Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 20

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 20
Cãi vã vì bất đồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Anh muốn tước đoạt chức vụ "trợ lý riêng trong cuộc sống" của Thịnh Gia Ngôn một cách triệt để...

Vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ tước đoạt sạch sẽ chút lưu luyến không nên có mà cô dành cho Thịnh Gia Ngôn luôn đi...

Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng cô không ngờ được rằng khi về tới nhà, người ra mở cửa không phải là Tôn Dao, cũng không phải Tầm Tầm mà là...

"Về rồi à?"

Thịnh Gia Ngôn đứng trong nhà nhìn cô, giọng cũng bình thản như thường nhưng mặt Nhậm Tư Đồ thì lại trắng bệch.

Cô mất một lúc mới cố gắng trấn tĩnh lại, thay giày với động tác cứng nhắc."Sao anh lại ở đây? Tôn Dao đâu?"

Thịnh Gia Ngôn chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của cô: "Cô ấy ở trong phòng."

Nhậm Tư Đồ không tìm thấy bóng dáng của Tôn Dao đâu nhưng vừa liếc mắt là nhìn thấy Tầm Tầm đang ngồi ăn ngấu nghiến trước một bàn thức ăn thịnh soạn.

Những món cao lương mĩ vị này hẳn đều do một tay Thịnh Gia Ngôn làm ra. Tối qua Tầm Tầm còn lớn tiếng mắng cô và Thịnh Gia Ngôn một trận, bây giờ lại ăn một cách say sưa như thế, thấy Nhậm Tư Đồ trở về thì lập tức liếm láp mấy đầu ngón tay đầy mỡ của mình, cười và gọi cô: "Mau qua đây nếm thử món sườn ướp mật mà chú Gia Ngôn làm đi mẹ."

Nhậm Tư Đồ bật cười, bó tay với cậu nhóc. Khi đến bên bàn ăn, cô gõ vào đầu Tầm Tầm một cái."Đồ không có lương tâm, con quên là tối qua còn mắng mẹ và chú Gia Ngôn một trận à?"

Tầm Tầm cười hì hì, bỏ đôi đũa xuống, xin lỗi với vẻ chân thành nhất: "Con vừa ngủ dậy là chú Gia Ngôn đã giải thích với con rồi, là con hiểu lầm hai người mà thôi. Huống chi bữa sáng và bữa trưa hôm nay đều là do chú Gia Ngôn nấu cho con ăn, sau này con sẽ không hễ chút là giận hai người nữa!"

Cảm xúc của trẻ con vốn lúc này lúc khác, Nhậm Tư Đồ cũng không mấy để tâm. Nhưng những câu này của Tầm Tầm đã tiết lộ một tin tức khiến cô ngạc nhiên. Cô quay đầu sang nhìn Thịnh Gia Ngôn vừa bước vào trong bếp."Mới sáng sớm anh đã qua đây à?"

Thịnh Gia Ngôn chỉ mỉm cười, không trả lời. Vẻ mệt mỏi ẩn chứa trên gương mặt khiến anh trông như không ngủ cả đêm, ngay cả quần áo trên người anh cũng y hệt như tối qua.

Có lẽ, không phải mới sáng sớm anh đã qua đây, mà là... đêm qua anh không hề về nhà, cứ ở đây đợi cô suốt đêm.

Nhậm Tư Đồ bị giả thiết hoang đường này khiến cho phải cười khổ. Tầm Tầm không hề phát hiện ra sự khác thường của cô mà tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, chẳng phải mới sáng sớm mẹ đã đi tìm chú chân dài sao? Rốt cuộc mẹ đã giải thích rõ ràng với chú ấy chưa vậy? Hôm qua khi bỏ đi, trông chú ấy có vẻ rất tức giận."

"Mới sáng sớm?" Nhậm Tư Đồ tưởng rằng mình đã nghe nhầm."Cái gì mà mới sáng sớm?"

"Sáng nay con thức dậy, không thấy mẹ ở nhà nên chú Gia Ngôn nói với con mới sáng sớm mẹ đã chạy sang nhà chú chân dài để giải thích rồi." Tầm Tầm sốt sắng hỏi: "Rốt cuộc thì mẹ đã giải thích rõ ràng với chú chân dài chưa vậy?"

Nhậm Tư Đồ gật đầu một cách gượng gạo.

Tầm Tầm có được câu trả lời vừa ý nên nỗi lo lắng vẫn chất chứa trong lòng kia cũng tan biến ngay, cậu nhóc lại cúi xuống, tiếp tục ăn một cách say sưa.

Thịnh Gia Ngôn cũng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa hỏi Nhậm Tư Đồ: "Em vẫn chưa ăn cơm đúng không?", vừa bước xuống bếp, chuẩn bị xới cơm cho cô.

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không có tâm trạng nào để trả lời câu hỏi của anh, chỉ nghi hoặc nhìn anh rồi hỏi nhỏ: "Sao anh phải gạt Tầm Tầm?"

Thịnh Gia Ngôn chỉ mỉm cười rồi hỏi ngược lại: "Lẽ nào em muốn anh nói với một đứa trẻ rằng em chạy tới nhà một người đàn ông qua đêm không về?"

Rõ ràng giọng của anh chứa đầy sự trêu chọc nhưng không biết tại sao, Nhậm Tư Đồ lại bỗng dưng cảm nhận được mình đã nhìn thấy chút mất mát trong mắt anh.

Cái kiểu tự mình đa tình này khiến cho Nhậm Tư Đồ hận không thể tát mình một cái ngay lập tức cho tỉnh ngộ ra. Cô buộc mình phải nghĩ đến những chuyện khác. Đúng lúc này, cô liếc qua bàn ăn thì nhìn thấy ngoại trừ chén đũa của Thịnh Gia Ngôn và Tầm Tầm thì còn một bộ chén đũa đã dùng qua, chắc là của Tôn Dao.

Xem ra Tôn Dao không muốn ăn, cơm trong chén chỉ mất vài miếng, gần như còn nguyên.

Nhậm Tư Đồ như tìm được phao cứu sinh, hỏi Tầm Tầm: "Tôn Dao ở trong phòng của mẹ à?"

Tầm Tầm gật đầu, vừa nhai miếng sườn thơm phức vừa ú ớ trả lời: "Hôm nay dì Tôn Dao thật là lạ, mới sáng sớm mà dì ấy đã tắm mấy lần, lúc nãy ăn cơm được một nửa thì lại chạy đi tắm tiếp."

Nhậm Tư Đồ không khỏi sầm mặt lại.

Căn nhà ở quê của Nhậm Tư Đồ chỉ có hai phòng, lâu lâu về quê ăn tết, Tầm Tầm ở một phòng, còn cô và Tôn Dao ở chung một phòng. Giữa hai người, trước nay chưa từng có bí mật gì nhưng hôm nay Nhậm Tư Đồ vừa bước tới trước cửa phòng ngủ thì lại cảm thấy do dự: Có cần gõ cửa rồi mới vào không?

Ngay lúc Nhậm Tư Đồ đang đặt tay lên cửa, do dự chưa quyết định được thì cửa phòng đã bị người bên trong kéo ra.

Khi Tôn Dao mở cửa ra thì vẫn cứ thất thần, ngay cả Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa mà cô cũng không thấy. Mãi đến khi bước ra một bước, suýt nữa đụng trúng Nhậm Tư Đồ, cô mới giật mình, hoàn hồn lại, hoảng hốt liếc nhìn Nhậm Tư Đồ như chim sợ cành cong.

Mặt Tôn Dao bị hơi nước nóng làm cho đỏ hồng, bàn tay và cần cổ lộ ra ngoài lớp áo đều có những vết đỏ ửng do kỳ cọ quá nhiều tạo thành, trên tóc cô còn đọng nước...

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không xa lạ gì với một Tôn Dao như thế này.

Khi Nhậm Tư Đồ vẫn còn là bác sĩ thực tập, bác sĩ hướng dẫn của cô đã tiếp nhận tư vấn tâm lý cho Tôn Dao. Khi đó, Tôn Dao chỉ là một diễn viên chưa có tên tuổi, đóng những vai phụ rất ít đất diễn. Bởi vì một cảnh quay cưỡng bức, Tôn Dao hoàn toàn mất kiểm soát, nổi điên ở phim trường. Sau đó, Tôn Dao được giới thiệu đến phòng khám mà Nhậm Tư Đồ đang thực tập. Lần đầu tiên khi Nhậm Tư Đồ nhìn thấy Tôn Dao, Tôn Dao cũng có bộ dạng nơm nớp lo sợ như bây giờ.

Nhưng so với năm đó, hiện nay Tôn Dao đã đỡ hơn rất nhiều. Năm đó, chỉ cần tiếp xúc tay chân với người khác phái là cô đã hận không thể ngâm mình trong thuốc sát trùng cả ngày, khắp người đều là vết thương do chà xát.

Bây giờ... chỉ là tắm rửa vài lần, trên người có thêm vài vết đỏ ửng mà thôi.

Nhưng năm đó, đứng trên góc độ chuyên môn, Nhậm Tư Đồ luôn nghĩ mọi cách để phân tích nội tâm của Tôn Dao. Nhưng Nhậm Tư Đồ của hôm nay thì lại không nhẫn tâm hỏi một câu, chỉ ấp úng nói: "Cậu và Từ Kính Nam..." rồi không nói tiếp được nữa.

Tôn Dao bật cười vài tiếng, như là đang châm chọc chính mình, nhưng dường như cũng nhìn thấu mọi chuyện trên đời nên có vẻ rất dửng dưng."Lúc đầu đôi bên cùng tình nguyện, nhưng mình đột nhiên phát hiện gương mặt ấy quá giống với Từ Kính Diên nên không nhịn được mà đập cho anh ta một phát, chắc bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện khâu mấy mũi."

Nhậm Tư Đồ nhìn ra nụ cười giả tạo của Tôn Dao, nhưng càng thân thiết thì người ta càng không biết phải an ủi thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chỉ có thể thốt ra một câu chẳng có tác dụng gì: "Cậu đừng nghĩ ngợi gì nữa cả, mau đi ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa."

Tôn Dao gật đầu rồi cùng vào phòng ăn với Nhậm Tư Đồ, nhưng vừa đi được vài bước thì Tôn Dao bỗng đứng lại.

Cô quay sang nhìn Nhậm Tư Đồ. Sự lo lắng cô dành cho Nhậm Tư Đồ không hề ít hơn sự lo lắng Nhậm Tư Đồ dành cho cô."Suýt nữa quên hỏi, rốt cuộc thì tối qua cậu và Thịnh Gia Ngôn sao thế?"

Nhậm Tư Đồ thấy bối rối."Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Sáng nay, mình về nhà lúc sáu giờ hơn thì thấy Thịnh Gia Ngôn đang ở đây, xem ra anh ấy đã đợi cậu suốt cả đêm, mặc dù anh ấy không thừa nhận."

"..."

"..."

Nhậm Tư Đồ im lặng gần một phút.

Cô nhớ lại câu nói của Thịnh Gia Ngôn: "Đừng kết hôn với anh ta..."

Nhưng dù có nhớ lại thì sao chứ? Nhậm Tư Đồ uể oải mỉm cười với Tôn Dao."Đừng nhắc đến những chuyện này nữa, mình không muốn mơ một giấc mơ không có thực nữa."

Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng lúc Nhậm Tư Đồ quay lại phòng ăn, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Thịnh Gia Ngôn thì vẫn không kìm được mà cảm thấy lòng se lại.

Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn ngước mắt nhìn cô, làm gì có vẻ đau khổ? Làm gì có không cam tâm? Làm gì có kìm nén? Làm gì có yêu?

Chỉ có sự ôn hòa ấm áp, chỉ có sự thân thiết như người thân giống hệt mọi ngày."Các em đến thật đúng lúc, Tầm Tầm vừa gặm xong miếng sườn cuối cùng."

Nhậm Tư Đồ cố nở một nụ cười, buộc mình thôi không được nhìn Thịnh Gia Ngôn nữa. Cô rút mấy tờ khăn giấy từ trong chiếc hộp trên bàn ra, bước tới lau miệng cho Tầm Tầm."Nhìn con mà xem, mặt sắp biến thành một con mèo hoa rồi."

Chỉ có Tôn Dao là đưa mắt liếc qua liếc lại giữa hai người họ vài lần, cuối cùng không nói gì, chỉ lắc đầu vẻ bất đắc dĩ rồi ngồi xuống ghế...

Hai người này luôn nghĩ rằng "không nhắc tới" mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chính mình và cả người kia.

Kỳ nghỉ xuân cứ bất giác trôi qua như thế.

*****

Về lại Bắc Kinh, có lẽ cuộc đời họ cũng đã lật sang một trang mới.

Buổi trưa, tới giờ cơm, Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh cùng đến căng tin của bệnh viện để xếp hàng như thường lệ. Nhưng đang xếp hàng giữa chừng, cô liền bị ai đó "tóm" đi ngay.

Bị người nào đó ôm chầm lấy hai vai, kéo đi được vài bước, Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc, ngước mắt nhìn. Nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc kia, Nhậm Tư Đồ càng thêm ngạc nhiên."Sao anh lại đến đây?"

Anh chàng Thời Chung ăn mặc thẳng thớm phẳng phiu kia chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, nở một nụ cười nhẹ rồi không nói gì cả. Bàn tay đang ôm vai cô cũng thuận thế trượt xuống, đặt lên hông cô, cứ thế mà ôm eo cô đi thẳng về chiếc ghế trống duy nhất ở trong góc.

Sau khi ngồi xuống, anh mới vừa cười vừa giải thích: "Hẹn em dùng cơm trưa mà không được nên đành phải đích thân tới đây một chuyến thôi."

Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi tức giận.

Tối qua bọn họ từ quê nhà lên lại Bắc Kinh, khi ấy ở trên xe, đúng là hai người đã hẹn nhau trưa nay cùng ăn cơm. Nhưng lúc mười một giờ hơn, cô gọi điện thoại để xác nhận lại địa điểm với anh thì anh chàng Trợ lý Tôn kia lại nghe máy thay, nói là Giám đốc Thời đang đi thị sát tại công trường ở ngoại thành. Mà từ ngoại thành về lại nội thành ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Để anh khỏi phải chạy đi chạy về, cô bèn nhờ Trợ lý Tôn nhắn lại với anh là để hôm khác cùng ăn cơm.

Nhưng không ngờ...

Anh thực sự vội vội vàng vàng đội nắng đội gió về đây, ăn bữa cơm đạm bạc với cô trong căn tin này.

Nhưng câu anh vừa nói thật bất công cho cô. Không phải là cô khó hẹn mà bởi vì vị giám đốc này quá bận rộn. Cô hẹn hôm khác cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Nhưng không đợi Nhậm Tư Đồ tự biện bạch cho mình thì cô liền nhìn thấy Trợ lý Tôn bưng hai phần thức ăn từ trong hàng dài đi ra, bước nhanh về phía họ.

Đáng thương cho Trợ lý Tôn, vừa đặt thức ăn vất vả lắm mới xếp hàng lấy được lên bàn thì đã bị ông chủ vô nhân đạo kia xua tay một cái, không thèm nói một tiếng, ra hiệu cho anh đi chỗ khác.

Trợ lý Tôn mệt tới nỗi thở không ra hơi.

Nhậm Tư Đồ nhìn bóng dáng ỉu xìu của Trợ lý Tôn."Anh bảo anh ta đi ngay thế à? Sao không cùng ăn cơm?"

Thời Chung chỉ mỉm cười, một tay đưa đũa cho bạn gái, tay kia lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhắn một tin nhắn."Năm mới nên tăng tiền lương cho cậu, lấy lại tinh thần ngay cho tôi."

Chỉ trong giây lát, bóng lưng ỉu xìu như hết hơi kia lập tức lấy lại tinh thần, hưng phấn đứng thẳng người lên. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, Trợ lý Tôn hân hoan bước ra khỏi căng tin.

Ăn xong bữa trưa, Nhậm Tư Đồ đã đoán trước là mình sẽ bị Mạc Nhất Minh tìm đến để thám thính. Quả nhiên, sau khi tiễn Thời Chung xuống lầu, về lại phòng khám, còn chưa kịp bước vào phòng làm việc thì cô đã bị Mạc Nhất Minh tóm lại ngay trên hành lang.

Mạc Nhất Minh hỏi một cách thẳng thắn: "Ai vậy?"

Nhậm Tư Đồ giả ngốc với anh ta."Cái gì mà ai vậy?"

"Anh chàng bảnh bao lịch lãm trưa này cùng ăn cơm với em ấy." Mạc Nhất Minh khoác vai Nhậm Tư Đồ."Cây khô đã ra hoa rồi à?"

Cây khô đã ra hoa...

Bởi vì mấy từ này mà Nhậm Tư Đồ không thèm quan tâm đến anh ta nữa, cứ lướt thẳng qua người anh ta, định về phòng mình.

Mạc Nhất Minh vẫn đứng tại chỗ, chặc lưỡi."Cây khô ngàn năm như em mà cũng ra hoa thì chắc Tôn Dao cũng không còn lâu nữa đâu nhỉ?"

Bước chân Nhậm Tư Đồ không khỏi khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, không thèm để ý tới anh ta, tiếp tục đi về phía trước.

"Thảo nào mà hai hôm trước anh nhìn thấy Luật sư Thịnh rầu rĩ uống rượu một mình, anh cứ tưởng anh ta đang buồn phiền vì chuyện giấy phép hành nghề, thì ra là vì chuyện em yêu đương..."

Nhậm Tư Đồ lập tức dừng bước, cô ngẩn ra trong vài giây rồi quay đầu lại."Anh nói gì?"

Mạc Nhất Minh bị hành động của cô làm cho sửng sốt một chút.

Sau đó, anh ta mới trở lại như bình thường, tưởng là cô đang hỏi chuyện uống rượu giải sầu nên nghiêm túc nhớ lại tình cảnh khi mình gặp Luật sư Thịnh."Anh lấy làm lạ là mọi năm hai người cùng về quê ăn tết, sau đó thì cùng về đây đi làm nhưng sao lần này anh ta lại về sớm hơn em, còn vừa trở lại là đã chạy đi uống rượu..."

Nhậm Tư Đồ không kìm được phải bước lên vài bước, đứng trước mặt Mạc Nhất Minh, nhanh chóng ngắt lời anh ta: "Chuyện giấy phép hành nghề là sao?"

Nhậm Tư Đồ về lại phòng làm việc của mình, vừa đóng cửa lại, liền dựa lưng vào cửa, ngây người một lúc thật lâu, cuối cùng không kìm được phải gọi điện thoại tới văn phòng luật sư để hỏi rõ tình hình.

Trợ lý của Thịnh Gia Ngôn chỉ cho cô một lời giải thích rất đường hoàng nhưng rất có lệ, ngược lại Luật sư Lâm trong văn phòng thì lại rất bất bình khi nhắc tới chuyện này...

Nói cho cùng thì vẫn là do Thịnh Gia Ngôn chọc vào người không nên chọc.

Luật sư Lâm là đàn anh của Thịnh Gia Ngôn khi du học ở nước ngoài, quan hệ cũng thân thiết với Nhậm Tư Đồ. Bây giờ, càng nói anh ta càng thấy tiếc cho Thịnh Gia Ngôn."Không biết vì lý do gì mà Gia Ngôn từ chối vụ án của anh Tưởng, còn đánh anh ta một trận, kết quả là bị nhà họ Tưởng rêu rao một phen, văn phòng bọn anh đã tích cực hòa giải, cũng sắp xếp cho Gia Ngôn tạm thời nghỉ phép nhưng... anh Tưởng vẫn cứ khăng khăng không chịu thôi, còn tố cáo lên liên đoàn luật sư. Nếu anh ta mà thắng kiện thì rất có thể Gia Ngôn sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề."

Nhậm Tư Đồ cảm giác được bàn tay đang cầm điện thoại của mình đã cứng đờ tới mức không thể điều khiển được."Nhưng sao Gia Ngôn không hề nhắc tới chuyện này với em..."

"Em cũng biết tính tình của Gia Ngôn rồi mà, chuyện gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, chỉ vì không muốn khiến người khác phải lo lắng cho cậu ấy."

Buổi tối, khi ăn cơm, Nhậm Tư Đồ cứ thấp thỏm bất an.

Thời Chung chọn một nhà hàng Indonesia, gia vị hơi nặng mùi, màu sắc cũng bắt mắt. Ẩm thực gia nhí Tầm Tầm gọi nguyên một bàn ăn: Bò kho sa tế, cà ri gà nước dừa... Tóm lại là con mắt to hơn cái bụng. Cuối cùng, khi nhân viên phục vụ bưng món cơm nghệ mà Tầm Tầm đã gọi lên thì cu cậu chỉ ăn được hai muỗng. Ăn xong liền dựa người vào ghế, vỗ vỗ cái bụng căng tròn, khẽ híp mắt lại, thỏa mãn tuyên bố: "Con no rồi!"

Thời Chung thấy thức ăn trong đĩa của Nhậm Tư Đồ vẫn còn chưa động đũa thì khẽ nhíu mày: "Em sao thế? Không hợp khẩu vị à?"

Khi ấy Nhậm Tư Đồ mới giật mình hoàn hồn, nhìn Thời Chung, cười một cách gượng gạo."Hôm nay đi làm hơi mệt."

Sau khi nói câu này, cô chỉ ăn thêm vài muỗng lấy lệ rồi sau đó lại chìm vào suy tư.

*****

Nếu chỉ không tập trung tinh thần ăn cơm thì không nói. Sau khi ăn xong, Thời Chung đưa cô về, khó khăn lắm mới đợi được lúc Tầm Tầm về phòng làm bài tập về nhà, cuối cùng thì anh mới có thể ở trong phòng khách hôn cô mà không phải e dè. Thế mà cô chỉ hôn đáp lại anh một cái lấy lệ, sau đó không biết hồn vía lại bay đi đâu mất.

Thời Chung cảm thấy tẻ nhạt nên buông cô ra, ngắt mũi cô một cái với vẻ oán trách."Em không thể chuyên tâm một chút sao?"

Lúc này, Nhậm Tư Đồ đang ngồi trong lòng anh, còn anh thì ngồi trên sofa. Bởi khoảng cách quá đỗi gần gũi thân mật ấy, Nhậm Tư Đồ có thể nhìn thấy dáng vẻ ủ ê rũ rượi của mình phản chiếu trong đôi mắt đầy bất mãn của anh.

Nhậm Tư Đồ rời khỏi lòng anh, chuyển sang ngồi trên sofa bên cạnh, cân nhắc một lát, cuối cùng quyết định nói thẳng: "Có chuyện này... em không muốn giấu anh, nhưng anh nghe xong không được giận đâu đấy."

Cô đang cảnh báo với anh trước sao... Thời Chung thở dài một hơi thật khẽ."Đừng nói là chuyện này có liên quan tới Thịnh Gia Ngôn đấy nhé?"

Thời Chung thấy cô đột nhiên giật thót giống như bị ai đó đâm trúng yếu điểm thì cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ... Anh chỉ cần nghĩ một chút thôi là có thể đoán ra được.

Hai bên giằng co trong im lặng một lát, cuối cùng Thời Chung vẫn là người phải giơ tay đầu hàng trước. Anh thực sự hết cách với cô gái này, nên đành phải thỏa hiệp: "Nói đi, anh sẽ cố gắng không tức giận."

Nhậm Tư Đồ biết hành động của mình lúc này quả thật là ỷ vào sự nuông chiều của anh mà làm tới. Rõ ràng biết anh sẽ tức giận, cũng biết rõ cho dù có tức giận thì anh cũng sẽ nhường cô nên ỷ vào sự yêu thương của anh, cô bèn nói ra hết tất cả: "Tưởng Lệnh Thần đã kiện Thịnh Gia Ngôn nên bây giờ Thịnh Gia Ngôn đang bị buộc phải nghỉ phép, rất có thể vì chuyện này mà bị tước giấy phép hành nghề."

"Em muốn giải quyết chuyện này giúp Thịnh Gia Ngôn sao?"

Anh lại đoán đúng rồi. Nhậm Tư Đồ gật đầu cam chịu.

Thời Chung bỗng nhiên bật cười."Em là người ngoài cuộc, dựa vào đâu mà giải quyết giúp anh ta?"

Trong giọng điệu của anh bất giác để lộ vẻ khinh khỉnh khiến Nhậm Tư Đồ hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại thì, tuy trước mặt cô, anh luôn tràn ngập sự chân thành và nặng tình nhưng phần lớn thời gian, anh chính là một giám đốc đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, anh có thái độ như vậy, cô cũng không lấy làm lạ.

Nhưng điều khiến Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên thực sự chính là câu nói tiếp theo của anh: "Đừng nói là em muốn anh đến tìm Tưởng Lệnh Thần để hòa giải, cuối cùng bảo anh ta tha cho Thịnh Gia Ngôn?"

Suy nghĩ được giấu sâu trong đáy lòng bị anh vạch trần một cách không chút kiêng nể khiến cho Nhậm Tư Đồ không kịp trở tay. Ngay cả chính cô cũng có thể cảm nhận được từng thớ thịt trên mặt mình cũng đông cứng lại, bởi vì cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể nở được một nụ cười dù là gượng gạo. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô thì cứ như đang bảo "hãy thẳng thắn để được nhận khoan hồng". Nhậm Tư Đồ lặng lẽ đấu tranh nội tâm một lát, cuối cùng chọn giải pháp dốc hết tâm sự ra."Cái lần anh dẫn em đi tìm Thẩm Thấm, em có nghe lén hai người nói chuyện... Thẩm Thấm hoàn toàn vu oan cho anh ta."

Dường như anh không hề ngạc nhiên bởi việc cô nghe lén, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được điều này, nhưng cô chỉ ngập ngừng đôi chút rồi lại kìm nén nghi hoặc trong lòng xuống, tiếp tục nói: "Theo những gì em biết về Tưởng Lệnh Thần, nếu anh chịu tha cho anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ tha cho Thịnh Gia Ngôn. Nếu có thể, tại sao không lựa chọn một kết thúc khiến mọi người đều vui vẻ?"

Câu hỏi của cô khiến cho anh phải bật cười.

Như đang cười nhạo cô, cũng như đang cười nhạo chính mình. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.

Nhưng giọng nói của anh lại hoàn toàn trái ngược với điệu cười kia, bình tĩnh và phẳng lặng hệt như một hồ nước đọng: "Lúc ấy anh đã biết là em đang nghe lén nhưng anh không ngăn cản, cũng không vạch trần em, thậm chí không nhắc tới chuyện này là vì anh đang đánh cược. Một là cược xem em có chấp nhận được việc anh có những thủ đoạn không sạch sẽ hay không. Hai là cược xem em có nói chuyện này với Thịnh Gia Ngôn, giúp anh ta thắng kiện không. Nhưng em lại không làm thế, lúc ấy anh đã rất vui mừng, cảm thấy trong lòng em, anh vẫn có một vị trí nhất định."

Thật ra anh đã biết hết tất cả, nhưng lại không nói gì, chính là vì muốn thử cô ư? Trong giây phút ấy, Nhậm Tư Đồ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy hết sức xa lạ.

Nhưng cảm giác vô cùng xa lạ này nhanh chóng biến mất, bởi nó đã bị thay thế bởi giọng nói thê lương của anh: "Bây giờ Thịnh Gia Ngôn xảy ra chuyện, vị trí nhỏ nhoi của anh trong lòng em lập tức biến mất. Phải chăng anh nên cảm ơn Thịnh Gia Ngôn, cảm ơn anh ta đã khiến anh nhìn rõ ràng trong lòng em, mình hoàn toàn nhỏ bé, không đáng kể."

"Em không có ý đó..."

Nhậm Tư Đồ biện bạch một cách hết sức yếu ớt, càng nóng vội giải thích thì càng bất lực về ngôn ngữ, cô không nói được một lời. Lúc này, Thời Chung đột nhiên ý thức được là mình đã nói quá nhiều. Cả đời anh chưa bao giờ huyên thuyên nhiều như hôm nay, nếu còn nói nữa chắc không thua gì mấy oán phụ thời xưa quá.

Thời Chung đứng dậy, dùng vẻ lạnh nhạt và xa cách để che đậy sự không cam tâm và cay nghiệt của mình."Tôi sẽ không rút đơn kiện đâu, cô Nhậm hãy bỏ ý định ấy đi."

Anh bỏ về. Trước khi về, thậm chí còn cho cô một nụ hôn, nhưng khi nụ hôn ấy chạm vào môi cô thì lại không còn chút ấm áp. Bước chân của anh đi thẳng về phía cửa, cuối cùng kết thúc bằng tiếng đóng cửa không mạnh không nhẹ.

Để lại một mình Nhậm Tư Đồ, bởi vì vô tình giẫm phải tạc đạn của anh nên lúc này thần trí cũng tan thành ngàn mảnh nhỏ. Mãi đến khi Tầm Tầm ôm vở bài tập toán và bút chì hăm hở chạy ra khỏi phòng...

"Chú chân dài, Nhậm Tư Đồ nói lúc còn đi học chú rất giỏi môn toán, mau giúp cháu..."

Tầm Tầm vừa nói vừa chạy, chạy đến nửa đường thì mới phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại một mình Nhậm Tư Đồ, nên khựng lại, nhìn ngó xung quanh một lượt."Chú ấy đâu rồi mẹ?"

Nhậm Tư Đồ nhìn về phía cửa không một bóng người, không biết nên giải thích thế nào, đành đứng dậy đi về phía Tầm Tầm, đưa tay định cầm lấy vở bài tập của cậu nhóc."Đề gì vậy? Để mẹ giúp con."

Tầm Tầm vẫn chưa chịu hết hy vọng, cứ nhìn ngó xung quanh. Đến khi không thấy bóng dáng Thời Chung đâu cả thì đành bĩu môi, đưa vở bài tập cho Nhậm Tư Đồ.

Nhưng Nhậm Tư Đồ cầm vở bài tập lên, nhìn một lúc rồi lại thất thần, bên tai cứ không ngừng vang vọng câu nói vừa mỉa mai, vừa bi ai, vừa không cam tâm của Thời Chung: "Phải chăng anh nên cảm ơn Thịnh Gia Ngôn, cảm ơn anh ta đã khiến anh nhìn rõ ràng trong lòng em, mình hoàn toàn nhỏ bé, không đáng kể..."

Thấy Nhậm Tư Đồ không nói tiếng nào, chỉ nhíu mày thật chặt thì Tầm Tầm thở dài vẻ bất đắc dĩ."Đề toán của trường mẫu giáo mà mẹ cũng không biết làm sao?"

Nói xong, không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, nó lập tức giật cuốn vở lại, vừa quay người đi vào phòng vừa than thở một mình: "Haizz, xem ra đành phải tự thân vận động rồi!"

Tối hôm ấy, Nhậm Tư Đồ cứ trằn trọc không yên. Cãi nhau với Thời Chung, cộng thêm cú điện thoại cô gọi cho Mạc Nhất Minh trước khi ngủ, hai thứ này đã hoàn toàn khiến cô mất ngủ.

Mạc Nhất Minh là bác sĩ điều trị tâm lý cho Tưởng Lệnh Thần, là người hiểu rõ về Tưởng Lệnh Thần nhất, ý kiến của anh rất có sức nặng để Nhậm Tư Đồ tham khảo."Ý thức tình dục của Tưởng Lệnh Thần rất bình thường, chẳng qua chỉ có chút trầm cảm nhẹ, nhưng không có dấu hiệu phát tác. Thời gian giữ đầu óc ở trạng thái bình tĩnh cũng rất dài, giao tiếp xã hội bình thường, chắc chắn là không có vấn đề gì."

Nếu đã có khả năng bình tĩnh nói chuyện với Tưởng Lệnh Thần thì khả năng thành công khi cô ra mặt để điều đình mâu thuẫn giữa Tưởng Lệnh Thần và Thịnh Gia Ngôn không phải là không thể.

Về phần Thịnh Gia Ngôn...

Anh xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với cô, chắc hẳn anh đã cân nhắc từ trước, Nhậm Tư Đồ không định làm phiền anh nữa...

Nhậm Tư Đồ cứ tưởng mình nghĩ thông được chuyện này thì có thể yên tâm mà ngủ ngon. Nhưng sau khi ngắt cuộc gọi với Mạc Nhất Minh, cô trằn trọc nằm trên giường khoảng mười lăm phút mà vẫn không ngủ được.

Cuối cùng Nhậm Tư Đồ không thể chịu được nữa, tức tối ngồi dậy, cào cào đầu tóc, giọng nói kia lại văng vẳng bên tai cô: "Cảm ơn anh ta đã khiến anh nhìn rõ ràng trong lòng em, mình hoàn toàn nhỏ bé, không đáng kể..."

Rốt cuộc thì Nhậm Tư Đồ cũng hiểu ra rằng nguyên nhân lớn nhất khiến mình mất ngủ không phải là vì Thịnh Gia Ngôn mà là vì anh chàng họ Thời kia, không thèm nói một tiếng "tạm biệt", cứ thế mà sa sầm mặt mày, phủi mông đi mất.

Cô cứ ngồi ngây ngẩn như thế một lát rồi đột nhiên nghiến răng thật mạnh, nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, cầm lấy chìa khóa, xông ra khỏi nhà.

Chạy được nửa chừng thì cô lại lộn trở về, mở ngăn kéo trên đầu tủ ra, cầm theo chìa khóa cửa nhà anh.

Nhậm Tư Đồ lái xe nhanh vun vút, bên ngoài gió đêm cứ rít gào khiến những cành lá hai bên đường phải lung lay xào xạc. Lòng Nhậm Tư Đồ nóng như lửa đốt, tốc độ của xe cũng bất giác tăng lên. Cuối cùng, xe thắng gấp lại, dừng dưới tòa nhà chung cư của Thời Chung. Nhậm Tư Đồ không còn tâm trạng tìm đúng vạch đỗ xe, cứ cầm thẻ quẹt cửa bước xuống xe.

Có thẻ quẹt cửa, Nhậm Tư Đồ thuận lợi đi từ dưới lầu lên nhà Thời Chung. Căn hộ chìm trong sự tĩnh lặng. Tiếng gió bên ngoài bị cửa kính cách âm hai mặt chặn lại, không thể lọt vào. Cả căn phòng khách rộng lớn chỉ có một bóng đèn treo tường đang chiếu sáng, khiến cho bước chân vốn vội vã của Nhậm Tư Đồ cũng bất giác chậm lại.

Cô thà rằng lúc này nhìn thấy Thời Chung đang uống rượu giải sầu bên quầy bar còn hơn là tìm thấy anh trong phòng ngủ...

Thời Chung nằm trên giường, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đang ngủ ngon lành.

Sao anh có thể ngủ ngon đến thế nhỉ?

Nhậm Tư Đồ đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên không biết mình vội vàng chạy tới đây để làm gì.

Bởi thế, trong lúc nhất thời, cô không biết nên đánh thức anh dậy để xả hết cơn bất mãn của mình hay là không làm phiền anh, mình đến thế nào thì cứ đi về như thế ấy...

Có lẽ là do tính cách trước nay đều như vậy, cuối cùng cô quyết định lựa chọn giải pháp thứ hai. Nhưng khi đang chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ lại, quay đầu bước đi thì cô lại bị một tiếng kinh hô buộc phải khựng lại...

"Cô là ai?"

Nhậm Tư Đồ lập tức cứng đờ người, tay còn đang vịn tay nắm cửa, ngập ngừng quay đầu lại thì thấy bà giúp việc đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng. Mãi đến khi nhận ra cô, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm."Cô Nhậm?"

"..."

"Sao cô lại ở đây?" Tuy bà giúp việc nhận ra cô nhưng hiển nhiên vẫn chỉ ở giai đoạn "cô là bạn học cũ của Thời Chung". Về phần tại sao nửa đêm nửa hôm mà trong nhà lại xuất hiện một người bạn học cũ thì...

Đầu óc Nhậm Tư Đồ tê rần, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Cô xấu hổ nuốt một ngụm nước bọt. Lúc ấy, một bàn tay lẳng lặng ôm lấy vai cô.

Cảm nhận được luồng hơi ấm đột nhiên áp sát mình, Nhậm Tư Đồ vô thức rụt vai lại, sau đó bên tai cô vang lên một giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ: "Cô Trần, cô vào ngủ tiếp đi, cô ấy đến tìm tôi."

Không đợi cô Trần kịp phản ứng, Thời Chung đã kéo bàn tay vẫn đang đặt trên tay nắm cửa của Nhậm Tư Đồ lại, sau đó đóng cửa, bật đèn lên.

Bị cô quấy rầy lúc nửa đêm, cơn buồn ngủ của anh cũng tan biến phần nào, cho nên vẻ lạnh lùng trong mắt càng rõ ràng hơn, giọng cũng khách sáo và xa lạ: "Nửa đêm cô Nhậm đến tìm, không biết có chuyện gì quan trọng không?"

Nhậm Tư Đồ không biết phải làm sao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)