← Ch.04 | Ch.06 → |
Theo ánh mắt lần lượt thay đổi, Minh Vân Hương cảm nhận được một cỗ khí thế bức nhân, đối phương gắt gao giữ lại cô, việc người xe ầm ỹ quanh mình, lại không lấn át được sự im lặng giữa hai người lúc đó.
Toàn bộ tinh thần cảnh giới của cô, một lúc đầu phát hiện chính mình không thể tạ từ nghe lén nội tâm ý tưởng để làm rõ lai lịch đối phương.
Người này nếu không có tâm không tạp niệm thì chính là có tự chủ tốt, khống chế suy nghĩ được để ngừa cô thăm dò.
Cô nhìn anh không được, nhưng anh, lại tựa hồ biết ý nghĩ của cô.
Ân Chính Thạch chuyên chú nhìn cô, lần đầu tiên tiếp xúc, anh phải cẩn thận xác nhận đối phương hay có thể đọc tâm thật hay không, nếu cô đọc không được, cũng không cần lãng phí thời gian.
"Rất vui được gặp mặt." Anh lễ phép nói.
"......" Minh Vân Hương vẫn như cũ lặng yên, chỉ một lát sau, đứng dậy không hề báo động trước, bước đi.
Cô vừa ly khai, Ân Chính Thạch cũng lập tức đứng dậy, đi theo phía sau cô.
"Tiểu thư, xin đợi một chút."
Người ta cũng không để ý tới anh, bước thẳng đi phía trước, anh theo sát sau gọi vài tiếng, vẫn như cũ không thấy đối phương đáp lại, mắt thấy cô sẽ quá đường cái, bất đắc dĩ, anh tự tay bắt lấy tay của cô.
"Tiểu thư, ta ở gọi cô."
Đối phương đột nhiên đẩy tay anh ra, khẩu khí mãnh liệt."Vị bác này, ngươi có phiền hay không!"
Bác...... ?
Trên mặt nghiêm túc của Ân Chính Thạch xuất hiện một tia kinh ngạc khó được, người phụ nữ này thế nhưng gọi anh là bác? Anh cũng chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi, cùng cô nhiều lắm hơn ba, bốn tuổi, hẳn cũng không già như vậy đi?
"Cái gì ba, bốn tuổi, cô nương ta năm nay còn không đủ mười tám đâu!"
Anh lại lần nữa kinh ngạc, lúc trước có bao nhiêu hoài nghi cô có đọc tâm năng lực hay không, còn bây giờ anh trăm phần trăm tin, nhưng đồng thời làm anh giật mình là cô cư nhiên không đủ mười tám tuổi?
"Này có cái gì kinh ngạc, ngươi đến từ hành tinh khác đến hay sao, có phải hay không chưa thấy qua con gái trưởng thành sớm? Hừ!" Minh Vân Hương mặc kệ anh, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Ân Chính Thạch xác thực không đoán được cô trẻ như vậy, còn tưởng rằng tuối cô phải hơn hai mươi lăm tuổi, huống chi cô lại trang điểm như vậy, thật sự nhìn không ra rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi.
Đối phương vừa đi, hắn lập tức hoàn hồn, lại lần nữa đuổi kịp tiền.
"Tiểu thư, thất lễ, ta là tưởng ──"
"Nghĩ đến đắc ý nha!"
Minh Vân Hương nói một câu sau bỏ chạy luôn, hóa ra mục đích của người đàn ông này là nghĩ nghiên cứu cô, cô không rõ chính mình là như thế nào bị chú ý, cũng không hiểu được đối phương biết được cô có thể đọc tâm như thế nào, nhưng cô vô cùng rõ ràng, chính mình một chút cũng không nghĩ cùng người đàn ông này có quan hệ dù chỉ một chút.
Cũng không phải chuột bạch trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu cái rắm!
Tuân di ngôn của bà nội, cô muốn rời xa những người biết cô có đọc tâm năng lực.
Cô đi qua đường cái, thông qua ngõ nhỏ, cố gắng trốn, thỉnh thoảng quay đầu xem xét, cho đến khi cảm thấy chính mình đã muốn bỏ rơi người dàn ông quái dị đáng ghét kia lại, mới dừng lại không đi nữa.
"Vù ~~ vù ~~" cô thở gấp từng ngụm từng ngụm, bởi vì chạy trốn quá nhanh, ý đồ điều thuận hô hấp chính mình.
Một lần chạy này, hại cô lại khát, quyết định tìm một chỗ uống nước lạnh để giải nhiệt.
Vừa vặn, Mc Donalds ngay tại phía trước, cô bước vào vửa tự động, lãnh khí cường đại(to lớn) nghênh diện mà đến, toàn thân lạnh sảng khoái.
Nàng gọi một ly Côca, ở vị trí trước cửa sổ thủy tinh sát đất ngồi xuống, ở trước mặt cô đầu đường đám người rộn ràng giống trong ti vi, lặp lại sự náo nhiệt rộn rã của ngày nghỉ.
Cô ngồi thả lỏng ở ghế chân cao, một đôi đùi đẹp giao điệt, miệng hình chữ O gợi cảm uống Côca, mặc kệ bên ngoài cửa sổ thủy tinh có bao nhiêu tầm mắt đang trộm ngắm đùi của cô, cô sớm có thói quen chính mình bị trở thành vật trưng bày cho người khác nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười, các nam nhân này giả đứng đắn, ý nghĩ trong lòng bị cô nghe thấy được tất cả đều không lọt một chữ.
Bọn đàn ông này, rõ ràng muốn nhìn đến chết, lại làm bộ đang làm chuyện khác, ngầm suy nghĩ rình coi, thật sự không đứng đắn.
Vì sao đàn ông cả đầu đều là ý nghĩ tà ác? Ở mặt ngoài ra vẻ cao ngạo, trên thực tế tư tưởng hạ lưu, cô chán ghét đàn ông, khinh bỉ đàn ông, ai, chẳng lẽ trên đời này vốn không có một người đàn ông trước sau như một?
Nếu có vận may gặp gỡ người như thế, cô nhất định sẽ hảo hảo mà quý trọng anh như bảo bối......
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh người đàn ông kì quái vừa nãy.
Quái, cô làm chi nhớ tới anh? Lau lau! Thật sự là làm bẩn tinh khiết tư tưởng cô gái mười bảy tuổi, cái loại lão nam nhân ba mươi tuổi này căn bản là không phải style cô thích, lau giày cho cô cũng không có quy cách đâu!
Nàng sở dĩ sẽ nhớ tới anh, chính là kinh ngạc anh không có giống người đàn ông khác có ý tưởng tà ác với cô mà thôi.
Cẩn thận nghĩ lại, anh từ đầu đến cuối đều nhìn không chớp mắt, ý tưởng duy nhất chỉ có nghiên cứu đặc dị công năng của cô, không giống đám nam nhân ngoài cửa sổ thủy tinh hiện tại kia, mãnh liệt rình coi thân thể của cô, còn nghĩ lung tung.
Mấy chục lượt ánh mắt đem cô xem đi xem lại, một cỗ tức giận vô danh trào ra, hừ! Nhìn cái gì vậy! Có gan thì có dám đi đến trước mặt cô xem!
Mới nghĩ như vậy, đột nhiên một người nam nhân cao lớn không hề báo động trước xuất hiện, như cô mong muốn quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô làm cô sợ tới mức bị sặc côca.
Ông trời! Không thể nào! Đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh đúng là người đàn ông đối với cô dây dưa không ngớt!
Tim cô đập nhanh hơn, không tự chủ được vỗ về ngực, đón nhận ánh mắt kiên định kia của anh.
Một thanh âm truyền vào trong đầu của cô──
── Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay ngươi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |