Khác thường!
← Ch.067 | Ch.069 → |
Một chiếc xe thể thao màu đen chạy băng băng trên đường, ánh mặt trời xuyên qua cây cối chiếu vào trên cửa kính xe giống như sao băng xẹt qua, cảnh vật mùa hè vô cùng tươi mát, trong tầm mắt bao la đều là màu xanh biếc.
Mặc Tiểu Tịch nghĩ không lâu nữa sẽ đuổi kịp Ninh Ngữ Yên nên trong lòng vô cùng vui mừng.
Xe men theo chân núi quanh co chạy về phía đỉnh núi, một số khúc cua vô cùng nguy hiểm, đáng sợ hơn là những khúc cua trên núi đều không có hàng rào bảo vệ, phía dưới là vách đá, nếu té từ đây xuống, không phải tan xương nát thịt sao.
Hơn nữa, Tập Bác Niên lại lái rất nhanh, doạ Mặc Tiểu Tịch sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, trong lòng vô cùng buồn bực, đường xá của khu nghỉ mát cao cấp sao lại kém như vậy.
"Anh có thể lái chậm một chút được không?" Cuối cùng Mặc Tiểu Tịch cũng nhịn không được mở miệng.
Tập Bác Niên nhìn ra sự sợ hãi của cô nên thả chậm tốc độ, cười khẩy nói: "Tôi còn tưởng lá gan của em lớn lắm chứ, không ngờ em cũng biết sợ."
Mặc Tiểu Tịch liếc anh một cái, không đếm xỉa tới anh nữa.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã lên đến đỉnh núi, nhưng Mặc Tiểu Tịch nhìn xung quanh thấy nơi này không giống như một khu nghỉ mát, chỉ có một toà biệt thự không lớn lắm nhưng rất tinh tế, sân nhỏ ở lầu hai trồng rất nhiều loại hoa, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng chim hót, không có tiếng người.
Đây là đâu? Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch có chút hồi hộp, buột miệng hỏi: "Đây không phải là chỗ Ninh Ngữ Yên đi nghỉ mát sao?"
"Tôi có nói sẽ dẫn em tới đó sao?"
"Nhưng, tôi muốn tới đó." Mặc Tiểu Tịch thật sự muốn bóp chết trái tim của anh, không sai, cô không hỏi, nhưng cô nghĩ rằng chắc chắn sẽ tới đó.
Tập Bác Niên cảm thấy nghi ngờ: "Em muốn tôi dẫn em đến chỗ của cô ấy sao? Tình cảm của hai người tốt như vậy từ lúc nào?"
Phát hiện ra bản thân nóng lòng nên nói bậy, Mặc Tiểu Tịch vội vàng sửa lời, làm bộ tức giận nói: "Ý của tôi là anh rất thiên vị, cho cô ta đến chỗ tốt, còn đối với tôi lại qua loa cho xong chuyện, dẫn tôi đến chỗ rừng hoang núi sâu rách nát thế này."
Lần đầu tiên Tập Bác Niên thấy dáng vẻ ghen tị này của cô, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười: "Rất rách nát sao? Đây là biệt thự nghỉ mát tư nhân của tôi, mát mẻ lại yên tĩnh, bầu không khí cũng rất tốt, người khác muốn đến cũng không có cơ hội, ở đây còn tốt hơn chỗ của cô ấy gấp trăm lần."
Nói xong, anh hơi dừng lại, ôm lấy vai cô: "Hơn nữa còn có tôi ở chung với em."
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khinh bỉ, ai muốn ở cùng với anh, thà rằng để cho cô ở chung với đầu heo còn tốt hơn, làm sao bây giờ, lúc này muốn xuống núi cũng không thể, nếu lại ầm ĩ muốn đến chỗ của Ninh Ngữ Yên, anh thông minh như vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Thôi, cũng đã đến đây thì trước hết cứ ở lại xem sao.
Cô mỉm cười với anh: "Được rồi, nghe anh giới thiệu tốt như vậy, ở lại thử xem sao."
Tập Bác Niên cười khẽ: "Hôm nay em rất lạ, mà còn đáng yêu nữa." Không cần quan tâm lý do gì khiến cô trở nên như vậy, dù sao bây giờ trong lòng anh cũng rất thoải mái.
Bọn họ xuống xe, phả vào mặt là bầu không khí trong lành dễ chịu, nhất thời khiến cho da thịt của Mặc Tiểu Tịch giống như bị làm mềm xuống, ở đây đúng là rất mát mẻ, so với sự nóng nực dưới núi hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Tập Bác Niên đẩy hàng rào làm bằng cọc gỗ đơn giản ra, đi qua mở cửa, sau đó Mặc Tiểu Tịch đuổi theo, bên trong còn giản dị và ấm áp hơn.
"Nếu mệt thì lên lầu nghỉ ngơi trước đi." Tập Bác Niên nhìn vào cái bụng phồng to của cô, chợt nghĩ tới bên trong chính là con của anh.
"Cũng được." Mặc Tiểu Tịch nghĩ dây dưa với anh không bằng đi ngủ còn tốt hơn.
Trên lầu chỉ có một phòng, không cần mở điều hoà cũng rất dễ chịu, sau khi Mặc Tiểu Tịch nằm xuống chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |