trắng trứng trần ở trong đĩa sứ màu trắng, không khoan nhượng áp chế lại sắc mặt xúc động, ngược lại lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn hòa.
"Niếp mụ, phiền vú đổi một đĩa trứng rán cho ta được không?"
Niếp mụ đã qua tuổi năm mươi cười mị nhún nhún vai."Thật có lỗi, đại thiếu gia, trứng gà trong nhà vừa vặn đã dùng hết rồi."
Một câu nhẫn, tức một cái, tha một đường, thẳng từng bước ── cho nên, không nên tức giận, ngàn vạn lần không nên tức giận... Niếp Thiểu Ưng không ngừng mặc niệm ở trong lòng, hắn lạnh lùng đẩy cái bát cơm trắng trứng trần đẩy ra khỏi trước mặt, rầu rĩ ăn sandwich.
Lão nhị của Nhiếp gia - Niếp Thiểu Sư nở nụ cười, trêu chọc nói: "Muốn nổi bão thì cứ nổi bão đi! Lão đại, giả bộ nhã nhặn làm gì đây?"
"Đúng a, đại thiếu gia, cậu cứ giận đi, tôi sẽ không để ý đâu." Niếp mụ cũng cười hì hì nói, nàng mặc tạp dề, dáng người cũng hơi mập, rất có hương vị của một người làm mẹ.
Bà thích vào buổi sáng ở trên bàn cơm chứng kiến bốn đứa trẻ này tinh thần phấn chấn hưởng thụ bữa sáng mà bà làm vì họ, đây cũng là sức sống cho một ngày của bà.
"Tôi để ý!" Niếp Thiểu Ưng hếch môi lên.
Hắn sẽ không bị mắc mưu đâu.
Hắn chỉ cần tức giận thôi liền sẽ chảy nước mắt, có câu: nam nhi có lệ không dễ rơi, coi như người khác chọc tức hắn đến mức nào như nữa, hắn cũng sẽ cắn răng mà nhịn "Người nào không biết rằng Niếp đại thiếu gia của chúng ta hận nhất trứng trần nước sôi tưới lên cơm." Niếp Thiểu Sư lại không hề sợ chết bỏ thêm một câu.
Chu Tử có nói qua, huyết khí cơn giận không thể có trướng ngại được... Niếp Thiếu Ưng lại hếch môi lên, đây là động tác quen thuộc của hắn khắc chế lửa giận của mình.
Con mẹ nó chứ, từ ngữ thô lỗ thiếu chút nữa là đã buột ra khỏi miệng, bất quá bởi vậy đã có thể phá công được rồi.
Hừ, tính nợ của hai người bọn họ vào, chỉnh hắn như vậy, hôm nào hắn sẽ đòi lại cho bằng được.
"Mẹ nó chứ."
Bỗng nhiên trong lúc đó, lão tam Niếp Thiểu Hổ đang không buồn lên tiếng đem những lời nói trong lòng huynh trưởng nói ra hết, nhưng mà dùng cái ngữ khí không hề bằng trắc gì cả, có vẻ như có chút chẳng ra gì cả.
Lão Tứ Niếp Thiểu Long cười sáng lạn, lộ ra hai hàng răng có thể đi chụp quảng cáo răng chắc khỏe nha, xét về ngoại hình mà nói, hắn là một người nam hài anh tuấn tuấn dật sáng rỡ, nhưng mà trong lòng, hắn là một đại nam nhân a.
"Nguyên lai trong lòng lão đại suy nghĩ cái này a."
Bốn huynh đệ nhà bọn họ bị nguyền rủa qua, đều có những "Khả năng đặc biệt".
Đáng tiếc, cũng không phải cái loại khả năng đặc biệt mà có thể sửa dở thành hay được, mà là loại khả năng đặc biệt quấy nhiễu người khác rất nhiều.
Lão đại Niếp Thiểu Ưng đã vừa mới nói qua, hắn mà tức giận liền chảy nước mắt, bất quá may mắn rằng hắn có thể hạn chế được sự tức giận, bằng không hắn mỗi ngày đêm đều phải rơi lên, chảy không dứt.
Cũng không kỳ quái, tính tình của hắn không tốt lắm, lại là một cái tên cuồng công việc, không nhìn được nhất chính là nhân viên không tôn trọng công việc.
Chỉ cần hắn cảm thấy được người kia không tôn trọng công việc, hắn liền khó chịu ngay, liền muốn nổi bão, thế nên hắn phải cố gắng nhẫn nhịn, bằng không hắn sẽ phải rơi lệ.
Còn về lão nhị Niếp Thiểu Sư thì may mắn hơn, hắn được nguyền rủa cái sự "nhân tính hóa".
Trong nháy mắt hắn liền có thể tâm tưởng sự thành (miu: mình có tâm hướng tới vịêc gì đạo nghĩa lớn sẽ thành công), nhưng mà không thể làm trái nghĩa hiệp. (miu: sau khi đọc xong em đã hiểu anh này có thể điều khiển ng` khác T_____________T)
Có phải câu này rất nhiều nghĩa không đây?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn cần phong lưu phóng khoáng, sẽ làm chuyện muốn làm, và không làm trái nghĩa hiệp, thật sự không nhiều lắm... Trong nguyên do đó, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại.
Lão tam Niếp Thiểu Hổ xem như là một tên bất hạnh, không phân biệt nam nữ già trẻ, hắn đều có thể tức khắc biết được đối phương đang suy nghĩ hay muốn nói cái gì.
Ngẫm lại xem, có thể biết được đối phương muốn nói cái gì, điều này rất đáng sợ nha!
Nếu khi hắn đang cùng với nữ nhân trên giường, mà đối phương lại ở trong lòng ghét bỏ bộ phận trong yếu của hắn nhỏ không đủ thì làm sao bây giờ?
Hắn còn làm được tiếp nữa sao?
Việc này còn chưa đủ thảm, thảm nhất chính là, chỉ cần là đối tượng hắn động tâm, ở trên giường hắn nhất định mềm nhũn, loại việc này đã phát sinh đến hai lần rồi.
Theo như lời ông nội hắn nói, trừ phi cái người ở trên giường mà hắn động tâm kia là nữ nhân mà hắn đích thực yêu bằng cả tính mạng, như vậy hắn mới không bị mềm nhũn như vậy.
Chỉ là cho đến nay, cái nữ tử có thể làm cho hắn động tậm để có thể hoàn thành sự nghiệp lớn "tiến công" còn chưa có xuất hiện...
Lão Tứ Niếp Thiểu Long có thể biết được những chuyện sẽ phát sinh trong vòng một tháng, cái này không tính là cái việc gì quá thần kỳ.
Chỉ là khi hắn đáp máy bay từ Nam Phi về đài loan thì biết được chắc chắn rằng trên máy bay sẽ phát sinh sự kiện cướp mà cứu được toàn bộ bốn trăm hành khách, lấy được một tờ giấy khen do chính phủ Nam Phi công bố "Vĩnh viễn là khách quý vinh dự" mà thôi.
Từ đó về sau, hắn muốn ra vào Nam Phi thì miễn được vi-sa, miễn kiểm soát, tùy hắn muốn ở lại bao lâu cũng được.
"Niếp mụ, cho tôi thêm một cốc cà phê nóng."
Niếp Thiểu ưng chẳng thèm tranh cãi với những thằng ranh này, đã phân phó cho quản gia đã phục vụ cho Niếp gia vượt qua con số 30 năm rồi.
Nếu như mà cụ nội của bọn hắn không cưới một vũ nữ thần bí xinh đẹp ở Anh quốc, thì bốn huynh đệ bọn hắn cũng không có được mấy khả năng đặc biệt như thế này.
Ông nội của bọn hắn so với bọn hắn còn không hay hơn, chẳng những lúc muốn cười thì sẽ phun nước mũi, còn nghe hiểu được lời nói của động vật.
Bởi vì như thế, nhiều khi vì đồng tình với nhóm động vật bé lưu lạc khổ sở nên kết quả là ── đặc biệt nhân nuôi một đám động vật, khiến cho bà nội của bọn hắn mẫn cảm với động vật nên đã ở riêng đến hai mươi năm rồi.
Không chỉ như thế, ông khi mà nhìn thấy bộ ngực lớn của nữ nhân liền run rẩy mười ngón tay, bởi vậy mà cái đó của bà nội bọn hắn là công chúa Thái Bình.
Còn có, vào buổi sáng ông mở to mắt nhìn qua những hình ảnh đầu tiên nhất định là các đại họa sắp phát sinh ở các nơi trong toàn cầu.
Bởi vậy mà ông cực kỳ bận rộn, có khi ngay cả dép lê cũng không kịp đi liền nhanh chóng gọi điện cho các đại sứ quán để báo tin chết này, ngăn cản không cho tai nạn phát sinh.
Cũng bởi vì cái vấn đề này, mà các nguyên thủ các quốc gia cảm kích tạ ơn, làm cho của cải của Nhiếp gia tích lũy được không ít, đây cũng là do phụ thân của bọn hắn đứng tên, là nguyên nhân có thể thành công gây dựng sự nghiệp.
Mà phụ thân của bọn hắn cũng không hề thoát khỏi cái vận mệnh có được khả năng đặc biệt, tuy rằng chỉ có một, nhưng vẫn mệt chết người.
Hắn chỉ cần xem ánh mắt của một người, là có thể biết được kiếp trước của người ta, kiếp trước kiếp trước, kiếp trước trước của kiếp trước nữa... Cho nên sao, có lúc hắn chỉ vừa mới quen một người, sẽ nhìn người ta thật là lâu, cho đên khi xem đến mấy kiếp của người ta xong rồi, mới bắt tay hàn huyên, cùng với ân cần hỏi thăm người ta.
Bất quá cũng bởi vì như thế, mà sự nghiệp của hắn rất thành công, toàn bộ công nhân đến phỏng vấn đều bị hắn "xem" qua một lần, xác định kiếp trước kiếp này đều không có vấn đề gì cả mới dám thu nhận.
Đủ nghiêm khắc chứ?
Nhất định phải có kiếp trước kiếp này đều trong trong sạch sạch mới có thể vào công tác trong "tập đoàn Mộc Thiên" của bọn hắn, dùng người mà cảnh giới như vậy thì đối với bọn hắn còn không nghiêm khắc sao
Thởi gian cực nhanh, phụ thân của bọn hắn đã qua đời, mẫu thân cũng qua đời, bà nội cũng qua đời, chỉ còn mỗi ông nội của bọn hắn còn khỏe mạnh lại khỏe mạnh như cũ cùng với bọn chúng hưởng thụ các khả năng đặc biệt này.
Hiện tại ông lão kia ít khi ra ngoài, không còn biết đến những động vật nhỏ đang lang thang đau khổ ở bên ngoài, cho nên không nuôi thêm con vật nào nữa.
Bởi vì vừa già vừa viễn thị, cho dù có mở to mắt thì nhìn hình ảnh cũng không thấy rõ lắm, nên đã ở các đại sứ quán không quên được đưa tiễn trong tiếng vinh quang, không thể nào làm tai nạn chưa phát sinh trước người báo tin chết được.
Hiện tại điều quấy nhiễu ông nhiều nhất chính là, lúc ở nhà nhìn thấy Niếp mụ, ông lão kia sẽ run rẩy mười ngón không ngừng, còn run rẩy đến mức cực kỳ lợi hại... Muốn nói đến lịch sử của gia tộc này, Niếp Thiểu Ưng kéo kéo khóe miệng lên.
May mắn hắn không hề bị di truyền khả năng đặc biệt của ông nội, bằng không hiện tại lưu hành long nhũ (miu: đừng bắt ta dịch nghĩa T__T), hắn khó có thể không run lên được.
***^____^***
"Mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ! Làm cho nam nhân ngơ ngác nhìn chỉ có mỹ nữ, cô không hiểu sao?"
An Thái Trí đang không ngừng gõ ngón tay vang lên trên mặt bàn, khóe môi cực kỳ xinh đẹp giơ lên một độ cung cao cao.
Tô Gia nhíu nhíu mày: "Nhưng mà, tổng tài a... Tập đoàn khách sạn toàn cầu An thị chúng ta từ trước đến nay lấy tao nhã làm chủ yếu, các khách sạn được phân bố khắp toàn cầu vượt qua tám mươi khách sạn quốc đều là con đường tinh xảo..."
"Ở Las Vegas mở ra một khách sạn thì thưởng thức tao nhã cái gì?" An Thải Trí cắt đứt toàn bộ lời nói của cấp dưới.
Nàng thật sự không có cách nào tiêu hóa được quản lý của bộ thiết kế luôn không có ý tưởng gì hay ho.
Quy củ là do người đặt, coi như tập đoàn khách sạn An thị luôn luôn tao nhã thì làm sao?
Chẳng nhẽ không thể nào phá quy củ sao?
Ở cái thế giới hay thay đổi này, hơn nữa là thay đổi trong nháy mắt, vì sao nàng muốn có người ủng hộ thì lại có một tư tưởng chỉ dừng lại ở Đài Loan đây?
Tô Gia là con gái của con gái của bạn tốt bà của nàng, cha của nàng quản lý một tập đoàn trong một vài năm liền tiến vào trong An thị, từ một vị trí trợ ký thiết kế nho nhỏ thăng cho tới vị trí quản lý bây giờ, không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt mỏi, nàng không thể khai trừ cô ta, đây là điều làm nàng đau đầu nhất.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản." An Thải Trí khẽ nhếch cái cằm tinh xảo lên, lặp lại n lần những chủ trương của mình đã sớm nói qua ở trong hội nghị.
"Những người phục vụ trong khách sạn toàn bộ phải là những mỹ nữ tóc vàng, ba vòng tiêu chuẩn giống như muốn dụ dỗ người, tốt nhất có phong cách mê người giống như Lina, sau đó mặc bikini màu vàng vào, quấn quanh đó là một cái quần lụa mỏng, tiền lương hậu đãi, đúng trọng điểm, cần có thể chịu nhịn được tay heo của những người khách, hiện tại tôi nói cho cô hiểu, sau đó đem những thiết kế vốn nát vụn này đầu tư thêm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận."
"Thế nhưng làm thế là trái với phong tục thiện lương a, nói như vậy còn có thể tìm đâu ra nhiều người như Lina đây..."
Tô Gia xoay người đi ra phía cửa của phòng tổng tài, còn nói thầm.
Đợi cho người vừa bước qua cửa, An Thải Trí lập tức cầm lấy cái gạt tàn thuốc làm bằng thạch anh ném về phía trước.
May mắn chất liệu cái gạt tàn thuốc này có gỗ đủ dày, và cái thảm của phòng tổng tài lại đủ dày mềm, cái gạt tàn thạch anh cao quý cũng không bị phá hủy.
"Gặp quỷ!" An Thải Trí cực kỳ không văn nhã nguyền rủa một tiếng."Cái loại vận mệnh này, tiếp tục bước lớn đi, cũng không bước qua Hoàng Hà đi!"
Nàng là ông chủ, lại bị những cấp dưới lĩnh tiền lương của nàng làm vỡ mộng, còn cậy già lên mặt nữa, thực là họa lớn từ tâm phúc của nàng, nàng nhất định phải loại trừ ra mới thoải mái được, nếu không vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh... "Dì Tiểu Trí!"
Một tiểu cô nương chưa đủ bốn tuổi vội vàng chạy vào, lại không khoan nhượng bị cái thể tích lớn lao của cái gạt tàn thuốc làm cho vấp ngã xuống đất.
"Trời ạ!"
An Thải Trí vội vàng chạy về phía tiểu cô nương, nhanh chóng đem cô bé đang khóc oa oa ôm vào trong lòng ngực của mình.
"Đồng Đồng ngoan, là dì không tốt, dì ném loạn đồ vật này hại cho cháu ngã..." Nàng nhẹ giọng dụ dỗ tiểu cô nương, vẻ mặt ôn nhu đột nhiên hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp kiên cường của nàng từ trước đến nay.
Nàng là một nữ cường nhân, cuồng công việc, chỗ mềm mại duy nhất trong lòng chính là vật nhỏ xinh đẹp này, trình độ cưng chiều của nàng đối với Đồng Đồng, ngay cả nàng đều cảm thấy ngoài ý muốn,
"Sao lại thế này a?"
An Thải Tuệ một thân quần áo màu trắng đi đến, trên mặt mang theo tươi cười, thật sự không có chút khân trương nào.
"Đồng Đồng bị vấp vào gạt tàn, đều là do chị không tốt, đi, chúng ta đi đến quán MacDonald ở đối diện để mua cho cháu cái kem trứng cuốn ăn."
Tiểu cô nương lập tức nín khóc mỉm cười."Dì, Đồng Đồng muốn ăn kem."
"Được ~" Thanh âm nàng kéo dài, hôn lên cái khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một cái, lộ ra vẻ sủng nịnh ở bên trong.
Một lúc sau, hai nữ nhân cùng một tiểu cô nương đã ngồi ở gần cửa sổ của tiệm ăn nhanh rồi.
Đồng Đồng ở trong phòng chơi của trẻ em cùng những bạn nhỏ chơi trông cực kỳ vui vẻ, chị em An Thị thì tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi uống cả phê nóng thơm nồng nàn.
"Tại sao lại ném cái gạt tàn thuốc? Là người cấp dưới nào đó làm cho chị tức giận sao?"
An Thải Tuệ biết rõ cá tính của chị mình, ở trong công việc, nàng yêu cầu mọi người tuyệt đối phải phục tùng nàng, cũng hận nhất là cùng cấp dưới tranh luận.
"Còn có thể là ai?" An Thải Trí hếch hếch cái môi đỏ mọng lên.
An Thải Trí thản nhiên cười."Tô gia tỷ."
Chị của nàng chính gốc cũng là một mỹ nhân, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, cái mũi cao xinh đẹp, còn có đôi môi khéo léo đỏ mọng, làn da thì không cần phải nói, nàng là một người cuồng công việc, cho nên quanh nằm đều ở trong văn phòng làm việc liều mình, căn bản là không có cơ hội phơi nắng, cho nên vô cùng mịn màng.
Đáng tiếc, duyên phận nam nhân của nàng lại cực kém.
Từ sau bốn năm trước nàng cùng vị hôn phu giải trừ hôn ước, cạnh nàng sẽ không còn có xuất hiện bất kỳ một bạn nam nào cố định, thư của nàng Lý Tư là ngoại lên duy nhất.
Nàng không biết chị nàng vì sao phải cùng vị hôn phu đang tình cảm thâm tình lại giải trừ hôn ước, chính là từ sau lúc đó, nàng sẽ ký thác hết vào công tác, cái này thật sự không phải là chuyện tốt.
"Cái lão xử nữ kia, chị hoài nghi nghiêm trọng là hormone của nàng bị mất cân đối, ta muốn nàng tìm những mỹ nhân mặc bikini ở trong khách sạn bên Las Vegas của chúng ta để làm phục vụ, nàng còn nói trái với phong tục thiện lương?!" Yên Thải Trí căm giận bất bình nói: "Em nói cái này có gì sao?"
An Thải Tuệ thản nhiên cười.
"Quan niệm của Tô Gia tỷ có chút bảo thủ, bất quá nàng cũng là có hảo tâm, cho dù là xem ở trên phương diện bà con, chị cũng đừng có cùng nàng chấp nhặt như thế."
"Bởi vì có bà cũng với kim bài miễn tử, nàng mới có thể không hề đem chị để vào trong mắt." An Thải Trí lầm bầm hai tiếng."Chờ xem, chị sẽ tính toán thời gian xây dựng khách sạn ở Châu Phi, sau đó điều nàng qua trấn thủ biên cương ở mảnh đất đó, xem nàng mặc quần áo thổ dân Châu Phi còn có dám nói bọn hắn trái với phong tục thiện lương không!"
"Tỷ, xem ra tình cảm của chị cùng với Tô Gia tỷ thật sự rất sâu sắc nha." An Thải Tuệ trêu ghẹo nói: "Sao không dùng tinh lực cùng tiền vào việc khác đi?"
"Việc nào bây giờ đây?" Nàng nhún nhún vai, ánh sáng trong mắt vừa hiện, nhất thời tinh thần cũng rung lên."Vào lúc sinh nhật Đồng Đồng, em không phải đáp ứng muốn dẫn nó đi Tokyo chơi công viên Disneyland sao? Không bằng chị an bài vài ngày nữa, chúng ta cùng nhau mang Đồng Đồng xuất ngoại chơi!"
An Thải Trí dở khóc dở cười lắc đầu." Em nói như vậy không có nghĩa là đem tiền cùng thời gian vào việc khác mà đến trên người con gái em."
Tỷ tỷ đối với Đồng Đồng yêu thương, nàng rất cảm tạ, nhưng mà nàng không muốn làm một muội muội ích kỉ, nàng hi vọng tỷ tỷ cũng có hạnh phúc gia đình của chính mình, có được con của mình.
"Nga? Chị đây không có hứng thú." An Thải Trí nhíu nhíu mi, nếu không phải là mang Đồng Đồng ra ngoài chơi, nàng sẽ không hăng hái lắm."Chị tình nguyện làm việc, trong công ti còn có rất nhiều việc cần chị giải quyết."
Nói xong, nàng uống ngụm cà phê, ảnh mắt nhìn thấy ngoài cửa sổ đông ngịt, trong lòng thầm nghĩ ở tại vị trí trong làng du lịch An Thị sẽ đầy khách du lịch đến quốc khánh, nhất định phải làm cho thật tốt mới được...
"Tỷ ──" không cần nhìn cũng biết tỷ tỷ nàng đang xuất thần nhất định suy nghĩ công việc, An Thải Tuệ thở dài."Chị khi nào thì phải ra khỏi quán đây?"
"Cái gì?" An Thải Trí nhíu nhíu đầu mi.
Thải Tuệ hỏi đây là vấn đề gì quỷ gì đó? Còn hỏi rất nghiêm trang, nói rất không giống sao.
An Thải Tuệ nháy mắt vô tội, chị em các nàng có được đôi mắt đen truyền và sáng ngời giống nhau."Chị không phải là nữ đồng chí sao?"
"Là ai nói cho em chuyện vớ vấn như vậy?" An Thải Trí chán nản nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn."Đây cũng là người phóng viên vu vơ của Bát Quái, em nói cho chị biết, chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
"Không ai nói cho em biết cả, là em tự đoán thôi." An Thải Tuệ dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, chậm rãi nói: "Tỷ, trên vai chị có gáng nặng quá lớn, hãy tìm một nam nhân đến để chia sẻ cùng đi."
Từ sau lần phụ thân không báo trước bị trúng gió kia, làm cho tỷ tỷ nàng liền chịu không nổi mà tiếp quản trách nhiệm to lớn của tập đoàn An thị, không để cho chính mình làm ra một lỗi lầm nào.
Nàng từng nghĩ tới, có phải vì công việc nặng nề của tỷ tỷ mà chị ý cùng với vị hôn phu càng lúc càng xa kia giải trừ hôn ước không?
Đáp án nàng không thể nào biết được, nhưng nàng là một cô muội muội lại có thể tự mình hưởng hạnh phúc, vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn, đem bà cùng công tử đều ném cho tỷ tỷ mình gánh vác, nàng thật sự thật ích kỷ.
"Ai nói rằng có nam nhân thì liền có thể thay nữ nhân chia sẽ mọi thứ nao?" An Thải Trí dùng tay mình vuốt vuốt cái chén trống không giải thích."Tình yêu là một tòa nhà kẹo, rất ngọt, nhưng rồi cũng nhất định sẽ hòa tan thôi."
Cái tòa nhà kẹo trong lòng này đã bị hòa tan từ mấy trăm năm trước, chỉ là tổn thương trong lòng, lại không dễ dàng hòa tan được như vậy.
"Yên tâm đi, nha đầu ngốc!" Bỏ mặc những suy nghĩ trong đầu, nàng giương khỏe miệng lên nở nụ cười. "Chị không biết mình còn có thể yêu nam nhân hay không, nhưng mà chị cam đoan với em, coi như chị không thể nào tiếp tục yêu nam nhân, thì chị cũng sẽ không đi thích nữ nhân là được chứ gì."
Ch. 02 → |