Hai chúng ta ai đê tiện hơn ai? (17)
← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Cô không dám tin, tâm tồn hoài nghi, nhưng vẫn là ngây ngốc cầm y phục, mặc lên người, lặng yên không tiếng động từ trong nhà chạy ra ngoài, sau đó thật sự thấy xe Hàn Thành Trì dừng ở cửa.
Cô nhanh chóng nhảy lên xe, hỏi Hàn Thành Trì trễ như thế tìm cô có chuyện gì?
Hàn Thành Trì cười cực kỳ thần bí, không trả lời vấn đề của cô, chạy xe, dẫn cô đi.
Địa điểm cuối cùng chính là Thiên An Môn này.
Thoáng một cái mười năm trôi qua, quảng trường Thiên An Môn trước sau như một, vẫn hùng vĩ đoan trang, cô còn khắc sâu trí nhớ, mười năm trước, cô bị Hàn Thành Trì lôi từ trên xe xuống, chộp được nơi trung tâm nhất ở quảng trường Thiên An Môn, anh kêu cô nhắm mắt lại, cô liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, đợi đến khi anh cho phép cô mở mắt, cô nhìn thấy chung quanh mình đều là pháo hoa.
Hàn Thành Trì đứng trước mặt cô, cười trong sáng sạch sẽ như vậy, hơi cầm mặt của cô, sau đó trằn trọc triền miên ♓ô.ⓝ ⓜô.i của cô, mắt của cô, mũi của cô.
Sau, anh liền mang theo cô tới khu Shangri-La, lấy một phòng, chỉ là không phải "phòng cho tổng thống".
Lúc ấy, anh và cô vẫn còn thuần khiết như vậy, anh đặt phòng đôi, 2 chiếc giường 1m2 để song song.
Anh rất thân sĩ pha nước ấm cho cô, cầm áo choàng tắm, đứng ở bên ngoài, pha cà phê, đợi cô tắm xong ra ngoài.
Cô và anh cũng đứng cửa sổ sát đất trước nơi này, uống chung cốc cà phê anh mua, sau đó lưu luyến không rời ⓗô·ⓝ đối phương, đặc biệt lưu luyến không thôi tách ra, một người nằm một giường lớn.
Khi đó, đã là ba giờ đêm, cô nằm trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, bên trong phòng đèn ngủ vẫn sáng, bên cạnh cô, cô nhìn Hàn Thành Trì nằm cách đó không xa, sau đó cắn 𝖈.ắ.п ⓜ.ô.ℹ️ dưới, liền lặng yên không tiếng động vén chăn lên, bò ⅼê_𝐧 g_𝐢_ườп_𝖌 của Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì cũng tương tự không có ngủ, khi cô leo ⓛ*ê*ⓝ 🌀*𝒾*ư*ờ*ⓝ*ⓖ anh, âm thanh hắn buồn buồn nói:
"Ân Ân, đừng làm rộn."
Cô không để ý đến lời của anh, mà đem đầu chôn thật sâu ở trong п-🌀ự-↪️ của anh, sau đó e lệ vươn hai tay ôm chặt vòng hông chắc của anh.
Đó là lần đầu tiên của bọn họ, cùng giường chung gối, Hàn Thành Trì còn gấp hơn cô nhiều lắm, lúc đó anh và cô ôm nhau thật lâu như bậy, cũng không dám có hành động.
Cuối cùng, vẫn là cô ngấc đầu lên, nhẹ nhàng ♓·ô·𝐧 lên môi Hàn Thành Trì.
Cô chủ động, liền hoàn toàn mở ra chốt mở giữa bọn họ, sau khi mọi thứ xảy ra thật thuận tiện vui vẻ, khi anh cùng cô cũng cởi hết tất cả y phục, thẳng thắn đối diện nằm trên giường 1m2, nhìn ánh mắt của anh nhìn cô, đến bây giờ, cô nhắm mắt lại, cũng có thể rõ ràng nhớ tới.
Anh chậm rãi h.ô.𝐧 qua toàn thân da thịt cô, cô khẩn trương đến mức ⓣ♓_â_𝓃 t_♓_ể 𝐫.ⓤ.ռ 𝖗.ẩ.𝓎, bọn họ đều là người không có kinh nghiệm, cho nên lần đầu tiên thật không có gì 🎋𝖍-ⓞá-❗ 𝒸-ả-ⓜ, thậm chí Hàn Thành Trì vì tiến vào †●♓â●𝓃 🌴𝐡●ể của cô cũng giằng co ước chừng hai giờ, cô khẩn trương lại sợ bị thương, làm hại anh luôn ngừng lại rồi ngừng lại, mãi cho đến rạng sáng, anh mới cắn răng một cái, ⓗц_п_𝖌 𝒽ă_п_g 𝖝â_Ⓜ️ 𝖓_♓ậ_𝐩 vào ✝️_♓â_ռ †_♓_ể cô.
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |