← Ch.035 | Ch.037 → |
Nguyên Sắt Sắt rốt cuộc cũng đến nơi, nhẹ buông ra cánh tay đang đỡ Dư Tu Bách, rất có kỹ xảo mà ngã xuống dưới thân hắn, là một vị trí mà nàng không dễ gì tránh thoát đồng thời trọng lượng của Dư Tu Bách cũng không thể đè nặng lên cơ thể nàng.
"Biểu ca? Huynh đang đè ta! Tránh ra đi!"
Cô nương nhỏ xinh bị nam nhân cao lớn đè ở dưới thân, Nguyên Sắt Sắt chu cái miệng nhỏ, môi đỏ mọng dán sát ở bên lỗ tai hắn thổi hơi nóng ôn nhu mà làm nũng.
"Biểu ca?"
Bàn tay nhỏ bé lại áp vào lồng ngực ấm nóng của nam nhân, nhìn giống như đang đẩy ra nhưng thật chất là đang âm thầm lặng lẽ cởi thắt lưng hắn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, Dư Tu Bách lại ôm chặt cô nương dưới thân của, chân thật đáng tin mà dán môi mỏng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang luôn miệng lải nhải kêu hắn phải tránh ra.
Mùi rượu nồng nặc từ cổ họng nam nhân tiến vào trong miệng Nguyên Sắt Sắt, khiến cả người nàng cũng nóng lên, chiếc lưỡi của nam nhân nhẹ nhàng cạy ra hàm răng không kịp phòng bị vì bị kinh ngạc của tiểu cô nương, không chút kiêng nể mà hôn hít, liếm láp mút đỏ cánh môi mọng của nàng.
Nóng quá, hắn nóng quá.
Đồ vật trong lồng ngực thật thoải mái vừa lạnh lại vừa mềm.
Thể chất Nguyên Sắt Sắt là thiên hàn, da thịt mát lạnh non mềm, dược tính còn chưa hoàn toàn phát huy hết tác dụng, nhưng trong đầu Dư Tu Bách chỉ có một ý niệm duy nhất chính là muốn ôm mãi thứ mát lạnh ở trong lòng ngực này.
Thật là ngọt!
Tiểu cô nương có chút đau đớn vì bị gặm cắn, đôi mắt mang theo men say bởi vì mùi rượu truyền từ trong miệng, đôi mắt dần dần trở nên ẩm ướt đen nhánh, trong phòng không đốt đèn, đôi mắt ngấn nước cùng với làn sương mỏng càng khiến người ta ngứa tim ngứa phổi, cực kỳ dụ người phạm tội.
"Biểu ca, ta là Sắt Sắt! Chúng ta không thể như vậy......"
Nhìn qua tiểu cô nương đang nắm chặt hết tất cả cơ hội lên án việc ác hắn làm.
Nam nhân mày kiếm mắt sáng lại không nghe lời giảng giải, nhẹ nhàng thè lưỡi bao trùm miệng nhỏ, xúc cảm quen thuộc làm hắn, tâm viên ý mãn* che mất toàn bộ ý chí, trong tiềm thức không hề muốn buông nàng ra.
(*) Tâm viên ý mãn: thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, ...
"Chu tỷ tỷ đi thong thả!"
Nguyên Sắt Sắt lễ nghi cực kỳ chu đáo, Dư Tu Bách say đến mơ hồ, lúc ra về, để làm hắn ngoan ngoãn lên xe ngựa, Nguyên Sắt Sắt cũng đã hao phí không ít tinh lực.
Lúc này khi Chu Thấm Nhiên về đến nhà, Nguyên Sắt Sắt cũng đã mệt lã, dỗ biểu ca ngoan ngoãn lên xe ngựa cũng đã tiêu phí hết hơi sức của nàng, nàng cũng không muốn để cho hai người tiếp xúc quá nhiều, cho nên mới tự mình đưa Chu tỷ tỷ về.
Rốt cuộc hiện tại Dư Tu Bách vẫn còn không an phận ngồi ở trên xe ngựa.
"Nguyên muội muội trên đường đi cũng phải cẩn thận!"
Chu Thấm Nhiên cố gắng để bước chân của mình bình thản như bình thường, nặn ra vẻ tươi từ biệt với Nguyên Sắt Sắt, nếu không phải Nguyên Sắt Sắt biết rõ trong lòng nàng ta có quỷ, căn bản sẽ không thể nhìn ra đường nét cứng ngắc chen lấn trên mặt nàng ta.
"Tiểu thư, An Vương điện hạ nói đã chuẩn bị một kinh hỉ cho ngươi."
"Kinh hỉ gì vậy?" Nguyên Sắt Sắt đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.
Khi Hương Vân ra khỏi thuyền hoa, thì nhận được mẫu giấy do thủ hạ An Vương lặng lẽ đưa đến cho tiểu thư.
"Nguyên tiểu thư, bổn vương đã chuẩn bị một kinh hỉ lớn cho biểu huynh biểu muội các người, bí dược này bổn vương thật vất vả mới có được nhưng lại dùng ở trên người Dư tướng quân, lời cảnh báo: Dư tướng quân đã dùng nửa canh giờ."
Nét chữ giải thích rõ thời gian ở mặt sau có chút không giống với mặt trước, Nguyên Sắt Sắt tiếp tục nhìn xuống, lại có một dòng chữ nhỏ, là giải thích tác dụng của loại thuốc kia.
"Hỗn hợp Thiên Trúc đào cùng với rượu tạo thành thuốc kích dục vừa phải, sau một canh giờ phát huy dược tính, sau khi tỉnh lại giống như một giấc mộng lớn, coi như thể chất mọi người khác biệt, trong khoảng ba tháng mới có thể khôi phục trí nhớ."
Vẻ mặt tiểu cô nương tức khắc biến sắc, đem tờ giấy đưa cho Hương Vân, trong lòng hoàn toàn không dám tin tưởng người An Vương này.
"Tiểu thư?"
Hương Vân vô điều kiện mà nghe theo mệnh lệnh Nguyên Sắt Sắt, ý tứ của tiểu thư chính là ý tứ của nàng, tóm lại ở trong lòng nàng, tiểu thư chính là tốt nhất, mặc kệ tiểu thư làm gì cũng đều là đúng.
Nguyên Sắt Sắt cười khẽ, tuy nàng bất mãn đối với hành vi hạ dược không báo trước của An Vương, bất quá cơ hội đưa tới cửa tại sao lại lại không nhận, dù sao cũng không phải nàng làm, chuyển chủ đề hỏi Hương Vân:
"Hôm nay mang ra ngoài đều là người chúng ta?"
"Đúng vậy."
Hôm nay đi ra ngoài ngồi thuyền hoa, mang theo đều là người hầu gia ở Giao Châu của tiểu thư.
"Chỉ cần hắn không có gạt ta, cơ hội tốt như vậy vì cái gì mà do dự?"
Tiểu cô nương nghịch ngợm mà chớp mắt với Hương Vân, Hương Vân hầu hạ Nguyên Sắt Sắt nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt, ánh mắt trong veo chuyên chú nhìn chằm chằm của Nguyên Sắt Sắt.
"Ngô đồng tiểu viện."
"Biểu ca?"
"Dư Tu Bách?"
"Nam nhân thúi?"
Tiểu cô nương nâng nam nhân vai rộng chân dài eo thon dậy, kêu hắn vài tiếng, mơ mơ màng màng cũng không có phản ứng.
Dư Tu Bách ngày thường mặc quần áo đều lộ ra vẻ gầy yếu, trên thực tế đánh giặc ở biên quan đã luyện thành một thân cơ bắp. Sức lực thật lớn khiến cho Nguyên Sắt Sắt vẫn phải cần đến sự trợ giúp của Hương Vân mới có thể đỡ hắn đi xa như vậy, mà trên người nàng cũng đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Quả thực rất mệt mỏi.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |