← Ch.16 | Ch.18 → |
Quyết Tùng ở thư phòng yên tĩnh nghe âm thanh của cơn mưa xối xả ngoài kia. Tận hưởng như một khúc hòa tấu nhẹ nhàng, gột rửa bao nhiêu muộn phiền theo những giọt mưa vỡ tan. Biệt thự được một màn chấn động khi thấy cô gái nhỏ lủi thủi bước vào, mà hơn hết là trong bộ đồ bệnh nhân. Thượng Mỹ ướt sũng híp mắt, lắc lắc tay phía trước.
"Em không sao, Quyết Tùng có ở nhà không ạ?"
Những người hầu gần đó gật đầu lia lịa, Thượng Mỹ thấy vậy thì vội chạy nhanh lên cầu thang. Tiếng người phía dưới gọi lại cũng không lọt vào tai cô được.
Cô tìm khắp nơi, từng phòng một, từng lầu một. Căn nhà rộng lớn khó khăn hơn cô tưởng, đến lúc mệt thì chống tay ở cửa thở hổn hển.
Dường như bóng dáng của anh lấp đầy cả cơ thể và trí nhớ của cô. Thượng Mỹ quên mất những lúc không có việc gì thư phòng là nơi anh thường xuyên lui tới, đó như căn nhà thứ hai của anh vậy.
Chân trần chạm vào mặt sàn lạnh lẽo, cô chạy nhanh lên thư phòng, gõ cửa một cách gấp rút không hề kiên nhẫn.
Tùng như loài sói nhạy cảm hơn người, ngay từ lúc bước chân ở rất xa đã cảm nhận được, không giật mình mà nhè nhẹ mở mắt.
"Chuyện gì?"
"Tùng, là tôi, Thượng Mỹ đây."
Thượng Mỹ nói lớn từ bên ngoài, giọng nói có chút vui mừng, khẩn trương, hay sợ hãi? Sâu trong cô lúc này là khuôn mặt tựa thần đó, giọng nói trầm lãnh đạm và những cử chỉ thanh thoát của anh.
Tùng từ từ ngồi dậy, tay day day thái dương không có ý định mở lời.
*Cốc cốc cốc*
"Mở cửa, nói chuyện với tôi đi, đừng im lặng."
*Cốc cốc cốc*
"Quyết Tùng"
Thượng Mỹ vẫn trơ mặt ồn ào ở phía ngoài khiến tâm tư anh bức bối, mắt phượng lia tới cửa, dáng người cao lớn đứng thẳng dậy.
Cánh cửa thư phòng mở ra, Tùng nhìn cô, không phải đau lòng, không phải yêu chiều, không phải tò mò thắc mắc, mà là vô cảm.
Thượng Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc ướt nhẹp xuống sàn vài giọt nước tạo ra tiếng động. Cùng lúc từ cô cũng phát ra tiếng.
"Không cần giúp tôi lần tránh tên đê tiện kia."
Cô gái trước mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, Tùng cử động nhẹ khuôn mày nhưng môi vẫn không động.
Thượng Mỹ nắm chặt tay thành quyền "Yêu em đi."
Tùng chớp mắt mệt mỏi như vừa nghe một chuyện hoang đường, ánh mắt không còn dừng ở cô nữa.
Anh lê người sang một bên, đầu hướng vào trong ý muốn cô bước vào.
Thượng Mỹ không chần chừ bước một mạch vào trong mà không biết những việc tồi tệ sau đó sẽ hủy hoại cô như thế nào.
Tùng đóng cửa nửa vời, ngay sau đó nắm tay cô ép mạnh vào cửa. Tiếng đóng cửa vang lên gây chú ý cho tất cả người trong biệt thự, sự tò mò và bàn tán ngày một nhiều.
Thượng Mỹ sợ nhắm nghiền mắt, đến thở cũng không dám nữa. Sống lưng truyền đến một đợt ê buốt, đôi mắt như ngọc lưu ly vừa hé mở đã chạm phải đôi mắt sâu không đáy của Tùng.
Anh đặt một tay bên cạnh đầu Thượng Mỹ, tay kia nắm chặt cổ tay yếu ớt của cô, cúi người. Cảnh tượng u mê đến không biết sẽ hiểu nhầm thành họ đang ân ái.
Thượng Mỹ quay đầu không dám đối diện với con sói dữ trong Quyết Tùng. Cô thấy được nó qua ánh mắt băng lãnh đó, và cảm nhận nó qua sự chết chóc anh mang lại.
"Nhìn tôi."
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, đe dọa cô trong từng giây từng phút. Tùng bóp chặt cằm cô, ép cô đối diện mình.
Thượng Mỹ bị đau cũng không dám thở mạnh, sâu trong đôi mắt đó là sự ủy khuất vô cùng.
Tùng nhẹ nhàng hỏi, âm lượng khác hẳn với lực ở bàn tay nhưng lại khiến người khác rùng mình e ngại.
"Cô đã làm gì Khiết Ly?"
Cơn đau ập đến khiến Thượng Mỹ có chút lịm đi, chỉ vì một vài từ Tùng nói ra đã khiến cô chợt tỉnh.
Thì ra tâm trạng của anh với cô là dựa vào Khiết Ly. Cô ta hạnh phúc anh đối với cô sẽ dịu dàng, cô ta buồn bã anh đối với cô sẽ lạnh lẽo, cô ta đau lòng anh đối với cô sẽ tàn nhẫn không thương.
Thượng Mỹ vốn đã lấy hết can đảm nói ra 3 chứ ấp ủ rất lâu, giờ đây lại khó khăn gánh chịu hậu quả của nó.
"Em không có..."
Câu trả lời không khiến anh hài lòng, tay buông cằm cô lùi ra xa, ánh cười nhàn nhạt lóe lên trong không gian lớn phút chốc trở nên nguy hiểm.
Có câu trước cơn mưa trời thường rất đẹp, cũng đúng, vì Thượn Mỹ không ngờ được những gì anh vừa làm trước mắt.
"Muốn tôi tin?"
"Em không làm gì cả."
Quyết Tùng lui về sau ngồi lên mặt bàn, tay lia đến gần đó cầm một con dao thảy xuống mặt sàn.
"Cắt đi."
Thượng Mỹ ngơ người nhìn con dao dưới sàn, mặt lúc này đã bị cắt không còn giọt máu.
"Tùng..."
"Cắt ở nơi cô nghĩ mình có thể chết. Lúc đó tôi sẽ tin."
Anh không để Thượng Mỹ nói thêm câu nào nữa, lập tức đưa ra điều kiện rồi ngồi chờ đối phương chốt kết quả.
Thượng Mỹ đau lòng ngồi phịch xuống, trước mặt là một màn chưa bao giờ cô ngờ tới. Con người này cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tuyệt tình như thế này.
"Em không làm gì, không cần phải chứng mình."
"Được."
Tùng cúi đầu toát ra khí chất hơn người, ánh mắt của ác ma dần xé toát Thượng Mỹ từng chút một.
"Từ này về sau đừng đứng trước mặt tôi nữa. Tôi không nhân từ."
Anh trầm ngâm nhìn cô gái dưới sàn một lúc. Trông cô như con búp bê quá đỗi xinh đẹp nhưng lại vô cảm mất rồi, dáng vẻ đơn thuần ngay giờ khắc này lại trở nên bi thương tột độ. Giọt pha lê không kìm được mà rơi xuống vỡ tan.
Tùng đứng dậy, bóng dáng cao lớn lập tức che đi thứ ánh sáng vàng nhạt, êm dịu đang chiếu vào Thượng Mỹ, sải bước dài qua cô.
Thượng Mỹ trong vô thức dâng lên cảm giác mất mát trống rỗng, tay vội cầm lấy lưỡi dao bén nhọn nhắm vào cổ tay mình.
Một cước khiến con dao văng xa ra khỏi tầm tay Thượng Mỹ. Con dao chưa kịp cắt sâu đã không có cơ hội tiến vào, Quyết Tùng nhanh như cắt, động tác chuẩn xác dùng lực rất mạnh.
Anh nắm lấy cổ tay cô đã tự kề dao vào, nơi đó chỉ rươm rướm máu nhưng vì lực của anh đã chảy thành dòng máu tươi dài, nổi bật trên làn da trắng tuyết. Thượng Mỹ hét lên, trong lời nói đầy là giận dữ.
"Tại sao không hỏi cô ta đã làm gì tôi?"
Bàn tay rắn chắc dùng lực bắt lấy cổ cô ngay sau đó, Thượng Mỹ như con thỏ trắng vừa nổi dậy đã nhanh chóng bị tử hình, cô bị ép phải đứng dậy, cổ họng khô khốc không nói được gì nữa.
Tùng dùng khuôn mặt băng lãnh nhìn cô, tựa như nếu anh không kiểm soát lý trí nữa sẽ bóp chết cô bất cứ lúc nào.
"Đừng lớn tiếng, tôi ghét tiếng ồn."
Không nhìn rõ được ở anh mọi hỉ nộ, cũng không rõ được ý từ trong anh muốn gì. Cô chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng sự chết chóc đang dần vây lấy chính mình. Đến khi cô gần như không thở được nữa, sự "khoan dung" của anh lại bộc phát. Cô như một món đồ vật bị vứt sang một bên, rồi giọng nói cùng phong thái điềm nhiên đó lại lọt vào tầm mắt mơ màng.
"Đi khỏi đây trước khi tôi định được cái giá cô phải trả."
- ----------------
Khiết Ly khoác chiếc áo len dày dạo từng bước nhẹ tênh trong vườn của bệnh viện. Sau cơn mưa tầm tã thì ánh nắng mùa đông cuối cùng cũng sưởi ấm vạn vật.
Những bông hoa xinh đẹp kiêu hãnh vươn mình, trên cánh còn lưu lại vài giọt sương mai và Khiết Ly thì trong veo giữa biển hoa cải vàng rực rỡ.
Mọi sự chú ý ở gần đó đều tập trung ở cô, một cô gái dịu dàng thanh thuần như buổi sáng hôm nay vậy.
Quyết Tùng không biết bao giờ đã đứng từ đằng xa quan sát cô, ánh mắt vẫn yêu chiều và dịu dàng như thế. Anh yêu cái dáng vẻ đó, vì yêu mà đắm say gần như cả thanh xuân. Khiết Ly một lúc cũng thấy anh, Tùng chớp mắt một cái sải bước dài hướng đến.
"Tùng, hoa cải vàng nở rồi, có phải sớm hơn mọi năm không?"
Khiết Ly chỉ vào biển hoa bên cạnh, thích thú cười với Tùng.
Anh cười nhẹ, xoay người nhìn những cánh hoa mỏng manh run lên trước gió, tuy đẹp nhưng có vẻ dễ tổn thương. Dáng vẻ Khiết Ly chợt thay thế bằng hình ảnh ai đó. Khuôn mặt xinh đẹp từ bao giờ chỉ còn lại bi thương, nụ cười dần thay thế bằng những giọt lưu ly nóng hổi. Bất giác trái tim anh lại xao động.
"Tùng, em sắp được xuất viện rồi. Mạc Cảnh sẽ đến đón em."
Anh chớp mắt một cái, khuôn mặt thanh thuần của Khiết Ly lại trở nên xa cách anh đến kì lạ, và anh chợt nhớ đến câu nói của cô gái nhỏ uất ức mà hét lên.
"Hôm đó là em bị ngã?"
Tùng bỏ hai tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp kiên nghị nhưng lại tạo cho người khác cảm giác căng thẳng.
Khiết Ly bị hỏi đến thì có chút dừng lại, tay đang vuốt ve cánh hoa cứng lại rồi run lên. Cố gắng quan sát ý tứ trên nét mặt anh nhưng cuối cùng lại vô nghĩa, cười nhẹ trả lời.
"Đúng, sao anh lại hỏi?"
Tùng lúc này mới nhìn cô, mắt phượng như xuyên qua sự giả dối, từng cử chỉ của cô đều được anh bắt trọn suy xét.
"Còn Thượng Mỹ?"
Câu hỏi như một chai keo khiến Khiết Ly đông cứng, cô im lặng một lúc rồi trong mắt nổi lên đợt sóng biểu tình.
"Tùng, đừng nhắc nữa. Em không thể nói, hãy tha cho Thượng Mỹ. Cô ta chỉ vô ý..."
Khiết Ly nữa nở như con mèo nhỏ, không biết từ bao giờ nước mắt đã chuẩn bị sẵn để kịp tuôn trào, không biết sự uất ức từ đâu đã tràn ngập trong tâm tư để cô trở nên yếu đuối đến vậy.
Tùng nhìn người con gái anh yêu rơi lệ, cười nhẹ nhưng đầy ẩn ý.
"Xem ra không phải vậy."
← Ch. 16 | Ch. 18 → |