Cô bỏ đi rồi sao?
← Ch.071 | Ch.073 → |
Đi dọc theo đường núi đã bị sương mù che khuất, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy tâm trạng có chút buồn phiền.
Thật không biết đêm qua đã trôi qua như thế nào, ngủ trên cùng một chiếc giường, cách nhau không tới mười cm, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ giống như ở chân trời góc biển, cái khoảng cách này làm cho cô nản lòng, cả đêm như ngâm mình trong nước đá lạnh cóng.
Lòng của cô bây giờ tựa như sương mù trước mắt, mờ mịt không tìm thấy phương hướng chính xác, không dám chạy trốn, cũng không muốn ở lại, bởi vì không nhìn thấy cảnh vật phía sau sương mù nên mỗi bước đi đều trở thành một gánh nặng.
Đi mệt, Mặc Tiểu Tịch tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào một thân cây lớn, lắng tai nghe tiếng kêu của chim chóc kỳ ảo giữa rừng núi phía xa, thời gian giống như cũng theo đó mà dừng lại.
Tập Bác Niên làm xong bữa sáng, cho rằng Mặc Tiểu Tịch còn đang ngủ trong phòng nên đi lên gọi cô, lúc vào phòng, bên trong phòng không có một bóng người. anh đi tới phòng tắm, cũng không có ai.
"Mặc Tiểu Tịch..." Anh vừa gọi vừa tìm một vòng trên lầu cũng không tìm thấy bóng dáng của cô.
Anh tìm hết trên lầu rồi đến trong sân ũng không nhìn thấy cô.
Anh đi lên đi xuống không ngừng thở hổn hển, anh đứng trong sân, nhìn sương mù dày đặc bốn phía, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Chẳng lẽ cô thừa dịp anh không để ý mà chạy trốn sao?
Nếu vào lúc này chạy trốn rồi tìm một chỗ ẩn núp thì anh thật sự không tìm ra cô, có lẽ, lý do khiến cô trở nên khác thường mấy ngày nay chính là âm thầm chuẩn bị kế koạch bỏ trốn, luôn chờ đợi cơ hội thoát khỏi anh, điều này cũng có thể giải thích tại sao đêm qua cô lại can đảm hỏi vấn đề như vậy, tất cả là vì muốn anh phân tâm, buông lỏng cảnh giác.
Cô đã đi, cô đã đi, cô đã đi...
Nói không chừng, trong thế giới của anh, sẽ không còn người này tồn tại nữa, kể cả đứa bé, cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.
Một cảm giác đau đớn ngấm vào trong xương tủy, sau đó đi tới trái tim anh, nghiền nát sự kiêu ngạo và năng lực tự kiềm chế trước giờ của anh, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, so với thế giới không có mặt trời càng đáng sợ hơn.
Anh chạy vào trong sương mù, điên cuồng hét lớn: "Mặc Tiểu Tịch, em đang ở đâu, em ra đâyg cho tôi, ra đây mau, Mặc Tiểu Tịch..."
Tiếng quấy nhiễu ở phía xa kéo Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại từ trong mơ, cô vịn thân cây đứng lên, cẩn thận lắng nghe, là Tập Bác Niên đang gọi cô.
Định mở miệng trả lời anh nhưng lại thay đổi chủ ý, cô muốn nhìn xem, cô đứng ở đây, anh có thể tìm thấy cô hay không, cô muốn trải nghiệm cảm giác anh gạt sương mù dày đặc qua một bên và chạy đến bên cạnh cô.
"Mặc Tiểu Tịch, em ôm bụng ra đây cho tôi, tôi biết em vẫn chưa đi xa, lập tức ra đây cho tôi." Hơi thở của Tập Bác Niên càng ngày càng dồn dập, không quan tâm đường đi dưới chân có gập ghềnh hay không, cũng không quan tâm có đúng phương hướng hay không, chỉ mù quáng đi theo cảm giác của bản thân.
Mặc Tiểu Tịch che miệng cười, trong mắt có chút đau xót, anh tưởng cô chạy trốn sao? Rốt cuộc anh lo lắng không thể hoàn thành việc báo thù, hay anh không muốn để cô đi.
Cho dù đó là khả năng nào cô cũng rất hưởng thụ, cô cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô biết anh sẽ tìm được cô, cô trốn không thoát, bây giờ cũng không muốn trốn
Sương mù làm ướt tóc anh, ánh mặt trời chiếu xuống xua tan sương mù mờ mịt, anh mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều hơn.
Dưới góc cây lớn phía trước, hình như có người đang đứng, anh chạy nhanh về phía đó, càng ngày càng đến gần, người đó mặc áo len rộng thùng thình, cô gái với mái tóc dài im lặng đứng đó, giống như tinh linh ở trong núi, thuần khiết và trong sáng, giống như sẽ theo sương mù biến mất.
Trái tim anh thắt lại, chạy tới ôm cô vào lòng.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |