Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 08

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 08
Tới gần
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cùng với một tiếng súng trầm buồng, tiếng kêu thất thanh của Kỷ Dĩ Ninh cũng vang vọng ra ngoài, thảm thiết, hoảng sợ, gần như tuyệt vọng.

Kinh thiên động địa đến nỗi khiến Khiêm Nhân và những người khác đang túc trực ở bên ngoài đều kinh ngạc thất sắc, lạp tức lao vào trong phòng theo phản xạ.

Dùng lại trước cửa phòng, nhìn cảnh tượng bên trong phòng ngủ, một người từ nhỏ đã đi theo Đường Dịch như Doãn Khiêm Nhân cũng sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

Trên vai trái của Đường Dịch, vệt máu đỏ thẫm kiều diễm lan rộng, dần dần thấm ướt áo somi của anh. Chất lỏng màu đỏ tanh tanh đó đang nhỏ xuống, từng giọt từng giọt, nhớp nháp, đặc quánh, mùi hôi tanh vô tình của máu lập tức cuộn lấy cả không gian.

Nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn chút nào.

Bên khóe môi là một nụ cười mong manh như sương khói, đáy mắt ẩn hiện một màu đen không nhìn thấy đáy, cả người anh toát lên khí khái sa đọa, vẻ như tự hủy hoại bản thân mình.

Kỷ Dĩ Ninh khóc đến nỗi dường như không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh nữa, cô vừa khóc vừa lắc đầu, cầu xin anh đừng làm như vậy, cầu xin anh hãy buông tay cô ra.

Ban nãy anh đã cưỡng ép cô nổ súng, cô đã dùng toàn bộ sức lực để hướng họng súng lên trên, sau đó trợn tròn mắt nhìn viên đạn bay ra khỏi nòng súng, xuyên thẳng vào vai trái của anh, anh lại dường như không cảm nhận được gì, một chút biến đổi trên khuôn mặt cũng không có.

Cô khóc lóc xin lỗi, vừa khóc vừa nói với anh rằng, ban nãy cô không hề cố ý, chỉ vì hoảng sợ quá nên mới nói năng lung tung như vậy, sau này cô sẽ không nói những lời như thế nữa, sẽ không đem Đường Kình ra để làm tổn thương anh.

Anh vờ như không nghe thấy, nở một nụ cười lạnh lùng. Dường như một giây sau đó, cả thế giới có sụp đổ trước mắt, anh cũng sẽ không chớp mắt.

Dĩ Ninh, em đã không biết rằng, câu nói vô tình của em mới khiến người ta đau lòng nhất.

Đường Dịch vẫn quỳ gối trước mặt Kỷ Dĩ Ninh, anh nắm chặt tay cô, cưỡng ép tư thế của cô phải theo sự chỉ đạo của anh.

Anh chăm chú nhìn cô, mỉm cười, biểu hiện ung dung, thoải mái.

"Bắn lệch rồi."Anh lạnh lùng hỏi: "Em không nỡ, hay là không dám? "

Không đợi cô trả lời, anh liền đưa ra cho cô sự lựa chọn: "Nếu không dám, anh sẽ cho em thêm một cơ hội nữa."

Doãn Khiêm Nhân lúc đó đã hoảng sợ đến nỗi hồn bay phạch lạc.

"Dịch thiếu gia! "

Trong tình huống khẩu súng lục tự động trực tiếp gây nguy hại tới tứ chi, tỉ lệ tử vong đã là 20%, mà Đường Dịch bây giờ lại không chịu bỏ qua cho bản thân minh trong khi máu chảy xối xả như vậy, rõ ràng là anh đang đùa giỡi với mạng sống.

Khiêm Nhân lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ ở phía sau.

"Gọi điện thoại cho bác sĩ Thiệu! Tôi sẽ đưa Dịch thiếu gia tới bệnh viện ngay, bảo anh ấy chuẩn bị tiến hành phẫu thuật tại bênh viện."

"Rõ "

Vừa giao việc xong, một âm thanh giận dữ, lạnh lùng vang lên.

"Ai cho phép các người vào đây?! Cút ra ngoài! "

Trong giây lát, cả không gian trở nên yên lặng.

Đối với Đường Dịch, bọn họ sớm đã quen với việc phục tùng, mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một động tác của anh từ lâu đã là mệnh lệnh mà họ luôn phải tuân theo. Dường như đã là một kiểu trực giác, một kiểu bản năng, không phản kháng lại anh, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, bám theo từng bước đi của anh.

Đường Dịch.

Bao nhiêu năm qua, trong thế giới bạo lực hôi tanh mùi máu, người đàn ông này luôn hàm ý rằng không phản kháng, không thắc mắc, có nghĩa là, cho dù bạn tán đồng hay còn vương vấn cuối cùng đều sẽ tự giác phục tùng anh. Tất cả mọi người đều đã quen với cái tên này, quen với mệnh lệnh "cho người ta sống, cho người ta chết "của Đường Dịch, mà điều đáng sợ trong chuyện này, đó là không một ai từng nghi ngờ về điều đó.

Nói đơn giản hơn một chút, chuyện này đã tới mức không có lý do để nói rõ, căn bản là cũng không nhất thiết phải nói rõ, sự tồn tại của nó chính là sự giải thích "rõ ràng mạch lạc "nhất.

Lại nói một cách đơn giản hơn, bất cứ hành động "thử phản kháng "hay "thử phản bội "nào đều bị quy thành "đáng chết "hết.

Lại nói một cách đơn giản hơn nữa, anh luôn khiến người ta cúi đầu nghe theo.

Phản kháng lại Đường Dịch, cần phải có dũng khí gấp hai vạn lần.

Khiêm Nhân nghiến răng, rảo nhanh bước chân về phía trước.

Đường Dịch nổi cơn thịnh nộ: "Doãn Khiêm Nhân! "

"Xin lỗi, Dịch thiếu gia."

Khiêm Nhân bất chấp mệnh lệnh của anh, nhanh chóng ra tay từ phía sau, chỉ bằng một cú chặt tay, đã hoàn toàn khống chế được sức mạnh, vừa hay khiến Đường Dịch rơi vào trạng thái hôn mê.

Khiêm Nhân bế thốc Đường Dịch lên, nhìn thấy vai trái trên áo sơmi của Đường Dịch đã thấm đẫm máy, trong lòng vô cùng lo lắng, cuối cùng không kiềm chế nổi, quay sang hét lên với Kỷ Dĩ Ninh: "Cô đã làm gì anh ấy thế hả?! "

"Tôi...."

"Cô có biết rằng anh ấy không thể có chuyện không? "Khiêm Nhân nóng nảy tới nỗi hét toáng lên: "Cả nhà họ Đường này đều chỉ nghe lời một mình anh ấy, bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn anh ấy chết, rốt cuộc cô đã nói gì với anh ấy, lại khiến anh ấy bị thương tới mức này?! "

Sáng sớm.

Màn đêm đặc quánh khác thường, mây mù bao phủ, cả thế giới đều trở nên mơ màng, không chân thực, giống như thế giới huyền ảo, thẳm sâu trong đo là nỗi bi thương tĩnh lặng.

Một chiếc Roll-Royce màu đen lướt đi trong màn đêm, phanh gấp trước cổng bệnh viện tư nhân cao cấp, tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, cũng giống như tâm trạng của chủ nhân trên xe, vô cùng lo lắng.

Cửa xe được mở ra, Đường Kình vội vàng bước xuống xe, tiện tay đóng sập cửa lại.

Mấy thuộc hạ của nhà họ Đường đang túc trực ngoài cổng vội vàng chạy tới, cung kính cúi chào: "Kình thiếu gia."

"Anh ấy đâu? "

"Trong phòng bệnh ở tầng tám, bác sĩ Thiệu vừa tiến hành phẫu thuật xong."

Lời nói còn chưa dứt, Đường Kình đã vội càng rảo bước đi vào bên trong bệnh viện.

Khoang thang máy riêng đưa anh lên thẳng tầng 8, Đường Kình bước ra khỏi thang máy, lao thẳng về phía phòng bệnh.

Thận trọng xoay nắm đấm cửa, Đường Kình đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm phải hình ảnh người đang nằm trên giường, cả người anh lập tức không kiềm chế nổi, khẽ run lên.

Đường Dịch đang trong cơn hôn mê sâu, hàng mi dài, thoải mái tĩnh lặng. Vẻ diễm lệ tan biến, chỉ lưu lại một màu tươi đẹp, lặng lẽ nở rộ, khiến người ta chói mắt. Hoàn toàn không có tính công kích, bạo lực đã tiêu tan, lưu lại một đường nét thuần túy, yếu ớt đến nỗi khiến người ta không nỡ thừa nhận, con người này lại là Đường Dịch.

Kỷ Dĩ Ninh đang nắm chặt tay anh, túc trực bên cạnh anh, từng giây từng phút.

Câu nói của bác sĩ Thiệu vang vọng bên tai: "Không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ có điều, vết đạn trên vai này sẽ để lại sẹo, sau này e rằng sẽ không thể biến mất được."

Cô lặng lẽ khóc.

Cô không nghe lời mẹ, lại đem anh ra làm vật thì nghiệm của tình cảm. Nếu nói xem ai tàn nhẫn nhất, thì đó chính là Kỷ Dĩ Ninh.

Thiệu Kỳ Hiên kéo Đường Kình đi ra hành lang bên ngoài.

Đường Kình hỏi với thần sắc lo lắng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Hôm nay Đường Kình không có mặt ở công ty, còn đang bàn công chuyện ở bên ngoài. Gần tối bỗng nhiên nhận được điện thoại của Khiêm Nhân, đối phương hoàn toàn không nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Đường Kình chỉ nghe thấy mấy từ "Dịch thiếu gia bị thương rồi "vọng ra từ trong điện thoại, anh lo lắng đến nỗi bất chấp cả cuộc giao Dịch lên tới hàng chục triệu đồng còn chưa đàm phán xong, bỏ mặc khách hàng trong phòng họp, rời đi ngay.

Đường Kình hiểu rõ hơn ai hết, bao nhiêu năm qua, mặc dù Đường Dịch từ trước tới giờ luôn rơi vào trung tâm của vòng xoáy nguy hiểm, nhưng cũng chưa bao giờ có người nào có thể thật sự gây thương tích cho anh. Thủ đoạn phòng thân của con người đó đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt, huống hồ bên cạnh anh còn có biết bao thuộc hạ trung thành luôn một lòng bảo vệ anh, muốn gây thương tích cho anh quả không phải là một việc dễ dàng.

Thiệu Kỳ Hiên đưa tay lên lau vệt mồ hôi trên trán, rùng mình than thở: "Cậu biết không, ban nãy trong phòng phẫu thuật, tôi còn không dám nhìn mặt của cậu ấy, sợ rằng nếu nhận ra cậu ấy, tay chân sẽ luống cuống. Đường Kinh, cậu và tôi đều biết rằng anh chàng Đường Dịch này từ nhỏ tới lớn có bao nhiêu người theo như vậy, rất được nuông chiều, một vết sẹo trên người cũng không có, đừng nói tới vết đạn."

"Lúc đó chẳng phải anh ấy đang ở bên cạnh Dĩ Ninh sao? "Đường Kình cảm thấy khó hiểu: "Với tính cách của Kỷ Dĩ Ninh, lẽ nào khi nói chuyện với Đường Dịch lại có thể gây lộn được ư? "

Nếu đổi thành một Tô TIểu Miêu suốt ngày hò hét gây lộn, nếu Đường Dịch và cô ấy đánh lộn với nhau, anh còn có thể hiểu được.

Thiệu Kỳ Hiên nhìn anh, ánh mắt bỗng nhiên như cười mà không cười.

Đường Kình cảm thấy căng thẳng: "Này, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? "

Thiêu Kỳ Hiên cười một cách bất đắc dĩ, thở dài một tiếng nói cho anh biết

"...... Kỷ Dĩ Ninh đã đem cậu ra làm tiêu chuẩn, để đánh giá Đường Dịch."

Đường Kình: "...."

Hồi lâu mới bừng tỉnh, Đường Kình đáp lại một chữ cứng nhắc: "Á? "

Kỳ Hiên mỉm cười: "Cậu biết đấy, chuyện này trước đây cũng không phải là chưa từng có, hồi ấy, những người cố ý phản đối lại Đường Dịch trong nhà họ Đường đều đem cậu ra làm lý do. Ai cũng biết, cậu và Đường Dịch là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, cả về con người và cách xử lý công việc, đồng tình với cậu có nghĩa là phủ định Đường Dịch. Những lời nói đó nghe nhiều rồi, Đường Dịch chưa từng bận tâm, dù sao cậy ấy cũng đã quen với việc tự suy nghĩ, tự hành động, cho dù người khác có nói như thế nào, đối với cậu ấy cũng chỉ là một tờ giấy lộn. Nhưng...."

Kỳ Hiên khẽ nhếch môi, than thở một cách bất đắc dĩ: "Kỷ Dĩ Ninh không biết, những lời nói này, người khác có thể nói được, nhưng cô ấy thì tuyệt đối không thể.... Bởi vì, Đường Dịch sẽ tưởng thật."

*****

Đường Kinh chậm rãi bước vào trong phòng bệnh, hướng ánh nhìn về phía sau lưng Kỷ Dĩ Ninh, chỉ thấy cô lặng lẽ túc trực bên Đường Dịch.

Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cùng với cử chỉ lời nói và nụ cười của cô ấy, luôn khiến Đường Kình nhớ tới khoảng thời gian chậm rãi đã tan biến từ rất lâu trong cuộc đời, khiến anh nhớ lại rằng hóa ra con người cũng có thể từ từ, chậm chạp, có thể sống một cách thoải mái, có thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, có thể suy nghĩ về điều này hay điều khác mà trước đây đã không muốn tốn thời gian để suy nghĩ. Trong khoảng thời gian này, ngay cả sinh mạng cũng có thể chậm rãi hơn, không biết có được coi là bảo thủ hay không, nhưng khi đã tĩnh lặng lại thật sự rất tĩnh lặng.

Đường Kình nhìn cô, lặng lẽ nghĩ thầm, có lẽ chắc là cùng trải qua tuổi trẻ ở Cambridge giống nhau chăng, nên anh luôn có cảm giác để ý chăm sóc và thương xót cô. Cho dù bây giờ cô đã làm sai, đã tổn thương Đường Dịch, cho dù cô có tội, anh cũng vẫn không nỡ trách mắng.

Thu lại dòng suy nghĩ, Đường Kình chẫm rãi tiến về phía trước, giơ cánh tay trái lên, muốn đặt lên vai cô, an ủi cô.

Cảm nhận thấy có người đến bên cạnh, Kỷ Dĩ Ninh khẽ ngước mắt lên, bắt gặp hình ảnh Đường Kình, ánh mắt lập tức có chút hoảng loạn. Sự hoảng loạn này bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi và áy náy trong tâm hồn cô, một câu nói của cô đã làm tổn thương Đường Dịch, cũng là có lỗi với Đường Kình.

Người với người không thể mang ra để so sánh được, chỉ một chút bất cẩn đã khiến cả hai đều rơi vào trạng thái tổn thương tâm lý. Một đạo lý đơn giản như vậy, từ nhỏ cô đã hiểu, nhưng vẫn phạm sai lầm.

Nhìn thấy sự bất an của cô, cánh tay trái đang giơ lên giữa chừng của Đường Kình bỗng dừng lại.

Có chút gì đó khẽ sụp đổ trong lòng Đường Kình.

Rõ ràng anh là một người ngay thẳng, an phận thủ thường tránh xa các mối nguy hại, anh cũng đã từng nói với bản thân mình rằng không nên quá để ý tới hành động của Đường Dịch, dù sao người đàn ông này khi đã điên lên thì không có giới hạn, nhưng lúc này, nhìn thấy Đường Dịch đang nằm trên giường trong cơn hôn mê sâu, nhìn người đàn ông luôn kiêu hãnh không thể lý giải nổi bỗng nhiên lại trở nên tĩnh lặng, trong lòng Đường Kình không tránh khỏi cảm giác tội lỗi, bất giác lại cảm thấy rất áy náy.

Sững người lại một chút, Đường Kình thu tay về, dùng thái độ hào phóng để che lấp sự bất an trong lòng.

Tình cảnh này quả thực là quá khác lạ, khiến một người ngoài cuộc cũng không thể cứ đứng nhìn mãi được.

Thiệu Kỳ Hiên hắng giọng một tiếng, bước lên phía trước, vỗ vỗ vào vai Kỷ Dĩ Ninh, dịu dàng khuyên nhủ cô.

"Đã ba giờ sáng rồi, cả ngày em vẫn chưa ăn gì, cũng chưa nghỉ ngơi, như vậy không được đâu." Bác sĩ Thiệu tận tâm chu đáo khuyên nhủ cô: "Đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm, ít nhiều thì cũng phải ăn một chút, sức khỏe của em vốn đã không tốt, không thể miễn cưỡng được."

"Em không muốn rời khỏi đây."Cô nắm chặt bàn tay của Đường Dịch, không chịu buông ra, lắc đầu khẽ nói: "Em không muốn đi đâu hết."

"Anh hứa, sau khi ăn cơm xong sẽ đưa em quay lại đây ngay."Nghĩ một lát, Thiệu Kỳ Hiên hạ thấp giọng nói: "Bất kể thế nào, em cũng cần để một mình Đường Kình ở lại đây một chút chứ, con người cậu ấy cũng giống như em, tâm tư vô cùng nặng nề."

Tác dụng của câu nói này quả là rất lớn, Kỷ Dĩ Ninh đã bị lay chuyển.

Đường Kình khẽ khàng nói với cô: "Nghe lời Kỳ Hiên đi, được không? "Liếc mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường, giọng nói của Đường Kình mang theo một tâm trạng phức tạp: "Anh muốn ở đây với anh ấy một chút."

Kỷ Dĩ Ninh là người hiểu tâm tư của người khác, lập tức hiểu rõ hàm ý của câu nói này. Vậy là Kỷ Dĩ Ninh gật đầu, buông bàn tay của Đường Dịch ra, đứng lên đi theo Thiệu Kỳ Hiên ra ngoài.

Căn phòng trở lại trạng thái tĩnh lặng.

Đường Kình ngồi xuống bên cạnh giường, ngước mắt lên, liền nhìn thấy hình ảnh của Đường Kình.

Cả không gian chỉ còn lại hai người, Đường Kình lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, anh và anh ấy đã quấn quýt bên nhau bao nhiêu năm rồi, anh nghĩ, trong mấy năm gần đây, hóa ra có một chuyện hoàn toàn đúng.

Dung mạo độc nhất vô nhị, tư thế nghiêng nước nghiêng thành.

Trên thế gian này sao lại có người đàn ông có diện mạo như vậy chứ!

Từ cổ chí kim, liệu có phải là một người đẹp thì sẽ rất tàn nhẫn? Thử nghĩ xem, nếu không thì sao lại có quạt đào hoa nhuốm máu của Lý Hương Quân bên dòng sông Tần Hoài cơ chứ?

Đường Kình nhìn anh, mối thân tình vương vấn suốt bao năm qua trào dâng trong khoảnh khắc, những hình ảnh quay chậm hiện ra trước mắt, khiến anh hiểu rõ hơn về đạo lý "một giọt máu đào hơn ao nước lã."

Thế nào là huyết thống đây? Huyết thống chính là không thể thiếu trong cuộc đời, cả đời này, anh luôn là người thân thiết ở bên cạnh em.

"Anh làm sao vậy, không bỏ qua cho người khác thì thôi, ngay cả bản thân mình cũng không chịu bỏ qua, anh làm việc đều không suy nghĩ tới hậu quả hay sao chứ? "

Giọng nói của Đường Kình đều đều nhàn nhạt, lặng lẽ đến bên anh.

"Kể cho anh nghe một câu chuyện nhé."Anh chậm rãi nói, giọng điệu thật dịu dàng: "Tô Tiểu Miêu, tính cách của cô ấy, anh chắc cũng đã hiểu rồi chứ? Không sợ trời, không sợ đất, càng nguy hiểm thì lại càng có hứng thú, thiên đường hay địa ngục đều dám xông vào. Sau khi kết hôn với cô ấy, em lừa dối cô ấy, trách mắng cô ấy, dỗ dành cô ấy như thế nào cũng đều vô ích, đôi khi cũng bị cô ấy chọc giận, thật sự rất muốn đánh cho cô ấy một trận, nhưng...."

Đường Kình mỉm cười, cúi đầu lặng lẽ kể tiếp câu chuyện: "Nhưng có một lần, cô ấy đã khóc. Anh có thể tưởng tượng được không? Một Tô Tiểu Miêu không hề kiêng sợ gì, một Tô Tiểu Miêu không ai có thể bắt nạt được trong bao nhiêu năm qua, lại bật khóc trước mặt em và Kỳ Hiên. Anh có biết tại sao không? Cô ấy đã bị em làm cho sợ tới phát khóc, nói thật ra, là bị nhà họ Đường làm cho sợ tới phát khóc. Cô ấy nhìn thấy vết thương do bị người ta ám sát trên cánh tay em, đó là lần đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc trong nhà họ Đường, cô ấy không thể chịu đựng nổi. Rõ ràng người bị thương là em, nhưng người rơi nước mắt lại là cô ấy, khắp mắt, khắp tay đều ướt đẫm nước. Buổi tối hôm đó, em đã ôm cô ấy vào lòng rất lâu, chỉ cần buông tay ra là cô ấy sẽ tỉnh dậy."

Đường Kình nhìn người bệnh đang nằm trên giường, sự lưu luyến trong lòng không ngừng trào dâng: "Anh xem, ngay cả một người như Tô Tiểu Miêu cũng không chịu đựng nổi chuyện trong nhà họ Đường, huống chi là Kỷ Dĩ Ninh."

Anh nhìn Đường Dịch, sương mờ giăng kín đôi mắt: "Tròng tình huống đó, cô ấy bị anh dọa cho sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, mới nói ra câu đó, cô ấy không hề cố ý."

"Một câu nói vô ý như vậy, sao anh cũng có thể cho là sự thật chứ? "Đường Kình nắm chặt tay Đường Dịch, biểu hiện của anh trông thật đau khổ: "Những lời nói đó, nếu ngay cả anh cũng coi là thật, vậy anh muốn sau này em sẽ phải đối diện với anh như thế nào đây? "

Kỷ Dĩ Ninh theo sao Thiệu Kỳ Hiên, toàn thân rệu rã, giống như vừa bị ốm nặng một trận, khiến cả thế giới của cô trở nên hỗn loạn.

Trong hành lang, hai hàng thuộc hạ nhà họ Đường đứng đều tăm tắp, mọi ánh mắt, động tác của họ đều rất thống nhất, một dải đen tuyền, đem lại cảm giác vô cùng ức chế. Khi đi ngang qua người Khiêm Nhân ở cuối hành lang, Kỷ Dĩ Ninh vội càng nghiêng người tó ý xin lỗi anh.

"Xin lỗi, tôi rất xin lỗi...."

"Không cần...."Thái độ của Doãn Khiêm Nhân rất lạnh nhạt, không hề nhìn cô: "Cô là người của Dịch thiếu gia, không nhất thiết phải khách khí với tôi như vậy."

Có thể tưởng tượng được, một người da mặt mỏng như Kỷ Dĩ Ninh bị người ta nói những lời như vậy trước mặt người khác, trong lòng đau khổ và khó chịu biết bao. Cô lập tức cúi gằm mặt xuống, sắc mặt trắng nhợt, ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu.

Khiêm Nhân rầu rĩ quay người đi, không muốn nói thêm điều gì nữa.

Thiệu Kỳ Hiên bước tới, bất ngờ đưa tay gõ vào trán của anh ta: "Cậu sao thế? Ngay cả một cô gái cũng bị cậu bắt nạt."

Khiêm Nhân nhất thời không thể khống chế được sự giận dữ trong lòng, quay người hét lên: "Anh có biết rằng Dịch thiếu gia chưa từng bị thương bao giờ không? "

Thiệu Kỳ Hiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Khiêm Nhân lập tức im bặt. Anh ta có thể không giữ thể diện cho Kỷ Dĩ Ninh, nhưng thật sự không thể không giữ thể diện cho Thiệu Kỳ Hiên.

Rầu rĩ liếc nhìn Kỳ Hiên một cái, Khiêm Nhân quay người bước đi.

Kỳ Hiên vỗ vỗ vào vai Kỷ Dĩ Ninh, đứng bên cạnh an ủi cô.

"Đừng để ý tới Khiêm Nhân, từ nhỏ cậu ấy đã ở bên cạnh Đường Dịch, toàn bộ thế giới quan và nhân sinh quan đã bị tên Đường Dịch biến thái kia bẻ cong hết rồi. Đi, chúng ta không cần để ý tới cậu ấy."

Đi xuống lầu, hai người tới khoảng sân phía sau bệnh viện.

Thiệu Kỳ Hiên quay người ngước nhìn phòng bệnh trên tầng tám, nhìn thấy bên trong đó vẫn phát ra ánh sáng dịu dàng, không kiềm chế được, khẽ bật cười, hạ thấp giọng cảm thán: "Áp lực tâm lý của Đường Kình nhà chúng ta hôm nay nhất định là sẽ rất lớn đây."

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: "Tại sao? "

"Khà! "Kỳ Hiên bật cười, có chút đùa giỡn: "Nếu nói cho em biết, em sẽ cảm thấy đau khổ vì câu nói của mình, còn muốn nữa hay không? "

Cô gật đầu. Đã sai rồi, cô không sợ việc phải chịu trách nhiệm.

Thiều Kỳ Hiên nhìn cô, biểu hiện có chút sâu xa, có chút phức tạp.

"Kỷ Dĩ Ninh" Anh gọi tên cô, hỏi một cách bình tĩnh: "Có một vấn đề, em đã từng nghĩ tới chưa? "

"Chuyện gì à? "

"Hoàn cảnh phức tạp của Đường Kình. Cậu ấy đã từng nắm giữ chuỗi tiền tệ của nhà họ Đường, nhưng trong tay lại không có thực quyền, hay nói một cách khác, trong tay cậu ấy không có thế lực để đối kháng với bạo lực. Nếu dựa vào sức lực của một mình cậu ấy, muốn rút lui một cách an toàn ra khỏi nhà họ Đường, em cho rằng có khả năng đó không? "

"...."

Kỳ Hiên dịu dàng nói cho cô biết một sự thật: "Đường Kình chưa từng giết người, chưa từng nhuốm máu, thậm chí cuối cùng có thể hoàn toàn rút lui một cách an toàn khỏi thế giới đó, là bởi vì có một người đã âm thầm che chở cho cậu ấy từ phía sau."

Cô sững người lại, hoàn toàn sững sờ.

Gió đêm lạnh lẽo, dưới ánh trăng, tiếng gió thổi xào xạc, khẽ hít hà một cái, lành lạnh.

Cô bỗng nhiên nhớ tới đêm khói lửa ngút trời đó, nhớ tới câu nói "anh cần em "của Đường Dịch.

Hóa ra, anh ấy thật sự rất cần cô.

Cô nhớ lại tất cả, mọi quá trình và mọi hành động. Anh bế bổng cô lên, động tác mạnh mẽ, không cho phép từ chối, đi xuyên qua đại sảnh, qua bậc cầu thang, bước vào trong phòng ngủ, quỳ xuống giữa giường. Thăm dò, dấn sâu, chiếc chăn lông vũ màu trắng tuột dần xuống phần eo theo sự mãnh liệt của anh, để cơ thể của anh và cô hoàn toàn lộ ra trong không gian, vô cùng chân thực. Cô nhớ tới vẻ mặt gợi cảm tinh tế của anh khi anh dấn sâu vào trong cơ thể cô, giọng nói khàn đặc, đong đầy yêu thương. Còn nhớ khi cô không biết phải làm thế nào, anh đã vòng tay cô ra phía sau lưng anh, sau đó dùng một bàn tay che mắt cô lại, không để cô phải lo sợ.

Cô cuối cùng đã nhớ ra, một Đường Dịch như vậy, khi yêu đã hiểu được cách đối xử dịu dàng với cô như thế nào, khi bị cô làm tổn thương lại hiểu được cách rút lui như thế nào, chỉ là vì để dung túng cho sự thiếu hiểu biết của cô.

*****

Xét từ góc độ lợi ích cá nhân, Thiệu Kỳ Hiên chỉ mong sao Đường Dịch sẽ không nhanh chóng hồi phục, một thiếu gia danh giác như thế này, điều trị trong bệnh viện, rõ ràng là một con dê béo được đưa tới tận cửa rồi, một cơ hội tốt như vậy sao có thể không xẻ thịt chứ?

Nhưng hai ngày sau, Thiệu Kỳ Hiên đã không thể chịu đựng nổi nữa.

Không có nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì vị thiếu gia họ Đường này quả thực là cao quý, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện, chưa từng bị thương, tình cờ trúng đạn một chút, liền liên quan tới cả một hệ thống, các thuốc hạ bên dưới ai nấy đều vô cùng lo lắng, sợ rằng thiếu gia nhà họ vì thế mà sẽ để lại chút di chứng gì đó. Vậy là, chỉ cần Đường Dịch có một chút động tĩnh, mọi người liền bắt đầu gân cổ lên gọi tới văn phòng của Thiệu Kỳ Hiên, rõ ràng là Đường Dịch không có vấn đề gì, vẫn nhất quyết yêu cầu Thiệu Kỳ Hiên qua kiểm tra một chút, rồi lại kiểm tra chút nữa.....

Được thôi, điều này vốn không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ở chỗ con người Đường Dịch từ trước tới giờ không tuân thủ theo phép tắc nào này đã huấn luyện được một đám thuộc hạ, người nào người nấy đều kế thừa truyền thồng tốt đẹp của cậu ta, không nói tới chuyện luôn bám riết lấy Thiệu Kỳ Hiên, điều đáng sợ hơn là nếu Thiệu Kỳ Hiên dám từ chối không đi, họ sẽ rút súng trực tiếp uy hiếp anh....

Thiệu Kỳ Hiên cuối cùng cũng nổ tung vì bị hành hạ tinh thần. Khi bước ra khỏi phòng bệnh của Đường Dịch trong lần thứ bao nhiêu rồi anh cũng không nhớ rõ, hai mắt Thiệu Kỳ Hiên thâm quầng, không kìm nén nổi nữa, túm lấy tay của Khiêm Nhân nước mắt lưng tròng.

"Doãn Khiêm Nhân, tôi xin cậu đấy, đừng giày vò tôi như vậy nữa, được không hả? Đường Dịch mặc dù bị trúng đạn, nhưng vết thương thật sự không nặng, đừng nói tới chuyện sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, mà ngay cả việc cậy ấy có muốn để lại chút di chứng để hòng lấy được chút đồng cảm của Dĩ Ninh cũng là điều khó khăn. Thật đấy, tôi không lừa dối các cậu, Dịch thiếu gia nhà các cậy không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, hãy tin tôi đi, sẽ mau chóng khỏi thôi, thật đấy...."

Doãn Khiêm Nhân: "...."

Để bù đắp lại tổn thất tinh thần của bản thân, bác sĩ Thiệu đã quán triệt phương châm xẻ thịt chú dê béo, kê hàng loạt những đơn thuốc đắt tiền, mặc kệ việc cậu ta có cần dùng tới hay không, chỉ cần uống vào không có tác dụng phụ gì là anh đều kê vào đơn thuốc hết.

Khiêm Nhân không hiểu về y học, cầm đơn thuốc lập tức đi bốc thuốc. Khi Đường Kình vô tình nhìn thấy tập đơn thuốc dày cộp mà Thiệu Kỳ Hiên kê khai, ngay lập tức cảm thấy rất kinh ngạc, tiện tay cầm một đơn thuốc lên xem, mồ hôi túa ra trên trán.

"Thiệu Kỳ Hiên, anh có nhầm lẫn không đấy, vết thương này của anh ấy không cần phải dùng tới thuốc y học cổ truyền đấy chứ? "

Thiệu Kỳ Hiên vẩy vẩy tay như một vĩ nhân: "Không sao, Đông y tẩm bổ, uống vào cũng không sao cả."

Đường Kình đưa tay lên ôm trán: "Nhưng công dụng của loại thuốc này dường như không đúng mà."

"Không đúng chỗ nào? "

"Đây là thuốc bổ cho người bị yếu thận."

"....."

Y đức bất lương bị người ta vạch mặt, bác sĩ Thiệu vô cùng rầu rĩ: "Đường Kình, cậu chẳng phải đã tốt nghiệp ở khoa Quản lý của Cambridge hay sao? "

"Á, có vấn đề gì ư? "

"Vậy cậu còn hiểu biết về Đông y làm gì?! "Điều này chẳng phải rõ ràng đang coi thường bằng tiến sĩ y học của anh sao?

"Đây không phải là học thức, đây là thường thức mà, bác sĩ Thiệu...."Đường Kình đưa đơn thuốc lại cho anh, hất hất cằm ra hiệu cho Kỳ Hiên: "Kê lại đi."

Một người tốt nghiệp ở khoa Quản lý cũng bắt đầu áp bức một nhân tài y học chính thống như anh đây...

Kỳ Hiên không cảm thấy thoải mái, cúi đầu liếc nhìn đơn thuốc trong tay Đường Kình, không chịu nhận lại

Hừ, bệnh viện là của tôi, đơn thuốc là do tôi kê, ông đây vì muốn xẻ thịt con dê béo nên nhất quyết không thay đổi, cậu làm gì được tôi nào?

Chính vào lúc này, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, Kỷ Dĩ Ninh mua đồ điểm tâm mang về phòng.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Dĩ Ninh liền hiếu kỳ tiến lại gần, cầm đơn thuốc trong tay Đường Kình, xem qua một chút, bút tích to rõ của Thiệu Kỳ hiên lập tức lọt vào trong tầm mắt cô.

Đường Kình đang định nói, em đừng tin cái này, Đường Dịch không có vấn đề gì ở phương diện đó, căn bản là không cần uống loại thuốc này, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên đã nói.

"Bác sĩ Thiệu, cảm ơn anh, thật đấy! "Khuôn mặt của cô bạn họ Kỷ lộ rõ vẻ chân thành, mang theo một trái tim đầy sự cảm kích, ánh mắt sáng lấp lánh: "Lần nào cũng là anh đã không quản khó khắn vất vả, cứu người sắp chết, giúp người bị thương, được quen biết một người bạn như anh quả thật là một điều may mắn, em không biết phải cảm ơn anh như thế nào mới được, em rất cảm kích, thật đấy, em....."

"Đừng, đừng nói nữa....."

Đồng chí Thiệu Kỳ Hiên không quản khó khăn vất vả, cứu người sắp chết, giúp người bị thương trong lời nói của Kỷ Dĩ Ninh đã giật phắt lấy đơn thuốc trong tay cô, lương tâm cảm thấy tội lỗi, run rẩy, tự kiểm điểm bản thân.

Điều quan trọng là, nếu như Kỷ Dĩ Ninh là một tiểu quái vật giống như Tô Tiểu Miêu, dù có lừa dối thế nào thì anh cũng không có cảm giác tội lỗi .... Nhưng...

Đối diện với một Kỷ Dĩ Ninh thuần khiết lương thiện như vậy, lương tâm của bác sĩ Thiệu lập tức qua trở lại, chạy biến ra ngoài để kê đơn thuốc khác.

"..." Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy hơi xấu hổ: "Anh ấy sao vậy?"

Đường Kình không trả lời, mím môi lại cười thầm: "Đơn thuốc mà anh ấy kê lúc nãy, em có hiểu gì không? "

"Không hiểu."

Đường Kình hỏi với ý đùa giỡn: "Em không sợ Thiệu Kỳ Hiên kê đơn thuốc bậy bạ cho Đường Dịch ư?"

Kỷ Dĩ Ninh thậm chí không suy nghĩ, trả lời luôn: "Không đâu, em tin tưởng anh ấy."

Đường Kình không kìm chế được, bật cười.

Kỷ Dĩ Ninh, em thật là quá đơn thuần, cũng không thử nghĩ xem, những người đàn ông từ nhỏ đã cùng lớn lên với một người đàn ông đen tối như Đường Dịch, có người nào là người đơn thuần cơ chứ.....

Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Đường Kình lạnh lùng trả lời: "Mời vào."

Khiêm Nhân xuất hiện trước mặt hai người, trong tay là một tập tài liệu, tiến thẳng về phía Đường Kình, không buồn liếc nhìn Kỷ Dĩ Ninh một cái, dường như không có sự tồn tại của cô vậy.

Kỷ Dĩ Ninh bất giác cúi đầu xuống.

Từ sau khi xảy ra chuyện này, cô liền có chút e sợ Khiêm Nhân, hoặc nói đúng hơn, ngoài Đường Kình và Thiệu Kỳ Hiên ra, những người khác trong nhà họ Đường, cô đều có chút e sợ. Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng họ không hài lòng về cô, nếu không phải là sau lưng cô có Đường Dịch, họ chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.

"Kình thiếu gia, đây đều là những tài liệu cần có chỉ thị gấp của Dịch thiếu gia trong hai ngày vừa rồi."Khiêm Nhân đưa tập tài liệu cho Đường Kình: "Bác sĩ Thiệu nói anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại, chưa biết cụ thể là lúc nào, nhưng những tài liệu này không thể trì hoãn được nữa."

"Tôi biết rồi."Đường Kình nhận tập tài liệu, gật gật đầu: "Để tôi xử lý."

Đang muốn nói thêm điều gì nữa, Đường Kình đã liếc mắt nhìn thấy bộ dạng cúi đầu không biết phải làm gì của Kỷ Dĩ Ninh. Là một người giỏi quan sát, anh lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Anh hiểu rõ cảm giác của cô trong hai ngày qua, mặc dù tận đáy lòng, Đường Kình biết cô thật sự vô tội, nhưng những người khác trong nhà họ Đường rõ ràng không nghĩ như vậy, đặc biệt là những người từ nhỏ đã ở bên cạnh Đường Dịch.

Đường Kình cầm tập tài liệu, ngước mắt lên nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Khiêm Nhân theo sau Đường Kình, bước ra khỏi phóng bệnh, hai người đứng ở hành lang dài bên ngoài.

Đường Kình giơ tay lên, gõ cả tập tài liệu lên trán anh ta: "Người ta là một cô gái, không quê quán, không người thân thích, vốn dĩ đang sống rất yên ổn, kết quả là gặp phải Đường Dịch, bị một câu nói của anh ấy cướp về, cô ấy chưa từng gây chuyện, sao bây giờ mọi người lại có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ? "

Khiêm Nhân có vẻ rầu rĩ: "Kình thiếu gia, chuyện này không thể trách tôi được."

Đúng, anh thừa nhận lập trường của anh có chút không kiên định. Trước đây, Đường Dịch yêu thích Kỷ Dĩ Ninh, cô ấy cũng khiến người ta cảm nhận thấy cô ấy là một tiểu thư khuê các hiền lành, lương thiện, Khiêm Nhân cũng rất yêu quý cô, thậm chí có thể dùng hai chữ "hiền hậu "để đánh giá về ấn tượng của Khiêm Nhân đối với Kỷ Dĩ Ninh, những nhân vật lịch sử để tham khảo đều là hình tượng chính diện kiểu như Trưởng tôn hoàng hậu. Tốt rồi, bây giờ xảy ra chuyện này, đồng chí Khiêm Nhân không chút nguyên tắc đã thay đổi ngay lập trường, cứ nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh là nghĩ ngay tới bốn chữ "hồng nhan gây họa ", tiếp đó, trong đầu liên tục xuất hiện những hình tượng phản diện như "Bao Tự, Đát Kỷ ", thậm chí còn cảm giác rằng vận mệnh trong tương lai của Đường Dịch nhất định cũng sẽ rất bất hạnh tương tự như vậy.....

Không thể không nói, Đường Kình có chút xấu hổ vì nội tâm phong phú của đồng chí Khiêm Nhân này.

"Mọi người có thể không nghĩ một cách bi quan như vậy về người phụ nữ bên cạnh Đường Dịch được không hả? "Lại có thể liên tưởng tới Bao Tự, Đát Kỷ, chứng tỏ kiến thức lịch sự rất tốt mà.

Khiêm Nhân bĩu môi: "Tô tiểu thư từ trước tới giờ chưa từng khiến nhị thiếu gia bị thương phải nhập viện mà."

Đường Kình: "....." Đó là bởi vì tôi không biến thái như Đường Dịch.

Đường Kình đau khổ thầm nghĩ: "Còn một nguyên nhân nữa, nhân vật đó nhà chúng ta thường xuyên khiến cô ấy bị thương phải nhập viện còn gì."

"Tôi thật không thể hiểu nổi Dịch thiếu gia thích Kỷ tiểu thư ở điểm nào...."Khiêm Nhân nói một cách vô tư: "Có bao nhiêu người phụ nữ trước mắt, anh ấy chưa từng có hứng thú. Bây giờ nghĩ lại, tôi thậm chí còn cảm thấy Giản tiểu thư kia còn phù hợp với Dịch thiếu gia hơn."

Đường Kình nhướng mày một cách đùa cợt: "Giản Tiệp ư? "

"À."Khiêm Nhân chỉ vào tập tài liệu trên tay Đường Kình: "Giản tiểu thư mấy hôm trước còn mang tài liệu tới nhắc nhở Dịch thiếu gia phải cẩn thận trong một vài giao dịch gần đây."Một hậu phương tốt đẹp biết bao, Khiêm Nhân cũng bị làm cho cảm động, đáng tiếc, Dịch thiếu gia của anh ta từ trước tới giờ lại vờ như không nhận thấy.

Đường Kình ho khan một tiếng, vỗ vỗ vào vai anh ta: "Tin tôi đi, với sự hiểu biết của tôi về Đường Dịch, theo nhãn quang của anh ấy, nhất định là không có hứng thứ với vị tiểu thư kiểm sát viên kia đâu."

"Tại sao chứ? "Khiêm Nhân hiếu kỳ nói: "Cũng là cứu mà, Dịch thiếu gia cũng đã từng cứu cô ấy, sao có thể không giống như cứu Kỷ tiểu thư, dang tay đón Giản tiểu thư chứ? "

"Anh tư duy kiểu gì vậy hả? "Đường Kình ôm trán, trong lòng có chút sụp đổ: "Đường Dịch không phải là cứ cứu một người phụ nữ là lại lấy cô ấy làm vợ, được chưa hả? "

Khiêm Nhân: "...... "

Chính vào lúc hai người đang trò chuyện rất hăng say, không ai nhìn thấy đôi mắt rầu rĩ của Kỷ Dĩ Ninh đang nhìn xuống, ánh mắt đau thương, khẽ khàng đóng cửa phòng bệnh lại.

Cô rất ấm ức, một nỗi ấm ức chưa từng có.

Cô biết bản thân mình đã sai, cô sẽ sửa đổi, nhưng họ không chịu cho cô cơ hội. Bọn họ phủ định cô, Khiêm Nhân còn nói, vị trí bên cạnh Đường Dịch không nên là cô, còn rất nhiều phụ nữ khác phù hợp với anh hơn.

Nếu mẹ còn sống, cô còn có người để chia sẻ nỗi ấm ức này, đáng tiếc, giờ đây cô chỉ có một mình.

Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng không kìm nén được, gục xuống bên cạnh anh bật khóc.

Chính vào lúc đó, cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra, ngoài anh, cô không có gì cả.

Ngay cả anh cũng không còn nữa, không biết phải làm sao.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bỗng nhiên cảm thấy có người đang vỗ nhẹ lên trán cô.

Kỷ Dĩ Ninh bừng tỉnh, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp một ánh mắt dịu dàng, đùa giỡn.

Cô sững người lại.

Năm giây sau, Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn bừng tỉnh.

Đứng phắt dậy, định gọi với ra ngoài: "Anh ấy tỉnh rồi ...."nhưng đã bị anh túm chặt bàn tay trái của cô lại, kéo mạnh một cái, cả người cô đổ ập vào trong lòng anh.

Một Đường Dịch mạnh mẽ, cuối cùng đã tỉnh lại.

Cô nép sát vào lồng ngực anh, ngón tay anh vuốt ve bờ môi cô, dấu vết của những giọt nước mắt ấm ức trên khóe mắt cô vẫn còn chưa tan biến hết.

Anh đưa tay lau khô nước mắt cho cô, chậm rãi nói, giọng nghiêm túc: "Ai đã bắt nạt em vậy? "

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)