← Ch.37 | Ch.39 → |
Nói là cầu xin tha thứ, thật sự là Sở Dĩnh nói không ra lời quá mất mặt như vậy, thở hổn hển đẩy anh ra: "Chu Tự Hàn, anh có hết có dừng không ưmh ưmh......" Sở Dĩnh còn chưa nói hết liền bị Chu Tự Hàn chận miệng lại......
Chu Tự Hàn nhớ tới tấm ảnh của cô nàng này và Lăng Chu liền hận, hận không thể đánh không thể mắng, còn không cho anh giày vò, vậy không phải anh sẽ nghẹn mà chết sao?
Chu Tự Hàn hôn Sở Dĩnh tới mức không thở được mới thả môi cô ra, hai cái tay ngăn chặn chân của cô, gần như dính vào trên giường, phía dưới ra sức luật động, cự long dời sông lấp biển ở trong thân thể Sở Dĩnh, dường như muốn đem cô đâm chọc thủng, lực đạo vừa nặng vừa tàn nhẫn.
Chu Tự Hàn chợt nắm được cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Bảo bối, có biết là ai đang yêu em hay không, là Chu Tự Hàn người đàn ông của em, tới gọi một tiếng dễ nghe, anh liền tha cho em, nếu không, hôm nay không kết thúc được......"
Sở Dĩnh chỉ cảm thấy thân thể đã chịu đựng tới giới hạn, cầm thú này có biết anh đã giày vò bao lâu hay không, mà hiện tại cô vẫn có thể cảm thấy rõ ràng, anh đang trong cơ thể mình, không có mềm đi chút nào, hơn nữa trướng đại kéo dài, nếu như cô không phối hợp, xem ra Chu Tự Hàn thật sự có thể lăn qua lăn lại không có chừng mực nữa.
Sở Dĩnh vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ, cộng thêm eo và đầu gối bủn rủn, mỗi một cục xương trên người đều bị Chu Tự Hàn giày vò đến rụng rời, dù sao cũng 28 tuổi rồi, tinh lực và thể lực đều có chút theo không kịp người trẻ, nhưng Chu Tự Hàn cũng đã hơn ba mươi tuổi, cũng không thấy tinh thần sa sút, cả ngày thấy cô thì nhào lên giống như sói đói.
Cái gì dễ nghe, chính là muốn cô nói, cũng mò không ra rốt cuộc Chu Tự Hàn muốn nghe cái gì, gần đây người đàn ông này có khuynh hướng càng ngày càng không thể nói lí, hơn nữa quá buồn nôn, có chết cô cũng không nói ra miệng, nhắm mắt lại miễn cưỡng nhả ra hai chữ: " Chu Tự Hàn......"
Hiển nhiên Chu Tự Hàn không hài lòng, hai chữ này mà muốn đuổi anh sao, Chu Tự Hàn đưa tay bắt được viên bi trước ngực cô, ngón tay dùng sức chà xát viên bi đỏ nhạt mấy cái liền đứng thẳng ở trong không khí, cúi đầu ngậm bên kia, ra sức mút......
Bị thủ đoạn của Chu Tự Hàn làm cho cả người không tự chủ được phát run, run rẩy ngồi lên, cái loại cảm giác vừa xót vừa tê giống như chạm điện đó, Sở Dĩnh không khỏi khó nhịn rầm rì mấy tiếng, thỏa hiệp hỏi anh: "Cái gì dễ nghe?"
Chu Tự Hàn cười ha ha, ngẩng đầu lên từ trước ngực cô nói: "Xem ra bảo bối nhà ta không biết, anh dạy cho em, tiếp theo gọi anh là, Hàn......" "Hàn?" Mặc dù thân thể bị dày vò nhưng độ nhạy cảm cao, lúc nghe được Chu Tự Hàn nói ra hai chữ này, cả người Sở Dĩnh vẫn nhịn không được nổi da gà lên, người đàn ông này thật sự rất buồn nôn, cái gì chứ, ghê tởm chết rồi, có chết cô cũng không gọi.
Cắn môi, nhắm mắt lại, ý là thà chết chứ không chịu khuất phục, Chu Tự Hàn bị dáng vẻ trẻ con này làm cho vui vẻ, chợt lui ra ngoài, lại đem chân của cô khoác lên trên cánh tay mình, chống lên, Sở Dĩnh phía dưới bị anh nâng lên thật cao, hạ thân trầm xuống, nặng nề cắm vào, tay của anh vòng qua nắm xương hông của cô, dùng sức đâm sâu, tốc độ, lực độ, độ sâu, Sở Dĩnh cảm thấy, mình thật sự muốn anh đâm chọc rồi.... .
"Con dế, không gọi, anh liền chen vào em ba ngày ba đêm như vậy......", Sở Dĩnh cũng cảm thấy bây giờ Chu Tự Hàn, bởi vì dục vọng bành trướng, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Cuối cùng vẫn là Sở Dĩnh nghĩ thông suốt, không nên gây khó dễ cho chính mình, so với sự chịu đựng, chỉ là cô luôn thắng Chu Tự Hàn, nhếch miệng hơi thấp giọng khẽ kêu: "Hàn......" Thanh âm nhỏ giống như con muỗi.
Chu Tự Hàn rất không hài lòng, đâm mấy cái, bắt bẻ mà nói: "Không nghe được, gọi một tiếng nữa." "Chu Tự Hàn, con mẹ nó anh biến thái." Sở Dĩnh thật sự nổi giận rồi, hướng anh rống lên một câu.
"Anh liền biến thái, bảo bối, có muốn biết biến thái là như thế nào hay không?" Chu Tự Hàn nói xong, tay chợt lướt qua mông nhỏ của Sở Dĩnh, ngón tay chen vào bên trong khe hẹp giữa mông, tiến vào một ít......
Ý thức được ý đồ của Chu Tự Hàn, đột nhiên mắt Sở Dĩnh trợn to, thân thể kịch liệt giằng co, đáng tiếc bị Chu Tự Hàn giữ cố định, căn bản không nhúc nhích được, chính là trong một năm ở cùng Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cũng chưa từng có loại chủ ý này, đây là bãi mìn của cô.
"Chu Tự Hàn nếu anh dám...... Được, tôi gọi, Hàn, Hàn, anh bỏ qua cho tôi có được hay không?" Giọng điệu một chút cũng không dịu dàng, giống như phát cáu, nhưng Chu Tự Hàn lại hài lòng, ngón tay không có tiếp tục, mà là chuyển đến cô chỗhai người kết hợp đằng trước, đi xoa nắn nơi mẫn cảm kia, cảm thấy hạt trân châu, đồng thời luật động, động tác bắt đầu nhanh hơn, lúc này Sở Dĩnh còn chưa có thả lỏng xuống, liền bị Chu Tử Hàn đỉnh đụng đầu vào trên chỗ tựa lưng đầu giường......
Mức độ đốt lửa kích tình nhanh hay chậm, kích tình bốc cháy lên, gần như có thể phá hủy hết tất cả lý trí, tôn nghiêm cái gì, thực tế, tình yêu, tất cả mọi thứ ở đây có vẻ không chịu nổi một kích trong sự kích tình như vậy, đại khái đây là bản năng của động vật......
Thời điểm được Chu Tự Hàn đưa lên đỉnh, Sở Dĩnh cũng không thể không thừa nhận, cho dù không có tình cảm gì đối với Chu Tự Hàn, nhưng cũng đạt được vui vẻ rất lớn.
Sở Dĩnh vào cao triều, cả người không ngừng run rẩy, hành lang trong cơ thể giống như xuất hiện một nghìn cái miệng nhỏ nhắn, hút hạ thân anh từng chút từng chút một, làm Chu Tự Hàn suýt nữa thoải mái ngất trời, càng hung ác cố gắng gây rối mấy cái, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, tiết ra ngoài......
Anh nằm ở trên người Sở Dĩnh, chờ vẻ đẹp nhiệt tình này qua đi, cúi đầu hôn cô, bảo bối thật sự bị anh giày vò thảm, thân thể dưới người anh, giống như một vũng nước, thậm chí anh còn có thể cảm thấy thân thể cô co giật......
Ngoài cửa sổ đã là sáng sớm, ánh sáng mặt trời mới mọc xuyên qua vào từ rèm cửa sổ voan mỏng, rơi vào trên sàn nhà phòng ngủ, tô lên sắc điệu ấm áp, làm tâm tình con người không khỏi chuyển biến tốt.
Chu Tự Hàn thân mật hôn Sở Dĩnh, nụ hôn của anh dịu dàng chu đáo dừng ở trên trán ướt mồ hôi của cô, lông mày thanh tú cong lên, dùng đầu lưỡi đem lông mày nhíu lại như ngọn núi của cô vuốt bằng, sau đó là mí mắt, mắt, lỗ mũi, gương mặt, đôi môi, cổ, xương quai xanh.... Tiếp tục đi xuống......
Anh gần như hôn toàn thân cô một lần, thậm chí không có bỏ qua cho địa phương bị anh chơi đùa vô cùng tàn nhẫn, phải nói anh rất yêu thích chỗ ấy, cho nên nói, mỗi người đều có thói quen, lần trước sau khi bị anh hôn qua một lần, mặc dù Sở Dĩnh vẫn có chút kháng cự, nhưng là miễn cưỡng đón nhận, hơn nữa người đàn ông này cũng hoàn toàn không cho cô phản kháng, đâm vào dưới người cô, liếm cô giống như loại cực cho lớn.... .
Không thể không dám nói, lúc này, trong tâm lý của Sở Dĩnh sinh ra một loại khoái cảm quỷ dị, giống như trước kia anh xem cô là kỹ nữ mà đối đãi, bây giờ Chu Tự Hàn, so với trai bao cũng không khác lắm, chỉ cần không để cho cô hôn anh là được.
Cái ý nghĩ này mới vừa xẹt qua trong đầu Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn lại ngẩng đầu lên từ dưới người cô, xấu xa nhìn cô nói: "Có phải được anh phục vụ vô cùng sảng khoái hay không?"
Mặt Sở Dĩnh đỏ lên quay đầu đi chỗ khác: "Ai cho anh hầu hạ?" Chu Tự Hàn nói: "Anh liền nói một chút thôi, thế nào, ngượng ngùng rồi hả? Yên tâm anh không chê bảo bối nhà anh bẩn, bảo bối, em nói hôn qua như vậy, ngoại trừ anh ra không có người khác đi!"
Sở Dĩnh chợt mở to hai mắt nhìn anh: "Anh có ý gì?" Chu Tự Hàn nở nụ cười, rồi xuống giường, dùng cái chăn vây quanh Sở Dĩnh, ôm đi lên, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: "Khẩn trương cái gì? Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
Hai người cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm, Chu Tự Hàn rất hăng hái giúp Sở Dĩnh gội đầu, rửa sạch, dùng khăn lông bao lấy, vẫn bế cô ở trong lòng mình, đưa tay lấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ra, rót một ly, chính mình uống một hớp, cúi đầu muốn đút cho Sở Dĩnh, lại bị Sở Dĩnh né tránh.
Chu Tự Hàn cười ha ha một tiếng, đem cái ly đưa tới bên miệng cô: "Dùng ly được chưa, cô nàng kiểu cách?" Sở Dĩnh uống một hớp liền đẩy ra, cô không có thói quen uống rượu lúc tắm, Chu Tự Hàn cũng không miễn cưỡng cô, ôm cô, dựa vào nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ cảm giác có người đẹp trong ngực.
Một lát sau, khi Sở Dĩnh cũng buồn ngủ, chợt nghe Chu Tự Hàn nói: "Bảo bối, nói cho anh biết một chút chuyện trước kia của em đi! Bạn học trước kia, bạn bè, thậm chí là người yêu?"
Trong nháy mắt Sở Dĩnh liền tỉnh ngủ lại: "Anh muốn hỏi cái gì?" Chu Tự Hàn có chút chua chát nói: "Em và Lăng Chu đã từng là người yêu, tại sao lại chia tay, hiện tại hai người lại gặp mặt, có phải muốn nối lại tình cũ hay không?"
Sở Dĩnh nhớ tới ngày hôm qua Internet lan truyền hình của cô và Lăng Chu, xem ra Chu Tự Hàn cũng đã nhìn thấy, cô cảm thấy mình quang minh lỗi lạc, cho nên không cần thiết phải giải thích với Chu Tự Hàn, nhưng hiển nhiên Chu Tự Hàn cũng không cho là như thế, hơn nữa, Sở Dĩnh nghi ngờ anh ta vừa trở lại liền giày vò mình, có phải là anh hoài nghi mình và Lăng Chu có cái gì đó nên trừng phạt hay không?
Sở Dĩnh nhìn Chu Tự Hàn từ trong gương đối diện: "Anh nghi ngờ buổi tối đó tôi và Lăng Chu xảy ra chuyện gì đó có đúng không?" Sắc mặt Chu Tự Hàn nhất thời lạnh lùng âm trầm, ấn cô ở trong nước liền hôn đi, nụ hôn của anh bá đạo mà hung ác, dường như muốn cắn chết cô, phút cuối cùng, hung hăng cắn xuống ở trên môi Sở Dĩnh, ti...... Sở Dĩnh bị đau liền kêu một tiếng, khóe môi lập tức rịn ra giọt máu, lại bị đầu lưỡi của Chu Tự Hàn liếm vào trong miệng......
Sở Dĩnh che đôi môi đẩy anh ta ra, ngồi vào bên kia nhìn anh chằm chằm: "Chu Tự Hàn anh là chó điên sao, gặp người liền cắn?" Chu Tự Hàn chau chau mày: "Anh chỉ là để cho em biết, anh rất khó chịu, nếu như em thực sự có can đảm cắm sừng cho anh, vậy thì anh không phải là chó điên, mà là sói, cắn chết em vẫn coi là nhẹ, cho nên, Sở Dĩnh đừng cho anh cơ hội cắn chết em."
Lời nói này của Chu Tự Hàn tuy nhẹ, lại làm Sở Dĩnh không rét mà run, bàn tay Chu Tự Hàn cầm cái ót của cô gần hơn, khiến cho Sở Dĩnh không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc sau nói: " Nói cho anh biết, em đã sớm chia tay với hắn ta, hiện tại trong trái tim của em căn bản không có hắn ta, ngay cả một chút bóng dáng cũng không có."
Một cái tay khác của Chu Tự Hàn đặt vào vị trí trái tim Sở Dĩnh, hỏi cô từng chữ từng chữ.
Rốt cuộc Sở Dĩnh thua trận, nhắm mắt nói: "Tôi đã sớm chia tay với anh ta, hiện tại cũng không có anh ta trong lòng, ngay cả một chút bóng dáng cũng không có." Chu Tự Hàn chợt lại gần bên tai cô, lạnh lùng nói: "Nói dối, Sở Dĩnh, em có biết lúc em đang nói dối, nơi này có thể đập nhanh hơn hai nhịp so với bình thường hay không?"
Sở Dĩnh thẹn quá hóa giận mở mắt ra: "Chu Tự Hàn, anh đừng cố tình gây sự, muốn nghe cái gì thì tô nói cái đó. Chẳng lẽ không đúng sao? Anh hi vọng tôi nói gì đây, vậy tôi nói cho anh biết, tôi nhớ anh ta, yêu anh ta, kiếp này kiếp sau cũng không thể quên......" Lời nói của Sở Dĩnh bị sa sút, Chu Tự Hàn dùng sức nắm được hai má, cắn răng mà nói: " Em nhớ hắn ta, yêu hắn ta, kiếp này kiếp sau cũng không thể quên, đây không phải là lời anh muốn nghe, là trong lòng em muốn vậy đi! Đáng tiếc bây em là người phụ nữ của anh, hiểu khái niệm người phụ nữ của anh là gì không? Chính là bất kể khi nào, địa điểm nào, trường hợp nào, anh muốn làm, thì em phải có mặt cho anh, mở chân ra chờ, giống như bây giờ......"
Chu Tự Hàn nhanh chóng di chuyển thân thể Sở Dĩnh qua, đặt ở trên vách bồn tắm, chống đỡ, đẩy chân cô ra, từ phía sau tiến vào, vừa tiến vào liền chơi đùa rồi va chạm, đâm, căn bản không cho Sở Dĩnh bất kỳ thời gian thích ứng nào......
Sở Dĩnh cảm thấy có chút đau, bắt đầu giãy giụa: "Chu Tự Hàn anh điên rồi, anh có bệnh." "Anh liền điên rồi, không phải là trong lòng em suy nghĩ đến hắn ta, yêu hắn ta ư, em nhìn trong gương một chút đi xem người nào đang chơi em, nhìn thật kỹ một chút, em suy nghĩ đi, trong lòng em có hắn ta, nếu hắn ta nhìn thấy em bị anh đây chơi sao, còn phóng túng, kêu không ngừng, sẽ như thế nào......"
"Chu Tự Hàn anh vô sỉ, anh vô sỉ......" Sở Dĩnh chợt sụp đổ, cô có thể chịu được Chu Tự Hàn đối đãi với cô giống như đối đãi với kỹ nữ, nhưng cô không cách nào nhịn được, Chu Tự Hàn dùng loại lời này nhục nhã cô.
Nước mắt Sở Dĩnh rớt xuống đồm độp, thật sự làm cho Chu Tự Hàn hoảng sợ, lại nói, thời gian biết Sở Dĩnh cũng không ngắn, nhưng chưa lúc nào thì thấy cô khóc cả, chính là thời điểm bị anh uy hiếp đến cùng đường, cũng không có rớt một giọt nước mắt nào, cho nên Sở Dĩnh vừa khóc đây, thì Chu Tự Hàn thực sự có chút bối rối.
Thật ra thì anh chính là bị lửa đố kị tấn công tâm trí, ai bảo Sở Dĩnh nói nhớ hắn ta cái gì, yêu hắn ta, cả đời không thể quên, lửa đố kị bị nước mắt của Sở Dĩnh tưới tắt, Chu Tự Hàn lui ra ngoài từ thân thể cô, ôm cô ở trong lòng mình, hôn cô: "Tại sao khóc, anh chỉ chọc em chơi thôi?"
"Cái gì chọc tôi chơi......" Sở Dĩnh không cảm kích đẩy anh ra: "Anh có bệnh, anh cố tình gây sự, anh vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ......" Sở Dĩnh đem tất cả từ để mắng có thể nghĩ tới đều vứt ra ngoài, lại vẫn tỏ ra có chút ngây thơ.
Chu Tự Hàn muốn cười phá lên, cố nén cười đem khăn lông qua cho cô lau mặt: "Được, được, anh có bệnh, anh cố tình gây sự, anhvô sỉ, hạ lưu không biết xấu hổ, chọc bảo bối nhà chúng ta phát khóc, không khóc a không khóc, nếu không, em đánh anh hai cái, đánh anh hai cái, liền hả giận rồi, đến, đánh nơi này......" Nói xong đưa mặt đi qua, siết tay Sở Dĩnh vỗ vào trên mặt mình.
Bộ dáng vô lại này và bộ dáng hung ác mới vừa rồi quả thật tưởng như hai người khác nhau, Sở Dĩnh rút tay về, lại cảm thấy thua thiệt, kéo khăn lông trong tay anh qua, đánh anh mấy cái, lại cảm thấy
Chu Tự Hàn cẩn thận tiến tới trước mắt cô nói: " Không phải là vì anh ghen tỵ sao? Nếu như em không nói như vậy, anh cũng không đến nỗi gấp vậy, hiện tại em hả giận rồi, chuyện hôm nay coi như chúng ta cho qua đi hả?"
Sở Dĩnh tức giận đẩy mặt của anh ra, muốn đứng lên, đáng tiếc chân có chút nhũn ra, thử một hồi cũng không thành công, Chu Tự Hàn cười hắc hắc chính mình bước ra, đem Sở Dĩnh vớt ra ngoài, ôm đi ra khỏi phòng tắm, thả vào trên giường, kéo chăn qua đắp cho hai người, vỗ vỗ lưng Sở Dĩnh, ngọt ngấy ngán mà nói: "Hôm nay anh không đi làm nữa, anh giúp bảo bối nhà anh ngủ bù......"
← Ch. 37 | Ch. 39 → |