← Ch.050 | Ch.052 → |
Cho dù bên ngoài có nắng chói thế nào thì trong sơn động nhỏ hẹp vẫn tràn ngập hơi thở âm u khó nén.
Nam nhân cao lớn đè ép trên người tiểu cô nương nhỏ nhắn mảnh khảnh yếu ớt, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, chóp mũi tụ lại từng giọt mồ hôi lớn, cơ bắp phóng khoáng có chút dữ tợn, đối với người con gái bên dưới hết sức yêu thương.
Trong mắt hắn là niềm vui sướng tột cùng trong sự siết chặt vì bị âm đ*o chặt chẽ, chèn ép của cô nương
Cảm giác sung sướng sảng khoái tự xương cụt chạy dọc đến toàn bộ sống lưng.
Thật thoải mái!
Thì ra hoan ái với nữ nhân là chuyện vui sướng như vậy, không trách Dư Tu Bách vẫn thường xuyên nghe được các tướng sĩ, binh lính đêm ngày tán gẫu chuyện vợ mình.
Nói đến niềm sung sướng của nữ nhân.
Sự khoái cảm từ nơi làm tình truyền thẳng đến da đầu, thậm chí làm Dư Tu Bách sinh ra một chút cảm giác quen thuộc.
Giống như trước đây, hắn cũng đã từng cùng người khác thân mật như vậy. Không cần hồi tưởng Dư Tu Bách cũng có thể khẳng định với bản thân, trừ lúc nằm mơ, hắn chưa bao giờ cùng ai làm chuyện như vậy.
Sắt Sắt là nữ nhân đầu tiên của hắn.
Cảm giác sung sướng cực độ như vậy, không có khả năng chỉ là ảo giác được, cho dù có là tưởng tượng trong mơ cũng không thể chân thật đến vậy.
âm đ*o dài và hẹp của nữ tử kẹp chặt khi đưa vào, âm đ*o trắng hồng co lại theo từng nhịp thở của tiểu cô nương, nhịp tim của nàng đập thình thịch có tiết tấu, âm đ*o nhỏ hẹp cũng giống như hồi chín khúc ruột cũng nghe theo nhịp tim thùng thùng mà có rút lại mạnh mẽ.
âm đ*o nhỏ hẹp ướt át của tiểu cô nương khiến nam nhân sung sướng hận không thể đóng đinh trên người nàng.
Nam nhân điên cuồng thúc hông, đâm đến d*m thủy vẩy ra, nam nhân không có kinh nghiệm bị hút đến hai mắt đỏ lên, gần như mất hết lí trí.
Hắn đã quên mất chính mình là đã định tình với cô nương mà hắn thích.
Và hắn cũng quên mất tiểu cô nương đang nằm dưới thân mình là hắn đã từng thề son sắt với mẫu thân, bảo đảm sẽ xem nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi.
Sức lực và thể chất của thiếu niên sức dài vai rộng khiến Nguyên Sắt Sắt nhanh chóng cảm nhận được đau nhói ở thắt lưng. Thậm chí còn khiến nàng có chút sợ hãi, Dư Tu Bách, người vừa mới bị cảm lạnh, đã đè nàng đến hai lần.
Nếu không phải hắn còn quan tâm thân thể nàng yếu ớt không chịu nổi, thì e là côn th*t thẳng tắp nóng bỏng dưới háng nam nhân hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Nguyên Sắt Sắt thật buồn bực, tại sao trong sách đều nói nam nhân thiếu kinh nghiệm sẽ rất mau xuất tinh.
Nhưng vì sao biểu ca lại khác với những gì sách nói như vậy? Trước khi Dư Tu Bách đến Giao Châu, a di đối với hắn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không liên quan kỹ nữ, cờ bạc... , còn có một mẩu thân bất kể danh tiếng, thể diện quản giáo hắn nghiêm khắc, xung quanh không ai dám đưa hắn ta đến những nơi đó.
Sau khi đến Giao Châu, càng không cần phải nói.
Nàng nhìn qua một lần liền thích hắn, tỷ tỷ biết tâm ý nàng càng sẽ giúp nàng để ráo riết để mắt đến hắn, Giao Châu cũng không có khả năng. Hắn lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm như vậy?
Sau một hồi dây dưa, Dư Tu Bách đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực.
Kỳ thật nói không áy náy không hối hận là không có khả năng. Tuy rằng Sắt Sắt là người bắt đầu, nhưng mọi chuyện sau đó đều do hắn chủ động, là hắn mặc kệ đáy lòng bản thân có ý tưởng xấu xa, muốn thân thể của tiểu cô nương.
Nàng hơn hắn nhiều tuổi, lại còn nói không cần hắn chịu trách nhiệm, là một nam nhân, hắn thật sự vô trách nhiệm như vậy sao?
Nghĩ đến Chu Thấm Nhiên, giờ phút này nam nhân chỉ thoải mái mang theo một tia tiếc nuối, nhưng lại không hối hận với ý định cưới tiểu biểu muội làm thê tử của mình.
Nam nhân siết chặt vòng tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi bên cạnh, hôn nhẹ lên lông mày của nàng, lần này là nụ hôn của một nam nhân đối với nữ nhân của mình
Nguyên Sắt Sắt nhắm hai mắt, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ.
Đầu óc tuy có chút đau nhức nhưng lại thanh tỉnh.
Nàng biết rõ, bọn họ đã đi đến bước này, lấy tính cách của biểu ca, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần như vậy, liền có thể gả làm vợ của biểu ca.
Dư Tu Bách rất tin tưởng nàng, Nguyên Sắt Sắt có vô số cơ hội có thể xuống tay, nhưng nàng lại không làm.
Nàng không muốn phu quân của mình, người rồi đây sẽ cùng nàng kết tóc se duyên đến trọn đời trong lòng lại luôn nhớ về một kẻ khác, sẽ đối với một nữ tử khác cảm thấy tiếc nuối vì có duyên không phận.
Đối phó Chu Thấm Nhiên, nàng còn có thể châm thêm hai ngọn lửa nữa.
Nguyên Sắt Sắt tin tưởng mình có thể xóa tan đi tia tiếc nuối cuối cùng trong lòng biểu ca.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |