Truyện:Đừng Thích Em Như Vậy - Chương 22

Đừng Thích Em Như Vậy
Trọn bộ 47 chương
Chương 22
Tóc dài ɢ-ợ-ռ s-ó-𝖓-g lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Editor: Sunie

**

Ai có thể nói cho cô biết Tưởng Lập Hàn làm sao có thể nghênh ngang tiến vào ký túc xá nữ sinh đi?

Trong lòng Sở Môn·🌀 thầm nói hỏng bét, muốn đóng cửa lại, lại bị bàn tay của người đàn ông nắm dọc theo cửa, thân hình cao lớn chen vào.

"Cậu cậu cậu..." Sở M*ôn*𝖌 lui về phía sau vài bước, bị Tưởng Lập Hàn chặn đến bên góc tường, tay bất lực đỡ phía sau vách tường, hóa ra cảm giác vui quá hóa buồn chính là như vậy.

Cũng quá làm người khó chịu.

"Tôi cái gì tôi?" Tưởng Lập Hàn nhướng mày, ngón tay linh hoạt gọn gàng dứt khoát 𝖈*ở*❗ á*0 ngủ trên người Sở 𝐌ô_𝐧_g ra, ✝️-𝐡â-𝖓 ✝️-ⓗ-ể người phụ nữ với làn da nõn nà liền lộ ra ở trước mắt, hắn cười khẽ, đôi mắt thâm tình nhìn Sở ℳôn·ℊ, "Không phải ngứa sao? Tôi đi lên cho cậu xoa xoa."

Sở 𝐌*ô*ռ*ɢ còn chưa kịp phản ứng, khe hở giữa hai chân đã bị người đàn ông kéo khóa quần xuống đột nhiên chen vào, cái Ⓜ️●ôⓝ●ɢ nhỏ vểnh lên đang treo vải dệt có còn hơn không, cô hé miệng tinh tế †-♓-ở ⓖ-ấ-𝖕, không nghĩ tới Tưởng Lập Hàn gấp gáp như vậy, ⓓâ-ⓜ dịch lúc trước giữa hai chân giờ phút này bắt đầu có tác dụng bôi trơn, thuận lợi cho hắn công thành chiếm đất, cô lại chỉ có thể liên tiếp tháo chạy.

"Ách... Biết lỗi rồi, thiếu gia!" Sở ℳô-ⓝ-🌀 nửa híp mắt, xin tha thứ, "Thiếu gia..."

Tưởng Lập Hàn thò tay vào lớp vải ren mỏng sờ núm vú của cô, trước п●ɢ●ự●𝖈 bàn tay gồ lên làm cho không người nào có thể coi thường, gan bàn tay 𝐯uố*🌴 v*𝖊 đầu v* mẫn cảm, làm Sở 𝐌ô𝖓●🌀 không khỏi г.u.𝖓 гẩ.ⓨ, ngay cả chân cũng mềm nhũn.

"Không phải nói ngứa đến chảy ròng nước sao? Bác sĩ tới, còn ngứa ở đâu?" Tưởng Lập Hàn nghi ngờ tiểu huyệt cô chặc đến cắ●Ⓜ️ và●𝑜 không lọt, cánh tay nhấc một chân Sở 𝐌ô𝓃●🌀 lên, đẩy thẳng vào, liên tục hung mãnh va chạm, không có kết cấu gì, nhiều lần đ.â.m đến chỗ sâu nhất của cô.

Sở ℳ_ô_𝓃_𝖌 ô ô vài tiếng, mở miệng ra, ngay cả lời nói cũng không nói được, vô lực ôm cổ hắn, 𝖙♓_ở d_ố_c ở trên n·𝐠·ự·↪️ hắn.

Mắt Tưởng Lập Hàn dừng ở vòng chân trên đùi cô, tăng thêm vài phần sắc thái tình dục, ánh mắt lại thâm sâu, nâng cằm cô lên, "Bị làm ngay cả lời đều không nói ra được?"

Huyệt thịt căng chặt kẹp lấy côn th*t đang vận sức chờ phát động, Sở ℳ.ôⓝ.ⓖ bị lấp kín đến khó chịu, thật sự không chống đỡ được Tưởng Lập Hàn 𝒸ắ·m ✔️·à·0, cô đứng thẳng chân sau, thực sự thể lực không đủ, chỉ có thể khóc sướt mướt nói điều kiện với hắn, "Cho cậu bắn ra có được hay không?"

Tưởng Lập Hàn sợ cô quỳ khó chịu, còn tri kỷ đem áo ngủ trải trên mặt đất, giữa háng côn th*t phấn chấn đứng lên, ẩn chứa tinh lực vô hạn của người đàn ông.

Sở 〽️ôⓝ.ℊ bị làm đến khô nước mắt, nắm ⓓ-ụ-c 𝐯ọ𝓃-g căng phồng, quy đầu phấn hồng giống như trứng ngỗng to lớn, phía trên còn dính không ít chất lỏng ái muội.

Tưởng Lập Hàn thấy Sở Ⓜ-ô-п-🌀 giương mắt liếc hắn một cái, đầy ắp hờn dỗi và không tình nguyện, cầm côn th*t trong tay từ từ ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ⓜề*Ⓜ️ 〽️*ạ*❗ 👢ⓘ_ế_m qua thân gậy, hắn ngẩng khuôn mặt tuấn tú kêu một tiếng, tuy rằng 👢𝒾ế·m láp vụng về không giống như là tiểu huyệt non nớt sung huyết căng chặc thú vị làm cơ thể sảng khoái gấp bội, cũng có một phen mùi vị khác.

Hắn duỗi tay xoa 𝖓𝐠ự.c cô, đầu ngón tay vân vê đầu v* 𝖒*ề*ɱ mạ*𝒾, Sở Ⓜ·ôռ·🌀 lⓘ-ế-ɱ đến bên miệng đều là nước bọt, vẫn còn không dừng được tiết ra nước bọt, ngón tay dài của hắn dính một chút nước bọt của cô, chùi toàn bộ lên núm vú của cô, mặc sức xoa nắn.

"Tóc dài, ɢợ●п ⓢó𝐧●𝖌, lớn." Ngón tay ngả ngớn phất qua trước ⓝ🌀·ự·𝖈 Sở Ⓜ.ôп.ɢ đến da thịt trên khuôn mặt, Tưởng Lập Hàn trêu chọc Sở 𝐌.ô.п.𝐠 xong, ấn đầu nhỏ của cô, trực tiếp thẳng lưng động vài cái, bắn toàn bộ vào trong miệng cô.

"Khụ khụ." Sở Ⓜ️ô_𝖓_ℊ bị chất lỏng hơi tanh làm sặc đến ho khan vài cái, nước mắt lại tuôn rơi, bẹp cái miệng nhỏ, suy nghĩ oán hận mái tóc dài 🌀*ợ*n ⓢó*𝓃*g lớn?

Thích nữ sinh uốn tóc 🌀ợ_𝐧 💰ó_𝓃_🌀 lớn như vậy, Tưởng Lập Hàn tự tìm đi.

Cô mới không lạ gì đâu.

Sau khi Tưởng Lập Hàn tiết ra một lần, lòng tốt quá độ ôm Sở Ⓜ●ô𝓃●🌀 từ trên mặt đất lên, nội y tình thú trên người cô được nới lỏng không ít, hắn ôm cô vào trong ռⓖ.ự.𝒸, ♓ô-𝓃 lên má cô, "Mặc như vậy muốn ⓠ·𝖚·𝖞·ế·𝐧 𝐫·ũ tôi, muốn tôi làm 🌜●h●ế●† cậu mới bằng lòng?"

Lúc này Sở Mô.ⓝ.🌀 cũng không phải đang khoe mẽ lấy lòng hắn sao? Ngay cả mới làm cho hắn tức muốn hộc má●υ cũng không dám nói ra, chỉ là ôm cổ hắn, Ⓜ️ô·ռ·g nhỏ trơn bóng ở trong không khí vặn vẹo vài cái, chớp chớp mắt, "Cậu không phải muốn đi thành phố S sao ~ cho cậu một bất ngờ nho nhỏ."

"Vậy tôi đem thuế nông nghiệp mấy ngày nay cũng nộp thì thế nào?" Tưởng Lập Hàn có ý ám chỉ, cách một khoảng thời gian †ℹ️𝐧.♓ 𝒹ị𝐜.♓ ở bên trong tinh hoàn của đàn ông sẽ tập hợp lại a, không tiết ra một lần thì sẽ khó chịu, cho nên lại có cách nói đóng thuế nông nghiệp.

Sở Ⓜ️ô𝓃-🌀 vừa nghe, đôi mắt cũng trợn to, giọng bi thương cầu hắn, "Không cần nộp không cần nộp. Tôi chịu không nổi..."

Lời là nói như vậy, cuối cùng vẫn bị ấn ở trên tường, hai chân vòng quanh eo hẹp mạnh mẽ của Tưởng Lập Hàn, ép khô đến hơi thở mong manh.

"Thay quần áo, đi ngủ với tôi." Tưởng Lập Hàn ôm Sở 〽️-ô𝖓-g, đặt cô ở trên ghế.

Tường ở ký túc xá nữ sinh rất thấp, hắn vừa mới trèo tường vào đây, trộm ngọc thâu hương, hiện giờ ăn uống no đủ thực sự thoải mái, lại thấy Sở ℳ*ô𝓃*🌀 nửa híp mắt buồn ngủ, sợ cô ở ký túc xá ngủ không ngon giấc.

(*) Trộm ngọc thâu hương: cách nói ẩn dụ để զц●🍸●ế●ⓝ r●ũ phụ nữ.

"Tôi đi ra ngoài trước, chờ cậu ở dưới lầu." Tưởng Lập Hàn vuốt mái tóc dài mướt mồ hôi của cô ra sau tai, mặt quả táo của Sở 〽️_ô_п_𝐠 lúc này đỏ rực, lòng hắn ngứa ngáy một chút, lại đến gần hô-ⓝ cô một cái.

Sở 𝐌_ô𝐧_ℊ đấm thẳng hắn một cái, lại sợ bị hắn phát hiện, vội đẩy hắn, "Cậu xuống trước đi, tôi thay quần áo xong sẽ xuống ngay."


Chương (1-47)