Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 32

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau đó, Tôn Dao bị vệ sĩ canh gác bên ngoài của nhà họ Từ nhầm là phóng viên tới đưa tin nên ngăn lại bên ngoài bệnh viện cùng với một đám phóng viên khác. Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ dìu Tôn Dao đã hồn bay phách lạc về nhà, lúc ấy miệng Tôn Dao vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Mình cứ tưởng rẳng anh ấy nói đùa, không ngờ anh ấy thật sự... thật sự muốn kéo Từ Kính Diên chết chung..."

Sau đó chuyện này bị người ta đồn thành hai anh em họ Từ tranh giành gia sản nên bất hoà, Từ Kính Nam có thể sống sót, Nhậm Tư Đồ không hề nghe Tôn Dao nhắc đến chuyện anh ta kéo Từ Kính Diên chết chung nữa.

Bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã kiện tờ báo đưa tin anh em Từ Kính Nam tranh giành gia sản nên bất hoà ra toà, cuối cùng thắng kiện. Lâu dần, sự kiện náo động cả thành phố năm đó đã được người dân xem như một sự cố ngoài ý muốn.

Anh Lý nhắc lại chuyện năm đó, Nhậm Tư Đồ đành phải lắng nghe như nghe một tin tức cũ, cố gắng không để chuyện này vào lòng. Khi sắp hết giờ làm, cô gọi điện thoại cho Thời Chung.

Nghe được giọng của anh Thời nhà ta, mọi áp lực dồn nén cả ngày nay dường như tan biến trong thoáng chốc.

"Anh vừa đi đón Tầm Tầm, đang chuẩn bị đi mua thức ăn." Thời Chung nói.

"Anh trở thành ông chủ của gia đình thật rồi à?" Nhậm Tư Đồ không nhịn được cười."Giám đốc Thời cứ định chạy vặt cho em như thế, không muốn trở về làm việc nữa à?"

Giọng của Thời Chung rất thản nhiên, nhưng những lời nói ra thì lại rất trắng trợn: "Chiếm được thể xác của em, sau đó chiếm được trái tim em, giờ chuẩn bị bắt được dạ dày của em nữa thì em chạy đâu cho thoát khỏi lòng bàn tay anh?"

Nhậm Tư Đồ đang định đấu võ mồm với Thời Chung nhưng nhớ ra có lẽ Tầm Tầm đang ở bên cạnh anh, lỡ như để cho con nít nghe thấy anh nói bậy thì... "Đừng nói nữa, để Tầm Tầm nghe thấy thì không hay đâu."

Nhưng anh suy nghĩ rất chu đáo, chuyện gì cũng có dự tính trước."Yên tâm đi, nó đang ở trên xe, đeo tai nghe để chơi game trên điện thoại."

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới yên tâm.

Đã nói với cô là Tầm Tầm không nghe được bọn họ nói chuyện nên anh Thời nói chuyện càng thêm không e dè: "Thường ngày, Giám đốc Thời tôi coi trọng nhất là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô Nhậm ăn cơm của tôi thì tối nay phải cho tôi ăn lại đấy..."

"..."

"..."

Nhậm Tư Đồ nghẹn cả họng, một lát sau mới thốt được vài chữ: "Đồ lưu manh..."

Nhưng giọng của cô thì lại không hề có chút tức giận, rõ ràng trong sự thẹn thùng vẫn mang theo vẻ tươi cười, cho nên anh Thời ở đầu bên kia yên tâm tiếp nhận danh xưng mới của mình. Anh tươi cười, nói rất chân thành: "Xin cô Nhậm tối nay cho tôi thêm một cơ hội để tôi lưu manh hơn chút nữa."

Nhậm Tư Đồ kết thúc cuộc gọi, đi về phía thang máy. Cửa thang máy phản chiếu gương mặt tươi cười hớn hở của cô. Cô thôi không cười nữa, ấn nút thang máy.

Khi đợi thang máy, cô cảm thấy hơi sốt ruột nên cứ đưa đồng hồ lên nhìn. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.

Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.

Có lẽ vì lúc trước Thời Chung luôn giận và chiến tranh lạnh với cô cũng vì Thịnh Gia Ngôn nên bây giờ cô thoáng cảm thấy hơi chột dạ, dù chuyện nghe điện thoại của Thịnh Gia Ngôn vốn chẳng có gì mờ ám.

Do dự một lát, nghe tiếng chuông di động sắp tắt, Nhậm Tư Đồ mới ấn nút nhận điện thoại."A lô?"

"Em tan ca chưa?" Thịnh Gia Ngôn hỏi cô.

Bọn họ đã quá quen thuộc với cách mở đầu thế này, Nhậm Tư Đồ biết sau đó anh sẽ nói những gì, trên thực tế anh cũng vẫn nói như vậy: "Tối nay ăn cơm với anh nhé."

"..."

"Coi như là chúc mừng anh đi làm trở lại."

"Tưởng Lệnh Thần đồng ý hoà giải rồi à?" Nhậm Tư Đồ biết rõ mà còn cố hỏi, trong lòng thực sự không muốn Thịnh Gia Ngôn biết cô đã làm cho anh những gì, nhất là chuyện này còn liên quan đến Thời Chung.

"Ừ, anh cũng tiếp nhận vụ án cưỡng dâm của Tưởng Lệnh Thần trở lại rồi, lúc nãy vừa bàn chuyện hoà giải với nguyên đơn ở một quán trà gần chỗ em làm. Hôm nay xe em bị giới hạn(*) không được ra đường đúng không? Đúng lúc anh có thể đi đón em."

(*) Để giảm tình trạng tắc nghẽn giao thông, thành phố Bắc Kinh hạn chế xe tư nhân tham gia lưu thông bằng cách cấm các xe ra đường vào một số ngày nhất định dựa theo số cuối của biển số xe.

Lúc này, thang máy vang lên một tiếng "ting" để báo là đã tới nơi. Âm thanh ấy giống như một tiếng cảnh báo gõ vào những sợi dây thần kinh của Nhậm Tư Đồ, khiến cho sự do dự lúc nãy của cô hoàn toàn biến mất. Cô vừa bước ra khỏi thang máy vừa nói: "Thời Chung đang nấu cơm đợi em ở nhà, hay là... để hôm nào khác rủ Tôn Dao, Mạc Nhất Minh, Luật sư Lâm và mấy người bạn của anh cùng đi chúc mừng. Nhiều người thêm vui vẻ náo nhiệt mà."

"..."

"..."

"Em và anh ta..." Thịnh Gia Ngôn gượng gạo nói sang chuyện khác."Vậy cũng được, để hôm khác."

Thịnh Gia Ngôn nói xong, dường như chuẩn bị cúp máy, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi tên anh: "Gia Ngôn!"

Dưới tình thế cấp bách, cô gọi anh một cách thân mật theo thói quen. Lúc đầu, cô ngây ngô gọi anh là "anh Gia Ngôn", sau đó không biết lớn biết nhỏ gọi là "lão Thịnh", mấy năm gần đây thì đơn giản nhưng cũng thân mật gọi là "Gia Ngôn"...

Có điều bây giờ, trái tim cô đã sớm trao cho người khác rồi...

Nghĩ đến đây, Thịnh Gia Ngôn lặng lẽ cười khổ, không trả lời mà chỉ lẳng lặng nghe cô nói tiếp.

"Lần trước em nói định trả chìa khoá nhà anh lại cho anh nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh để đi. Hay là anh qua đây một chuyến được không, em ở dưới lầu chờ anh."

Thật ra, khi bắt đầu vạch rõ giới hạn với Thịnh Gia Ngôn, mọi chuyện cũng không hề khó khăn như Nhậm Tư Đồ nghĩ. Cô đứng dưới lầu chờ. Giữa lúc người người qua lại, xe cộ tấp nập, Nhậm Tư Đồ có cảm giác như mình đang chuẩn bị nói lời từ biệt cuối cùng với quá khứ.

Không bao lâu sau, cô nhìn thấy xe của Thịnh Gia Ngôn tiến đến gần, dừng lại bên đường.

Nhậm Tư Đồ bước nhanh qua đó, cửa sổ xe phía ghế lái cũng từ từ được hạ xuống. Nhậm Tư Đồ còn chưa đi tới bên cạnh chiếc xe thì nhìn thấy cửa phía bên ghế phụ được mở ra, sau đó có một cô gái trẻ bước xuống.

Nhậm Tư Đồ dừng lại theo phản xạ. Cô gái trẻ kia đóng cửa xe lại và cũng nhìn thấy cô nên thẹn thùng cười, chào hỏi: "Bác sĩ Nhậm."

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới bước tiếp, vừa đi về phía xe của Thịnh Gia Ngôn vừa lịch sự gật đầu với Thẩm Thấm."Chào cô Thẩm."

Thẩm Thấm cũng không ở đó lâu, thấy đèn xanh trên vạch dành cho người đi bộ sáng lên thì vội vàng chào tạm biệt Nhậm Tư Đồ và nhanh chóng chạy về phía đó. Bóng dáng của cô ấy nhanh chóng biến mất sau nhà chờ xe buýt được lắp phía bên kia đường.

Thịnh Gia Ngôn thấy Nhậm Tư Đồ vẫn dõi mắt nhìn về phía bên kia đường thì không khỏi tò mò hỏi: "Hai người biết nhau à?"

Nhậm Tư Đồ gật đầu, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Sao cô ấy lại đi nhờ xe của anh?"

"Lúc nãy khi anh nói chuyện điện thoại với em, có phải em không nghiêm túc lắng nghe không?"

Nhậm Tư Đồ cười bất đắc dĩ."Chẳng phải anh đã nói là đi đàm phán chuyện hoà giải với bọn họ sao? Bây giờ cô ấy đang thực tập trong công ty xây dựng Trung Hâm nên anh mới hẹn cô ấy đàm phán ở gần đó. Nếu đã hoà giải thì anh và cô ấy không còn quan hệ đối lập nữa, đúng lúc cô ấy hết giờ làm thì phải sang chỗ em bắt xe buýt về nhà nên anh tiện đường cho cô ấy đi nhờ một đoạn."

Lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ, đúng là cô không chăm chú lắng nghe cho lắm, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ phải nói thế nào để trả lại chìa khoá cho anh. Bây giờ nghe ra, Thịnh Gia Ngôn chở Thẩm Thấm một đoạn thì cũng không có gì, quan trọng là... cô ấy đang thực tập ở Trung Hâm?

Nhậm Tư Đồ càng cẩn thận ngẫm nghĩ thì càng cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Trong lúc cô đang im lặng không nói thì Thịnh Gia Ngôn lên tiếng gọi hồn vía của cô trở về."Lên xe đi, anh đưa em về."

"..."

"Làm gì mà nhìn anh như vậy? Trước kia khi em hẹn hò, anh cũng chở em đi mà."

Nhậm Tư Đồ nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng có lý. Anh đã thoải mái như thế, nếu cô càng để bụng thì chứng tỏ cô đang chột dạ. Hơn nữa... Nhậm Tư Đồ không kìm được lại quay đầu nhìn về phía bên kia đường, nơi ấy đã không còn bóng dáng của Thẩm Thấm nữa... Cô gái ấy đã đến Trung Hâm thực tập, xem ra Thời Chung cũng rất thoải mái trong chuyện ứng xử với cô gái hết lòng ái mộ anh kia, vậy cô cũng không cần băn khoăn chuyện có nên đi nhờ xe của Thịnh Gia Ngôn hay không.

Nhậm Tư Đồ vòng qua phía bên ghế phụ, ngồi vào trong xe.

Thịnh Gia Ngôn vừa chuẩn bị khởi động xe thì Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghi hoặc kêu lên một tiếng: "Ủa, đây là cái gì?" Thịnh Gia Ngôn vừa khởi động xe vừa liếc mắt nhìn sang phía Nhậm Tư Đồ, thấy cô rút từ trong cái khe giữa ghế và cửa ra một túi tài liệu bằng nhựa trong.

Thịnh Gia Ngôn nhún vai tỏ ý không biết nên Nhậm Tư Đồ mở cái túi ra xem. Vừa rút tờ giấy A4 trong ấy ra được một phần tư thì Nhậm Tư Đồ bỗng khựng lại.

Bên trong là một tờ đơn xin thực tập đã được điền đầy đủ, góc trên bên phải còn dán ảnh thẻ của Thẩm Thấm, xem ra túi đựng tài liệu này là do Thẩm Thấm sơ ý để quên trên xe.

Thịnh Gia Ngôn đang bận quay đầu xe nên chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó thuận miệng hỏi một câu: "Em có cảm thấy từ góc nhìn phía bên này thì cô bé này hơi giống em không?"

Nhậm Tư Đồ ngẩng lên nhìn Thịnh Gia Ngôn, có vẻ không tin lắm. Cô hơi nghiêng tờ giấy A4 qua, ngắm ảnh của Thẩm Thấm từ một bên.

Nhậm Tư Đồ không cảm thấy giống chỗ nào cả, cho nên không nhịn được phải hỏi: "Giống chỗ nào chứ? Sao em không nhìn ra."

"Là cảm giác khi nhìn tổng thể." Nếu bảo Thịnh Gia Ngôn nói tỉ mỉ chỗ giống thì anh cũng không nói được."Rất giống với em lúc hai mươi tuổi, có điều tai của cô ấy không vểnh bằng em."

... Thôi được rồi, Nhậm Tư Đồ quyết định chuyển đề tài."Anh có số điện thoại của cô ấy đúng không? Có lẽ cô ấy phải nộp cái này lên công ty, phải mau chóng trả lại cho cô ấy."

"Làm gì có chuyện nguyên cáo dám cho luật sư của bị cáo số điện thoại? Không sợ bị quấy phá hay sao chứ? Em có không?"

Nhậm Tư Đồ lắc đầu, đút tờ giấy A4 kia vào lại trong túi rồi gác cái túi ra băng ghế sau, như thể mắt không thấy thì tâm không phiền vậy.

Trước giờ Nhậm Tư Đồ luôn tỏ ra mình là người rất rộng lượng, đó là bởi vì có rất ít chuyện khiến cô phải bận tâm. Nhưng khi thực sự để tâm đến chuyện gì đó, cô lại là một người rất nhỏ nhen. Khi Thịnh Gia Ngôn chở Nhậm Tư Đồ về tới dưới lầu nhà cô, cô chào tạm biệt anh và chuẩn bị xuống xe nhưng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng mang cái túi tài liệu ở băng ghế sau xuống theo.

Thịnh Gia Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn cô xuống xe, bàn tay đang nắm vô lăng siết thật mạnh. Người con gái trước kia trong mắt chỉ có anh nay cho dù ngồi chung một chiếc xe thì cô vẫn có thể thất thần, nghĩ đến người khác hoặc chuyện khác. Cảm giác này đúng là tồi tệ!

Nhưng anh biết làm sao được chứ? Bởi vì anh cứ ngu ngơ không hiểu rõ trái tim mình nên bây giờ đành tự làm tự chịu.

*****

Nhậm Tư Đồ đến trước cửa nhà mình, lấy chìa khoá ra theo thói quen. Nhưng vừa đút chìa khoá vào quay được nửa vòng thì cánh cửa bổng mở ra từ bên trong, là Tầm Tầm ra ngoài đón cô khi nghe tiếng động ở ngoài cửa."Mẹ về rồi à?"

Không kịp đợi Nhậm Tư Đồ vào nhà, Tầm Tầm đã báo cáo tình hình với cô: "Chú chân dài đã nấu xong ba món rồi."

Sau đó, trong phòng khách vang lên tiếng Tôn Dao bổ sung thêm: "Một món trong đó đã bị Tầm Tầm ăn hết rồi!"

Tầm Tầm xấu hổ cười hì hì, sau đó quay người chạy về phía phòng khách, đến bên cạnh Tôn Dao."Đáng ghét, con đã nói là không được mách mẹ mà!"

Cảm giác vui vẻ, ấm áp này khiến cho Nhậm Tư Đồ bất giác cong môi lên nở nụ cười, nhưng khi vô thức đặt tay lên túi xách của mình, cảm nhận được sự tồn tại của cái túi tài liệu sau lớp cặp da thật dày kia thì nụ cười của cô cũng từ từ tắt hẳn.

Nhậm Tư Đồ đặt túi xách của mình lên tủ đựng đồ gần cửa rồi đi thẳng vào nhà bếp.

Lần này Thời Chung nấu món Trung nên mùi dầu khói trong bếp khá nồng, Nhậm Tư Đồ vừa bước đến gần Thời Chung, liền không nhịn được phải hắt xì một cái, cô vô thức đưa tay lên bịt mũi. Đồng thời lúc này Thời Chung cũng phát hiện ra cô nên vươn tay ra, kéo cô đến bên cạnh, gắp một miếng thịt bò đưa đến trước miệng cô."Nếm thử xem?"

Nhậm Tư Đồ vừa há miệng ra thì miếng thịt đã được đút vào miệng cô. Thịt vừa mềm vừa thơm, Nhậm Tư Đồ cũng bận nhấm nháp nó nên không nói chuyện. Ăn xong, cô giơ một ngón tay cái lên, có sao nói vậy: "Nếu không quá cay thì sẽ ngon hơn."

"Thế sao? Để anh nếm thử xem."

Nói xong, anh đặt tay ra sau nâng gáy Nhậm Tư Đồ lên, cúi đầu hôn cô.

Thức ăn còn rất nhiều trong nồi anh không chịu nếm mà lại đi nếm thử độ cay còn sót lại trong miệng của cô. Rõ ràng trong nồi còn vang lên tiếng dầu chiên xèo xèo, xung quanh cũng nồng nặc mùi dầu khói nhưng nụ hôn của anh vẫn tuyệt vời như thường ngày.

Nếu không phải đột nhiên có người cắt ngang thì Nhậm Tư Đồ sắp không kìm lòng được mà đáp lại anh...

"Bên ngoài còn có người, xin hai vị chú ý đến hình tượng một chút."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ giật mình, lập tức lùi ra sau vài bước, suýt nữa làm đổ mấy lọ gia vị đang được đặt trên kệ bếp. May mà Thời Chung nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra bắt lấy cái lọ đang lung lay sắp đổ kia. Anh không hề bối rối mà ngược lại còn hùa vào trêu chọc Nhậm Tư Đồ - người đã xấu hổ đến đỏ cả mặt."Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu bị cô ấy nhìn thấy, quen dần là được mà."

Nhậm Tư Đồ cũng hết sức bội phục trí nhớ của mình, lập tức nhớ tới cái lần trên đường trở về từ bữa tiệc thường niên của công ty quản lý của Tôn Dao, anh bất ngờ hôn cô, còn Tôn Dao thì uống say bí tỉ, mơ mơ màng màng bò dậy từ băng ghế sau và hỏi: "Hai người đang làm gì vậy..."

Nhưng tình hình lúc đó khác lúc này chứ. Khi ấy Tôn Dao đã say mèm, hoàn toàn không nhìn rõ được điều gì, còn bây giờ, Tôn Dao tỉnh táo đứng sờ sờ ra đấy, cứ giương đôi mắt tò mò thích thú lên, dựa vào khung cửa phòng bếp, khoanh hai tay trước ngực, nhìn bọn họ như đang xem kịch hay.

Nhậm Tư Đồ vội vàng bước tới đẩy cô ra ngoài."Cậu vào làm gì chứ?"

"Nhậm Tư Đồ, lúc trước cậu đã nói với mình thế nào chứ? Cậu nói rằng trên đời này chỉ có mình là hiểu rõ cậu nhất, chỉ có mình là đối xử tốt với cậu, chỉ có mình là đáng tin hơn bất cứ người đàn ông nào. Nhưng bây giờ có anh ta rồi thì cậu chê mình là kỳ đà cản mũi đúng không? Cậu đúng là không có lương tâm mà!"

Nhậm Tư Đồ lườm cô bạn một cái. Tuy nói là lườm nhưng rõ ràng dáng vẻ như đang cầu xin: Cậu đừng có bới móc mình nữa mà...

Nhậm Tư Đồ càng nhún nhường nhận tội thì Tôn Dao càng trêu ghẹo cô một cách trắng trợn: "Được rồi, mình biết mình là kỳ đà cản mũi, dù sao thì tháng sau mình cũng phải đến phim trường Hoành Điếm quay phim hai tháng..." Tới đây, cô liền tăng âm lượng lên, quay qua nói với Thời Chung đứng bên cạnh: "Hai người phải tranh thủ hai tháng này nha!"

Phù... cuối cùng thì cũng "mời" được Tôn Dao ra ngoài.

Nhậm Tư Đồ trở lại phòng bếp, cô biết bây giờ mình không thể đứng quá gần Thời Chung, nếu không anh lại động tay động chân, cho nên cô chỉ đứng dựa vào tủ lạnh, trò chuyện bâng quơ với anh.

"Anh nghỉ phép tới khi nào?"

"Tuần sau." Tiếp đó, anh lại nói."Nếu cô Nhậm không nỡ rời xa anh thì anh có thể suy nghĩ tới việc kéo dài thêm vài ngày."

"..." Thật ra cô nhắc đến vấn đề này là muốn khéo léo đề cập tới chuyện tại sao Thẩm Thấm lại chạy tới chỗ anh để thực tập.

Nhậm Tư Đồ nghĩ một chút rồi kiên trì hỏi tiếp: "Ông chủ như anh có thể tuỳ ý cho mình nghỉ phép lâu như vậy, không sợ nhân viên oán thán sao?"

"Anh đi theo đuổi bà chủ của bọn họ, sau này cuộc sống của anh mỹ mãn thì anh sẽ không hà khắc với bọn họ nữa, sao bọn họ lại oán thán cho được?"

Nhậm Tư Đồ chống tay lên trán, hết cách với anh. Đây mới là bộ mặt thật của Thời Chung đúng không nhỉ? Thì ra hình tượng kiệm lời, xa cách tới mức ngạo mạn, lịch sự nhưng giữ khoảng cách của anh chỉ là giả vờ.

Trong lúc Nhậm Tư Đồ đang do dự xem phải hỏi Thời Chung thế nào thì anh đã múc món bò xào ớt ra đĩa. Nhưng anh không bưng nó lên bàn ăn mà gác trên kệ bếp, còn mình thì đi thẳng về phía Nhậm Tư Đồ.

Anh mỉm cười, đưa tay xoa đôi chân mày hơi cau lại của cô. Nhìn những vết nhăn mang nỗi ưu sầu của cô được mình vuốt thẳng, Thời Chung nhẹ nhàng ôm eo cô, mũi chạm vào mũi cô, hỏi: "Em vòng vo tam quốc thế rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì? Tình hình kinh doanh của công ty anh ư? Mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền à?"

Nhậm Tư Đồ không biết nên khen anh thông minh, có thể nhanh chóng đoán ra cô còn có ý khác hay là nên chê anh ngốc nghếch vì đoán là cô đang thám thính tài sản của anh?

Nhậm Tư Đồ đang không biết nên mở miệng thế nào thì Thời Chung đã gật gù tán đồng, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập vẻ tươi cười."Cũng phải thôi, nếu chúng ta đã có ý định kết hôn thì nhất định phải để cho bà xã tương lai của anh biết được tình hình tài chính của anh chứ nhỉ? Hay là thế này đi, ăn cơm xong anh sẽ bảo giám đốc tài chính làm một bảng báo cáo sơ lược về tình hình tài chính của anh cho bà xã tương lai của anh xem."

Sao chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã thăng chức từ bạn gái lên thành bà xã tương lai nhỉ? Nhậm Tư Đồ "xuỳ" một tiếng: "Ai là bà xã tương lai của anh?"

"Em nói xem?" Anh hôn nhẹ lên đôi môi vừa phát ra tiếng "xuỳ" khinh thường kia.

Nhậm Tư Đồ đưa tay đẩy vai anh ra, không cho anh sàm sỡ mình nữa mà ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh một cách nghiêm túc. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể tin tưởng vào người đàn ông này nên quyết định dốc hết chuyện làm cô phiền não ra."Muốn em nhận danh hiệu bà xã tương lai này thì cũng được thôi, nhưng anh phải trả lời em một chuyện trước đã."

Thời Chung thấy cô nghiêm túc như thế thì cảm thấy rất thích thú - mà thật ra cô thế nào thì anh cũng cảm thấy thích thú cả - nhưng đành phải phối hợp với cô, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe."Em nói đi."

"Anh và Thẩm Thấm... quen biết nhau như thế nào?"

Thời Chung hơi khựng lại một chút."Sao tự nhiên lại hỏi tới chuyện này?"

"Anh Thời, xin anh chú ý, bây giờ là lúc em hỏi anh."

"Được rồi." Thời Chung hồi tưởng lại một chút, giọng không có gì khác thường, chỉ nói: "Bạn của anh có một hộp đêm muốn anh góp vốn nên anh đến đó xem sao, khi ấy anh đã gặp Thẩm Thấm. Vừa nhìn thoáng qua thì thấy cô ấy hơi giống với một người quen của anh, nhưng khi đuổi theo thì mới biết không phải. Đuổi theo người ta mà lại gọi tên một người khác thì cũng hơi xấu hổ nên anh đã mua hết rượu của cô ấy, thế là quen nhau."

Người quen...

Nghe tới từ này, Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy đau đầu.

Cô hít sâu một hơi, sau đó mới có thể nói tiếp được."Trước kia em nghe Trợ lý Tôn nói, anh còn là người tài trợ cho cô ấy học đại học?"

Đây là trình tự tra hỏi mà Nhậm Tư Đồ đã sắp xếp từ lúc nãy, nhưng khi cô thuận theo nó để hỏi anh thì lại cảm thấy hết sức bực bội, khó chịu nên đành sửa lời."Thôi được rồi, bây giờ vấn đề này cũng không quan trọng nữa." Nhậm Tư Đồ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn anh không chớp mắt."Anh nói cô ấy hơi giống một người quen của anh, người ấy là...?"

Nhậm Tư Đồ tinh ý bắt gặp chút sửng sốt lóe lên trong mắt anh. Nhưng chút sửng sốt ấy nhanh chóng biến mất ngay tức khắc.

Thời Chung cân nhắc một chút, cảm thấy không cần phải giấu giếm cô."Là em."

Nói xong, anh liền âm thầm quan sát phản ứng của cô. Nếu cô để bụng thì chứng tỏ cô đã bắt đầu quan tâm tới anh, nhưng cũng có nghĩa là cô không tin tưởng vào anh. Còn nếu cô không để tâm đến... thì cô đã không hỏi vấn đề này.

Cho nên mới nói, mỗi người đều chứa đựng những mâu thuẫn đối lập của riêng mình, Thời Chung mong cô sẽ để bụng, một cô gái biết ghen tuông vừa phải thì mới đáng yêu chứ...

Nhưng dường như cô không hề nghĩ như thế, ngược lại còn cố gắng đè nén sự ghen tuông kia, cố gắng khiến cho câu hỏi dồn dập của mình trở nên nhẹ nhàng bâng quơ: "Vậy anh có... càng nhìn cô ấy càng thấy giống em rồi cảm thấy động lòng không? Sau đó thì dần dần không thể phân biệt rõ bởi vì cô ấy giống em nên anh mới động lòng hay là bản thân cô ấy khiến anh động lòng?"

Từng có một bệnh nhân của cô đã chịu sự dằn vặt tra tấn của cảm giác tâm lý mâu thuẫn này. Lần đầu tiên khi người đó đến tư vấn tâm lý, cô đã được nghe kể anh ta dao động như thế nào giữa người vợ quá cố và người bạn gái hiện tại. Một mặt anh ta cảm thấy rất có lỗi với cả hai người phụ nữ, một mặt lại không có cách nào kiềm chế mà thoát ra được. Còn người đàn ông trước mặt Nhậm Tư Đồ lúc này thì sao?

Thời Chung rất thẳng thắn, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đúng là có vài lần, nhất là nhìn cô ấy ở góc nghiêng, anh lại nhớ tới em. Có điều khi ấy anh đang bận suy nghĩ xem bây giờ em đang ở đâu, phải chăng đã kết hôn và sinh con ở đâu đó trên trái đất này? Em có một người chồng rất yêu thương em hay là đã trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh? Những vấn đề này thôi đã đủ để khiến anh đau đầu rồi, làm gì còn thời gian để động lòng với cô ấy chứ? Câu trả lời này có khiến em hài lòng không?"

Anh nói một cách hợp lý và kín kẽ như vậy, cô còn gì để không hài lòng nữa chứ?

"Còn muốn biết chuyện gì nữa không?" Thời Chung lại hỏi."Anh sẽ nói hết không giấu giếm điều gì."

Tuy trong lòng vẫn còn chút khúc mắc nhưng cô cảm thấy nếu cứ hỏi tiếp thì sẽ càng chứng tỏ mình không biết điều và quá nhỏ nhen nên Nhậm Tư Đồ đành phải lắc đầu. Nhưng một ý nghĩ lóe lên làm cô phải vội vàng đổi ý thành gật đầu."Vậy lỡ như khi chúng ta gặp lại nhau, em đã kết hôn, còn có con nữa thì anh sẽ làm sao?"

"Chắc là làm kẻ thứ ba." Nói tới đây, ngay cả Thời Chung cũng không nhịn được cười, sau đó nụ cười lại tắt đi."Có lẽ sẽ chúc phúc cho em."

Nửa câu sau rõ ràng là nói với giọng khiến Nhậm Tư Đồ tin rằng anh nói một cách rất giả dối, nửa câu trước nghe còn thấy giống thật hơn. Quả nhiên, sau đó anh lại bổ sung thêm."Nhưng nếu em gặp phải bất hạnh, có lẽ anh sẽ không từ thủ đoạn mà cướp lấy em."

Câu này không phải những lời thì thầm yêu thương nhưng lại có sức mạnh hơn cả những lời thề hẹn, người đàn ông này ngày càng biết cách dỗ dành cô. Nhưng Nhậm Tư Đồ vừa cảm động một chút thì Thời Chung đã ôm cô vào lòng, vẻ mặt vốn đang nghiêm túc đã bị khóe môi cong cong của anh xua tan mất."Vì em mà ngay cả người thứ ba anh cũng chịu làm, em thưởng cho anh thế nào đây?"

Kẻ thứ ba... Những lời trái với luân thường đạo đức và trái với pháp luật như vậy, không hiểu sao Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy rất thuận tai, thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào. Có điều cô không thể thưởng cho anh thứ mà anh muốn."Tối nay em không thể qua nhà anh được. Mấy ngày cuối tuần em không ở bên cạnh Tầm Tầm, nó sẽ giận dỗi đó. Sáng sớm ngày mai em phải đưa Tầm Tầm đi học nên không tiện."

Thời Chung không nhịn được cười."Xem ra em không hiểu Tầm Tầm bằng anh rồi. Em có tin nếu bây giờ anh nói với Tầm Tầm tối nay anh muốn dẫn em đi thì nó chẳng những không giận dỗi mà còn vỗ tay hoan hô không?"

Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một chút, với sự sùng bái mà Tầm Tầm dành cho chú chân dài thì... biết đây là thế thật. Nhưng cô nghĩ xong thì vẫn cứ lắc đầu. Thời Chung cũng không quá cố chấp, chỉ đổi thành."Vậy anh ngủ lại nhà em?"

"Gần đây Tôn Dao luôn ở nhà em, nếu anh muốn ở lại thì đành phải ngủ trên sofa."

Thời Chung không nói gì thêm nữa mà chỉ xoa cái đầu chứa quá nhiều lo toan của cô, sau đó bưng đĩa thịt bò xào ớt xanh ra ngoài phòng khách.

Nhậm Tư Đồ nhìn bóng lưng trầm lặng của anh... Anh sẽ không giận chứ?

Nhưng khi Thời Chung quay trở lại phòng bếp, trước khi chuẩn bị bắt tay vào nấu món kế tiếp thì anh mỉm cười, đến trước mặt Nhậm Tư Đồ."Xong rồi."

"Cái gì xong rồi?"

"Anh bảo Tôn Dao ăn cơm xong thì về nhà của cô ấy đi, cô ấy đã đồng ý rồi."

Nhậm Tư Đồ... hết biết nói gì. Chiêu hóa giải vấn đề này của anh Thời nhà ta quả là lợi hại...

Vì thế sau khi ăn cơm xong, Nhậm Tư Đồ và Thời Chung có trách nhiệm thu dọn bát đũa, Tầm Tầm bắt đầu xem phim hoạt hình còn Tôn Dao thì thức thời xách giỏ đi về nhà mình.

Nhậm Tư Đồ gọi với về phía Tôn Dao thông qua khoảng trống giữa phòng ăn và lối ra cửa: "Sao cậu lại đi vội như thế, mình còn chưa gọt hoa quả xong mà, cậu không ăn à?"

Tôn Dao hất hàm về phía Thời Chung đang đưa lưng về phía bọn họ, ôm một chồng bát đũa chuẩn bị vào bếp.

"Thôi được rồi, lát nữa ngay cả ăn hoa quả tráng miệng mà hai người cũng đút cho nhau thì độc thân như mình sẽ ghen tị chết mất. Mình đi trước đây, không nhìn thấy thì không buồn."

Nhưng Tôn Dao vừa mở cửa ra thì bỗng dừng lại, đứng đó nhướng mày ra hiệu với Nhậm Tư Đồ đang thu dọn bát đũa trong bếp."Buổi tối đừng có lớn tiếng quá, căn phòng này cách âm không tốt lắm đâu."

Nhậm Tư Đồ bị những lời nhắc nhở đầy hảo tâm này của Tôn Dao khiến cho mặt mũi đỏ bừng lên, còn Tôn Dao thì chỉ cười thật tươi rồi phủi mông đi mất.

*****

Khi mặt mũi bớt nóng, Nhậm Tư Đồ hoàn hồn, phát hiện bàn ăn đã được Thời Chung thu dọn sạch sẽ. Có lẽ mọi phụ nữ đều hy vọng có được một người bạn đời ra ngoài lịch lãm, vào bếp đảm đang, lên giường mạnh mẽ thế này. Nhậm Tư Đồ cũng hết sức vui vẻ vì được nhàn nhã.

Để không làm hại mắt, Nhậm Tư Đồ quy định mỗi ngày Tầm Tầm chỉ được xem ba tập phim hoạt hình. Tầm Tầm đang xem mê mẩn say sưa, thấy Nhậm Tư Đồ bước ra phòng khách thì lập tức thanh minh theo phản xạ: "Con mới xem có hai tập, còn sớm mà."

Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm với ánh mắt bất đắc dĩ, cô chỉ tới lấy cái túi xách đặt trên sofa thôi mà. Nhưng Tầm Tầm như thế làm cho cô nổi hứng muốn trêu đùa cậu nhóc. Nhậm Tư Đồ giả vờ sa sầm nét mặt, làm bộ định giật lấy chiếc điều khiển trong tay cậu nhóc. Tầm Tầm lập tức ôm chiếc điều khiển tránh né nhanh như một chú khỉ con, chỉ chốc lát đã trốn sang góc bên kia của sofa.

Nhậm Tư Đồ thấy cu cậu ôm chiếc điều khiển như ôm bảo bối thì không nhịn được cười."Trêu con thôi, xem tiếp đi."

Sau đó, cô cầm chiếc túi xách lên, lấy túi tài liệu của Thẩm Thấm ra, quay người đi mất.

Tầm Tầm thấy Nhậm Tư Đồ đi thẳng về phía phòng bếp, không định giành lấy điều khiển ti vi của mình nữa thì mới ý thức được là mình bị lừa, liền dẩu môi oán trách: "Lừa gạt người ta là chim nhỏ sẽ bay mất đấy."

Nhậm Tư Đồ cầm túi đựng tài liệu đi về phía kệ bếp, Thời Chung vừa đặt bát đĩa vào trong tủ sát trùng, quay lại thì nhìn thấy những thứ trên tay cô.

"Đây là đồ của Thẩm Thấm, anh trả lại cô ấy giúp em."

Thời Chung khẽ chau mày, sau đó nhận lấy, mở túi tài liệu ra xem một lượt những thứ trong đó."Sao nó lại ở chỗ của em?"

Lần này, đến phiên Nhậm Tư Đồ do dự, không biết nên giải thích thế nào."Thẩm Thấm để quên trên xe của Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn không có số điện thoại của Thẩm Thấm, em nghĩ anh có thể chuyển cho cô ấy nên liền mang nó về đây."

Quả nhiên, anh nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú."Tối nay em đi nhờ xe của Thịnh Gia Ngôn về sao?"

Đúng là vừa đoán đã trúng phóc... Nhậm Tư Đồ nghĩ thế cũng tốt, cô đỡ phải tốn công giải thích một phen, bây giờ chỉ cần nói thêm một câu là rõ ràng: "Em trả chìa khoá nhà lại cho anh ấy, anh ấy tiện đường nên đưa em về."

Vẻ mặt của Thời Chung dịu lại một chút.

Lúc ấy anh mới cúi đầu nhìn cái túi tài liệu, nghĩ ngợi một lát rồi mới lên tiếng: "Chuyện Thẩm Thấm vào Trung Hâm thực tập không phải do anh sắp xếp. Trước đây cô ấy nộp hồ sơ của mình lên công ty, sau khi được thông qua thì mới gọi điện thoại báo cho anh biết, anh cũng không thể nói gì được. Nhưng nếu em để bụng thì anh có thể đưa cô ấy đến chỗ bạn anh thực tập."

"Đừng, làm thế thì chứng tỏ em quá nhỏ nhen." Rõ ràng là nhỏ nhen mà còn giả vờ rộng lượng, Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể làm ví dụ điển hình được rồi. Nhưng cô không thể thay đổi cái tính này được, cho nên đành an ủi bản thân."Nói không chừng người ta không hề để ý tới ông già như anh đâu, cũng chỉ có em là coi anh như báu vật, sợ anh bị người ta tơ tưởng."

Nhậm Tư Đồ vừa nói xong, đôi mày vừa được dãn ra của Thời Chung lập tức cau lại."Anh già chỗ nào chứ?"

Biết là anh đang cố ý làm mặt lạnh để doạ mình nên Nhậm Tư Đồ quyết định nhìn anh đầy khiêu khích. Quả nhiên Thời Chung không nhịn được bật cười."Sao anh lại cảm thấy em đang quay lại thời kì học cấp ba nhỉ? Nhất là vẻ mặt bướng bỉnh này của em..."

Thế sao? Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu qua nhìn gương mặt mình được phản chiếu trên cái viền làm bằng inox của tủ đựng chén... Vẻ mặt của cô lúc này đúng là ấu trĩ thật.

Khi Nhậm Tư Đồ vừa thu hồi ánh mắt lại, trong đầu cô bỗng hiện lên một câu nói không biết nghe được ở nơi nào: Một người đàn ông tốt thật sự chính là người có thể yêu chiều, khiến cho một người phụ nữ trở thành một bé gái...

Sao mấy ngày nay, trong đầu cô cứ hiện lên những câu khen ngợi anh thế nhỉ? Nhậm Tư Đồ cũng bó tay với mình, quyết định gạt chuyện này đi, lảng sang chuyện khác."Khóe mắt anh đầy nếp nhăn rồi kìa, còn không chịu nhận mình già sao?".

"Em nói lại lần nữa xem?" Anh khẽ nheo mắt lại, như dọa dẫm cô.

Nhậm Tư Đồ lập tức nắm được chứng cứ, đưa tay chỉ vào những nếp nhăn xuất hiện trên đuôi mắt đang nheo lại của anh."Không tin thì anh tự soi gương đi."

Nhậm Tư Đồ còn chưa nói dứt lời thì đã bị anh nhấc bổng lên thật cao. Hai chân đột nhiên hẫng lên khỏi mặt đất khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy không an toàn, vô thức kêu lên một tiếng, hai chân cũng quắp lấy hông anh theo phản xạ.

Cứ thế, một tay anh ôm lấy cô, tay kia thì chọc lét cô...

"Ông già mà có thể bế em lên như thế này sao? Hả?" Anh khẽ lên giọng ở cuối câu.

Suýt nữa là cả người Nhậm Tư Đồ đã ngã ra sau, may mà anh nhanh tay kéo cô lại. Nếu anh muốn chứng minh mình vẫn đang trẻ trung dồi dào sức lực thì Nhậm Tư Đồ chỉ biết thán phục anh. Nhưng anh... rõ ràng là mượn cái cớ chứng minh mình không già để sàm sỡ cô một cách quang minh chính đại. Bàn tay đang đỡ lấy người cô cứ vuốt ve lên xuống trên lưng cô, Nhậm Tư Đồ không thể tránh được, lại sợ buồn nên đành mở miệng cầu xin: "Em thừa nhận là mình sai rồi được không, thả em xuống đi..."

"Miệng nhận lỗi cũng vô ích thôi, phải bị phạt."

Anh nói xong thì định khóa kín đôi môi cô lại nhưng Nhậm Tư Đồ vội vàng né được, thì thầm nhắc nhở: "Tầm Tầm còn ở ngoài kia..."

Nhậm Tư Đồ vừa dứt lời liền bị anh nắm lấy cằm, chỉnh mặt lại cho ngay ngắn, sau đó... anh khóa môi cô lại.

Cũng trong lúc đó, Tầm Tầm đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không nhịn được phải quay đầu nhìn về phía phòng bếp...

Sao Nhậm Tư Đồ vẫn chưa ra nhỉ?

Tầm Tầm thấy phía phòng bếp không có động tĩnh gì thì không khỏi đứng dậy...

Nhưng không phải đi về phía phòng bếp mà rón ra rón rén chạy nhanh về chiếc đầu DVD được đặt bên dưới ti vi, dùng tốc độ nhanh nhất để thay một chiếc đĩa khác, lòng thì vui như mở cờ: Nhậm Tư Đồ vẫn chưa ra, hôm nay mình có thể xem tiếp tập thứ tư!

Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Nhậm Tư Đồ là hoàn toàn dư thừa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)