Hừ hừ hừ Tức giận (cao HHHH)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Editor: Sunie
************
Sở M.ô.n.🌀 giương cái miệng nhỏ nhắn tinh tế dày đặc ⓣ*♓*ở d*ố*↪️, chóp mũi hồng hồng một chút, cho dù hai chân bị Tưởng Lập Hàn chế trụ, cô vẫn động đậy vài cái, giãy giụa, "Đừng...thiếu gia...Cậu đừng chạm vào tôi..."
Dưới chiếc váy xếp li, chiếc quần lót nhỏ của cô có màu xanh đậm, siết có chút chặt, hình dạng hai mảnh hoa môi thật dày ở trong mắt người đàn ông lộ ra không chút bỏ sót, giữa quần lót loáng thoáng chút ẩm ướt.
Tưởng Lập Hàn thực vừa lòng khóe môi nhẹ cong, lòng bàn tay ⓒ*ọ 𝐱á*𝐭 vào chỗ vệt nước ẩm ướt, cô rầm rì kêu, lòng bàn tay dính phải có chút sền sệt, "Thật 🅓â.m đ.ã.ռ.🌀. Còn chưa làm gì cậu đâu, d*m thủy lại càng chảy càng nhiều."
Khóe mắt rưng rưng, đùi của Sở 𝐌.ô.𝐧.🌀 bị Tưởng Lập Hàn 🌜_ư_ỡⓝ_ⓖ 🌜_𝒽_ế mở ra, giãy giụa không được, dưới váy cảnh xuân nhìn một cái không sót gì.
Trước đây, lần đầu tiên nghe thấy hắn nói lời thô tục, Sở ℳ*ô*𝓃*𝖌 cũng giật mình một phen.
Như thế nào một người tuấn tú lại cao quý sẽ nói ra những lời này chứ?
Chính là, Tưởng Lập Hàn nhiều lần nói như vậy, Sở 〽️●ô●𝖓●ⓖ cũng dần dần bớt kinh ngạc.
Cô chẳng qua là thầm suy nghĩ, các người là không biết thiếu gia Tưởng gia trong truyền thuyết lại là một người lưu manh như vậy blah blah.
Nghĩ đến đây, Sở ℳô·𝓃·🌀 cam chịu số phận tay nhỏ bé dần dần đi xuống, dưới bụng hắn bị chiếc khăn lông che dấu quái vật khổng lồ, tuy nói không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác, tay nhỏ 𝓇⛎●𝖓 👢●ẩ●𝖞 𝖇ẩ●🍸, "Thiếu gia...Tôi, tôi có thể giúp cậu..."
Cô bắt gặp ánh mắt của Tưởng Lập Hàn, tròng mắt đen bình tĩnh dửng dưng không một 🌀-ợ-n ş-ó-n-ℊ, làm người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Sở 𝐌*ôռ*g nhất thời cảm thấy có chút ủy khuất, cô đói đến mức п-𝐠-ự-𝐜 dán vào lưng, còn phải "hầu hạ" hắn.
Trời mới biết giúp hắn khẩu giao một hồi, cái miệng nhỏ nhắn của cô mỏi nhừ.
Tưởng Lập Hàn không phản ứng nhiều, dưới thân gắt gao đè nặng con mồi nhỏ của mình, ngón tay hắn νⓤố.t ☑️.𝖊 gò má cô, giọng điệu khí định thần nhàn, "Hiện tại không nghĩ cho tôi chạm vào, là muốn thủ thân cho người đàn ông khác?"
(*) Khí định thần nhàn: tâm trạng bình tĩnh.
Hắn quả nhiên vẫn là vì chuyện buổi chiều mà lòng dạ hẹp hòi.
Sở 𝐌ôռ.🌀 vươn tay ôm cổ Tưởng Lập Hàn, sau khi tắm trên cơ thể hắn có một mùi thơm nhẹ, không biết có phải là mùi hormone hay không, rất là dễ ngửi, lại hợp với vóc người cường tráng của hắn, quả thực chính là thuốc 𝐤·í·ⓒ·ⓗ 𝖙·𝐡í𝒸·𝐡 tình dục trong nhân gian.
Cô chân chó làm bộ đáng thương, "Tôi đói bụng...Tôi còn chưa ăn cơm nữa."
Tưởng Lập Hàn sáp đến gần, vồ lấy môi của cô, tươi như hoa đào, một cái tay khác của hắn nắm lấy một bên 𝐧ℊự·🌜 của cô, liền có thể cảm giác được, cách vải dệt hơi mỏng, đầu v* cô cứng rắn, giọng điệu hắn tà ác, "Nên đem cậu nhốt ở trong nhà."
Sở ℳ●ô●𝖓●🌀 bị hắn trêu chọc lợi hại, quần lót lại ướt vài phần, ngẩng đầu lên đáp lại nụ ♓·ô·п của hắn, 𝐝-ụ 𝒹-ỗ triền miên đến say lòng người, cô quả thực mềm thành một bãi xuân thủy ở dưới thân Tưởng Lập Hàn.
Tay Tưởng Lập Hàn chạm vào quần lót nhỏ của Sở M-ôռ-𝐠, đẩy quần lót cô ra, kiều huyệt non mềm, huyệt thịt ẩm ướt ⓜề●Ⓜ️ Ⓜ️ạ●ï, giống như một cái miệng nhỏ.
Ngã xuống giường Sở 〽️ôռ·ⓖ bị ♓ô·𝖓 đến ý loạn tình mê, thắt lưng bị giữ chặt, vòng eo hẹp của người đàn ông ưỡn thẳng, tiểu huyệt 𝐦●ề●ɱ ɱạ●𝖎 yêu kiều liền bị hung hãn xỏ xuyên qua!
"A...Cậu...Thật lớn...A...Thật sự rất lớn..." Sở Ⓜ️ô𝖓_🌀 kêu một tiếng, nắm lấy tấm chăn mỏng ở dưới thân, thừa nhận Tưởng Lập Hàn ở trong cơ thể cô nhàn nhạt luật động thật sâu.
"Nhịn một chút." Môi mỏng của Tưởng Lập Hàn dán ở cổ Sở 〽️.ôⓝ.🌀, ái muội 👢ℹ️ế·ⓜ h-ô𝐧-, dưới thân lại dùng sức mà thảo phạt kiều huyệt của cô, ra sức thọc vào 𝓇ú.𝖙 r.a.
Hai tay của hắn xoa nắn núm vú trắng như tuyết của cô, giống như là thỏ trắng nhảy lên, hắn nhìn đến đỏ mắt, "Lại không phải là lần đầu tiên bị tôi thao, thả lỏng một chút."
Lại không phải là lần đầu tiên.
Nhưng Sở M.ôռ.g vẫn cảm thấy rất trướng, giống như là huyệt nhỏ bị căng ra tràn đầy, trong cơ thể là Tưởng Lập Hàn có cảm giác tồn tại khó có thể dùng lời để diễn tả, "A...A ha...Thật sự rất lớn...Muốn ↪️𝖍-ế-𝐭..."
Khi nói chuyện, chân Sở Ⓜ️ôп_ɢ giãy giụa vài cái, dưới thân khăn trải giường đã ướt đến rối tinh rối mù.
Tưởng Lập Hàn sáp lại gần cô, khuôn mặt hắn mỉm cười, đôi mắt rất sáng, có cảm giác ngây thơ như một đứa trẻ, "d*m thủy vẫn còn lưu lại. Cậu có muốn nhìn một chút hay không cậu chảy bao nhiêu nước?"
Tay hắn ở chỗ hai người ɢⓘ🅰️.ο h.ợ.𝖕 cọ một cái, đưa ra cho Sở Ⓜ●ô●ⓝ●ɢ nhìn, cô cảm thấy thẹn đỏ mặt.
Dưới thân Sở 𝐌ô·ⓝ·ℊ, côn th*t hắn chặt chẽ chiếm lấy hoa huy*t non mềm, miệng huyệt khó mà hình dung bị căng lớn một vòng, bọc lấy côn th*t thô tráng, xuân thủy chảy liên tục.
Lực độ ⓒ_ắ_ɱ ☑️à_🅾️ của Tưởng Lập Hàn đều đáng kinh người.
Sở 〽️ô𝖓·ⓖ 𝖗·ê·𝖓 𝓇·ỉ đem mặt chôn trong cánh tay, bị hắn lăn lộn thành nhiều tư thế, trước ռ🌀*ự*𝐜 vú tuyết trắng nảy lên không dứt, bị ngón tay hắn che kín, tùy ý xoa nắn thành các loại hình dáng ái muội.
Không tới mười lăm phút, Sở 𝐌*ô*ռ*🌀 đã cao trào vài lần, cổ họng kêu to, Tưởng Lập Hàn lại càng chiến càng hăng, không có một chút mỏi mệt.
"hoa huy*t lại 𝖐ẹ*🅿️ ↪️𝐡ặ*t một chút, tôi liền bắn ra." Tưởng lập Hàn vỗ nhẹ vào mô_ռ_ⓖ nhỏ của cô, giọng nói căng chặt, bí mật mang theo nồng đậm sắc dục.
Sở ℳôn●g nghe lời mấp máy huyệt thịt, vách trong co rút lại, bọc lấy côn th*t cắm trong tiểu huyệt căng đầy chặt chẽ, "Ô ô ô...Chịu đựng không nổi...A...Muốn 𝒸·𝐡ế·🌴..."
Tay nhỏ 𝐦ề_ɱ 𝖒_ạ_❗ không xương bám lên cổ hắn, Sở 〽️●ô𝓃●🌀 ⅼ●𝖎ế●𝖒 cổ hắn, sau tai Tưởng Lập Hàn có một nốt ruồi đen nhỏ, thanh âm khàn khàn, "Thiếu gia cắm huyệt nhỏ 🅓â_〽️ đ_ã_ռ_𝐠 thật là thoải mái, lại muốn nữa"
✝️●𝒾●ռ●𝒽 𝐝ị●ⓒ●♓ trắng đục tưới vào chỗ sâu nhất trong tử cung, 𝐭i𝓃·ⓗ ⓓ·ị·🌜·♓ dồi dào nóng hổi đổ đến hoa hồ phình lên.
Bầu vú Sở 𝐌ô.𝓃.🌀 𝖗·u·п ⓡẩ·𝐲, cả người bⓘể*𝖚 ✝️*ì*ռ*𝖍 tan rã ân ân a a kêu vài tiếng, cả người co rút, bị làm đến sảng khoái. Xin ủng hộ chúng 𝒕ôi 𝒕ại -- T rùⅿTruyện﹒vn --
Tưởng Lập Hàn bế Sở Mô●ռ●𝐠 lên, đặt một chiếc gối lót trên đầu cô, thuận tiện lau khô chất lỏng sền sệt dưới hạ thể, lại đắp chăn lên 🌴𝒽-â-𝓃 т𝖍-ể trần trụi của cô, vỗ vỗ đầu cô, đáy mắt một mảnh ôn nhu, "Cậu ngủ một lát trước, tôi đi tìm chút gì đó cho cậu ăn."
Hạ thân loáng thoáng trướng đau, không cần nghĩ cũng biết hoa môi bị thao nhất định đều chưa khép lại được, nhất thời tức giận, Sở ℳ_ô_n_𝖌 quay đầu đi, ủy khuất đến yên ổn.
Tưởng Lập Hàn cảm thấy có chút buồn cười, cùng cô ở bên nhau, nhúc nhích một chút đều không muốn, hắn 𝐯●⛎●ố●✞ ✌️●ⓔ mái tóc dài của cô, ở trên mặt thành kính in một nụ ♓ô𝓃-, "Chờ chúng ta tốt nghiệp, tôi liền cưới cậu. Đừng cả ngày nhìn nam nhân khác đến c●♓ả●𝐲 𝖓●ư●ớ●🌜 dãi, có thể đem cậu cắm đến cao trào sao?"
Sở M.ô.n.🌀 quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, lại bắt gặp ánh mắt của Tưởng Lập Hàn, đôi mắt hắn như là của mẹ(?), lông mi cong lên, đôi mắt trong vắt, sâu không thấy đáy, sâu sắc thần bí.
Kỳ thật, cô còn đang tức giận.
"Cậu về sau đừng như vậy..." Sở Ⓜ️-ô𝖓-ℊ nhỏ giọng.
Tưởng Lập Hàn biết rõ còn cố hỏi, "Tôi thế nào?"
Hắn!
Hắn!
Hắn còn nói mà không biết xấu hổ?!
Tháng trước Tưởng Lập Hàn muốn đến nước Mỹ để thi đấu, lòng hắn quả thực rất xấu, xấu đến hư hỏng!
Bắp đùi của cô bị đẩy ra, trứng rung được nhét vào huyệt nhỏ của cô, ấn đến tần suất cao nhất, hắn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi phải đi nửa tháng, tiểu huyệt hư hỏng trống rỗng chảy ròng nước làm sao bây giờ? Trước tiên cho hoa huy*t giảm bớt ngứa ngáy."
Người này thật là chẳng biết xấu hổ mà!
~
Lời của tác giả:
Ta sửa lại chương 2
Đây là một quyển điềm văn a ô ô ô
(*/ω\*) vẫn là viết đến trứng rung, cảm thấy thật là ngượng ngùng.
Ô ô ô.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |