Mỹ nhân say
← Ch.16 | Ch.18 → |
Vậy là buổi tối hôm đó, hai anh em Đường Dịch và Đường Kình cùng lái xe đến quán bar. Đàn ông mà, sao có thể không có cuộc sống về đêm được.
Tiểu Miêu đương nhiên không bao giờ hỏi về chuyện riêng tư của Đường Kình. Không phải là vì cô tin tưởng anh tuyệt đối, mà là vì Tô tiểu thư của chúng ta luôn là một cô gái có lòng tự trọng cao khủng khiếp. Cô tự cho rằng trên đời này không ai là đối thủ của mình, cô đã hoàn toàn thâu tóm được Đường Kình. Ý nghĩ bi quan "ngộ nhỡ chồng mình có bồ ở bên ngoài thì phải làm thế nào?" căn bản là không bao giờ tồn tại trong tâm trí cô.
Còn Kỷ Dĩ Ninh thì sao? Đối với cuộc sống về đêm của Đường Dịch, hồi hai người mới kết hôn, vẫn có chút để ý, lưu tâm. Mặc dù cô không dám nói mình tin tưởng Dường Dịch bao nhiêu, nhưng rất may sự điềm tĩnh trong con người cô là thứ mà người khác khó lòng sánh được. Mỗi khi Kỷ Dĩ Ninh ở nhà một mình trong tâm trạng hoang mang, cô liền lấy sách ra đọc, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Mauritius, cô đọc liền một mạch. Đôi khi nghe những lời ong tiếng ve về Đường Dịch nhiều quá, khi cảm thấy mình bất lực, Kỷ Dĩ Ninh sẽ lại tìm đến thư pháp. Viết thảo, viết hành, cô đều thông thạo, nổi hứng viết liền vài trang. Người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy Đường Dịch không phải đã lấy về một thục nữ, mà rõ ràng đã lấy được cả một nàng tiên, vậy là người trên kẻ dưới trong nhà họ Đường đều kính nể Kỷ Dĩ Ninh.
Nói thật lòng, cách tự giải tỏa cho bản thân đó tương đối gây tổn thương cho cô. Những người bị tổn thương về tinh thần nếu luôn nói là "không biết điều đó, không hiểu điều đó "thì không còn nghi ngờ gì nữa, họ đang tự mình huyễn hoặc, đang tự gây tổn thương về mặt tinh thần cho bản thân mình, và vết thương đó luôn nặng nề hơn vết thương thể xác. Vì vậy, Kỷ Dĩ Ninh thường tự an ủi mình là cô đã rất may mắn, may mắn khi làm vợ Đường Dịch, một người đàn ông rất hiểu phong tình.
Mặc dù cô không biết bắt đầu từ khi nào anh phát hiện ra cô rất để ý đến việc anh không về nhà vào ban đêm. Kỷ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy từ một đêm nào đó, anh bắt đầu về nhà một cách đều đặn, trừ những lúc quá bận, anh sẽ cho người về đón cô đến phòng khách sạn nơi anh ở, dù muộn đến mấy, cô vẫn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Sau đó, Kỷ Dĩ Ninh càng ngày cảm thấy ái ngại, anh bận như vậy mà còn phải để ý đến cảm nhận của cô, chẳng phải là cô đã gây thêm phiền phức cho anh hay sao? Vì vậy, Kỷ Dĩ Ninh đã khéo léo nói với anh không cần như vậy, nhưng Đường Dịch không buồn ngước lên, buông một câu: "Anh nói làm thế nào thì cứ làm như vậy, những việc khác không cần em lo."
Về sau Kỷ Dĩ Ninh mới biết, anh đã vì cô mà bỏ qua biết bao quyền lợi, Đường Kình đã từng nói với cô, việc giao Dịch và đàm phán giữa những người đàn ông, dù thế nào cũng không thể tách rời những địa điểm giải trí về đêm, huống hồ là nhà họ Đường vốn đã thuộc về thế giới ngầm.
Kỷ Dĩ Ninh có chút áy náy: "Lúc đầu anh ấy còn đi qua đêm, nhưng sau đó càng ngày càng ít."
Đường Kình lập tức mỉm cười, tiếng cười mang hàm ý bông đùa sâu xa.
"Anh ấy đi qua đêm ư? "Đường Kình lắc đầu mỉm cười: "Kỷ Dĩ Ninh, nếu em từng chứng kiến Đường Dịch khi còn độc thân, em sẽ không nghĩ như vậy đâu. Nếu gặp Đường Dịch của trước đây, em sẽ biết thế nào mới gọi là "anh ấy đi qua đêm "."
Đường Kình thành thật nói: "Em biết Đường Dịch hội tụ bao nhiếu tố chất chơi bời không? Có thân phận, gia tộc bề thế, bản thân anh ấy lại là một người đàn ông vô cùng đẹp trại, không những thế còn đòi hỏi rất cao, không phải cô gái nào anh ấy cũng tùy tiện ôm ấp qua đêm đâu. Con người anh ấy, nếu cố tình muốn đi chơi đêm, em có giữ cũng chẳng được."
"Em có biết một câu nói được lưu truyền trong giới chơi đêm không? "Đường Kình mỉm cười nói: "Các ông chủ hộp đêm thường than vãn rằng, từ ngày vắng Đường Dịch, lợi nhuận của họ bị giảm đi già nửa."
Kỷ Dĩ Ninh điềm tĩnh lắng nghe, nghe đến câu cuối cùng, không hiểu sao trong lòng cô trở nên dậy sóng. Cô luôn không biết rằng, thực ra bắt đầu từ khi chung sống, anh luôn nhún nhường cô. Cố gắng hết sức để nhún nhường cô.
Bản tính dịu dàng bẩm sinh của Đường Dịch luôn chỉ dành cho cô, cho dù nhắc đến cái tên "Đường Dịch ", thứ mà người ta nghĩ tới chỉ là sự đen tối và máu tanh.
Thật trùng hợp, buổi tối hôm nay Kỷ Dĩ Ninh cũng có kế hoạch riêng. Bảo tàng mỹ thuật tổ chức sinh hoạt tập thể, thứ 5 hàng tuần, mọi người sẽ tổ chức khiêu vũ. Vì đã nhận lời với Đường Dịch trước 6h tối nhất định phải về nhà, nên Kỷ Dĩ Ninh rất ít khi tham gia. Nhưng tuần này mọi người động viên cô đến để tổ chức sinh nhật bù cho cô, Kỷ Dĩ Ninh quả thực không thể từ chối, đành phải gọi điện cho Đường Dịch. Đường Dịch đồng ý, dặn cô khi nào buổi khiêu vũ kết thúc, không được về nhà một mình, anh sẽ đến đón cô.
Tiểu Miêu đứng bên cạnh Đường Kình, bám chặt lấy anh giống như một cái đuôi nhỏ, luôn miệng đòi tới quán bar chơi. Nhưng vừa nghe thấy chỗ Kỷ Dĩ Ninh có vũ hội, có thịt để ăn, Tiểu Miêu cảm thấy vô cùng động lòng, lập tức quyết định sẽ tới đó tham gia với tư cách là người nhà của Kỷ Dĩ Ninh!
Đường Kình gật gật đầu, rút chìa khóa xe ra: "Để anh đưa em đi."Anh đang quay người thì thấy Tiểu Miêu đã chạy mất rồi, bóng dáng nhỏ bé cứ xa dần cho đến khi mất hút.
Đường Kình mỉm cười, để mặc cô tự do. Quay người ấn vào nút mở khóa xe, bỗng nhiên thấy Đường Dịch đang nhìn mình với một ánh mắt sâu xa.
Đường Kình liếc nhìn lại: "Này, nhìn thế là có ý gì? "
"À, hiếu kỳ thôi mà! "Đường Dịch xua xua tay, mỉm cười bí hiểm: "Nghe nói từ lúc em kết hôn đến nay, phần lớn tài sản vốn có của cả nhà đều mang ra đầu tư cho ngành truyền thông, đã để mất nhiều món lợi lớn. Tiểu quỷ đó lại khiến em yêu thích đến thế sao?"
"Cũng như nhau cả thôi." Đường Kình nhíu mày, đáp trả một cách không chịu kém cạnh."Nghe nói ai đó sau khi kết hôn với Kỷ Dĩ Ninh, tiền tiêu vặt hằng tháng đều dùng để mua sách triết học, sách văn học, ngồi trên máy bay đi đàm phán mà còn không quên lấy sách triết học ra nghiền ngẫm. So với thách thức tinh thần cao cấp này, đầu tư vào lĩnh vực truyền thông còn thoải mái và thú vị hơn nhiều."
"....." Đường Dịch không thể phản bác lại câu gì một cách hiếm thấy.
Đường Kình quả là nói không sai. Một người đặc biệt như Kỷ Dĩ Ninh thực sự không nhiều.
Nhưng người đàn ông đang yên đang lành bỗng dưng chỉ vì để phù hợp với Kỷ Dĩ Ninh mà đi đọc sách triết học thì còn đặc biệt hơn. Sách triết học mà Kỷ Dĩ Ninh đọc không phải bằng tiếng Trung mà toàn được viết bằng tiếng Hy Lạp. Tiếng Hy Lạp đấy, cậu tưởng là dễ dàng như ăn củ cải hay sao hả? Nếu không có IQ 180 và lòng quyết tâm, thì chắc sẽ phát điên mất.
Đường Kình hắng giọng một tiếng, nhìn Đường Dịch như đang cười mà không phải là cười, giọng điệu có chút đắc thắng: "Kể cho anh nghe một câu chuyện nhé, có lần Khiêm Nhân bị thương phải vào viện, khi Kỳ Hiên tiến hành phẫu thuật cho anh ta, Khiêm Nhân hỏi: ca phẫu thuật của tôi khó khăn đến mức nào? Kỳ Hiên liền trả lời: Gần giống như bộ dạng của Đường Dịch sau khi kết hôn, Khiêm Nhân lập tức ngất xỉu."
Đường Dịch xoa cằm quay người đi, Dịch thiếu gia của chúng ta rất có cá tính, quay người đi luôn.
Mười một giờ đêm, Đường Dịch và Đường Kình rời quán bar, lái xe đến chỗ Kỷ Dĩ Ninh.
Xe vừa dừng lại, từ xa đã thấy Kỷ Dĩ Ninh đang dìu Tiểu Miêu, cả người Tiểu Miêu dựa hẳn vào ngực cô, nhìn bộ dạng là biết Tiểu Miêu đã say mềm rồi.
Đường Kình vội vàng xuống xe, chạy tới chỗ Kỷ Dĩ Ninh, ôm Tiểu Miêu vào lòng, bế bổng cô lên.
"Xin lỗi, Tiểu Miêu làm phiền em rồi."
"Có gì đâu!" Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, nói: "Cô ấy uống cocktail như uống nước hoa quả, buổi khiêu vũ mới diễn ra được một nửa thì cô ấy đã trốn vào một góc ngủ ngon lành rồi."
Tửu lượng của Tiểu Miêu kém nhưng khi uống say thì cách hành xử của cô không hề kém chút nào. Mặc dù lúc bình thường có phần tinh nghịch, nhưng khi uống say lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Sau khi uống say chỉ muốn đi ngủ, ngủ đúng 3 ngày 3 đêm, giống như gấu ngủ động, ngủ dậy là lại hoạt động như thường.
Ngửi thấy mùi nước hoa Hugo Boss quen thuộc, biết là Đường Kình đã đến, Tiểu Miêu cuộn người lại trong vòng tay anh, túm lấy áo sơmi của Đường Kình, lơ mơ nói: "Đường Kình, em muốn ngủ, em muốn ngủ trên chiếc giường êm ái."
À! Đây chính là thói quen do được Đường Kình nuông chiều quá đây mà. Nếu là Tô Tiểu Miêu trước đây, làm gì có kiểu sống hưởng thụ kiểu tư bản chủ nghĩa muốn được ngủ trên một chiếc giường "rộng và êm ái "như thế, chỉ cần có đống rơm khô mà rúc vào là đã hạnh phúc lắm rồi!
Đường Kình vội vã bế Tiểu Miêu lên xe: "Anh biết rồi, mình về nhà đi ngủ."
Đường Dịch đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thầm cảm thấy khoái chí. Ha ha, Đường Kình, ai bảo cậu thích tên tiểu quỷ ấy, con bé uống say rồi, để xem vài ngày tới cậu sẽ như thế nào đây.
Thực lòng mà nói, Đường Dịch cũng có phần cảm phục Đường Kình. Ví dụ như việc cậu ấy đem lòng yêu Tô Tiểu Miêu chẳng hạn. Lúc đầu mới biết chuyện này, Đường Dịch cảm thấy rất sửng sốt. Tô Tiểu Miêu luôn có vẻ mặt non trẻ như một cô gái 17 tuổi, rõ ràng là gái có chồng đã mấy năm rồi mà vẫn trắng trẻo nõn nà, đôi mắt to tròn hấp háy, vào quán bar luôn bị ngăn lại kiểm tra CMT. Vì thế, mỗi lần chứng kiến cặp Đường Kình embrace, kiss, sex, Đường Dịch luôn có cảm giác như Đường Kình đang vùi dập một bông hoa vừa chớm nở.
Có lần Đường Dịch còn hiếu kỳ hỏi Đường Kình: "Em có thích chơi điện tử không?"
Đường Kình cảm thấy khó hiểu: "Chơi gì cơ?"
Đường Dịch nói với hàm ý sâu xa: "Chính là trò Kế hoạch nuôi trẻ con thành thiếu nữ ấy."
Đường Kình sa sầm nét mặt, lườm anh một cái, thốt ra ba từ: "Đồ thần kinh."
Nghĩ đến đó, Đường Dịch bất giác càng cảm thấy yêu vợ mình hơn.
Kỷ Dĩ Ninh chưa từng uống say, không phải vì tửu lượng của cô quá tốt, mà vì Kỷ Dĩ Ninh là người rất biết chừng mực. Mỗi khi thấy mình sắp say, sợ sẽ thất lễ, cô đều mỉm cười nói: "Em không uống được nữa đâu, thật đấy!" Khuôn mặt vốn rất dễ thương của Kỷ Dĩ Ninh lại càng thâm phần dịu dàng, cánh đàn ông đâu nỡ ép cô uống tiếp.
Đường Dịch mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần.
Kỷ Dĩ Ninh của anh tuyệt với biết nhường nào!
Người như Kỷ Dĩ Ninh, nếu thực sự có uống say, cũng sẽ không có quá nhiều biểu hiện không hợp với luân thường đạo lý, biết chừng mực, giữ khoảng cách, nói tóm lại chỉ có Kỷ Dĩ Ninh của anh mà thôi!
Đường Dịch đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy Kỷ Dĩ Ninh vẫn đứng trên bậc thềm.
"Hello! "Cô vẫy vẫy tay với anh, không chừng mực cũng không hề giữ khoảng cách: "Đường Dịch, anh đến rồi đấy à?"
"...."
Đường Dịch vội rảo một bước lớn, tiến đến ôm lấy eo cô.
Anh phải thu lại những lời nói ban nãy mới được.
Bởi vì anh phát hiện ra rằng, Kỷ Dĩ Ninh dường như cũng không còn tỉnh táo nữa.
*****
Tối nay Kỷ Dĩ Ninh quả thực bị chuốc rất nhiều rượu, sinh nhật bù mà, bạn bè đồng nghiệp sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được, hơn nữa, không khí của buổi khiêu vũ lại rất phù hợp để khiến người ta say, cho dù Kỷ Dĩ Ninh có ý thức được "tai họa "đang chuẩn bị giáng xuống, cô cũng không thể nào đấu lại được với số đông áp đảo.
Vì vậy, Kỷ Dĩ Ninh thực sự đã uống say.
Tuy nhiên, cũng không thể không nói rằng, khả năng tự kiềm chế bản thân của Kỷ Dĩ Ninh thực sự hơn người. Nhìn thấy Tiểu Miêu đã trốn vào một góc nằm ngủ, chút lý trí cuối cùng trong con người cô càng được đánh thức. Nhìn Tiểu Miêu vô tư nằm ngủ một cách ngon lành, không chút ý thức về sự nguy hiểm, tiềm thức bảo vệ che chở bẩm sinh trong con người Kỷ Dĩ Ninh bỗng trối dậy. Tinh thần trách nhiệm "nhất định không để kẻ xấu bắt Tiểu Miêu đi"đã khiến Kỷ Dĩ Ninh giữ được sự tỉnh táo đến phút cuối cùng.
Cho tới khi Đường Kình ôm lấy Tiểu Miêu từ tay cô, Kỷ Dĩ Ninh mới dám hoàn toàn thả lỏng. Vừa ngước mắt lên, cô liền nhìn tháy một bóng dáng quen thuộc đang tiến gần về phía mình.
Dáng người thật nho nhã.
Đường Dịch.
Người đàn ông này thật nổi bật, dù anh không nói một câu nào, chỉ ngước mắt lên chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm ấy đã khiến cô gặp ảo giác, dường như cô đã mắc nợ anh từ kiếp trước. Kỷ Dĩ Ninh thực sự đã say mềm, giơ bông hoa mẫu đơn lấy ở buổi tiệc ra trước mặt anh, mượn rượu làm nũng: "Hoa mẫu đơn, có may mắn cùng em ngắm hoa bên rượu không?"
Đường Dịch đón lấy bông hoa trong tay cô, mỉm cười. Anh biết đó là câu nói khi cô đang say nên anh không trả lời, chỉ bước đến ôm lấy eo cô, véo một cái vào chiếc cằm nhỏ xinh của cô, hỏi một câu: "Hôm nay uống say rồi hả?"
Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, vòng tay ôm quanh cổ anh, ánh mắt long lanh mơ màng. Đôi môi ươn ướt mỉm cười với anh, thốt lên câu nói nũng nịu đầy vẻ khiêu khích: "Vì vậy, anh có trách nhiệm với em không?"
Ánh mắt Đường Dịch trong chốc lát tối sầm lại.
Nhìn điệu bộ này của cô, nếu anh không có chút phản ứng mang phần "con" thì anh chẳng phải là một người đàn ông! Một giây sau đó, Đường Dịch bế bổng cô lên, quay người bước về chỗ để xe.
Sau lưng, ông chủ bảo tàng đứng nhìn theo bóng người đàn ông vừa bế Kỷ Dĩ Ninh đi, mỉm cười.
Đứng ở góc độ của người ngoài, ông đã từng hoài nghi Kỷ Dĩ Ninh trong sáng thuần khiết như vậy, sao sau lưng cô lại là một Đường Dịch khiến người ta hoảng sợ như thế? Khiến người ta thấy toát mồ hôi thay cô....
Thế nhưng, khi ông chứng kiến biểu hiện ban nãy của Đường Dịch, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, trìu mến của anh khi nhìn cô, ông cảm thấy thật bất ngờ.
Trong tình yêu, không phải chỉ có một người cố gắng hết sức với người khác.
Mà thường là người cố gắng hết sức kia phải chịu đựng nhiều hơn, gánh vác nhiều hơn, mà không phải ai cũng có thể gánh vác được sức nặng đó.
Cho dù quyền thế có khuynh đảo thiên hạ cũng không thể nói rằng anh không có tâm niệm, không có những bí mật, vêt thương sâu kín, khiến con người anh trở nên cố chấp.
Ông chủ bảo tàng là người từng trải, nhìn người đang ông trẻ tuổi có tên gọi Đường Dịch này liền nghĩ, nếu ông đoán không nhầm, trước khi gặp Kỷ Dĩ Ninh, anh ta là người lắm tài nhiều tật, lâu rồi thành bệnh, không ai có thể chữa trị được, bản thân anh cũng buông xuôi, từ đó mà hình thành hiểm họa trong cuộc đời anh. Anh dùng hết thời gian và sinh mệnh của mình để tiến hành một cuộc quyết đấu vô tiền khoáng hậu, chỉ chờ người phù hợp xuất hiện chữa lành vết thương cho anh. Cuối cùng, Đường Dịch đã gặp đươc Kỷ Dĩ Ninh, anh đã lấy máu, trái tim, tình cảm và cả tính mạng của mình, nhận định sự chữa trị của cô.
Dĩ Ninh.
Kỷ Dĩ Ninh.
Đường Dịch lái xe rất nhanh, chiếc xe lao vun vút trên đường. Nếu Kỷ Dĩ Ninh còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ hồn xiêu phác lạc vì tốc độ chóng mặt này, thế nhưng, tối nay cô đã say rồi, vậy là Kỷ Dĩ Ninh không những không lo sợ, mà ngược lại, vì muốn chứng tỏ mình không say, cô nói nhiều hơn thường ngay rất nhiều.
"Hôm nay ông chủ nói chuyện với chúng em về thời đại của loài người, một chủ đề khá nhảy cảm."
Đường Dịch nhếch mép cười: "Nhạy cảm?" Đúng vậy, chỉ những cô gái như Kỷ Dĩ Ninh mới có xảm xúc sâu nặng như vậy với chủ đề này, người bình thường, khi nhắc đến hai từ "nhạy cảm"là người ta thường chỉ liên tưởng đến những vấn đề kiểu như mối quan hệ Nhật – Trung.
Men rượu bắt đầu ngấm dần, Kỷ Dĩ Ninh đã quá say, cô dựa hẳn người vào thành ghế sau, cười ha hả:" Đúng vậy, em tương đối nhạy cảm với vấn đề này, bởi vì đáp án của em trong quá khứ và hiện tại hoàn toàn khác nhau"
"Đáp án gì? "
"À, nói ra có thể anh sẽ không tin. Em từng nghĩ, nếu em là thế hệ đầu tiên của loài người thì tốt biết bao. Thời của Cronus, một thời đại hoàng kim, con người vô lo vô nghĩ, không có đau khổ cũng chẳng có nghèo hèn, không có tuổi già và không có cái chết, chỉ có giấc ngủ ngàn thu. Nghe có vẻ hơi tiêu cực đúng không, nhưng em nói thật lòng đấy, em thực sự đã từng mơ mình được sống như thế."
"Bây giờ đã thay đổi rồi sao? "
"Đúng vậy, đã thay đổi rồi."
"Chúng ta đều là thời đại thứ 5 của loài người."Đường Dịch mỉm cười: "Được tạo thành từ đồng đen, sa đọa và tội lỗi, ưu tư và phiền muộn, người thân coi nhau như kẻ thù, bạn bè nhìn nhau đầy căm hận, nhân gian đầy rẫy oán thù, ngay cả nữ thần đầy tôn nghiêm và từ bi, trước đây hay ghé thăm trái đất, nay cũng phải lấy tấm áo trắng choàng lên thân hình tuyệt đẹp của mình, đau khổ rời khỏi nhân gian. Sao, tiểu thư Kỷ Dĩ Ninh, suy nghĩ của em bây giờ như thế nào? "
"Vinh hạnh, đồng thời hàm ơn."
"Ồ? "
"Bởi vì chỉ có thế gian này mới có anh, mới may mắn được gặp anh. Đường Dịch, Đường..... Dịch."
Câu nói của cô vừa thốt lên, một chữ "Dịch "vang vang, có sức hấp dẫn hơn gấp vạn lần những thủ đoạn khêu gợi cao siêu của bất kỳ cô gái nào. Kỷ Dĩ Ninh chưa từng gọi tên anh như vậy, để gọi được hai từ "Đường Dịch "trong lúc cô tỉnh táo quả là một việc tương đối khó khăn, nếu Kỷ Dĩ Ninh biết cách nũng nịu gợi tình với đàn ông một chút, thì cuộc sống của cô trước đây không phải khó khăn đến thế.
Nhớ lại hồi đầu, khi mới bước chân vào nhà họ Đường, cô rất sợ Đường Dịch. Khi nói chuyện với anh, cô cương quyết không chịu gọi tên, chỉ dùng chữ "ừ... "để lấp liếm. Thậm chí khi Đường Dịch nổi giận, cô vẫn chẳng mảy may tỉnh ngộ, mặc cho anh nổi cơn thịnh nộ, dồn dập hỏi cô: "Em gọi anh là gì? Hả? Em gọi anh thế nào? "Cô nghĩ ngợi hồi lâu, lấy hết dũng khí, ấp a ấp úng nói một câu: "Dịch thiếu gia....", khiến Đường Dịch nổi trận lôi đình.
Vậy còn bây giờ?
Đường Dịch khẽ quay đầu sang nhìn Kỷ Dĩ Ninh.
Kỷ Dĩ Ninh bây giờ, đang ngồi tựa bên anh, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đều, thi thoảng lại gọi tên anh, thân quen đến vậy, khiến Đường Dịch có một ảo giác, dường như cô gọi tên anh như vậy đã từ rất lâu rồi, chỉ có điều cô không chịu nói ra, chỉ thầm gọi trong lòng, để mặc sự giày vò của nỗi nhớ nhung, bất đắc dĩ và đau khổ, cô cũng không để cho anh biết, mím môi lại, một mình chịu đựng tất cả.
Một Kỷ Dĩ Ninh như vậy, Đường Dịch sao có thể bỏ qua.
Khi về đến nhà, Đường Dịch bế cô lên lầu, đi vào phòng ngủ. Cô đã say đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, nép sát người vào anh khi đứng trước cửa phòng, luôn tay và túi quần comple của anh, lôi chùm chìa khóa xe của anh ra, cầm trong tay đùa nghịch một lát. Nhìn kỹ lại, cảm thấy không giống với chìa khóa phòng, lại đưa trả vào trong túi anh.
Trong lúc lấy ra, đút vào, bàn tay cô vô tình đụng chạm vào cơ thể của anh qua lớp vải mỏng, khiến ham muốn vốn đã rục rịch cựa quậy trong lòng Đường Dịch càng dâng trào, đưa chân đá tung cửa phòng, thẳng tay ấn Kỷ Dĩ Ninh lên giường. Anh vội vã cởi bỏ bộ comple bên ngoài, tiện tay ném sang một bên, quỳ xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn cô.
Khi nhìn thấy đôi môi ẩm ướt đỏ mọng vì rượu của cô, ánh mắt anh hằn lên những tia dục vọng, lập tức đưa tay ra, xé phăng chiếc áo lông cừu của cô, động tác rất thô bạo, nghe thấy cả tiếng cúc áo bị giật đứt rơi xuống đất, cả người anh đổ ập xuống.
Một nụ hôn thật sâu.
Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu, thở hổn hển, đấm đấm vào lưng anh, nũng nịu: "Anh nặng quá! "
"Suỵt, đừng nói nữa."
Anh đưa tay cởi những chiếc khuy bằng thủy tinh trên áo somi, từng chiếc, từng chiếc một, từng lớp da hiện ra trước mắt cô. Người đàn ông này quả là biết cách mê hoặc người khác.
Dưới dung nhan tuyệt mỹ, vẻ mặt bí hiểm, mang theo chút thả lỏng và ma mị, chỗ nào trên cơ thể anh cũng là một bí mật, lôi cuôn người ta tới khám phá.
Ánh mắt say mơ màng, không nhìn rõ gì cả. Mở mắt nhìn, Kỷ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy dường như tất cả mọi vật đều phủ một lớp nước mỏng, mờ mờ ảo ào. Bất chợt, cô nhìn thấy vết sẹo trên vai Đường Dịch, cảm giác sửng sốt khiến Kỷ Dĩ Ninh trở nên tỉnh táo.
Đó chính là vết đạn để lại.
Là bằng chứng nói rằng cô đã bắn anh bị thương, vết thương sâu và mãi mãi tồn tại, chứng mình rằng cô đã ra tay với anh nặng đến mức nào.
Thiệu Kỳ Hiên từng nói, trong nhà họ Đường, ý nghĩa tồn tại của Đường Dịch lớn lao tới mức cô không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì chưa từng trải qua quá trình đó, kiểu cảm giác lùi một bước là chết, tiến một bước là sống đó, cả đời này Kỷ Dĩ Ninh không thể giống Đường Kình, Thiệu Kỳ Hiên hay Khiêm Nhân, hiểu được sự tồn tại của Đường Dịch rốt cuộc có ý nghĩa lớn lao đến mức nào.
Cô bỗng nhiên giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt anh: "Anh thật đẹp trai."
Đường Dịch có ngoại hình điển trai, đó là một thực tế. Ánh mắt mọi người nhìn anh đủ để nói lên điều đó. Người đã từng gặp Đường Dịch, không ai là không ngưỡng mộ, cảm thán. Bao nhiêu năm qua, Đường Dịch dường như luôn tuân theo tiêu chuẩn "một cậu bé đáng yêu – một thiếu niên xinh đẹp – một người đàn ông hoàn mỹ ". Về điều này, Đường Dịch không hề phủ nhận.
Anh biết mình có ngoại hình điển trai, nhưng vẻ điển trai không thể biến thành cơm ăn, anh cũng không muốn dựa vào khuôn mặt để bán thân lấy tiền nuôi vợ con. Ngoại hình đẹp đẽ cũng chẳng để làm gì.
"Em say quá rồi! "Đường Dịch bật cười.
Cô lắc lắc đầu, bàn tay vuốt nhẹ từ trên khuôn mặt điển trai của anh xuống tới bờ vai, che lên vết thương kia. Ánh mắt của Kỷ Dĩ Ninh lộ rõ sự đau khổ, "Nhưng chính em đã làm tổn thương tới vẻ đẹp hoàn hảo của anh."
Hóa ra, cô luôn cảm thấy có lỗi với anh như vậy.
Đường Dịch bỗng nhiên lật người nằm trên người cô, một tay anh nâng cằm cô lên, cưỡng đoạt đôi môi cô, sau đó luồn sâu lưỡi của mình vào trong miệng cô, quấn chặt lấy chiếc lưỡi còn chưa kịp lẩn trốn của cô. Sự cuồng nhiệt, mạnh mẽ của Đường Dịch khiến Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng cất tiếng rên rỉ. Anh quá nhanh, động tác quá liên tiếp, quá mạnh mẽ, cảm giác hoa mắt chóng mặt khiến cô hoàn toàn không bắt kịp tốc độ của anh. Cô bối rối đến nỗi chỉ biết gọi tên anh. Cô biết, đây chính là Đường Dịch, dịu dàng mà mãnh liệt, khi yêu thì thành trì nghiêng ngả, khi tàn ác thì cỏ úa cây khô. Đây chính là người đàn ông duy nhất mà cô thấy gần gũi và tin tưởng ngoài bố mình. Anh chưa từng thiếu đàn bà, phong tình, yếu đuối, đáng yêu, ngây thờ, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng anh lại không cần, không thích.
"Kỷ Dĩ Ninh."
Anh gọi tên cô, gần gũi thân mật với cô hết lần này tới lần khác. Anh không biết bản thân mình rốt cuộc yêu Kỷ Dĩ Ninh đến mức nào, chỉ biết rằng cô khiến anh cảm thấy rất thương xót. Với một số người đàn ông, sự thương xót đó còn mạnh hơn tình yêu rất nhiều. Đôi khi, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng rất đỗi bình thản của cô, anh đã cảm thấy cả cuộc đời này cũng chỉ giống như một giây phút.
Đêm hôm đó, Kỷ Dĩ Ninh ngủ không yên giấc.
Trên người luôn có một ai đó đè nặng, mạnh mẽ làm chủ từng bộ phận trên cơ thể cô. Thường sau mỗi lần cô thở hổn hển xin thôi, anh lại nắm chặt bàn tay cô, mang theo tính xâm lấn một cách rõ ràng, dường như muốn cô nhớ kỹ từng thói quen của hai người mới thôi. Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác, anh gọi cô là Dĩ Ninh, sau đó lại hôn nhẹ lên người cô, liên miên không ngớt, khiến trái tim cô rung động.
Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, người cô như không có điểm tựa, hoang mang mở mắt ra nhìn, bất cứ đồ vật gì mà cô nhìn thấy đều được viền vàng, không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo.
Cô chỉ nhìn thấy một bóng người ẩn hiện, mê hoặc, dường như đang đắm chìm trong bóng nước, nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, giọng nói dịu dàng mà ý vị, cùng những động tác nhẹ nhàng và mãnh liệt dưới cơ thể, dẫn dụ cô lạc vào mê cung, khiến cô bất giác cam tâm tình nguyện để mình lạc vào đó. Vậy là Kỷ Dĩ Ninh thực sự cảm giác rằng, dường như đường chân trời của cả thế giới đang từ từ chuyển động.
Cô đưa tay lên, ôm chặt lấy cổ anh, lạc giọng gọi tên anh: "Đường Dich....."
Người đàn ông có tên gọi Đường Dịch trước mặt đã khiến Kỷ Dĩ Ninh biết rằng, khi người đang ông đắm chìm trong cảm xúc yêu thương sâu sắc có thể tuyệt vời đến mức nào. Sự tuyệt với của anh là cả một quá trình, từ nông đến sâu, lúc ban đầu không hề nhận ra, cho tới phút cuối cùng mới bàng hoàng bừng tỉnh. Kiểu tuyệt với đó rất khó để diễn tả cảm giác, nhưng nhất định là khiến con người ta cảm thấy nghiện, lâu dần, càng khó dứt, khiến toàn thân cô run rẩy.
Đường Dịch nghiêng người đè lên người cô, ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm của mình còn lưu lại trên cơ thể cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc thấm đẫm mồ hôi trên trán cô, vuốt ve khuôn mặt, ngắm nhìn dung nhan của cô khi say. Lông mày Kỷ Dĩ Ninh vẫn nhíu lại, cô vẫn chưa thoát ra khoi cảm giác đê mê. Đường Dịch hôn nhẹ lên môi cô, khe khẽ nói: "Em đau à? "
Kỷ Dĩ Ninh lắc đầu theo bản năng.
Không đau, quả thực là không đau. Hai năm nay, trừ cái đêm anh nổi giận với cô ra, anh không còn để cô phải trải qua cơn đau xé lòng nào nữa.
Kỷ Dĩ Ninh thở chậm lại, cuộn tròn người chui vào lòng anh. Cả người cô dựa sát vào anh, cuộn sâu trong vòng tay êm ái của anh.
Đường Dịch biết sức khỏe của Kỷ Dĩ Ninh không tốt, anh đưa tay ôm trọn lấy người cô, vuốt ve làn da mịn màng của cô. Anh không kìm nén được, cau mày: "Người em lạnh quá! "
Sao lúc nào cũng lạnh như vậy?
Rõ ràng là vừa trải qua những giây phút cuồng nhiệt, mới kết thúc chưa lâu, vậy mà cơ thể cô vẫn lạnh giá.
Lúc mới gặp Kỷ Dĩ Ninh, Đường Dịch đã biết cô là người thuộc thể hàn. Dường như bệnh tật cứ bám riết lấy cô, một năm 4 mùa, xuân hạ thu đông, cơ thể Dĩ Ninh vẫn cứ lạnh ngắt như thế, không chút hơi ấm, mỗi lần nắm tay cô, cảm giác lạnh giá lại khiến mặt Đường Dịch tối sầm lại.
Cũng vì thế, Kỷ Dĩ Ninh thường bị đau bụng kinh.
Bệnh đau bụng kinh của cô rất nghiêm trọng. Đường Dịch nhớ lại, ba năm trước, sau khi cô trở thành vợ anh, nửa năm đầu tiên đó, cô vẫn giống như trước đây, dường như tháng nào cũng đau, mỗi lần đai là một lần cô chết đi sống lại, mồ hôi nhễ nhại khắp người, thậm chí không còn sức lực để kêu đau nữa, chỉ biết túm chặt lấy áo anh, cầu cứu anh trong yên lặng.
Hằng tháng, mỗi khi Kỷ Dĩ Ninh quằn quại trong cơn đau, Đường Dịch lại cảm thấy mình bất lực. Anh bế cô đến bệnh viện, nhưng lần nào Thiệu Kỳ Hiên cũng lau mồ hôi yếu ớt giải thích: "
Bệnh này của cô ấy, cậu tìm tôi cũng chẳng giải quyết được gì."Đường Dịch nổi trận lôi đình, không chỉ một lần làm cả bệnh viện của nhà họ Thiệu náo loạn, rối tung cả lên. Dẫn tới việc hằng tháng, mấy ngày đến kỳ của Kỷ Dĩ Ninh là mấy ngày người đàn ông chân chính Thiệu Kỳ Hiên còn cảm thấy căng thẳng hơn cả Kỷ Dĩ Ninh.
Về sau, Đường Dịch tìm rất nhiều chuyên gia cả trong nước và ngoài nước đến khám bệnh cho Kỷ Dĩ Ninh, ngày nào cũng đều nhớ sắc thuốc điều kinh theo phương pháp cổ truyền cho cô uống.
Khi Tiểu Miêu bị ốm, Kỷ Dĩ Ninh đã từng chứng kiến cảnh Đường Kình cho Tiểu Miêu uống thuốc, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, uống một thìa thuốc ăn 10 viên socola, uống thêm một thìa nữa anh liền kể cho cô nghe một câu chuyện. Tiểu Miêu không thích nghe truyện cổ tích, cô thích cảm giác mạnh, ví dụ như câu chuyện khi cuộc chiến tranh kháng Nhật nổ ra, Đảng ta, quân ta đã đánh cho bè lũ xâm lược chạy tháo thân như thế nào. Đường Kình thật kiên nhẫn! Kể từ thời kỳ chính quyền mục nát thời Mãn Thanh đến chuyện Đảng ta, quân ta giải phóng hoàn toàn lãnh thổ TQ. Như vậy, mới lừa được Tiểu Miêu uống hết bát thuốc.
Nhưng Đường Dịch không như vậy, anh ngồi xuống bên cạnh giường, bón từng thìa, từng thìa thuốc cho cô. Anh chưa từng nịnh nọt người khác, chỉ đợi đến khi cô uống hết bát thuốc, anh mới đưa tay lên để lau vết thuốc còn đọng lại trên khóe môi cô, cứ chăm chú nhìn cô như vậy, sự yên lặng khi trấn tĩnh càng khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.
Chắc vì thái độ đó của Đường Dịch mà Kỷ Dĩ Ninh đã dần dần mở lòng với anh.
Thật vậy, trên thế giới này, mấy ai có thể làm được những việc như Đường Dịch đã làm cho cô chứ?
Một tháng nọ, sau khi lên cơn đau dữ dội, cô nép sát vào ngực anh, túm chặt áo sơmi của anh, bật khóc, không phải vì quá đau, mà vì cô thấy áy náy. Cô khóc mà nói với Đường Dịch rằng: "Em rất xin lỗi."
Một Kỷ Dĩ Ninh phiền phức như vậy, rốt cuộc anh thích ở điểm gì?
Xinh đẹp, hấp dẫn, thủ đoạn, kỹ xảo, những tiêu chuẩn mà Đường Dịch đã chơi bời khi còn độc thân, Kỷ Dĩ Ninh lại chẳng có.
Vậy mà Đường Dịch chỉ mỉm cời, vuốt ve khuôn mặt cô, không nói nhiều với cô, chỉ nói rất đơn giản: "Anh cần em, bởi vì trong con người em có thứ gì đó mà anh thấy mình cần phải bảo vệ, vô cùng quý giá, anh gặp được rồi thì không đành lòng để nó tuột mất."
Cô nghe mà cảm thấy rất mơ hồ, cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa hiểu lắm.
Người phụ nữ lương thiện ư? Hừ, với hoàn cảnh và thân phận như Đường Dịch, nếu thực sự muốn, không khó để gặp được một người phụ nữ như thế. Vậy Kỷ Dĩ Ninh dựa vào đâu lại khiến Đường Dịch không đành lòng như vậy?
Rất nhiều ngày sau đó, Đường Kình chăm chú nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Em có biết, Đường Dịch xót xa cho em lắm không?"
Rồi anh lại nói: "Kỷ Dĩ Ninh, em có biết không, thực ra, Đường Dịch đã dùng sự ấm áp muốn có được nhưng lại không thể có được trong suốt cả cuộc đời này trao hết cho em đấy."
← Ch. 16 | Ch. 18 → |