Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 14

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 14
Nguyên tội
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hôm sau, Kỷ Dĩ Ninh thức dậy từ rất sớm.

Còn chưa tới năm giờ, trời còn chưa sáng rõ, cô đã mặc quần áo rồi bước ra khỏi giường. Giấc ngủ của cô thường rất ngắn, đặc biệt là đêm hôm qua, nửa tỉnh nửa mơ, lo lắng suốt cả đêm, còn chưa kịp ngủ say, trời đã sáng rồi.

Cầm quần áo bên cạnh lên, mặc vào người, khi đóng cúc áo, Kỷ Dĩ Ninh không kìm nén được, liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Một nửa giường trống trải, anh quả nhiên vẫn chưa về. Khóe môi của Kỷ Dĩ Ninh bỗng trễ xuống, một động tác rất nhỏ, nhưng là bằng chứng cho sự hụt hẫng của cô.

Không hiểu sao cô bỗng nhiên nhớ tới những ngày tháng đã qua, Đường Dịch ôm cô trong lòng vào mỗi buổi sáng sớm. Một học giả thời cổ đại đã nói: "Tình yêu của người đàn ông dành cho người phụ nữ không thể hiện trong quá trình làm tình, mà là dục vọng lan tỏa khi ngủ chung sau lúc làm chuyện đó." Mỗi ngày vào buổi sáng sớm, khi cô tỉnh giấc, thấy anh vẫn ôm cô suốt cả đêm không rời, trong lòng Kỷ Dĩ Ninh luôn có một cảm giác vương vấn không thể nào diễn tả được.

Đường Dịch thích ngắm nhìn cô mỗi khi cô ngủ say. Mỗi buổi sáng, khi cô tỉnh giấc, mở mắt ra liền bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng khôi ngô tuấn tú của anh đang ngái ngủ, mang theo chút tỉnh táo.

Đôi khi anh nhìn cô như vậy, đôi khi anh lại hôn lên môi cô, không nói gì cả, khơi gợi một vĩ âm, ngón tay luồn sâu vào áo ngủ của cô, khêu gợi. Còn chưa tỉnh ngủ, cô cũng ở dưới người anh, rên rỉ một câu: "Em mới tỉnh ngủ mà". Anh liền mỉm cười, nói với cô bằng một giọng ngọt ngào đầy mê hoặc: "Vừa tỉnh dậy mới tốt. Làm chuyện này không cần quá tỉnh táo."

Trong sự giao thoa giữa ngày và đêm, sự quấn quýt vương vấn suốt hai năm qua của Đường Dịch khiến cô hoàn toàn đem lòng yêu mến thời khắc ngái ngủ mà anh dành riêng cho cô này.

Không biết đây có được coi là cam tâm sa đọa hay không, nhưng anh quả thực đã thành công, khiến cô cam tâm tình nguyện cùng anh sa đọa.

Kỷ Dĩ Ninh gấp gọn chăn lại, nhìn vào vị trí trống trải đó, thở dài một tiếng, tự an ủi mình một hồi rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, đi xuống lầu, Kỷ Dĩ Ninh bước vào phòng bếp, cất lời chào người đầu bếp, quản gia và những người khác khi họ đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

"Chào mọi người."

Nhìn thấy cô, mấy người có mặt trong phòng bếp đều ngạc nhiên: "Thiếu phu nhân, cô dậy sớm thế?"

"Ừm, tỉnh rồi thì dậy thôi, thời tiết bên ngoài thật đẹp." Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, bước vào cùng làm bữa sáng với họ.

Quản gia hỏi với một ý tứ sâu xa: "Hôm qua Dịch thiếu gia không về nên cô mất ngủ ư?"

"........"

Khuôn mặt Kỷ Dĩ Ninh bỗng đỏ ửng: "Đâu có"

Biết chắc cô không giỏi nói dối, Đường Dịch lại không có ở đây, vậy là tất cả mọi người mặc dù đang rất bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô, thẩm vấn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Thực tế chứng mình rằng ánh mắt của đám đông quả nhiên rất sáng suốt, dưới sự công kích mỗi người một câu của đám đông, Kỷ Dĩ Ninh chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Có một chút."

Nghe xong, mọi người đều đồng loạt mỉm cười.

Ồ.....

Không có Đường Dịch ở đó, cô trở thành đối tượng bị người khác chọc ghẹo....

"Ồ! Thiếu phu nhân đừng xấu hổ mà!" Viên quản gia già cười hì hì nhìn cô: "Vợ chồng mà, như vậy mới tốt chứ, cô đừng học theo Tô tiểu thư của nhà Kình thiếu gia nhé, hễ ra khỏi nhà là một, hai tháng không quay về, khiến cho Kình thiếu gia cồn cào nóng ruột tới nỗi răng cũng phát đâu."

Chê cười thì cứ chê cười, đối với Kỷ Dĩ Ninh, tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đường đều luôn bảo vệ cô. Sáng sớm hôm nay, Kỷ Dĩ Ninh nói muốn làm chút điểm tâm, vậy là mọi người đều nhất loạt giúp cô một tay.

Món điểm tâm này không làm cho Đường Dịch, cũng không làm cho Tiểu Miêu của nhà Đường Kình, mà là làm cho Thiệu Kỳ Hiên.

Dịp Đường Dịch bị thương phải nằm viện, mỗi ngày Kỷ Dĩ Nnh đều làm món điểm tâm mang cho anh, đây chỉ là một hành động nhỏ xuất phát từ cảm giác tội lỗi của cô mà thôi, vốn chỉ muốn thu hút sự chú ý của một mình Đường Dịch, nhưng không ngờ tay nghề tinh tế của cô lại không thu hút được Đường Dịch, nhưng lại thu hút một đám mọt gạo lớn.

Ví dụ như bác sĩ Thiệu của họ.

So với Đường Dịch, Thiệu Kỳ Hiên quả thật có thể được coi là kiểu người tương đối dễ nuôi, nếu dùng một đẳng thức toán học để biểu thị, trình độ dễ nuôi của Đường Dịch chỉ bằng 1/10 so với Thiệu Kỳ Hiên, một con số thật nhỏ bé.

Vậy là dạo đó, vì món điểm tâm đặc biệt của Kỷ Dĩ Ninh, anh bạn họ Thiệu luôn giương cao ngọn cờ cứu người sắp chết, giúp người bị thương, ngày nào cũng chạy tới phòng bệnh của Đường Dịch để chầu chực, vừa thấy Kỷ Dĩ Ninh mang đồ điểm tâm tới, đồng chí họ Thiệu liền gọi một cách vô cùng rung động: "Tiểu Kỷ, Tiểu Kỷ! "Âm thanh vừa ỏn ẻn vừa mềm yếu, khiến Đường Dịch chỉ muốn đấm cho anh ta một cái.

Nhưng sự yêu mến và lưu luyến mà anh bạn họ Thiệu kia thể hiện với món điểm tâm của Kỷ Dĩ Ninh khiến cô rất cảm động. Chỉ riêng ánh mắt chăm chú nhìn vào món điểm tâm của Thiệu Kỳ Hiên, khi thì mềm mại như nước, khi thì biến hóa khôn lường, khi lại không thảo mãn như cầu, lúc lại như hổ đói vồ mồi, thể hiện một cách hoàn mỹ hoạt động tâ lý phức tạp và vô cùng sâu sắc của một động vật ăn tạp. Thêm vào đó, bên cạnh lại có một Đường Dịch hoàn toàn tương phản, chỉ ăn vài miếng rồi nói no rồi, sự tương phản rõ ràng như vậy khiến ấn tượng tốt đẹp đối với Thiệu Kỳ Hiên của Kỷ Dĩ Ninh ngày càng thăm thêm.

Vậy là, sáng sớm nay, trước giờ đi làm, Kỷ Dĩ Nin hang theo đồ điểm tâm tươi mới đến bệnh viện của nhà họ Thiệu

Thời tiết se lạnh, Kỷ Dĩ Ninh khoác một chiếc áo khoác dày rồi ra khỏi nhà. Vẫn còn sớm, sương mù dày đặc, không hề có dấu hiệu tan biến, những cành cây bên đường đọng đầy những giọt sương, nhỏ xuống, tan vào mặt đất rồi biến mất.

Thời tiết này luôn khiến Kỷ Dĩ Ninh nhớ tới những ngày còn học ở Cambridge. London không có nhiều ngày thời tiết đẹp, phần lớn đều là những ngày đầy sương mù. Cô của năm đó luôn giống như những ngày sương mù ở London, đơn thuần ẩm ướt, không cố chấp, nhưng cũng không phải là không cô đơn. Mỗi lần đi ngang qua dòng sông Thames, mỗi lần đi qua cột đèn đường kiểu Victhoặcia trong sương mù dày đặc, cô đều có một suy nghĩ lo sợ: cuộc đời này của cô liệu sẽ trôi qua như vậy sao? Giống như sương mù, không câu nệ, không học được cách yêu thương người khác, cũng mãi mãi không biết cảm giác được người khác yêu thương.

Chắc là Thượng đế đã chiếu cố đến cô, cuối cùng cũng để cô gặp được Đường Dịch.

Không chỉ gặp được Đường Dịch, cô còn quen biết thêm nhiều bạn tốt bên cạnh anh, họ đều yêu mến cô, đồng thời đối xử chân tình với cô, giống như mây tan mặt trời sẽ xuất hiện, khiến cuộc sống giống như mây mù của cô trở nên tươi sáng.

Tâm trạng sảng khoái, ngay cả bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, Kỷ Dĩ Ninh đi thẳng tới văn phòng của Thiệu Kỳ Hiên, đưa tay gõ cửa.

Cửa mở, nhưng không phải là Thiệu Kỳ Hiên, mà là một cô gái có dáng vẻ giống như trợ lý.

Cô ấy không biết Kỷ Dĩ Ninh, đón cô với một vẻ mặt ngạc nhiên: "Xin hỏi, cô tìm ai?"

Kỷ Dĩ Ninh vội vàng nói rõ lý do: "Chào cô, tôi tìm bác sĩ Thiệu."

"Có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước, bác sĩ Thiệu sẽ không tiếp khách."

"Không hẹn trước." Cô vội vàng nói: "Tôi không tới khám bệnh, tôi tới đưa chút đồ điểm tâm mà anh ấy cần."

Ồ......

Trường hợp này quá quen thuộc, bác sĩ Thiệu đang độc thân, hằng ngày có biết bao cô gái để ý tới anh, đáng tiếc là vị bác sĩ này lại không có chút hứng thú với chuyện nam nữ nhàm chán, suốt ngày tụ tập với hai vị thiếu gia nhà họ Đường.

Vậy là cô trợ lý liền không cần suy nghĩ, liệt ngay Kỷ Dĩ Ninh vào loại người "rảnh rỗi không có việc gì làm, không phải là kẻ gian thì cũng là phường trộm cướp ", nói: "Bác sĩ Thiệu không có ở đây, mấy ngày hôm nay anh ấy rất bận, tối qua có một vị khách quý của bác sĩ tới, bác sĩ Thiệu đã bận rộn suốt cả đêm, sáng sớm mới được về nhà nghỉ ngơi, tốt nhất là cô hãy về đi."

Kỷ Dĩ Ninh hỏi thêm một câu theo bản năng: "Khách quý ư?"

"Kiểm sát viên Giản Tiệp của phòng kiểm sát." Nữ trợ lý tỏ vẻ sùng bái, không kiềm chế được, nói thêm mấy câu: "Cô ấy thật tuyệt với, không chỉ có thân thủ tốt, mà còn rất giỏi chịu đựng, mỗi lần được đưa tới bệnh viện đều thương tích đầy mình, cô ấy cũng chưa từng kêu đau."

Giản Tiệp.....

Cái tên này, đã từng là chứng cứ mà Khiêm Nhân mang ra để phủ định cô, Kỷ Dĩ Ninh không muốn nhớ tên cô ấy cũng không được.

Trong lòng Kỷ Dĩ Ninh bỗng dấy lên một cảm giác khó tả, gật đầu cảm khái: "Hóa ra là vậy, hóa ra cô ấy là khách quý của bác sĩ Thiệu."

"Làm gì có, không phải đâu."

Cô trợ lý bỗng mỉm cười rất mờ ám, buôn chuyện luôn luôn là sở thích của mọi người.

"Người đưa Giản tiểu thư tới mới là khách quý của bác sĩ Thiệu." Cô ta chớp mắt với Kỷ Dĩ Ninh, khi đã chắc chắn rằng Kỷ Dĩ Ninh là người ngoài, cô trợ lý này mới huyên thuyên với cô về nội tình mà cô ta được biết: "Khi được đưa tới đây, Giản thiểu thư đã hôn mê rồi, cô ấy được người ta cứu rồi bế tới. Có biết là ai đưa Giản tiểu thư tới không? Nửa đêm canh ba, anh hùng cứu mỹ nhân, người bế cô ấy tới lại ở liền trong phòng bệnh với cô ấy suốt cả một đêm cơ."

Kỷ Dĩ Ninh không có hứng thú với việc buôn chuyện lắm, vậy là cô khẽ mỉm cười, không nghĩ quá nhiều: "Không biết."

"Là Dịch thiếu gia của nhà họ Đường."

Một câu nói khiến nụ cười của Kỷ Dĩ Ninh đông cứng lại trên khuôn mặt.

*****

Ai cũng biết, Đường Dịch là bạn lớn lên từ nhỏ với Thiệu Kỳ Hiên, vì vậy mỗi lần Dịch thiếu gia xuất hiện ở bệnh viện, Thiệu Kỳ Hiên đều căn sặn nhân viên phải chăm sóc chu đáo.

Vậy là sáng sớm ngày hôm nay, mặc dù còn rất sớm, trợ lý của bệnh viện nhà họ Thiệu vừa nhìn thấy Giản Tiệp tỉnh dậy, Đường Dịch vẫn còn ở đó, liền vội vàng bê bánh ngọt và sữa vào, sợ hai vị khách quý bị đói.

"Dịch thiếu gia, Giản tiểu thư." Đẩy xe điểm tâm vào, người trợ lý cúi đầu cung kính nói: "Đây là phần điểm tâm đã được chuẩn bị cho hai vị, xin mời hai vị dùng bữa."

Giản Tiệp vừa đập bàn với Đường Dịch, nghe thấy tiếng người trợ lý bước vào, bấy giờ mới thôi không nói nữa.

Liếc mắt nhìn bữa sáng vừa được mang vào, Giản Tiệp nói: "Không cần, cảm ơn."

Người trợ ý có chút bối rồi: "Mấy món này không hợp với khẩu vị của Giản tiểu thư sao?"

"Đâu có, tôi là động vật ăn tạp, cái gì cũng có thể ăn được." Giản Tiệp bĩu môi nhìn Đường Dịch: "Là không hợp khẩu vị với vị thiếu gia này."

".... ?"

Trước anh mắt khó hiểu của người trợ lý, Giản Tiệp liếc nhìn Đường Dịch, chỉ thấy người đàn ông này đày vẻ vô kỷ luật, không chút ý định muốn giải thích, cũng không để ý tới việc bộ dạng lạnh lùng này của anh sẽ khiến người ta hoảng sợ.

Giản Tiệp dù sao cũng còn chút lương tâm, liền quay đầu về phía người trợ lý giải thích: "Anh ấy mắc chứng khó tiêu với đường sữa, thường không động tới sữa và các chế phẩm từ sữa."

Người trợ lý tỏ vẻ kinh ngạc: "Nhưng dạo trước, Dịch thiếu gia mỗi ngày đều ăn món điểm tâm mà Kỷ tiêu thư mang tới mà." Món đó cũng được làm từ sữa.

Nghe xong, Giản Tiệp lập tức bật cười, nét mặt lộ rõ vẻ gian trá.

"Đồ điểm tâm do bà Đường làm, sao anh ấy có thể không ăn được? Làm tổn thương tới trái tim của cô ấy thì phải làm thế nào?" Xoa xoa cằm, Giản Tiệp cười ha ha dự đoán: "Ừm, để em thử đoán xem, Dịch thiếu gia của chúng ta không chỉ ăn nó hàng ngày, còn chắc chắn rằng không cho phép đám Thiệu Kỳ Hiên tiết lộ về chuyện này... Ồ, anh chắc không gọi đám Thiệu Kỳ Hiên và Đường Kình hàng ngày tới ăn giúp anh đấy chứ? Em còn nhớ trước đây mỗi lần uống sữa, anh đều bị dị ứng mà?"

"Không liên quan gì tới em."

Giản Tiệp cười hì hì nhìn Đường Dịch, biểu hiện thật sâu xa: "Không nhận ra, anh còn là người rất nặng tình."

Đường Dịch cuối cùng cũng ngước mắt lên, không có bất kỳ biểu hiện gì, liếc nhìn cô một cái: "Em nói đủ chưa?"

Giản Tiệp giơ tay đầu hàng: "Ok, coi như em đã nhiều chuyện."

Người trợ lý vội vàng đẩy bữa sáng ra ngoài, thay bằng mấy cốc nước lọc và bữa sáng theo kiểu TQ.

Nhìn vào mấy cốc nước, đồng chí Giản Tiệp lập tức như cười mà không cười.

Viên trợ lý liền chột dạ.

".... Mấy thứ này vẫn chưa được ạ?"

Giản Tiệp trả lời với vẻ đồng cảm: "Quả thực là không được."

Giản Tiệp nhất thời hưng phấn, cầm lấy 4 cốc thủy tinh đầy nước, xếp thành hàng ngang, sau dó chớp chớp mắt với người trợ lý: "Bốn cốc này lần lượt là nước lọc, nước lọc có pha thêm khoáng chất, nước tự nhiên và nước khoáng, thử đoán xem anh ấy sẽ uống cốc nào?"

"......."

Nước và nước còn có sự khác biệt hay sao?

Giản Tiệp chọn một cốc nước trong đó, đặt xuống trước mặt Đường Dịch, điệu bộ có chút tinh quái: "Uống đi, đại gia, em biết anh chỉ uống cốc nước lọc này thôi."

Đường Dịch đang ngồi trên sofa, nhìn cô với vẻ đầy hứng thú.

"Điều tra tôi rồi ư? Đây có thể coi là bệnh nghề nghiệp của kiểm sát viên không nhỉ?"

"Với thủ đoạn của em, muốn điều tra việc của Đường Dịch, luôn à một suy nghĩ kỳ cục." Giản Tiệp nhún nhún vài, nhìn anh cười với vẻ mặt lưu manh: "Nhưng em đối với anh như thế nào, anh hiểu rất rõ, em cũng không cần phải giấu giếm. Năm em 17 tuổi đã quen biết anh, đến bây giờ đã 8 năm rồi, nếu tất cả điều đó anh cũng không nhận ra, thì em cũng không cần tồn tại ở đây nữa."

Đường Dịch không hề đụng tới bữa sáng.

Anh nói với người trợ lý một câu: "Ra ngoài đi." Sau đó ánh mắt sắc lạnh liền gắn chặt lên người Giản Tiệp, đi thẳng vào vấn đề một cách không hề khách khí.

"Có biết tại sao tôi ở lại đây cùng em cho tới tận bây giờ không?"

"Chắc chắn không phải là vì quan tâm tới em." Giản Tiệp nhún vai: "Anh yên tâm, em sẽ không tự làm ra vẻ đa tình đâu."

Khóe môi của Đường Dịch nhếch lên, dường như đang cười, nhưng lại lộ rõ vẻ lạnh nhạt. Trên khuôn mặt khôi ngô của anh không có quá nhiều biểu hiện, cầm tập tài liệu bên mình ném về phía cô.

"Có một chuyện, hôm nay tôi cần phải nói rõ với em."Anh nghiêng người về phía trước, giọng nói âm trầm mà mê hoặc: "Tôi đã nói với em từ lâu rồi, chuyện nhà họ Đường không liên quan gì tới em. Nếu em vì nhúng tay và chuyện của nhà họ Đường mà bị thương, sống hay chết, đều không liên quan gì tới Đường Dịch này. Hay nói một cách khác, nếu chuyện giống tối qua xảy ra một lần nữa tôi sẽ không tới cứu em nữa đâu.""

Dừng lại một chút, anh chăm chú nhìn cô với vẻ giễu cợt: "Giản Tiệp, tốt nhất là em hãy tin lời tôi, tôi vốn thiếu tính kiên nhẫn. Những điều cần nói tôi đều đã nói rất rõ, nghe hay không là chuyện của em. Nếu em không nghe theo lời khuyên, sau này xảy ra chuyện, tôi sẽ không có trách nhiệm với em đâu."

Khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của anh không hề có chút thần sắc thương xót, khiến cô hiểu rõ rằng anh đang không nói đùa. Giây phút này, Giản Tiệp nghĩ, trên thế giới này lại tồn tại một người đàn ông như vậy, có thể bạc tình với người mà anh ấy không yêu. Khi anh nhìn cô, thậm chí một chút thương xót, một chút đồng cảm cũng không có, dường như việc làm tổn thương trái tim của người khác là một việc tất yếu. Rõ ràng là khi dịu dàng có thể khiến người ta chìm đắm, nhưng anh chỉ ân cần, dịu dàng với duy nhất một người.

Giản Tiệp đứng quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, nghe thấy thông cáo cuối cùng mà anh dành cho cô, cô dường như đã sớm dự liệu được, vì vậy cũng không cẩm thấy bất ngờ, mặc dù giây phút khi nghe thấy điều đó, trong lòng cô vẫn dấy lên cảm giác nhói đau.

"Em chỉ muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng."

Đường Dịch không nói gì, ngồi sâu vào sofa, thái độ xa cách.

Vậy là cô hỏi giống như đang tự nói với bản thân mình: "Hồi đó anh đã nói với em, anh nói con gái không nên để bị thương, sẽ không tốt. Anh còn nói, em lẽ ra không phải chịu nỗi đau này.... Đường Dịch, khi anh nói với em những điều ấy, có chút quan tâm chân tình nào trong đó không?"

"KHÔNG."

Giản Tiệp nghĩ, vậy thì, sự quan tâm trong tình cảm, sự cướp bóc trong tình yêu chính là chất độc tàn nhẫn nhất, dễ khiến người ta già cỗi nhất. Phần lớn thời gian ngay cả dao kiếm máu tanh cũng không có, chẳng qua chỉ là mấy câu nói, chẳng chỉ là em còn chưa kịp rút lui khỏi cuộc đời anh, liền lập tức bị kết án.

Cho tới tận bây giờ, Giản Tiệp mới biết người đàn ông này quả thật tuyệt tình.

Lưỡi dao vung lên, đâm xuyên ruột gan cô, đầu lưỡi dao toàn là máu của cô, anh cũng không khiến mũi dao chậm lại.

Với sự quả quyết không mang chút do dự này, anh đang cố tình muốn giết cô, ồ không, là cố tình muốn cô không thể tốt đẹp hơn mới đúng.

Đường Dịch, liệu có phải là anh dịu dàng với Kỷ Dĩ Ninh bao nhiều, thì càng lạnh lùng tàn nhẫn với người phụ nữ khác bấy nhiêu?! Đường Dịch, sự tàn nhẫn trong tình cảm, liệu có phải chỉ một mình Kỷ Dĩ Ninh là ngoại lệ?

"Ok, vấn đề này dừng lại ở đây." Thu lại tâm trạng rầu rĩ, Giản Tiệp nở một nụ cười vô cùng miễn cường: "Sau này, em biết mình phải làm như thế nào rồi."

Trong cuộc trò chuyện của hai người, không ai biết, ở một góc nào đó bên ngoài phòng bệnh, có một bóng người lặng lẽ rời đi.

Trong thùng rác phía cuối hành lang, có thêm một món điểm tâm tinh tế tươi mới.

Kỷ Dĩ Ninh xin nghỉ một ngày, sau đó cô lại gửi một tin nhắn cho Đường Dịch, nói với anh rằng hôm nay cô phải đi cùng ông chủ và các đồng nghiệp khác tới một viện bảo trợ xã hội nào đó để tham gia hoạt động, buổi tối sẽ về muộn một chút, bảo anh cứ yên tâm. Cách dùng từ đặt câu vẫn mang phong cách của Kỷ Dĩ Ninh, không hề có chút khác lạ.

Đường Dịch nhanh chóng gửi tin trả lời: "Được, có việc hãy gọi cho anh, anh sẽ tới đón em."

Kỷ Dĩ Ninh nhìn tin nhắn trả lời của anh hồi lâu, sau đó ấn vào nút tắt máy điện thoại.

Thời gian một ngày, cách biệt với thế giới.

Cô chỉ có thời gian một ngày để quên hết tất cả những gì đã nhìn thấy, đã nghe thấy trong buổi sáng nay.

Kỷ Dĩ Ninh đón xe đi về phía ngoại thành. Chặng đường đi rất dài, mất hai giờ đồng hồ mới tới nơi.

Xuống xe, bước trên con đường nhỏ quen thuộc trong thôn, Kỷ Dĩ Ninh lập tức cảm thấy quyết định đến đây của mình là rất đúng đắn.

Miền quê hoang dã trong mùa đông, nơi đâu cũng ngập tràn mùi hương thanh tịnh của hoa mai, thảm thực vật đầy mùi vị của thế giới tự nhiên, kín đáo, thân thiện, bốn bề xung quanh thậm chí còn rất yên lặng.

Bầu không khí trong lành ngọt ngào đó đưa Kỷ Dĩ Ninh đến với nhà thờ. Cô rất quen với nơi này, nhiều năm trước đây, trước khi cô gặp Đường Dịch, đây chính là nơi cô giãi bày tâm sự, đón nhạn tất cả những điều mà cô không thể đón nhận được trong cuộc sống.

Kỷ Dĩ Ninh bước vào, cả một ngày đã vùn vụt trôi qua.

Cô đứng chăm chú nhìn một bức tranh sơn dầu trên tường nhà thờ suốt hai giờ đồng hồ. không chớp mắt, không biểu lộ nhiều, người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy cả người cô như một hơi thở, vừa gần gũi lại rất xa xôi.

Trong bức tranh sơn dầu, một thiếu nữ khỏa thân với làn da trắng ngần, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng my dày, nửa thân dưới bị chôn dưới bùn lầy, nửa thân trên chằng chịt dây gai và rắn độc bủa vây. Trong gam mày xanh tối thẫm, nổi bật lên tấm thân trần trắng nõn của cô gái, sự tương phản giữa gam màu tối và sáng ấy khiến người ta bối rồi.

Bên dưới là tên của bức tranh được viết bằng chữ hoa: Tội lỗi khởi thủy.

"Envy?"

Giọng nói của cha xứ vang lên từ phía sau lưng.

Cô khẽ nghiêng người, mỉm cười, đính chính: "Jealousy."

"Khà khà!" Cha xứ bật cười: "Dĩ Ninh, con là cô gái ít có khả năng dính dáng đến sự đố kỵ nhất trong số những người mà ta đã gặp."

Kỷ Dĩ Ninh ngượng nghịu, dường như xấu hổ với sự tín nhiệm này, lại quay người sang ngắm tranh, lời nói như tiếng nước chảy róc rách.

"Tội lỗi khởi thủy rất đáng sợ. Thưa cha, cha hãy nhìn Adam, sau khi anh ta phạm tội lỗi khởi thủy, con người đã không còn được cai quản thế gian nữa rồi. Còn bản thân con, cho dù mọi người lý giải như thế nào, con vẫn luôn cho rằng đố kỵ cũng chính là tội lỗi khởi thủy. Một khi người phụ nữ phạm vào tội lỗi này sẽ giống như bị dây gai và rắn độc bủa vây, không thể thoát thân được. Dùng một câu tục ngư để nói, đó là "rơi vào cảnh quỷ thần điên đảo". Như vậy thật đáng sợ, cho nên khi con còn rất nhỏ, con đã tự nói với bản thân mình rằng, Kỷ Dĩ Ninh sau này tuyệt đối không bao giờ được phạm vào lỗi đó, điều đó quá tệ hại, con không muốn bản thân minh trở thành một người như vậy."

Cha xư tỏ vẻ thấu hiểu: "Nhưng hôm nay cuối cùng con đã nhận ra rằng, con vẫn không thể khống chế được bản thân mình, đúng không?"

Cô gật gật đầu, thái độ thanh nhã, không chút giấu giếm.

"Vào buổi tối sinh nhật đó, con đã đợi một người suốt một đêm, nhưng anh ấy lại ở bên ngoài cũng một người khác, thậm chí anh ấy còn nói dối con."

"Cho nên con rất tức giận?"

"Tức giận, đau buồn, ấm ức, đố kỵ, tất cả những điều đó đều có, lúc ấy thậm chí con còn muốn bật khóc. Nhưng..." Cô dừng lại một lát, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng, con vẫn tha thứ cho anh ấy."

"Dĩ Ninh, con là một cô gái tốt."

"Không đâu."Cô lắc đầu: "Con tha thứ cho anh ấy, bởi vì sau đó con đã nghe được phiên bản khác của câu chuyện này."

Cha xứ cảm thấy rất hứng khới: "Ồ?"

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, với giọng điệu của một người ngoài cuộc, không có bất kỳ lời bình luận nào.

"Có một cô gái, cô ấy có một gia thế rất tốt, có một hoàn cảnh rất tốt, nhưng cô ấy vẫn sống một cách rất độc lập, không tiếc phải đối lập với cả gia đình để thực hiện được ước mơ của mình."

Cha xứ cười, nhận xét: "Đó là một cô gái tốt."

Kỷ Dĩ Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, một cô gái tốt như vậy, vốn đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp. Đáng tiếc, bắt đầu từ năm 17 tuổi, cô ấy đã phải lòng một người đàn ông."

Cha xứ đã hiểu ra đôi chút: "Người đàn ông ấy lại không yêu cô ta, đúng vậy không?"

"Đúng." Kỷ Dĩ Ninh trả lời: "Anh ấy không yêu cô ấy, cô ấy cũng không cưỡng ép, chỉ tự tìm hiểu mọi thói quen của anh ấy. Cô ấy biết anh ấy dị ứng với đường ngọt, sữa bò, cô ấy thậm chí còn biết anh ấy uống nước lọc cũng có thói quen rất đặc biệt. Những điều này, thậm chí vợ của người đàn ông ấy cũng không biết. Cô ấy hiểu anh, chỉ dựa vào sự quan sát mà không thể tiếp cận gần với anh, nhưng vẫn hiểu rõ nhiều điều về anh như vậy, cô ấy đối với anh ấy đúng là tận tâm."

Khi đó, Kỷ Dĩ Ninh đứng bên ngoài phòng bệnh, quan sát thái độ của Giản Tiệp, cô liền nghĩ, so với cô gái này, tình cảm của Kỷ Dĩ Ninh đối với Đường Dịch xứng đáng bao nhiêu chứ, liệu có được đến một phần không? Thế gian này sao lại có người yêu Đường Dịch như vậy chứ? Cô gái tên Giản Tiệp đó, rõ ràng sau khi vứt bỏ bản thân mình, lại đi yêu anh.

Đường Dịch cứu cô ấy, cô ấy rất vui vẻ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Đường Dịch nói từ nay về sau sẽ không cứu cô ấy nữa, cô ấy thất vọng, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài. Một tay Đường Dịch có thể thâu tóm toàn bộ tình cảm cực đoan trong cuộc đời của cô ấy. Không có anh, cô ấy vẫn sống, chỉ có điều, từ đó sẽ không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Kỷ Dĩ Ninh nghĩ, một cô gái rốt cuộc cần có dũng khí lớn như thế nào mới có thể chịu đựng ngần ấy năm không có tình yêu của Đường Dịch?

Cha xứ có chút ngạc nhiên: "Những thói quen đó, ngay cả vợ của anh ấy cũng không biết sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười: "Vợ anh ấy rất vô dụng, từ nhỏ đã không có chính kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ. Sau này bố mẹ mất rồi, cô ấy gặp anh, liền quen với việc nghe lời anh. Mặc dù cô ấy muốn tìm hiểu về anh, nhưng đáng tiếc trình độ quá kém, tính kiên nhẫn cũng không bền, vẫn không hiểu rõ về anh. Việc mà vợ anh ấy thích làm nhất chính là đọc sách suốt cả ngày, nhưng cô ấy chưa từng suy nghĩ, đọc nhiều sách rồi thì sẽ làm được gì đây? Chẳng qua chỉ là thỏa mãn thú vui bản thân mà thôi, không có chút giá trị thực tế nào. Cô ấy luôn nghĩ bản thân mình rất yêu anh, nhưng đó chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi, ngay cả việc anh ấy có thể ăn được thứ gì, không ăn được thứ gì, cô ấy cũng không biết. Thậm chí khi anh không ăn, cô ấy còn tỏ ra không vui, còn gây khó dễ cho anh ấy."

Cha xứ đã hiểu ra, không kiềm chế được, đặt tay lên vui cô, dịu dàng an ủi: "Dĩ Ninh."

Khuôn mặt cô không chút biểu cảm, đây là biêu hiện của một người đã quá thất vọng về bản thân mình.

"Con có thể quay về được không?" Cô tự hỏi: "Con như vậy, sao đủ tư cách về bên anh ấy chứ?"

Cô cho bản thân mình thời gian một ngày, để có thể thuyết phục bản thân, nhưng lại phát hiện ra, hóa ra không hề có biện pháp nào.

Anh nói dối cô, anh thất hẹn trong ngày sinh nhật của cô, anh thậm chí còn ở bên người con gái khác. Nhưng, sau khi Kỷ Dĩ Ninh biết rõ toàn bộ chân tướng sự việc lại phát hiện ra, muốn đố kỵ, muốn ghen tuông cũng không có lý do, muốn tức giận cũng không có lý do. Khiêm Nhân nói đúng, đối với Đường Dịch, Giản Tiệp thực sự tốt hơn cô nhiều.

Kỷ Dĩ Ninh khom lưng xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt lặng lẽ luồn qua các ngón tay.

Việc khiến người ta tuyệt vọng nhất, đó là ngay cả bản thân mình cũng phủ định bản thân mình.

*****

Mặc dù rất đau lòng, không biết nên phải làm như thế nào, nhưng với bản tính của Kỷ Dĩ Ninh, cho dù có cho cô thêm 10 lá gan nữa, cô tuyệt đối cũng không dám qua đêm ở bên ngoài. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn sống theo nguyên tắc, hễ trời tối là đi về nhà, cho dù muộn đến mấy cũng vẫn phải về nhà.

Thực ra, Kỷ Dĩ Ninh nghĩ rất đơn giản, cô cho phép bản thân mình nghỉ một ngày, trốn chạy một ngày, trời tối rồi sẽ về nhà. Cô còn mang theo cả đồ trang điểm, đề phòng nhỡ khóc nhiều quá, mắt sưng mọng lên, khi về nhà sẽ bị Đường Dịch nhìn thấy, cô muốn dùng phấn nền hay thứ gì đó để trang điểm đôi chút, như vậy có thể che giấu được chăng?! Thậm chí khi xin phép ông chủ phòng tranh, cô còn cầu xin ông một điều, nếu người nhà có hỏi cô đi đâu, hy vọng ông chủ sẽ giúp cô chống chế một chút.

Người nhà mà cô nhắc đến, đương nhiên là Đường Dịch. Dĩ Ninh nghĩ một cách rất tốt đẹp, cô chỉ muốn cho bản thân mình được nghỉ một ngày mà thôi.

Điều mà Kỷ Dĩ Ninh không thể ngờ tới, cô rõ ràng đã đánh giá thấp sự mẫn cảm của Đường Dịch.

Quan sát là bản năng của Đường Dịch, dò đoán tâm lý của đối thủ thông qua chi tiết nhỏ trong lời nói và hành động, từ đó đưa ra quyết sách lại càng là sở trường của vị thiếu gia Đường Dịch yên thân lập nghiệm này. Vậy là ngày hôm đó, Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn không biết rằng, cô chẳng qua chỉ nói dối một câu, đã chọc giận Đường Dịch, thiên hạ sắp đại loạn rồi.

Trên thực tế, khi Kỷ Dĩ Ninh vừa bắt xe đi ra ngoại ô chưa lâu, Đường Dịch đã phát hiện ra có điều bất ổn.

Nguyên nhân của sự bất ổn chỉ là một mùi hương không nên xuất hiện.

Sau khi Đường Dịch và Giản Tiệp nói chuyện, đợi Thiệu Kỳ Hiên khám tổng thể cho cô ấy xong, sau khi xếp đặt mọi thứ, Đường Dịch rời khỏi bệnh viện.

Khi đi đến cuối hành lang đợi thang máy, Đường Dịch bỗng thấy có gì đó không ổn. Sau mấy phút định thần, mặt anh không chút biểu hiện, rảo từng bước chân, đi về phía thùng rác cạnh thang máy, không nói gì, cứ chăm chú nhìn nó một cách đầy khó hiểu.

"Cậu nhìn thùng rác làm gì vậy hả?" Thiệu Kỳ Hiên toát mồ hôi: "Sợi dây thần kinh nào của cậu lại không ổn à?"

Từ nhỏ tới lớn, Kỳ Hiên đã nhiều lần chứng kiến bộ dạng biến thái, kỳ quặc của Đường Dịch, thang máy tới rồi mà anh cũng không bước vào. Thiệu Kỳ Hiên muốn kéo anh vào trong thang máy, nhưng chỉ nghe thấy Đường Dịch hỏi một câu khó hiểu: "Trong này có cái gì vậy?"

"Rác chứ gì nữa." Câu hỏi kỳ quặc gì vậy. Trong thùng rác, ngoài rác ra thì còn có thể có thứ gì khác được nữa chứ?

Vốn nghĩ rằng thoả mãn được sự hiếu kỳ của vị thiếu gia này là có thể kéo anh cùng vào thang máy, nhưng không ngờ Đường Dịch bỗng nhiên buông một câu: "Mở nó ra."

"......."

Anh bạn họ Thiệu trở nên ỉu xìu, thầm mắng Đường Dịch quả đúng là đồ biến thái, sáng sớm đã không cho thùng rác nhà người ta được yên.

Những những người trong nhà Đường Dịch lại không nghĩ như vậy, hiệu ứng thần tượng của Đường Dịch trong gia tộc quả thực quá lớn, cho dù anh nói gì, đám thuộc hạ đều cảm thấy vô cùng hợp lý. Đồng chí Tiểu Miêu từng lén lút bình luận, Đường Dịch là một đại S, đào tạo ra một đám đại M.....

Vậy là đám thuộc hạ loáng một cái đã mở tung thùng rác ra.

Thiệu Kỳ HIên có chút đau lòng, thùng rác cũng là một tài sản cố định trong bệnh viện của anh, phải bỏ tiền ra mua đấy chứ! Có hiểu không? Phải bỏ tiền ra mua đây!

"Cậu!.... ."

Thiệu Kỳ hiên vừa định mắng anh là đồ thần kinh, quay người lại liền nhìn thấy Đường Dịch sa sầm nét mặt, cả người anh vô cùng yên lặng, Thiệu Kỳ Hiên sững sờ đến nỗi ngậm chặt miệng lại.

Đường Dịch rút điện thoại ra, ấn ngay vào nút gọi nhanh, quả nhiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nhân viên tổng đài: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Sắc mặt Đường Dịch càng sa sầm, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Kỷ Dĩ Ninh chưa bao giờ tắt điện thoại, chưa bao giờ.

Đường Dịch gọi một số điện thoại khác, đầu dây kia lập tức vang lên tiếng trả lời: "Xin chào, phòng tranh Timecity xin nghe."

"Tôi tìm Kỷ Dĩ Ninh."

"Xin lỗi, hiện nay cô Kỷ không có trong phòng tranh, hôm nay cô ấy ra ngoài với ông chủ rồi."

Đường Dịch dập điện thoại "rầm" một cái, cả người anh trở nên vô cùng trầm lặng.

"Khiêm Nhân!"

"Vâng, Dịch thiếu gia?"

"Mau truyền lệnh, tôi cần tìm một người."

Khiêm Nhân giật mình: "Ai?" Đường Dịch huy động thế lực của nhà họ Đường, điểm mặt gọi tên để tìm một người, chắc chắn là tương đối nghiêm trọng rồi.

Đôi môi mỏng khẽ động đậy, giọng nói của Đường Dịch rất căng thẳng, rất lạnh lùng, nói ra một cái tên.

"Kỷ Dĩ Ninh, tìm cô ấy về cho tôi."

"....."

Ai nấy đều sững sờ.

Thiệu Kỳ Hiên tròn xoe mắt: "Dĩ Ninh làm sao? "

"Sáng sớm hôm nay cô ấy đã đến đây."

"Hả!" Kỳ Hiên kinh ngạc: "Sao cậu biết?"

Đường Dịch hất cằm về phía cái thùng rác vừa bị xới tung: "Trong đó có bữa sáng cô ấy vứt lại. Tôi dị ứng với mấy thứ đó, cô ấy lại suốt ngày làm món này ở nhà, do vậy, tôi tương đối mẫn cảm với loại mùi này."

"....."

Thiệu Kỳ Hiên cảm thấy người đàn ông này quả là siêu nhân.....

"Vậy bây giờ, Dĩ Ninh, cô ấy....." Nhìn thấy Đường Dịch và Giản Tiệp ở bên nhau, cô ấy có phải chịu một cú sốc không?

"Cô ấy biến mất rồi."

"Hả?!"

Cả người Đường Dịch như đang đóng băng, mắt anh tối sầm, sâu tới mức không dò đoán được.

"Dĩ Ninh biến mất rồi." Đường Dịch nhắc lại: "Nếu tôi đoán không nhầm, cô ấy không những nói dối tôi, mà còn nhờ người khác nói dối hộ nữa."

Vậy là ngày hôm đó, phòng tranh vốn rất quy phạm đó đã gặp tai họa.

Còn chưa tới buổi trưa, cánh cổng lớn của Bảo tàng Mỹ thuật bị người ta xô mạnh, hai hàng thuộc hạ trong trang phục màu đen với khí thế trấn áp xông vào, một đám người mặc âu phục màu đen, ai ai cũng đằng đằng sát khí, nhìn một cái đã biết không phải là công dân lương thiện.

Khách tham quan dáo dác nhìn nhau, họ đang..... đóng phim ư?

Nhân viên lễ tân vội chạy đến ngăn lại: "Xin hỏi các anh là......? "

"Không muốn mang họa vào thân thì im miệng lại."

Khiêm Nhân không nói không rằng, làm một động tác ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau: "Lục soát! "

Một giây sau, tất cả khách tham quan đều bị dồn cả ra bên ngoài, mấy nhân viên bị giữ lại đều sợ đến nỗi nói không thành câu. Nghe thấy náo loạn, ông chủ cuối cùng cũng bước ra.

"Xin hỏi các anh là.... ? "

"Tôi đến tìm một người."

Vừa nghe tiếng hỏi, một người đàn ông tuấn tú lạ thường từ phía sau bước lên.

Dù là một ông chủ đã từng trải sự đời, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy người đàn ông này, cũng không thể không thừa nhận: Người đàn ông trên thế gian này đã được ông trời chiếu cố, chỉ dựa vào sắc thái đã có thể khiến người ta rung động.

Ông nhìn người đàn ông đang bước tới, cảm thấy toàn bộ con người anh ta như một bóng đen lớn, rất bạc tình, mang theo tà khí, khí chất không rõ ràng, nghiêng nhiều về sát khí. Nếu anh ta ra tay, chắc hẳn máu nóng đã tuôn chảy.

Người đàn ông đứng lại, trầm trầm cất giọng: "Ông chủ, tôi cho ông 5', hãy giao Kỷ Dĩ Ninh ra đây."

"Dĩ Ninh? "

Ông chủ bảo tàng kinh ngạc: "Hôm nay cô ấy đi...."

"Xin lỗi, ông chủ, tôi xin nhắc để ông biết, con người tôi không thích người khác nói dối trước mặt mình đâu."Người đàn ông nhướng mày, sắc thái lạnh lùng: "Vì vậy, khi ông trả lời câu hỏi của tôi, tốt nhất hãy suy nghĩ thật kỹ."

"....."

Ông chủ bảo tàng lập tức im bặt.

Năm chữ để hình dung về người đàn ông này: "tuyệt đối không lương thiện."

Ông chỉ còn cách nói ra sự thật.

"Xin lỗi, tôi không biết."Ông chủ bảo tàng nói với anh: "Sáng sớm hôm nay cô ấy xin nghỉ, tôi không hỏi lý do vì đó là quyền riêng tư của cô ấy, vì vậy tôi không biết cô ấy đi đâu."

Ông chủ bảo tàng không hề nói dối, sắc mặt và thái độ của ông khẳng định điều đó.

Nhưng đáp án "không biết "mà ông vừa đưa ra càng khiến Đường Dịch nổi cơn thịnh nộ.

Không thể ngờ rằng Đường Dịch lại có một ngày như hôm nay, chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, đã hoàn toàn mất dấu tích của cô.

Anh nhớ lại buổi tối hôm đó, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, khi cô với tay chỉnh lại áo sơmi cho anh, anh cúi nhìn ánh trăng vương đầy trên đôi vai mỏng manh, gầy guộc của cô.

Đêm ấy, cô cứ đứng vậy nhìn theo bóng anh khuất dần, tâm trạng nặng nề, nhưng không nói một lời.

Anh không biết sáng sớm hôm đó, ở bên ngoài phòng bệnh, cô đã nhìn thấy bao nhiều, đã nghe được bao nhiều, anh càng không biết cô đã nghĩ gì. Trước mắt Đường Dịch bỗng hiện lên một cảnh tượng, từ từ như một thước phim quay chậm: cô đứng bên ngoài cửa, dựa lưng vào góc tường, lắng nghe anh và Giản Tiệp nói chuyện, nghe xong, cô cắn chặt đôi môi, quay người bỏ món điểm tiêm vào thùng rác rồi bỏ đi.

Phản ứng như vậy, chắc chắn là phong cách của Kỷ Dĩ Ninh. Anh không nói, tôi sẽ không hỏi, anh muốn đi, tôi cũng quyết không níu kéo, chỉ là không biết khi anh quay về, liệu có còn thấy một người như tôi mỉm cười ra đón hay không.

Cách thức suy nghĩ cực đoan và tuyệt vọng này của Kỷ Dĩ Ninh khiến Đường Dịch nổi cơn thịnh nộ.

Đường Dịch trầm giọng hét lên một tiếng: "Khiêm Nhân! "

"Vâng, Dịch thiếu gia! "

Đường Dịch siết chặt hai bàn tay, một cảm giác nhói đau khiến anh không thể tự khống chế được bản thân mình, đôi môi mỏng khẽ động đậy, một mệnh lệnh tàn khốc được đưa ra: "Đập tan chỗ này! "

Con người Đường Dịch tuy nắm quyền thế trong tay nhưng bình thường anh không quá nghiêm túc, luôn có bộ dạng uể oải, u ám, nhu mì, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Nhưng người đàn ông một khi đã muốn làm, tuyệt đối sẽ không nói chơi. Như lúc này đây, anh nói muốn đập tan nơi này là trong lòng anh thật sự nhẫn tâm san phẳng nơi đây. Đám thuộc hạ nhà họ Đường lĩnh hội chỉ thị của anh, mệnh lệnh vừa được đưa ra, đám thuộc hạ lập tức ra tay, không chần chừ một giây.

Ông chủ bảo tàng hốt hoảng: "Ôi, ôi, các anh....."

Khiêm Nhân đưa tay bịt miệng, giữ chặt ông lại, không một lời giải thích, giao lại ông chủ bảo tàng cho đám thuộc hạ, ra hiệu đưa ông ra ngoài. Đường Dịch đang nổi giận, ai cũng biết nếu chọc giận anh ấy lúc này, hậu quả sẽ như thế nào.

Khi ông chủ bảo tàng bị ép ra bên ngoài, cánh cửa lớn bỗng nhiên bật mở, một người đàn ông rảo bước vào: "Đợi một chút! "

Người mới đến bước tới với sắc mặt lo lắng, đến trước mặt Đường Dịch, đối diện với anh, biểu hiện có chút bất đắc dĩ, có chút phức tạp.

"Anh không thể làm như vậy."

Người dám ngăn cản Đường Dịch lúc này là Đường Kình, đương nhiên cũng chỉ có một mình Đường Kình.

Ngày hôm nay, Đường Dịch đã gần như bị lửa giận thiêu rụi, Đường Kình giờ đây bõng nhiên lại xuất hiện, công khai phản đối anh, càng khiến anh nổi cơn thịnh nộ. Nở một nụ cười không chút tình cảm, giọng điệu sắc lạnh của Đường Dịch vang lên: "Tôi làm gì đâu đến lượt cậu phản đối chứ? "

Không thể không nói, sự tu dưỡng và tố chất của Đường Kình quả là hơn người, trước thái độ bất cần của Đường Dịch, Đường Kình không hề tỏ chút cáu giận. Anh chăm chú nhìn Đường Dịch một phút, sao đó chẫm rãi nói.

"Dĩ Ninh biến mất, em cũng có phần trách nhiệm, vì vậy, nếu anh giận dữ, cứ trút giận vào em là được rồi."Đường Kình rút ra hai chùm chìa khá, đưa ra trước mặt Đường Dịch: "Công ty của em, hoặc nhà của em, anh có hứng thú thì cứ đập phá, tùy anh, em không có ý kiến."

Đường Dịch không nhận chìa khóa trong tay anh, lạnh lùng nhìn anh, châm chọc nói, giọng điệu rất lạnh lùng.

"Cậu cho rằng tôi không dám ư? "

"Có gì mà Đường Dịch anh không dám chứ? "Đường Kình khẽ nhếc mép, dáng vẻ ôn hòa: "Sống với anh 20 năm rồi, em rất hiểu anh là người như thế nào. Trêu người anh ư? Đường Kình em đâu có hứng thú với mấy việc ngu ngốc đó."

Đường Kình cũng không muốn quan tâm xem anh trai mình đang nghĩ gì, nhét chìa khóa và túi anh, nói: "Tâm trạng anh lúc này em rất hiểu, anh muốn làm gì em không quan tâm. Nhưng em chỉ muốn nói với anh, anh không thể động vào Bảo tàng mỹ thuật này được. Nếu hôm nay anh đập phá nơi này, sau này Dĩ Ninh quay về, anh bảo cô ấy sẽ phải sống như thế nào? "

Một từ "Dĩ Ninh "đã nắm được điểm yếu của Đường Dịch.

Đường Dịch không nói nữa.

Đám thuộc hạ bên dưới ai nấy đều co rúm lại, không dám lên tiếng, ngay cả Khiêm Nhân cũng không dám tiến lên hỏi.

Chỉ mình Đường Kình biết phải làm như thế nào. Đường Kình quay người, hạ giọng dặn dò Khiêm Nhân vài câu, chỉ thị bọn họ bỏ qua chỗ này. Anh biết Đường Dịch đã mềm lòng rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.

Khiêm Nhân gật đầu, nhận lệnh đi ra.

Đường Kình quả là người đàn ông biết cư xử, vội vàng tới trước mặt ông chủ bảo tàng, cúi đầu xin lỗi: "Rất xin lỗi, đã làm phiền ông rồi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi ông, anh ấy không có ác ý."

Vừa nghe thấy câu nói này, ông chủ bảo tàng của chúng ta đã không còn hoảng sợ mà là kinh sợ.

"Không có ác ý ư? "

Ông chủ nhìn Đường Kình với vẻ mặt đầy kinh sợ, thầm nghĩ, người thanh niên trẻ này không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Người đàn ông kia ban nãy đòi san bằng chỗ này đấy thôi, vậy mà còn nói anh ta không có ác ý ư?

Đường Kình gật đầu: "Tin tôi đi, thực sự anh ấy không có ác ý gì đâu."Rồi anh hạ giọng, khẽ khàng nói: "Nếu ban nãy anh ấy thực sự có ác ý, thì bây giờ, nơi đây đã máu chảy thành sông rồi."

Ông chủ bảo tàng: "......."

Đường Kình quả không hổ danh là cao thủ chuyên giải quyết việc đối ngoại, biết cách lấy nhu thắng cương, cân bằng lực lượng, biện pháp ổn thỏa, hai bên đều có lợi.

Ông chủ bảo tàng chỉ thấy người đàn ông trẻ trước mặt tỏ rõ thái độ hòa nhà, bình thản rút từ trong túi ra một tấm séc và một cây bút, viết lên tấm séc một con số, sau đó ký tên lên tấm séc. Nét chứ giống như tên của anh, cứng cáp linh hoạt, ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Đường Kình đưa tấm séc cho ông chủ bảo tàng.

"Một chút tấm lòng, mong ông nhận cho, coi như tiền bồi thường cho những chuyện xảy ra ngày hôm nay."

Nhìn một dãy các con số dài, ông chủ bảo tàng khẽ rùng mình, lắc đầu từ chối theo bản năng: "Không cần đâu....."Đám người này hẳn không phải loại người lương thiện, đùa giỡn ông còn không dám, nếu lấy tiền thì quả là ông đã chán sống rồi....

Đường Kình mỉm cười, rõ ràng là không tiếp nhận sự từ chối của ông. Cung kính đặt tấm séc vào tay ông chủ bảo tàng, nói rõ ý định trong lòng: "Tôi còn có một chuyện, muốn bàn bạc với ông một chút."

"Chuyện gì? "

"Những gì xảy ra ngày hôm nay, mong ông giữ kín với Kỷ Dĩ Ninh, sau này cô ấy sẽ còn tiếp tục làm việc ở đây, vì vậy, tôi không hy vọng vì chuyện này mà cô ấy sẽ gặp rắc rối."

"À....."

Ông chủ bảo tàng đã hiểu ra, đang định nói "được thôi ", không ngờ, Đường Kình đã chậm rãi nói tiếp một câu: "Nếu ông không làm được như vậy....."

"...."

Ngữ khí này, thái độ này, người đàn ông này đâu phải đang thương lượng với ông chứ, rõ ràng đang uy hiếp mà.

Huyết áp của ông chủ bảo tàng đột ngột tăng vọt, ông yếu ới tiếp lời: "Nếu tôi không làm được như vậy, anh sẽ san bằng chỗ này chứ gì? "

Đường Kình lập tức bật cười.

"Ông yên tâm, những chuyện đó, tôi sẽ không làm. Có điều... "Anh nói với vẻ rất thành khẩn: "Để tạo ra một tranh chấp kinh tế nào đó khiến bảo tàng này phá sản, chuyện này đối với tôi lại không hề khó khăn."

"....."

Người đàn ông này rõ ràng cũng không phải là giống tốt đẹp gì, ông chủ bảo tàng rất rầu rĩ.

*****

Đúng vào lúc Đường Kình đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, định quay người khuyên Đường Dịch ra về, một bóng người bỗng nhiên lao và từ ngoài cổng.

Nhận ra người vừa bước vào, trái tim Đường Kình bỗng trĩu nặng.

Là Tô Tiểu Miêu, cô ấy quả nhiên không thể an phận.

Ban này Thiệu Kỳ Hiên hớt hải lao tới nhà anh hét toáng lên rằng Dĩ Ninh mất tích rồi, Tiểu Miêu lập tức nhảy dựng lên, Đường Kình nhanh tay túm được người cô ấy, nhốt vào phòng, không cho đi theo. Nhưng không ngờ, bản lĩnh của cô nàng này ngày càng lớn, chỉ trong vòng một thơi gian ngắn đã tới được đây rồi.

Đám thuộc hạ ngoài cửa nhận ra là vợ của nhị thiếu gia, đương nhiên không dám ngăn cản, vậy là Tô Tiểu Miêu cứ thế đường hoàng xông thẳng vào.

Vừa thấy cô xông thẳng vào, Đường Kình đã có cảm giác không ổn: "Hỏng bét rồi."

Đường Kình chưa kịp kéo cô ấy lại, Tiểu Miêu đã nhanh miệng hét toáng lên: "Dĩ Ninh mất tích rồi ư? Liệu có phải bị người ta bắt cóc không? "

Huyết áp khó khăn lắm mới hạ xuống được của Đường Kình bị câu nói đó của cô làm cho vọt lên mức cao nhất trong lịch sử, Đường Kình còn chưa kịp phản ứng, Đường Dịch đã túm chặt lấy cánh tay phải của Tô Tiểu Miêu, siết mạnh, dường như muốn bẻ gãy cổ tay của cô.

"Câu cô vừa nói, nhắc lại một lần nữa."

Lần đầu tiên thấy Đường Dịch phản ứng như vậy, cảm giác đau đớn khiến Tiểu Miêu cảm giác như mình đã bị anh cắt hết mạch máu, cô thấy sắc máu nơi cổ tay mình đang dần dần tan biến, đau đến nỗi chỉ có thể cảm thấy tê cứng.

Tô Tiểu Miêu ngậm chặt miệng lại, không dám nói một câu. Đường Dịch không phải là Đường Kình, cô có thể tỏ vẻ đanh đá trước mặt Đường Kình, dù sao Đường Kình vẫn luôn nhường nhịn cô, nhưng Đường Dịch thì không, anh ấy đã nói là muốn cô chết thì thật sự thấy cô chết anh ấy mới chịu buông tay.

Tô Tiểu Miêu là một người nhanh trí, cô mau chóng biết mình đã giẫm phải điểm yếu nào đó của Đường Dịch.

Anh ấy đang lo sợ.

Người đàn ông này đang hoảng sợ.

Anh sớm đã nhìn thấu tất cả, biết rõ với thế lực của nhà họ Đường, muốn tìm một người, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được, nhưng điều khiến người đàn ông này lo sợ nhất là anh không kịp tìm thấy cô.

Nếu Kỷ Dĩ Ninh rơi vào tay băng đảng khác, với mối quan hệ giữa cô và anh, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Đường, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Năm xưa, mẹ anh cũng từng gặp phải một kết cục thê thảm, chính là một bài học lớn.

Giết một người, chỉ cần một giây, giày vò một người, lại từng giây từng phút.

Đường Dịch đã che chở, bảo vệ Kỷ Dĩ Ninh suốt hai năm, từng ly từng tý, dồn toàn bộ tâm trí tình cảm, không nỡ để cô nhuốm một chút hoen ố, nếu cuối cùng chỉ vì lần này, chỉ vì một lần sơ suất này của anh mà khiến cô phải chịu nhưng đớn đau giày vò đó, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể chịu đựng nổi.

"Cô vừa nói, có thể cô ấy bị bắc cóc, đúng không? "

Tiểu Miêu lắc đầu quầy quậy.

Hình ảnh của Đường Dịch trước mặt khiến cô hiểu ra, nếu mất đi Kỷ Dĩ Ninh, Đường Dịch sau này sẽ thật sự biến thành một loại động vật khác.

Cổ tay mỏng manh bị anh siết chặt, Tiểu Miêu đau đến mức thắt ruột, nhưng Tô Tiểu Miêu không phải kẻ ngốc lúc này nếu cô không hiểu biết, nhất định sẽ chết chắc.

Khi Tiểu Miêu quay cổ lại, Đường Kình đã không thể chịu đựng thêm nữa.

Đường Kình tiến đến, túm lấy cánh tay của Đường Dịch, sắc mặt tối sầm: "Buông tay ra! "

Đường Dịch vờ như không nghe thấy.

"Tôi bảo anh buông tay cô ấy ra, tôi không đùa với anh đâu."Thái độ của Đường Kình trong chốc lát cũng rất kiên quyết: "Đường Dịch, anh biết sức chịu đựng của tôi đến đâu rồi."

Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể nhường nhịn, duy chỉ liên quan tới Tô Tiểu Miêu là không được.

Khiêm Nhân đứng bên chứng kiến tất cả, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khẽ kêu lên một tiếng: "Dịch thiếu gia! "

Nếu hai vị thiếu gia này đánh lộn, Khiêm Nhân thật không biết nên về phe ai, tất cả mọi người trong nhà họ Đường cũng không biết nên về phe ai.

Dường như có chút tỉnh táo hơn, Đường Dịch lạnh lùng nhìn Đường Kình, không chút biểu cảm, hất tay Tiểu Miêu ra.

Tiểu Miêu ngã vào lòng Đường Kình, chỉ dám mở hé đôi mắt sợ sệt, chốc chốc lại liếc nhìn Đường Dịch.

Đường Kình ôm lấy cô, bước sang bên cạnh. Sau khi đặt cô ngồi ngay ngắn lên một chiếc bàn, Đường Kình cúi người nhìn thẳng vào cô, cầm cổ tay vừa bị Đường Dịch siết chặt lên, giúp cô xoa bóp.

"Có đau không? "

"Không đau! Thật đấy! "

Đùa à, lúc này mà kêu đau, cô chẳng phải sẽ trở thành mối họa hồng nhan làm rạn nứt tình cảm của anh em nhà họ sao?! Tiểu Miêu chắc chắn không bao giờ làm những việc ngốc nghếch như vậy.

Đường Kinh không hỏi nữa, Đường Dịch từng học nhu đạo, sức mạnh của bàn tay ấy như thế nào, anh biết rõ hơn ai hết, ban nãy nếu anh ta nhẫn tâm hơn một chút, cánh tay này của Tiểu Miêu coi như đã bị tàn phế rồi.

Đường Kình thận trọng xoa bóp vết bầm tím, an ủi cô.

Tiểu Miêu đưa tay lên chống cằm: "Ờ, em đang nghĩ, Kỷ Dĩ Ninh có thể đi đâu được nhỉ? "

Đường Kình xoa đầu cô: "Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều đã đi tìm rồi, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được thôi."

Tiểu MIêu nhanh nhảu: "Tìm kiểu mò kim đấy bể như vậy thì ngốc quá đi mất."

Đường Kình vội bịt miệng cô lại. Dám nói Đường Dịch ngốc nghếch, cô ấy hẳn là chán sống rồi.

Cũng không nghĩ xem Đường Dịch đang trong trạng thái tâm lý như thế nào, dù thông mình hơn nữa cũng khó lòng bình tĩnh, suy xét được.

Tiểu Miêu khẽ rên rỉ: "Ngốc thật đấy."Tô Tiểu Miêu cô trước giờ chưa từng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy.

Đường Kình nhướng mày: "Vậy em nói xem phải tìm như thế nào? "

Tiểu Miêu nghiêng đầu, đảo mắt.

"Ngày trước khi còn ở cô nhi viện, em từng thấy một số bạn cũng giống Kỷ Dĩ Ninh, khi buồn, khi giận đều không gây chuyện đánh nhau với người khác để trút giận, chỉ trốn vào một góc nào đó thôi."

"...."

Đường Kình cảm thấy bản thân mình như vừa bị giội một gáo nước lạnh. Này này, tiểu thư, người bình thường cũng không tìm người khác gây chuyện đánh nhau để trút giận đâu, được không hả, em nghĩ rằng ai cũng giống em sao?!

Tiểu Miêu nghiêng đầu nói tiếp: "Những bạn nhỏ đó đều không thích trốn ở những nơi ồn ào đông đúc, họ thích những chỗ tĩnh lặng một chút, càng ít người càng tốt, tốt nhất là đến một nơi có thể thỏa mãn tín ngưỡng của họ."

"Tín ngưỡng ư? "

"Đúng vậy."Tiểu Miêu khẽ chớp chớp mắt: "Bọn em đều không có bố mẹ mà, vì vậy ai cũng tự tìm cho mình một tín ngưỡng nào đó có thể tin cậy được."

"Ý em muốn nói về phương diện nào? "

Tô Tiểu Miêu túm túm tóc: "Ôi chao, tín ngưỡng là tín ngưỡng mà, một thứ trừu tượng như vậy, có nói với anh cũng không thể nói rõ được."

Đường Kình nhất thời phân tâm: "Vậy tín ngưỡng của em hồi đó là gì?

"Mao chủ tịch! "

"...."

Rất tốt, rất vĩ đại..... quả nhiên là tầm hiểu biết rất cao....

Tiểu Miêu khua tay: "Vì vậy hồi đó, nếu em không vui, lại không thể tìm ai đó để đánh nhau, em sẽ đi đến những chỗ như nhà tưởng niệm Mao chủ tịch chẳng hạn, nhắc lại những câu nói của Chủ tịch, hét lên rằng tất cả bọn phản động đều là đám hổ giấy! "

"Được rồi, được rồi, quá khứ vĩ đại đó của em chúng ta sẽ nói chuyện sau."Trán Đường Kình nhễ nhại mồ hôi, kéo sự tập trung của cô lại: "Vậy theo em, một người như Kỷ Dĩ Ninh sẽ tin vào cái gì? "

"Kỷ Dĩ Ninh ư? "

Tiểu Miêu chống cằm suy tư.

Thật lòng mà nói, Tô Tiểu Miêu đôi khi vẫn cảm thấy Kỷ Dĩ Ninh không phải là người bình thường. Người suốt ngày đọc sách triết học đều không phải là người bình thường, đầu óc họ nhất định là rất biến thái.

Tiểu Miêu ấp a ấp úng thốt ra hai chữ: "Thượng đế? "

"Hả? "Đường Kình thừa nhận bản thân mình đã không theo kịp tư duy của cô gái này.

Tiểu Miêu bật dậy kêu lên: "Chị ấy tin vào Thượng đế! Chị ấy sính ngoại mà, chắc chắn sẽ tìm đến nhà thờ gặp Chúa Jesus, chắc chắn không tìm đến chùa bái Bồ Tát đâu.... ."

Màn đêm buông xuống.

Dĩ Ninh bước ra khỏi nhà thờ, ngước nhìn cảnh đêm vùng ngoại ô, thật rung động lòng người.

Tĩnh lặng như thiền tính tái hiện, sáng như cuộc sống hồi sinh, Kỷ Dĩ Ninh hít một hơi thật sâu, tự cảm thấy thế gian tươi đẹp, những tâm trạng không tốt vì tình cảm nam nữ quả thực là không đáng có.

Cha xứ đeo lên cổ cô một cây thánh giá, ông rất yêu quý cô gái thuần khiết này, khí chất điềm tĩnh, thậm chí có một góc khuất cảm xúc tĩnh lặng, như một bức rèm phủ xuống trong thư viện. Sẽ có những ngày nắng đầy cửa sổ phòng ngủ, cũng sẽ có bàn tay lạnh cóng không chơi nổi nước cờ tàn. Khi cùng trò chuyện với cô, cô còn có thể tinh nghịch dịu dàng đùa rằng: "Vô tửu vô thi tình tự, dục mai dục tuyết thiên thời."

"Con gái, thượng đế phù hộ cho con."

Ông khẽ ôm cô, thì thầm lời chúc phúc bên tai cô.

"Cảm ơn Cha."Kỷ Dĩ Ninh đưa tay ôm lấy cha xứ: "Con thấy khá hơn nhiều rồi."

Khi hai người còn đang đứng ôm chúc phúc và từ biệt bên ngoài nhà thờ, bỗng nhiên, một tiếng phanh xe đinh tai nhức óc từ xa vọng tới.

Mười mấy chiếc xe con mày đen đột nhiên xuất hiện, đèn pha sáng ngời, ánh sáng chói mặt trực tiếp chiếu thẳng về phía họ, khiến Kỷ Dĩ Ninh không thể mở mắt ra được.

Cha xứ vội đẩy Kỷ Dĩ Ninh đứng ra phía sau, lo sợ mà nghi hoặc.

Chiếc xe phanh gấp dừng lại, tất cả các cánh cửa xe đều đồng loạt mở tung, một nhóm người đàn ông được huấn luyện rất chuyên nghiệp bước xuống, tất cả đều mặc đồ đen, lao thẳng đến, không cho nói một lời giải thích, trói quặt tay đức Cha lại, lôi đi.

Cha xứ kêu lên: "Thượng đế làm chứng! Các anh không thể làm như vậy."

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại, vội vàng hét lên: "Này! Các người làm gì thế? "

Cô lập tức không thể kêu lên được nữa.

Bởi vì cô vừa nhìn thấy một người đàn ông vô cùng thân quen.

Đường Dịch bước xuống khỏi chiếc xe thể thao, đóng sầm cánh cửa xe lại.

Trong gió đêm, cả con người anh càng sắc sảo, càng lạnh lùng, mọi đường nét trên cơ thể từ trên xuống dưới đều cứng nhắc, không có lấy một chút dịu dàng. Anh bước về phía cô, từng bước, từng bước, mang theo một khí thế tàn sát, nhìn đến nỗi Kỷ Dĩ Ninh bỗng cảm thấy lo sợ một cách khó hiểu, trực giác muốn chạy trốn.

Anh bước tới với một tư thế quả quyết, cô không kìm nén được, cứ lùi lại phía sau từng bước, từng bước một, cuối cùng không còn đường lùi nữa, bị anh đưa tay ra túm lại, siết chặt cả người cô.

Anh siết chặt lấy cô, không chừa lại một chút khoảng trống nào, gắng hết sức ghì chặt cô vào lồng ngực của mình, như muốn bóp nát cô vậy.

Kỷ Dĩ Ninh bị anh làm cho nghẹt thở. Cô chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm eo cô của Đường Dịch giống như đã mất đi khả năng tự khống chế, cứ ghì thật sâu, dường như hận một nỗi không thể dấn sâu vào trong cơ thể cô được.

Anh có vẻ đang rất tức giận, không chịu nói một câu nào, cúi xuống khóa chặt đôi môi cô bằng một nụ hôn thật sâu, không chút dấu tích của sự dịu dàng, động tác rất bạo lực, khước từ sự phản kháng, ép buộc đến nỗi cô không có cách nào khác, chỉ còn cách đón nhận anh, cơ thể từ từ hướng lên, không thể không thuận theo anh. Cảm xúc sâu kín chỉ thuộc về vợ chồng giữa hai người bỗng chốc được khơi gợi, hơi thở của anh sớm đã loạn nhịp, cô cũng vậy.

"Anh làm em đau."Dĩ Ninh gắng hết sức để kiềm chế bản thân: "Đường Dịch, anh làm em đau."

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)