Làm nương tử hoài thai con hoang của nô
← Ch.147 | Ch.149 → |
Tiêu Thừa không ngừng đỉnh về phía trước, chọc đến huyệt tâm của nàng tê dại, d*m thủytừng luồng phun ra bên ngoài, dính hết vào nơi hai người đang ℊ.❗.𝒶.⭕ ♓ợ.ⓟ.
Hắn dốc hết sức lực, quy đầu vừa to vừa cứng chọc đôi mắt nhỏ trong hoa tâm, mang theo thế muốn thúc mở nó ra.
Nhậm Khanh Khanh vừa toan vừa trướng, bụng nhỏ phồng lên dấu vết, là côn th*t thúc đến quá sâu. Nàng có chút sợ hãi, lúc này không như bình thường, cho dù từ trước đã từng bị ** cho mở cung khẩu, nhưng cũng không thô bạo như lúc này.
Nàng sợ tới mức dùng tay đẩy đẩy hắn, âm thanh run run: "Đừng, muốn hỏng...... a a!...... bụng ta sắp hỏng."
Nam tử trên người không hề thương tiếc, lạnh giọng cười nói: "** hỏng mới tốt, sau này chỉ có ta mới có thể ** nàng."
Tiêu Thừa ma sát thịt mềm bên trong, thẳng tiến гú·т г·𝒶 𝐜ắ_𝐦 ☑️à_🅾️ đỉnh mạnh, chỉ nhớ đến, làm nàng không thở nổi, giương miệng phun ra 𝐝â·𝐦 dịch.
Quy đầu bị xối tràn đầy dịch nóng, hắn càng kích động, đem nàng lật úp đổi thành tư thế quỳ, côn th*t một lần nữa cắm đến chỗ sâu nhất, đem đôi mắt nhỏ đỉnh đến hơi thả lỏng.
Nàng sụp eo quỳ gối trên giường, mặt chôn ở gối đầu hắn ngủ qua, ư a kêu không thành tiếng: "Không cần...... Nha a!"
Gân xanh trên thái dương Tiêu Thừa nảy nảy, cúi đầu 𝖍ⓤ·𝐧·ɢ ♓·ă𝓃·🌀 ngậm lấy thịt sau cổ nàng, tay vòng qua bóp lấy bầu vú, dùng sức xoa nắn.
Sữa nàng vốn chưa bóp hết ra, hiện nay bị hắn xoa bóp như vậy, từng luồng bắn ra tới, làm cho trên giường tất cả đều dính sữa, trong phòng quanh quẩn hương sữa.
Nhậm Khanh Khanh bị nhéo vú, huyệt cũng vẫn bị 𝖍𝐮-ռ-g 𝐡ă-𝐧-🌀 nhập vào. Nàng tiết vài lần, mà nam tử kia vẫn còn thúc vào tận tử cung, nàng khóc cầu:
"Không cần...... Đủ rồi...... Ta không ăn, không cần côn th*t lớn...... a ưm ......"
Bàn tay hắn vỗ bốp bốp lên 𝖒ô*ⓝ*🌀 nhỏ, ấn ra dấu tay màu đỏ, lạnh lùng nói ra một câu:
"Nàng nói bỏ ta liền bỏ sao?"
Hắn thúc đến huyệt tâm tê dại, thọc vào г*ú*ⓣ 𝓇*ⓐ mấy trăm lần như vậy, bên trong nước dịch càng nhiều, đôi mắt nhỏ cũng bị thúc mở. Tiêu Thừa thuận thế thúc sâu một cái, cung khẩu ấm áp bao bọc hắn, làm hắn nhịn không được muốn bắn ra ngay lập tức.
Chỉ là còn nhớ về việc lần trước nàng trộm tránh thai, tay hắn vòng qua nắm lấy cần cổ 𝖒*ả*𝐧*♓ ⓚ*𝖍ả*𝖓*h của nàng, dán ở bên tai, hỏi: "Ca ca trèo thuyền bắn cho nàng được không? làm cho nương tử hoài thai con hoang của nô, hửm?"
Trước mắt Nhậm Khanh Khanh trắng bệch, phía dưới cao trào một lần lai tiếp một lần, nàng suýt nữa tắc thở, căn bản không hiểu được hắn đang nói gì.
Tiêu Thừa chỉ đành tàn nhẫn nắm Ⓜ️_ô_n_𝖌 nàng, đem nàng từ bể dục lôi ra tới, âm thanh tàn nhẫn hỏi: "Muốn không? Muốn hay không ta bắn cho nàng?!"
Nàng kiều diễm kêu lên: "Muốn, muốn...... A......"
Chung quy cảm nhận được sung 💲-ư-ớ𝐧-ɢ, bị hắn tàn nhẫn thúc như vậy, chỗ kia tuy tê mỏi, nhưng lêи đỉиɦ từng đợt không ngừng.
côn th*t hắn thúc vào trong bào cung, dùng sức mà đụng phải, như là thật muốn thúc xuyên thủng phá tan bụng nàng, muốn nàng biến mình thành bộ dáng ◗â.m đãռ.ⓖ mà mình muốn.
Nhậm Khanh Khanh chịu không nổi, âm đế ở chân tâm sưng lớn, nhịn không được run lên, giữa hai chân bắn ra một cột nước dịch màu vàng nhạt.
Nàng chôn ở gối đầu ư ư mà khóc, sao lại mất mặt như vậy, huhu, lại, lại bị hắn ** phun cả nước tiểu!
Tiêu Thừa bật cười một tiếng, eo ưỡn lên đẩy nhanh tốc độ, như muốn thúc ra dư ảnh (Kiểu này là ** nhanh đến mức người thường không thể nhìn thấy hình dáng hai người đang làm gì =))), đỉnh nàng đến mức không ngừng tiến về phía trước, tiểu phụ nhân vừa bò vừa rơi lệ, cực kỳ đáng thương.
Cuối cùng, đến lúc không thể tiến lên nữa, nàng bắt lấy cột giường, Ⓜ️ô●ⓝ●🌀 vểnh bị hắn ** đến vang vọng, hơi hơi xoắn lại.
Eo Tiêu Thừa tê rần, căng thẳng, nắm cổ nàng ép quay đầu lại, ♓-ô-𝐧 lên thật mạnh.
Cùng lúc đó, côn th*t hắn chôn sâu bên trong nàng, liên tục không ngừng bắn ra nùng tinh.
Cổ họng Nhậm Khanh Khanh phát ra tiếng kêu rên, tiểu huyệt run, lại tiết ra một dòng.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |