Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 36

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng khi từ từ mở mắt ra thì đồng thời lúc đó, cô bỗng ý thức được rằng Thời Chung sẽ không gọi cô như vậy. Giọng nói dịu dàng đánh thức cô dậy này rõ ràng là của...

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn đang đứng trước mặt mình.

Thịnh Gia Ngôn bắt gặp ánh mắt của cô thì chỉ nhỏ nhẹ nói hai chữ: "Đi thôi!"

Vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên, dường như hoàn toàn không cần phải giải thích tại sao mình lại có mặt ở đây. Nhưng sao Nhậm Tư Đồ có thể bỏ qua vấn đề này một cách dễ dàng được."Sao anh lại..." Nhậm Tư Đồ nhìn ngó xung quanh, xác định mình vẫn đang ở nhà Thời Chung."... Ở đây?"

Vừa nhắc tới chuyện này, cuối cùng Thịnh Gia Ngôn cũng không kìm được tiếng thở dài."Anh ta bảo anh tới đây đón em về."

"..."

Nhậm Tư Đồ không thể ngờ được rằng một Thời Chung luôn ước gì có thể ném Thịnh Gia Ngôn xuống rãnh Mariana(*), đề phòng cô và anh có qua lại gì với nhau, bây giờ lại đề ra yêu cầu này. Thất vọng và ngạc nhiên, rốt cuộc thì cái nào nhiều hơn, Nhậm Tư Đồ đã không thể phân biệt được, nhưng giọng nói thì trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Vậy anh ấy đâu?"

(*) Rãnh Mariana còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất được biết đến, nằm trên phần đáy của khu vực Tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.

"Anh ta nói là xuống dưới lầu mua gói thuốc, khi trở về không muốn nhìn thấy hai chúng ta nữa."

Thịnh Gia Ngôn nói xong thì nhìn Nhậm Tư Đồ, cảm thấy cô đang đờ người ra. Anh do dự một chút rồi hỏi với vẻ thăm dò: "Hay là... em ở đây đợi anh ta, anh xuống dưới xe đợi em?"

Nhậm Tư Đồ cúi đầu im lặng nghĩ ngợi, do dự hồi lâu mà vẫn không thể quyết định được, cho đến khi vô tình liếc mắt nhìn thấy mấy đĩa thức ăn bẩn được đặt trên kệ bếp thiết kế mở...

Đó là những thứ mà cô đã dùng để đựng thức ăn khi nãy.

Cô thuận theo mấy cái cái chén đĩa nhìn xuống phía dưới, đó là thùng chứa thức ăn thừa. Những món cô nấu toàn bộ đều bị đổ vào trong đó.

Nếu anh ăn những món cô nấu, dù chỉ một miếng thôi thì cô đã không đến nỗi cảm thấy bất lực như lúc này. Có lẽ cô thực sự không hợp với mấy chuyện theo đuổi này, khi nhìn thấy thức ăn bị đổ trong thùng rác, cô lập tức muốn lùi bước.

Thấy Nhậm Tư Đồ không nói tiếng nào mà đứng dậy, nhưng lại không đi về phía cửa chính nên Thịnh Gia Ngôn hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Nhậm Tư Đồ không trả lời anh mà lẳng lặng đi về phía kệ bếp, xắn tay áo lên rửa mấy cái đĩa kia.

Thịnh Gia Ngôn nhìn bóng lưng của cô, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nhậm Tư Đồ cũng lấy làm lạ là giờ phút này mà cô vẫn còn tâm trạng để đi rửa bát. Đó là bởi vì trong đầu cô cứ luôn vang vọng câu Thời Chung nói trước khi ra khỏi nhà: "Em ăn xong không rửa bát đũa, chẳng lẽ bảo anh rửa giùm em?"

Nếu sau này bọn họ không gặp lại nhau nữa thì câu nói đó sẽ trở thành câu trò chuyện cuối cùng giữa họ... Vậy thì cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, rửa bát đũa sạch sẽ, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì chứng tỏ mình vừa ở đây. Nhậm Tư Đồ nghĩ như thế, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống mu bàn tay cô. Rửa mấy cái bát thôi mà cũng khóc được, có lẽ cô là người đầu tiên trong lịch sử. May mà giọt nước mắt kia nhanh chóng bị nước cuốn trôi, không để lại chút vết tích. Cô đặt bát đĩa vào tủ khử trùng, quay lại nói với Thịnh Gia Ngôn: "Đừng đợi nữa, chúng ta đi thôi."

Ra khỏi nhà Thời Chung, Nhậm Tư Đồ đi về phía chiếc xe của mình đang đậu bên đường, không kìm được phải quay lại nhìn tòa nhà thêm lần nữa.

Khi cô quay đầu lại thì thấy Thịnh Gia Ngôn đã lên xe của anh. Xe của Thịnh Gia Ngôn đậu cách xe cô không xa. Dường như muốn hỏi tại sao cô vẫn chưa lên xe, anh nháy đèn pha vài cái để ra hiệu với cô. Nhậm Tư Đồ không còn thời gian để thể hiện sự lưu luyến sau cùng nữa, cô bấm nút điều khiển trên chìa khóa, kéo cửa xe ra. Khi bỏ chìa khóa vào túi xách, tay chạm phải ví tiền của mình, cô liền dừng lại.

Nhậm Tư Đồ lấy chiếc thẻ chìa khóa từ trong đó ra.

Mấy hôm trước, cô đến tìm Thời Chung, muốn dùng thẻ chìa khóa này để vào nhà, đáng tiếc hệ thống lại báo là thẻ đã mất hiệu lực. Thời Chung đã thay toàn bộ hệ thống khóa trong nhà. Mãi đến lúc này, cô mới ý thức được rằng mình cần phải ném tấm thẻ đã trở thành phế thải này đi.

Nhậm Tư Đồ cọ xát mép thẻ một lúc, vẫn còn thấy luyến tiếc không nỡ bỏ. Nhưng cuối cùng cô cũng cắn răng ném tấm thẻ vào thùng rác bên đường rồi leo lên xe, rời khỏi đó cùng Thịnh Gia Ngôn.

Thời Chung nhìn theo xe của cô cho đến khi khuất hẳn.

Anh đứng dựa người vào bức tường bên hông tòa nhà để hút thuốc. Giữa làn khói thuốc đang tan dần, anh nhìn thấy cô rời khỏi nhà mình, thấy trước khi lên xe cô còn lưu luyến quay lại nhìn nó thêm lần nữa, cuối cùng thấy cô dứt khoát ra đi. Điếu thuốc trên tay anh cũng sắp cháy tới đầu lọc.

Nhưng sau khi hút xong một điếu, Thời Chung vẫn không có ý định lên lầu. Có lẽ trong nhà vẫn còn vương lại hơi thở của Nhậm Tư Đồ, Thời Chung rất lo là chỉ cần ngửi thấy chút mùi hương thuộc về cô thì anh sẽ không kiềm chế được mà đi tìm cô, như thế những chuyện mà anh làm trong đêm nay sẽ đổ sông đổ biển mất.

Bây giờ không phải là lúc đi tìm cô. Trong thời khắc bản thân mình còn lo không xong thì Thời Chung không muốn dựa vào cô, không muốn coi cô như một cái lò để sưởi ấm. Dự án bất động sản kia bị trì hoãn thêm ngày nào thì ngày đó còn tổn thất cả triệu bạc. Sáng hôm nay, còn có một cuộc gọi khiến cho anh phải ra khỏi nhà gấp. Hộp đêm của người bạn mà anh góp cổ phần dính dáng tới hoạt động mại dâm. Tuy việc bắt mại dâm chưa bị đồn ầm ĩ, báo chí tạm thời vẫn chưa đưa tin tức gì nhưng cũng đã đủ khiến những người có liên quan phải sứt đầu mẻ trán. Vả lại sáng nay Thời Chung cũng nhận được một tin mật là người của tổ chuyên án sẽ "đến thăm" công ty của anh vào chiều nay. Anh không khỏi than thở đúng là tai bay vạ gió. Nhờ người ta nhắc nhở, Thời Chung mới biết nhà họ Tưởng sớm đã tung tin là sẽ cho anh một bài học. Những cơn sóng gió dồn dập kéo đến gần đây rất có thể là do Tưởng Lợi Đức muốn xả giận thay cho đứa con vô dụng Tưởng Lệnh Thần của mình và công ty xây dựng Lợi Đức đang trên đà xuống dốc kia.

Thời Chung đứng dựa vào tường, hóng gió đêm, bất giác nửa gói thuốc đã bị anh hút hết. Cai thuốc bao lâu nay, giờ đột nhiên hút một lượng thuốc lớn như thế, cơ thể anh gần như không thể chịu được, anh cảm thấy miệng mình khô đắng. Di động của anh đổ chuông, là một dãy số lạ. Thời Chung vừa nghe máy liền cảm thấy cổ họng khó chịu, không nhịn được phải hắng giọng vài cái, chưa kịp nói tiếng nào thì đầu bên kia đã mở miệng trước: "Anh Thời, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau."

Chất lượng âm thanh của điện thoại rất tốt, Thời Chung vừa nghe liền nhận ra ngay đó là tiếng của ai. Vì thế, anh cảm thấy cổ họng mình càng thêm khó chịu, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn: "Luật sư Thịnh, tôi và anh không quen nhau lắm, giữa chúng ta có gì để nói chứ."

Đầu bên kia, Thịnh Gia Ngôn ngập ngừng một lát."Vậy nếu tôi nói tôi định ngày mai sẽ cầu hôn cô ấy nên hôm nay nhất định phải khiến cho quan hệ của ba người chúng ta trở lại quỹ đạo ban đầu thì sao?"

"..."

Đúng là trái đất tròn. Trong cuộc gọi trước, Thời Chung chỉ dùng một câu "qua đây đón cô ấy đi" là đã khiến Thịnh Gia Ngôn phải á khẩu; còn lúc này, đổi lại anh mới là người phải hóa đá, không thể thốt ra được lời nào.

Mãi một lúc lâu sau, Thời Chung mới có thể lên tiếng, có điều cổ họng như thít chặt lại, mỗi chữ thốt ra đều cảm thấy gian nan khó nhọc: "Gặp ở đâu?"

Đã không phải bạn cũ lâu ngày gặp lại, mà nói cho công bằng thì họ cũng không phải là tình địch giáp mặt đấu đá nhau nên địa điểm gặp được chọn một cách rất sơ sài – ngay tại cửa hàng hai mươi tư giờ mà Thời Chung vừa mua thuốc hút.

Nhân viên thu ngân đứng sau quầy đã sớm gật gà gật gù. Bao thuốc mà Thời Chung mua lúc nãy đã bị anh hút hết nên giờ phải mua thêm một bao khác. Anh còn chưa kịp khui nó ra thì Thịnh Gia Ngôn đã tới.

Hai người đàn ông hẹn gặp nhau trong cửa hàng vào lúc đêm khuya khiến cho nhân viên đang ngủ gà ngủ gật kia cũng phải ngước lên nhìn với vẻ cảnh giác. Sau khi thấy tuy sắc mặt hai người hơi lạnh lùng nhưng không có hành động gì khác thường thì anh ta mới yên tâm tiếp tục ngủ gục.

Thịnh Gia Ngôn cũng ngồi lên chiếc ghế chân cao được kê sát bên cửa sổ.

Thịnh Gia Ngôn nhìn Thời Chung bên cạnh mình, thấy anh không hề có ý định nhắc tới chuyện này thì bèn lên tiếng trước: "Nhậm Tư Đồ không chịu nói gì cả, những gì mà tôi biết đều được nghe từ Tôn Dao nên có thể nhầm lẫn chỗ nào đó, nhưng chắc là tình hình đại khái không có gì sai. Anh và Nhậm Tư Đồ đã chấm dứt hoàn toàn, tôi nói đúng chứ?"

Thời Chung nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

"Nguyên nhân chia tay là gì? Anh cảm thấy cô ấy không hề tin tưởng anh, cho nên chỉ cần có biến cố gì, dù là rất nhỏ thì cô ấy cũng có thể rời xa anh. Điều này khiến anh cảm thấy tình cảm của hai người là không ngang bằng ư? Hay là anh cảm thấy cô ấy và Nhậm Tư Đồ anh thầm thương trộm nhớ trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau. Người trong quá khứ rất hoàn hảo, khiến anh lưu luyến còn người ở hiện tại thì cứ luôn lo được lo mất, khiến anh cảm thấy vừa mệt mỏi vừa thất vọng?"

Thời Chung trả lời bằng một câu hết sức ngắn gọn: "Đó cũng là một nguyên nhân."

Thịnh Gia Ngôn cũng không truy hỏi những nguyên nhân khác là gì mà chỉ bật cười. Nụ cười ấy giống như một người đã từng trải qua sóng gió cuộc đời đang chê cười một cậu thiếu niên ngây thơ và lỗ mãng."Rốt cuộc anh có biết tại sao cô ấy lại trở nên như thế này không?"

"Có nghe cô ấy nói qua, là do bố cô ấy ngoại tình." Thật ra lúc này đầu óc của Thời Chung không đặt vào cuộc đối thoại giữa mình và Thịnh Gia Ngôn. Mỗi lần nhớ tới câu "tôi định sẽ cầu hôn cô ấy vào ngày mai" thì lại không nhịn được, ngón tay siết chặt lại khiến bao thuốc trong tay bị bóp nhăn nhúm mà hoàn toàn không hay biết.

Thịnh Gia Ngôn dùng câu nói của Thời Chung lúc nãy để đáp trả lại anh: "Đó cũng là một nguyên nhân. Bố của cô ấy là một kiểm sát viên rất có uy tín ở quê nhà. Khi ấy, tôi về nước học một năm theo chương trình trao đổi sinh viên, Nhậm Hiến Bình là giảng viên thỉnh giảng của trường chúng tôi năm đó. Tuy tôi chỉ học Nhậm Hiến Bình một năm nhưng luôn xưng hô với ông ấy là thầy Nhậm, còn thường được ông ấy gọi tới nhà ăn cơm, cũng vì thế mà quan hệ giữa tôi và Nhậm Tư Đồ rất thân thiết. Nhưng tôi chỉ ở trong nước hết một năm ấy là lại trở về, Nhậm Tư Đồ thường lên mạng chat với tôi, tôi cũng quen với việc vừa mở MNS Messenger ra là nhìn thấy tin nhắn của cô ấy..."

Thời Chung không nhịn được phải "hừ" lạnh một tiếng."Anh kể lại quá trình tình yêu chớm nở của cô ấy với anh sao?"

*****

Thịnh Gia Ngôn chỉ khẽ liếc nhìn Thời Chung một cái, tình yêu và sự ghen tuông rất dễ khiến con người ta trở nên ấu trĩ. Trong sự lạnh lùng châm chọc của Thời Chung có chứa sự ghen tuông khiến cho Thịnh Gia Ngôn cảm thấy bó tay với anh. Chẳng phải là luôn miệng nói không quan tâm tới cô ấy nữa sao, thế còn ghen tuông làm gì?

Thịnh Gia Ngôn không trả lời Thời Chung mà chỉ nhìn anh rồi nói tiếp: "Nhưng bỗng một ngày kia, cô ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi. Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, tưởng rằng cô ấy vừa mới thi đại học xong nên chạy đi đâu đó du lịch để thư giãn vì thế không có thời gian lên mạng. Mãi đến một ngày kia, từ một người bạn, tôi mới biết được tin Nhậm Hiến Bình ngoại tình, vợ ông ấy phóng hỏa muốn thiêu chết cô gái kia nhưng không thành, ngược lại còn khiến con gái mình mắc kẹt trong biển lửa. Sở dĩ các bạn học đều nghe được tin tức này là vì người mà Nhậm Hiến Bình ngoại tình cũng chính là bạn học cùng khóa với chúng tôi."

Thịnh Gia Ngôn nhìn lại Thời Chung thì thấy mặt anh đã tái mét, trong mắt dần dâng lên nỗi đau đớn vô bờ.

Nhưng cho dù bây giờ Thời Chung có cảm nhận được nỗi đau ấy đi chăng nữa thì cũng không bằng một góc những gì mà anh đã tận mắt chứng kiến, và càng không thể so với nỗi đau mà chính bản thân Nhậm Tư Đồ phải chịu đựng...

Thịnh Gia Ngôn thở dài."Lúc ấy tôi vội quay về nước, chính mắt nhìn thấy Nhậm Tư Đồ đau đớn đến chết đi sống lại trong phòng vô trùng của bệnh viện. Vết thương lở loét, di căn nên hàng ngày cô ấy đều phải sát trùng, cảm giác đau đớn ấy anh không tài nào tưởng tượng được đâu. Một kỳ nghỉ tuyệt vời, ngày khai giảng năm học, cuộc sống tràn trề thanh xuân thời đại học... Cô ấy đều bỏ lỡ, chưa từng trải qua. Bởi vì sai lầm của bố mẹ mà cô ấy đã để lỡ mất bao nhiêu chuyện tốt đẹp. Những năm tháng lẽ ra phải được sống vô tư thoải mái nhất thì cô ấy lại trải qua trong cơn đau đớn. Thế tại sao anh còn bắt cô ấy phải giống như Nhậm Tư Đồ mà anh biết năm đó, trong sáng như một ly nước suối, vừa nhìn là thấy đáy?"

"..."

"Cho nên, anh hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy, anh dựa vào đâu mà bắt cô ấy phải hiểu anh? Bắt cô ấy tin tưởng anh?"

"..."

"Còn nữa, anh biết tại sao khả năng nấu nướng của cô ấy lại tệ đến thế không?"

"Bởi vì cô ấy có nỗi ám ảnh rất lớn với những ngọn lửa. Lúc đầu, hễ bật bếp lên là cô ấy sẽ chìm trong bóng ma ám ảnh ấy. Đó đều là chuyện tôi tận mắt chứng kiến thì mới biết, bởi vì cô ấy rất sĩ diện, không nói với người khác. Cô ấy không dám bật bếp nấu ăn nên hàng ngày cứ mua thức ăn bên ngoài, mãi đến khi đón Tầm Tầm về nhà, trên thị trường cũng xuất hiện bếp âm không thấy lửa thì cô ấy mới bắt đầu học nấu ăn. Nhưng khi đó cô ấy đã đi làm. Vừa làm việc vừa phải chăm sóc Tầm Tầm, anh còn mong chờ khả năng nấu nướng của cô ấy có tiến bộ sao? Tầm Tầm chê cô ấy nấu ăn không ngon, cô ấy có bao biện cho mình câu nào không, hay lại sống nhờ vào thức ăn bên ngoài? Hôm nay cô ấy nấu cho anh vài món, có phải anh chẳng thèm ngó qua lấy một cái không? Thậm chí còn đổ nó đi? Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm thế, bởi vì tôi biết đối với cô ấy, mấy món ăn đơn giản đó chính là thành quả mà cô ấy đã cố gắng khắc phục trở ngại về mặt tâm lý của mình để làm ra. Còn anh... anh hoàn toàn không biết gì cả."

"..."

"Hơn nữa chuyện cô ấy không dám tin tưởng bất cứ ai cũng không phải từ khi quen anh mới bắt đầu. Cô ấy bị bố mình phản bội, suýt nữa bị mẹ mình thiêu chết, anh cảm thấy cô ấy còn dám tin tưởng người khác sao? Nhưng sau khi về nước, cô ấy đã rất cố gắng để khắc phục điều này, cố gắng tin tưởng vào người khác. Lúc đầu khi Tầm Tầm mới về ở với cô ấy, cô ấy đã thuê bảo mẫu đến chăm sóc cho thằng bé nhưng không lâu sau, cô ấy liền phát hiện ra bảo mẫu kia có vấn đề về thần kinh, thường hay lấy Tầm Tầm ra để trút giận. Sau đó, dường như cô ấy không thể tin tưởng vào bất cứ ai khác, cũng không qua lại với bất cứ bạn bè nào. Ngoại trừ tôi, Tôn Dao và Mạc Nhất Minh, có lẽ trong thế giới của cô ấy đã không còn ai khác. Mà anh, đột nhiên xâm nhập vào thế giới của cô ấy, bây giờ lại đột nhiên ra đi, anh làm như thế rốt cuộc là tại sao?"

Đột nhiên xâm nhập vào thế giới của cô ấy, bây giờ lại đột nhiên ra đi... Đúng vậy, anh làm thế rốt cuộc là sao chứ?

"Anh nói xong chưa?" Thời Chung lạnh lùng ngắt lời của Thịnh Gia Ngôn.

Vẻ mặt vốn cảm động và đau đớn kia đột nhiên trở nên bực dọc và mất kiên nhẫn khiến cho Thịnh Gia Ngôn ngơ ngác không hiểu nổi. Anh đã nói tới nước này mà người đàn ông kia còn ép buộc bản thân mình ngoảnh mặt làm ngơ thì anh cũng không còn gì để nói nữa.

"Còn một câu cuối cùng. Có lẽ trong mắt mọi người, kể cả anh, cô ấy hoàn toàn không xứng với sự chờ đợi trong bao nhiêu năm nay của anh nhưng trong mắt tôi, là anh không xứng với cô ấy."

Thời Chung lẳng lặng lắng nghe Thịnh Gia Ngôn nói xong câu cuối cùng rồi bất ngờ bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi thẳng về phía cửa...

Cuối cùng Thịnh Gia Ngôn cũng hiểu được tại sao lúc nãy người đàn ông này lại lạnh lùng ngắt lời anh như vậy, thì ra là nôn nóng muốn đi tìm Nhậm Tư Đồ.

Ý thức được điều này, cuối cùng trong lòng Thịnh Gia Ngôn cũng thấy được an ủi phần nào. Nhưng chút vui mừng ấy đột nhiên bị sự chua xót bất chợt nảy lên trong lòng nhấn chìm không thấy tăm hơi. Thật ra trước khi đến đây, Thịnh Gia Ngôn đã suy nghĩ rất kĩ, khi anh kể cho Thời Chung nghe những bí mật của Nhậm Tư Đồ cũng chính là lúc anh tự tay đặt một dấu chấm hết vào tình cảm giữa mình và cô.

Anh vốn không hề muốn làm như thế, hoặc nên nói anh rất vui khi nhìn thấy Nhậm Tư Đồ hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ tình cảm với Thời Chung. Nhưng không đầy một tiếng đồng hồ trước, khi anh và cô cùng bước ra khỏi nhà của Thời Chung, anh ngồi trên xe của mình nhìn cô đứng bên cạnh chiếc xe, lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng quay đầu nhìn căn hộ của Thời Chung, cuối cùng lưu luyến bịn rịn mà quăng đi thứ gì đó giống như là một tấm thẻ.

Lúc ấy khoảng cách giữa Thịnh Gia Ngôn và Nhậm Tư Đồ khá xa nên anh không thấy rõ đó là thứ gì nhưng không cần suy nghĩ anh cũng đoán được thứ đó chắc chắn có liên quan đến Thời Chung. Và cho dù cách một khoảng như vậy thì Thịnh Gia Ngôn vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau toát ra từ người cô.

Đó chính là biểu cảm mà người ta hay thể hiện khi hoàn toàn mất đi thứ quan trọng nhất đời mình. Lần cuối cùng anh nhìn thấy vẻ mặt ấy ở cô là lúc cô ngồi trên bậc thềm của tòa án, bởi vì không được vào phiên tòa nên chỉ có thể ngồi bên ngoài, chờ đợi trong cái nắng oi ả nóng bức của mặt trời mùa hạ năm ấy. Lúc Thịnh Gia Ngôn tìm thấy cô thì cô vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, lén trốn khỏi bệnh viện chạy tới đó. Khi cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Gia Ngôn, nước mắt lập tức tuôn ra ào ạt.

Ở trong bệnh viện, dù anh đã chứng kiến cô đau đến chết đi sống lại, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, ngửa đầu lên nhìn anh, lặng lẽ rơi nước mắt thì anh biết trong lòng cô có một cảm giác còn hơn cả đau đớn, đó chính là bi thương.

Khi cô vứt bỏ tấm thẻ chìa khóa ấy, bước lên xe, tuy không rơi một giọt lệ nào nhưng Thịnh Gia Ngôn vẫn có thể nhận ra đó cũng là bi thương... Trước đây, có nhiều lúc anh giả vờ như không hiểu tình yêu mà Nhậm Tư Đồ dành cho mình, nhưng phần lớn thời gian, anh lại rất hiểu Nhậm Tư Đồ, thậm chí hiểu hơn cả bản thân cô. Anh biết nỗi bi thương của cô là vì ai. Vì thế, so với việc ích kỷ, chỉ biết cho cô một vòng tay an ủi thì Thịnh Gia Ngôn cảm thấy mình nên giúp cô tìm cách cứu vãn tình hình.

Mặc dù lý trí nói với Thịnh Gia Ngôn rằng những gì anh đang làm là rất đúng nhưng giờ khắc này, nhìn Thời Chung nóng vội xông ra ngoài, trong lòng anh vẫn không nén được cảm giác chua xót đang dâng trào.

Dưới ánh mắt nhìn theo của Thịnh Gia Ngôn, Thời Chung bỗng nhiên dừng bước, quay đầu hỏi anh: "Cô ấy xảy ra chuyện vào lúc nào?"

"..." Thịnh Gia Ngôn ngập ngừng một lát mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lục lọi trong ký ức."Một ngày sau bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp." Sở dĩ Thịnh Gia Ngôn nhớ rõ như vậy là vì Nhậm Tư Đồ từng nói với anh."Cô ấy từng nói bữa tiệc tốt nghiệp năm ấy chính là hồi ức vui vẻ cuối cùng trong đời này của cô ấy."

Thời Chung nghe thế thì cụp mắt xuống suy tư trong giây lát, sau đó ngẩng đầu, nói với Thịnh Gia Ngôn một câu: "Cám ơn anh." Nói xong, anh lập tức cất bước, vội vã kéo cánh cửa của cửa hàng, chạy ra ngoài.

Thịnh Gia Ngôn thì cứ lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế cao chân, không nhúc nhích. Phải chăng những người dắt tay người mình yêu đặt vào tay của người khác đều có tâm trạng như anh hiện giờ? Nhìn bầu trời đêm mờ mịt hư ảo ngoài cửa sổ, làm bạn với anh chỉ có nụ cười khổ trên môi.

Có điều chuyện diễn ra sau đó lại không giống như những gì Thịnh Gia Ngôn dự đoán...

Nhậm Tư Đồ vẫn cứ đi làm, tan ca, đưa đón Tầm Tầm, gọi điện thoại cho Tôn Dao. Khi đến nhà anh ăn cơm, thỉnh thoảng lại thất thần, thỉnh thoảng miễn cưỡng vui đùa, còn phần lớn thời gian thì mặt mày không có cảm xúc gì.

Không ngờ Thời Chung lại không đi tìm cô ngay như anh nghĩ. Thịnh Gia Ngôn hoàn toàn không ngờ được rằng sự nhượng bộ mà mình phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới có thể làm ra được lại có kết quả như hiện giờ.

Còn thằng nhóc không lương tâm Tầm Tầm, mỗi lần chén sạch sẽ những món Thịnh Gia Ngôn đã làm, thích chí tặc lưỡi xong thì lại hỏi Nhậm Tư Đồ: "Có phải gần đây chú chân dài lại bận bịu với công việc nữa không? Lúc trước chú ấy còn bảo con khi nào vào lớp một sẽ dọn đến nhà chú ấy ở, bây giờ thì không thèm đến thăm người ta, đáng ghét..."

Thịnh Gia Ngôn đang dọn dẹp đống bát đĩa đã được Tầm Tầm ăn sạch sẽ, ngoại trừ việc thầm oán thán một câu "cái đồ không có lương tâm" ra thì dường như cũng hết cách với nó. Dù sao thì lòng người hướng về nơi nào, chuyện này anh không thể thay đổi được.

Chuyện yêu đương và chia tay của người lớn, làm sao có thể giải thích với trẻ con được đây? Ai chứ Nhậm Tư Đồ là không biết phải mở miệng thế nào rồi. Vì thế, cô đành tìm đại một cái cớ để đối phó qua loa với Tầm Tầm. Tầm Tầm cũng không dám khăng khăng hỏi chuyện này, bởi vì chỉ cần Nhậm Tư Đồ nhắc đến chuyện mùa hè cuối cùng của thời mẫu giáo sắp tới này sẽ cho cu cậu đi học phụ đạo thì thằng nhóc lập tức cảm thấy bản thân mình còn không lo nổi, làm gì có tâm trạng để nghĩ đến chuyện bây giờ chú chân dài đang ở đâu, làm gì?

Chẳng lẽ những gì mình tốn nước miếng nói với Thời Chung lúc trước đã trở thành công cốc rồi sao? Thịnh Gia Ngôn không biết nên mừng thầm cho mình hay là nên buồn tiếc cho cô. Tuy anh không muốn thừa nhận nhưng có lẽ sự vui mừng chiếm phần lớn hơn, nếu không thì sẽ chẳng như bây giờ, liên tục đưa đón cô đi làm, nấu cho cô những món ngon nhất, tích trữ trong nhà những loại rượu mà cô thích uống nhất, sau khi ăn cơm thì uống vài ly nhỏ và thăm dò cô: "Năm nay em được nghỉ mấy ngày? Đợi đến lúc Tầm Tầm được nghỉ hè, chúng ta ra nước ngoài du lịch được không?"

Có vẻ như Thịnh Gia Ngôn không phải là người đầu tiên đưa ra đề nghị đi du lịch để giải sầu với Nhậm Tư Đồ, cô lại bắt đầu vẻ miễn cưỡng vui cười ấy."Tôn Dao đã bảo là sẽ mời em và Tầm Tầm đi Pháp chơi. Nếu anh không ngại cái tật nói ríu rít của Tôn Dao và chịu được việc cùng đi du lịch với cô ấy thì hãy bảo Tầm Tầm nói giúp anh vài câu, có lẽ Tôn Dao sẽ mời ba chúng ta cùng đi."

Thịnh Gia Ngôn thà rằng nhìn thấy gương mặt u sầu của cô còn hơn là nhìn cô cười nói gượng gạo thế này.

Thịnh Gia Ngôn đang định nói thêm vài câu thì điện thoại di động trong túi Nhậm Tư Đồ đột nhiên reo lên, ngắt lời anh. Thịnh Gia Ngôn đành tạm thời im lặng, Nhậm Tư Đồ vừa móc di động trong túi ra, đứng dậy khỏi bàn ăn, đi về phía phòng khách trống trải để nghe điện thoại vừa nói với Thịnh Gia Ngôn: "Bát đũa để đó, lát nữa em rửa cho."

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)