← Ch.62 | Ch.64 → |
Sau khi Hoàng Thu Thu bước vào phòng thay đồ, Avida đuổi phần lớn mọi người ra khỏi phòng. Hôm nay chỉ là đến để thử quần áo, bên trong quá nhiều người cũng không tốt.
Váy nửa người dễ mặc, Hoàng Thu Thu thay rất nhanh đã đi ra. Chẳng qua cô ít có cơ hội mặc váy, bình thường vẫn luôn mặc quần.
Sau khi thay váy, hai chân trống rỗng có chút không được tự nhiên.
Hoàng Thu Thu không được tự nhiên mở cửa phòng thử quần áo, chậm rãi từ bên trong đi ra.
Tạ Dịch Chi là người đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Hoàng Thu Thu thay đồ, hai mắt rơi vào trên thắt lưng cô, ánh mắt không khỏi thâm sâu.
Bình thường Hoàng Thu Thu thích mặc quần áo rộng rãi, căn bản nhìn không ra eo của cô nhỏ như thế nào.
Bên hông chiếc váy thêu màu tím nửa người này có một dải co rút, khiến cho vòng eo vốn đã nhỏ của cô lại càng thêm mảnh khảnh hơn.
Hoàng Thu Thu đứng trước mặt Tạ Dịch Chi, có lẽ không chịu nổi ánh mắt của anh, mặt hơi quay sang một bên, đang muốn nói cái gì đó.
"Hắc!" Avida cắt đứt bầu không khí vi diệu giữa hai người, "Cái này không tệ, lúc trước tôi vừa nhìn liền biết dáng người của cô rất tốt, cô..."
Avida giơ tay lên muốn chỉ nửa người trên của Hoàng Thu Thu, khóe mắt quét đến ánh mắt lạnh như băng của Tạ Dịch Chi, nhanh trí thu tay lại, cũng nuốt lời nói trong miệng xuống.
"Có được không?" Hoàng Thu Thu nhìn về phía hai người đàn ông ở đây, không được tự nhiên hỏi.
Màu tím có vẻ bí ẩn lại sang trọng, nếu da tối màu sẽ khiến cho khí chất giảm xuống. Cũng may làn da của Hoàng Thu Thu trắng nõn, thậm chí còn mang theo chút màu hồng trong suốt.
Làn da bẩm sinh này là thứ mà rất nhiều cô gái bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.
"Thử sang cái khác." Tạ Dịch Chi cầm một bộ váy dài khác từ bên cạnh tới, đưa cho Hoàng Thu Thu, "Thử tất cả mấy bộ này một lần."
"Chờ một chút." Chờ Hoàng Thu Thu xoay người muốn đi vào thử, Avida lên tiếng ngăn cản, "Trước tiên chụp ảnh lưu lại, đến lúc đó chọn sẽ tốt hơn."
Trong lúc nói chuyện, Avida đã lấy điện thoại ra, không đợi hai người kịp phản ứng đã lui về phía sau vài bước chụp lại ảnh.
"...... Tôi đi thay đồ." Giọng nói của Hoàng Thu Thu không cao, hai mắt chạm đến Tạ Dịch Chi cực nhanh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nghĩ đến lúc đó Hoàng Thu Thu phải lên sân khấu diễn tấu, động tác nửa người trên tương đối lớn, Avida đem thân trên váy dài thay đổi một chút. Phía sau lưng sâu hơn, vứt bỏ khóa kéo truyền thống, thay vào đó là sử dụng ruy băng đục lỗ.
Sau khi mặc xong, Hoàng Thu Thu mới phát hiện sau lưng không phải dây kéo, mà là dùng dải ruy băng đục lỗ buộc lại. Trước không nói cô không nhìn thấy, cho dù có người hỗ trợ cũng phải mặc thật lâu.
"Avida?" Hoàng Thu Thu bất đắc dĩ nhỏ giọng gọi người bên ngoài.
"Anh ta không có ở đây." Trong giọng nói trầm thấp của Tạ Dịch Chi ẩn chứa sắc bén, nhưng nửa câu sau lại tự dưng dịu dàng, "Làm sao vậy?"
"Trang phục... Có chút vấn đề."Hoàng Thu Thu nghẹn đến đỏ mặt trong phòng thử đồ nho nhỏ, cô không thể mặc được chiếc váy dài này.
Vừa rồi stylist bên ngoài tiến vào gọi Avida ra ngoài, hình như phòng làm việc của bọn họ xảy ra chuyện gì đó.
Hiện tại trong phòng hóa trang chỉ có hai người Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi.
"Em có thể đi ra được không?" Tạ Dịch Chi nhíu mày, váy dài vừa rồi là anh tiện tay đưa qua, không chú ý nó có vấn đề.
Chỉ là không ngờ Avida lại làm việc không cẩn thận như vậy, chẳng lẽ sáu bộ trang phục đều có thể xảy ra vấn đề.
Một tay Hoàng Thu Thu che trước ngực, tay kia kéo lưng, sau đó giật giật xác định váy dài không trượt xuống, lúc này mới mở cửa chậm rãi đi ra.
"Trang phục bị sao vậy?" Tạ Dịch Chi che đi ánh mắt kinh diễm cực nhanh, sắc mặt trầm tĩnh.
Hoàng Thu Thu mặc một thân váy dài màu sao trời, cổ thon dài giống như thiên nga, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Nhìn chính diện không có vấn đề gì.
"Chỗ này không kéo được." Hoàng Thu Thu mím môi xoay người, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi.
"… Anh giúp em." Không biết vì sao giọng nói của Tạ Dịch Chi lại khàn khàn đến đáng sợ.
Tạ Dịch Chi tới gần một bước, cầm lấy ruy băng trong tay Hoàng Thu Thu. Bàn tay thon dài linh hoạt xuyên qua lỗ thủng, chẳng qua ít nhiều sẽ đụng phải làn da mềm mại phía dưới.
Xúc giác tinh tế từ ngón tay truyền vào đại não, khiến yết hầu Tạ Dịch Không được tự nhiên giật giật, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Hoàng Thu Thu căng chặt người, không tiếng động lắc đầu.
Chênh lệch chiều cao của hai người quá thích hợp, Hoàng Thu Thu không thể chịu đựng được ngực Tạ Dịch Chi, anh chỉ cần nhẹ nhàng ôm một cái là có thể ôm người vào trong ngực. Tạ Dịch Chi hơi cúi đầu, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên sợi tóc cô.
Xâu ruy băng hết một phút, nhưng đối với Hoàng Thu Thu lại giống như là một thế kỷ, cả người cô căng thẳng, có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông sau lưng nhẹ nhàng đánh vào da thịt mình một cách rõ ràng, vành tai trắng nõn đã sớm ửng đỏ.
"Được, đươc chưa?" Hoàng Thu Thu phát hiện trong giọng nói của mình mang theo âm thanh run rẩy chưa từng có.
Lúc này Tạ Dịch Chi chỉ muốn ôm người vào lòng nói: Chưa được.
"Được rồi." Cuối cùng Tạ Dịch Chi thắt một cái nơ, chậm rãi lui ra, để cho Hoàng Thu Thu xoay người.
Hoàng Thu Thu xoay người, hai mắt rũ xuống không nhìn thẳng Tạ Dịch Chi: "Không muốn thử nữa."
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Vốn dĩ tâm tình hôm nay của cô đã bất ổn, nếu lại thêm một lần nữa, cô chịu không nổi, tâm thần đều mệt mỏi.
"Được." Tạ Dịch Chi gần như không có bất kỳ do dự nào đã lập tức đáp ứng.
Avida vừa xử lý xong công việc, thấy Hoàng Thu Thu mặc váy dài màu sao trời, lập tức hưng phấn sải bước đi tới: "Thế nào, có thích bộ này không? Ngoài việc mặc có chút rắc rối, bộ này tốt hơn nhiều so với những người khác. Cô có thể thử bốn bộ còn lại."
"Tôi không muốn thử nữa" Hoàng Thu Thu trấn định lại, xách làn váy nói, "Chọn bộ lúc trước là được rồi."
Avida sửng sốt: "Còn bốn bộ nữa."
Hoàng Thu Thu lắc đầu cho thấy mình không muốn thử lại.
"Vậy hôm nay không thử nữa." Avida thấy tâm tình của cô không cao, cũng không miễn cưỡng."Nhưng với lời khuyên của một stylist, tôi hy vọng cô chọn bộ váy dài này."
Kỳ thật váy nửa người không thích hợp cho hoàn cảnh trang trọng, đặc biệt là Hoàng Thu Thu muốn thi đấu ở một sân khấu lớn như vậy.
Nói là thi đấu, nhưng ý tứ biểu diễn càng nặng nề hơn, dù sao ngoại trừ sinh viên của bốn học viện, những người khác đều là nghệ sĩ violin trẻ tuổi có chút danh tiếng trên thế giới, hoặc là mới nổi.
Chẳng qua bắt đầu từ lần thi đấu có sự tham gia của Tạ Dịch Chi, mùi khói thuốc súng của trận đấu trở nên nặng nề hơn.
Sở dĩ Avida chọn ra chiếc váy nửa người này là bởi vì ngày đó khi chọn trang phục, anh ta vô tình nhìn thấy bộ váy này, theo bản năng cảm thấy Hoàng Thu Thu thích hợp với nó, cho nên liền mang tới.
"... Còn lại bốn bộ, vài ngày nữa tôi sẽ thử." Hoàng Thu Thu không muốn mặc chiếc váy dài này, "Không cần nhiều dây như vậy."
Avida vẫn nhiệt tình nói: "Được thôi, hôm nay mọi người vừa đến nước M, có chút vội vàng, nơi này rất loạn, lần sau lại đến."
……
Trên đường đi, hai người trong xe vẫn trầm mặc như trước, chẳng qua có thêm vài tia ái muội không rõ ràng quấn quanh so với lúc trước.
Cách ngày diễn ra giải đấu không còn xa nữa.
Hoàng Thu Thu không dám lơ là, nhiệm vụ mà Parse giao cho cô, mỗi một cái đều được cô hoàn thành tương đối lưu loát gọn gàng. Trong thời gian đó, cô đến phòng làm việc mà Avida vừa thuê, chọn xong trang phục và tạo hình cho vòng sơ loại.
"Chọn bộ thứ tư." Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động, hai mắt rũ xuống, lông mi dài run lên, lộ ra tâm tư bất an khẩn trương của chủ nhân nó: "Có một vé vào cửa, anh có muốn đến không?"
"Được." Gần như cô vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông đã lập tức truyền tới. Giống như cho dù cô nói bất kỳ cái gì, anh đều sẽ đồng ý.
Ngày đó sau khi đưa Hoàng Thu Thu về, Tạ Dịch Chi không tới nữa, nói là có việc phải xử lý. Thuận tiện không biết tìm một dì nấu ăn người Trung Quốc từ đâu tới, chuyên môn nấu cơm cho cô.
"Dì đã ở nước M bốn năm, nấu ăn rất tốt." Tạ Dịch Chi bảo dì đến gõ cửa, đưa điện thoại cho Hoàng Thu Thu, tự mình nói cho cô biết.
Không đợi Hoàng Thu Thuận mở miệng cự tuyệt, Tạ Dịch Chi thở dài: "Thu Thu, ngoan——"
Anh nói nếu cô không cho dì đi vào thì sẽ không yên lòng. Nói bản thân có việc quan trọng bận rộn, nếu như tâm tư không ở đây, rất có thể sẽ thất bại.
Hoàng Thu Thu mím môi nghe người đàn ông oán giận như thật như giả, kết quả thật sự không ngoài dự đoán của anh, cô mở cửa cho dì đi vào, thậm chí còn an ủi anh.
"Tám giờ tối. Đừng đến trễ." Nghe thấy người đàn ông đáp ứng, cả người Hoàng Thu Thu lập tức thoải mái trở lại.
Thí sinh tham gia giải đấu thế giới, mỗi người đều có một vé vào cửa. Ở vòng loại tất cả mọi người đều có vé, đến vòng đấu loại trực tiếp, chỉ có người dự thi mới có.
Mỗi vị trí vé sẽ viết tên của các thí sinh. Tức là Tạ Dịch Chi đã đáp ứng, vậy đến lúc đó trên ghế anh ngồi sẽ viết tên Hoàng Thu Thu.
"Ngày đó anh đi tìm em được không?" Tạ Dịch Chi đứng ở sân bay nước Y, thấp giọng mang theo dỗ dành dịu dàng, trên hàng lông mày nổi lên ý cười, khuôn mặt sắc bén anh tuấn giống như có gió xuân thổi vào mặt, chọc cho người qua đường vội vã xung quanh đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.
"Anh..." Hoàng Thu Thu bất giác cuộn ngón tay, "Bận xong rồi?"
"Ừm, không tệ." Khóe môi Tạ Dịch Chi phác họa ra ý cười, "Anh mang đồ ngọt cho em."
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Thu Thu càng cảm thấy quẫn bách. Cô thích vị ngọt, nhưng gần đây mới bị dì nấu ăn phát hiện.
Hoàng Thu Thu không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn một chút. Cô luôn cho rằng bản thân không có sở thích, kết quả là bị dì phát hiện ra.
Ngày đó dì nấu cháo đậu đỏ bát bảo, hơn nữa còn cho nhiều đường hơn.
Dì múc cho Hoàng Thu Thu một chén, sau đó ngửi được mùi quá ngọt, phát hiện không thích hợp nên nếm thử, lúc này mới nhớ ra mình cho ba lần đường vào.
Bởi vì vừa nhận điện thoại của con trai nên dì có chút không yên lòng, làm việc không khỏi xuất hiện vấn đề.
"Thu Thu, cái này không ăn được." Dì vội vàng vàng xoay người bảo Hoàng Thu Thu không được ăn, kết quả cô lại ăn sạch sẽ như bình thường.
"Ôi chao, Thu Thu, cái này ngọt chết người." Vốn dĩ quê nhà của dì cũng thích ăn ngọt, nhưng ngay cả bản thân dì cũng cảm thấy quá ngọt, vậy nhất định là vô cùng ngọt.
Hoàng Thu Thu chậm rãi bỏ bát xuống, thấy bộ dáng khoa trương của dì, không nói ra lời muốn thêm một chén nữa.
Chẳng qua làm sao dì có thể không nhìn được ý tứ rõ ràng như vậy của cô, sững sờ tại chỗ, cuối cùng cầm lấy chén, múc thêm cho cô: "Quá ngọt, ăn nhiều không tốt."
Hai người tuyệt đối không đề cập tới chuyện phát sinh trong mấy ngày hôm đó, giống như hai người chỉ là bạn bình thường, nhưng cố tình Tạ Dịch Chi lại àm chuyện đã sớm vượt qua giới hạn tình bạn.
Mà Hoàng Thu Thu cũng vui vẻ tham hưởng sự an nhàn trong một phần nguy hiểm này, vùi đầu vào trong đống cát, coi như cái gì cũng không xảy ra.
Một tuần trước khi giải đấu thế giới bắt đầu, các trang web lớn đã bắt đầu làm nóng. Mấy nghệ sĩ violin trẻ tuổi nổi tiếng không hẹn mà cùng treo lên trang web, về phần bốn sinh viên của các học viện cũng chiếm một góc nhỏ trên trang.
← Ch. 62 | Ch. 64 → |