← Ch.75 | Ch.77 → |
"Xin hỏi hiện tại cô còn có gì để nói?" Nhóm phóng viên chen chúc tiến lên hỏi Tần Khả đang chật vật đi ra.
Bọn họ là nhóm đầu tiên nhận được tin tức Tần Khả thua kiện. Nhưng chuyện này không có nghĩa là Tần Khả thật sự đẩy ngã Hoàng Thu Thu trên sân khấu.
Tần Khả bị chặn lại, đứng dưới ánh đèn flash khó chịu đến cực điểm. Bản thân ở bên trong bị Tạ Dịch Chi lạnh lùng làm cho bối rối, Tạ Dịch Chi thấy Tần Khả thiếu chút nữa đỏ mắt, vẫn đem chứng cứ thu thập được phơi bày ra từng chút một.
Nhìn phóng viên không ngừng mở miệng rồi khép miệng, cô ta phiền não, mặt lạnh vung tay đẩy micro của phóng viên ra.
Phóng viên không ngờ cô ta lại có động tác như vậy, căn bản không kịp phản ứng, tay không cầm vững, micro trực tiếp rơi xuống.
Đồng nghiệp chung quanh cũng lập tức bắt được điểm này, nhắm ngay Tần Khả và phóng viên kia, điên cuồng chụp một trận.
Đoạn video đẩy Hoàng Thu Thu bị đăng tải trên mạng được công khai rầm rộ, video cũng được chứng minh không phải là giả.
Nhưng luật sư của Tần Khả dùng chuyện vị trí góc nhìn để phản bác, sau đó Tạ Dịch Chi lấy ra chứng cứ Tần Khả tìm thủy quân kích động cảm xúc của cư dân mạng, luật sư kia không thể phản bác chuyện này được.
Thậm chí Tần Khả không rõ vì sao những tin tức kia lại bị tiết lộ ra, còn rơi vào tay Tạ Dịch Chi.
Điều khiến cô ta không thể tưởng tượng được nhất chính là Tạ Dịch Chi thật sự có thể lạnh lùng như vậy, muốn cô ta thân bại danh liệt.
"Tạ Dịch Chi xảy ra chuyện gì vậy? Ta gọi nhiều như vậy nhưng nó không nghe máy!"
Tần Khả ngồi lên xe rời đi chưa được bao lâu, Tần Chấn Khôn liền gọi điện thoại tới tức giận nói.
"Làm sao con biết được." Trong lời nói của Tần Khả mang theo oán giận, "Ba, hiện tại Dịch Chi có bản lĩnh rồi, có thể vứt bỏ chúng ta."
"Nó dám!" Tần Chấn Khôn kiêng kị nhất là đồ đệ phản sư môn, năm đó ông ta rời khỏi Cốc Hồng Lương như vậy, nháo đến nỗi tất cả mọi người đều biết, Cốc Hồng Lương tức giận sinh bệnh thật lâu.
Hiện tại Tần Chấn Khôn hoàn toàn không thể chấp nhận được trên người mình cũng sẽ phát sinh chuyện tương tự.
Trong mắt cha con Tần gia, Tạ Dịch Chi đứng về phía bọn họ là chuyện đương nhiên.
"Anh ta đã làm rồi." Tần Khả ngồi trong xe, hoàn toàn không thể tin được Tạ Dịch Chi lại vì Hoàng Thu Thu mà làm nhiều chuyện như vậy.
"Ta đi đặt vé máy bay đến nước M, ngược lại phải tận mắt hỏi xem nó có ý gì." Tần Chấn Khôn ở trong điện thoại cười lạnh, sư phụ như ông ta bày ra dáng vẻ lớn, lại không biết chính mình sớm đã không còn địa vị gì ở trong lòng Tạ Dịch Chi.
......
Bên này Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi cùng với hai vợ chồng Cốc lão đến khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thoạt nhìn Cốc lão rất vui vẻ: "Chính là muốn những người nói chuyện lung tung phải trả giá đắt, thời buổi bây giờ không luyện đàn cho tốt, cả ngày chỉ biết suy nghĩ chuyện này chuyện kia."
"Ông bớt nói hai câu." Bà nội Minh Liên đụng tay bạn già của mình, ý bảo ông chuyển lực chú ý trở về.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì? Phải biết rằng mục đích chủ yếu của bọn họ khi đến nước M chính là muốn kiểm tra Tạ Dịch Chi.
Lúc ấy ở trong nước nhìn thấy tin tức bát quái Tạ Dịch Chi và Thu Thu ở cùng một chỗ, Cốc lão gia tử lắp bắp kinh hãi.
Mặc dù yêu thích Thu Thu là một chuyện, nhưng lão gia tử cảm thấy Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu hoàn toàn là người của hai thế giới.
Cũng không phải là nói bọn họ không xứng đôi, chủ yếu là nhìn qua hai người này có chênh lệch quá lớn, không giống bộ dáng sẽ ở cùng một chỗ.
Ngược lại sau khi trải qua ngạc nhiên ban đầu, bà nội Minh Liên tiếp nhận nhanh hơn. Bà và Cốc lão gia tử bàn bạc, dứt khoát tới xem tình huống ở chung của Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi, tiện thể thăm cháu trai đang đi du học.
"Thu Thu, ngày mai chúng ta rảnh sẽ đến nhà cháu xem một chút." Bà nội Minh Liên cười tủm tỉm trước sau như một nói, chẳng qua dưới mắt kính hiện lên một chút ý tứ nhìn kỹ.
Bà muốn đi xác nhận xem có phải hai người này đã thật sự đã ở bên nhau hay không.
"Bà nội, bọn cháu sẽ đến đón bà." Hoàng Thu Thu không chú ý đến lời nói của bà nội Minh Liên, một lòng không muốn lão nhân gia phải bôn ba.
"Không cần, cháu cứ ở nhà dưỡng thương thật tốt. Chúng ta còn không biết khi nào sẽ đi, còn phải đi thăm cháu trai một chút." Bà nội Minh Liên cố ý nói hàm hồ.
Sau khi nói một phen, Hoàng Thu Thu bị thuyết phục, đưa hai vị lão nhân gia về phòng khách sạn nghỉ ngơi, tự mình trở về căn hộ.
Ở trước mặt hai vị lão nhân gia, Tạ Dịch Chi vẫn luôn rất trầm mặc, chỉ đứng sau lưng Hoàng Thu Thu làm một tấm phông nền, yên lặng đẩy xe lăn của cô, mãi cho đến khi trở về căn hộ.
"Ngứa?" Tạ Dịch Chi bắt lấy bàn tay đang lặng lẽ đặt ở trên đầu gối cố gắng gãi của Hoàng Thu Thu, khom lưng thấp giọng hỏi.
Hoàng Thu Thu thu tay lại, quẫn bách nói: "…Không ngứa."
Tạ Dịch Chi đứng dậy, không để cho cô nhìn thấy lông mày nhíu lại của mình. Lúc trước chỉ khi ngủ say cô mới không nhịn được mà tháo băng, hiện tại lúc tỉnh táo cũng không chịu được mà muốn tháo băng ra.
Buổi tối phải chú ý nhiều hơn —— Trong lòng Tạ Dịch Chi luôn tự nhắc nhở bản thân.
Trong khoảng thời gian này Tạ Dịch Chi vẫn ở trong phòng khách của căn hộ, buổi tối thường xuyên đi xem tình trạng của Hoàng Thu Thu. Mấy ngày đầu khi bị thương, cô luôn tỉnh lại rất sớm, vết thương đau đến không chịu nổi.
Đến mấy ngày sau có lẽ đã quen với đau đớn, ngược lại nghỉ ngơi không tệ. Chẳng qua gần đây lại bởi vì vết thương sắp khỏi hẳn mà có chút không chịu nổi, Tạ Dịch Chi thường xuyên thức dậy vào nửa đêm đến kiểm tra tình huống của cô.
"Rửa sạch chưa?" Nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh đã dừng lại thật lâu, Tạ Dịch Chi mới tiến lên gõ cửa, "Anh vào đây."
Tạ Dịch Chi đứng bên ngoài phòng vệ sinh, không cho Hoàng Thu Thu đóng cửa, phòng ngừa cô xảy ra chuyện ở bên trong, anh ở bên ngoài không thể vào được.
"...... Ừm." Bên trong mơ hồ truyền ra giọng nói của Hoàng Thu Thu.
Tạ Dịch Chi đẩy cửa ra, hơi nước bên trong quanh quẩn, trắng xóa một mảnh. Anh tìm được vị trí chính xác của Hoàng Thu Th ở trong màn sương mù, ôm người đi ra ngoài.
Hai tay Hoàng Thu Thu quấn lấy cổ người đàn ông, lặng lẽ áp sát ngực anh, nghe bên trong truyền đến tiếng tim đập mạnh.
"Ở bên trong có gãi không?" Tạ Dịch Chi nhàn nhạt hỏi.
Hoàng Thu Thu nấp trong lòng anh, khuôn mặt phiếm hồng: "Không có."
Cô không phải trẻ con.
"Miệng vết thương không thể bị rách." Trong lòng Tạ Dịch Chi luôn ghi nhớ lời bác sĩ nói, không để cho Hoàng Thu Thu có một chút cơ hội tăng cường vết thương.
"Biết —— rồi." Hoàng Thu Thu hơi kéo dài giọng, "Em mệt mỏi, muốn ngủ."
Tạ Dịch Chi ôm người đi về phía phòng ngủ chính, nhẹ nhàng buông người xuống, đắp chăn mỏng. Anh duy trì tư thế khom lưng, khoảng cách với Hoàng Thu Thu không đến ba thước.
"Bây giờ học được cách làm nũng rồi, hửm?" Giọng nói trầm thấp từ tính vây quanh bên tai, hơi thở của người đàn ông đập vào mặt, Hoàng Thu Thu không khỏi hơi mở to hai mắt, bên tai bắt đầu tràn ngập màu đỏ ửng.
"Muốn ngủ." Hoàng Thu Thu quay đầu lại, hai tay đẩy người đàn ông phía trên ra.
Tạ Dịch Chi không chán ghét Hoàng Thu Thu giở tính khí, ngược lại còn rất hưởng thụ phát hiện cô đã thay đổi từng chút từng chút, nhất là khi chống lại chính mình.
Anh thuận thế nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn, sau đó buông Hoàng Thu Thu đang đỏ mặt ra: "Anh ra phòng khách, có việc thì nhớ gọi anh."
......
Hoàng Thu Thu không kêu, hôm nay cô bôn ba khắp nơi, còn lên tòa án một chuyến, quả thật mệt mỏi, vừa mới dính vào giường không bao lâu liền ngủ say.
Đến rạng sáng, Tạ Dịch Chi lại đây nhìn thoáng qua, trong lòng không yên, bước nhanh tới gần giường.
Tấm thảm mỏng sớm đã bị đá xuống sàn nhà, bàn tay của Hoàng Thu Thu bắt đầu vô thức kéo băng.
"Thu Thu..." Tạ Dịch Chi ngồi ở bên giường, cầm tay cô, không để cho cô lộn xộn.
Tay bị trói buộc, Hoàng Thu Thu trong giấc ngủ theo bản năng tránh đi.
Tạ Dịch Chi cau mày, chờ cho đến khi cô yên tĩnh lại.
Mấy ngày nay là thời điểm vết thương bên ngoài khỏi hẳn, tần suất Hoàng Thu Thu đưa tay gãi càng ngày càng cao.
Tạ Dịch Chi ngồi ở bên giường, nắm lấy tay người đang ngủ say, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trở lại phòng khách.
Anh mang gối đến nằm cùng Hoàng Thu Thu, một lần nữa nắm lấy tay cô.
Trong lúc nhất thời Tạ Dịch Chi cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua muốn Hoàng Thu Thu không gãi vết thương của chính mình.
Anh luyến tiếc nhìn thấy Hoàng Thu Thu bị tổn thương, càng đừng nói đến bây giờ bản thân đã là bạn trai của cô, trong lòng Tạ Dịch Chi có một ý thức trách nhiệm: phải chăm sóc tốt cho cô.
......
Đêm qua, Hoàng Thu Thu gặp ác mộng cả đêm, cô mơ thấy mình bị trói bởi một sợi dây thừng.
Cô liều mạng giãy dụa, cuối cùng chỉ có hai tay làm sao cũng không thể tránh thoát.
Hoàng Thu Thu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn quen thuộc.
"..." Cô nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, mới tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ mê man.
Vừa động đậy đã phát hiện hai tay mình bị người đàn ông nắm trong tay, thoạt nhìn có chút lỏng lẻo, cô ý đồ rút ra, lập tức bị nắm chặt lại.
Hóa ra giấc mơ đêm qua là có cơ sở sao?
"Em tỉnh rồi?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp chợt vang lên, hiển nhiên Tạ Dịch Chi đã tỉnh lại.
"Ừm... Dịch Chi, anh..." Hoàng Thu Thu cố gắng hỏi anh làm sao lại chạy đến trên giường ngủ của mình.
Tạ Dịch Chi đứng lên từ trên giường, anh ngủ không thoải mái, Hoàng Thu Thu vừa có chút động tĩnh, anh liền tỉnh lại.
"Đêm qua em gãi vết thương quá thường xuyên, cho nên anh tới ngủ cùng em."
Hoàng Thu Thu cũng chậm rãi ngồi dậy, cô vươn tay về phía Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay cầm lấy, cho rằng cô muốn đứng lên.
"Em còn mệt, anh cùng em nghỉ ngơi một chút." Hoàng Thu Thu nhẹ nhàng kéo Tạ Dịch Chi, ngón trỏ ở lòng bàn tay anh câu lại.
Tạ Dịch Chi bình tĩnh nhìn Hoàng Thu Thu một cái, cuối cùng trầm mặc nằm trở lại trên giường cùng cô một lần nữa.
Sau khi nằm xuống, anh lại nắm lấy tay Hoàng Thu Thu, đặt vào trong tay mình, dặn dò: "Không thể gãi nữa."
Hoàng Thu Thu gật đầu, cô nào còn buồn ngủ, chỉ là muốn Tạ Dịch Chi nghỉ ngơi thêm một chút.
Quả thật đêm qua Tạ Dịch Chi không có nghỉ ngơi tốt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Hoàng Thu Thu nhìn gương mặt anh tuấn xuất sắc của người đàn ông, vươn tay phác họa đường nét khuôn mặt anh.
......
Chuyện trên đời này thật sự không thể nói rõ, Hoàng Thu Thu còn có thể nhớ rõ bộ dáng ghét bỏ xen lẫn lạnh lùng của Tạ Dịch Chi vào lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ai mà biết được bây giờ bọn họ lại có thể đến gần nhau như vậy, thậm chí còn có mối quan hệ thân mật.
Hoàng Thu Thu nhẫn nại đầu gối ngứa ngáy, sắc mặt mềm nhũn xuống, mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Theo thời gian trôi qua, tia nắng từ bên ngoài xen qua rèm cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, vừa vặn chiếu vào mặt Tạ Dịch Chi.
Hoàng Thu Thu tinh mắt phát hiện, nhân lúc người đàn ông còn chưa bị ánh mặt trời làm cho tỉnh, cô dùng hai tay nhẹ nhàng chặn ánh sáng.
Chân cô không tiện, còn nữa nếu như cô đứng dậy, giường sẽ bị rung, làm không tốt Tạ Dịch Chi sẽ tỉnh giấc.
Mấy ngày nay Tạ Dịch Chi thường xuyên đến thăm cô vào ban đêm, Hoàng Thu Thu đều biết, nhất định là anh rất mệt mỏi.
Cô từng nghĩ tới việc bảo Tạ Dịch Chi không cần chăm sóc bản thân chu đáo như vậy, sau đó nghĩ lại, nếu lại một lần nữa làm mình bị thương, như vậy sẽ càng khiến Tạ Dịch Chi khó xử.
Thật vất vả Tạ Dịch Chi mới ngủ được một chút, Hoàng Thu Thu không phát ra một chút âm thanh nào, cuối cùng Tạ Dịch Chi bị tiếng chuông ngoài cửa đánh thức.
← Ch. 75 | Ch. 77 → |