Truyện:Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu - Chương 31

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu
Trọn bộ 33 chương
Chương 31
Cám ơn vì đã có anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cảm ơn anh, cũng cảm ơn chính bản thân em, vào thời điểm chính xác nhất đã gặp được anh, có một cuộc sống tươi đẹp như em của hiện tại.

Type: My Trần

Vợ chồng Lộ Ôn Diên đã đi du lịch nước ngoài, bỏ lại mọi công việc ở Hoàn Quang cho Trần Tử Hàn và anh ruột của Lộ Ưng Diên – Lộ Ôn Thịnh toàn quyền giải quyết. Mấy năm gần đây Trần Tử Hàn theo Lộ Ôn Diên xử lý mọi việc, nghiễm nhiên quen thuộc với các công việc trong công ty hơn Lộ Ôn Thịnh. Sở dĩ Lộ Ôn Thịnh bị đặt vào vị trí này đa phần là do Lộ gia không chấp nhận giao công ty cho người ngoài, dù chỉ là trong thời gian ngắn, sự tồn tại của Lộ Ôn Thịnh giống như giám sát việc làm của Trần Tử Hàn hơn, Trần Tử Hàn bận rộn đủ đường.

Vương Y Bối thấy Trần Tử Hàn ngày nào cũng bận đến tối khuya, trong lòng có phần không vui, nghĩ đến chuyện anh vì Lộ Ôn Diên mà bán mạng, còn bị bố mẹ của Lộ Ôn Diên nghi ngờ thì càng cảm thấy Trần Tử Hàn đang làm chuyện cực nhau vô ích. Đối với sự trách móc của cô, Trần Tử Hàn lại không thấy gì, anh chỉ nghĩ rằng bố mẹ Lộ Ôn Diên suy nghĩ thế cũng bình thường. Anh không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ biết bản thân có trách nhiệm phải làm tốt công việc hiện tại. Ai cũng biết, chính Trần Tử Hàn lại càng rõ Lộ Ôn Diên rất coi trọng anh. Nếu không có sự tín nhiệm và cân nhắc của anh ta thì cho dù anh có năng lực đến đâu cũng chẳng thể leo đến vị trí hôm nay.

Vương Y Bối cũng chỉ tiện miệng than vãn thế thôi, chứ cô cũng không muốn bắt Trần Tử Hàn làm gì cả, cô chỉ có thể mang café đến thư phòng cho anh. Cô biết anh có thể ở lại công ty để làm việc, song anh vẫn về nhà, anh không nói nhưng cô hiểu được ý nghĩa đằng sau những việc trông có vẻ bình thường của anh. Lúc ở nhà, cho dù họ không ngồi với nhau thì đó cũng là nhà của hai người, sẽ không cô đơn như khi chỉ có một người.

Cô bưng café vào thư phòng, nhin anh nói: "Anh có từng nghĩ đến việc mở công ty riêng không?".

Với vị trí này của Trần Tử Hàn, trong tay anh đã bắt đầu có những mối quan hệ riêng, thậm chí nếu nói khó nghe một chút thì anh có thể cướp đi một số nghiệp vụ của Hoàn Quang, thế nên mới có nhiều người sau khi đạt được chức vụ cao thì đã chọn tách ra hoạt động riêng, dù sao vị trí dù có cao đến mấy, trong mắt người sẽ vẫn chỉ là làm công ăn lương mà thôi.

Trần Tử Hàn không ngờ cô hỏi như vậy, bất giác nhìn cô, tưởng rằng cô đang suy nghĩ chuyện gì, dù sao phụ nữ luôn thích đặt ra một yêu cầu nào đó với đàn ông, mong muốn người đàn ông của mình ngày một tốt hơn, đặc biệt là về mặt sự nghiệp. Song nhìn sắc mặt của cô, anh biết cô chỉ hỏi vu vơ thế thôi, "Có chứ." Anh cười khẽ, "Nhưng chắc anh sẽ không làm thế, anh không muốn chịu trách nhiệm với ai ngoại trừ người nhà mình, cũng không muốn cuộc đời có quá nhiều trắc trở, có lẽ anh thật sự không phải người đàn ông có chí tiến thủ, không ôm mộng anh hùng".

Vương Y Bối rất hiểu suy nghĩ của Trần Tử Hàn, nếu bản thân lập công ty riêng vậy phải chịu trách nhiệm với nhân viên của mình, để công ty mỗi lúc một tốt hơn, nhất định phải làm những việc mà trước kia bản thân không muốn làm. Đến lúc đó những trở ngại đương nhiên sẽ ập đến, mà như hiện tại, nếu có một ngày anh cảm thấy không vui, một là đơn từ chức có thể khiến anh lập tức thoát ly khỏi mọi thứ, không cần suy nghĩ đến những việc khác.

Suốt một tháng, Trần Tử Hàn bận đến không có cả thời gian để thở, Vương Y Bối thấy anh gầy đi, điều đó khiến cô càng bực Lộ Ôn Diên, anh ta chạy đi chơi, giao công ty lại cho Trần Tử Hàn, thật quá đáng! Đối với chuyện này, biểu hiện của Trần Tử Hàn là ôm lấy cô và an ủi: "Không sao, đợi anh ta trở về, anh sẽ trả thù anh ta, cũng quẳng lại mọi thứ mà đi du lịch".

Một tháng sau, cuối cùng Lộ Ôn Diên cũng quay lại, công thần Trần Tử Hàn được năm ngày nghỉ phép. Vương Y Bối thầm mắng mỏ Lộ Ôn Diên, năm ngày phép đã bao gồm hai ngày cuối tuần, thật ra chỉ cho Trần Tử Hàn nghỉ thêm ba ngày mà thôi, Lộ Ôn Diên này đúng là quá vô sỉ!

Vương Y Bối cũng xin nghỉ vài ngày, lập tức cùng Trần Tử Hàn đáp máy bay ra nước ngoài chơi, nơi họ đến là một quốc gia rất nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả mọi thứ cũng rất rẻ. Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là du khách đến từ khắp nơi trên thế giới còn nhiều hơn cả số dân bản địa.

Ngày đầu tiên hai vợ chồng Vương Y Bối quyết định sẽ mua vé xem buổi biểu diễn của thế giới thứ ba, rồi tham gia một buổi tiệc đốt lửa trại, chèo thuyền ven bờ biển, khi nào chơi đến mệt mới quay về khách sạn.

Về đến khách sạn không lâu thì có nhân viên phục vụ mang đồ dùng chuẩn bị cho bữa tiệc "rượu vang và nến" đến. Cô nhìn Trần Tử Hàn, muốn cười nhạo anh từng tuổi này còn thích chơi trò lãng mạn bất ngờ, dù có chút cũ rich nhưng cô lại rất thích. Hai người hưởng thụ bữa tối lãng mạn,  rồi khiêu vũ trong không gian âm nhạc ấm cúng.

"Chơi bài nhé!" Khiêu vũ xong, Trần Tử Hàn đề nghị.

"Không thèm."

"Em không tự tin về bản thân, cảm thấy nhất định sẽ thua hả?"

Bị Trần Tử Hàn khích, Vương Y Bối nhận lời chơi bài với anh. Cô không giỏi tính toán nên chọn chơi trò "trác kim hoa". Kết quả dù bài của Vương Y Bối tốt hay xấu cô cũng đều thua thảm hại, cô rất không phục. Rõ ràng bài lớn hơn mà anh lại tỏ vẻ chiến thắng đã nằm trong tầm tay, thế là cô chủ động nhận thua, nhìn thấy là bài cuối cùng của anh, trong tích tắc cô buồn bực chết đi được. Lần sau khi cô chơi đến cùng, lại phát hiện ra bài của anh đúng là lớn hơn của cô, lúc đó cô tỏ vẻ khó hiểu kiểu "rốt cuộc là vận khí kiểu gì đây?"

Trần Tử Hàn ném bài trong tay lên bàn, "Thôi, không chơi nữa". Người luôn thua thì không có hứng thú, kẻ luôn thắng cũng không chẳng thấy ý nghĩa gì.

"Không chịu, em phải thắng vài lần mới được." Vương Y Bối trở nên rất hào hứng, cô từng nghe nói trò này chính là đấu trường tâm lý, bây giờ mới thật sự hiểu được, cũng cảm thấy rất thú vị, chỉ là ba lá bài mà có thể có nhiều khả năng đến thế.

"Nhưng anh hết hứng rồi." Anh nói xong nheo mắt lại, vẻ rất hứng thú, "Trừ phi có chiêu gì đó hấp dẫn anh thì may ra...".

"Cược tiền?"

Anh thò một ngón tay ra lắc lắc, "Cởi đồ".

"Anh..." Vương Y Bối đỏ bừng mặt, "Hứ!".

"Nếu không chịu thì anh đi tắm đây ..." Anh tỏ vẻ bình thản.

Vương Y Bối cắn môi, "Này, anh quay lại đây ...".

Hai người lại ngồi xuống chiến đấu, cô chơi rất cẩn thận nhưng vẫn thua mãi, ván đầu tiên kết thúc, áo khoác bị cởi ra. Sau đó Vương Y Bối giở trò gian lận, dây chuyền cũng miễn cưỡng được coi là "quần áo", cũng may áo khoác của cô khá dài, sau khi cởi quần cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng khi thua lần nữa thì cô bắt đầu nổi điên.

Vương Y Bối do dự mãi rồi mới cởi áo lót bên trong ra, cô trừng mắt nhìn Trần Tử Hàn đang ngắm cô, mặt đỏ như gà chọi, sau đó cô dứt khoát làm liểu, "Lại lần nữa." Kết cục cô thật sự được nếm trải cái gọi là "thua đến quần lót cũng không còn".

Trần Tử Hàn nhìn bộ quần áo trên người cô, không xuyên thấu nhưng cứ nghĩ đến cảnh xuân ẩn hiện bên dưới là nơi nào đó trên cơ thể không tránh khỏi có phản ứng. Vương Y Bối nhìn ánh mắt anh, trợn mắt, "Sói háo sắc".

"Chỉ háo sắc với em thôi."

Ván cuối cùng, Vương Y Bối nắm chắc cô có thể lật ngược thế cờ, ai ngờ vẫn thua. Lần này không đợi Trần Tử Hàn nhìn, cô đã bỏ chạy, anh lập tức đuổi theo sau. Hai người chạy vòng vòng trong phòng, cuối cùng cô bị anh ôm chặt, nhìn anh với bộ dạng đáng thương, "Anh chằng biết nhường nhịn em gì hết." Vẻ mặt tủi thân cực độ.

"Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua." Anh vừa nói vừa kéo áo cô.

"Đừng mà." Cô tỏ vẻ có chết cũng không khuất phục.

Anh nhìn cô mấy giây, "Được, nhưng bắt buộc phải nhận lời anh một chuyện, cho dù anh hỏi gì, em cũng phải trả lời thành thật".

"Được, được, được." Để bảo vệ chiếc áo cuối cùng, cô nhận lời không chút do dự.

Hai người đi tắm, sau đó lên giường nằm, anh ôm cô vào lòng, "Đừng có gian lận, ban nãy em đã nhận lời anh một việc, bây giờ anh muốn em thực hiện lời hứa lúc nãy".

"Hử? Anh muốn biết gì?"

"Anh muốn biết chuyện mà trong lòng em không muốn anh biết nhất."

*****

Type: My Trần

Im lặng, rồi im lặng, anh thậm chí còn nhận ra cơ thể cô đang căng cứng. Biểu hiện đó của cô khiến anh thấy xót xa, muốn bảo cô nếu đã không muốn nói thì đừng nói nữa, dù sao họ nhất định sẽ ở bên nhau cả đời này, nếu có chuyện gì thì cũng chẳng ra sao.

Thế nhưng sau mấy giây, cô lại chậm rãi lên tiếng. Chuyện mà cô không muốn anh biết nhất là những điều từng xảy ra sau khi họ thật sự chia tay.

Lúc đó cô gần như gục ngã, không đứng dậy nổi, cứ nhớ mãi những chuyện khi họ còn ở bên nhau, bước vào trạng thái như mộng du, tựa hồ chỉ như thế cô mới không phải đối mặt với sự thật rằng họ đã chia tay. Cô nhớ lại từng chuyện nhỏ nhặt, có dạo cô nhận ra tất cả là lỗi của bản thân nên rất hối hận, cảm giác đó khiến cô không dám đối mặt với chính mình, chỉ có thể tự hủy diệt mình hết lần này đến lần khác.

Cho đến một hôm, cô nghe thấy người ta bàn tán chuyện tình yêu của một cô gái. Cô gái đó và bạn trai yêu nhau suốt mười năm, nhưng bạn trai bỏ rơi cô ấy, hẹn hò với người khác, cô gái sau đó đã phát điên. Cô ấy vốn có được mọi thứ khiến người khác hâm mộ, có nhan sắc xinh đẹp, có bố mẹ hạnh phúc, yêu thương, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, có tương lai rộng mở và cả bạn trai yêu đương nhiều năm. Nhưng bỗng trong một đêm, mọi thứ đều trở thành quá khứ, cô gái điên loạn, bố mẹ cô vì thế mà già đi rất nhiều, bản thân cô gái trở nên ngô nghê, mất đi nhận thức. Đó cũng chẳng phải là chuyện đáng buồn nhất, cô gái kia về sau còn mang thai hết lần này đến lần khác mà còn không biết cha đứa bé là ai. Thế giới này tàn nhẫn như vậy đó, dù có tự hủy diệt bản thân người ta cũng sẽ không thương xót bạn. Bố mẹ cô gái bó tay, chỉ có thể dẫn cô gái đi cắt luôn tử cung... Ai cũng biết rõ cô gái đó đã bị hủy hoại, sau đó trở thành nguồn đề tài tám chuyện của phụ nữ lớn tuổi.

Vương Y Bối cũng từng nhìn thấy cô gái đó, cô ấy ngày qua ngày đứng ở cửa trung tâm thương mại, nhìn thấy từng cặp đôi đi qua thì sẽ đi theo và cười ngô nghê, làm người ta hoảng hốt bỏ chạy ... Nhìn thấy cảnh đó, cô tự nhủ: Vương Y Bối, mày muốn biến thành như thế sao, vì một người đàn ông mà hủy hoại bản thân, sau đó cũng hủy diệt hạnh phúc của bố mẹ, trở thành dạng người đáng thương trong miệng người khác.

Vương Y Bối quay lưng bỏ đi, tự nhủ rằng cô không muốn trở thành dạng người đó, cô bắt buộc phải thay đổi bản thân, bắt buộc phải chấn chỉnh tinh thần, đời người không nên chỉ có tình yêu. Thế nên cô đã cắt đứt quá khứ, tìm việc, đi phỏng vấn, cố gắng làm việc, nắm bắt cơ hội. Cô tự nhủ, sau này nếu gặp một người khác cũng đừng quá yêu người đó, vì nếu quá yêu, cô sợ bản thân sẽ không chịu đựng kết quả sau này.

Trần Tử Hàn nghe mà xót xa, thậm chí mắt anh rất cay, anh cứ ngỡ mình đã hi sinh quá nhiều, thậm chí còn vì thế mà nghĩ họ nên chia tay, nhưng tưởng tượng ra tâm trạng cô lúc đó, anh cảm thấy rất khó thở.

Vương Y Bối không ngờ mình lại nói chuyện này ra, không muốn thừa nhận bản thân có thể tỉnh ngộ là bởi nhìn thấy tình cảnh bất hạnh của cô gái khác. Cứ nhắc đi nhắc lại vậy dường như sẽ làm tăng thêm sự bất hạnh của cô gái kia.

Cô khẽ thở dài, nắm tay anh, "Những chuyện này đều không liên quan đến anh, chỉ là vấn đề của chính em." Là cô không đủ kiên định, không thể tôn trọng những gì tốt đẹp trong tay, đánh mất rồi mà không buông bỏ được, sau đó giam cầm bản thân trong nỗi đau ấy.

Vết thương lòng của cô vì anh mà có, làm sao không liên quan đến anh được? Anh hôn lên trán cô, "Xin lỗi em".

Anh từng nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, cũng tự nhủ rằng sẽ giữ gìn nụ cười của cô, nhưng anh vẫn khiến cô cảm thấy đau khổ, nghĩ đến những gì cô đã trải qua lúc đó, anh liền cảm thấy mình vô cùng tội lỗi. Thậm chí tự hỏi rằng tại sao lúc đó lại đành lòng buông bỏ cô?

"Anh không hề có lỗi với em, anh chỉ quyết định những gì anh nên làm. Còn em cũng trải qua những gì mà cuộc đời phải trải qua, thật sự do em không đủ tốt, không biết trân trọng, lúc nào cũng kén chọn, chắc là ông trời muốn em học được cách trân trọng."

"Tiểu Bối..." Giọng anh khàn đi. Trần Tử Hàn anh từng cho rằng quyết định lúc đó của mình là tốt nhất, phù hợp nhất nhưng giờ phút này anh lại không chắc chắn nữa.

"Vâng, anh thật sự không cần như vậy, chẳng có gì to tát cả, bây giờ chúng ta đang rất tốt mà!" Cô vuốt ve mặt anh, "Khi gặp lại anh, em cảm thấy anh cực kỳ đáng ghét, tuy chính em sống không tệ nhưng sao anh có thể sống tốt như thế. Em từng tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng em mong nhìn thấy anh sống không tốt, sau đó xuất hiện trước mặt anh để anh hối hận vì đã từ bỏ một người ưu tú như em... Được thôi, chính em cũng thấy rất ấu trĩ!".

"Không hề ấu trĩ, khi ấy anh có thể cảm nhận được em đang né tránh anh, giống như đang đè nén điều gì đó!"

"Lúc đó các bạn học đều biết chuyện của chúng ta, gặp lại nhau cho dù em trốn trong xó xỉnh nào thì chỉ cần có anh ở đó, họ cũng sẽ nhìn em. Em tránh anh, rõ ràng cuộc sống của em đã bình lặng rồi, tại sao lại đến quấy nhiễu em! Mà còn không biết anh có ý đồ gì..."

Cảm xúc của Trần Tử Hàn được xoa dịu, nhớ lại những ngày tháng họ gặp nhau, "Ý đồ? Không bằng ý đồ của em, muốn ngủ với anh xong bỏ đi".

Vương Y Bối cười, không hề thấy ngại ngùng, dù sao ban nãy những gì có thể cởi trước mặt anh, cô cũng cởi hết rồi, huống hồ đó là quá khứ, đã qua rất lâu rồi, "Lúc đó em thực sự muốn rời xa anh, nên muốn lấy cách đó để gói ghém kí ức của bản thân, xem như một kiểu cáo biệt".

"Tại sao lại muốn rời xa?" Anh cảm thấy nghẹt thở, tuy hôm đó cô bỏ trốn nhưng sau đó anh cũng không nghĩ sâu xa xem hành động đó của cô mang ý nghĩa gì.

"Vì cảm thấy ở cạnh anh quá mệt mỏi, em nhất định sẽ để bụng chuyện vì sao anh rời bỏ em, cũng sẽ tính toán chuyện anh từng ở cạnh người khác, rồi cảm thấy tình yêu của chúng ta chẳng hoàn hảo chút nào, sẽ soi mói đủ chuyện. Nhưng nếu em ở cạnh một người xa lạ khác, em sẽ không yêu cầu quá cao với anh ta, dường như chỉ cần sống cùng nhau là được rồi."

"Không thể hiểu..."

Cô khẽ thở dài, chắc do mối tình đầu không thể đi đến cùng, vì quá tốt đẹp nên không muốn chấp nhận bất kỳ tì vết nào. Còn đối với người khác, cô lại không yêu cầu như vậy.

"Anh không cần hiểu, dù sao em cũng không ở cạnh ai cả."

Anh trở mình đè cô xuống, hôn ngấu nghiến gương mặt cô, "Thế liệu em có từng không muốn quá yêu anh?" Anh có chút thấp thỏm.

"Không đâu, tình cảm không thể cưỡng cầu, đời người mấy khi điên cuồng."

Anh lại lật người để cô nằm lên trên, "Ừ".

Cô dựa vào người anh, không ngờ họ lại có thể bình tĩnh nhắc về những chuyện trong quá khứ như vậy. Cô vốn tưởng rằng những điều đó sẽ bị quên lãng dần theo thời gian chứ không phải lấy ra để trò chuyện với anh. Cô thích tự làm theo ý mình, trước đây là thế, sau này cũng thế, không còn nghĩ đến những thất bại chưa biết nữa.

Cô yêu anh, thế thì yêu thôi, không cần che dấu hay giữ lại cho riêng mình, nỗ lực làm việc bản thân yêu thích, bao gồm chuyện rất yêu một người, "Anh thích em ở điểm nào?".

"Anh cũng không biết." Trần Tử Hàn nhớ lại lúc anh ở cạnh cô, hình như cũng có nam sinh từng trêu chọc anh, bởi vì sao anh hẹn hò với Vương Y Bối.

Cô bất mãn cắn vào cổ anh, hừ, dám nói không biết hả!

Trần Tử Hàn hít một hơi, "Chắc là vì thấy em quá phiền phức, quyết định thu nạp em, để em khỏi phải đi làm phiền kẻ khác".

"Hừ hừ hừ, anh thật vĩ đại."

Anh xoa đầu cô, "Sau này chúng mình đừng nhắc đến chuyện không vui nữa, sống thật tốt, không phải những chuyện đó không có ý nghĩa, mà là giá trị của nó chỉ giúp chúng ta trưởng thành, chúng ta không cần thiết phải nhắc mãi. Và chúng ta sẽ cố gắng biến hôm này thành hồi ức tươi đẹp của ngày mai".

"Vâng."

Mỗi chuyện xảy ra đều nhằm mục đích giúp chúng ta trưởng thành hơn, trưởng thành không phải dùng để chỉ một khoảng thời gian từ lúc sinh ra đến khi thành niên, sau đó người ta bảo bạn trưởng thành rồi thì có nghĩa là bạn đã trưởng thành thật, mà trưởng thành sẽ theo chúng ta suốt đời, từ khi sinh ra đến khi chết đi.

Vương Y Bối nằm cạnh anh, cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ, có người đang hỏi cô, cảm thấy chuyện cảm động nhất chính là gì. Bối cảnh lập tức chuyển sang cô và Trần Tử Hàn đứng trong nhà thờ, hơn nữa họ còn mặc áo vest và váy cưới, điều kỳ lại chính là cô đã trở thành một bà lão, còn anh cũng trở thành một ông lão rụng hết răng, có người hỏi họ muốn nói gì với nhau không, cô nhìn anh, "Cám ơn tất cả vì người ấy chính là anh." Anh nắm lấy tay cô, "Cám ơn tất cả vì người ấy chính là em".

Cám ơn vì anh đã bên em suốt cuộc đời này.

Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào.

Tình yêu mà tôi theo đuổi chính là: Tôi hy vọng bản thân gặp được một người mà tôi rất rất yêu anh, còn anh cũng rất rất yêu tôi, sau đó cả đời này tôi chỉ yêu người đó, chúng tôi hạnh phúc vui vẻ trọn đời. Rất ấu trĩ đúng không, nhưng tôi cứ muốn thử xem tình yêu như thế có thật sự tồn tại? Có được là may mắn, còn không – vậy đó là vận mệnh của tôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-33)