← Ch.064 | Ch.066 → |
Đầu lưỡi trơn trượt mạnh mẽ đưa vào trong miệng tiểu cô nương, nam nhân si mê liếm láp, miệng ngậm lấy một mảnh cánh môi mút vào thật mạnh, Dư Tu Bách gấp gáp mong muốn hơi thở trên người tiểu cô nương sẽ xoa dịu đi sự khô khốc đang không ngừng dâng lên từ đáy lòng chính mình.
Cũng không hiểu vì sao lại thế này, sau khi thân thể tiểu cô nương đã khoẻ hơn nhưng trên da thịt vẫn lành lạnh, nhưng lại khiến Dư Tu Bách càng ôm càng thoải mái.
Dư Tu Bách khô đến mức cả người toàn thân bốc hỏa, ôm thân thể lạnh lạnh lại mềm mại của tiểu cô nương khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái, sự khô nóng trong lòng dường như cũng tạm thời được giải tỏa một phần.
Loại nam nhân vừa mới khai trai này một lần hoà quyện vào nước sữa của thiếu nữ liền như thể khắc vào xương cốt, nằm mơ cũng sẽ thường xuyên mơ thấy, hoàn toàn không thể quên được, loại tư vị mất hồn từ khắc cốt ghi tâm này.
Sau khi rời khỏi Bạch Vân sơn trang, Hương Vân mới nhận ra ngày đó bản thân mình nhất thời sơ sẩy, lúc hầu hạ tiểu thư nhà mình tắm gội, thấy toàn thân nàng đầy dấu vết, thiếu chút nữa tự trách mà chết, chính là ngày đó phó thiếu gia nói tiểu thư không có vấn đề gì, nàng mới dễ dàng đồng ý ra ngoài thư giãn, đi ra ngoài dạo một vòng, phải nói dối với với tiểu thư, còn phải đi về trễ.
Vốn dĩ Hương Vân cảm thấy biểu thiếu gia không xứng với một lòng say mê của tiểu thư nhà mình. Nhưng Nguyên Sắt Sắt lại rất tin tưởng Hương Vân, đến cả chuyện hai tháng trước khi An Vương lặng lẽ hạ thuốc trong rượu cho biểu thiếu gia thì nàng ta đều biết được rõ ràng toàn bộ quá trình.
Dọc theo đường đi về Hương Vân canh phòng Dư Tu Bách đến ra mặt, có đôi khi Dư Tu Bách cảm thấy Nguyên Sắt Sắt tin tường Hương Vân còn hơn cả hắn, khiến hắn thỉnh thoảng nhớ đến, trong lòng cũng đau vô cùng.
Thật vất vả mới rời khỏi Bạch Vân sơn trang, thoát khỏi một mối đe dọa cực lớn Phó Triều Sinh, lại tới một Hương Vân đuổi mãi không đi, lòng Dư Tu Bách không ổn giống như bị ủ dấm chua quanh năm.
Thậm chí Dư Tu Bách nhìn xa trông rộng đã có linh cảm rằng những ngày tháng sau này, chỉ sợ về sau chính mình phải thường xuyên trải qua trường hợp như vậy, e là sẽ phải sống trong bình dấm chua nhiều năm.
Chân mày tiểu nha hoàn mỗi lần gặp Dư Tu Bách điều nhíu lại, đến mấy người trưởng thị vệ đều có thể mơ hồ nhìn ra nha hoàn bên người tiểu thư dường như cực kỳ không thích tiểu tướng quân.
Mấy ngày này vài người còn để mắt quan sát, nhìn thấy mối quan hệ tình cảm của tiểu thư và tiểu tướng quân không bị ảnh hưởng, thậm chí còn trao cho nhau ánh mắt nồng nhiệt, đôi nam thanh nữ tú ngọt ngào cả ngày dính lấy nhau, làm răng người xem ê ẩm muốn rụng, chẳng qua trong lòng lại là một chuyện khác, người xem vui vẻ.
Ít nhất những người này là thấy như vậy mà vui mừng.
Lâm Tướng quân và Dư tướng quân cùng nhau canh giữ Giao Châu, biết bao người dưới quyền trong quân doanh của họ, chỉ có hy vọng quan hệ bọn họ tốt đẹp, nội bộ tốt nhất là nên đoàn kết hòa thuận, bên trong ổn định, những người như bọn họ mới có thể bảo vệ tốt biên cương.
Mà không phải ngày ngày khăn khăn nghĩ đến lợi ích của chính mình, cuối cùng làm cho Giao Châu loạn thành một đống, khói bụi mù mịt.
Dư Tu Bách và tiểu nha hoàn dường như đang quản lí Nguyên Sắt Sắt, sau khi bị quản lý, vốn dĩ Nguyên Sắt Sắt không thấy khó chịu như vậy, nhưng ở trong xe ngựa lại không tránh khỏi cảm thấy khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy nóng nực, Dư Tu Bách luôn không cho nàng vén màn xe để không bị trúng gió, cho dù chính bản thân hắn cũng nhìn thấy gương mặt tiểu cô nương thiếu đi tươi cười.
Nguyên Sắt Sắt bị quản lý không thể vén rèm, nghĩ lại thì nàng vẫn có thể ăn mặc mát mẻ hơn một chút ít đi.
Hương Vân thấy thân thể nàng xác thật là không có vấn đề gì, bản thân nàng ở trong xe cũng không được mặc xiêm y đàng hoàng, quần áo mỏng đều thay đổi một chút, Nguyên Sắt Sắt hơi hơi cân nhắc, nàng cũng không muốn nghe hắn khuyên nhủ, nhanh nhẹn mà tìm được quần áo mát mẻ chút cho tiểu cô nương.
Dư Tu Bách lợi dụng lúc nàng chưa chuẩn bị xong mà một mình lên xe ngựa, còn không cho người khác tới gần xe ngựa. Tiểu nha hoàn lúc này tức giận mà chỉ có thể dậm chân ở cửa xe ngựa, hối hận vô cùng, sớm biết rằng nói gì thì nói cũng không nên đồng ý cho tiểu thư mặc quần áo mỏng manh như vậy!
Muốn đi vào lại sợ nhìn đến cảnh tượng làm tiểu thư xấu hổ, Hương Vân che ngực lại tức giận cắn răng, cảm thấy đau lòng!
← Ch. 064 | Ch. 066 → |