Truyện:Đừng Nhân Danh Tình Yêu - Chương 15

Đừng Nhân Danh Tình Yêu
Trọn bộ 23 chương
Chương 15
Đánh giá tính khả thi của hôn nhân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi tối về đến nhà lại nhận được điện thoại, lần này là Lục Trình Vũ gọi.

Lôi Viễn cầm điện thoại, lưỡng lự một thoáng.

- Đúng lúc, có chuyện này đang đau đầu đây.

Lục Trình Vũ hỏi:

- Chuyện gì?

Lôi Viễn nói:

- Quan Dĩnh gọi điện thoại về, bảo muốn kết hôn với tôi.

Lục Trình Vũ nói:

- Chuyện tốt mà đau đầu cái gì?

Lôi Viễn thở dài:

- Xa cách bao lâu, cũng không biết là có thể giống như trước được hay không, tình cảm của cô ấy thật kỳ lạ.

- Đàn ông đàn anh nghĩ gì mà lắm thế. - Lục Trình Vũ cười. - Hồi trước thích người ta thế, giờ lại muốn làm bộ làm tịch đây. Mau quyết định đi, tốt cho tất cả mọi người.

Lôi Viễn ngẫm nghĩ:

- Tôi hỏi cậu nhé, ban đầu sao cậu lại bỏ Lý Sơ Hạ? Tôi cứ nghĩ mãi mà không ra. Nhưng mấy chuyện kiểu này thật rắc rối, cứ dính đến phụ nữ là rắc rối, cậu chỉ bảo cho tôi ít kinh nghiệm xem nào.

Lục Trình Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Cứ chỉ mải nói chuyện của cậu thôi, tôi còn chưa nói chuyện của tôi nữa. - Anh ngừng lại một lúc, trong tiếng cười. - Mau chúc mừng tôi đi, tôi có con trai rồi.

Lôi Viễn sửng sốt:

- Nhanh thế cơ à? - Sau đó cười nói. - Tôi bảo nhé, hiếm khi thấy cậu gọi điện cho tôi, hóa ra là giễu võ dương oai hả.

Lục Trình Vũ cười:

- Không nhanh, sắp Tết đến nơi rồi, không đẻ là rắc rối to.

Hai người cười nói một hồi, Lôi Viễn bèn quên luôn chuyện của mình, anh ta cười hể hả:

- Bao giờ tôi cũng đẻ một thằng cu nhỉ, tội gì mà phải nhịn?

Lục Trình Vũ nói:

- Đẻ được con gái thì hãy liên lạc với đây, thằng cu thì miễn.

Lôi Viễn cười anh:

- Tôi phát hiện ra cậu cũng có tí tư tưởng trọng nam khinh nữ đấy nhé.

Lục Trình Vũ vội nói:

- Không, tuyệt đối không có.

Gần đây, anh nói ra câu này đã thành phản xạ, toàn bộ là do mẹ thằng cu cứ chẳng có chuyện gì là lại hỏi anh có phải thích con trai hơn con gái không.

Anh cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ luôn ngoắt ngoéo một cách kỳ cục, con trai thì đã đẻ rồi, lại còn hỏi có phải thích con gái hơn không. Chẳng lẽ anh trả lời là anh thích con trai hơn thì cô lại nhét đứa bé vào bụng để đẻ lại lần nữa, nhất định phải sinh ra đứa con anh không thích cô mới hài lòng?

Huống chi, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ cảm thấy mình đã thể hiện tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Nếu nói người có tư tưởng này, thì ông già nhà anh quyết không nhường vị trí ấy cho ai, vừa nhìn thấy thằng cháu trai là vui không kể xiết, mấy đêm liền không ngủ, trằn trọc, băn khoăn đặt cho thằng bé hai cái tên, tên khai sinh là "Lục Thừa Tông", tên ở nhà là "Đá Cuội".

Đồ Nhiễm nằm trên giường, nghe vậy rất lâu không lên tiếng, đợi mọi người về hết rồi cô mới nói:

- Đá với chả đấm, nghe như thằng Tý, thằng Tèo[6] ấy. Lục Thừa Tông[7], sao không gọi là Lục Nối Dõi, Lục Thừa Kế đi cho xong.

(6) Nguyên văn là "Cẩu thặng" (con chó con), một tên gọi dân dã mà trước đây người Trung Quốc thường dùng để đặt cho các em bé với quan niệm đặt tên xấu dễ nuôi.

(7) Thừa Tông có nghĩ là nối dõi tông đường.

Dạo này tính tình cô rất kỳ cục, có lẽ do suy giảm progesterone[8] và estrogen[9], dẫn đến chứng trầm cảm nhẹ sau sinh.

(8) Là một trong những loại hormon kích thích và điều hoà nhiều chức năng của cơ thể. Progesterone có vai trò trong việc duy trì thai kỳ, giúp cơ thể người phụ nữ chuẩn bị sẵn sàng cho sự thụ thai, mang thai và điều hoà chu kỳ kinh nguyệt hằng tháng.

(9) Một loại hormon do các cơ quan sinh dục nữ tiết ra.

Ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy con mình, biểu hiện của cô cũng rất khác người.

Hôm đó cô tỉnh lại, nói muốn nhìn con, anh bế đứa bé tới, cô chỉ liếc một cái:

- Đứa bé gì thế này, xấu quá, không tưởng tượng nổi là nó lại chui từ bụng em ra. - Cô lại ngước mắt lên nhìn anh. - Giống anh lắm, xấu hệt như nhau.

Ông nội thằng cu vội nói:

- Con trai bố không xấu, cháu bố cũng không xấu, đều đẹp cả.

Cô không nói gì, cũng chẳng đếm xỉa đến ai, cứ thẫn thờ nằm trên giường.

Lục Trình Vũ khá lo lắng, anh nghi ngờ cô vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý đón chào sự ra đời của một sinh mệnh mới. Nhưng một ngày sau, anh rút lại ý kiến này.

Sau khi tan làm, anh vội vã đi từ bờ bên kia sang, thấy nữ hộ sinh đang dạy cô cách cho con bú. Cô ôm con trước ngực, tư thế hơi lóng ngóng, vụng về, nhưng vẻ mặt lại trang nghiêm và dịu dàng, như thể biến thành một người hoàn toàn khác.

Anh không muốn làm phiền, bèn đứng ở cửa một lúc, nhưng bị cô nhìn thấy. Ngay trước mặt cô hộ sinh, cô nói:

- Nhìn trộm hả, ánh mắt kiểu gì thế kia?

Cô hộ sinh là người trực ban tối hôm đó, trước đó chưa từng gặp anh, nghe Đồ Nhiễm nói vậy, cô ta bèn ngoảnh lại nhìn anh với vẻ sợ hãi và khinh bỉ.

Anh đành giải thích:

- Tôi là bố đứa bé.

Lúc này cô hộ sinh mới cười cười, giao em bé cho họ rồi ra khỏi phòng.

Đồ Nhiễm có phần mất tự nhiên, kéo vạt áo xuống:

- Anh cũng đi ra ngoài đi.

Lục Trình Vũ không đồng ý:

- Hồi trước có phải là chưa từng nhìn đâu, em thử lại xem, anh xem xem tư thế của em có đúng không?

Cô lắc đầu:

- Không được, anh mà ở đây thì em mặc kệ cho nó đói.

Anh nhìn cô:

- Giờ là lúc nào rồi, em lại suy nghĩ kiểu quái gở gì vậy?

Cô đỏ mặt, ôm đứa bé vào lòng, chỉ hơi vén áo lên một chút.

Lục Trình Vũ nhìn một lúc, bất chợt cảm thấy như vậy thật sự không ổn, bèn quay người đi ra ngoài cửa đợi.

Cô châm chọc anh từ phía sau:

- Không biết là suy nghĩ của ai mới quái gở, mới bẩn thỉu đây? - Rồi cô lại nói. - Anh nhìn người khác cho con bú cũng thế à?

Anh đáp:

- Anh không phải là bác sĩ khoa Sản, cho nên về mặt lý thuyết thì gần như không có những cơ hội thế này.

Cô hầm hừ:

- Thực tế và lý thuyết luôn có sai lệch, tim chẳng phải cũng ở vị trí đó sao?

Lục Trình Vũ bước ra ngoài, khép cửa lại:

- Không cãi lý với em nữa, càng nói càng vớ vẩn.

Mới đợi một lúc ở bên ngoài, anh đã thấy nhớ nhung thằng nhóc con vô cùng. Mấy ngày liền, trừ lúc trong ca mổ không được suy nghĩ nhiều, còn lại lúc ăn cơm anh nhớ, đi đường cũng nhớ, ngủ cũng nằm mơ thấy thằng cún con biết gọi "bố ơi", buổi sáng tỉnh giấc lập tức thấy lòng phơi phới.

Dù không tắc đường thì từ chỗ làm tới đây cũng phải mất hơn 40 phút, nhưng bây giờ anh không kịp tính toán nhiều như vậy, chỉ cần rảnh rỗi một chút là anh chỉ ước sao mình có cánh để bay. Vì thế mấy ngày nay, trừ những tình huống khẩn cấp ra, ca trực đêm anh đều đổi hết, gần như ngày nào cũng tới một lần, không màng ăn uống, luận văn và sách vở cũng dẹp sang một bên, chỉ muốn ôm con trai vào lòng, dù là cả đêm phải thay tã cho nó cũng can tâm tình nguyện.

Lục Thừa Tông đã ngủ say từ lâu, không biết mình đang bị một người đàn ông bế trên tay say sưa ngắm nghía. Thường những lúc này, mẹ thằng bé sẽ cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối si tình, bởi vì ánh mắt anh hết sức dịu dàng và quyến luyến, đúng thật là mầm tình bén rễ nhổ chẳng lên.

Lục Trình Vũ lặng lẽ ngắm con trai hồi lâu, rồi bỗng buông ra một câu:

- Trông con trai anh này, mày dài chớm tai, sống mũi thẳng tắp, mẹ kiếp, sao mà đẹp giai thế.

Đồ Nhiễm ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn hai bố con. Cô đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Cô cảm thấy mắt nhìn của mấy người đó rất kỳ quặc, bởi vì tướng mạo của Đá Cuội đã bị cô xếp vào diện xấu xí, vẹo vọ một cách không thương tiếc, hơn thế, cô còn thường xuyên lo lắng.

Vì thế lúc này, cô nói với bố thằng bé:

- Anh không thấy mắt mũi mồm miệng nó cứ rúm hết cả vào hay sao, mắt thì húp lên, da không trắng, lại còn nhăn nheo nữa chứ, trông cứ vàng vọt, chỉ biết ngoạc mồm ra khóc, nếu lớn lên mà vẫn thế này thì khó tìm vợ lắm.

Nghe vậy Lục Trình Vũ có phần không vui, anh rất ít khi tỏ vẻ vui hoặc không vui ra mặt, nên Đồ Nhiễm nhận ra ngay. Anh nói:

- Đừng quên con mới có ba ngày tuổi thôi, cho em ngâm nước suốt chín tháng chưa chắc đã bằng nó. - Anh lại ngắm con. - Vàng da, có lẽ là chứng vàng da sơ sinh.

Khi đó Đồ Nhiễm mặc kệ anh, cô cảm thấy con người này nói năng thật khó chịu, tuy đã không còn mấy hi vọng vào lời nói và thái độ của anh, nhưng cô vẫn thầm hờn dỗi, đồng thời cũng canh cánh trong lòng vì vế sau câu nói của anh.

Trước đó, quá trình sinh đẻ không hề suôn sẻ, nên hai mẹ con ở lại bệnh viên thêm vài ngày. Lúc ra viện, bác sĩ dặn người lớn chú ý theo dõi màu da em bé, nếu tiếp tục vàng đi thì nhất định phải tới kiểm tra.

Sau hai hôm, da Lục Thừa Tông đã sắp vàng khè nhe nghệ, ngủ li bì kéo dài, cũng không chịu bú sữa.

Đồ Nhiễm và bà Vương Vĩ Lệ lòng nóng như lửa đốt ôm cậu bé chạy vội tới bệnh viện, lấy máu xét nghiệm, độ vàng da lên tới hơn 20, bị giữ lại bệnh viện truyền nước, chiếu đèn.

Y tá chọc kim vào ven trên cánh tay Lục Thừa Tông, cậu bé cũng không khóc, nhắm mắt ngủ mê mệt như không biết gì, miệng hơi nhếch lên cười ngơ ngẩn.

Đồ Nhiễm lại khóc rất dữ, trên chiếc giường bệnh trắng tinh có một vệt máu nhỏ, là vừa rồi khi lấy máu thằng bé rớt ra, một màu đỏ nhức nhối đập vào mắt cô, như thể máu của chính mình bị người ta rút cạn.

Sắp xếp ổn thoả mọi việc thì đã là buổi tối, Đồ Nhiễm khăng khăng bảo bà Vương Vĩ Lệ về nhà nghỉ ngơi, còn mình ở lại trông con. Bà Vương Vĩ Lệ nói không lại con gái nên đành quay về. Trước khi về bà gọi điện báo cho con rể.

May mà bên cạnh giường em bé có một chiếc giường đơn, buổi tối Đồ Nhiễm có thể ngủ trên đó. Ai dè mới chiếu đèn chưa được nửa tiếng thằng bé đã tỉnh dậy, nằm trên giường vừa khóc oe oe vừa dùng cánh tay bị châm kim giật miếng vải băng mắt ra.

Vừa sợ con chọc vào mắt, lại sợ bị lệch kim, cô vội vàng chạy tới bế thằng bé lên, dỗ mãi mà thằng nhóc không nín, không ăn, không ngủ, chỉ rên ư ử, cô đánh vật với cu cậu, lưng áo đẫm mồ hôi dính sát vào lưng.

Luống cuống không biết phải làm gì, Đồ Nhiễm bế con sốt ruột đi lòng vòng quanh phòng, đến lúc đầu óc choáng váng, toàn thân bủn rủn thì cửa phòng bật mở, Lục Trình Vũ bước vào, mang theo không khí lạnh từ bên ngoài, phảng phất gió bụi dặm trường.

Tim cô bỗng bình yên lại, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì, cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi anh:

- Hôm nay anh không trực à?

- Nhờ người khác đổi ca. - Anh cởi áo khoác ra, rửa tay rồi mới bế con, nhỏ nhẹ vỗ về. - Hi, đàn ông chúng mình không khóc thế này đâu.

Đồ Nhiễm nói:

- Không chịu cho chiếu đèn, cũng không chịu bú, cứ khóc suốt.

- Không được mặc quần áo lại còn bị bịt mắt nên con cảm thấy không an toàn. - Nói rồi Lục Trình Vũ nhẹ nhàng lật thằng bé lại cho nó nằm sấp trên giường, cậu bé lại khóc tướng lên, hai tay ra sức khua khoắng, muốn nhổm người dậy, Đồ Nhiễm nhìn mà đau nhói tâm can.

Lục Trình Vũ lại cười:

- Nhóc ngoan, con mới được mấy ngày mà đã nhiều sức lực như vậy? - Nói rồi bèn lấy điện thoại ra chụp hình cho cậu bé.

Đồ Nhiễm ngỡ ngàng:

- Anh làm gì thế?

Lục Trình Vũ bế con lên:

- Chụp làm kỷ niệm, sau này con lớn thì đưa cho nó xem.

Cô không nén được, lườm anh một cái.

Lục Trình Vũ thoăn thoắt thay bỉm cho con:

- Không sao, khoảng tối mai là ổn thôi. Đêm anh trông cho, em nghỉ đi.

Cô vẫn không yên tâm:

- Nó không chịu ngoan ngoãn nằm yên trên giường đâu:

Anh đón lấy đứa bé rồi ngồi xuống ghế cạnh chiếc giường con:

- Đá Cuội ơi là Đá Cuội à, bố bảo con nhé, đàn ông chúng mình không thể khóc được đâu, phải kiên cường lên...

Đồ Nhiễm vừa nghỉ ngơi uống nước, nghe vậy suýt nữa phì hết cả ra, bụng bảo dạ, mới tám ngày tuổi chứ có phải tám tuổi đâu, nói lý lẽ thế có hiểu không?

Đá Cuội vẫn rên ư ử, Lục Trình Vũ lại nói tiếp:

- Con là đàn ông con trai, con mà khóc thì con gái nhà người ta sẽ cười cho, ai thèm theo con nào?

Tiếng khóc của Đá Cuội nhỏ dần, đôi mắt ngân ngấn nước tròn xoe nhìn bố.

Lục Trình Vũ cười cười:

- Thế mới phải chứ, con phải nhớ, đàn ông chúng mình là để những người phụ nữ như mẹ con dựa vào, trời có sập xuống mình cũng phải đỡ, cơn bệnh vặt này của con có là gì, ngủ đi là ổn thôi, chút khó khăn be bé này chơi một tí là qua thôi, phải không nào? Khi nào con lớn, sẽ còn phải đối mặt với nhiều chuyện phức tạp hơn, đến lúc ấy con cũng khóc à? Như vậy chắc chắn là không giải quyết được vấn đề gì.

Đá Cuội không khóc nữa, dựa vào lòng bố, đôi mắt đen láy lấp lánh, ra bộ trầm ngâm, đầy vẻ ông cụ non. Một lúc sau, hai mắt cu cập díp lại, ngáy khe khẽ.

Lục Trình Vũ khẽ thở hắt một hơi, đợi con ngủ say, anh rón rén đặt cậu bé đã được đeo băng mắt lên giường, bật đèn chiếu lên.

Thằng bé ngủ yên ổn rồi, Đồ Nhiễm mới thấy nhẹ cả người.

Lục Trình Vũ kéo dịch chiếc ghế lại, bò ra giường ngắm con trai, ngước mắt lên thấy Đồ Nhiễm vẫn đang trừng mắt nhìn mình thì nói nhỏ:

- Em mau ngủ đi, lát nữa con tỉnh giấc em lại không nghỉ ngơi được. Sao em lại bảo mẹ về nhà? Sức khoẻ em bây giờ sao trông nổi con?

Đồ Nhiễm vừa mệt vừa buồn ngủ, cơ thể chưa hồi phục, giờ cô chỉ hận không thể lăn ngay ra ngủ một giấc, đầu óc mụ mẫm, cô nói thẳng toẹt:

- Em bảo mẹ mai đi nhập hộ khẩu cho con.

- Mới mấy ngày, vội gì.

Đồ Nhiễm buột miệng nói ra những lời cô đã suy nghĩ hàng trăm lần:

- Làm cho nhanh để còn lấy giấy chứng nhận.

Lục Trình Vũ ngỡ ngàng:

- Giấy chứng nhận gì?

Lúc này Đồ Nhiễm đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đã nói tới nước này, chi bằng nói thẳng ra cho xong:

- Giấy chứng nhận ly hôn, lúc trước anh nói rồi, sinh con xong sẽ giải quyết vấn đề, em vẫn nhớ.

Lục Trình Vũ vẫn bám vào thanh vịn của chiếc giường nhỏ ngắm con trai, Đồ Nhiễm thấp thỏm mãi cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì, nhìn kỹ hơn mới thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lòng cô hụt hẫng, lí nhí nói nhỏ:

- Đang nói chuyện với anh đấy, dù gì cũng phải phản ứng lại chứ.

Một lát sau, Lục Trình Vũ hé mắt ra nhìn cô:

- Nếu em nhất quyết muốn ly hôn, thì còn quan tâm đến việc anh có phản ứng hay không có phản ứng à?

Đồ Nhiễm nghẹn họng, lại nghe thấy anh nói một cách dửng dựng:

- Muốn ly hôn, em đành lòng bỏ mặc ai? Cứ cho là bỏ được anh đi, thì em đành bỏ con như thế sao? Sau này ít nghĩ vớ vẩn đi, trước hết phải chăm sóc tốt bản thân, chăm con cho tử tế, những việc khác đừng nghĩ quẩn quanh, càng nghĩ quẩn càng dễ mắc sai lầm, sẽ lơ là con cái. Bao nhiêu chuyện như vậy, em phải phân rõ cái nào quan trọng hơn cái nào chứ. Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của em là điều chỉnh cảm xúc của mình, chăm sóc con cái, nhiệm vụ của anh là kiếm tiền nuôi gia đình, những chuyện khác đều là vớ vẩn hết.

Nghe anh nói vậy, Đồ Nhiễm lại nổi cáu, bụng bảo dạ anh nói một câu nhẹ nhàng, tử tế không được à? Phụ nữ cần dỗ dành chứ không phải suốt ngày bị anh lên giọng chê bai như vậy. Cô lên tiếng:

- Con em nuôi, anh không cần phải lo.

Anh ngước mắt nhìn cô:

- Thế thì phải ra toà rồi. Hơn nữa, một tí tiền của em thế làm sao nuôi con được? Sinh lực con người có hạn, hai người còn chẳng ăn ai huống hồ chỉ là một mình em?

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ:

- Nếu anh đã muốn có con như thế, em cũng chẳng tranh với anh, anh muốn làm sao thì làm. Em đi rồi, anh vẫn còn có thể tìm một cô gái trẻ, đẻ thêm cho anh vài đứa con trai, chẳng phải anh rất thích con trai là gì? Một đứa sao đủ được? Phải đẻ nguyên một đội bóng rổ mới đủ.

Lục Trình Vũ cười:

- Đẻ lắm thế để làm gì, anh nuôi sao nổi, có phải nuôi Đào cốc lục tiên[10] đâu. Hơn nữa... - Anh ra vẻ nhẩm tính. - Anh mà dẫn con ra sân khấu thì 24 ngọn đèn đối diện tịt ngóm hết[11], bây giờ làm gì còn cô gái chưa chồng nào chịu làm mẹ kế nữa.

[10] Sáu anh em ngộ nghĩnh trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, tuy già nua, xấu xí nhưng suy nghĩ lại ngây thơ như trẻ con.

[11] Trong gameshow truyền hình Phi thành vật nhiễu (tạm dịch: Không thật lòng chớ đến quấy rầy. - Một dạng trò chơi mai mối tình cảm cho những người chơi độc thân) của Trung Quốc, 24 người chơi là các cô gái độc thân sẽ dùng cách bật đèn hoặc tắt đèn để quyết định người chơi nam có được đi vào vòng trong hay không. Ở đây ý của Lục Trình Vũ muốn nói, nếu họ ly dị khi đi tìm vợ, anh sẽ bị loại ngay từ đầu.

Đồ Nhiễm tỏ ý khen gợi:

- Coi như anh cũng tự biết mình biết người đấy, vậy thì đừng mang con theo nữa.

Anh nói đầy vẻ nghiêm túc:

- Một mình anh đi, đèn đóm cũng tắt hết.

Cô nhất thời không suy nghĩ kịp:

- Sao lại thế? Điều kiện của anh đâu có kém vậy?

Lục Trình Vũ nói:

- Chính vì điều kiện quá tốt, nên mấy cô gái trẻ sợ lòng tự trọng bị tổn thương, so với việc anh diệt họ, chi bằng họ diệt anh trước.

Đồ Nhiễm không nhịn được nữa bật cười, miệng lại nói:

- Anh đúng là đáng ghét.

Anh bỗng hỏi:

- Có phải vì em quá biết sức mình, nên muốn diệt anh trước phải không?

Cô sững người, lập tức nói:

- Chẳng lẽ lại cấm không cho phụ nữ không có cảm xúc gì với anh chắc?

Anh nhìn cô:

- Người không có cảm xúc mà em cũng chịu lấy, chuyện ly hôn lại nói ra nhẹ tênh như vậy, từ đầu đến cuối em chưa bao giờ nghiêm túc cả.

Cô lại nổi nóng:

- Rõ ràng chuyện ly hôn đều do anh tự đề cập tới, giờ lại đổ hết lên đầu em, chẳng ra thể thống gì, anh thì nghiêm túc hơn em được bao nhiêu?

- Anh đề cập đến bao giờ, chỉ thấy em suốt ngày lải nhải đòi ly hôn. - Anh ngẫm nghĩ. - Là thế này, trong tay anh có mấy sinh viên, ai học hành nghiêm túc, ai láng quáng, anh đều biết hết. Nội dung học đều giống nhau, nhưng láng quáng với anh thì anh láng quáng lại, với những người không nghiêm túc với mình mà anh còn hao phí công sức nữa thì thật không đáng.

Đồ Nhiễm còn muốn nói gì đó thì đã nghe thấy anh nói:

- Còn một chuyện này em nên biết, đàn ông ghét nhất là phụ nữ cứ suốt ngày mở miệng ra là đòi chia tay với ly hôn, lần này không tính, nhưng lần sau em mà nói nữa, anh sẽ coi là thật.

Cô cũng không chịu kém cạnh:

- Phiền anh lần này coi là thật luôn đi, em không đợi được đến lần sau.

Lục Trình Vũ nhìn cô, không nói gì, kéo ba cái ghế trong phòng lại bên giường em bé rồi xếp cạnh nhau, ngả người lên đó, đắp chiếc áo khoác lên rồi mới nói:

- Tranh thủ ngủ một lúc đi, đợi lúc nào tinh thần em minh mẫn thì đến gặp anh nói lại chuyện này, anh sẽ đồng ý.

Tay Đồ Nhiễm đang cầm cái gối, thật muốn quăng thẳng qua đó:

- Chẳng có gì để nói cả, chúng ta đã ở riêng lâu như vậy rồi, ở riêng hai năm, toà sẽ cho là tình cảm vợ chồng đã rạn nứt.

Anh nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng.

Cô lại nói:

- Bao giờ con ra viện, em vẫn ở chỗ mẹ em, anh không được tới đó ngủ qua đêm, hôm nào em đóng gói hết đồ đạc của anh lại, anh mau đến mà xách về nhà.

Anh vẫn không nói gì.

Chẳng bao lâu sau, cô cũng cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì, tâm trạng hụt hẫng, chán chường, toàn thân đau đớn, nhức nhối, ngồi không được, dựa không xong, một mình cô đành chật vật từ từ nằm xuống nghỉ ngơi. Mới vừa nhắm mắt lại, cô bỗng lại nhớ ra điều gì, do dự một lát rồi vẫn không nén được mà hỏi nhỏ:

- Nằm đấy sao mà ngủ được, hay là anh qua đây nằm một lát đi?

Lần này Lục Trình Vũ lại trả lời, giọng nói thoáng chút ngái ngủ mơ màng:

- Không cần đâu, em ngủ đi.

Cô lặng lẽ nằm xuống, cả đêm mơ mơ màng màng, ngủ không yên, thấy anh dậy hai, ba lần, đo nhiệt độ, thay bỉm, pha sữa cho con và gọi y tá tới thay bình truyền.

Trời vừa mờ sáng, anh lại ra ngoài mua đồ ăn sáng về, khẽ khàng gọi cô dậy, bảo cô để ý tình hình con trai, sau đó vội vã đi làm.

Đồ Nhiễm vâng dạ hai tiếng, không muốn nói nhiều với anh, cũng không muốn mở mắt nhìn anh, thực ra lúc ấy cô không hề ngủ. Khi anh đi rồi, cô ngồi đoán xem bao giờ anh lại tới.

Đến sáng, da thằng bé đã bớt vàng đi trông thấy, không cần chiếu đèn nữa nhưng vẫn phải truyền nước, bác sĩ nói ở lại bệnh viện theo dõi tiếp một đêm, nếu tình hình ổn định thì hôm sau có thể ra viện.

Buổi trưa, bà ngoại thằng bé nấu cháo trứng gà và móng giò đậu xanh đem tới, Đồ Nhiễm mệt mỏi suốt mấy ngày liền, mồm miệng nhạt nhẽo, chỉ uể oải ăn một chút.

Thằng bé đã quay về với nhịp ăn uống thường ngày, lúc không ngủ mặt mày phấn chấn, đôi mắt tròn xoe, đen láy nghiêng ngó xung quanh. Thấy vậy, hai mẹ con Đồ Nhiễm nhẹ cả người, mọi vất vả lúc trước gần như tan biến. Lúc bế con cô nghĩ: Chỉ cần đứa bé này khoẻ mạnh, bình an, dù mình có sống không được như ý đến đâu cũng không sao hết, trên đời này không có gì quan trọng hơn sức khoẻ của con cái.

Ăn tối xong, ông Lục dắt con gái tới, nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào dưới gối thằng bé, nói là hỗ trợ thuốc thang viện phí. Đồ Nhiễm nói, tiền thuốc, tiền viện phí Lục Trình Vũ đã trả hết, chắc cũng đủ rồi.

Bà Vương Vĩ Lệ từ chối hai lần rồi cũng nhận lấy tấm thẻ ấy. Cuối cùng, đợi mọi người ra về, bà bèn ra máy ATM ở chỗ thanh toán kiểm tra, thấy trong thẻ có tới bốn, năm vạn tệ thì có phần mừng rỡ, lên lầu nhét tấm thẻ vào lòng con gái, dặn dò cô giữ cẩn thận, sau này dành dụm cho thằng bé.

Khoảng mười giờ hơn, Lục Trình Vũ trở về, vẫn dáng vẻ sương gió, bụi bặm, vừa vào cửa đã tới thăm con trai.

Bà Vương Vĩ Lệ dù sao tuổi cũng đã cao, mấy ngày nay phải chạy đôn chạy đã không chịu nổi, thấy con rể đến liền lui về nhà nghỉ ngơi.

Đồ Nhiễm lấy tấm thẻ ra bảo với Lục Trình Vũ:

- Bố anh đưa.

Anh nhìn qua:

- Em cầm đi.

Cô lại nói:

- Trong nhà vẫn còn mấy cái thẻ, khi nào ra viện, em lấy tên con đi gửi, sau này tiền mừng tuổi gì đó cũng đều cho vào đó, làm tiền ăn học.

Lục Trình Vũ đang rửa tay ở bồn nước bên cạnh, không ngẩng đầu lên:

- Dùng thế nào tuỳ em quyết định, đừng tiêu lung tung là được.

Tư thế cầm xà phòng rửa tay của anh hết sức chuyên nghiệp, dùng lực khá mạnh, động tác nhanh nhẹn, gấp gáp, tới khi bọt xà phòng phủ đầy tay mới xả nước, có một chút đặc trưng nghề nghiệp.

Đồ Nhiễm nhìn đám bọt xà phòng xả trôi theo dòng nước, thản nhiên buông một câu:

- Dù sao cũng phải báo cho anh một tiếng, những chuyện thế này phải nói rõ mới được.

Lục Trình Vũ bỗng liếc cô một cái đầy hứng thú, sau đó bước tới, đưa tay cốc nhẹ lên trán cô một cái, cô nhất thời không đề phòng nên đành chịu trận. Sắc mặt cô còn chưa kịp thay đổi bao nhiêu, anh đã định trêu cô thêm lần nữa, nhưng bị cô quay đầu tránh đi.

Đêm hôm đó, thằng bé ngủ rất ngoan, bú no sữa xong là nằm yên trên giường ngủ, Đồ Nhiễm kéo chăn đắp lên người mình rồi nói:

- Mệt cả rồi, ngủ sớm đi.

Cả đêm không nói năng gì. Sáng ngày thứ ba, thằng bé xuất viện về nhà, Lục Trình Vũ không đưa về mà đi làm luôn, sau đó lại trực liên tục hai đêm liền, mấy hôm sau mới có thời gian đi thăm con. Anh vẫn ngủ lại, nhưng chiếc giường trong phòng bị biến thành sofa trong phòng khách, cũi em bé đặt cạnh giường đơn của Đồ Nhiễm để tiện cho cô chăm sóc giữa đêm. Hơn nữa, khi đó cô nghỉ đẻ, ban ngày không phải đi làm, còn anh vẫn phải luân phiên trực hai ca, vì thế Đồ Nhiễm và và Vương Vĩ Lệ đều cảm thấy không nên làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh.

Con còn bé, người lớn thì luôn chân luôn tay, cả ngày chỉ mải mê chuyện ăn uống, ị đái của đứa bé, rất nhiều chuyện không để ý đến.

Thời gian này, trí nhớ của Đồ Nhiễm dường như không tốt bằng trước đây, tư duy cũng chậm chạp hơn, nhìn nhận vấn đề thản nhiên hơn rất nhiều. Trước đây, có những chuyện, cô tức giận, cô đau lòng, giờ thì căn bản không có thời gian để day dứt, cô còn phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng hơn.

Mặt khác, cô cũng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, đầu tiên là chân to ra, trước đây cô đi số 36 tiêu chuẩn, giờ phải đi giày to hơn một chút mới thoải mái.

Sau đó khi soi gương, cô phát hiện ra mông mình cong vểnh lên, ngực cũng mềm và đẫy đà hơn, tuy cân nặng đang dần giảm xuống, nhưng những thay đổi này vẫn còn. Thân hình cô trước đây đã được coi là có đường cong, giờ mấy số đo này tăng lên khiến cô hơi xấu hổ, không dám mặc những bộ đồ bó sát người như trước nữa, luôn muốn che đậy đi.

Thằng bé đầy tháng xong thì dịp cuối năm đã cận kề, kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc. Trước khi đi làm, Chu Tiểu Toàn tới thăm hai mẹ con. Vừa nhìn thấy cô, Chu Tiểu Toàn đã ngắm nghía từ trên xuống dưới rồi nói luôn:

- Đúng là cậu, sinh con rồi mà còn có thể xinh đẹp như vậy, đàn ông nhìn thấy cậu chắc chỉ muốn bổ nhào vào. - Cô nàng lại nói. - Khí chất cũng thay đổi, vẻ mặt rạng ngời đầy thiêng liêng, vừa gợi cảm lại vừa cấm dục, đúng là kỳ lạ.

Đồ Nhiễm cười:

- Cái gì mà rạng ngời với thiêng liêng, có phải là gái trinh mang bầu đâu.

Hai cô gái cười cười nói nói, Chu Tiểu Toàn cẩn thận bế đứa bé lên ngắm trái ngắm phải, cuối cùng nhận xét:

- Vẫn giống bố hơn, giống lắm ấy. Chẳng lẽ hồi nhỏ Lục Trình Vũ cũng có phong cách shota[12] này, lớn lên rồi sao lại biến thành gã mặt đơ[13] vậy nhỉ?

Đồ Nhiễm suỵt cô nàng.

[12] Shota là từ bắt nguồn từ truyện tranh Nhật Bản, chỉ những bé trai đáng yêu dưới 12 tuổi.

[13] Nguyên văn là "người đàn ông liệt cơ mặt": cũng là một từ bắt nguồn từ truyện tranh Nhật Bản, chỉ những nhân vật nam đẹp trai nhưng lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc trên mặt nên bị ví với "cơ mặt bị liệt".

Chu Tiểu Toàn vội nói:

- Tiểu Tiểu Lục nhà các cậu đương nhiên sẽ không như thế, tính nó giống cậu, gặp ai cũng cười, đáng yêu biết bao, thật đấy.

Hai cô gái chui vào phòng ngủ rúc rích với nhau mãi, Chu Tiểu Toàn không kìm chế được bèn buôn chuyện.

- Thực ra Tô Mạt cũng rất quyến rũ, ly hôn chẳng bao lâu mà bên cạnh đã có anh chàng đẹp trai theo đuổi, hình như là ông bạn luật sư của chồng cậu... có điều hai người bọn họ chắc vẫn đang trong thời kỳ mập mờ, mấy lần mình bắt gặp anh chàng kia đưa cô ấy về nhà, dáng vẻ họ nói chuyện trông lúng túng lắm...

Nghe được chuyện này Đồ Nhiễm vốn dĩ còn rất vui, nhưng giờ lại hơi ngỡ ngàng. Cô hỏi lại:

- Có thật là tay luật sư đó không?

Chu Tiểu Toàn quả quyết:

- Lúc bị mình bắt gặp, cậu ấy thẹn thùng giới thiệu, đúng là luật sư mà. Cậu ấy thì quen được mấy luật sư chứ? Mình đoán chắc là người mà chồng cậu giới thiệu.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Có phải đeo kính, trông thư sinh, cao ráo, khoảng tầm 30 tuổi không?

Chu Tiểu Toàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

- Cậu lo lắng cái gì thế? Cậu ấy nên quen nhiều đàn ông mới phải, gỡ rối tình thế.

Đồ Nhiễm trầm ngâm:

- Không phải, hình như người ngày có một mối tình đầu ở nước ngoài, mấy năm nay hai người họ vẫn giữ liên lạc, vẫn còn vương vấn lắm.

Chu Tiểu Toàn không đồng ý.

- Thế thì đã sao, xa như thế, tình cảm cũng cạn hết rồi.

Đồ Nhiễm lắc đầu:

- Gia đình anh ta rất gia giáo, như hoàn cảnh Tô Mạt hiện giờ liệu có thể phát triển lâu dài với anh ta sao? Hơn nữa, đàn ông tuổi này đều thực tế, kết hôn chắc chắn phải cân nhắc tới điều kiện của nhà gái... Mình lo Tô Mạt quá thật lòng với chuyện này, ngộ nhỡ có chuyện gì thì không ổn.

Chu Tiểu Toàn cười:

- Cậu cả nghĩ quá, đều là người trưởng thành cả rồi, cần gì hôn nhân ràng buộc, nam hoa nữ ái rất bình thường mà.

Đồ Nhiễm nói:

- Nam hoan nữ ái, với đàn ông thì là hoan lạc nhất thời, nhưng với phụ nữ lại là tình yêu lâu dài, cụm từ này ai nghĩ ra thế nhỉ, nhìn xem người ta nói chuẩn biết chừng nào. Tính tình Tô Mạt thế nào đâu phải cậu không biết, nói thật, mình thật sự lo cậu ấy coi người ta là cái phao cứu mạng.

Nghe cô nói vậy, Chu Tiểu Toàn dần cảm thấy có lý, bèn hỏi:

- Người đó nhân phẩm thế nào? Không ra sao à?

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ:

- Cũng không phải, phải cái hơi nhiều chuyện, rất biết lo lắng, cũng coi là đàn ông bình thường. Cậu biết đấy, chính là kiểu đàn ông rất bình thường, cho nên bọn họ đôi lúc sẽ cần có thứ gì đó để bù đắp lại.

Câu nói này của Đồ Nhiễm, nếu để Lôi Viễn nghe thấy, có lẽ anh ta sẽ khá tán thành, mà cũng chỉ tán thành nửa câu sau:

Đương nhiên anh ta cho rằng, mình là một người đàn ông bình thường, có những ưu khuyết điểm không thể khống chế và không thể xoá nhoà được của con người cũng là một chuyện hết sức hợp lý, ví dụ như do dự khi lựa chọn, ví dụ như một sự bồng bột về mặt tâm lý nào đó dẫn đến bồng bột về mặt sinh lý.

Vì thế, chiều thứ Sáu hôm ấy, khi Tô Mạt mang quần áo đã giặt sạch tới văn phòng cho anh ta, anh ta đã hôn cô một cách thăm dò.

Cô rất thẹn thùng, nhưng không lảng tránh, cả hai đều vô cùng dè dặt.

Khi đó trời vừa sẩm tối, đồng nghiệp đã tan làm và ra về hết, trong văn phòng anh ta dày đặc lớp sương mù nhàn nhạt tím, mọi vật đều mơ hồ không rõ, tận đến khi bước lại gần, anh ta mới có thể dùng ánh mắt phác hoạ kỹ lưỡng đường nét khuôn mặt cô. Làn da cô vẫn trắng như vậy, màu trắng mong manh, mẫn cảm, làm nổi bật mái tóc dài đen nhánh, lay động lòng người, anh ta rất thích.

Anh ta hôn cô, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó xiết chặt eo cô, muốn tiến thêm một bước, nhưng Tô Mạt sống chết không chịu. Hai người giằng co một lúc, anh ta không khỏi nản lòng, buông cô ra quay về ngồi sau bàn làm việc, còn cô ngồi ngay ngắn trên cái sofa dài sau màn sương, cúi đầu không nói.

Hai người họ giống như quan hệ giữa luật sư và thân chủ, điều không phù hợp duy nhất, là trong phòng thiếu ánh đèn.

Cuối cùng không chịu nổi sự im lặng của cô, anh ta lại bước tới ngồi xổm xuống trước mặt cô, khẽ hỏi:

- Rốt cuộc em nghĩ như thế nào, có thể nói cho anh nghe không?

Tô Mạt buông một tiếng thở dài rất khẽ, thoạt tiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới quay lại nhìn anh ta và nói:

- Anh phải biết, với tình hình của em hiện giờ, mỗi một bước đi không chỉ phải chịu trách nhiệm với bản thân, mà còn phải chịu trách nhiệm với con em, cho nên, dù chỉ nửa bước cũng không thể sai lầm...

Lôi Viễn nhìn cô một lúc lâu rồi từ từ đứng thẳng dậy, dường như cô đang chờ đợi sự khẳng định của anh, còn anh ta đang chờ đợi điều gì? Có lẽ là sự yếu mềm nhất thời của cô, hoặc là sự chuyển biến tiếp theo. Anh ta bỗng không muốn đợi thêm nữa, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, dịu dàng nói:

- Đi thôi, anh đưa em về nhà.

Là một người mẹ trẻ mới chưa được bao lâu, Đồ Nhiễm đã cảm thấy nuôi con chẳng dễ dàng gì, đường xa gánh nặng.

Vừa mới xuất viện về nhà, rốn Đá Cuội lại bị chảy máu, may sao thím giúp việc mà ông nội thằng bé thuê về rất có kinh nghiệm, khiến họ không cần phải lo lắng. Sau đó bà Vương Vĩ Lệ và thím giúp việc lại hục hặc nhau vì mấy chuyện lặt vặt, khiến thím ấy tức giận từ chối làm tiếp, chỉ nhận lương tháng này rồi bỏ đi mất biệt.

Sau đó họ thuê thêm mấy cô bảo mẫu nữa, trong thời gian thử việc đều không vừa ý, bà Vương Vĩ Lệ rất không quen với việc có người lạ lởn vởn trong nhà, lại tuyên bố là một mình bà có thể trong cháu được, vì thế Đồ Nhiễm cũng dần dần từ bỏ ý thuê người về giúp.

Tiếc là bạn nhỏ Lục Thừa Tông lại chẳng biết điều, gặp hết chuyện này đến chuyện nọ, lúc thì mặt mũi nổi mẩn, lúc thì cảm lạnh ho hắng, người lớn chạy theo cu cậu cả ngày, cả đêm không được nghỉ ngơi. Đúng thời điểm này, sức khoẻ Đồ Nhiễm đã phục hồi tương đối, thấy bên Lý Đồ bận quay cuồng, trước đó người ta cũng khá chăm sóc cô, mà bản thân cô cũng muốn kiếm thêm chút tiền, vì thế bèn đồng ý giúp cậu ta xử lý văn bản hợp đồng hoặc liên hệ điện thoại với khách hàng.

Bà Vương Vĩ Lệ tuổi đã cao, không được nghỉ ngơi đủ thì bức bối trong lòng, hơn nữa sự háo hức ban đầu khi mới trông cháu dần trôi qua. Thêm nữa, mỗi lần bà bế cháu xuống lầu đi dạo, người trong tiểu khu lại hỏi bà là bà nội hay bà ngoại mà nhiệt tình, nhẫn nại với cháu thế. Sau khi biết được câu trả lời, họ lại hỏi tiếp sao bà nội không trông cháu?

Mỗi lần như vậy, bà lại cảm thấy cực kỳ mất mặt. Vừa mệt vừa bực, tâm trạng càng lúc càng tồi tệ, không chỉ mặt nặng mày nhẹ với con gái, mà ngay cả con rể và nhà thông gia bà cũng oán thán, hễ không vừa lòng là bắt đầu cằn nhằn.

Đồ Nhiễm biết mẹ mình vất vả, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, đành lựa lời khuyên giải, hoặc lúc nào ra ngoài làm việc lại mang về mấy bộ quần áo mà bà thích.

Miệng thì trách con gái tiêu tiền bừa bãi, nhưng bà Vương Vĩ Lệ vẫn thầm vui trong lòng, chỉ có điều khi niềm vui qua đi, bà vẫn thấy ấm ức.

Dần dà, Đồ Nhiễm cũng chẳng biết phải làm sao:

- Bà nội Đá Cuội đã qua đời lâu rồi, cho dù có muốn trông cháu cũng không thể được.

Bà Vương Vĩ Lệ hấm hứ:

- Ông nội nó không phải đã lấy thêm vợ bé rồi còn gì? Đó không phải là bà nội thì là gì?

Đồ Nhiễm cười:

- Đó đâu phải là bà nội, đó là bà tổ cô nhà họ, giao thằng bé cho bà ta, con và Lục Trình Vũ không yên tâm.

Bà Vương Vĩ Lệ vẫn cấm cẳn:

- Không yên tâm hay là người ta không muốn trông? Đừng nói người nhà họ, ông nội thằng bé đến thăm cháu mà cũng cứ như chơi với con chó, con mèo, mẹ thấy đến cả thằng Vũ đối với con ruột mình cũng rất bình thường. Thằng bé ho như thế cũng chẳng thấy nó chau mày lấy một cái, còn không cho đi viện, uống thuốc lại không có tác dụng, sao có thể để đứa bé tí xíu như thế này chịu chứ? Cũng chẳng biết nó bận cái gì nữa, hai, ba ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, để thằng bé mang họ Đồ luôn cho rồi.

Khi nói những lời này, có lẽ bà chỉ muốn xả giận chứ không hề nghĩ tới cảm nhận của người bên cạnh, nhưng Đồ Nhiễm nghe vậy, khó tránh khỏi mủi lòng, chỉ có điều cô không thể hiện ra, vẫn an ủi mẹ:

- Con rể mẹ đã chẳng nói rồi còn gì, thằng bé bé thế này dễ bị đờm, qua giai đoạn ốm đau là ổn thôi, chỉ cần không sốt là không sao. Bây giờ anh ấy đang bận xét chức danh, muốn kiếm thêm chút tiền nuôi con, trong tay lại có mấy bệnh nhân nặng, công việc cũng rất vất vả.

Bà Vương Vĩ Lệ hừ một tiếng, không nói không rằng, một lúc sau lại lắc đầu:

- Dù sao con người chồng con mẹ cũng nhìn không thấu, mẹ sống hơn nửa đời người rồi, cũng chưa gặp được mấy người như vậy, tuổi trẻ mà bụng dạ thâm sâu, chủ kiến lớn, khiến người khác không nhìn rõ được suy nghĩ. Mẹ vẫn luôn quan sát, nó cũng chỉ thể hiện một chút cảm xúc mấy hôm Đá Cuội mới ra đời thôi, những lúc còn lại thật sự khiến người ta không nắm bắt được. Về phương diện này, con cũng không phải là đối thủ của nó, cẩn thận cả đời lại bị người ta bắt chẹt đấy.

Đồ Nhiễm không nói gì.

Có lẽ bà Vương Vĩ Lệ đã gãi đúng chỗ ngứa, càng cố nói thêm:

- Con gái nhà người ta đều biết xót mẹ mình, cô ngốc nhà ta lại cứ bắt mẹ phải làm con ngựa già, có nghĩa lý gì chứ, cháu bà nội tội bà ngoại, là người ngoại tộc, sau này vẫn là con cháu nhà người ta.

Đồ Nhiễm nghe vậy rất khó chịu, đành giở giọng đùa cợt:

- Mẹ, hay là thế này, mẹ bảo với Lục Trình Vũ mau gọi mẹ đẻ anh ấy từ dưới mồ mà dậy mà trông cháu?

Bà Vương Vĩ Lệ trừng mắt lườm cô, bụng bảo dạ mình không nói lại được với con bé này, nhưng lại không cam lòng, vẫn cằn nhằn thêm một chặp.

Đồ Nhiễm nghe mãi cuối cùng cũng thủng ra, ý của bà Vương Vĩ Lệ là em trai Đồ Loan của cô cũng phải tính đến chuyện tìm vợ rồi, con gái bây giờ đều nhìn xem nhà trai có nhà không, cho nên cách khả thi nhất hiện giờ là bán căn nhà đang ở đi, sau đó có thể thanh toán phần tiền cọc cho một căn hộ nhỏ hơn một chút ở Bắc Kinh.

Đồ Nhiễm thầm thở dài, căn nhà này tuy là cô đang trả tiền hằng tháng, nhưng trên giấy tờ thì bà Vương Vĩ Lệ đứng tên, cô đành hỏi:

- Vậy sau này mẹ ở đâu?

Bà đáp:

- Trước khi Đồ Loan kết hôn, mẹ tới Bắc Kinh ở, bao giờ nó cưới mẹ không xen vào nữa, mẹ sẽ không ở cùng con dâu đâu, đương nhiên căn nhà đó vẫn để mẹ đứng tên thì chắc chắn hơn.

Đồ Nhiễm nói:

- Hay là đổi căn nhà này lấy căn nhỏ hơn cho mẹ ở, số tiền còn lại đưa cho Đồ Loan, nó cũng đã đi làm, tự trả một phần tiền nhà chắc cũng được.

Bà Vương Vĩ Lệ vội nói:

- Không được, nó mới đi làm chưa bao lâu, con phải giúp nó. Chuyện nuôi con để chồng con lo lắng nhiều hơn một chút.

Đồ Nhiễm thoáng do dự:

- Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là làm công ăn lương, kiếm được chút tiền cũng lao tâm khổ tứ, áp lực công việc lại lớn. Nuôi con đương nhiên là việc phải làm, nhưng dồn hết lên người anh ấy cũng không hay cho lắm.

Bà Vương Vĩ Lệ mắng cô:

- Mẹ đã bảo con ngố mà, ông nội thằng bé làm gì, con trai con chính là cháu đích tôn nhà họ, con nuôi cho họ, làm thế là đúng rồi.

Cô hỏi ngược lại:

- Thế nếu nhà họ nghèo thì sao? Không có khả năng này thì sao?

Bà Vương Vĩ Lệ nói:

- Vậy thì chỉ trách con mắt kém, mấy con bé tre trẻ bây giờ thực dụng lắm, chọn nhà chồng nhất định phải có nhà, có xe, vơ vét được chút nào hay chút ấy. Ai như con, cũng chả thấy người ta tốt với con đến đâu, con lại còn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Thôi thì mẹ cứ nói lời trái tai trước, sau này con bị người ta ức hiếp thì vẫn quay về tìm bố mẹ ruột thôi, thói đời này, xét đến cùng, nhà mẹ đẻ vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.

Đồ Nhiễm bị bà nói cho rối bời ruột gan, bèn dứt khoát không nói gì nữa, thấy cô như vậy, bà Vương Vĩ Lệ càng cảm thấy hận thép không thành gang.

Chiều tối, Lục Trình Vũ tan làm tới thăm con, thấy không khí giữa hai mẹ con không ổn, nhưng cũng không nói gì nhiều. Anh rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra nhét vào tay Đồ Nhiễm.

- Dạo này mẹ cũng rất vất vả, em xem mẹ thích gì thì đi mua cho mẹ.

Nghe vậy bà Vương Vĩ Lệ vội nói:

- Không cần, không cần, trông cháu ruột của mình có gì mà vất vả, bọn con có lòng là được rồi, đừng có tiêu tiền bừa bãi.

Đồ Nhiễm đang khó chịu trong lòng, nói thế nào cũng không chịu nhận tấm thẻ, chỉ nói mình có tiền rồi, sẽ tự biết cách.

Lục Trình Vũ cười cười, không ép cô nữa.

Đợi con rể đi rồi, bà Vương Vĩ Lệ kéo con gái lại hỏi:

- Tiền nong nhà con bây giờ ai quản lý?

Cô đáp:

- Tiền ai người nấy giữ.

Bà nói:

- Thế sao được, cùng một nhà, nếu phụ nữ không quản lý tiền bạc thì cái nhà đó vĩnh viễn không giàu được, đàn ông không thể giữ quá nhiều tiền trong người.

Cô nói:

- Anh ấy cũng không tiêu bừa bãi, vẫn luôn dành dụm để mua nhà ở bên này.

©STENT

Bà Vương Vĩ Lệ nói:

- Thế cũng không được, thằng bé này nói thay đổi là thay đổi luôn, bây giờ lại còn mỗi đứa một nơi, về mặt tiền nong con nhất định phải quản lý thật chặt, nếu không lại rách việc, vừa rồi nó đưa tiền lẽ ra con phải nhận lấy... Còn nữa, hai đứa con không ở chung với nhau lâu như vậy, chuyện vợ chồng...

Mặt Đồ Nhiễm lập tức đỏ bừng:

- Mẹ, mẹ nói mấy chuyện này làm gì...

Bà Vương Vĩ Lệ thở dài:

- Đã lấy chồng rồi, có gì mà phải ngại. Mẹ nói cho con biết, với chuyện này ấy mà, đàn ông không giống phụ nữ đâu... Con nói xem, con chẳng biết gì cả, mẹ nhìn mà sốt ruột, sao mẹ lại sinh ra một đứa ngốc nghếch như con chứ.

Bà Vương Vĩ Lệ trông cháu đến phát rầu cả lòng, cả ngày lo lắng chuyện nhà, lại còn suốt ngày lôi mấy lý lẽ của người từng trải ra nói trước mặt con gái. Đồ Nhiễm bị cằn nhằn đến mức chẳng đặng đừng, cộng với đứa bé ra đời, lại còn phải lo lắng cho đưa em trai, áp lực về kinh tế lập tức gia tăng. Cô càng ngày càng không thể ở được trong nhà, bất đắc dĩ bèn mời một người giúp việc theo giờ về đi chợ nấu cơm, còn mình thì tranh thủ thời gian rỗi trong kỳ nghỉ đẻ tới giúp Lý Đồ làm việc.

Như vậy rất tốt, cuộc sống có phần thảnh thơi, hai mẹ con nhìn thấy nhau cũng không tiếng bấc tiếng chì như trước nữa.

Nhưng công việc càng lúc càng nhiều, thời gian Đồ Nhiễm ở nhà càng ngày càng ít, buổi tối khó tránh khỏi phải đi xã giao tiếp khách, ban ngày thì có thể ở nhà nghỉ ngơi đôi chút, thế là càng ít khi gặp mặt bố thằng bé. Đồ Nhiễm không ở nhà, Lục Trình Vũ cũng không tiện đến ngồi suốt tối, lâu dần, hai người họ phải đến mươi mười lăm ngày không gặp mặt nhau.

Đồ Nhiễm cũng cảm thấy như thế không ổn, bèn nhằm đúng hôm anh nghỉ gác công việc sang một bên, cất công ở nhà ngồi đợi. Nhưng anh thì hay rồi, gọi một cú điện thoại tới nói ở bệnh viện có việc không về được, mất công cô lo nghĩ.

Thấy vậy bà Vương Vĩ Lệ đương nhiên không tránh khỏi càu nhàu. Sự thật mất lòng, Đồ Nhiễm cũng dần mất đi tự tin và kiên nhẫn, đành tự khiến bản thân thêm bận rộn, thậm chí vô tình hữu ý né tránh thời gian có thể gặp nhau, như vậy cũng tốt hơn là ôm một bụng hy vọng rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác. Dần dà, lại trở nên giống như đang giận dỗi nhau.

Tối hôm đó, Đồ Nhiễm cùng Lý Đồ mời khách hàng đi ăn uống, khi xong việc vẫn còn sớm, dù nhớ con nhưng cô lại không muốn về nhà. Vậy là từ nhà hàng đi ra, cô rẽ mấy con phố, tìm một quán bar vắng vẻ để vào.

Thấy cũng không còn sớm nữa, Lý Đồ không yên tâm, đành đi theo cô.

Đồ Nhiễm gọi cho mình một ly rượu, thấy Lý Đồ đến cũng rót cho cậu ta một ly:

- Cậu đi theo làm gì? Tôi đang giải sầu đây.

Nghe giọng nói của cô có phần chán chường, Lý Đồ hỏi:

- Chị gặp chuyện gì phải không?

Cô nói:

- Chẳng có chuyện gì, chỉ là nhàm chán nên đóng cửa tự kiểm điểm bản thân ba ngày thôi.

Lý Đồ cười:

- Nói nghe xem nào, kiểm điểm cái gì?

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:

- Tôi thu lợi từ chỗ người ta lại còn muốn cả tình cảm của người ta nữa, chỉ đơn giản như thế thôi, một câu, hai chữ, tham lam.

Lý Đồ nói:

- Chị thu lợi từ chỗ em, lại còn muốn tình cảm của em ư? Được, chị lấy đi, em dâng cả hai tay luôn.

Đồ Nhiễm bật cười:

- Cậu thì cho tôi lợi ích gì chứ, tiền công lẹt dẹt. Thôi, không nói nữa, nói ra cậu cũng không hiểu đâu.

Lý Đồ liếc cô:

- Không phải chuyện chồng chị hồi xưa từng yêu con gái rượu của Viện trưởng Lý đấy chứ?

Đồ nhiễm ngỡ ngàng:

- Sao cậu biết?

Lý Đồ cười:

- Bệnh viện của họ có gì mà em không biết đâu, chuyện này bên đó đồn đại ra trò đấy, xem ra là thật rồi. Họ còn bảo cô gái đó vì vị kia nhà chị mà thủ thân như ngọc, sống chết không chịu lấy chồng, một cô gái tốt biết bao, chuyện này lũ đàn ông bọn em nghe mà còn cảm thấy cực kỳ cảm động.

Đồ Nhiễm nói:

- Cậu cố tình bôi bác tôi phải không?

Lý Đồ cười hềnh hệch:

- Con gái rượu nhà Viện trưởng Lý chẳng phải đã kết hôn rồi sao. - Cậu ta lại hạ giọng hỏi. - Chẳng lẽ bây giờ lại có tin mới?

Hay là chị muốn có tình cảm của anh ta, nhưng anh ta đã trao tình cảm cho người khác, không thể...

Đồ Nhiễm lườm cậu ta:

- Không có, chồng tôi đối với tôi rất tốt, đặc biệt có khả năng chịu đựng tôi, nếu không nửa đêm nửa hôm tôi đã phải ở nhà trông con rồi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà chạy ra ngoài chơi?

Lý Đồ lại liếc cô:

- Chị trông cái vẻ bao che này của chị, chua lè. - Cậu ta giở giọng đùa cợt. - Có một số chuyện, người vợ luôn là người biết cuối cùng, chị phải đề phòng điểm này.

Đồ Nhiễm đá cho cậu ta một cước.

Lý Đồ đưa tay chỉ vào cô cười:

- Chị mà không giương giương tự đắc trước mặt em thì em cũng đã chẳng nói thế, em không quen nhìn thấy chị đắc ý.

Hai người cười đùa một hồi, bất giác đã muộn, Lý Đồ lái xe đưa cô về nhà. Trời đêm tuyết rơi lả tả, rơi lên những đụn tuyết cũ đang dần ngả màu bên đường.

Xe tiến vào cổng tiểu khu rẽ vào con đường nhà mẹ Đồ Nhiễm, dưới ngọn đèn phía xa có một người đang chầm chậm thả bước, khi tới gần, mới nhìn ra là bố Đá Cuội.

Đồ Nhiễm sửng sốt, lại thấy Lục Trình Vũ đang mặc chiếc áo khoác cô mua hôm đó, rất vừa vặn. Chỉ có điều anh không đeo khăn quàng cổ, cũng không đeo găng tay, chiếc áo đó xem ra cũng chẳng giữ ấm được là mấy, tối nay gió lại mạnh.

Chiếc xe từ từ lướt tới, Lục Trình Vũ đứng phía trước nhìn hai người bọn họ, toát ra khí chất một người chặn nơi biên ải, ngàn quân khó địch.

Lý Đồ nói:

- Đang đợi chị à?

- Ừ.

Cậu ta lại nói:

- Muốn xuống xe?

- Ừ.

Lý Đồ cười cười, cuối cùng hỏi một câu:

- Anh ta có yêu chị không?

Đồ Nhiễm sững sờ, phút chốc cảm thấy từ ấy quá xa lạ, khiến người ta nghe mà vô cùng chán ghét, vô cùng quái dị, bất giác bật cười theo.

Lý Đồ thu nụ cười lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.

Đồ Nhiễm ngậm miệng, không nói năng gì.

Lý Đồ bỗng cài số lùi, chiếc xe lùi thẳng ra cửa, rẽ ngoặt, nhanh chóng phóng ra khỏi cửa tiểu khu, quá trình rất lưu loát.

Đồ Nhiễm túm lấy nắm trần:

- Cậu làm gì thế?

Lý Đồ nhìn con đường phía trước:

- À, giúp chị trêu anh ta tí.

- Nhưng cậu làm thế chẳng có tí khí thế nào cả, trông cứ như lưu vong đào tẩu ấy.

Lý Đồ mím môi, không nói không rằng, cứ nhìn mãi con đường phía trước.

Đồ Nhiễm nói:

- Đề nghị cậu dừng xe, tôi muốn xuống xe.

Lý Đồ từ tốn nói:

- Tôi bây giờ, rất không hài lòng để chị xuống xe.

Đồ Nhiễm nhìn cậu ta:

- Tối nay tôi uống hơi nhiều, nói năng có hơi linh tinh.

- Chị toàn uống nước lọc.

- Vậy thì là cậu uống nhiều, tôi sẽ không để bụng, cậu mau dừng xe lại đi.

Lý Đồ không thèm đếm xỉa đến cô, rất lâu sau mới thở dài, rẽ vào bên đường, từ từ dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô:

- Đau lòng rồi? Kém cỏi.

Đồ Nhiễm không nói gì.

Lý Đồ lại nói:

- Xử lý vấn đề tình cảm không tốt, chị có biết nguyên nhân là ở đâu không?

- Ở đâu?

Lý Đồ bĩu môi:

- Không nói cho chị biết.

Đồ Nhiễm lườm cậu ta, xuống xe rồi sập mạnh cửa lại, chiếc xe phóng vụt qua người cô như một tia chớp, cuộn lên một đám bụi tuyết.

Đồ Nhiễm thở phào, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung. Lúc này cô mới nhận ra mình đã bị vứt lại ở một nơi xa xôi, hẻo lánh, không bến xe buýt, không taxi, cô đành bước từng bước về, xui xẻo là hôm nay cô đi giày cao gót. Mới đầu cô còn hơi lạnh, lòng thoáng lo lắng, không kịp để ý đến cái chân đau bèn vội rảo bước thật nhanh, đi được một lúc người lại ấm lên. Cô nghĩ, Lý Đồ nói đúng.

Điện thoại trong túi xách reo lên, cô chần chừ một lúc rồi mới lấy ra nghe, hoá ra là tên nhãi Lý Đồ đang nhăn nhở cười ở bên kia đầu giây:

- À lố. - Cậu ta nói. - Có muốn em quay lại đón chị không? Nếu chị không về nhà thì em sẽ quay lại đón chị.

Đồ Nhiễm chẳng còn sức mà đối phó với cậu ta, bèn cụp máy luôn. Một lúc sau Lý Đồ gọi lại, nhưng cô từ chối hết. Vật vã trên đường gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy cổng tiểu khu.

Bốn bề tĩnh mịch, tuyết vẫn đang rơi, ngọn đèn đường vẫn lặng thầm toả sáng, chỉ không còn thấy bóng người đứng đợi dưới đèn.

Đồ Nhiễm bần thần đứng dưới ngọn đèn đường một lúc, càng lúc càng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô từ từ cất bước đi về phía toà nhà, đến trước cửa mới rút chìa khoá, chùm chìa khoá kêu leng keng, đèn cảm ứng âm thanh bên trong bật sáng. Nhìn thấy người ngồi trên bậc thềm, cô ngỡ ngàng:

- Sao anh lại ở đây? Tìm em có chuyện gì? Sao không vào nhà ngồi đợi?

Lục Trình Vũ vẫn ngồi đó nhìn cô:

- Dạo này ngày nào em cũng về muộn như thế à?

Đồ Nhiễm bước tới bấm thang máy:

- Cũng không phải, hôm nay hơi muộn một chút, xảy ra một chút chuyện.

Anh hỏi:

- Chuyện gì?

Cô nghĩ một lát, không trả lời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-23)