← Ch.031 | Ch.033 → |
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Chương trình lính cứu hỏa thành công được đón nhận, làm cho người của đài Kênh 8 nhìn thấy năng lực của Nhan Khê, chương trình 《Người giao hàng》 lần này một lần nữa thu hút sự chú ý và thảo luận của cư dân mạng, đồng thời Nhan Khê có vị trí đứng trên sân khấu cũng như trong tổ tiết mục.
Ngay cả Trương Hạo có thâm niên nhất đài Kênh 8, trước khi phát sóng trực tiếp 《Tin tức buổi trưa 》 vào ngày hôm sau, cũng hướng Nhan Khê chúc mừng.
Bối cảnh của Nhan Khê, chỉ có thể khiến mọi người khách khí với cô một chút, chỉ có thực lực mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục. Nhan Khê thuyết phục Trần Bội thiết kế mấy tập chương trình, tất cả đều thành công, điều này nói lên điều gì?
Chứng tỏ cô ấy có ánh mắt rất nhạy bén, cũng nắm bắt được xu hướng của giới trẻ hiện tại, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng sau mạnh hơn sóng trước, sóng trước chỉ có thể nhìn sóng sau.
"Đây đều là công lao của mọi người." Nhan Khê lật xem tư liệu, nói với Trương Hạo, "Vừa vặn đúng khẩu vị của cư dân mạng mà thôi."
Trương Hạo cười không nói gì, nhưng đối với Nhan Khê lại càng xem trọng không ít. Bình tĩnh lại, không vì một chút thành tích mà quên hết tất cả, nhất định có thể đi xa hơn.
Phát sóng tin tức xong, buổi chiều Nhan Khê không có kế hoạch ra ngoại cảnh, cho nên ngồi xổm ở trong phòng làm việc của mình lướt Weibo, sửa sang lại các tư liệu, thuận tiện thương tiếc chậu xương rồng cô nuôi chết.
"Chị Nhan.", Tiểu Dương thấy Nhan Khê cầm chậu nhỏ đi ra, lại nhìn bên trong cây đã bị úa vàng thối rữa, "Đây đã là chậu thứ mấy rồi, nếu không chị mua cây tiên nhân cầu chăm sóc đi, loại xương rồng này chịu được môi trường khắc nghiệt khá tốt."
Đem bùn đất cùng xương rồng đã chết đổ vào trong chậu cây xanh xuống đất, Nhan Khê sờ sờ cây tử đàn lá đỏ sinh trưởng tốt, chụp ảnh cây xương rồng lại, "Lạc hồng không phải là vật vô tình, hóa thành bùn đất mùa xuân có thể thấy hoa nở, tiểu xương rồng, chị chôn em ở chỗ này."
"Hi vọng kiếp sau em đừng rơi vào tay chị Nhan nữa, nếu không em sẽ không sống nổi quá hai tuần" Tiểu Dương nghiêng đầu trêu chọc nói, "Chị Nhan, cây diệp tử đàn này có thể lớn lên tốt như vậy, có một nửa công lao đều ở trên người chị."
Nhan Khê ôm chậu cây nhỏ trống rỗng, cảm thấy nụ cười trên mặt Tiểu Dương hôm nay đặc biệt đáng ghét, "Dù sao người hoàn mỹ đến đâu cũng phải có chút khuyết điểm mới có thêm điểm đáng yêu, khuyết điểm của chị đại khái chính là nuôi xương rồng không sống nổi đi."
"Em nghĩ nhiều rồi, cho em nuôi những bông hoa khác, em cũng sẽ nuôi sống không được bọn chúng." Triệu Bằng ngồi trên ghế chơi điện thoại di động lắc đầu lắc đầu nói, "Xin hãy rửa tay gác kiếm, Nhan thí chủ, đã đến lúc cô nên buông tha những bông hoa này."
Nhan Khê:...
Nhan Khê: Muốn nuôi một chậu xương rồng tại sao lại khó khăn như vậy? 【 Hình ảnh】
Nguyên Dịch nhìn cây xương rồng chết trong ảnh, quay đầu nhìn chậu cây nhỏ trên bàn, giơ điện thoại lên chụp một tấm gửi cho Nhan Khê.
Nhìn thấy ảnh Nguyên Dịch gửi tới, Nhan Khê cảm thấy mình bị ác ý khiêu khích, thật tuyệt khi có được một chậu cây đẹp. Gửi biểu tình trợn trắng mắt cho đối phương, Nhan Khê lười phản ứng lại anh.
Nguyên Dịch bị trợn trắng mắt lại cười đến rất vui vẻ, thuận tay đổ một ít nước còn lại trong cốc lên rễ cây.
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol @SupLoViBacHa)
Giờ tan tầm vừa đến, Nhan Khê liền xách túi không kịp chờ đợi đi ra ngoài, Tiểu Dương thấy cô sốt ruột như vậy: "Chị Nhan, có soái ca chờ à?"
"Thật đúng là soái ca, còn là cao phú soái." Nhan Khê thấy ánh mắt Tiểu Dương sáng lên, hai tay trải ra, "Đáng tiếc người ta thích ngực to chân dài."
Tiểu Dương cảm khái: "Đàn ông thật là thô tục."
"Không sao, phụ nữ chúng ta kỳ thật cũng thô tục." Nhan Khê cười hì hì nói, "Ai mà không thích mỹ nam vai rộng, eo hẹp, chân dài có tám múi cơ bụng chứ?"
Tiểu Dương lập tức nhận thức tiêu chuẩn kép: "Chị thật tinh mắt." Làm người mà, không cần quá nghiêm túc như vậy, đối đãi với tiêu chuẩn bạn bè có thể vừa phải hạ thấp một chút.
"Có giác ngộ." Nhan Khê hướng Tiểu Dương làm một động tác hôn gió, giẫm giày cao gót đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đài truyền hình, cô còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra kiếm số của Nguyên Dịch, đã nghe thấy có người gọi cô.
"Khê Khê!"
Nhan Khê quay đầu lại, thật không ngờ lại nhìn thấy Trần Minh Động xuất hiện dưới lầu. Động tác cô bấm số dừng lại, tại sao anh ta lại ở đây?
"Thật sự là em?" Trần Minh Động thật không ngờ người dẫn chương trình mình nhìn thấy trong video lại thật sự là Nhan Khê. Hắn cũng không phân biệt được hiện tại mình kiên trì tới tìm Nhan Khê là vì cái gì, có lẽ là bởi vì ý thức được năm đó mình đã làm sai, không thể vượt qua rào cản trong lương tâm?
Nhan Khê nhướng mày nhìn hắn, không nói gì.
Năm đó Trần Minh Động làm ra chuyện có lỗi với cô, cô hung hăng đánh hắn một trận, hắn không có đánh trả, cũng không có oán giận, sự tình được coi là thanh toán xong, cô không cảm thấy giữa hai người còn có chuyện gì để nói.
Bạn trai cũ loại quan hệ này, mặc dù sống hay chết cũng không có gì khác biệt, cô cùng một người chết so đo cái gì?
"Tiết mục của em chủ trì rất tốt." Đối mặt với vẻ ngoài bình tĩnh của Nhan Khê, Trần Minh Động lại không biết nói cái gì cho phải, "Anh không nghĩ tới em lại làm MC."
"Không giống với tưởng tượng của anh, thật sự là ngượng ngùng." Nhan Khê da cười không cười, "Anh có chuyện gì không?"
"Anh được chuyển công việc đến Đế Đô, mới biết em làm chủ trì ở đài Đế Đô, muốn tới đây thử vận may." Trần Minh Động nhận ra sự lãnh đạm xa cách của Nhan Khê, cười khổ nói, "Không nghĩ tới thật sự gặp được em."
Nhan Khê vội vàng lui về phía sau vài bước: "Trần Minh Động, tôi nói trước với anh, cái sừng anh cắm cho tôi, tôi không muốn đội nữa."
"Chẳng lẽ chia tay, ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được sao?" Trần Minh Động cảm thấy trong mắt Nhan Khê tràn đầy ghét bỏ, tầm tình hơi xấu hổ, nhất thời giống như pháo nổ khàn khàn, cũng không có phát ra âm thanh.
"Bạn bè bình thường của tôi nhiều như vậy, lại không thiếu anh." Nhan Khê liếc mắt nhìn lên trời, "Giải tán, anh muốn làm gì thì làm đi." Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
"Nhan Khê, em đợi một chút." Trần Minh Động thấy Nhan Khê muốn đi, vội vàng đuổi theo vài bước, mắt thấy tay hắn sắp vươn tay ra, Nhan Khê lập tức xoay người chỉ vào tay anh, "Anh dám đưa tay ra thử xem!"
Trần Minh Động nhất thời thu tay lại như tia chớp.
"Nói đi" Nhan Khê bất đắc dĩ nói, "Anh có lời gì nói hết một lần, tôi nghe."
Trần Minh Động:...
Đối mặt với Nhan Khê như vậy, hắn thế nhưng cảm thấy mình một câu cũng không nói ra được. Lúc trước khi mới quen Nhan Khê, anh cho rằng đối phương là một người phụ nữ dịu dàng như nước, ở chung lâu mới biết được, tính cách của cô và ôn nhu như nước có chút khác biệt.
"Nhan Khê, nhiều năm như vậy, em vẫn có tính cách như vậy." Trần Minh Động nhịn không được nói, "Nói chuyện với anh, em khó chịu vậy sao?"
"Tôi cũng không bao giờ đánh người." Nhan Khê nhấn mạnh chữ "người".
Bị Nhan Khê nói một câu liền xếp vào hàng ngũ "không phải người", sắc mặt Trần Minh Động đổi tới đổi lui: "Hôm nay anh tới đây, chỉ là muốn xin lỗi vì chuyện năm đó, cũng không có ý gì khác. Nhưng Nhan Khê, em có từng nghĩ tới, có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được tính cách của em hay không?"
"Liên quan cái rắm gì đến anh." Nhan Khê bình tĩnh ném ra một câu, đã chia tay còn thích quản chuyện người khác, rất có tốt chất lên diễn đàn giảng đạo.
"Tuỳ em." Trần Minh Động hảo tâm lại trở thành gan phổi lừa, thiếu chút nữa tức giận ra mặt, "Nhan Tiểu Khê, em thật sự lãng phí một khuôn mặt đẹp ba mẹ cho."
"Liên quan cái rắm gì đến anh!"
Lần này là hai giọng nói cùng một lúc, thêm một người nói chính là Nguyên Dịch sắc mặt thập phần khó coi.
"Sao anh lại ở đây?" Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, "Không phải hẹn gặp nhau ở chỗ ăn sao?"
"Nếu tôi không tới, làm sao có thể nhìn thấy tên ngốc này dây dưa với cô." Nguyên Dịch đi tới bên cạnh Nhan Khê, tay đặt lên vai Nhan Khê, một bộ dáng lão đại ca, "Anh là ai?"
"Anh là ai?" Trần Minh Động thấy người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu, toàn thân tràn ngập tà khí, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, thanh âm có chút chột dạ, "Đều là người văn minh, nói chuyện không nên nói từ ngữ tục tằng."
"Ai là người văn minh với anh?" Nguyên Dịch dùng ánh mắt soi mói quét lên người Trần Minh Động một lần, "Tiểu Khê bộ dáng rất đẹp, ngược lại bộ dạng của cô ấy có thể tiết kiệm tiền cho ba mẹ."
Nhan Khê thiếu chút nữa nhịn không được cười, len lén giấu mặt về phía sau lưng Nguyên Dịch, che mặt cười trộm.
Trần Minh Động tốt xấu gì cũng là người bị Nhan Khê đánh, cho nên rất nhanh phản ứng lại, "Anh là bạn trai hiện tại của Nhan Khê?"
"Liên quan cái rắm gì đến anh." Nguyên Dịch vẫn như cũ ném ra một câu như vậy.
Trần Minh Động thiếu chút nữa nhịn không được đánh người, hắn không muốn nghe những lời này nữa.
"Nhan Khê, anh không ngờ bây giờ em lại biến thành người như vậy." Trần Minh Động cẩn thận đánh giá Nguyên Dịch một phen, vẻ mặt khổ sở nhìn Nhan Khê, "Em sao lại tìm một người đàn ông như thế?"
Nguyên Dịch:?
Có vấn đề gì với một người đàn ông như anh? Đẹp trai nhiều tiền, không có tiền án phá hoại tình cảm nam nữ, chỗ nào không tốt?
Không đúng, anh có điểm nào không xứng với Nhan Khê? Tên ngốc này có phải bị mù mắt hay không?!
"Quên đi, " Trần Minh Động thất vọng lắc đầu, "Anh tưởng em vẫn là em, không nghĩ tới em đã thay đổi."
"Nhan Khê, cô đi đâu tìm được một tên khuyết tật trí tuệ vậy?" Nguyên Dịch thiếu chút nữa không nhịn được được tính tình nóng nảy của mình, "Trí lực không cao hay tinh thần xảy ra vấn đề, cho rằng mình đang quay phim thần tượng ngôn tình hả?"
"Nguyên tiểu nhị, anh được rồi." Nhan Khê cảm thấy bạn trai cũ của mình bị người ta coi là khuyết tật trí tuệ, cô cũng sẽ không quá có mặt mũi, coi trọng người khuyết tật trí tuệ là loại gì, người mù sao?
"Xe của anh đậu ở đâu" cô kéo tay áo của Nguyên Dịch, "Mau dẫn tôi qua."
"Chậc, " trong lòng Nguyên Dịch còn có chút không thoải mái, "Đi thôi."
"Nhan Khê, em chờ một chút."
"Chờ anh cái củ cải!" Nhan Khê không thể nhịn được nữa, quay đầu nói với Trần Minh Động, "Trần Minh Động, anh tránh xa tôi một chút. Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có tin CMN tôi đập anh hay không, miệng cứ lải nhải như bà già có bị mệt không?!"
"Bà đây thích ở cùng một chỗ với ai, anh quản được sao? Cho dù tay trái bà đây một tiểu bạch kiểm, tay phải một tiểu mỹ nữ, bà đây cũng chơi được, anh rảnh háng quá thì tìm chút việc mà làm, đừng chạy tới trước mặt tôi nói nhảm, năm đó anh cắm quả sừng cho tôi còn tự cắm cho mình cái bệnh ảo tưởng có phải không? "Nhan Khê hừ lạnh, "Đầu óc bị ngu sao?"
Trần Minh Động:...
Nguyên Dịch:...
Nhan Khê nâng cằm lên, nói với Nguyên Dịch, "Đi!"
Đầu gối Nguyên Dịch khẽ run, không tự chủ được liền đi theo phía sau Nhan Khê. Lúc thay Nhan Khê mở cửa xe, anh nhìn thoáng qua phía sau, người đàn ông kia còn ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như còn có chút không lấy lại tinh thần.
"Nhìn cái gì?" Nhan Khê quay đầu nhìn anh.
"Không." Nguyên Dịch lắc đầu, ngồi theo vào, đóng cửa xe lại.
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol @SupLoViBacHa)
Xe chạy mười phút, Nguyên Dịch không nói một câu, anh lướt tới lướt lui trên màn hình điện thoại di động, nội dung trên điện thoại căn bản không có tâm tư đọc, cuối cùng anh thật sự nhịn không được, "Nhan Tiểu Khê, người đàn ông vừa rồi, có quan hệ gì với cô?"
"Không có quan hệ gì." Nhan Khê giọng điệu bình tĩnh lướt Weibo.
Sự khô khan trong lòng Nguyên Dịch có chút giảm bớt.
"Trước kia có chút quan hệ với tôi."
"Quan hệ gì?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn cô.
"Bạn trai cũ." Nhan Khê nhìn hai mắt anh, cười đến không chút để ý, "Trước đây tôi không phải đã nói với anh, năm đó tôi có rất nhiều người theo đuổi sao?"
Rầm
Một tảng đá đập vào ngực Nguyên Dịch, vừa buồn bực vừa đau, còn mang theo loại ủy khuất không rõ ràng. Nguyên Dịch dời tầm mắt, không nhìn Nhan Khê, "Ánh mắt của cô không được tốt cho lắm."
"Ừm, bạn trai cũ của tôi vừa rồi cũng nói như vậy." Nhan Khê cười tủm tỉm gật đầu.
Bị nhầm lẫn với bạn trai hiện tại của Nhan Khê, khiến bạn trai cũ cho rằng Nhan Khê bị sa đoạ.
Nguyên Dịch:...
"Cô nói rõ ràng đi, tôi chỗ nào không tốt, làm sao không xứng với cô?" Nguyên Dịch cảm thấy toàn thân đều tức giận, "Cô tìm loại bạn trai gì? Ánh mặt của cô còn tệ hơn."
"Đã nói, đó là bạn trai cũ, không phải bạn trai, bây giờ tôi là cẩu độc thân kim cương." Nhan Khê lấy ra một chai nước giải khát từ tủ lạnh nhỏ, mở ra uống một ngụm, "Không trải qua máu chó, sao có thể tìm được tình yêu đích thực. Trực giác nói với tôi rằng người đàn ông tương lai của tôi đang tìm tôi trên con đường tình yêu đích thực."
Nguyên Dịch lấy đồ uống có ga trong tay cô, đổi một chai nước trái cây: "Có lẽ người ta ngại đường quá xa, không muốn tới."
"Cái miệng này của anh, nên để tôi đánh một trận." Nhan Khê vươn nắm đấm về phía Nguyên Dịch, "Tình yêu đích thực của tôi vừa đẹp trai vừa dịu dàng, nhất định luyến tiếc tôi đáng yêu như vậy."
Nguyên Dịch: Người phụ nữ không biết xấu hổ, thực sự làm đàn ông thấy bức bối, khó thở.
Hai người dùng hết bữa tối, Nhan Khê mang theo một bộ son môi đi tính tiền. Nguyên tiểu nhị đã tặng lễ cho cô, cô cũng phải mời lại một bữa cơm.
"Ôi chao, đó có phải là Nguyên tiểu nhị hay không?" Trương Vọng vừa mới từ trong phòng đi ra bỗng nhiên dừng lại, nói với Từ Kiều Sinh đội mũ lưỡi trai phía sau, "Cậu ấy ra ngoài ăn cơm, vậy mà còn dám để con gái nhà người ta trả tiền."
Từ Kiều Sinh kéo kính râm trên mặt xuống, đi cùng một nữ nhân trẻ tuổi, hình như thật sự là Nguyên Dịch?
"Chờ một chút, chúng ta đừng đi ra ngoài." Trương Vọng giữ chặt Từ Kiều Sinh chuẩn bị tiến lên, chờ Nguyên Dịch mang theo nữ nhân xa lạ ngồi xe rời đi, mới hạ thấp giọng nói, "Cậu có nghe Nguyên tiểu nhị nhắc qua người phụ nữ nào không?"
Từ Kiều Sinh trầm mặc lắc đầu, "Anh Dịch chưa từng nói qua với tớ."
Bọn họ tuy rằng là quan hệ anh em họ, nhưng trên thực tế Nguyên Dịch cùng Trương Vọng tình cảm tốt hơn, nếu như hắn ngay cả Trương Vọng cũng không có nói, những người khác càng không có khả năng biết.
"Nhưng mà bóng dáng người phụ nữ kia thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như tớ đã nhìn qua ở đâu đó." Từ Kiều Sinh cẩn thận hồi tưởng, "Tuy rằng khoảng cách có chút xa, tớ không thấy rõ tướng mạo của người phụ nữ này, nhưng tớ có thể khẳng định, cô ấy nhất định là người tớ từng tiếp xúc qua."
Từ Kiều Sinh là nghệ sĩ nổi tiếng, phụ nữ từng tiếp xúc sẽ có bao nhiêu?!
"Hắn không muốn nói thì thôi" Trương Vọng xua tay, "Cậu cũng đừng đi xen vào việc của người khác, Nguyên tiểu nhị nếu chưa từng nói qua với chúng ta, nói không chừng không phải quan hệ phương diện kia, mà là thương nghiệp bình thường lui tới."
Nguyên tiểu nhị có bao nhiêu chán ghét tình yêu, anh là bạn thân càng rõ ràng hơn.
Trương vọng về đến nhà, vừa nói chuyện điện thoại với bạn gái mới một hồi, liền nhận được một tin nhắn của Nguyên Dịch.
Nguyên tiểu nhị: Vọng Tử, cơ thể của tớ thật sự xảy ra vấn đề.
Trong nháy mắt nhìn thấy tin tức này, trong đầu Trương Vọng trong nháy mắt hiện lên vô số loại bệnh nan y, sợ tới mức thiếu chút nữa ngay cả điện thoại di động cũng không cầm được.
-----
Tác giả có lời muốn nói: Trương Vọng: Không thể nói lời thô tục, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |