← Ch.11 | Ch.13 → |
Sáng hôm sau, Cự Tàn Tôn triệu tập thêm Tam Gia và Thất Gia, cả 3 người đều ngang bằng tuổi nhau nên khá thân thiết, lần cướp hàng này không đơn giản, bên Tồn Thị ắt hẳn có đề phòng cao độ. Thất Gia đứng trong phòng làm việc của Cự Thiếu, anh vừa lau kiếm vừa nhìn Tam Gia:
-Lần này không nên để Tứ Thiếu biết thời gian chúng ta hành động, mà tôi nghĩ lần này hắn chắc chắn sẽ động cho coi, Tồn Thị không bảo vệ được hắn nữa rồi.
Tam Gia đưa kiếm vào trong chui lại và nói:
-Nếu như theo ý của Nhất Gia thì chúng ta phải mang hàng về sao?
Cự Thiếu đứng dậy đi vòng lại phía kệ tủ và nói:
-Đốt hết.
Thất Gia và Tam Gia trố mắt, xưa nay chỉ có Cự Tàn Tôn mới hiểu ý Nhất Gia quả là không sai, không cần cướp hàng mang về chỉ cần thiêu cho rụi món hàng đó như là thay cho lời cảnh cáo với Tồn Thị "với số hàng Tồn Thị cướp được chi chẳng là cái gì trong Đại Âu cả, nhưng nếu còn dám cướp thì nhất định lần cháy rụi tiếp theo sẽ là Tồn Thị".
Hữu Túc đăng kí vào lớp học làm bánh của cô Tiêu, cô muốn đến khi 22 tuổi thì có thể mở một tiệm bánh, thời gian của cô cũng chẳng còn là bao và rất nhanh mà kết thúc, mở tiệm bánh là một ước mơ của cô từ khi cô biết đánh vần từng chữ cái, còn đam mê chụp ảnh cưới thì cô vẫn chỉ tồn tại trong cô một thời gian, có thể mọi người thấy thì cô thật vô tâm nhưng không phải thế, cô có kế hoạch hết ấy chứ, chỉ là chưa tới lúc thực hiện thôi. Cô thường xuyên về nhà hơn, vì mẹ Ân chính là chủ đầu tư cho cô học mà, ha ha. Cô để Tiểu Tam ở nhà nhờ mẹ cho nó ăn giùm cô, còn cô thì đến chỗ học, ngày nào cũng vậy, đi đi về về, hôm nay mưa to quá, cô vừa tan học thì trời vẫn chưa dứt mưa, mùa này ở chỗ cô sống toàn mưa to, may mắn là không có sấm, cô vừa che dù lên đầu thì "RÀO...O...O..." thà không bung dù muộn một tí thì tốt rồi, Hữu Túc khóc thầm trong tim, số cô không té giếng là may rồi, còn lại thì toàn gặp chuyện xui xẻo, một chiếc xe màu đen dừng lại rất nhanh trước chỗ cô đứng, bao nhiêu nước mưa mà cô cố né ra thì theo quán tính của chiếc xe chạy nhanh và thắng gấp bật lên bắn vào người cô, nồng nặc mùi đường nhựa. Hữu Túc định mắng, nhưng Cự Tàn Tôn lại mở cửa xe bước ra, anh cũng không che dù, đi lại chỗ cô, đứng đối diện cô và đưa tay vuốt nước trên mặt cô, trên tay phải của anh bị đỏ ửng, hình như bị phỏng thì phải, cô ngước nhìn anh:
-Cẩn thận đi chứ, tay anh bị thương kìa, không đau à?
Sau đó Cự Tàn Tôn đưa tay nắm lấy tay cô đưa vào trong áo khoác của anh, Hữu Túc theo quán tính rút tay lại ngay, cô nhìn máu trên tay mình rồi giật mình:
-Về thôi, tôi giúp anh băng bó, nếu anh không muốn đến bệnh viện.
Cự Tàn Tôn quay lại xe, sau đó anh đẩy cửa bên kia cho Hữu Túc đi lên xe, ngồi ngang hàng với anh, anh nhanh chóng quay đầu xe và bắt đầu tăng tốc ngay. Đêm qua anh và Tam Gia và Thất Gia xâm nhập vào hệ thống an ninh của Tồn Thị, chính anh đã bẻ khóa mọi hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt của Tồn Thị, anh đánh sập hết 18000 camera của Tồn Thị trong 2 tiếng đồng hồ để Thất Gia lẻn vào phòng chứa tài liệu nhập hàng suốt 3 năm của Tồn Thị, Tam Gia sau đó đột nhập vào lấy thẻ pass của giám đốc Tồn Thị, mở kho chứa hàng dưới tầng ngầm, có vẻ Tồn Thị rất thị uy khi cướp được hàng của Đại Âu, đến khi cả kho chứa hàng và tầng hầm của Tồn Thị bốc cháy thì mới bắt đầu nháo nhào cả lên, trong lúc rời đi, một vài tên thủ hạ của Tồn Thị phát giác được vị trí của Cự Tàn Tôn nên chúng xông vào tấn công anh, Cự Tàn Tôn cũng không phải tay mơ, anh giết bao nhiêu người đến anh còn không nhớ thì hỏi bọn này có là gì, một mình anh hạ hết 8 tên trong một lần rút dao ra, anh di chuyển rất nhanh, đến Nhất Gia cũng không khỏi há hốc khi thấy anh ra tay hạ sát đối thủ, nhưng lúc đó tên khốn Tứ Thiếu từ đâu xông ra đánh lén, anh lại không may bị thương bởi vết đâm sượt của Cự Thiếu, sau một hồi giằng co thì anh hạ được Cự Thiếu và tiện tay ném xác hắn vào đống lửa đang tham lam nuốt trọn hết mọi thứ trên đường, chính anh cũng không biết mình bị thương ở tay lúc nào?
← Ch. 11 | Ch. 13 → |