Vay nóng Homecredit

Truyện:Đen Ăn Đen - Chương 06

Đen Ăn Đen
Trọn bộ 54 chương
Chương 06
Trận chiến thứ sáu
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Nếu như nói, trong tiềm thức, Mạc Ninh cho đến nay vẫn muốn kiếm một người đàn ông lý tưởng cho mình, như vậy, cái ý nghĩ yêu đương đột nhiên bay đến này đúng là một ngòi nổ.

Bất động sản An Giai là một công ty gia đình của nhị công tử Phú gia, nhiều bản tin của "Nhà quan sát kinh tế" đều vì mục đích gây dựng sự nghiệp cho công ty này, bản thảo này ban đầu được viết bởi các đồng nghiệp ở ban bất động sản. Hiểu rõ bất động sản An Giai, Mạc Ninh phân công nhiệm vụ "Truyền đơn nam nữ" nhét truyền đơn với khẩu hiệu quảng cáo "Bất động sản An Giai, vì một ngôi nhà an toàn". Khách quan mà nói, Mạc Ninh thấy khẩu hiệu quảng cáo này nghe cũng không tệ lắm. Cô cũng không nghĩ nhiều cho đến vài hôm sau, với thân phận là người tiếp khách xuất hiện ở nơi có liên quan đến bàn rượu.

"Đến đây, ký giả Mạc, ly rượu này vì sự quen biết của chúng ta, không uống là không nể mặt." Mạc Ninh đang suy nghĩ làm thế nào để mượn cớ rời bữa tiệc, lại một ly rượu đầy được đưa đến chỗ cô.

Thở mạnh nhận lấy chiếc ly, Mạc Ninh hào phóng nói: "Cạn ly."

Trương Kiệt Chí ngồi cạnh Mạc Ninh, sau khi cô uống cạn chén kia, đột nhiên kề sát tai cô nói: "Đừng uống nữa."

Mạc Ninh nghiêng người, nhếch hàm lạnh lùng cười, dùng thanh âm không nhỏ nói: "Lời chê cười của Trương đại ký giả cũng không sai."

Lời này vừa nói ra, sự chú ý của mọi người đang ngồi liền chuyển qua trên người Trương Kiệt Chí, có người tò mò mà bỡn cợt hỏi: "Trương phóng viên không nên trọng sắc khinh bạn như vậy! Có gì chê cười sao không nói cho mọi người cùng nghe?"

Có người nói tiếp: "Không phải là thắt lưng nên màu gì chứ?"

Trương Kiệt Chí mặt lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt Mạc Ninh nhìn anh, bỗng thấy tâm tình thật tốt. Cô không phải hay nói đùa, Trương Kiệt Chí nói "Đừng uống nữa", những lời này với cô mà nói chính là cười khẩy, trận tiệc rượu này từ đầu đến cuối là do anh ta bày ra, cô không cần nghĩ cũng biết là anh ta ôm một đống nhỏ nhen trong bụng; Hoặc là hi vọng trên bàn rượu anh ta có thể sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là không cứu cô, chờ cô say tiếp tục làm loại người ra vẻ chăm sóc đưa cô về nhà. Dụng tâm của ạm ya lương thiện như thế, thật làm Mạc Ninh muốn cười.

Không khí trên bàn ngột ngạt, Mạc Ninh đột nhiên mất hết hứng thú, cô vẫy vẫn tay với một người phục vụ ở bên, dùng tiếng nói nhỏ nhất hỏi: "Phiền anh đưa tôi ra toilet."

Người phục vụ cung kính làm tư thế "Mời", Mạc Ninh đứng dậy đúng lúc, xách túi nói với mọi người: "Đi toilet, các vị cứ từ từ dùng."

Trương Kiệt Chí từ đầu đến cuối chẳng tỏ vẻ gì.

Ánh đèn rực rỡ, ban đêm, thành phố G ngợp trong vàng son, xen lẫn với hơi nóng đêm hè, đốt cháy trang phục đơn giản, Mạc Ninh không muốn dừng lại một giây nào, hai tay xoa xoa thái dương vừa đón xe ven đường, đúng lúc đó một chiếc xe từ xa đang lái đến chỗ cô, chiếc xe quen thuộc đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Tiếng đóng cửa xe của Trương Kiệt Chí rất vang, anh nhanh chóng đi đến, đã đứng trước mắt cô, cô ngửi thấy mùi rượu trên người mình nồng đậm, càng thêm khó chịu, cố gắng đứng vững, muốn nhìn xem Trương Kiệt Chí cuối cùng muốn làm gì, cứ như vậy, một đêm bình thường, Mạc Ninh đột nhiên phát hiện trước đây không lâu, cô cũng từng có một đêm tối với một người đàn ông khác, cũng dây dưa vì sự tình thế này.

"Lên xe." Trương Kiệt Chí trầm giọng nói trước mặt cô.

Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, lạnh lùng cười, nói: "Tôi tự đón xe về."

Trương Kiệt Chí nhíu mày: "Em cứ muốn đối nghịch với người yêu mình vậy sao?"

Mạc Ninh lắc đầu, xoay người rời đi. Trương Kiệt Chí muốn kéo tay cô, cuối cùng buông ra, theo sát nói: "Hãy nghe anh nói, chuyện lần này không phải anh..."

Mạc Ninh xua tay: "Từ lúc bắt đầu quen anh, anh đã luôn nói thế này rồi.... ông trời dù ngốc, cũng chưa đến mức thiểu não đâu."

Trương Kiệt Chí mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thay đổi cách nói: "Em nên biết anh muốn gì." Nói xong câu đó, anh kéo tay Mạc Ninh lại.

Cả người Mạc Ninh đều khó chịu, giờ phút này cô thầm nghĩ muốn trở lại nhà trọ tắm rửa một cái, sau đó đi ăn mặn, đánh răng, đi ngủ.

"Anh không cần phải mỗi lần đều nói cho có lệ như vậy, tôi nói rồi, tôi cũng nghĩ rồi, tôi sẽ chống lại hết sức mình. Tôi tự thấy mình không xứng với anh, hơn nữa, người tôi kết hôn sẽ là một người ưu tú. Mấy năm nay anh cũng không tìm bạn gái, tôi càng có lý do để tin, có lẽ anh muốn kết hôn ngay lập tức."

Trên đường lớn, từng chiếc từng chiếc xe gào thét lướt qua, chiếc xe hơi làm mất một tia kiên nhẫn cuối cùng của Mạc Ninh, trong nháy mắt kia, cô thấy trên màn hình LCD khổng lồ của cửa hàng đối diện đang phát một đoạn phỏng vấn, cái người được phỏng vấn kia rất giống Cố Chuẩn.

Ngay sau đó, mắt của cô liền dừng ở hình ảnh trên màn hình, không nhanh không chậm hỏi: "Đồng nghiệp Trương, báo cho anh một chuyện." Khi đó, không biết một trận gió từ đâu thổi đến, thổi đúng mái tóc của cô, ngăn môi lại, cô lấy tay hất ra sau, cô từ từ nói: "Tôi có bạn trai rồi, anh ấy." Một ngón tay ngọc chỉ vào màn hình trước cửa hàng, môi lại mở: "Cố Chuẩn."

Lúc này, Mạc Ninh quá đau đầu, suy nghĩ lộn xộn, không khống chế được hành vi, thế cho nên thật lâu thật lâu sau mỗi khi cố nhớ lại câu nói đầy tính chỉ đạo này, đều nhịn không được lắc đầu, đây chẳng phải chính là "rượu vào lời ra" trong truyền thuyết đấy ư?

Khi Tô Dã Nghị biết sụ kiện long trời này, hưng phấn giậm chân trong phòng, Mạc Ninh ôm đầu đau đớn, buồn ngủ nói với cô: "Cậu không sợ Dị Tự nghe thấy à?"

Tô Dã Nghị cười to: "Anh ấy tăng ca, gần đây luôn tăng ca." Ngay sau đó lại hỏi, "Họ Trương không bất tỉnh chứ?"

"Gần vậy."

"Bằng hiểu biết của mình với cậu......" Tô Dã Nghị đột nhiên dừng câu chuyện lại.

Mạc Ninh còn chờ câu dưới của Tô Dã Nghị, không ngờ nói được nửa câu đầu đã ngừng lại, cô mệt mỏi thúc dục nói: "Nói nhanh, mình còn đi ngủ, uống chín chén rượu trắng... Nửa cái mạng cũng mất rồi."

"Chắc chắn cậu có ý với Cố Chuẩn! Mình nói cho cậu biết, mình xem anh ấy nói chuyện, các thứ, ... Mình thấy anh ấy rất tốt trong một phạm vi nào đó! Mình mê nhất là loại đàn ông này!"

"Mình cũng mê." Mạc Ninh đột nhiên nói.

Tô Dã Nghị sốc vì những lời này của Mạc Ninh, mở to mắt xem có nhìn ra cái gì trên mặt cô hay không, nhưng lúc này Mạc Ninh đã mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Tô Dã Nghị chẳng tìm được dấu vết gì.

Câu thuận miệng này nhanh chóng dẫn đến sai lầm tiếp theo.

******

Tuần san kinh tế Mạc Ninh thực tập có cô hướng dẫn là Hứa Hoa, một người phụ nữ có chồng hay mách lẻo, khi Mạc Ninh vừa thực tập đã bị bộ dáng nghiêm trang của cô giáo uy hiếp, sau khi làm việc chung cô mới từ từ phát hiện suy nghĩ của cô ấy rất thoáng. Khi Hứa Hoa gọi điện cho Mạc Ninh là buổi chiều, thành phố G bão giật liên tục, bên ngoài cửa sổ lớn ở tòa soạn báo mây đen kịt trời.

Giọng nói của Hứa Hoa vẫn bình thường: "Đêm qua chủ nhiệm và Cố Chuẩn cùng dùng bữa."

Mạc Ninh đang cắn bút nghiên cứu mấy tiểu tiết vặt vãnh khác, hỏi qua loa: "Sau đó sao?"

"Cô cũng tham dự bữa cơm kia, cùng đi với cô và chủ nhiệm còn có Trương Kiệt Chí."

"Ừ."

Hứa Hoa tức giận: "Em không tò mò chút nào chuyện đã xảy ra trên bàn cơm à?"

Mạc Ninh còn đang so sanh biên độ tăng giá của các nhãn hiệu rượu quý I và quý II, suy nghĩ đã sớm bị lấp bởi các con số, thật ra không hề hứng thú với vấn đề của Hứa Hoa, tức thì nói: "Cô giáo yêu dấu à, mời cô nói thẳng vào trọng điểm đi."

Hứa Hoa thở dài, lắc đầu nói: "Hôm qua trong lúc ăn vô tình cô nhắc đến em, điều làm cô thấy kỳ lạ là, khi cô nhắc đến em, Trương Kiệt Chí lại bắt đầu không bình thường, cả tối như con nhím cô đơn, gặp người thì đâm, hơn nữa còn nhắm vào Cố Chuẩn... Đây không phải là hiện tượng gì tốt lành... Em biết đấy, cảm giác của cô rất chuẩn, cô bí mật khéo léo hỏi cậu ta, rồi cậu ta đã nói với cô..."

"Nói em và Cố Chuẩn hẹn hò?" Mạc Ninh tiếp nhận câu chuyện, mặt đầy vẻ phức tạp.

Hứa Hoa hét chói tai: "Thật sao?!!!"

"Giả."

....

Trời mưa to liên tục kéo dài đến cuối tuần, đến xế chiều thứ bảy, còn dữ dội hơn nhiều. Tin tức trên mạng đều là các tỉnh phía nam bị mưa lớn, là một người săn tin, Mạc Ninh nhìn mấy mẩu tin này, tránh không được tâm tư lo nước lo dân. Mấy ngày nay Tô Dã Nghị biến mất, hôm trước mới gửi cho cô một mẩu tin nhắn là đi công tác. Chu Nhất Nặc sau khi xuất ngoại cũng rất ít liên lạc với cô. Buổi chiều mưa to như vậy, Mạc Ninh di chuyển con chuột đi tới đi lui, trên mặt máy tính, nhìn những biểu tượng lòe lòe nháy sáng, đắm chìm thật lâu trong suy nghĩ.

Chính cái tình cảnh không bình thường này làm Mạc Ninh đột nhiên nghĩ đến, cô cần một người mà ngay lập tức có thể xuất hiện trong tầm nhìn của cô, loại cảm xúc cô đơn này, thật đáng sợ. Ít nhất, nó có thể làm cho người ta bớt vô vị và dù có cảm thấy sợ hãi cũng không ngán.

Chủ nhật, mưa to biến thành mưa phùn. Mạc Ninh có kế hoạch không mang dù ra ngoài, mặc chiếc áo T-shirt đơn giản và áo khoác ngoài. Thật tình thì cô rất thích dáng vẻ của mình bây giờ. Chỉ có điều, ở thành phố xa lạ này vài năm, cô dường như đã có thói quen tự ngụy trang, phảng phất như có những thứ đó, có thể tránh khỏi nhiều thương tổn và rắc rối.

Vừa xuống xe taxi, Mạc Ninh đứng ở cầu vượt, đi qua dòng xe đang chạy và màn mưa rất mỏng, thấy nhà sách "Thú vui" đã mở cửa. Cầu nguyện, cô nghe thấy tiếng tim đập của chính bản thân. Đứng tại chỗ, cô cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, tinh thần phấn chấn, bỗng nhiên phát hiện thì ra mình vẫn có thể là một cô gái trẻ.

Trong "Thú vui" là ngọn đèn ấm áp, chiếu lên những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt hòa ái dễ gần của Cố Khải Nguyên, ông dùng quầy hàng làm bàn đọc sách, bày bừa bãi các bộ sách, thật dày bàn ghi chép và chú thích trên các trang giấy. Mạc Ninh vuốt vuốt tóc, mỉm cười nói: "Chào buổi chiều, Cố tiên sinh."

Cố Khải Nguyên nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu lên, bộ dáng không hề bị làm phiền: "Xin chào, mấy ngày nay cháu không tới, bận nhiều việc à?"

"Vâng, thời gian trước đang theo một chuyên đề."

Cố Khải Nguyên sinh nghe vậy gật gật đầu: "Hôm nay trời mưa, người đến rất ít, không cần đứng đọc sách."

"Cám ơn."

Tươi cười một lần nữa, tầm mắt Mạc Ninh di chuyển đến hàng ghế sô pha thường có người ngồi, nay vắng bóng. Giây tiếp theo, cô có chút kỳ quái mất mát. Quay đầu lại, cô hỏi thẳng: "Cố lão tiên sinh, con bác gần đây không đến?"

"Ừ, gần đây nó bận nhiều việc quá."

"Hay là công tác?"

"Bác hi vọng khác cơ. Sự thật là, đứa con bác là người hoàn toàn không thú vị, ngoài công việc, nó biết làm rất ít thứ." Cố Khải Nguyên lắc đầu nói.

"Chẳng lẽ anh ấy không yêu thích gì khác sao?" Nếu thực không có, cô cũng sẽ cảm thấy tiếc hận.

Cố Khải Nguyên lâm vào suy tư, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bác nghĩ, bác phải tự trách mình, với con bác, ngoài việc nó độc thân sống bên ngoài, những thứ khác đều không biết."

Mạc Ninh thông cảm cười cười, lại nghĩ ngay cả mình khi bắt đầu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng nhận được sự quan tâm của cha, bỗng nhiên có chút đồng cảm với Cố Chuẩn.

"Đúng rồi, cháu Mạc, cháu cũng độc thân à?"

Mạc Ninh kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Cố Khải Nguyên lại hỏi cô vấn đề như vậy, nhưng cô vẫn thẳng thắn trả lời: "Độc thân đã nhiều năm."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)