Ngã rẽ
← Ch.23 | Ch.25 → |
Cuối cùng cũng có một ngày, tôi phát hiện hóa ra tôi thật sự có thể biến thành hình mẫu mà bản thân luôn theo đuổi, xem tình yêu là một thứ gia vị của cuộc sống, xem người yêu là một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao, tôi thật sự có thể độc lập đến mức mất đi bất cứ ai cũng không sợ hãi. Giờ đây tôi mới hiểu, trạng thái của tôi hiện tại hoàn toàn không phải những gì tôi cần. Tôi vẫn say mê nó, nhưng lại không còn muốn có được nó nữa. Mỗi một cuộc đời đều xứng đáng được hâm mộ và tôn trọng, chỉ có những gì thích hợp với bản thân mới là điều mình cần nhất.
Type: My Trần
Công việc của Vương Y Bối càng lúc càng bận rộn, cô hoàn toàn không có khái niệm thời gian làm việc và cuối tuần, thậm chí cũng chẳng có khái niệm tan sở. Cô không chỉ bận việc Thẩm Lam giao phó, mà còn chủ động học hỏi những thứ phát sinh trong quá trình công tác. Thẩm Lam thấy cô ham học hỏi như vậy thì cũng chuyên tâm chỉ dạy cô, cô và Thẩm Lam càng lúc càng gần gũi, đồng thời càng lúc càng hiểu được thái độ sống của đối phương.
Thẩm Lam cho rằng không nên xem công việc là một loại nhiệm vụ để hoàn thành, nếu chỉ là nhiệm vụ thì ít nhiều sẽ qua loa và đùn đẩy, phải xem công việc là một phần của cuộc sống, để chấp nhận nó, khắc phục nó. Vì khi bạn khắc phục được nó rồi, nó sẽ mang lại cho bạn trải nghiệm cực kỳ tươi mới và kỳ diệu, khiến bạn biết mọi điều bạn làm đều xứng đáng. Về điều này, Vương Y Bối đã cảm nhận được một cách sâu sắc, mỗi khi gặp vấn đề không thể giải quyết, cô tự minh tra tìm tư liệu và học hỏi Thẩm Lam, trong khoảnh khắc giải quyết được nó, cô vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn có cảm giác đã chứng minh đượ c giá trị bản thân.
Thẩm Lam nghĩ rằng sự ưu tú của phụ nữ là do bản thân mang lại, chứ không phải do người khác mang cho. Một người phụ nữ ưu tú tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, thế thì trên người cô ấy phải có điểm sáng, cho nên cô ấy bắt buộc phải làm phong phú bản thân. Không chỉ là học vấn, mà còn có năng lực và cả vẻ bề ngoài. Khi bạn mặc một bộ quần áo tinh tế thích hợp, nó không chỉ mang lại sự hưởng thụ thị giác của người khác, mà cón có thể khiến bản thân vui vẻ. Còn về năng lực học thức, cho dù là khi đi tiếp khách cũng cần chủ động khơi gợi vài chủ đề, như thế mới có thể trò chuyện vui vẻ, cởi mở với người ta.
Thẩm Lam cho rằng một người phụ nữ thành công thật sự nên có tư tưởng độc lập riêng của mình, là một cá thể độc lập, không nên vì ánh mắt và lời nói công kích của người khác mà lựa chọn nghi ngờ bản thân, từ đó buông bỏ những gì mình muốn. Cô ấy có thể chọn lúc nào ăn gì, lúc nào mặc gì, bao giờ kết hôn chứ không chịu ảnh hưởng của người khác, thậm chí có thể dùng tư tưởng của mình để đả thông người khác.
Điều khiến Vương Y Bối đồng ý sâu sắc chính là tư tưởng chủ đạo của Thẩm Lam, Thẩm Lam nói phụ nữ nên là một cá thể độc lập, đồng thời là vai chính duy nhất, mọi thứ khác đều chỉ có tác dụng làm nền cho vai chính mà thôi. Lấy một ví dụ đơn giản: Từ khi sinh ra, tôi là vai chính duy nhất, người và vật xung quanh xuất hiện đều phục vụ cho tôi, sự xuất hiện của bố mẹ mang cho tôi tình yêu của gia đình, họ chăm sóc, yêu thương tôi, thế nên tôi sẽ quan tâm họ gấp bội, nhưng đồng thời nếu họ không yêu tôi, tôi cũng sẽ rút lui toàn bộ hi sinh; bạn bè là để tôi trải nghiệm sự tốt đẹp của tình bạn, nếu người đó không thật lòng, vậy tôi sẽ chẳng việc gì phải thành tâm đối đãi; còn tình yêu, cũng chỉ tương tự thế thôi... Chỉ có mình mới là vai chính duy nhất, chi phối tình cảm của bản thân, không bao giờ đánh mất chính mình.
Vương Y Bối bị lý lẽ của Thẩm Lam thuyết phục, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Lam chính là người phụ nữ hoàn hảo, chói lóa. Theo thời gian, họ càng ngày càng gần gũi, thi thoảng cũng chia sẻ với nhau những chuyện riêng tư cá nhân. Ví như hôm nay, lúc ngồi trong quán café, hai người vừa bàn bạc công việc vừa thoải mái tán dóc dăm ba câu chuyện bên lề, Thẩm Lam cười, "Lúc chị học cấp hai có thích một anh chàng, cậu ta không hề nương tình mà từ chối chị vì cảm thấy chị quá quê mùa, thành tích cũng không tốt lắm. Nhiều năm sau chị gặp lại câu ta, nhưng cậu ta không nhận ra chị. Lúc thấy cậu ta chị chợt nghĩ, năm đó mình nhất định là mù rồi mới thích người đàn ông không có năng lực, không có tự tin như vậy. Nhưng xét từ một góc độ khác, nếu chị chỉ là dân văn phòng bình thường, không có địa vị như hiện tại, có lẽ suy nghĩ của chị sẽ là, người đàn ông có công việc, ngoại hình không tệ kia chính là người chị từng thích thời thiếu nữ. Nhìn đi, địa vị và năng lực sẽ quyết định tầm mắt và suy nghĩ của con người".
"Nhưng con người vốn khác nhau mà, người em thích anh ấy luôn rất ưu tú, chưa từng làm em thất vọng." Vương Y Bối cười, Trần Tử Hàn xưa nay đều rất ưu tú, trong mắt cô, và cả trong mắt người khác.
"Thế nên? Em cứ ở sau dõi theo hình bóng "luôn rất ưu tú" của anh ấy thế hả?" Thẩm Lam lắc đầu, "Em chưa từng nảy sinh suy nghĩ gì khác sao?"
Suy nghĩ khác ư? Không phải là không có, "Thi thoảng khi nghe người ta khen anh ấy, em lại nghi ngờ bản thân, anh ấy thật sự ưu tú vậy ư, còn em có phải đúng là không xứng với anh ấy như người ta nói hay không? Thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy phải chăng nên ở bên cạnh một người phụ nữ ưu tú hơn?".
"Thế sao em không nghĩ đến việc biến bản thân thành thành một người phụ nữ ưu tú hơn?" Thẩm Lam suy tư, "Em có suy nghĩ đó cũng chỉ do là em không tự tin mà thôi, biến bản thân trở nên ưu tú thì tự khắc sẽ tự tin hơn".
Trở thành một người ưu tú hơn, suy nghĩ này, trong khoảnh khắc nào đó đã nảy mầm trong tim cô.
Vương Y Bối cảm thấy thời gian mỗi lúc không đủ dùng, cảm thấy thứ mình cần học còn quá nhiều, ngoài công việc, cô còn phải đi xã giao, tiếp khách nữa, bận rộn đến không có cả thời gian để thở.
Hôm đó cô ôm một xấp tài liệu đến văn phòng Thẩm Lam, không ngờ trong văn phòng còn có người khác. Một người đàn ông mặc áo vest phóng thoáng cười với Vương Y Bối khi cô bước vào, "Đây là trợ lý mới của em? Hiếm khi thấy em lâu như vậy mà chưa thay người đấy".
"Phương tổng, nếu anh không còn việc gì khác anh ra ngoài đi!" Gương mặt Thẩm Lam không lộ rõ cảm xúc gì khác.
Tổng công ty có hai giám đốc, Thẩm tổng và Phương tổng, có người đồn rằng hai vị giám đốc này có chút mờ ám, Vương Y Bối nhìn Vương tổng, gương mặt rất đàng hoàng chín chắn, cô cảm thấy vị Vương tổng này chắc hẳn rất ổn.
Phương tổng tươi cười, "Được, nhưng đừng quên ăn cơm cùng nhau đấy".
Thẩm Lam không phản đối, Vương Y Bối bắt đầu báo cáo công việc với Thẩm Lam. Khi cô bước ra khỏi văn phòng, phát hiện Vương tổng vẫn đang ở bên ngoài, điều đó khiến cô hoàn toàn ngớ người.
Phương tổng cười, trong mắt anh ta có thứ gì đó rất thân thiện, rất dễ người khác có thiện cảm, "Trợ lý Vương phải không?".
"Phương tổng có gì dặn dò ạ?"Cô lập tức đứng thẳng lên, ngay cả tư thế cũng đứng thẳng hơn ban nãy rất nhiều.
Vẻ mặt Vương tổng rất hòa nhã, không giống kẻ nắm quyền cao ngạo mà giống một người bạn bình dị dễ gần hơn, "Thẩm tổng là một người phụ nữ vô cùng cuốn hút, cô ấy rất thông minh, rất có năng lực, đồng thời cô ấy cũng rất có suy nghĩ. Quan điểm sống của Thẩm tổng không phải ai cũng có thể dung nạp và noi theo được, Con người ta muốn copy cuộc đời và thành công của người khác là một đời không hề dễ dàng".
Vương Y Bối sững người, "Phương tổng, anh đang hiểu lầm gì chăng?"
"Hi vọng là tôi thật sự hiểu lầm!"
Vương Y Bối quay về bàn làm viêc, tâm trạng cô có chút nặng nề, Phương tổng muốn nói cô đang học theo cách sống của Thẩm tổng ư? Đúng là cô rất hâm mộ cuộc sống của Thẩm tổng, tự do không ràng buộc, cao cao tại thượng, nhưng còn xa lắm mới được gọi là học theo cách sống của chị ấy.
Buổi trưa ăn cơm, Thẩm Lam và Vương tổng có hẹn, thế Vương Y Bối đi ăn cùng với thư ký Lâm. Thư ký Lâm là người rất biết nhìn sắc mặt kẻ khác, cô ấy nhận ra tâm trạng Vương Y Bối có vẻ khang khác, "Cô đừng để bụng lời của Phương tổng nói, Phương tổng cứ thích làm người tốt, anh ấy sợ cô cũng giống trợ lý Hạng nên mới nhắc nhở thôi".
"Trợ lý Hạng thì thế nào?" Vương Y Bối lập tức hào hứng.
"Lúc đó trợ lý Hạng có vị hôn phu sắp cưới tới nơi rồi, nghe nói hai người rất yêu thương nhau, nhưng từ khi trợ lý Hạng theo Thẩm tổng thì bị Thẩm tổng ảnh hưởng sâu sắc, cho rằng giá trị của phụ nữ phải là công việc chứ không phải tình yêu và đàn ông. Sau đó không lâu trợ lý Hạng đã chia tay vị hôn phu, độc thân đến nay." Thư ký Lâm nhún vai, "Nói cho cùng thì người phụ nữ như Thẩm tổng là nữ thần của không ít người, được sống một cuộc sống như của chị ấy cũng rất tốt".
"Thế Phương tổng cũng từng nhắc nhở trợ lý Hạng sao?" Vương Y Bối dò hỏi.
Vương Y Bối trầm tư, không phải cô bực bội vì lời Phương tổng nói, mà đang nghĩ về trạng thái của bản thân trong thời gian này, cô vốn dĩ cho rằng mình đến nơi này thì một ngày sẽ dài như cả năm, thế nhưng thực tế một ngày trôi qua quá nhanh, cô tưởng mình nhất định sẽ nhớ nhưng Trần Tử Hàn, vậy mà khi anh gọi điện đến cô còn cảm thấy có chút phiền phức vì công việc bị chậm trễ, trong lòng thầm mong anh đừng gọi đến quấy rầy mình nữa.
Trạng thái này quá khác lạ, cô bắt buộc phải suy xét. Cô luôn cảm thấy mình có một ưu điểm là: khi chuyện gì đó xảy ra, cô sẽ dành thời gian để suy ngẫm về hành vi của bản thân, nếu cảm thấy sai nhất định sẽ nỗ lực sửa chữa.
Nghĩ đến thì sẽ thực hiện, lúc mang tài liệu đã chỉnh lý xong đến cho Thẩm tổng, Vương Y Bối không vội vã rời đi mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngước nhìn lên của chị ấy, nói: "Thẩm tổng, em muốn xin nghỉ phép ba ngày".
Thẩm Lam không thể ngờ cô lại đề xuất yêu cầu đó, "Gia đình có chuyện gấp à?".
Cô cười, lắc đầu: "Không phải, em chỉ đột nhiên nhớ ra sau khi em đến đây vẫn chưa nghỉ ngơi gì, nên muốn xin nghỉ phép để thăm thú một vòng".
Thần sắc Thẩm Lam có phần phức tạp, chị ấy đã bồi dưỡng cho Dương Y Bối, cũng nghĩ rằng mọi điều kiện của cô đều thích hợp làm người kế nhiệm mình, nhưng bỗng dưng cô đưa ra yêu cầu khó hiểu này.
Cách nói chuyện thẳng thắn, chân thành của Vương Y bối khiến cho Thẩm Lam không thể từ chối, "Ừm, thả lỏng một chút cũng tốt, thoải mái xong mới có thể làm việc tốt hơn".
"Cám ơn Thẩm tổng."
Thẩm Lam mỉm cười.
*****
Type: My Trần
Vương Y Bối có được ki nghỉ quý giá, cô không nghĩ quay về Yên Xuyên để gây bất ngờ cho Trần Tử Hàn, cũng không mua vé máy bay đi du lịch, cô chỉ ở lại thành phố này, đến một điểm du lịch không xa trung tâm thành phố lắm. Ánh đèn vàng vọt ban đêm tỏa sáng mờ mờ trên con phố của cố thành, đủ loại quán xá đặc sắc hiện lên, cô cứ lang thang tản bộ trên đường, mệt thì dừng chân, thấy đồ ăn vặt thì chạy đi mua, cô ăn hai que kem, một chiếc kẹo bông gòn, hai xiên khoai tây đặc sản, năm xiên thịt dê. Cô vừa ăn vừa thưởng thức mỹ cảnh xung quanh, tâm trạng chưa từng thoải mái đến thế.
Về lại nơi ở, Vương Y Bối dựa vào phần mềm bản đồ chỉ đường trên điện thoại đi dọc bờ song rồi thong thả đi bộ về. Cây cầu lớn bắc qua sông phản chiếu hình bóng xuống nước, sóng gợn lăn tăn, tựa như dòng Ngân Hà bị tầng mây che phủ trên bầu trời, mờ mờ ảo ảo như lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Về khách sạn hai chân Y Bối đã đau nhức, cô tắm xong lên giường ngủ, một giấc ngủ sảng khoái làm sao!
Hôm sau Vương Y Bối đến khu vui chơi trong thành phố, ở đó có đủ thể loại trò chơi. Lúc chơi trò "Bay lên tầng mây, trong khoảnh khắc vút lên cao, cô đang chuẩn bị hét lớn thì nghe nữ sinh ngồi cạnh gào to "Trần Lỗi, em yêu anh!", trong tích tắc cô quên cả sợ hãi, tràn ngập nỗi cảm động, trên khoảng không cao năm mươi mét thỏa sức hét to những gì mình nghĩ, đó không chỉ đơn giản là dũng khí. Lúc cô ngồi đu quay trên không, do bị đẩy văng ra ngoài nên có chút sợ hãi, nhưng khi cô gái ngồi trước mặt tự do tự tại huở chân múa tay, nỗi sợ đó lập tức bị xóa nhòa. Tuổi trẻ thật tuyệt vời, cũng thực sự đáng ngưỡng mộ biết bao.
Ngày thứ ba, cô đến một nơi có kiến trúc thành cổ đặc sắc, phía trong thắng cảnh đa số mọi người đều đang chụp hình, những tấm hình chụp ra rất đẹp, lãng mạn hơn chính bản thân nơi đó, có lẽ rất nhiều thứ đẹp đẽ đều cần chụp hình, đóng khung cẩn thận, lưu trữ, mới có thể trở nên vĩnh hằng.
Cô không ngời đi một lúc lại đụng người quen, điều này thật bất ngờ, cô nhìn Lục Dĩnh, Lục Dĩnh cũng nhìn cô, hai người đều hiểu ý mà cùng đi đến ngồi trong ngôi nhà Nho.
Lục Dĩnh nhìn Vương Y Bối rất lâu mới xác định đúng là cô đi một mình, bất giác tò mò, "Thật là có tâm trạng nhỉ, một mình đến nơi này." Lục Dĩnh vốn định hỏi có phải là thất tình không, nhưng lại nhớ ra chuyện Vương Y Bối và Trần Tử Hàn đã kết hôn, cô hoài toàn không thể tưởng tượng ra người như Trần Tử Hàn sẽ ly hôn.
"Đúng rồi, một mình, còn cô?" Vương Y Bối cười rất ngọt ngào, cô bây giờ như tiến vài một trạng thái khác, rất thuần túy, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là đơn giản đến đây ngắm cảnh mà thôi.
"Một người bạn học chung đại học của tôi kết hôn, tôi đến giúp, hôm nay họ chụp hình cưới."
Vương Y Bối nhìn cô dâu chú rể đang bị người chụp hình chỉ đạo diễn xuất trên bãi cỏ, nơi nay đúng là rất phù hợp để chụp ảnh cưới, trời xanh mấy trắng, cỏ cây hoa lá, thành cổ lâu đời, rất giống với tòa thành mà hoàng tử và công chúa cuối cùng sống với nhau, có một ngụ ý rất khác lạ.
Lục Dĩnh nhìn Vương Y Bối đang ngắm bạn học của mình, có vẻ ngờ vực, "Cô đến một mình thật hả, Trần Tử Hàn không đi với cô?".
"Tôi đến đây làm việc." Cô thu lại ánh mắt, quay sang nhìn người đối diện, "Cô từng nói cô rất ghét tôi, rất để tâm đến sự tồn tại của tôi, thực ra tôi cũng quan tâm tới sự tồn tại của cô, dù sao anh ấy cũng từng ở cạnh cô!".
Những chuyện đó đã trôi qua rất lâu rồi, Lục Dĩnh nhớ lại vẫn có phần không can tâm, nhưng nỗi hận trong lòng đã dần tan biến theo năm tháng, dù sao cũng không còn là cô gái trẻ trung, luôn canh cánh chuyện nào đó trong lòng nữa, "Quan tâm sự tồn tại của tôi? Cô đang cười nhạo tôi hả?".
"Tôi rất nghiêm túc."
Dáng vẻ cô không giống đang đùa cợt, Lục Dĩnh cũng nghiêm túc lại, "Cô biết tại sao anh ấy lại ở bên tôi không?"
Vương Y Bối nhìn Lục Dĩnh với vẻ chân thành, sự mong chờ trong ánh mắt đã thay cho câu trả lời.
Lục Dĩnh luôn cảm thấy Vương Y Bối không có điểm đặc biệt, chỉ là một cô gái xinh đẹp, nghiêng về kiểu ngọt ngào đáng yêu mà thôi, nhưng lúc này nhìn vào đôi mắt mới phát hiện ra cô ấy rất đặc biệt, trong sự thuần túy lại khiến người khác cảm thấy có vài phần linh hoạt, có phải Trần Tử Hàn đã phát hiện ra vẻ đẹp đó nên mới một lòng một dạ với Vương Y Bối không? Lục Dĩnh khẽ thở dài, cho dù là nguyên nhân nào đi nữa thì cũng đều không còn can hệ gì đến cô nữa, "Lúc tôi lên đại học, tôi chơi rất thân với một nam sinh, lúc đấy có một nữ sinh đối xử rất tốt với cậu ta, nhưng nam sinh kia lại nói với tôi là cậu ta không thích cô gái ấy. Thế rồi về sau họ lại ở bên nhau, bây giờ còn kết hôn nữa, tôi hỏi cậu ta tại sao lại ở cạnh cô gái ấy, cậu ấy nói cô ấy rất tốt nên cậu ta bị cảm động. Thế là tôi tin rằng một người nhất định có thể khiến một người khác cảm động, tôi tưởng sự cảm động ấy có thể áp dụng được với Trần Tử Hàn. Anh ấy đến nơi xa xôi hẻo lánh, tôi đi theo, vì đó là cơ hội tôi gần gũi anh ấy. Hôm đó mưa rất lớn, anh ấy vẫn lái xe ra ngoài và không quay lại, tôi rất lo lắng nên đã đi tìm... Chiếc xe bị lật xuống sườn núi, anh ấy bị thương không thể nhúc nhích, tôi vừa khóc vừa cõng anh ấy, ngay cả chính tôi cũng không biết sức mạnh và dũng khí kia ở đâu ra. Chỉ biết rằng trong khoảng khắc đó, tôi không thể bỏ rơi anh ấy, thậm chí tôi cảm thấy nhất định phải ở cạnh anh ấy, cho dù chết cũng phải ở cùng nhau. Chúng tôi đều không chết, sau khi anh ấy tỉnh lại, tôi nói tôi muốn làm bạn gái anh ấy, thế là anh ấy đồng ý...".
Lúc nhắc lại chuyện cũ, giọng Lục Dĩnh nhàn nhạt, không còn nhiều cảm xúc nữa, lúc đó cô thật sự nghĩ rằng cả đời này sẽ chỉ yêu người đó, chỉ có thể là người đó, không cần một ai khác.
Vương Y Bối nghe có phần buồn bã, như vậy có được coi là cũng nhau trải qua sinh tử không?
Lục Dĩnh cụp mắt, "Bây giờ nhớ lại, lúc đó anh ấy chịu ở bên tôi, trừ việc tôi cứu anh ấy, còn lại phải chăng là anh ấy muốn cho bản thân một lý do để từ bỏ cô...".
Vương Y Bối cắn môi, cô không thể quên lúc đó cô và Trần Tử Hàn đang trong tình trạng thế nào, dường như đã đi đến đường cùng, phía trước là vực thẳm, họ đã không còn đường lui.
Lục Dĩnh chớp mắt, "Cô biết điều tôi không can tâm nhất là gì không?".
"Là gì?" Vương Y Bối rất phối hợp.
"Trần Tử Hàn từng nói với tôi khi xe bị lật, nhìn thấy tôi bất chấp tất cả để cứu mình, điều anh ấy nghĩ đến chính là sao tôi lại cố gắng cứu anh ấy đến như thế, không tài nào bỏ rơi anh ấy, nhưng nếu là cô gặp một tình huống như vậy, chắc cô chỉ biết nói làm sao đây, làm sao đây, thậm chí còn để người bị thương là anh ấy phải an ủi cô... Lúc đó tôi thật ngốc, tưởng rằng anh ấy nói thế là để khen ngợi mình, chê bai cô."
"Không phải thế ư?"
"Đương nhiên là không, Trần Tử Hàn là dạng người hạ thấp bạn gái cũ như thế sao? Nên tôi mới không can tâm, rõ ràng tôi phù hợp với anh ấy hơn, cũng không lùi bước trước khó khăn." Lục Dĩnh hít thật sâu, "Về sau tôi mới biết, đàn ông là loại động vật thích hành hạ mình, Trần Tử Hàn cũng vậy, anh ấy thích vì cô mà làm đủ thứ, thích chăm sóc cô, cho dù vừa bất lực vừa phiền phức thì trong xương tủy, anh ấy cứ vẫn thích làm như vậy".
Câu này khiến Vương Y Bối bật cười, "Cô nói như thể anh ấy thích tự ngược vậy, có lẽ cô hiếu sai rồi".
"Haha, làm sao tôi sai được? Thế nên tôi mới không can tâm, nếu tôi thua ở chỗ không đẹp bằng, không dịu dàng bằng, không ưu tú bằng, thì tôi cảm thấy còn có thể hiểu được. Kết quả là tôi thua ở chỗ không đủ bướng bỉnh, không đủ gây chuyện, người bình thường ai mà chịu nổi?"
Vương Y Bối cười tới mức ngực cũng rung lên, Lục Dĩnh hình dung như thế đúng là thú vị.
Lục Dĩnh cau mày, "Cô còn cười à, tôi đang mắng hai vợ chồng cô đấy?" Mắng họ một người tự ngược, một người cứng đầu.
"Nhưng mà, buồn cười thật đó!"
Lục Dĩnh xoa trán, quả nhiên cô không tài nào lý giải được suy nghĩ của Vương Y Bối, nên cũng không cách nào hiểu được Trần Tử Hàn. Cô quan sát dáng vẻ Vương Y Bối đang cười rạng rỡ như một đứa trẻ, ma xui quỷ khiến thể nào lại nảy ra một suy nghĩ rằng, nếu Trần Tử Hàn nhìn Vương Y Bối lúc này, phải chăng sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |