Quan hệ dây dưa không rõ
← Ch.018 | Ch.020 → |
Người trong thôn tò mò nhìn quanh, nơi này rất ít khi có người ngoài đến.
Xe vững vàng dừng lại ở ven đường, từ phía xa có một nam một nữ bước xuống, là Ninh Ngữ Yên và Nguỵ Thu Hàn, bọn họ dùng thời gian suốt một đêm, tìm người điều tra địa điểm dừng lại của tất cả xe khách đi qua con đường đó, không biết có phải bề ngoài của Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch làm cho người ta có ấn tượng quá sâu sắc hay không, khiến cho tài xế còn nhớ bọn họ, cứ như vậy, cũng giảm bớt không ít thời gian, nếu không, thật khó có thể tìm thấy.
"Có! Đó là một cặp tình nhân vô cùng đẹp đôi, nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa rời giường, các người là bạn của bọn họ sao?" Thôn dân cũng không biết sự tình trong đó, nên trả lời rất thẳng thắn. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Trên mặt của Nguỵ Thu Hàn lập tức nhuộm một lớp sương mù lạnh như băng, siết chặt nắm tay, còn đang ngủ!!!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Ngữ Yên cũng hiện ra vẻ hung ác, nhưng cô ta cũng không vì thế mà rối loạn chân tay: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn của bọn họ, có việc gấp muốn tìm bọn họ, bây giờ anh có thể dẫn chúng tôi qua đó không?" Cô ta mỉm cười với thôn dân, lịch sự nói. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
"Có thể, đi theo tôi." Thôn dân ở phía trước dẫn đường, bọn họ theo phía sau.
Trong phòng ngủ, Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch vẫn còn trong giấc mơ, nghe thấy tiếng gõ cửa, bọn họ mới tỉnh lại.
Tập Bác Niên mặc quần dài và áo sơ mi vào rồi đứng dậy mở cửa, Mặc Tiểu Tịch cũng từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Cửa mở, người bên ngoài làm cho Tập Bác Niên có chút ngạc nhiên, nhưng anh không hoảng hốt, lười biếng dựa vào cửa: "Xem ra, tôi xem thường năng lực của các người rồi thì phải?"
Nguỵ Thu Hàn nhìn áo sơ mi mở rộng của Tập Bác Niên, và Mặc Tiểu Tịch đang ngồi trên giường mặc quần áo, máu toàn thân lập tức dâng trào: "Tên khốn nạn này." Anh ta xông lên, vung nắm đấm về phía Tập Bác Niên. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Tập Bác Niên bắt lấy quả đấm anh ta đánh tới: "Đồ vô dụng, sức lực chẳng khác gì đàn bà, còn muốn đánh tôi, không biết tự lượng sức mình." Anh xoay cánh tay của anh ta, hất anh ta xuống đất. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa, Mặc Tiểu Tịch vội vàng quay đầu lại, thấy Nguỵ Thu Hàn bị ngã trên đất, còn có người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng bên ngoài, cô nhất thời xấu hổ không chịu nổi, nhanh chóng mặc quần áo vào.
"A..."Nguỵ Thu Hàn không chịu thua, đứng lên tiếp tục công kích Tập Bác Niên, anh ta tận mắt nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ, anh ta không chịu nổi đả kích này, thật sự không chịu nổi. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Tập Bác Niên chán ghét đá thêm một cước, đá anh ta xuống đất.
Lúc bọn họ đánh nhau, Ninh Ngữ Yên đã đi vào phòng, bước chân tao nhã vững vàng đi tới trước mặt của Mặc Tiểu Tịch, kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt sắc bén như dao, giơ tay cho Mặc Tiểu Tịch một bạt tai thật mạnh, giữa đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Gái điếm."
Tiếng bạt tai vang dội, làm cho động tác đánh nhau của hai người đàn ông ở cửa đình chỉ, giật mình nhìn qua. Truyện chỉ được post tại diễn đàn lê quý đôn.
Bạt tai này khẳng định rất nặng, bởi vì trên khuôn mặt trắng nõn của cô hiện rõ năm dấu tay.
Mặc Tiểu Tịch cúi thấp đầu, cảm thấy miệng có mùi máu tươi, đầu óc cũng ông ông, mặt nóng rát đau đớn, tim cũng bốc cháy hừng hực, cô không có dũng khí ngẩng đầu, cũng không có dũng khí để phản bác điều gì, bị người ta bắt gian tại giường, cô còn lời gì để nói. Truyện chỉ đưc post tại diễn đàn lê quý đôn.
Bốn phía, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Trong ngực của Tập Bác Niên vô cùng khó chịu, muốn bước lên, thì nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Nguỵ Thu Hàn, lại nhớ tới những chuyện anh ta đã làm, anh không thể thương hại cô, tuyệt đối không thể.
Nguỵ Thu Hàn kinh ngạc đi tới trước mặt của Mặc Tiểu Tịch, ngồi xuống bên giường, run rẩy kéo lấy tay cô, đặt vào ngực mình: "Em nói cho anh biết đi, không phải em tình nguyện, em nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh, xin em hãy nói cho anh biết, được không?" Trong lời nói của anh lộ ra sự cầu khẩn.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |