Truyện:Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương) - Chương 50

Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
Trọn bộ 51 chương
Chương 50
Thủ đắc vân khai gặp nguyệt minh (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)

Nàng chưa nghe Như Mặc kể chuyện lần đầu tiên hắn gặp được Tuyết Kiều, cho nên đối với chuyện khối đá, nàng không lấy làm ngạc nhiên lắm, chỉ thấy nó rất lớn, rất tròn, chẳng lẽ đây là vật mà tiểu Trọng Ngôn muốn tìm sao?

Nhẹ nhàng buông tiểu Trọng Ngôn xuống, vật nhỏ quả nhiên nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh tảng đá, không ngờ vướng phải cái dây chắn ngang mà té ngã, nhưng không hề khóc mà lập tức đứng lên, tiếp tục đi tới, cho đến khi dựa được thân hình vào khối đá lục sắc kia thì mới nhếch miệng cười vui vẻ.

" Tổng quản, lập tức phái người đi Tuyết Ưng tộc, nói Ưng vương mau đến sa mạc, tìm Địch Tu Tư về đây cho ta, nói với hắn là tảng đá lại xuất hiện"

Tảng đá trước mắt cùng với tảng đá năm xưa nở ra Tuyết Kiều giống y như đúc, duy nhỉ màu sắc là khác biệt, nơi xuất hiện cũng không phải nhưng mặc kệ là thế nào thì cũng là một tia hi vọng, Như Mặc cũng sợ mở tảng đá ra rồi lại thấy bên trong không có gì, cho nên hắn quyết định để cơ hội này lại cho Địch Tu Tư.

" Xà quân đại nhân, đây là..." tổng quản có chút chần chờ, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Như Mặc, lại thấy hắn phức tạp nhìn tảng đá thì liền cúi đầu, xoay người rời đi.

"Như Mặc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tảng đá này có gì đặc biệt sao?" Bắc Dao Quang có chút lo lắng hỏi, Như Mặc nhẹ nhàng gật đầu "Tuyết Kiều có thể ở trong này"

"A" tới phiên Bắc Dao Quang chấn động.

"Năm đó, ta cũng là nhìn thấy Tuyết Kiều nở ra từ tảng đá giống y như vậy, nhưng ta không biết sao tảng đá này lại xuất hiện trong Huyễn Điệp tộc cách xa sa mạc vạm dặm, còn ẩn trong thâm cốc nữa, nếu không có vật nhỏ kia kiên trì tìm tới nơi này thì e là vĩnh viễn chúng ta cũng không phát hiện ra"

Như Mặc đưa tay sờ đầu tiểu Trọng Ngôn còn đang vui vẻ dựa mình vào tảng đá.

Phùng Xuân thì ngây người, nàng không biết phải nói thế nào cho phải "Xà quân đại nhân, phu nhân, các ngươi nói Tuyết Kiều cô nương ở trong tảng đá này sao?"

"Ta chỉ nói là có thể, cũng không chắc lắm, không biết có giống như tảng đá ta thấy năm xưa hay không, nếu đúng thì Tuyết Kiều đã được sống lại, nếu không thì là chúng ta mừng hụt rồi" Như Mặc cũng không dám chắc, tuy rằng hắn có thể khai mở tảng đá nhưng lại chần chờ, không muốn dập tắt hi vọng quá sớm

"Thật tốt quá, nếu thực sự là Tuyết Kiều cô nương ở trong thì điện hạ sẽ không còn đau khổ nữa" Phùng Xuân bắt đầu rơi nước mắt

" Phùng Xuân, ngươi đừng khóc, nha đầu ngốc này, Địch Tu Tư là có lỗi với ngươi, thế nhưng lúc này ngươi lại thương tâm vì hắn, khóc vì hắn, đáng giá sao?"

" Phu nhân, ngài không rõ, chuyện năm đó, bây giờ nghĩ lại điện hạ hoa tâm đa tình là sai nhưng chúng ta mê muội vì nhan sắc của hắn cũng không phải là đúng. Chúng ta dung túng cho hắn, làm hắn trở nên hoa tâm, phong lưu, chúng ta không yêu cầu hắn chuyên tâm với mình, lại cứ trách hắn lạm tính bạc tình đối với chúng ta, như vậy cũng không công bằng với hắn. bây giờ các tỷ muội đã nghĩ thông suốt, có người rời đi, có người đã tìm được hạnh phúc của mình, ngay cả ta cũng rời khỏi hắn, mới biết được thực ra tổng quản cũng là một nam nhân không tồi. Thực ra mỗi nữ nhân nên có một nam nhân duy nhất cho mình, cần gì phải dây dưa, trói buộc mình trong nỗi khổ vĩnh viễn chứ? Huống chi năm đó, ta vì tức giận, vì trả thù cũng đã đâm điện hạ một đao, cho nên hãy để mọi quá khứ chấm dứt theo nhát đao đó đi. Bây giờ ta thực sự hi vọng trong tảng đá này có Tuyết Kiều cô nương, có thể làm cho nàng và điện hạ tiếp tục ân ái với nhau, phu nhân, ngươi nhìn xem, tiểu Trọng Ngôn dường như rất có cảm tình với tảng đá này, nhìn hắn vui vẻ thế kia, ta nuôi hắn năm năm còn chưa từng thấy hắn vui như vậy, thực khiến cho người ta ghen tỵ"

Phùng Xuân nói một hồi, làm cho Như Mặc và Bắc Dao Quang không khỏi cảm khái, nhất là Bắc Dao Quang thấy nàng đã thông suốt thì vui mừng "Phùng Xuân, ngươi nói vậy làm ta rất yên tâm. Ngươi nói đúng, tình cảm là phải xuất phát từ cả hai, trước giờ ta cũng đơn phương trách cứ Địch Tư Tư, giờ nghĩ lại cũng thấy như vậy là không công bằng với hắn. Nếu trong tảng đá này có Tuyết Kiều, mà nàng lại một mình cô độc, sau này xin người hãy chiếu cố nhiều hơn cho nàng, đừng để nàng cảm thấy cô đơn, Tuyết Kiếu rất khát vọng có bằng hữu"

" Phu nhân yên tâm, trước kia ta yêu điện hạ cũng không có chán ghét Tuyết Kiều, bây giờ ta không còn yêu hắn nữa, đương nhiên càng hi vọng bọn họ hạnh phúc, cũng sẽ cẩn thận chiếu cố cho nàng"

" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Bắc Dao Quang gật gật đầu, yên tâm được một nửa, phần còn lại là lo lắng không biết trong tảng đá kia có vật gì không, cũng không phải là Tôn Ngộ Không sao có thể chui ra từ tảng đá được chứ?

Nhưng mà Tôn Ngộ Không có thể thì sao Tuyết Kiều lại không được? chẳng lẽ Tuyết Kiều không thể so sánh với một con khỉ bướng bỉnh hay sao? Nghĩ vậy nên Bắc Dao Quang cũng thấy thoải mái hơn.

" Xà quân đại nhân, hôm nay, chúng ta ở lại đây để chờ điện hạ quay về sao? Hay là mang khối đá này đến tẩm cung có được không?" Phùng Xuân đề nghị, thâm cốc này buổi tối rất lạnh, bọn họ lày êu tinh thì không sao nhưng Bắc Dao Quang và tiểu Trọng Ngôn thì lại khác, nếu lỡ sinh bịnh thì tính làm sao?

"Không sao, cứ ở lại đây chờ là được, ta sẽ bày kết giới để ngăn gió, đem cái này tới tẩm cung thì sẽ khinh động quá lớn mà lại không nắm chắc được bên trong có đồ vật gì hay không, nhưng nhìn bộ dáng của tiểu Trọng Ngôn thì có lẽ là có. Chúng ta cứ ở lại đây canh chừng, Địch Tu Tư nhận được tin dù có lập tức trở về thì cũng phải tối mai mới tới nơi. Phùng Xuân, một lát ngươi đi chuẩn bị thức ăn cho Bắc Dao Quang và đứa nhỏ đi"

"Dạ, Xà quân đại nhân, Phùng Xuân đi ngay, các trưởng lão có hỏi thì phải nói thế nào?"

"Ngươi cứ thỉnh các trưởng lão bảo vệ con đường dẫn tới sau núi, không cho tộc nhân và ngoại nhân tới gần, mấy chuyện khác thì chờ khi Địch Tu Tư về tới rồi tính"

"Dạ, Xà quân đại nhân" Phùng Xuân thi lễ rồi xoay người biến mất

" Dao Quang, ngồi xuống đi, chúng ta phải đợi cũng không chỉ một hai canh giờ mà có thể tới hai ngày, bây giờ không cần kích động làm hao tổn thể lực" Như Mặc vừa nói, ngón tay vừa vung lên đã làm cho những cành Tử Điệp Đằng bị gãy tạo thành một cái trường kỷ nhỏ, vừa đủ đế Bắc Dao Quang nằm nghỉ ngơi, Bắc Dao Quang kéo tay hắn "ngươi cũng ngồi một lát đi"

Như Mặc không từ chối, lập tức cùng ngồi xuống với nàng rồi nhìn thân ảnh nhỏ nhắn vẫn còn dựa vào tảng đá, không ngừng sờ tới sờ lui, Bắc Dao Quang lo lắng nói "không cần mang hắn tới đây nghỉ ngơi một lát sao?"

" Không cần, ngươi nhìn bộ dáng của hắn đi, rất hưng phấn, ngươi mà đem hắn đi, e là sẽ khóc tới đinh tai nhức óc a, ta đang nghĩ sao đứa nhỏ này lại biết trong thâm cốc phía sau núi lại có tảng đá lớn này chứ?"

Như Mặc cùng Bắc Dao Quang cùng nhìn đứa nhỏ đang bận rộn không ngừng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

" Đúng vậy, Phùng Xuân nói, hắn không chạy tới bên thác nước mà lại ra phía sau núi này, nói cách khác, có thể hắn đã sớm cảm ứng được sự tồn tại của Tuyết Kiều cho nên mới muốn đến nơi này, nhưng nhóm người lớn cứ nghĩ hắn chạy lung tung, lo lắng quá mức nên cứ ngăn cản hắn mà chưa một lần thử tìm hiểu tới tận cùng, cho nên khi chúng ta đến, hắn mới khóc lóc thảm thiết như vậy, nếu không thì bí mật này đã sớm được phát hiện, mà Địch Tu Tư và Tuyết Kiều cũng có thể trùng phùng sớm hơn mấy năm, Như Mặc, ngươi nói đây có phải là số phận không?"

"Tính ra, trong mấy người chúng ta thì hai ta là hạnh phúc nhất, trừ bỏ vì một chút hiểu lầm mà tách ra một thời gian ngắn thì phần lớn đều ở cạnh nhau, Vân Thư và Mặc Mặc phải trải qua sống chết mới được ở bên nhau, Bảo Bảo và Thanh Liên cũng lãng phí mất mười năm, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng trải qua nhiều trắc trở, nhưng Địch Tu Tư là sóng gió nhất, thật mong mọi sự hi vọng sẽ không phải là thất vọng, Tuyết Kiều sống lại, những ngày cô đơn và thống khổ của Địch Tu Tư cũng nên chấm dứt rồi". Bắc Dao Quang cẩn thận suy nghĩ những lời của Như Mặc, thấy đúng là như thế, bọn họ quả thật có chúng may mắn và hạnh phúc "Như Mặc, ta thật sự may mắn, đã gặp được ngươi, nếu không có ngươi, ta không biết nhân sinh của ta sẽ thế nào, Như Mặc, ta yêu ngươi"

" Ngốc Dao Quang, ta cũng yêu ngươi!" Như Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôm lấy nàng, thở dài một tiếng thỏa mãn.

Mà tiểu Trọng Ngôn dường như đã thám hiểm đủ nên rốt cuộc cũng rời khỏi tảng đá đi đến bên cạnh bọn họ, lúc này Phùng Xuân cũng mang theo thức ăn đi vào, vật nhỏ lập tức thay đổi phương hướng, chạy tới bên cạnh nàng, miệng nuốt nước miếng không ngừng làm cho Bắc Dao Quang và Như Mặc đang lúc tình ý mặn nồng cũng phải bật cười.

" Phùng Xuân, xem ra Trọng Ngôn đói bụng rồi" Bắc Dao Quang buồn cười nói

" Ân, bình thường hắn đã ăn đến hai bát cơm mà lúc này một chút đồ cũng chưa nếm qua cũng khó trách hắn lại đói bụng thành bộ dáng như vậy. Phu nhân, không biết người thích ăn món gì nên mỗi thứ chúng ta đều làm một ít, ngươi ăn chút gì đi, ta cho tiểu Trọng Ngôn ăn" Phùng Xuân đưa mâm thức ăn cho Bắc Dao Quang, nàng tiếp nhận nhưng cũng không vội ăn "ngươi cứ cho tiểu tử kia ăn no trước đi, trước khi tới đây, ta và Như Mặc đã ăn mấy thứ rồi, lúc này cũng không đói bụng lắm"

" Tốt, phu nhân!" Phùng Xuân ôm lấy Trọng Ngôn ngồi lên một nhánh cây chắc chắn, lấy thức ăn ra, mà tiểu Trọng Ngôn cũng không chút khách khí, lập tức đưa tay cầm lấy một khối thịt bò, bàn tay thì nhỏ mà khối thịt bò lại to, làm cho Bắc Dao Quang bật cười thành tiếng, mà lúc này trên không trung có vài điểm sáng đang di chuyển về hướng này.

Như Mặc vội đứng lên "tới thật nhanh a"

"Như Mặc, là Địch Tu Tư bọn họ đến sao?" Bắc Dao Quang cũng vội vã đứng lên theo.

Ngay cả Phùng Xuân cũng ôm tiểu Trọng Ngôn đứng dậy, ngước đầu nhìn lên không trung.

"Ân, ta nghĩ nhanh lắm thì bọn họ cũng phải đêm mai mới về tới, không ngờ nhanh vậy đã tới rồi, xem ra tổng quản đại nhân nhất định là giữa đường đã thông tin cho bọn họ"

Đang nói chuyện thì những điểm sáng cũng dừng xuống trong cốc, nháy mắt biến thành những tuấn nam mỹ nữ.

"Như Mặc"

" Phụ thân-"

" Xà quân đại nhân-"

Xôn xao những tiếng chào hỏi đồng loạt vang lên

Tiểu Trọng Ngôn cẩn thận nhìn đám người mới tới đang tiến gần đến tảng đá, vội ném khối thịt bò trong tay, rồi giãy khỏi ngực của Phùng Xuân, tuột xuống đất, chân vừa chạm đất đã vội chạy tới trước mặt Địch Tu Tư, trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng không cho hắn tới gần.

Địch Tu Tư không chút để ý tới vật nhỏ đang cản đường này, tầm mắt của hắn hoàn toàn bị tảng đá trước mặt thu hút, miệng thì thào tự hỏi "Như, Như Mặc, có phải ta hoa mắt không? là thật, tảng đá thực sự có ở đây phải không?"

" Đương nhiên không phải ngươi hoa mắt, các ngươi không có nhìn thấy người ta phái đi thông tin cho các ngươi sao?" Như Mặc biết Địch Tu Tư đang rất kích động, có thể lại nhìn thấy được người mình yêu mến thì sao không kích động cho được.

" Không có a! Phụ thân, ngươi phái người đi tìm chúng ta?" Bảo Bảo lập tức lắc đầu.

" Không có? Vậy các ngươi sao lại tập trung cùng một chỗ rồi cùng nhau tới đây?" Bắc Dao Quang cũng rất ngạc nhiên

" Là Minh Nhân, mấy ngày trước hắn nói đột nhiên cảm nhận được hơi thở của đồng loại rất mãnh liệt, mà phương hướng lại ở phía đông nam, nương, ngươi cũng biết Minh Nhân là Ngư Giao, đồng loại với hắn trên thế giới này ngoài trừ Tuyết Kiều a di thì còn có ai nữa chứ? Cho nên Tuyết Ưng thúc thúc lập tức đi tìm Địch Tu Tư, rồi mọi người cùng nhau đi đến Huyễn Điệp tộc, bởi vì Huyễn Điệp tộc chính là ở phía đông nam"

Bắc Dao Bảo Bảo lập tức kể lại ngọn nguồn

"Minh Nhân, nói như vậy, ngươi thực sự cảm nhận được hơi thở của Tuyết Kiều sao? Di, Minh Nhân, ngươi làm sao vậy?" Bắc Dao Quang Quang đang tính hướng Minh Nhân để xác nhận thông tin thì phát hiện Minh Nhân đang đứng yên, nhìn chằm chằm tiểu Trọng Ngôn đang gắt gao dựa vào tảng đá, ánh mắt có chút giận lại có chút kinh hỉ, hồi lâu mới lên tiếng "đứa nhỏ này là ai?"

"Hắn tên là Trọng Ngôn, là đứa nhỏ của Bụi Sơn và Vân Tây, nhưng mà..." Bắc Dao Quang còn chưa nói xong thì sắc mặt Minh Nhân đã xanh lét, cắt ngang lời nàng "không có khả năng, đứa nhỏ này toàn thân đều là hơi thở của giao loại, không có chút nào là mùi của thiềm thừ hay điệp tộc, căn bản không phải là đứa nhỏ của con cóc xấu xí Bụi Sơn kia. Chết tiệt, hắn là con ta"

A?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là Bắc Dao Quang, hết nhìn Minh Nhân rồi lại nhìn tiểu Trọng Ngôn, quả nhiên là từ vóc dáng đến khuôn mặt đều có nét tương đồng, nếu nói bọn họ là thân huynh đệ hay là song bào thai cũng không quá đáng, nhưng nói bọn họ là phụ tử thì e là chuyện chê cười lớn nhất rồi"

"Minh Nhân, ngươi đùa giỡn cái gì vậy? Trọng Ngôn đúng là có khuôn mặt giống y như ngươi nhưng mà mấy năm qua ngươi chưa từng tới Huyễn Điệp tộc, ngươi sao lại có đứa con lớn như Trọng Ngôn được chứ? Hơn nữa, mọi người đều tận mắt nhìn thấy Vân Tây sinh hắn ra, nàng và Bụi Sơn bị nhốt cùng nhau đã nhiều năm, đứa nhỏ này sao có thể là con của ngươi được chứ?" Địch Tu Tư cũng không muốn quản đứa nhỏ này là con ai, hiện tại hắn chỉ muốn biết trong tảng đá kia có Tuyết Kiều hay không thôi. Hắn rất kích động, lại sợ hãi, mà những lời của Minh Nhân càng làm hắn lo lắng, khẩn trương hơn, sợ rằng hơi thở cuốn hút Minh Nhân tới đây không phải là Tuyết Kiều mà là một "đứa con" nữa của hắn.

" Địch Tu Tư, là thật, trên người đứa nhỏ này rõ ràng có hơi thở giao loại, chết tiệt, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, chẳng lẽ là do hồ lô kia gây nên?" Minh Nhân cũng phiền não tới nhăn mặt, đưa mắt nhìn tiểu Trọng Ngôn mà vật nhỏ cũng đang cẩn thận nhìn lại hắn, tựa hồ như đang xác định người thân rồi đột nhiên vươn hai tay ra với Minh Nhân, như muốn hắn ôm, làm mọi người càng kinh ngạc hơn.

Nhất là Phùng Xuân, tuy Trọng Ngôn xưa nay luôn tươi cười nhưng hắn không hề cho người lạ đụng tới mình, đừng nói là chủ động muốn người khác ôm, nhưng mà...

Minh Nhân nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn đôi tay của mình, thoáng chần chờ một chút rồi bắt đầu hóa thân, một quầng sáng màu xanh bắt đầu bao bọc quanh người hắn, rất nhanh đã làm thân thể hắn trở nên cao lớn, sau khi sương mù tan ra thì trước mặt mọi người là môt thanh niên tuấn mỹ vô trù, nhưng vẫn nhìn ra được đó là bộ dáng của Minh Nhân sau khi trưởng thành, hắn tiến lên vài bước, ôm lấy tiểu Trọng Ngôn vào lòng rồi xoay lại nhìn mọi người.

Tất cả mọi người đều hô hấp không thông, Phùng Xuân nhịn không được mà la lên "giống, giống quá, bọn họ thực sự rất giống là phụ tử"

"Hắn chưa biết nói đúng không?" Minh Nhân nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn về phía Phùng Xuân, tựa như đã biết trước giờ đều là nàng chăm sóc đứa nhỏ, Phùng Xuân gật đầu "sao ngươi biết?"

"Vậy thì không sai, hắn tuyệt đối là đứa nhỏ của ta, bộ tộc của ta, nếu cha mẹ không tiến hành khai não cho đứa nhỏ thì nó vĩnh viễn cũng không mở miệng nói chuyện" Minh Nhân nghe được câu trả lời của Phùng Xuân thì cũng thổ dài một hơi, hắn còn chưa chơi cho đã thì sao đã mạc danh kỳ diệu làm cha rồi, thật sự là bi ai a.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, bàn tay thon dài trắng nõn vẫn đặt lên đầu tiểu Trọng Ngôn, mà vật nhỏ cũng nhu thuận không nhúc nhích, tùy ý để quầng ánh sáng xanh bao lấy đỉnh đầu hắn, hồi lâu, Minh Nhân thu tay lại mà tiểu Trọng Ngôn liền thân thiết ôm lấy cổ hắn, cao hứng la to "phụ thân, phụ thân..."

Mấy tiếng này của hắn là mọi người càng thêm ngẩn ngơ, huyết thống là thiên tính, đứa nhỏ này vừa biết nói thì đã gọi Minh Nhân là phụ thân, như vậy thì không sai được rồi nhưng mà chính mắt mọi người thấy Vân Tây và Bụi Sơn quan hệ với nhau, Vân Tây sinh ra tiểu Trọng Ngôn nhưng sao phụ thân đứa nhỏ lại là Minh Nhân?

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hơi thở cuốn hút Minh Nhân đến đây rốt cuộc là của tiểu Trọng Ngôn hay là của Tuyết Kiều a di, còn chưa đoán được sao?" Bắc Dao Mặc Mặc bắt đầu thiếu kiên nhẫn, mà điều hắn hỏi cũng là điều mọi người đều muốn biết.

Tuy nhiên Minh Nhân lại không thể trả lời vấn đề này, lúc này tiểu Trọng Ngôn lại chỉ tay vào tảng đá nói "di, di"

Sắc mặt Minh Nhân lộ ra vẻ vui mừng "là Tuyết Kiều, ngay cả vật nhỏ cũng nói bên trong có người, xem ra cảm giác của ta là không sai"

Địch Tu Tư chính là chờ những lời này, lập tức đi đến bên tảng đá, đưa tay rồi lại không dám chạm xuống, sợ rằng hi vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều.

"Địch Tu Tư, có cần chúng ta giúp ngươi một tay không?" Vân Thư thấy hắn do dự, đắn đó thì biết Địch Tu Tư đang nghĩ gì, cho nên lên tiếng cổ vũ.

" Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đến giúp ngươi đem này tảng đá mở ra!" Tuyết Ưng nghe vậy, cũng tiến lên từng bước.

" Không, không cần, để ta tự làm đi, ta muốn khi Tuyết Kiều vừa mở mắt thì người đầu tiên nàng thấy là ta" Địch Tu Tư kiên định nói.

"Như Mặc, hay là chúng ta rời đi, để lưu lại không gian cho bọn họ" Thanh Liên lúc này mới lên tiếng

Như Mặc gật đầu "ân, nhân dịp này chúng ta cũng tìm hiểu xem tại sao Trọng Ngôn lại là con của Minh Nhân"

Mọi người gật đầu rồi nháy mắt biến mất khỏi thâm cốc.

Địch Tu Tư thấy mọi người đã rời đi mới nhẹ nhàng ngồi đối diện tảng đá "Tuyết Kiều, ngươi thực sự ở bên trong sao? Ta có chút lo lắng, nên làm gì bây giờ? Ta không dám ra tay, tuy rằng ta luôn mong muốn ngươi quay về bên ta, cũng có lần nằm mơ thấy ta tự tay ôm ngươi từ trong tảng đá ra ngoài nhưng mà khi tỉnh giấc cũng chỉ có mình ta và nước mắt mà thôi. Tuyết Kiều, lần này, ta lần đầu tiên thấy một tảng đá hoàn hảo như vậy, xin ngươi, xin ngươi nhất định phải ở bên trong, nếu không ta sẽ điên mất"

Tảng đá đương nhiên là không thể đáp lại lời hắn, Địch Tu Tư vóc dáng tiều tụy dập đầu ba cái trước tảng đá "bá phụ, bá mẫu, cảm tạ các ngươi, cảm tạ các ngươi một lần nữa lại đưa Tuyết Kiều đến bên ta, Địch Tu Tư ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ yêu Tuyết Kiều một ngày, không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào, không để nàng phải rơi nước mắt, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, sinh tử không rời, phúc họa cùng chia, xin các ngươi hãy giao nàng cho ta đi, ta nhất định sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Cầu xin các người"

Địch Tu Tư nói xong những lời này mới hạ quyết tâm, đứng lên, vươn một bàn tay ra, kiên định phủ xuống tảng đá.

Nhất thời, 'răng rắc-'

Tiếng đá vỡ vang lên, sau đó là âm thanh như tiếng kim loại va chạm nhau, Địch Tu Tư thong thả lui về phía sau ba bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào tảng đá đang bắt đầu vỡ ra, quên cả hô hấp, chỉ sợ không nhìn thấy người mà hắn mong đợi.

Khói trắng tuôn ra không ngừng từ những khe nứt của tảng đá, sau đó là những âm thanh loảng xoảng, rồi tảng đá cũng nứt làm hai, nhưng khói trắng vẫn tuôn ra mịt mù làm cho Địch Tu Tư không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, không khỏi nóng nảy, sờ soạng tiến gần đến tảng đá, miệng thì thầm "Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ngươi ở đâu? Là ngươi đúng không? ngươi ở bên trong phải không? Tuyết Kiều"

Khói trăng tiêu táng, một đôi mắt đen láy, sâu thẳm đột nhiên xuất hiện trước mặt Địch Tu Tư, đôi cánh tay lạnh như băng choàng lên cổ hắn, một đôi môi ướt át cũng lạnh như băng khẽ khàng liếm trên mặt hắn "ngươi sao lại khóc chứ?"

" Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ngươi đã trở lại? Thật là ngươi đã trở lại? Thật là ngươi, thật tốt quá! Thật tốt quá! Ông trời rốt cục cũng nghe được lời cầu xin của ta, Tuyết Kiều, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ để ngươi rời khỏi ta nữa, Tuyết Kiều, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, đừng rời khỏi ta nữa, xin ngươi"

Địch Tu Tư nói năng lộn xộn, dùng sức ôm chặt thân hình mềm mại quen thuộc, đây là thân thể của Tuyết Kiều, không sai, nhất định không sai, cuối cùng nàng cũng đã quay trở lại bên cạnh hắn, thật tốt quá, bây giờ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không buông tay.

Ra sức hít lấy mùi hương quen thuộc của Tuyết Kiều, hôn lên tóc của nàng, làn khói trắng không tan hết mà vẫn còn lượn lờ quanh thân hình của hai người.

Tuyết Kiều ngẩng cổ, tùy ý để Địch Tu Tư hôn, tuy có chút xa lạ nhưng phần lớn là cảm giác quen thuộc, nghe hắn gọi tên nàng, lòng Tuyết Kiều cảm thấy rất ngọt ngào, tựa như âm thanh nàng luôn nghe được trong giấc ngủ, cho nên nàng tháy quen thuộc, nàng biết là hắn, người luôn gọi tên nàng, nói yêu nàng.

Bây giờ cảm nhận được vòng tay ấm áp cùng những giọt nước mắt của hắn, nàng cảm thấy thật thoải mái, lại càng muốn nhiều hơn.

Ra sức kéo đầu hắn xuống cũng nhiệt tình hôn trả hắn, cảm giác quen thuộc ùa về, Tuyết Kiều cảm giác bàn tay của Địch Tu Tư đang thăm dò trên mỗi tấc da thịt của nàng, vừa thấy đau lại thấy thoải mái, không nhịn được mà rên rỉ "Địch Tu Tư"

Không ai nói cho nàng biết người này tên gì, nhưng ba chữ Địch Tu Tư dường như đã khắc sâu trong lòng nàng, làm cho nàng không tự chủ được mà kêu ra miệng.

Địch Tu Tư nghe nàng gọi tên hắn thì càng thêm điên cuồng, nhịn không được mà tàn sát bữa bãi đôi môi non mịn của nàng, trằn trọc cắn mút, tham nhập sâu vào khoang miệng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Hơi thở của Tuyết Kiều trở nên hỗn độn, rên rỉ thành tiếng, dựa người sát vào ngực của Địch Tu Tư, mặc hắn đòi hỏi.

Hai tay của Địch Tu Tư nhẹ nhạng vuốt ve trên lưng non mịn của Tuyết Kiều rồi nhanh chóng di chuyển tới bầu ngực tròn đầy, căng mịn của nàng, chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng cũng đủ khôi dậy dục hỏa trong người hắn, tuy thấy rằng chỉ mới gặp lại Tuyết Kiều mà đã "khi dễ" nàng như vậy thì có chút hấp tấp nhưng mấy năm chờ đợi thống khổ, nhớ mong dày vò làm cho hắn muốn bức thiết tiến vào thân thể nàng, có như vậy hắn mới thực sự tin rằng nàng đã trở lại, mới tin rằng mọi thứ là sự thật.

" Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, gọi tên ta, hãy gọi tên của ta" Địch Tu Tư cúi đầu ngậm quả anh đào trên ngực Tuyết Kiều, nhẹ giọng yêu cầu.

Tuyết Kiều cơ hồ cả người đều bị hắn ôm sát vào lòng, hai tay ôm chặt lưng hắn, ưỡn ngực, miệng không ngừng gọi "Địch Tu Tư, Địch Tu Tư"

Nàng cảm thấy trước ngực bị hắn ngậm lấy nóng quá, có khổ sở lại cảm giác rất thoải mái, lại luyến tiếc đẩy hắn ra, hai chân không tự chủ mà bám chặt vào thắt lưng của hắn, ra sức vặn vẹo, muốn giảm bớt cảm giác trong lòng nhưng lại cảm thấy nóng hơn. Mà Địch Tu Tư vì hành động của nàng mà không kiềm chế được nữa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, toàn thân trần trụi hòa với thân hình của Tuyết Kiều, nam tính cực lớn không ngừng va chạm nơi u cốc non mềm của nàng rồi nhanh chóng tiến vào, làm cho Tuyết Kiều nhịn không được mà rên to "ô...", trán của Địch Tu Tư đổ đầy mồ hôi nhưng cả hai đều có một cảm giác duy nhất: thật thoải mái.

Chế trụ thắt lưng của Tuyết Kiều, Địch Tu Tư vừa triền miên hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, vừa ra sức tiến vào rút ra, âm thanh dâm loạn cùng tiếng nước va chạm vang lên khắp sơn cốc, ý thức của Tuyết Kiều cũng trở nên mơ hồ, chỉ biết vô thức rên rỉ, hai chân càng kẹp chặt eo của Địch Tu Tư "A, Địch Tu Tư, không cần, không cần nơi đó, thật là khó chịu"

" Đừng, đừng nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ phi thường thoải mái!" Địch Tu Tư vừa hôn vừa trấn an nàng, quả nhiên chỉ có Tuyết Kiều mới làm cho hắn cảm thấy vui sướng cực hạn như vậy, càng ra sức gia tăng tốc độ tiến vào rút ra, thân hình của Tuyết Kiều cũng lắc lư theo động tác của hắn, hoạt động thân mật, lửa nóng triền miên, vui sướng cực hạn làm cho nàng cảm giác như mình sắp bốc cháy, không ngừng rên rỉ, hò hét.

Địch Tu Tư mãnh liệt tiến công, cho đến khi cảm nhận bên trong Tuyết Kiều đang gắt gao hấp thụ hắn, rốt cuộc cũng nhịn không được mà bắn tinh hồng vào cơ thể nàng, lúc này Tuyết Kiều cũng phát ra âm thanh vui thích cực hạn, trí nhớ cũng như nước lũ trản về trong đầu, làm nàng nhớ lại từng sự kiện đã bị nàng lãng quên, mà nhữn chuyện đó cũng làm nàng nhận ra nàng yêu nam nhân này mà hắn cũng yêu nàng.

" Địch Tu Tư, ta đã trở về! Ta rất nhớ ngươi!" vẫn còn thở dốc nhưng lại nóng lòng, muốn nói cho hắn biết nàng nhớ hắn, thì ra dù chỉ mất trí nhớ tạm thời, nàng vẫn ỷ lại và quen thuộc với hắn, đủ để nàng tín nhiệm mà giao bản thân mình cho hắn.

" Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ta cũng rất nhớ ngươi, rất nhớ, rất, rất nhớ" vui sướng qua đi, cảm giác cả tâm hồn và thể xác đều được thỏa mãn làm cho Địch Tu Tư tin chắc nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã quay lại bên cạnh hắn.

Hai người lại hôn nhau say đắm, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tâm tình trong lòng, nhưng việc bọn họ cần làm nhất lúc này là an ủi sự tịch mịch, thống khổ của đối phương trong suốt thời gian qua.

" Địch Tu Tư, đây chính là chuyện nam nữ thân mật sao?" dù sống lại lần nữa, Tuyết Kiều vẫn đơn thuần, ngây thơ, cái gì cũng không biết như trước.

Địch Tu Tư hôn lên môi nàng, biết nàng nhớ tới những hành động hoang đường của hắn trước kia, lập tức nhìn vào mắt nàng mà thề "Tuyết Kiều, từ khoảnh khắc này trở về sau, ta chỉ làm chuyện thân mật như vậy với một mình ngươi, không có ai khác, ta thề"

" Ta tin ngươi!" Tuyết Kiều thản nhiên nói ra, khóe miệng tươi cười, nhiệt tình hôn lên môi Địch Tu Tư, cảm nhận lửa nóng của hắn một lần nữa lại cứng rắn trong cơ thể nàng, liền chỉ tay về phía tiểu tháp Như Mặc làm cho Bắc Dao Quang "chúng ta đến đó đi"

Địch Tu Tư lập tức gật gật đầu, giữ nguyên tư thế chậm rãi đi đến bên tháp, mỗi một bước di chuyển làm cho thân thể hai người tiếp xúc với nhau lúc sâu lúc cạn, khiến cả hai vừa thấy thoải mái lại như bị tra tấn, vất vả lắm mới tới được bên tháp, Tuyết Kiều đã nhịn không được nữa mà ôm lấy bả vai của Địch Tu Tư, chỉ huy hắn "ngươi ngồi xuống"

Địch Tu Tư nghe lời ôm nàng ngồi xuống, Tuyết Kiều bắt đầu đong đưa thân hình, cao thấp di động, lúc đầu có chút không thành thục nhưng không bao lâu đã tìm được cách nào làm cho bản thân vui thích, mà Địch Tu Tư dưới sự chủ động của nàng thì cũng vui sướng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ không tự chủ, hai tay ôm chặt mông của Tuyết Kiều, trợ giúp nàng nâng lên cao, hạ xuống sâu hơn.

" A-, Địch Tu Tư, ta thích như vậy, a-"

" Ta cũng thích, Tuyết Kiều, a, ngươi làm tốt lắm, cứ như vậy, tiếp tục-"

Một người tò mò muốn nếm thử dục vọng, thẳng thắn, không che dấu ý định, giống như nàng trước kia, thích thì là thích, thoải mái cũng sẽ nói ra. Một người là cao thủ tình trường, đối với hưởng thụ dục vọng yêu cầu cũng cao hơn người khác, giờ có được người phối hợp như vậy thì cầu còn không được.

Từ ngồi biến thành nằm, đổi lại là nam chủ động, từ bắt đầu là thăm dò và lấy lòng đối phương, đến sau cùng là cũng triền miên, mãnh liệt, không biết đã trải qua mấy lần cao trào mà hai người cũng không có dấu hiệu ngưng chiến, vẫn chìm trong sung sướng vô hạn.

Địch Tu Tư chưa từng hoan hảo tận hứng như vậy, cho dù hắn phải tinh tẫn nhân vong trên người nàng, hắn cũng không hối hận, mà Tuyết Kiều cũng tham luyến cảm giác cao trào mỗi khi Địch Tu Tư tiến sâu vào, tham luyến biểu tình thả lỏng và hò hét của hắn, sinh động như vậy, dã tính tính như vậy làm cho nàng mê muội đến không kiềm chế được mà cũng trầm luân theo hắn.

Chương (1-51)