Rượu ngon dẫn xuân tình
← Ch.30 | Ch.32 → |
Ban đêm, trong đại điện đông cung đèn đuốc sáng trưng, Địch Tu Tư thậm chí còn đem ra rươu ngon trân quý đã cất giữ rất lâu năm mà Tước vương Vân Thư đã tặng hắn ra, trước giờ vẫn tiếc không dám uống nhưng hôm nay vì mừng cho Tuyết Kiều biết đi mà hào phóng mang ra.
Nến hồng, rượu ngon, lại có giai nhân làm bạn, ánh mắt mơ hồ Ⓜ️_ô_ռ_𝖌 lung, không phải vì say rượu mà chính là say tình, say người, say cảnh.
Tuyết Kiều chưa từng uống rượu, càng không nói tới rượu ngon lâu năm nên rất nhanh đã thấy ngà ngà say, mặt mày đỏ bừng dựa vào trong nℊự·c của Địch Tư Tư, giống như đà điểu tìm chỗ trốn, không ngừng vặn vẹo.
Địch Tu Tư uống mấy chén, trong lòng cũng rạo rực lên, Phùng Xuân và Chính Khả Xuân vẻ mặt đều ẩn chứa phong tình nhưng thấy điện hạ từ đầu đến cuối đều nhìn Tuyết Kiều, không có ý để các nàng hầu hạ thì cũng không lấy làm oán hận, chỉ cảm thấy có chút mất mác mà rời đi.
Thực ra Địch Tu Tư không uống nhiều lắm, chỉ là có lòng mà không có sức, ai biểu đêm qua hắn bị Tuyết Kiều é-🅿️ 𝒷-υ-ộ-𝐜 lâu như vậy chứ.
Hiện giờ mỹ nhân trong 𝐧_gự_↪️, bộ dáng ỷ lại vào hắn như thế mà hắn lại không thể làm gì nàng, nhưng mà dù thế nào thì miếng ăn ngon đã đến miệng mà không ăn thì không phải là Địch Tu Tư hắn.
Dùng sức ôm chặt người trong lòng, cuối cùng Địch Tu Tư cũng vui s·ư·ớⓝ·g phát hiện có bộ phận nào đó trên người hắn đã nổi lên phản ứng.
Đây chính là chính ngươi uống rượu, cũng không nên trách ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nga! Địch Tu Tư thầm nghĩ trong lòng.
Đặt Tuyết Kiều lên giườn, vừa định đứng dậy cởi quấn áo thì đã bị nàng giữ lại "chạy đi đâu?còn chưa uống rượu xong nha, thì ra uống rượu vui như vậy, Địch Tu Tư, ngươi là người xấu, lâu như vậy cũng không đem rượu ra cho ta uống"
"Tuyết Kiều, ngươi buông ra đi, ta 🌜ở-ı 🍳⛎-ầ-п áo một chút, nóng quá" Địch Tu Tư bất đắc dĩ gỡ tay nàng ra, không ngờ Tuyết Kiều đạo hạnh cao mà tửu lượng lại kém như vậy, mới có mấy chén đã lộ ra dáng vẻ ngây thơ hơn cả bình thường
"Nóng? Ta cũng rất nóng, cởi cho ta trước" Tuyết Kiều bá đạo nói
Địch Tu Tư cười tít mắt "Tuyết Kiều, đây là do ngươi bảo ta cởi nha, một hồi nếu có phát sinh chuyện gì thì sáng mai cũng đừng trách ta nha"
" Địch Tu Tư, ngươi sao lại dong dài như vậy? nói ngươi cởi thì ngươi mau cởi đi" Tuyết Kiều cố mở to ánh mắt đã 𝐦.ôп.𝐠 lung, lớn giọng.
"Được, ta cởi, ta giúp ngươi cởi" Địch Tu Tư lập tức ra tay giúp Tuyết Kiều 𝒸ở-❗ quầ-ռ áo, hai luồng tuyết trắn nõn nà bật ra như đón tiếp hắn, làm cho Địch Tu Tư nhìn thấy thì miệng đắng lưỡi khô.
Không chần chờ thêm, thuần thục cởi bỏ từng món, từng món trên người Tuyết Kiều, khối 𝖙h-â-n ✞-𝒽-ể tuyết trắng hoàn mỹ cũng dần dần xuất hiện trước mắt hắn, hai khỏa trân châu như 🅓*ụ ԁ*ỗ mắt hắn, làm cho hắn không thể rời khỏi ✞h.â.n 𝖙.♓.ể nàng dù chỉ một phút một giây.
Không kiên nhẫn cởi bỏ từng món quần áo của mình nên Địch Tu Tư dùng sức một cái, toàn bộ quần áo đã như những miếng vải vụn, rơi lả tả trên mặt đất, hắn hưng phấn như mới lần đầu tiên 🌀❗●a●𝐨 𝖍●0●𝖆●n cùng nữ tử.
Dùng sức ôm lấy †♓â●𝐧 𝖙ⓗ●ể của Tuyết Kiều, hai ✞*ⓗ*â*ⓝ ⓣ*𝐡*ể một nóng, một lạnh kề sát nhau lại tạo thành sự hấp dẫn chí mạng.
Da thị nhẵn nhụi tiếp xúc gắt gao với nhau, một người thì lực hấp dẫn cực lớn mà lại không biết gì, một kẻ thì sành đời quyết tâm hôm nay phải ăn sạch †·♓â·п †𝐡·ể mà hắn mơ ước bấy lâu, một khi thân cận nhau thì không đợi Địch Tu Tư chủ động, Tuyết Kiều đã bắt đầu 𝐜.ọ ⓧá.𝖙 trên người hắn, còn thấp giọng nỉ non "ân, thật thoải mái a, Địch Tu Tư, t.𝐡â.𝐧 †.ⓗ.ể của ngươi nóng quá, rất ấm"
Bị một câu của nàng làm cho 🅓*ụ*𝒸 𝖛ọ*𝖓*ɢ càng tăng cao hơn, Địch Tu Tư lập tức xoay người, đặt thân hình Tuyết Kiều lên ռg.ự.𝐜, thấp giọng 🅓.ụ 🅓.ỗ "Tuyết Kiều, như vậy đã cảm thấy thư thái sao? Có muốn càng thoải mái hơn không?"
"Muốn, Địch Tu Tư, mau cho ta" Tuyết Kiều mãnh lực gật đầu
" Tốt lắm, Tuyết Kiều muốn càng thoải mái thì phải nghe lời ta nói, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, hiểu chưa?" Địch Tu Tư tiến thêm một bước, ρ*♓â*n ✞𝒽â*𝐧 cứng rắn, nóng bức kêu gào phải mau công thành chiếm đất.
"Được, được, tất cả đều nghe theo lời ngươi" uống quá nhiều rượu, đầu óc Tuyết Kiều càng thên mơ hồ nên không hề phản bác
" Tốt lắm, Tuyết Kiều rất ngoan, Tuyết Kiều mau hé miệng ra, ta muốn hô●ⓝ ngươi, muốn làm cho ngươi càng thoải mái hơn" Địch Tu Tư áp chế đầu của nàng, nhẹ giọng nói.
Tuyết Kiều lập tức hé đôi môi anh đào ướ-† á-t, ánh mắt mê ly nhìn Địch Tu Tư, hắn lập tức ngẩng đầu, ra sức cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng nàng, cản quét tất cả hương vị ngọt ngào của Tuyết Kiều.
Tuyết Kiều nhất thời không tự chủ được phát ra tiếng 𝓇ê_ⓝ г_ỉ, trên mặt cũng biểu hiện sự hưởng thụ, rồi rất nhanh bắt đầu hút lấy cái lưỡi của Địch Tu Tư ở trong miệng nàng, cùng hắn chơi đùa dây dưa, có được sự đáp lại của nàng, Địch Tu Tư càng thêm lớn mật làm càng, ⓗ-ô-n càng nhiệt tình hơn, cơ hồ là dùng hết sức lực của hắn, rốt cuộc cũng là cho Tuyết Kiều xụi lơ, ở trên người hắn ra sức 𝖙𝒽·ở g·ấ·ⓟ, hai cánh môi bị hắn cắn 〽️ú.𝖙 mà sưng đỏ, càng thêm mê người.
Lúc này Địch Tu Tư mới hài lòng mà di dời trận địa, lại xoay người, áp thân mình của Tuyết Kiều dưới thân, hai bàn tay to, thon dài không ngừng cao thấp ѵ_цố_† v_ⓔ, thăm dò thân hình chưa hiểu sự đời của Tuyết Kiều, ý đồ tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất của nàng, muốn làm cho nàng có lần đầu tiên hoàn mỹ nhất.
" Ngô, thật là khó chịu, Địch Tu Tư, nóng quá! Thật là khó chịu, ngươi, ngươi gạt người, ngươi nói sẽ làm ta càng thoải mái!"
" Đừng nóng vội, Tuyết Kiều, ngoan, trước nhẫn nhẫn, hiện tại khó chịu một chút là vì một hồi nữa sẽ làm cho ngươi càng thoải mái hơn, hiểu chưa? Nghĩ tới ta, được không?"
Cái trán của Địch Tu Tư cũng toát đầy mồ hôi.
" Đau quá! Địch Tu Tư, đau—-"
Mãi một lúc sau, ⓟⓗâ_ⓝ ⓣ𝒽_â_ռ đã muốn mềm nhũn, Địch Tu Tư mới thỏa mãn rời khỏi 𝖙ⓗ.â.𝐧 †ⓗ.ể Tuyết Kiều, mà Tuyết Kiều đã sớm rơi vào giấc ngủ trong sự thỏa mãn, ngọt ngào, Địch Tu Tư có chút bất đắc dĩ là vô hạn thỏa mãn nhìn nửa người dưới của bọn họ dính đầy mồ hôi và т*ı*ռ*𝖍 𝒹ị𝐜*♓, lâu lắm rồi hắn mới cảm thụ được κⓗ-🅾️-á-𝒾 ⓒ-ả-ⓜ tột cùng như vậy. Nếu không phải hôm qua Tuyết Kiều gây sức ép làm hắn đủ thảm thì đêm nay đã không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, nhưng lúc này hắn cũng mệt ↪️ⓗ·ế·🌴 rồi, sáng mai còn đi điều tra, Địch Tu Tư không khỏi lo lắng không biết sáng mai hắn có còn đủ sức để làm việc hay không.
Ôm chặt thiên hạ trong lòng đang ngủ say sưa, Địch Tu Tư cũng mang theo nụ cười thỏa mãn mà tiến vào mộng đẹp.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |