Vay nóng Homecredit

Truyện:Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng - Chương 06

Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng
Trọn bộ 37 chương
Chương 06
Tín ngưỡng của biển (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Ba tháng sau.

"Trứng rán ngon lắm, con bỏ thêm cái gì thế?" Mẹ cô vừa đọc báo, vừa hỏi.

"Mẹ muốn biết à?" Tri Kiều xoay người, hai mắt tỏa sáng, "Vậy đầu tư cho chương trình của con đi."

"Đó không phải là chương trình của con."

"Bắt đầu thì là không phải, nhưng từ ba năm trước con đã làm cho nó trở nên rất..." Cô suy nghĩ một chút, "Rất 'Thái Tri Kiều', nếu như mẹ xem kỹ thì sẽ thấy."

Mẹ cô đặt chiếc đĩa trứng rán qua một bên, sau đó buông đũa và tờ báo xuống, không nói một lời mà trở về phòng, thật giống như bà chưa từng hỏi vấn đề gì về món trứng rán.

Tri Kiều lộ ra một nụ cười đành chịu, sau đó bắt dọn dẹp bàn ăn.

Mười một giờ, cô đeo chiếc túi bảo vệ môi trường màu trắng lên vai, đi ra ngoài. Trưa nay cô hẹn lão Hạ và A Khố, bởi vì rốt cuộc đã nhận được phí chế tác của chương trình, cô muốn lập tức đưa ngay cho bọn họ.

Thượng Hải đã tới cuối mùa thu, bởi vì mấy ngày liền đều mưa dầm, không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh giá. Bọn họ ngồi ở một quán cà phê bình dân, khi Tri Kiều tới đó, lão Hạ và A Khố đã tới rồi, họ đang ngồi trò chuyện gì đó.

"Hai người nhiều việc nhỉ, "Tri Kiều cởi áo khoác gió, "Thực ra cuối tuần cũng được, nhưng tôi muốn giao cho hai người sớm một chút."

"Cô không cần phải gấp như vậy đâu." Khi lão Hạ cười rộ lên, hai má gồ lên, rất giống Phật Di Lặc.

"Không, đó là tôi nợ mọi người."

"Đừng nói như vậy. Chuyện tìm người đầu tư đến đâu rồi?"

Động tác ngồi xuống của Tri Kiều cứng đờ, sau đó cô giả vờ thoải mái mà cười nói: "Tạm thời còn chưa có, tuy nhiên tôi cũng rất hy vọng."

"Trước khi cô đến, chúng tôi đang thảo luận một việc." Lão Hạ và A Khố trao đổi một ánh mắt với nhau.

"?"

"Gần đây chúng tôi cùng làm chung một chương trình."

"Hả, thật sao?"

Lão Hạ gật đầu: "Là một chương trình thực tế của nước ngoài, hiện tại đang ở Trung Quốc chiêu mộ thí sinh."

"Nghe có vẻ rất hay."

"Chương trình này tổng thể mà nói chính là một cuộc thi, người cuối cùng dành chiến thắng sẽ được thưởng một triệu USD."

"..." Tri Kiều nhếch môi, "Sẽ không phải là ... Đem mọi người nhốt ở một hòn đảo đơn độc, đám người dự thi chết đi, sau đó chương trình đoán ai là hung thủ chứ."

"Không, không phải, là về du lịch, chính xác mà nói là dựa theo gợi ý để hoàn thành một số nhiệm vụ hoặc là dùng phương pháp nhanh nhất để đến một nơi."

"Ý của chú là..."

Lão Hạ duỗi thẳng lưng dựa vào ghế ngồi: "Vốn là ba lần phỏng vấn đã kết thúc, hai tuần nữa sẽ bắt đầu thi đấu, mười tổ thí sinh đã quyết định xong, nhưng có một tổ bỗng nhiên bỏ quyền thi đấu. Vừa nãy tôi và A Khố thảo luận, tôi thấy hai người có khả năng đi được."

"Hai chúng tôi?"

"Đúng vậy, cô và Chu Diễn."

Tri Kiều há hốc mồm, không biết nên nói cái gì.

"Phải là hai người một tổ, tôi nghĩ cô và Chu Diễn thích hợp. Cô ngẫm lại xem, chúng ta đã từng đi qua nhiều nơi như vậy, có kinh nghiệm du lịch phong phú, với tư duy của Chu Diễn và của cô... của cô..." Lão Hạ dường như muốn nói ra ưu điểm của Tri Kiều, nhưng suy nghĩ một hồi lâu vẫn bỏ qua mà nói tiếp, "Nếu như hai người đồng ý, tôi có thể sắp xếp hai người đơn độc phỏng vấn, được thông qua là có thể trực tiếp tham gia."

Cô xấu hổ cào cào tóc, suy nghĩ không biết phải nói thế nào về tình huống hiện tại của cô và Chu Diễn như thế nào.

"Cô đi tìm cậu ta đi, "A Khố vẫn luôn im lặng đột nhiên nói, "Cậu ta rất sĩ diện, nhưng lòng dạ tốt bụng."

"..." Tri Kiều cười ngượng ngùng, cô cảm thấy hình như A Khố đã nhận ra gì đó, nhưng hình như...cũng không phải như cô suy nghĩ.

Chiều nay về đến nhà, Tri Kiều lên mạng coi thử chương trình thực tế mà lão Hạ nói tới, con số tiền thưởng đầy ấn tượng nằm trên trang web —— cô chợt nhớ ra, mấy tháng trước cô từng thấy quảng cáo chiêu mộ của chương trình này trên TV, chỉ là lúc ấy hoàn toàn không để ý mà thôi.

Lão Hạ đã nói như đinh đóng cột ở quán cà phê "Tôi thấy hai người có khả năng đi được", câu nói đó rốt cuộc là nghiêm túc hay là chỉ thuận miệng nói ra?

Không biết vì sao, cô bắt đầu có chút động lòng.

Cả buổi chiều cô ngẩn ra, suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện trong ba năm nay, cùng với lần gặp mặt cuối cùng không coi là vui vẻ của cô và Chu Diễn. Cô đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ nên nói thế nào với anh. Đối với hai người...đồng nghiệp cũ đã lâu không liên lạc mà nói, lời nói đầu chắc chắn quan trọng nhất, vừa không thể có vẻ xa lạ, cũng không thể có vẻ quá thân thiết, đương nhiên cô cũng phải chú ý đến giọng điệu, cô phải đi cầu hoà, hơn nữa là có chuyện nhờ anh, cho nên cô phải hạ thấp điệu bộ xuống, đừng lộ ra giọng điệu ra lệnh...

Cô chưa bao giờ cảm thấy mình quá khẩn trương thế này —— cho dù hồi bé bắn ná vào thằng nhóc mập đáng ghét của nhà hàng xóm đến mức chảy máu, lúc ba mẹ đối phương tìm tới cửa —— cô cũng không quá khẩn trương như vậy.

Sau hồi lâu chuẩn bị, Tri Kiều rốt cuộc lấy di động ra, tìm được dãy số quen thuộc kia, do dự cả buổi, cuối cùng cô lấy dũng khí ấn xuống...

"Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

Cô ngã trên giường, nắng chiều chiếu trên người cô, giống như mỗi một tấc da đều là màu da cam, cô đẩy tóc rơi lả tả trên trán, bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ.

Tối nay lúc Tri Kiều đang tắm, mẹ mở cửa tiến vào nói điện thoại của cô vang lên, cô ở trong tiếng nước ồn ào hỏi: "Là ai ạ?"

Mẹ lẩm bẩm nói một cái tên, cô không nghe được, nhưng vẫn ló đầu ra khỏi tấm mành đưa tay nhận điện thoại.

"A lo?"

"Em tìm tôi." Âm thanh của Chu Diễn rất bình tĩnh, nhưng giống như một đường sấm sét đánh trúng Tri Kiều.

"Hả...Anh..." Mẹ nhìn cô một cái rồi đi ra phòng tắm, đóng cửa lại, "Sao anh biết em tìm anh, không phải anh đã tắt máy rồi sao..."

Chu Diễn thở dài: "Trên thế giới này có thứ gọi là 'điện báo nhắc nhở', cho dù tôi tắt di động cũng vẫn biểu thị ra."

"Ờ...phải ha." Cô xem như nhận câu trả lời của anh.

"Nói đi, tìm tôi chuyện gì."

Mặc dù suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, nhưng thật sự đến lúc này, Tri Kiều làm sao cũng không nghĩ đến khả năng thế này: "A...việc đó...thật ra..."

Ngay lúc cô cà lăm không biết nên nói thế nào, Chu Diễn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, anh nói: "Em vẫn không thay đổi...lúc cuống cuồng giống như một con ruồi không đầu."

"Em không có..." Cô oán giận.

"Em có."

"Em thật sự không có."

"Em có!"

Nói tới đây, hai người đều ngây ra, sau đó không hẹn mà cùng cười lên, giống như trở về trước kia.

"Em làm gì ở bên kia mà ồn thế?" Chu Diễn hỏi.

"À, em đang tắm."

"...Vậy mời em tắm xong thì gọi lại cho tôi."

"Không, " cô lấy dũng khí nói, "Em nghĩ tốt nhất em nên nói bây giờ."

Chu Diễn ở đầu dây bên kia cười: "Được rồi, em nói đi."

"Em...em muốn tìm anh giúp đỡ."

"Giúp đỡ?"

"Đúng vậy, vì chương trình."

"Việc gì?"

"Em muốn mời anh cùng em đi tham gia một cuộc thi."

"Cuộc thi?"

"Ừm, nếu thắng có thể nhận được một triệu USD."

"Wow, ông trời bắt đầu rơi nhân bánh xuống sao?"

"Không, không phải, " Cô tắt vòi nước, choàng khăn tắm ngồi trên bồn cầu, mặc dù có chút mát lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy mình nhiệt huyết sôi trào, "Anh hãy nghe em nói. Mấy tháng nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em muốn cho anh biết ba năm nay em không cảm thấy hối hận chút nào, em thậm chí nghĩ rằng đây là lựa chọn chính xác nhất em đã quyết định trong đời này."

"Vậy, " Chu Diễn trầm mặc trong chốc lát, hỏi, "Về chuyện tôi nói dối, khi nào thì em biết?"

"...Vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

"Em nói là..."

"Đúng vậy, ngay từ đầu em đã biết anh nói dối."

Anh thở dài một hơi: "Vậy vì sao em vẫn làm?"

"Em muốn biết bố em đang làm cái gì?"

"..."

"Em muốn biết ông ấy trải qua cuộc sống như thế nào, mỗi ngày ông ấy ở chung với ai, làm những chuyện gì, ông ấy suy nghĩ gì, tại sao vui vẻ, hoặc tại sao khó chịu."

"Vậy, " Âm thanh của Chu Diễn dịu dàng mà đầy sức hấp dẫn, "Hiện tại em đã hiểu rõ bố em chưa?"

"Em không biết, " cô thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn bóng đèn phát ra ánh sáng trên đầu, "Em luôn cảm thấy mọi người, bất cứ là ai cũng hiểu ông ấy hơn em, em căn bản...ngay cả bóng dáng của ông ấy cũng không tìm được."

"..."

"Nhưng ở chung với mọi người khiến em cảm thấy mình cách ông ấy gần hơn. Mười mấy năm trước, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình nhớ ông ấy như vậy, nhớ đến mức...ao ước được hiểu ông ấy, hiện tại em đã biết, hơn nữa em có thể nhìn thẳng vào chính mình."

Tiếng cười của Chu Diễn cách sóng điện vô hình lại nghe ra đặc biệt ấm áp.

"Em biết có đôi khi em tỏ ra rất ngu xuẩn, không đủ bình tĩnh, dễ dàng xúc động, rất nhiều lúc em cũng không quyết đoán, thậm chí hay cố chấp không lắng nghe lời khuyên của người khác, nhưng mà, " cô nói, "Em xin anh, hãy giúp em, em muốn chương trình này vẫn tiếp tục, cho dù chỉ có một phần mười nghìn hy vọng, em cũng bằng lòng đi thử —— em muốn làm chuyện mà bố em chưa làm xong, xin anh hãy giúp em!"

Sau khoảng thời gian trống khiến người ta ngạt thở, cô nghe được âm thanh trầm thấp của Chu Diễn nói: "Không phải một phần mười nghìn."

"?"

"Mà là một phần mười."

"..."

"Trưa nay lão Hạ có gọi điện nói với tôi, chính vì ông ấy gọi tôi nhiều lần nên di động mới hết pin."

"Ồ..."

"Tôi đồng ý."

"!" Tri Kiều kinh ngạc nói không ra lời. Bởi vì trong tưởng tượng của cô, Chu Diễn tuyệt đối không dễ dàng đồng ý chuyện này, đầu tiên là vì trước đó bọn họ chia tay nhau không vui vẻ, tiếp đó, anh là một người dẫn chương trình trên TV, những người cùng nghề như anh thường có chút kiêu ngạo, có lẽ anh hoàn toàn không chịu bỏ xuống thân mình mà đi tham gia cuộc thi của chương trình thực tế gì đó. Cho nên cô đã nghĩ ra rất nhiều lý do để thuyết phục anh, nhưng không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý.

"Em rất ngạc nhiên à?"

"...Có chút." Cô thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần.

"Vì sao?" Giọng điệu của anh như là nói chuyện với một cô bé.

"Bởi vì..." Tri Kiều biết mình phải lấy lòng anh, hơn nữa cô cũng định làm vậy, nhưng chẳng biết tại sao, vừa đến miệng lại biến thành —— "Bởi vì anh vốn là người rất khó khăn mà, tất cả mọi người đều biết."

"..."

"Anh từng làm một tù trưởng của một bộ lạc giận đến khóc, anh thả con hươu cao cổ trong lồng sắt của vườn bách thú khiến cho quản lý ở đó phải ra lệnh đóng vườn bách thú một ngày để đi bắt thằng nhóc đáng thương kia về, anh từng thử giả vờ ăn cá nóc trúng độc tại cửa hàng ẩm thực cao cấp ở Sapporo, làm hại cửa hàng trưởng thiếu chút nữa muốn tự sát, càng tuyệt hơn là vì muốn xe cấp cứu chạy lên núi cứu người sớm một chút, anh không ngại mà nói là rất gần, kết quả bị kẹp trong hố to giữa sườn núi, ngày hôm sau còn phải điều động máy bay trực thăng đến cứu viện —— trời ơi, người đàn ông như vậy dễ dàng đồng ý với yêu cầu của em, chẳng lẽ em không nên kinh ngạc sao?"

"Có gì đáng kinh ngạc chứ, " Chu Diễn nói đùa, "Tôi cũng chẳng phải bằng lòng với lời cầu hôn của em."

"..." Lời nói chế nhạo bỗng nhiên thốt không ra lời, bởi vì Tri Kiều nhớ lại ba tháng trước mình đã thổ lộ với anh, trên mặt cô đột nhiên hơi nóng lên.

Chu Diễn ở đầu dây bên kia dường như cũng nhận ra điểm này, vì thế anh cười hơi gượng gạo, nói: "Vậy...chuyện cụ thể, ngày mai chúng ta hẹn gặp mặt rồi nói tiếp."

"À..."

"Được, cứ như vậy."

Tri Kiều cúp máy, trong lòng không biết là vui sướng hay là ngượng ngùng. Vui chính là, Chu Diễn đồng ý với thỉnh cầu của cô, ngượng chính là, sau khi trải qua lần thổ lộ kia, giữa bọn họ trở nên mất tự nhiên, có lẽ không thể giống như trước kia tự nhiên ở chung.

Thế nhưng, cô suy nghĩ, hiện tại điều duy nhất cô muốn làm, chính là làm cho chương trình bố để lại có thể tiếp tục, những mặt khác...không hề quan trọng...

Chiều thứ bảy, Tri Kiều đeo chiếc túi bảo vệ môi trường màu trắng đã bị tẩy đến mức hơi ố vàng, cô đi vào toà cao ốc trong thành phố, chỗ này là nơi cô và Chu Diễn đến phỏng vấn.

Lúc cô đến, Chu Diễn đã ngồi trên sofa bên cạnh hành lang, hôm nay anh ăn mặc rất chính thức, áo sơ mi trắng mặc trên người anh luôn rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến sự vật tốt đẹp. Tri Kiều cúi đầu nhìn áo hoodie và áo khoác ngoài chẳng phải mới gì trên người mình, cô không khỏi có chút nản lòng.

Chu Diễn trông thấy cô, anh đứng lên, đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói: "Đừng khẩn trương, giống như chúng ta lúc thường thôi."

Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của anh, lòng cô lại bắt đầu dần dần bình tĩnh.

Bọn họ nhanh chóng được mời vào phòng họp ở cuối hành lang, nhân viên phỏng vấn là một người đàn ông trung niên cao lớn, không nhìn ra tuổi tác.

"Quá trình phỏng vấn sẽ được thu hình lại, thuận tiện cho các đồng nghiệp khác của tôi xem, hai vị không ngại chứ."

Tri Kiều và Chu Diễn cùng lắc đầu.

Ông ta ghi gì đó trên giấy, sau khi ghi xong thì ngẩng đầu nhìn bọn họ, hỏi: "Xin hỏi quan hệ của hai người là gì?"

Tri Kiều không ngờ câu đầu tiên lại hỏi trúng vấn đề này, vì thế cô theo bản năng nhìn về phía Chu Diễn. Anh không cuống cuồng mà thong thả trả lời: "Đồng nghiệp."

"Đồng nghiệp?" Nhân viên phỏng vấn hình như hơi kinh ngạc mà nhún vai, "Tôi còn tưởng rằng hai người là bạn trai bạn gái."

"Không loại trừ khả năng này." Chu Diễn mỉm cười nói.

Tri Kiều nghĩ thầm, may mà nhân viên phỏng vấn vẫn nhìn Chu Diễn, nếu không ông ta có lẽ nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đến mức quai hàm gần như rơi xuống đất của cô.

"Là cái gì thúc đẩy hai người cùng nhau tới tham gia cuộc thi?"

"Vì tiền."

Trời ơi! Tri Kiều suy nghĩ, anh điên rồi ư, sao có thể nói trắng ra thế chứ...

Nhân viên phỏng vấn nhìn bọn họ tới lui, hình như đầy hứng thú: "Vậy, tôi nghe nói hai người cũng làm chương trình TV?"

"Đúng, tôi là người dẫn chương trình du lịch chuyên nghiệp, cô ấy là nhà sản xuất chuyên nghiệp, chương trình của chúng tôi có nhóm khán giả ổn định. Ngoài ra chúng tôi đương nhiên có kinh nghiệm du lịch rất phong phú."

Nhân viên phỏng vấn chợt hiểu ra: "À, thảo nào cậu vừa vào tôi liền cảm thấy quen mắt."

Nói xong ông ta ghi trên giấy.

"Như vậy, vấn đề cuối cùng, " nhân viên phỏng vấn bỗng nhiên nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Nếu chương trình yêu cầu, trong lúc thi đấu hai người phải ở chung một phòng, cô cậu có gì khó khăn không?"

"Đương nhiên không có." Chu Diễn bình tĩnh mỉm cười mà trả lời.

"Tốt lắm. Tôi nghĩ nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hai người được thông qua."

"Cám ơn."

Tri Kiều há hốc mồm, đoán rằng nếu như xem bản thu hình, các đồng nghiệp của nhân viên phỏng vấn nhất định sẽ phát hiện từ đầu đến cuối thí sinh nữ chỉ có một vẻ mặt kinh ngạc.

Đi ra khỏi toà cao ốc, đầu mùa đông gió thổi rét lạnh đến mức Tri Kiều không chịu nổi mà rụt vai lại. Chu Diễn rất tao nhã mà lấy khăn quàng cổ bằng len buộc trên cổ cô, anh mang theo ngón tay ấm áp lướt qua khuôn mặt cô, khiến cô không khỏi có chút thất thần.

"Em đói không, muốn đi ăn trưa không?"

"À..."

"Tôi biết gần đây có một quán lẩu ngon lắm."

Quán lẩu? Người mặc đồ tây và áo vét muốn đi ăn lẩu?

"Đi thôi, " lòng bàn tay anh vỗ sau lưng cô, "Còn thất thần làm gì!"

Việc buôn bán ở quán lẩu quả thực không tồi, lúc bọn họ đến, chỉ còn một chỗ ngồi nhỏ hẹp cuối cùng dành cho hai người ở trong góc, bọn họ phải ngồi song song chen chúc trên chiếc ghế dài nhỏ, nhưng thần kỳ chính là, bên cạnh chiếc ghế dài này lại đặt một giá áo lớn, vừa lúc có thể treo chiếc áo vét của Chu Diễn nhìn qua không rẻ chút nào.

Cho dù ăn lẩu rất tuỳ ý, lúc gọi món ăn Chu Diễn vẫn có dáng vẻ nghiêm túc, nhìn bên mặt anh, Tri Kiều không khỏi suy nghĩ, cho dù quen biết bao lâu, cô luôn có thể phát hiện ra chút gì mới trên người anh, giống như mỗi ngày đều là một Chu Diễn hoàn toàn mới đứng trước mặt cô.

Một cái nồi lớn bằng inox được bưng lên, nhìn có vẻ như đồ ăn ở căn tin trường học.

"Hôm nay vì sao em dùng ánh mắt kinh ngạc như lần đầu tiên gặp tôi thế?"

"Bởi vì anh làm rất nhiều chuyện khiến em ngạc nhiên..."

"Ví dụ như?" Anh quay đầu nhìn cô, ghế dài vốn chật chội, bởi vì động tác này của anh có vẻ càng chật chội hơn.

Tri Kiều thậm chí cảm thấy, chính mình có thể cảm nhận được hô hấp của Chu Diễn.

"Ví dụ như, " cô ráng sức cụp mắt xuống không nhìn anh, "Anh đối diện với nhân viên phỏng vấn nói..."

"?"

"Nói chúng ta có khả năng phát triển."

"Ồ..." Anh hiểu ra, nhưng không nói tiếp, mà là bắt đầu thả cải trắng vào nồi.

"...Vì sao anh nói thế?"

"Nói vậy không đúng sao?"

"?!" Cô kinh ngạc lần nữa mà nhìn bên mặt anh, cho đến khi anh thả hết cải trắng vào nồi, quay đầu nhìn vẻ mặt của cô, anh nhịn không được mà cười rộ lên.

"Ngốc à, tôi nói vậy là vì gia tăng lợi thế."

"Lợi thế?..."

"Một cặp thí sinh sẽ đi cùng nhau mà không trở thành người yêu, không phải cơ hội rất nhỏ sao?"

"..." Tri Kiều nói không ra lời.

"Tôi nói với ông ta chúng ta vì tiền, cùng với những lời có liên quan đến chương trình của chúng ta cũng là vì mục đích này. Tôi tưởng em cũng hiểu chứ?"

"..." Tri Kiều giả vờ như không có gì mà gật đầu, "Ừ, em hiểu, em đương nhiên hiểu được."

Anh bỗng nhiên cúi đầu nhìn mặt cô: "Em không phải hiểu lầm rồi chứ?"

"Không đâu...không đâu..." Cô đoán rằng hiện tại sắc mặt của mình đỏ như là gan heo, hoặc là tái nhợt như bị quỷ hút máu.

"Có thể ăn rồi, " anh gắp cải trắng vào trong bát cô, lại hỏi, "Muốn tương không?"

Cô lắc đầu, sau đó lơ đãng mà ăn. Sau khi gặp lại, cô vui vẻ phát hiện bọn họ vẫn giống như xưa tự nhiên ở chung, nhưng thực ra, giữa bọn họ có một khu vực địa lôi, không ai được bước vào, nhưng họ đều làm bộ như là không thấy nó.

"A..." Tri Kiều hé miệng, lè lưỡi, "Nóng quá..."

Chu Diễn cười khổ nhìn cô, vẻ mặt nhăn nhó thế này, anh gọi bà chủ lấy một ly nước lạnh đến.

"Uống đi." Anh đưa ly đến bên miệng cô, cho cô uống một ngụm."

"Đã lâu không gặp, bạn gái của cậu à?" Bà chủ đứng bên cạnh, kinh ngạc hỏi.

"Sao có thể, " tay anh cứng lại một chút, sau đó đặt ly nước trên bàn, "Là...em gái tôi."

"À, tôi đã nói..." Bà chủ cảm thấy mỹ mãn mà tránh đi.

Tri Kiều gọi một phần tương, nhưng cô phát hiện cho dù bỏ thêm tương, bữa trưa này vẫn không ăn ngon.

Buổi tối tắm xong nằm trên giường, Tri Kiều mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, lấy ra tấm ảnh duy nhất của bố mà cô còn giữ lại trong ngăn kéo, cô ngơ ngác ngây người.

Mẹ bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, cô sợ tới mức vội vàng giấu tấm ảnh trong ổ chăn, may mà mẹ không phát hiện, chỉ là kêu cô ngủ sớm một chút. Cô gật đầu, hứa là lập tức tắt đèn.

Mẹ xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngoảnh đầu lại nói với cô: "Tấm ảnh cũ như vậy, đừng chiếu dưới đèn mãi, rất dễ phai màu."

Nói xong, bà trở tay giúp cô đóng cửa lại.

Cô ngạc nhiên suy nghĩ: hôm nay rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cô kinh ngạc đây!

Cô nhìn bố trong tấm ảnh, nhớ tới lời nói của ông về tín ngưỡng của người đánh cá đối với biển cả, khi đó cô còn bé nên chẳng hiểu được, nhưng hiện tại, cô có phần hiểu được, đó là một loại tin tưởng, có hy vọng cũng có thất vọng, nhưng cho dù thế nào, chỉ cần mọi người vẫn tin tưởng, vậy hy vọng cũng được thất vọng cũng thế, bọn họ đều sẵn lòng chấp nhận, bởi vì đây là lựa chọn của bản thân họ.

Cô của hiện tại chính là như thế.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-37)